Vay nóng Tima

Truyện:Biên Hoang truyền thuyết - Hồi 264

Biên Hoang truyền thuyết
Trọn bộ 586 hồi
Hồi 264: Nhẫn Nhục Phụ Trọng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-586)

Siêu sale Lazada

Lưu Nghị đau thương nói: "Đại tướng quân bị hại rồi. Ôi! Nếu ông ta chịu nghe lời ngươi khuyên, chuyện này đã không xảy ra."

Lưu Dụ sớm đã chuẩn bị tâm lý về việc này, mục quang nhìn về phía Hoài Thủy, nói: "Chuyện như vậy sao có thể xảy ra được, đại tướng quân không có ý đề phòng ư?"

Chỉ còn một canh giờ là trời sáng, xung quanh tuyết trắng xóa, gió lạnh gào rít, trời đất một vùng tiêu điều.

Lưu Nghị dòng lệ nóng tuôn trào buồn bã nói: "Đại tướng quân miệng thì nói thế nhưng trong tâm cứ tưởng rằng Tư Mã Đạo Tử sẽ dựa vào ông, lung lạc ông và không ngu xuẩn đến mức bỏ ông lựa chọn Lưu Lao Chi phản phúc khó dựa dẫm. Cho nên mới trúng gian kế Tư Mã tặc."

Lưu Dụ nói: "Bình tĩnh nào! Việc xảy ra như thế nào?"

Lưu Nghị gạt nước mắt, đè nén tình cảm xuống nói: "Trước lúc Đại tướng quân lên đường, Lưu Lao Chi đột nhiên tập kết thuyền đội tại Hồng Trạch Hồ gần Hoài Âm bọn ta, dùng binh uy hiếp Hoài Âm. Đại tướng quân vốn thay đổi chủ ý, tạm thời lưu lại Hoài Âm đối phó Lưu Lao Chi. Ai ngờ Tư Mã Đạo Tử nội trong một ngày ba lần dùng phi cáp truyền thư thôi thúc Đại tướng quân trở về Kiến Khang, nói đại quân Hoàn Huyền tùy thời có thể đến Thạch Đầu thành. Đại tướng quân không nghi ngờ có cạm bẫy, cũng cho rằng Lưu Lao Chi tạm thời chưa đủ thực lực tập kích Hoài Âm, nên chỉ mang theo hai chiến thuyền hộ tống, vội vã ngồi soái thuyền đến Kiến Khang. Không ngờ bị Vương Quốc Bảo dùng gian kế gạt lên thuyền sát hại rất bi thảm, sau đó chỉ có một chiếc thuyền trốn về được. Hiện tại huynh đệ Hoài Âm trên dưới đồng lòng quyết ý vì đại tướng quân báo cừu, trước giết Lưu Lao Chi, sau đánh đến Kiến Khang."

Lưu Dụ than: "Thực lực các ngươi trước giờ không bằng Lưu Lao Chi, bây giờ Đại tướng quân ngộ hại, các người càng không phải đối thủ của chúng."

Lưu Nghị nói: "Bọn ta tuy người nào cũng lửa hận thiêu tâm nhưng không mất lý trí, sau khi thương lượng nhận thấy trước mắt trong Bắc Phủ binh chỉ có huynh đủ bản lĩnh và danh vọng làm mọi người nể phục. Cho nên cử ta làm đại biểu đến thỉnh huynh về Hoài Âm chủ trì đại cục. Chỉ cần huynh trưởng chịu đứng ra kêu gọi, tuyên bố tội trạng Lưu Lao Chi, binh tướng dưới cờ hắn sẽ dao động, trong lúc lòng quân bất ổn, Lưu Lao Chi không phải là đối thủ của chúng ta. Sau khi thống nhất Bắc Phủ binh, chúng ta có thể thừa dịp Kinh Châu quân tấn công Kiến Khang, tìm Tư Mã Đạo Tử tính sổ."

Lưu Dụ cảm thấy đề nghị của Lưu Nghị có sức dụ hoặc rất lớn, chỉ cần gã gật đầu tất cả bộ thuộc cũ của Hà Khiêm sẽ quy tụ về với gã. Có được ba, bốn vạn quân lại thêm một đội chiến thuyền thực lực hùng mạnh, nếu tính cả thủy sư Thọ Dương của Hồ Bân, thực lực có thể nói không thua kém Lưu Lao Chi. Ôi! Nhưng Biên Hoang Tập sẽ ra sao? Bắc Phủ binh chia làm hai phái chém giết lẫn nhau chỉ có lợi cho Hoàn Huyền. Có lẽ đến khi Hoàn Huyền công hãm Kiến Khang, gã vẫn còn đánh mãi không thôi với Lưu Lao Chi. Đến lúc đó chỉ cần Hoàn Huyền đứng về phía Lưu Lao Chi, vận mệnh Lưu Dụ gã khẳng định chỉ chờ người ta đến làm thịt, về mặt sách lược đúng thật là ngu không thể tả.

Thành tựu trước mắt có được không dễ dàng, gã tuyệt đối không thể phạm sai lầm, bằng không mọi nỗ lực đành trôi theo dòng nước chảy về đông.

Nghĩ sâu thêm một bước, cho dù Hoàn Huyền công không nổi Kiến Khang, Lưu Lao Chi thì bại trong tay hắn, song Bắc Phủ binh nguyên khí cũng bị thương tổn trầm trọng và do vậy mất đi sự ủng hộ của Kiến Khang, Biên Hoang tập vẫn nằm trong sự khống chế của Mộ Dung Thùy và Diêu Trường, nội việc cung ứng lương thực vật tư cũng không có cách thực hiện, Bắc Phủ binh không đánh mà tan.

Tình thế đó chỉ tiện nghi cho Thiên Sư quân đang nhìn chằm chằm thèm muốn, thực lực vốn không dưới bất kì phe nào tại phương Nam.

Bất quá bây giờ hắn khiến Hoài Dương quân đang hừng hực nộ hỏa báo cừu thất vọng sẽ mang đến hậu quả gì? Gã đang ở thế tiến thoái lưỡng nan.

Lưu Dụ ngầm thở dài.

Vào thời khắc không nên nhất, hắn nghĩ đến Vương Đạm Chân.

Giả sử hắn không thừa cơ đánh Lưu Lao Chi, Hoài Dương quân trong khi quần long vô thủ, cuối cùng bị Lưu Lao Chi thu thập, khi đó Lưu Lao Chi nắm đại quyền trong tay lại thêm không phải cố kị gì, Vương Cung cha Vương Đạm Chân sẽ gặp nguy hiểm.

Lại ngầm thở dài, nghĩ mình sao có thể chỉ biết chuyện riêng tư của bản thân mà tự tay hủy đi đạo quân vô địch do Tạ Huyền dày công bồi dưỡng? Hắn nói: "Ngươi trước tiên bình tĩnh lại, hiểu rõ hoàn cảnh trước mắt, nếu không ta và ngươi đều phải đối mắt đại họa tan nhà diệt tộc."

Lưu Nghị nói một cách căm phẫn: "Còn nghĩ gì nữa, ta và huynh còn lựa chọn khác ư?"

Lưu Dụ nói: "Chúng ta có thể công bố tội trạng gì của Lưu Lao Chi? "

Lưu Nghị nói không chút do dự: "Đương nhiên là đại tội hắn câu kết Tư Mã Đạo Tử hại chết Đại tướng quân."

Lưu Dụ nói: "Giết Đại tướng quân chính là Vương Quốc Bảo, Tư Mã Đạo Tử có thể đẩy mọi chuyện lên mình hắn, sau đó lập tức xử tử hắn để không còn người đối chứng, lại đi trước chúng ta một bước công bố tội trạng Vương Quốc Bảo, như thế Tư Mã Đạo Tử và Lưu Lao Chi đều có thể đặt mình ra ngoài việc này, sự thật chúng cũng chưa từng làm gì cả. Lưu Lao Chi càng có thể nói hùng hồn là vâng lệnh Vương Cung thảo phạt Tư Mã Đạo Tử."

Lưu Nghị tức thì nghẹn lời, một lúc sau mới nói: "Lưu Lao Chi sao lại đối phó Tư Mã Đạo Tử?"

Lưu Dụ bình tĩnh nói: "Lưu Lao Chi đương nhiên không thật sự thảo phạt Tư Mã Đạo Tử, hắn chỉ cần một lý do hạ đài, Tư Mã Đạo Tử là người thích hợp nhất cho việc hạ đài."

Lưu Nghị chấn động nói: "Huynh nói đúng, Hoàn Huyền và phe Vương Cung đang giơ cao cờ thảo phạt Vương Quốc Bảo, nếu như hắn bị Tư Mã Đạo Tử xử quyết đáp ứng yêu cầu này, phe Hoàn Huyền tuy không còn cớ xuất quân song đương nhiên không thể dừng lại ở đó, còn Lưu Lao Chi vẫn có được lý do hạ đài cần thiết."

Lưu Dụ biết hắn đã khôi phục lại lý trí, tiếp lời: "Trước mắt sách lược sáng suốt nhất chính là tiếp tục nhẫn nại. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Vương Quốc Bảo là cớ hạ đài của Lưu Lao Chi cũng là cớ hạ đài của các ngươi, hiểu rõ chưa? "

Hai mắt Lưu Nghị lại đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn ta sao có thể ngồi nhìn tên tặc tử Lưu Lao Chi tiếp tục phong quang, còn phải nghe hắn chỉ huy, mặc cho hắn hiếp đáp?"

Lưu Dụ nói: "Hiện tại việc quan trọng nhất không phải báo thù mà là giữ mạng. Với tình thế hiện nay, Lưu Lao Chi tuyệt không dám bức các ngươi tạo phản chỉ tìm cách vỗ về, còn các ngươi thì giả vờ uốn mình qui thuận. Trong Bắc Phủ binh còn rất nhiều tướng lĩnh đồng tình với các ngươi, Lưu Lao Chi trong thời gian ngắn không dám làm gì quá đáng. Việc trọng yếu nhất bây giờ đối với Lưu Lao Chi là ổn định lòng quân, củng cố quyền lực, toàn lực trợ giúp Tư Mã Đạo Tử khiến Hoàn Huyền không cách nào động đến nửa sợi lông Kiến Khang, hắn vẫn phải bảo tồn thực lực để ứng phó Thiên Sư quân hùng mạnh của Tôn Ân."

Lưu Nghị quan sát Lưu Dụ một lúc lâu, như thể lần đầu tiên thấy được thần thái của Lưu Dụ, nói: "Cảnh ngộ huynh không tốt hơn bọn ta bao nhiêu, vì sao huynh vẫn bình tĩnh như thế? Ôi! Chi bằng huynh theo ta đến Hoài Âm một chuyến, tài ăn nói của ta thua xa huynh, không tự tin thuyết phục được người khác."

Lưu Dụ biết mình tối thiểu cũng thuyết phục được hắn, nói: "Căn bản không phải dựa vào tài ăn nói, chỉ cần nói ra tình hình thực tế để tất cả minh bạch, đây không chỉ là biện pháp báo thù, còn là con đường sống duy nhất, không người nào có thể chống lại hiện thực tàn khốc."

Lưu Nghị chán nản nói: "Chỉ là con đường nhẫn nhục sống cho qua ngày, ta lại không nhìn thấy bất kì hy vọng báo thù nào."

Lưu Dụ nói: "Sự tình dĩ nhiên không tuyệt vọng giống như ngươi tưởng tượng, ngươi có biết liên quân Kinh Châu và Lưỡng Hồ bang muốn đuổi tận giết tuyệt hoang nhân vừa bị ta phá tan không?"

Lưu Nghị gật đầu nói: "Đương nhiên biết! Đây quả là thành tựu hết sức trọng đại, có huynh lãnh đạo, bọn ta chí ít cũng có một nửa cơ hội thành công."

Lưu Dụ nói: "Về mặt cung ứng lương thực vật tư thì sao? Khu vực sung túc nhất phương Nam chính là Kiến Khang và vùng phụ cận. Bắc Phủ binh trước giờ về mặt này vẫn dựa vào Kiến Khang. Chỉ trong một tình huống chúng ta mới có quyền tự chủ, chính là đoạt lại Biên Hoang tập, khi đó quyền chủ động nằm trong tay chúng ta."

Lưu Nghị lộ vẻ suy nghĩ.

Lưu Dụ nói: "Ta thu phục Biên Hoang tập cũng là hoàn thành nhiệm vụ quân lệnh trạng, giả như Lưu Lao Chi dám ngăn cản ta quay về Bắc Phủ binh khi đó lý lẽ thuộc về ta, ta sẽ dạy cho hắn thế nào là chết không chỗ chôn."

Lưu Nghị nói: "Nếu hắn giao huynh một chức vụ chỉ ngồi chơi xơi nước, huynh trở về Bắc Phủ binh có thể làm được điều gì? "

Lưu Dụ lạnh lùng nói: "Vậy phải xem quan hệ giữa hắn và Tư Mã Đạo Tử diễn biến đến cục diện như thế nào, lại phải cân nhắc tình hình Hoàn Huyền và Tôn Ân. Có điều trong bất kì tình thế nào, chúng ta có Biên Hoang tập làm hậu thuẫn khả năng thắng lợi so với bây giờ hơn trăm lần."

Lưu Nghị nói: "Hiểu rồi!"

Lưu Dụ đưa tay nắm lấy vai hắn nói: "Tất cả phải lấy đại cục làm trọng, chỉ cần ta có thể thu phục Biên Hoang tập, sẽ có một ngày cuộc sống tốt đẹp hơn. Đi đi!"

Lưu Nghị quay người dứt khoát, vọt lên mình ngựa ra roi phóng đi.

Lưu Dụ cũng lên ngựa phi trở lại đội kỵ binh tinh nhuệ của Hoang nhân đang đợi hắn gần đó.

Mộ Dung Chiến quát lớn: "Lên ngựa!"

Các chiến sĩ đáp lời vang rền, ào ào phi lên ngựa.

Mộ Dung Chiến hướng về Lưu Dụ lộ vẻ tươi cười, ngữ khí ung dung nói: "Đến lúc làm việc chính rồi!"

Lưu Dụ trước tiên nghĩ về Lưu Nghị rồi liên tưởng đến Lưu Lao Chi, kế đó tới liên minh lung lay sắp đổ của Vương Cung và Hoàn Huyền, Vương Cung thân làm minh chủ sẽ ứng phó như thế nào với biến hóa ngoài dự liệu, tiếp theo trong lòng lại hiện lên hoa dung của Vương Đạm Chân.

Gã hét lớn: "Chúng ta chiến đấu vì Biên Hoang tập! Chiến đấu vì Kỷ Thiên Thiên! Các huynh đệ! Chúng ta đi!"

Rồi ra roi xông lên trước, Mộ Dung Chiến đuổi theo sau, tiếp đó là các chiến sĩ Hoang nhân giống như triều dâng nhấn chìm đại địa.

Phương Nam không còn thế lực nào có thể phản công họ, tất cả chướng ngại đều bị quét sạch.

77:

Diêu Hưng lên tiếng: "Tình hình Quan Trung khiến người ta lo lắng, phụ hoàng tuy trước sau đánh bại Hồ Kim Hi của Bình Lương, Một Dịch Tử của Tiên Ti, lại chinh phục được Tần Châu, tiến chiếm Trường An. Nhưng Phù Phi, con trai Phù Kiên được sự ủng hộ của các thế lực Thiên Thủy Khương Diên, Hà Đông Vương Chiêu, thứ sử U châu tiền nhiệm Vương Vĩnh đã xưng đế tại Tấn Dương, khiến chúng ta không thể thừa lúc Mộ Dung Vĩnh xuất quan nhất cử dẹp yên Quan Trung."

Hách Liên Bột Bột nói khẽ: "Thái tử nhận được tin tức khi nào?"

Yến Phi thầm nghĩ bất luận ngươi nhỏ tiếng cỡ nào, lại cách tường làm bằng đá và cửa gỗ dày, nhưng trong cự ly chưa đến năm trượng như thế đừng hòng có lời nào lọt khỏi tai ta.

Hách Liên Bột Bột hỏi câu này cũng có lý do, hắn muốn biết Diêu Hưng ban đêm đến thăm phải chăng chỉ vì việc đó.

Từ tiếng hô hấp xem ra trong sảnh hiện thời chỉ có Diêu Hưng và Hách Liên Bột Bột, Ba Cáp Mã Tư đã không đi theo.

Diêu Hưng trả lời: "Sáng sớm hôm nay ta đã nhận được tin tức."

Hách Liên Bột Bột trầm mặc không nói gì.

Diêu Hưng than: "Phù Phi tuy khiến đại kế bình định Quan Trung của chúng ta nảy sinh rắc rối, may mắn bản thân Mộ Dung Thùy lo cho mình còn chưa xong. Điều ta hiện thời đang lo lắng lại là an nguy Biên Hoang Tập."

Hách Liên Bột Bột kinh ngạc nói: "Không phải Thái tử đã cho rằng Hoang nhân không có khả năng làm nên chuyện sao?"

Diêu Hưng trầm giọng nói: "Ta mới nhận được tin tức thám tử báo về từ tiền tuyến, Hoang nhân không những thành công phản hồi Biên Hoang còn đánh bại liên quân Lưỡng Hồ và Kinh Châu, đoạt được trên tay chúng số lớn chiến mã, lương thực và vũ khí."

Hách Liên Bột Bột thất thanh nói: "Điều này không có khả năng!"

Bên kia tường Yến Phi nghe được trong lòng đại hỉ.

Hoang nhân hiện tại điều cần nhất chính là một chiến thắng, nối tiếp uy phong giết chết Trúc Pháp Khánh của chàng, khiến Hoang nhân trong tình hình gian khổ nhất duy trì được sự phấn chấn cho đến lúc quang phục Biên Hoang tập.

Biên Hoang bản thân là địa phương không có sức sản xuất, tất cả toàn dựa vào cung ứng đến từ bên ngoài, nên một khi mất đi Biên Hoang Tập, giao dịch buôn bán đình đốn, lực lượng phản kích của Hoang nhân sẽ vì thiếu hụt lương thực, vật tư, hàng hóa mà sụp đổ.

Đây chính là sách lược Diêu Hưng và Mộ Dung Lân áp dụng để nghiền nát lực lượng phản công của hoang nhân, trước tiên cố thủ Biên Hoang tập rồi dùng trọng binh bao vây tiễu trừ đội quân vũ trang của Hoang nhân đang ẩn núp. Và kế sách đó suýt chút đạt được hiệu quả, may mắn Hoang nhân vẫn còn Tân Nương Hà ở vùng giáp ranh Biên Hoang làm cứ điểm, tiếp tục phản công Biên Hoang từ căn cứ này.

Hiện tại Hoang nhân đánh bại liên quân Lưỡng Hồ và Kinh Châu, khiến sĩ khí tăng vọt, càng đoàn kết hơn, lại thêm Hoang nhân không những hiểu Biên Hoang như lòng bàn tay còn kiêu dũng thiện chiến, nhân tài đầy rẫy, đối với Biên Hoang có cảm tình cuồng nhiệt giống như tôn giáo, lực phản kích của cổ sức mạnh như thế thật không thể xem thường. Lo âu của Diêu Hưng cũng có đạo lý.

Địch nhân chiếm lĩnh Biên Hoang tập nhìn bề ngoài mạnh chứ thật ra lại yếu và ngày càng sa sút.

Trúc Pháp Khánh đang lúc thắng lợi lại bị giết đã dẫn đến đại loạn và sự sụp đổ của Di Lặc giáo, sớm đả kích nghiêm trọng thực lực và sĩ khí cùa quân chiếm đóng. Vì sự chống cự của Hoang nhân, buôn bán giữa hai miền Nam Bắc đứt đoạn, không ai dám đến Biên Hoang tập khiến nơi đây chỉ là một đống đổ nát Biên Hoang, phải giữ vững một nơi như vậy trong tình thế hoàn toàn bị động, cảm giác đó có thể khiến bất kì người kiên cường nào trở nên nhụt chí. Về mặt lương thực vật tư lại hoàn toàn ỷ lại vào cung ứng từ phương Bắc, một khi vận chuyển lương thực không tiếp tục được, quân chiếm đóng phải thắt lưng buộc bụng trong lúc mùa đông giá rét vẫn chưa qua, nỗi khổ của chúng có thể hình dung được.

Lời Diêu Hưng nói biểu thị hắn cũng có ý lui binh. Bây giờ đối với cha con Diêu Trường cuộc chiến tại Quan Trung khẳng định vẫn xếp ở vị trí số một. Sở dĩ họ tấn công Biên Hoang tập là thèm muốn lương thực vật tư của phương Nam. Hiện tại đoạt được chỉ là một đống đổ nát, còn bị cầm chân một số lớn quân dĩ nhiên không phải việc có lợi.

Từ cuộc đối thoại của Diêu Hưng, Yến Phi hiểu rõ hoàn cảnh địch nhân và suy nghĩ của hắn.

Thanh âm Diêu Hưng truyền ra: "Ta cũng hy vọng thám tử chỉ báo sai, đáng tiếc lại là sự thật. Khiến người ta lo lắng nhất chính là Hoang nhân sau khi đại thắng, đội chiến thuyền của Đại Giang bang không ngừng theo Hoài Thủy đi dọc lên phía Tây, thẳng đến Dĩnh Khẩu. Một cánh khinh kỵ binh khác chừng hai ba ngàn người thì men theo bờ bắc của Dĩnh Thủy tiến đến Dĩnh Khẩu, tình huống này khiến người ta lo âu."

Hách Liên Bột Bột cũng lặng im, không biết có phải đang suy nghĩ vấn đề Yến Phi. Bất quá, Yến Phi biết hắn đã lỡ thời cơ bán rẻ mình, đáng lẽ hắn phải sớm nói ra trước khi Diêu Hưng nói Hoang nhân đại thắng địch nhân. Huống hồ hắn căn bản không thể giải thích vì sao gặp được Yến Phi ngoài tập.

Một lúc sau, Hách Liên Bột Bột nói: "Chúng ta cần phải lập tức đuổi theo thu lại chiến mã giao dịch với Lưỡng Hồ bang."

Diêu Hưng đáp: "Ta đã phái người dùng khoái mã đuổi theo. Ôi! Đội ngựa đã sớm xuất phát đến giờ cũng đi được một ngày nửa đêm lộ trình, có lẽ cách Nhữ Âm không xa. Hy vọng hành động gấp rút lên đường ngay trong đêm của Hoang nhân không phải nhằm vào lần giao dịch này."

Hách Liên Bột Bột thở phì phì: "Ta có cảm giác bất tường, Hoang nhân rất có khả năng biết được việc này từ miệng các tướng lĩnh bị bắt làm tù binh của Lưỡng Hồ bang."

Diêu Hưng gượng cười: "Ở phương diện này chúng ta chỉ có thể đợi xem tình hình phát triển ra sao. Ta có quyết định khác, ngươi và thủ hạ ngày mai rời khỏi Biên Hoang tập trở về Quan Trung, giúp đỡ phụ hoàng bình định Quan Trung."

Hách Liên Bột Bột trầm ngâm giây lát nói: "Thái tử quyết định bỏ Biên Hoang Tập phải không?"

Yến Phi nghe vậy tinh thần chấn động, đồng thời cũng hiểu rõ không thể dựa vào tin tức do Hách Liên Bột Bột cung cấp để ám sát Ba Cáp Mã Tư, còn Hách Liên Bột Bột càng không thể tin cậy.

Chàng tuy vẫn chưa rõ giao dịch giữa Diêu Hưng và Lưỡng Hồ bang là chuyện gì nhưng biết có lợi với Hoang nhân cũng đủ rồi.

Diêu Hưng nói: "Chúng ta không gấp nhưng Mộ Dung Lân lại không còn lựa chọn khác buộc lòng phải tiếp tục tử thủ. Ngày sau bất luận tình hình phát triển như thế nào đối với chúng ta đều có lợi vô hại, nếu như Mộ Dung Lân toàn quân bị tiêu diệt sẽ có thể làm lực lượng của Mộ Dung Thùy suy yếu đi rất nhiều."

Hách Liên Bột Bột đồng ý nói: "Ai cũng biết kết minh giữa chúng ta và Mộ Dung Thùy là kế quyền biến nhất thời, sớm muộn gì chúng ta cũng phải quyết thắng trên sa trường với Mộ Dung Thùy. Lựa chọn của Thái tử rất chính xác."

Diêu Hưng tiếp tục: "Việc triệt binh không thể làm quá gấp, ngày mai ngươi lui binh trước. Sau khi ta nhìn rõ tình hình rồi quyết định bước kế tiếp của hành động."

Hách Liên Bột Bột nói: "Trời sắp sáng, ta lập tức đi chuẩn bị mọi việc."

Diêu Hưng nói: "Ngươi không cần âm thầm rút lui, tốt nhất gây kinh động Mộ Dung Lân khiến hắn tìm đến ta nói chuyện, như thế càng hợp ý ta. Hừ! Tiểu tử này dựa uy cha hống hách kiêu ngạo, ta sớm nhìn không thuận mắt, chỉ là luôn nhẫn nhịn hắn thôi! "

Hách Liên Bột Bột: "Minh bạch rồi, mọi chuyện đúng theo lời Thái tử căn dặn mà hành sự."

Hai người đứng lên.

Yến Phi biết đã đến lúc, lướt đến cửa sổ nhìn rõ tình hình bên ngoài, chợt xuyên qua cửa sổ thoát ra, khẽ mượn lực ở bệ cửa áp sát tường vọt lên trên mái ngói tòa lầu.

Gió đêm thổi từng cơn, đảo mắt quét một vòng, trên đỉnh các tòa lầu lân cận tịnh không có trạm gác. Điều này cũng hợp lý, Hoang nhân vẫn ở xa ngoài trăm dặm, tòa lầu này lại không ở cạnh Dạ Oa Tử, cảnh giới không nghiêm cũng là việc đương nhiên.

Yến Phi di chuyển ra mái hiên, phủ phục nhìn xuống bên dưới, một đội kỵ mã hơn mười người đang đợi Diêu Hưng.

Giây lát sau Hách Liên Bột Bột tự mình tiễn Diêu Hưng ra cửa chính, sau khi nói vài câu Diêu Hưng lên ngựa bỏ đi.

Yến Phi thầm nghĩ lần này ám sát Ba Mã Cáp Tư thành hay bại, cần phải xem bám theo Diêu Hưng có thu hoạch được gì không.

Hết chương 264

~*~*~*~*~*~*~*~


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-586)


<