← Hồi 315 | Hồi 317 → |
Lưu Dụ đứng trên một gò núi nhỏ ở bờ Tây Nam hồ Cao Bưu, cúi nhìn đèn đuốc ở thành Quảng Lăng nơi mặt nam bảy, tám dặm, trong lòng không ngừng kinh nghi.
Chẳng lẽ mình đã nhìn lầm, Lưu Lao Chi lại không có lòng giết Lưu Dụ gã. Nếu như Lưu Lao Chi bỏ qua cơ hội này, muốn giết gã thì sẽ phải tốn rất nhiều tâm huyết nữa, thật không phải việc làm của người khôn ngoan.
Gã đã điều tra rõ ràng vài tuyến đường bộ từ mạn tây bắc trở về Quảng Lăng, nhưng tìm không thấy tung tích của địch nhân. Cái khác gã không dám khoe khoang, nhưng làm thám tử thì gã tin tưởng mười phần.
Lưu Lao Chi nếu phái người đến giết gã, khẳng định sẽ là một đám sát thủ kinh nghiệm lão luyện, lại không có quan hệ gì với Bắc Phủ binh, là loại hắc đạo nhân vật hoặc bang hội có giao tình thâm hậu với Lưu Lao Chi. Hoặc là Lưu Lao Chi thông qua kẻ trung gian, mời sát thủ chuyên nghiệp. Bất luận sử dụng loại biện pháp gì, thành công hay thất bại, Lưu Lao Chi đều có thể phủi tay sạch sẽ.
Gã đương nhiên không phải loại tầm thường, cho nên địch nhân không tới thì thôi, chứ khi tới khẳng định có đủ nhân thủ, lại phải bày ra cạm bẫy, làm gã khó có thể thoát thân. Lý tưởng nhất phải là ở địa phương cách Quảng Lăng khoảng mười dặm phục kích gã. Quá gần Quảng Lăng sẽ kinh động quân phòng thủ, quá xa thì phạm vi quá rộng.
Rốt cuộc thì là việc gì?
Bây giờ cách bình minh chỉ có vài canh giờ, đã không có phục binh, mình cũng nên sớm chạy vào thành, để tránh làm kinh động, dẫn đến sự cố kị của Lưu Lao Chi.
Nghĩ vậy, Lưu Dụ lao xuống sườn núi, hướng về phía Quảng Lăng chạy tới.
Sau khi lướt đi vội vã được nửa dặm, gã xuyên qua đồng ruộng mênh mông đặt chân lên đường quan đạo mặt bắc Quảng Lăng, rồi bỗng dừng lại. Tại màn đêm đen sẫm trước lúc bình minh, một đạo nhân ảnh đứng thẳng ở phía trước, chặn đường.
Lưu Dụ định thần nhìn kĩ, lập tức trong lòng kêu không xong, lần đầu tiên hoài nghi miễn tử kim bài mà Yến Phi tặng cho đã mất đi hiệu dụng.
- 77:
Thôi Hoành theo Yến Phi đi lên một gò núi nhỏ, chỉ thấy tại bên đường hướng tây bắc, thẳng đứng một cột gỗ to như tay người, dài ước chừng sáu thước.
Yến Phi đi một vòng quanh cột gỗ, lưu tâm nhìn kỹ.
Thôi Hoành đi nhanh tới trước đưa mắt nhìn cột gỗ, thân cột chi chít vết đao sắc bén khảm vẽ, có lẽ là ám hiệu và tiêu kí.
Yến Phi đột nhiên đánh ra một chưởng vào đỉnh cột, gỗ khô tấc tấc vỡ vụn, rơi xuống mặt đất.
Thôi Hoành trố mắt đứng nhìn, nói không ra lời. Sự sắc bén của chưởng kình Yến Phi, y bình sinh chưa thấy qua. Điều khiến y bội phục nhất chính là tư thái thong dong nhẹ nhàng của chàng.
Yến Phi mỉm cười: "Huynh đệ của ta đã biết rằng ta tới."
Thôi Hoành hỏi: "Đại chủ hiện tại ở nơi nào?"
Yến Phi chỉ hướng tây bắc đáp: "Y ở vùng đồi phía đông Đại Hà và mặt nam Thịnh Nhạc."
Thôi Hoành tinh thần chấn động, nói: "Đó là Ngũ Nguyên trứ danh. Vì có năm con sông như Đại Hà, Phần Thủy chảy qua, nên có tên là Ngũ Nguyên. Dọc ngang hơn trăm dặm, đồi rừng chằng chịt, rất tốt để ẩn nấp."
Ánh mắt Yến Phi nhìn về phía Ngũ Nguyên, nói: "Mộ Dung Bảo không phải là kẻ ngốc, sẽ không vì việc nhỏ này mà dễ dàng trúng kế."
Thôi Hoành hỏi: "Yến huynh hiểu rõ tính cách của Mộ Dung Bảo sao?"
Yến Phi đáp: "Huynh đệ của ta đối với hắn càng có hiểu biết sâu hơn."
Thôi Hoành gật đầu nói: "Ta đối với Mộ Dung Bảo mặc dù có nhận định, nhưng thủy chung giới hạn ở lời đồn, chỉ là hiểu biết bề ngoài. Đại chủ cùng Mộ Dung Bảo đều là người Tiên Ti, lại quen biết từ nhỏ, đối với tác phong hành sự của Mộ Dung Bảo, cách bày mưu tính kế thì nắm trong lòng bàn tay. Chỉ nhìn việc đem Bình Thành và Nhạn Môn tặng cho Mộ Dung Vĩnh, thì cũng biết Đại chủ trăm phương ngàn kế muốn kích thích lửa giận và cừu hận của Mộ Dung Bảo, làm hắn mất đi lý trí. Ta tin rằng Đại chủ nhất định có biện pháp, khiến cho Mộ Dung Bảo giao tranh với mình ở khu vực Ngũ Nguyên."
Yến Phi lo lắng: "Tính cách của Mộ Dung Bảo có lẽ có nhược điểm, nhưng dưới tay không thiếu mưu thần dũng tướng, có thể bổ trợ cho sự thiếu sót của hắn. Bọn chúng từ đường thủy tới, lại có thể chạy bằng đường thủy. Tới lui tự nhiên như thế, không có cách nào chặn được."
Thôi Hoành thong dong nói: "Kéo dài tới mùa hè mưa nhiều thì sao? Một dải Hà Sáo, mùa hè hàng năm đều vì mưa lớn mà nước sông dâng lên, bất lợi cho việc dùng thuyền. Một phía là lao sư viễn chinh, tướng sĩ nhớ nhà; một bên là chiến đấu bảo vệ đất đai, sĩ khí cao ngất. Chiến sự càng kéo dài, đối với Mộ Dung Bảo càng bất lợi. Mộ Dung Bảo từ đường thủy tiến tới Thịnh Nhạc, đã đi sai một bước cờ. Nếu như Mộ Dung Bảo trước tiên thu phục Bình Thành và Nhạn Môn, cùng Trung Sơn thiết lập liên lạc, bố trí tuyến tiếp tế từ Trường Thành đến Thịnh Nhạc, trận này Đại chủ sẽ thất bại không nghi ngờ gì nữa."
Yến Phi cười: "May mắn Thôi huynh không phải là quân sư của Mộ Dung Bảo."
Thôi Hoành nói: "Hắn căn bản sẽ không dùng ta làm quân sư, cũng sẽ không nghe lời của Hán nhân."
Yến Phi nói: "Ta cũng muốn nhìn xem tiểu Khuê sẽ đối đãi với ngươi thế nào. Chúng ta lên đường thôi."
- 77:
Lưu Dụ kinh ngạc trong lòng là có lý do.
Đầu tiên là thời gian người này xuất hiện đúng lúc gã không có đề phòng nhất. Nếu đối phương không phải tình cờ gặp được gã, vấn đề sẽ rất nghiêm trọng, chứng tỏ rằng mình liên tục dưới sự giám thị của đối phương. Và chí ít về hai loại công phu khinh công và ẩn giấu tung tích, đối phương đã hơn xa gã.
Tiếp đến là đối phương chỉ một thân một mình. Quan đạo này nằm ở nơi đồng ruộng mênh mông, vài dặm xung quanh toàn là thảo nguyên hoang dã, có thể thấy rõ đối phương không có trợ thủ nào khác. Địch nhân đã nắm chắc chỉ bằng sức của một người sẽ thu thập được gã, lại biết rõ gã là Lưu Dụ, đương nhiên là kẻ tài cao gan lớn, có lòng tin mười phần giết được gã.
Thứ ba là người này xuất hiện rất đột nhiên, vừa thấy hoa mắt đã bị y chắn ngang đường, đồng thời bị sát khí của y vây chặt, muốn quay đầu chạy cũng không được.
Lưu Dụ sinh ra cảm giác kì dị, người này toàn thân mặc hắc y dạ hành, mũ trùm màu đen, chỉ lộ ra mắt, mũi và mồm, thân hình cao lớn. Nhưng thể hình to lớn của y lại cho cảm giác y bất nam bất nữ, làm gã nhất thời khó mà phân biệt được.
Đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Hai người đứng cách gần năm trượng, nhưng chẳng biết thế nào, cảm giác của Lưu Dụ lại như đối phương đã gần trong gang tấc. Chỉ cần đối phương động thủ, đòn đánh sẽ như cuồng phong bạo vũ, lập tức đến trước mặt, không có chút khe hở, hoàn toàn không bị ảnh hưởng của khoảng cách.
Loại cảm giác này làm gã hiểu được rằng chạy trốn là tự chịu diệt vong, ngay cả cơ hội xả thân liều mạng cũng sẽ mất đi.
Lưu Dụ biết rõ rằng đã gặp phải địch nhân đáng sợ, đổi lại là gã trước kia hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Người này là cao thủ gần bằng như Tôn Ân, nhưng có miễn tử kim bài của Yến Phi thì sẽ thế nào? Trong thời khắc khẩn trương ở ranh giới sinh tử ngàn cân treo trên sợi tóc này, sự sợ hãi lo lắng của gã giống như thủy triều rút đi vô ảnh vô tung, tâm linh trở nên sáng suốt, chân khí trong cơ thể tự nhiên vận chuyển.
"Cheng!"
Lưu Dụ rút Hậu Bối đao trên lưng ra, chĩa vào địch nhân.
Lưu Lao Chi sao lại mời được loại cao thủ thế này? Loại cao thủ như vậy, đáng lí phải là nhân vật uy chấn thiên hạ, bản thân gã chưa từng nghĩ tới có loại nhân vật thế này? Nghĩ tới đây, trong đầu chợt lóe linh quang, đã nghĩ được đối phương là người nào.
Trong mũ trùm đen song mục địch nhân sắc tím cực thịnh.
Lưu Dụ biết đối phương sắp ra tay nên mắt hiện sắc tím. Gã lần đầu được thấy, do vậy có thể biết chân khí của đối phương quái dị khó dò như thế nào.
Chợt lui về sau, đồng thời song thủ nắm đao, giơ lên cao trên đầu.
Giữa lúc này, gã cảm nhận được tâm, thần và ý hoàn toàn tập trung vào Hậu Bối đao, không người không ta, sinh vinh tử nhục, đều trở nên không quan trọng.
Quả như liệu định, hắc y cao thủ bịt mặt dưới sự cảm ứng về luồng khí chuyển động, toàn lực tiến đánh. Một đạo kình khí kinh nhân lạnh thấu xương đến mức làm người ta hô hấp khó khăn, hai mắt đau nhức, cơ thể như bị kim đâm, theo sự di động ập tới đập thẳng vào mặt. Rõ ràng là trong lúc ngày xuân ấm áp, gã lại cảm thấy như đang ngâm mình ở nơi băng thiên tuyết địa, khí huyết trong cơ thể cũng giống như bị đông lại thành băng.
Chân khí âm hàn đáng sợ như thế, gã cũng lần đầu gặp được.
Khoảng cách năm trượng, giống như chỉ vài thước, đối phương sải một bước đã tới. Phép rút đất trong truyền thuyết chắc cũng chỉ như loại trước mắt mà thôi.
Hậu bối đao chém thẳng xuống.
Gã sinh ra cảm giác trên chiến trường đối diện thiên quân vạn mã, trong lòng dâng lên khí phách chưa từng có từ trước tới nay. Cho dù tử chiến sa trường, cũng không lùi nửa bước, không có chút gì tiếc nuối.
Vài ngày vừa qua ngày đêm tu luyện, lặp đi lặp lại sử dụng tiên thiên chân khí, đao phát liền lạc. Kì diệu nhất là gã cảm thấy được, năng lượng của vũ trụ trời đất giống như bị gã hấp thu hết vào trong chiêu đao này.
Thời khắc này, gã cuối cùng đã phân biệt được sự khác nhau của hậu thiên và tiên thiên.
Đao khí kinh nhân theo đao đi ra, như mũi thuyền kiên cố phá sóng, mạnh mẽ xuyên qua chưởng phong từ song chưởng địch nhân xé tới, mở ra một lỗ hổng, nhanh chóng xông vào khe hở giữa song chưởng của đối thủ.
Đao thế của Lưu Dụ lúc này thật sự đã là một kiệt tác hoàn mĩ nhất, là tuyệt chiêu cứu mạng bị bức xuất ra khi đối diện sinh tử, hoàn toàn không có kĩ xảo, lại tinh diệu tuyệt luân, nhưng cũng vô cùng đơn giản.
"Bùng!"
Đao chưởng chạm nhau.
Lưu Dụ kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết toàn thân bốc lên, mắt đổ hào quang, khó chịu thiếu chút nữa thổ huyết. Khi hồi phục trở lại, gã mới phát giác bản thân bị lảo đảo đẩy lùi hơn mười bước.
Nhưng đối phương cũng bị gã đánh lui về phía sau, không có cách thừa thế tiến đánh, nếu không gã khẳng định khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Lưu Dụ hồn thể được thả lỏng, thoát ra khỏi kình khí vẫn trói buộc gã từ sau khi đối phương hiện thân.
Gã phúc chí tâm linh*, hiểu được đối phương cũng có kì công tuyệt nghệ là một loại tiên thiên chân khí. Tuy công lực trên gã hơn một bực, nhưng lại bị Lưu Dụ gã dũng cảm không sợ chết, dùng khí thế bồi dưỡng được từ chiến trường áp chế, nên không có cách nào chiếm được thượng phong.
"Giỏi!"
Đối thủ cuối cùng cũng lên tiếng, tuy chỉ là một từ, vẫn bị Lưu Dụ nghe ra có chút lanh lảnh, gây cho người ta cảm giác âm dương quái khí, càng chứng thật phán đoán về thân phận đối thủ.
Phút chốc ngàn vạn chưởng ảnh, nhằm mặt công tới, đối phương như đã biến mất trong chưởng ảnh.
Lưu Dụ biết đây là lúc sinh tử lâm đầu, đối phương đã thi triển một loại bộ pháp kì diệu, nhanh nhẹn như quỷ mị di chuyển đến gã. Trong mỗi thời khắc vị trí đều biến hóa, vì vậy chiêu thức cũng thiên biến vạn hóa. Gã một phần nắm chắc cũng không có, một chưởng nào đó sẽ biến thành bùa lấy mạng gã. Luận về chiêu số, gã thật sự không bằng đối phương nên nào dám lơ là, vội xuất ra đệ nhất đao của "Cửu tinh liên châu".
Lưu Dụ bay lên không, phi tới phía trên đối phương.
Đôi mắt thường của gã mặc dù không có cách nào nắm bắt được vị trí của đối thủ, nhưng lại cảm ứng được rõ ràng trung tâm mạnh mẽ nhất của kình khí đối phương. Bằng cảm ứng này, gã nắm được mục tiêu để phản kích.
"Choang!"
Hậu bối đao như đánh trúng khiên cứng, vang lên tiếng kình khí giao kích. Đối phương hóa chưởng thành thủ đao, giống như binh khí để ngạnh đối ngạnh, đánh chặn được một đao có khí thế hùng hậu của gã.
Lưu Dụ như bị đại thiết chùy đập một cái trầm trọng, đánh trúng không phải Hậu Bối đao của gã, mà là trái tim. Trong lòng biết là bản lĩnh không bằng người, cho nên bị kình khí đáng sợ của đối phương công nhập kinh mạch, chấn động gã bắn lên giữa không trung. Nhưng lập tức hồi phục trở lại, hiển nhiên vẫn chịu đựng được.
Quyền đầu đánh tới.
Đối phương căn bản không để cho gã có nửa khắc cơ hội thở gấp, bắn khỏi mặt đất, một quyền bay đuổi về phía gã.
Lưu Dụ biết là thời điểm tốt nhất để vạch trần thân phận đối phương, cười dài: "Trần công công so với chủ của ngươi có lẽ còn lợi hại hơn."
Đối phương nghe được, thế công lập tức bị ảnh hưởng, trì hoãn trong phút chốc. Cao thủ tương tranh, sao cho phép có sơ hở gì. Lưu Dụ hét lớn một tiếng, Hậu Bối đao chém mạnh xuống, vào giữa thiết quyền của Trần công công, làm hắn chấn động rơi xuống.
Đến lúc này, Lưu Dụ cuối cùng cũng giành được một chút tiên cơ, vội dùng thế thiên cân trụy nhanh chóng hạ xuống, Hậu Bối đao liên tiếp công tới. Mỗi đao đều nhân thế mà thi triển, giữa đao với đao hoàn toàn không có kẽ hở. Nhất thời ánh đao mau lẹ chớp lên, như cuồng phong bạo vũ rơi xuống bao trùm mặt đất nơi Trần công công rơi xuống.
Trần công công cũng thật cao cường, tuy bị Lưu Dụ triển khai đao pháp truy kích, vẫn đứng thẳng trên mặt đất, gặp chiêu phá chiêu, nhất nhất chặn được, chấn gã không ngừng văng lên.
Đến đao thứ chín, Lưu Dụ hiểu rằng, nếu như không có khả năng bức lùi đối phương, đêm nay khẳng định mạng tuyệt chẳng sai. Trong lòng dậy lên ý niệm mạnh mẽ bắt đối phương bồi tang. Tâm linh lại trống rỗng sáng suốt, không để ý tới chiêu số của đối phương, điên cuồng hét lên một tiếng, Hậu Bối đao lăng không chém xuống.
Trần công công cuối cùng phải dời sang bên, lưỡng thủ rụt vào trong tay áo, song tụ đánh ra, phất trúng Hậu Bối đao.
Lực đạo vô cùng cuồng mãnh truyền qua tay áo đánh đến, Lưu Dụ giống như lá rụng bị cuồng phong cuốn đi, bay tới một hướng khác.
"Hộc!"
Lưu Dụ phun ra một ngụm máu tươi, nhưng cũng biết miễn tử kim bài mà Yến Phi tặng gã vẫn đang hiệu nghiệm.
Chiêu này của Trần công công giống như tiễn gã một đoạn đường, nhưng lại là không có lựa chọn nào khác, bởi vì y tịnh không hiểu được Lưu Dụ lúc này như cung đã giương hết. Nếu để gã từng đao từng đao không ngừng nghỉ, theo thế liên hoàn tinh kì chém xuống, lại không để ý tới tính mạng bản thân, cuối cùng khẳng định cũng đi đến kết cục cùng xuống hoàng tuyền.
Y đương nhiên không chịu cùng chết với Lưu Dụ.
Trong chốc lát, Lưu Dụ đã ở ngoài mười trượng.
Một phất này của Trần công công cũng là toàn lực, trong nhất thời không có cách nào lập tức truy sát Lưu Dụ.
Lưu Dụ trước khi chân thực sự chạm đất, chân khí trong cơ thể đã hồi phục vận chuyển, vội hít sâu một hơi, vận công vào hai chân, lúc chạm đất liền mượn thế bắn lên, bay về hướng đông.
Tiếng xé gió nổi lên ở phía sau, chứng tỏ Trần công công đang với tốc độ kinh nhân từ phía sau đuổi theo.
Lưu Dụ hướng về khu rừng rậm ở ngoài hai dặm bay nhanh đến. Gã thầm nghĩ, chỉ cần tới khu rừng, bằng bản lĩnh độc môn của bản thân, khẳng định có thể dễ dàng thoát thân.
Gã bèn cười lớn: "Trần công công không cần tiễn nữa. Hãy trở về sớm một chút để hầu hạ Lang Nha vương đi."
Đồng thời tăng tốc, chạy trốn.
- 77:
Yến Phi và Thôi Hoành thúc ngựa chạy như bay tại nơi hoang dã, bốn thớt kiện mã phi theo ở phía sau, đá văng bụi bay mịt mù.
Sau ba canh giờ phi nước đại, mặt trời đã lộ diện ở dãy núi hướng đông, dưới mặt đất gió xuân mơn man dễ chịu.
Ngũ Nguyên chỉ còn trong vòng nửa ngày mã trình.
Chiếu theo thời gian tính toán, quân tiên phong của Mộ Dung Bảo cần phải mất hai ngày để tới Hoàng Hà Hà Sáo. Thác Bạt Khuê có đến để làm giảm uy phong, đột kích đội ngũ tiên phong của đối phương hay không?
Yến Phi liếc nhìn Thôi Hoành đang sóng vai phi ngựa. Mặc dù lặn lội đường xa, chạy ngày chạy đêm, cao thủ xuất thân từ long đầu vọng tộc phương Bắc này vẫn có thần thái phấn chấn, tinh thần sáng láng, không lộ chút gì mệt mỏi.
Yến Phi tuyệt ít khi sinh ra ý sợ hãi với một người nào, nhưng Thôi Hoành đúng là một người như vậy. Khi nghĩ đến nếu để y nương nhờ Mộ Dung Thùy, lại được hắn trọng dụng, trở thành địch nhân, cả sống lưng cũng cảm thấy từng cơn ớn lạnh.
Người này không chỉ là mưu lược đại gia trên chiến trường, mà còn là nhân tài trị quốc, thêm vào xuất thân đặc thù, đối với cao môn đại tộc phương Bắc thật có sức ảnh hưởng không gì có thể sánh bằng.
Đã có một Vương Mãnh, làm Phù Kiên trở thành chủ Bắc phương.
Liệu Thôi Hoành trước mặt, có khả năng phù trợ Thác Bạt Khuê trở thành Phù Kiên thứ hai, hoàn thành cái chí chưa thành của Phù Kiên là Nam chinh thành công, thống nhất thiên hạ hay không?
Yến Phi trong lòng mâu thuẫn.
Nếu Lưu Dụ trở thành đế quân của phương Nam, Thác Bạt Khuê trở thành bá chủ duy nhất của phương Bắc, với tính cách chí hướng của hai người, quyết chiến sinh tử tại chiến trường là việc không thể tránh khỏi.
Bản thân bây giờ tiến cử Thôi Hoành cho Thác Bạt Khuê, chẳng khác nào tăng cường lực lượng của Thác Bạt Khuê trên chiến trường, khẳng định bất lợi với Lưu Dụ. Chuyện này rốt cuộc sẽ như thế nào.
Nghĩ tới đây, trong lòng Yến Phi dâng lên tư vị cổ quái.
Yến Phi phá lên cười, bản thân có nghĩ quá xa vời hay không? Mỗi một cá nhân, đều chỉ có thể y theo tình hình trước mắt, tạo ra lựa chọn tốt nhất. Còn chuyện tương lai, đành phải đợi lão thiên gia quyết định vậy.
Thôi Hoành ngó về phía chàng, tò mò hỏi: "Yến huynh đang nghĩ tới chuyện thú vị gì vậy?"
Yến Phi trong lòng chợt động, hỏi lại: "Thôi huynh xem Lưu Dụ ấy như thế nào?"
Thôi Hoành một mặt thúc ngựa đi, một mặt đáp: "’Lưu Dụ một mũi tên bắn chìm Ẩn Long, đúng hỏa thạch từ trên trời giáng xuống’, hai câu ca dao này nếu như hại không chết được y thì Lưu Dụ có trở thành Nam phương tân quân hay không, chỉ là vấn đề thời gian. Ha! Nguyên là ngươi nhớ tới y. Y là hảo bằng hữu của ngươi mà."
Yến Phi hỏi: "Ngươi không có ý nghĩ nương nhờ y sao? Y trước sau vẫn là Hán nhân mà."
Thôi Hoành mỉm cười trả lời: "Trải qua những năm tháng này, giới tuyến giữa Hán Hồ đã càng lúc càng mơ hồ. Hán Hồ sống hỗn tạp đây là sự phát triển tất nhiên. Phương Nam tuy có sơn minh thủy tú**, luận về quốc lực và tài nguyên lại không bằng phương Bắc. Thêm vào đó phương Bắc địa thế hùng kì, dễ thủ khó công, phương Nam đa phần là đồng bằng đồng ruộng bát ngát. Cho nên, chỉ cần phương Bắc thống nhất đoàn kết, người phương Nam căn bản không có năng lực ngăn cản. Nơi nương thân tốt như thế, Yến huynh cho rằng ta sẽ có lựa chọn như thế nào?"
Yến Phi cảm thấy không còn lời có thể nói được.
Đột nhiên phía trước bụi cát bốc lên, hơn mười thớt ngựa xuất hiện ở đằng xa, hướng về phía bọn họ phi tới.
Yến Phi cười thốt: "Người tiếp ứng bọn ta đã đến rồi."
Hết chương 316
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Chú thích:
* Phúc chí tâm linh: Phúc đến khôn ra.
** Sơn minh thủy tú: Ý nói phong cảnh hữu tình, có núi có sông, đẹp động lòng người.
← Hồi 315 | Hồi 317 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác