Vay nóng Tima

Truyện:Biên Hoang truyền thuyết - Hồi 233

Biên Hoang truyền thuyết
Trọn bộ 586 hồi
Hồi 233: Tẫn Thính Thiên Mệnh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-586)

Siêu sale Shopee

Lúc Yến Phi lên đến boong trên, Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam đang ngồi ở đuôi thuyền trò chuyện. Thấy chàng đi đến, Đồ Phụng Tam liền hỏi: "Đi rồi hả?"

Lưu Dụ cũng hỏi theo: "Có phải Cao Ngạn thả con bé ra không?"

Yến Phi trả lời: "Cao tiểu tử làm sao dám thả nàng ra được. Công phu tiểu Bạch Nhạn không tệ, chỉ phải hy sinh chút sắc tướng để cho Cao Ngạn xoa lên bụng mình, từ đó hội tụ đủ chân khí rồi giải phá cấm chế. Bây giờ hồi tưởng lại, hôm đó ta có thể dễ dàng bắt sống nó như thế quả thật cũng có chút may mắn."

Đồ Phụng Tam cười nói: "Ngươi khiêm tốn quá! Hiện tại khắp thiên hạ, người có tư cách cùng ngươi đơn đả độc đấu cũng không có nhiều. Nhân lúc rảnh rỗi, ta và Lưu huynh đã nghiên cứu ra một kế hoạch, ngươi thử xem chi tiết coi có thể thực hiện được không."

Yến Phi đáp: "Hai cái đầu các ngươi đã hợp lại để bàn mưu tính kế thì làm sao mà thiếu sót được chứ? Tiểu đệ xin rửa tai lắng nghe."

Lưu Dụ nói: "Kế hoạch rất đơn giản! Bước đầu tiên là đến căn cứ bí mật của Đại Giang bang thu thập thông tinh về tình hình hiện tại, để coi chiến thuyền với nhân mã trong tay bọn ta bao nhiêu phần có thể sử dụng, rồi dựa vào đó mà chia binh làm hai lộ. Một lộ do Oa Thủy vận lương lên Biên Hoang, tiếp tế huynh đệ bọn ta ở Vu Nữ Khâu. Lộ còn lại theo dòng Dĩnh Thủy, cùng Lưỡng Hồ bang chánh diện ngạnh đấu, quyết một trận tử chiến."

Oa Thủy nằm ở đông Dĩnh Thủy, ở giữa còn cách một nhánh sông Hạ Phì Thủy. Ba con sông đều chảy về nam thông đến Hoài Thủy, bắc chảy đến Biên Hoang. Oa Thủy và Hạ Phì Thủy ở mặt bắc Biên Hoang tập mười dặm nhập lại với nhau, rồi lại phân ra chảy lên hướng bắc, lệch về hướng đông cắt đến khu vực biên duyên của vùng Vu Nữ Khâu, chính là nơi các huynh đệ đang trú ẩn.

Vùng này đang thiếu lương trầm trọng nên việc vận chuyển lương thực và binh khí đến tiếp tế cho họ là điều không nên để chậm trễ. Còn lí do tại sao lại phải cùng Lưỡng Hồ Bang đại chiến một trận thì Yến Phi chẳng thể nghĩ thông.

Đồ Phụng Tam thấy thần sắc nghi hoặc của Yến Phi, liền cả cười nói: "Doãn Thanh Nhã đã thoát thân, ắt sẽ thông qua Lưỡng Hồ bang bày bố mạng lưới thông tin khổng lồ ở nam phương để cùng Hác Trường Hanh liên lạc. Khi cái con nhạn trắng nhỏ này gặp được Hác Trường Hanh, tất sẽ báo cáo hết với lão Hác tình huống bên phía chúng ta. Khi lão Hác biết được trong tay chúng ta không những chỉ có năm chiến thuyền mà còn có thêm ba thuyền vận lương cỡ lớn, lại hiểu lầm Tư Mã Đạo Tử vì bọn ta mà toàn lực chi trì, hắn có thể làm gì?"

Lưu Dụ tiếp lời: "Hắn sợ nhất là huynh đệ Biên Hoang tập đang tản mác bỗng nhiên tập hợp lại, sửa sang chỉnh đốn đội ngũ, sau đó phong tỏa đoạn Dĩnh Thủy tại phía nam của Biên Hoang tập. Hắn sợ bọn ta sẽ có thể có được sự giúp đỡ không ngừng của Tư Mã Đạo Tử trên mọi mặt."

Đồ Phụng Tam lại nói: "Hắn nghĩ đến bể đầu cũng không đoán được chân chính quan hệ của bọn ta với Tư Mã Đạo Tử, chỉ thấy Tư Mã Nguyên Hiển cùng với bọn ta kề vai tác chiến, mà sự thật thì Tư Mã Đạo Tử đâu có coi trọng chúng ta chút nào."

Yến Phi than dài một hơi, ngồi tựa một nửa người vào mạn thuyền, gục gặc đầu nói: "Hiểu rồi! Do đó Hác Trường Hanh không chần chừ gì cả, lập tức điều động chiến thuyền của Lưỡng Hồ bang ở vùng phụ cận, nhân lúc bọn ta chưa làm nên trò trống gì mà xuống tay tiêu diệt. Nếu vậy, huynh đệ bọn ta ở Biên Hoang sẽ bị thiếu lương thực và binh khí, chưa đánh đã tan vỡ. Lúc đó hắn sẽ ổn định được Biên Hoang tập, còn có thể hướng về Diêu Hưng và Hách Liên Bột Bột mà phô diễn thực lực."

Lưu Dụ nhận định: "Thành thật mà nói, nếu chỉ bằng thực lực hiện tại của bọn ta, quả thật không đỡ nổi một kích của Hác Trường Hanh. Chỉ nội chiếc Ẩn Long của hắn đã làm bọn ta đau đầu rồi, hà huống Lưỡng Hồ bang ắt có thuyền đội tập kết ở phụ cận Dĩnh Khẩu. Bất quá bọn ta cũng có ba kỳ chiêu, chỉ cần linh hoạt vận dụng rất có thể khiến lão Hác mắc nghẹn. Lúc đó cuộc phản công mạnh mẽ Biên Hoang tập của bọn ta ắt có cơ hội thành công."

Yến Phi nói: "Ta mới chỉ nghĩ được đến kỳ binh của Đại Giang bang, có điều ngươi cũng đã nói rồi."

Đồ Phụng Tam nói giọng phấn khích: "Đại Giang bang đúng thật là kỳ binh, với tài trí đại tiểu thư tất hiểu rõ ràng tình huống thủy đạo, khiến bọn ta có thể biết người biết ta, nắm vững tình thế. Chỉ khi Giang đại tiểu thư tự mình chỉ huy Lưỡng Đầu thuyền, lúc đó mới cùng Ẩn Long tranh đua đọ sức."

Y ngừng lại một chút rồi tiếp: "Nói về đệ nhị tuyệt chiêu, thuận lợi là có thuyền đội của thủy sư Bắc Phủ binh, thiên hạ ai cũng nghe danh. Lưu Lao Chi đứng ở hàng đầu trong số những người có kinh nghiệm thủy chiến. Chỉ cần y chịu gật đầu, ta dám bảo chứng chiến thuyền Lưỡng Hồ bang không dám vượt qua Thọ Dương nửa bước."

Thọ Dương là thị trấn quan trọng nhất của Bắc Phủ binh ở mặt tây Hoài Thủy, nơi này trọng binh đồn trú trường kỳ. Dĩnh Khẩu ở phía tây Thọ Dương, thủy lộ ngang dọc, phía bắc chảy lên Biên Hoang tập, phía nam chảy qua Tỉ Thủy, rồi đổ về hướng tây phân ra thành Quyết Thủy và Nhữ Thủy.

Nếu một đoạn Hoài Thủy của Thọ Dương bị đội thủy sư Bắc Phủ binh phong tỏa, thuyền đội của Lưỡng Hồ bang khi băng qua Thọ Dương sẽ tuyệt không thể nguyên vẹn như khi xuất phát. Khi đó, chúng chỉ có hai cách. Một là bắc tiến lên Biên Hoang, cách còn lại là qua Đại Giang quay lại Lưỡng Hồ, lúc ấy đương nhiên sẽ va đầu vào quan ải của Kiến Khang thủy sư quân.

Mang một đạo quân đơn lẻ vào sâu trong vùng địch là điều kẻ trí giả không bao giờ làm. Vì thế khi Bắc Phủ binh xuất thủ chắc chắn làm Hác Trường Hanh sợ mất mật, không dám vượt qua Thọ Dương nửa bước. Vấn đề là ở tại Lưu Lao Chi, trong thời kỳ hỗn loạn này y có chịu xuất thủ trợ giúp họ hay không.

Giả sử đông thủy đạo của Thọ Dương an toàn không có chuyện gì, thuyền lương có thể dọc theo bờ Oa Thủy bắc thượng thẳng đến Khâu Nguyên tiếp tế Mộ Dung Chiến đang từng ngày đợi được bổ xung lương thực.

Yến Phi nhíu mày nói: "Lưu Lao Chi dường như là người không biết đến đại cục, cụ thể là khi được tin Tư Mã Diệu chết thì trận cước đại loạn. Liệu y bằng lòng giúp đỡ chúng ta sao?"

Lưu Dụ tự tin đáp: "Ta có thể phân tích rõ thiệt hơn với y. Giả sử y ngu xuẩn đến mức vứt bỏ một đề nghị đối với y hữu lợi vô hại như vậy, ta vẫn còn một chiêu dự phòng, đó là thỉnh chủ tướng Hồ Bân của Thọ Dương xuất thủ. Dùng thủy sư của y hư trương thanh thế cũng có thể đạt hiệu quả tương tự, ta bảo chứng Hồ Bân sẽ không làm bọn ta phải thất vọng."

Tiếp đó hướng về Yến Phi giơ tay ra dấu.

Yến Phi thầm suy nghĩ về động tác bất ngờ này của Lưu Dụ, thật ra gã có ý nghĩa gì? Rồi chàng lập tức lĩnh ngộ, Lưu Dụ đối với sự giúp đỡ của Lưu Lao Chi sự thực hoàn toàn không có lòng tin, y chỉ là tìm cớ mở đường để đến Dự Châu cứu Vương Đạm Chân cho tốt đẹp. Tại tình huống như thế này, gã đương nhiên không thể để Đồ Phụng Tam biết được mình vì tư tình nhi nữ mà vất bỏ chính sự không quan tâm, bởi vì dù công hay tư cũng đều quan trọng cả.

Nghĩ đến đây chàng vội vàng nói: "Sự giúp đỡ của Bắc Phủ binh quan hệ đến việc thành bại của cuộc phản công ở Biên Hoang tập, còn ý hướng Lưu Lao Chi thì khó dò, vậy ta cùng đi với ngươi một phen!"

Đồ Phụng Tam nói không một chút nghi ngờ: "Ta chỉ có thể cho các ngươi thời gian năm ngày. Bằng không để Hác Trường Hanh tập hợp được đội thuyền lớn rồi mau chóng phong tỏa Dĩnh Khẩu thì cuộc phản công của bọn ta sẽ biến thành lấy trứng chọi đá mất."

Lưu Dụ liếc nhìn qua Yến Phi, lộ xuất thần sắc cảm kích, rồi vui vẻ nói: "Năm ngày cũng đủ rồi! Sau khi bọn ta làm mọi việc thuận lợi, lập tức đến Tân Nương Hà cùng các ngươi hội hợp."

Yến Phi tò mò hỏi: "Hai chiêu này quả thật là kỳ chiêu mà Hác Trường Hanh nghĩ cũng không ra, vậy đệ tam chiêu là chiêu thức lợi hại nào nữa đây?"

Đồ Phụng Tam nhún vai nói: "Ta cũng chưa nghĩ đến, đang đợi Lưu huynh dùng tài trí và hiểu biết của mình phân tích."

Yến Phi ngạc nhiên nhìn về phía Lưu Dụ.

Khóe miệng Lưu Dụ xuất hiện một chút tiếu ý, gã nói: "Đệ tam tuyệt chiêu của bọn ta chính là thuyết phục đại tiểu thư để cho Đồ huynh nhận lấy đại kỳ, chỉ huy thuyền đội cùng lão Hác chính diện giao phong. Văn Thanh tuy trí dũng hơn người, nhưng phải đối diện với Lưỡng Hồ bang thì kinh nghiệm còn thiếu một chút, mà bọn ta với việc này không thể có chỗ cho sự thất bại, bởi vì canh bạc không thể nào lật lại được. Đếm hết mọi nhân vật trong thiên hạ, có khả năng cùng Lưỡng Hồ bang ở trên thủy đạo tranh hùng thắng bại, ngoài Đồ huynh còn có người nào khác nữa?"

Đồ Phụng Tam bật cười sằng sặc: "Lưu huynh chơi chiêu vỗ mông ngựa này thiệt là quá lợi hại. Thành thật mà nói, ta cũng luôn có ý này nhưng không dám nói ra vì nó khá tế nhị. Chỉ cần đại tiểu thư chịu gật đầu, ta sẽ cúc cung tận tụy, dốc hết sở năng của mình."

Trong lòng Yến Phi chợt dâng trào cảm xúc. Lưu Dụ đích thực đã trưởng thành, chỉ cần mấy lời đã dành được hảo cảm của Đồ Phụng Tam, lại thể hiện được tài trí dùng người của gã. Chỉ có Lưu Dụ mới có khả năng thuyết phục Giang Văn Thanh, khiến y giao toàn bộ quyền bính chỉ huy cho Đồ Phụng Tam, làm cho lực lượng yếu kém bên ngoài của gã có thể phát huy hiệu dụng tối đa.

Lưu Dụ hạ quyết định nói: "Trước khi tới Hoài Thủy bọn ta chia tay lên đường. Ta và Yến huynh đến Quảng Lăng gặp Lưu Lao Chi, năm ngày sau hội họp tại Tân Nương Hà."

Thác Bạt Khuê đứng trên đỉnh núi cao, hơn ba mươi người tùy tùng thân tín canh giữ bốn hướng. Tuyết ở trước mặt y trải rộng mênh mông ra đến ngút tầm mắt, ở phía sau là mật lâm lạnh giá đóng băng, nắng ban mai chiếu lên mặt đất cũng không bù lấp được một cảnh tượng hoang tàn.

Phía sau lưng y khoảng nửa ngày ngựa là căn cứ địa Thống Vạn Thành của bộ tộc Hung Nô Thiết Phất Bộ do Hách Liên Bột Bột cầm đầu.

Thác Bạt Nghi theo hai chiến sĩ Thác Bạt tộc dẫn đường, thúc ngựa ruổi lên sườn núi. Hắn xuống ngựa cách chỗ Thác Bạt Khuê đang đứng yên lặng chừng mười trượng, rồi từ từ đi đến phía sau y. Sau khi chào hỏi theo nghi thức xong hắn chán nản nói: "Biên Hoang tập kết thúc rồi, bọn ta rốt cuộc không đấu lại Mộ Dung Thùy, ta tình nguyện lãnh nhận sự trách phạt của tộc chủ."

Thác Bạt Khuê vẫn không quay đầu lại, trong mắt chỉ lóe lên những tia sáng kỳ dị, nhu hòa nói: "Hách Liên Bột Bột có phải đã đến Biên Hoang tập giở thói man rợ?"

Trong lòng Thác Bạt Nghi dấy lên cảm giác cổ quái. Thác Bạt Khuê đã biết liên quân công hãm Biên Hoang tập có một phần của Hách Liên Bột Bột. Khi tình huống Biên Hoang tập trở nên rõ ràng, đáng lẽ y phải hiểu được hoang nhân bây giờ hết hy vọng đứng lên, vậy mà tại sao lại tỏ ra không để ý chút nào đối với quan hệ còn mất trọng đại ở Biên Hoang tập, ngược lại còn có vẻ tự tin?!

Phải biết nếu như Hách Liên Bột Bột được lợi ở Biên Hoang tập, cộng thêm Di Lặc giáo, Diêu Trường cùng Mộ Dung Thùy toàn lực ủng hộ, sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất cho công cuộc nam hạ của Thác Bạt tộc.

Con đường để nam hạ của Thác Bạt tộc là băng qua Vạn Lý Trường Thành, dùng Bình Thành và Nhạn Môn làm căn cứ địa. Khi đó họ chắc chắn sẽ rơi vào thế không thể tránh khỏi xung đột với Mộ Dung Thùy. Hiện tại tương quan lực lượng của Thác Bạt tộc nếu so sánh với Mộ Dung Thùy vẫn còn có một khoảng cách chưa thể bắt kịp. Nếu như không phải chủ lực của Mộ Dung Thùy tập trung về Huỳnh Dương, sợ rằng đại quân của hắn trước tiên thu phục Nhạn Môn và Bình Thành, sau đó lại biến Thịnh Nhạc thành đống hoang tàn.

Đã nhiều năm không gặp Thác Bạt Khuê, lúc này Thác Bạt Nghi cảm thấy rõ ràng có sự bất đồng. Nhưng mà bất đồng ở chỗ nào thì chính hắn cũng cảm thấy khó lòng mà miêu tả cụ thể được. Đây là một thứ cảm giác vi diệu không thể dùng lời để diễn đạt.

Ngoài miệng hắn đáp: "Hách Liên Bột Bột dưới sự giúp đỡ của Trúc Pháp Khánh, Tư Mã Đạo Tử, Diêu Trường, và Mộ Dung Thùy đã dùng một lực lượng áp đảo tuyệt đối liên tục công hãm Biên Hoang tập. Bọn ta căn bản không có lực để phản kháng, hiện giờ đã hoàn toàn thất bại. Chiến sĩ trong tộc của ta tứ tán đào vong. Cá nhân ta vì có đuợc một ít tin tức hoặc giả hữu dụng đối với tộc chủ, do đó nên bằng hết sức mình nhanh quay trở lại."

Thác Bạt Khuê hờ hững hỏi: "Tin tức gì thế?"

Thác Bạt Nghi sắp xếp lại chuỗi thông tin rồi đáp: "Mộ Dung Thùy cùng Diêu Trường âm thầm cấu kết để đối phó Mộ Dung Xung, dùng kế dẫn xà xuất động, giả bộ thân lĩnh đại quân ngược bắc đi đối phó bọn ta. Chỉ cần Mộ Dung Xung trúng kế xuất quan, Diêu Trường nhân dịp đoạt lấy Trường An, chặt đứt hậu lộ của Mộ Dung Xung, còn Mộ Dung Thùy thì sẽ tiêu diệt hết binh lính xuất quan của y, hoàn thành mục tiêu thống nhất vĩ đại của Tiên Ti Mộ Dung tộc."

Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp: "Chuyện này tuy do Trúc Pháp Khánh đơn phương nói ra, bất quá ta đã quan sát sự việc Mộ Dung Thùy và Diêu Trường bắt tay hợp tác lúc tấn công Biên Hoang tập, nên đại khái cũng thấy khá hợp lý."

Ánh mắt Thác Bạt Khuê chợt trở nên nghiêm nghị, hắn chăm chú nhìn về hướng Thống Vạn Thành ở xa xa, từng chữ từng chữ từ từ nói: "Mộ Dung Thùy không phải giả đò đến tấn công bọn ta đâu, mà thực sự đúng là đến tấn công bọn ta đó. Hắn hiểu rõ ta là loại người như thế nào, còn ta thì cũng không lạ gì thủ đoạn của hắn."

Thác Bạt Nghi gật đầu đáp: "Bọn ta đã nhận định y có thể phân binh làm hai, một lộ do Mộ Dung Bảo lĩnh quân bắc thượng cùng Mộ Dung Tường phối hợp liên thủ thu phục lại Bình Thành và Nhạn Môn. Mộ Dung Thùy thì thân xuất đại quân ẩn náu ở quan ngoại, đợi Mộ Dung Xung mắc lừa."

Thác Bạt Khuê ngửa mặt lên trời cười dài, thần thái cực kỳ hân hoan, tựa hồ thắng lợi đã đến trong lòng bàn tay, chỉ đợi y nắm lại mà thôi.

Thác Bạt Nghi ngơ ngẩn không hiểu trông theo bóng dáng lừng lững như núi của Thác Bạt Khuê. Trên sườn núi tuyết trắng gió lạnh vẫn từng cơn, thổi mái tóc dài của Thác Bạt Khuê loạn bay trong gió, tạo cho y một khí phách không ai có thể so sánh, sung mãn, cuồng loạn và bạo lực.

Đột nhiên Thác Bạt Nghi cảm thấy như không còn nhận ra người bạn cùng chơi đùa từ thuở nhỏ. Thác Bạt Khuê tựa như đã biến thành một người khác, không còn một chút dáng dấp thường nhân như trước nữa.

Hắn hoàn toàn không rõ tại sao Thác Bạt Khuê lại hoan hỉ. Mộ Dung Thùy biết rõ nội tình của y, bất luận phái người nào lĩnh quân đến gây chiến, ắt cũng phải có thực lực đầy đủ để tiêu diệt cuộc quật khởi mới nổi lên ngay khi Thác Bạt tộc căn cơ còn chưa ổn định.

Thác Bạt Khuê thu tiếng cười, hồi phục lại vẻ tĩnh lặng, trầm giọng nói: "Tiểu Nghi dường như chưa biết hết sự việc ở Biên Hoang. Tiểu Yến Phi của bọn ta đã trảm sát được Trúc Pháp Khánh.

Thác Bạt Nghi rúng động nói: "Cái gì?"

Thác Bạt Khuê khen ngợi: "Yến Phi giỏi thật! Không hổ là người Thác Bạt Khuê ta coi trọng nhất. Cuộc chiến ấy không những làm y lưu danh thiên cổ, mà còn là một bước ngoặt cho kiếp sống kiếm thủ của y, làm cho y bước thẳng lên ngôi bảo tọa thiên hạ đệ nhất cao thủ. Cuộc chiến ấy không những làm cho tình thế hoàn toàn xoay chuyển, mà còn nâng uy danh của hoang nhân lên đến tuyệt đỉnh, đưa Mộ Dung Thùy và Diêu Trường vào thế tiến thoái lưỡng nan, Hách Liên Bột Bột thì từ trên mây rớt xuống, không còn chỗ nào có thể nương tựa."

Thác Bạt Nghi cấp bách thở gấp nói: "Tiểu Phi làm sao làm được vậy?"

Thác Bạt Khuê ung dung trả lời: "Vấn đề này không có người nào có thể hồi đáp ngươi, chỉ biết đó chắc chắn là sự thật. Di Lặc giáo trong một đêm tan rã, đầu lâu Trúc Pháp Khánh treo cao ở bên ngoài cửa Đông môn Biên Hoang tập. Yến Phi bằng một cách không ai nghi ngờ được, một mặt tuyên cáo rằng Trúc Pháp Khánh tuyệt không phải là phật Di Lặc giáng thế nào cả, cái chết của hắn chỉ là một sự thất bại của tên lừa đảo; một mặt khiến lực lượng giáo đồ mê muội quên mình của Di Lặc giáo không thể hồi phục lại. Nghe nói Di Lặc giáo đồ phát điên lên phá hủy khắp nơi, lại tập kích cả những người có chức vụ trong giáo, khiến Biên Hoang tập đại loạn ba ngày, bá tánh lánh nạn tứ tán. Về phía Hách Liên Bột Bột, Diêu Ưng và Mộ Dung Lân ba người, liên quân nguyên khí suy giảm trầm trọng. Tổn thất nặng nề thê thảm nhất là phía Vương Quốc Bảo, hơn mười chiến thuyền hoàn toàn bị giáo đồ Di Lặc giáo phẫn nộ đốt bằng sạch. Ha ha! Ta thật sự không tưởng tượng nổi một kiếm của Tiểu Phi lại có tác dụng mạnh mẽ đến như vậy."

Thác Bạt Nghi nhất thời không nói nên lời.

Thác Bạt Khuê từ từ chuyển thân, hai mắt thần quang bắn ra như điện quan sát Thác Bạt Nghi, rồi nói: "Cơ hội của bọn ta cuối cùng đã đến. Sự phỏng đoán của ta và ngươi trái ngược nhau, giả sử Biên Hoang tập không phải vì cái chết của Trúc Pháp Khánh mà lâm nguy như trứng treo, kẻ bắc thượng đến thu thập bọn ta phải là Mộ Dung Thùy chứ không phải là Mộ Dung Bảo, bởi vì Mộ Dung Thùy đối với ta cố kỵ hơn nhiều so với Mộ Dung Xung. Hiểu chưa?"

Thác Bạt Nghi lúc này mới minh bạch lời nói vừa rồi của Thác Bạt Khuê, "Mộ Dung Thùy biết rõ ta là loại người như thế nào, còn ta cũng chẳng lạ gì thủ thủ đọan của hắn".

Mộ Dung Thùy là người biết binh pháp, đương nhiên minh bạch sự quan trọng của chiêu lấy ngựa hay đấu với ngựa hay, sẽ huy động thêm sự áp đảo của binh lực, Thác Bạt Khuê ắt bại chẳng sai.

Có điều, nếu người cầm đầu binh lính đến phản kích Thác Bạt Khuê là nhân vật hàng thứ hai của Đại Yến tức Mộ Dung Bảo, thì tuy Thác Bạt Khuê vẫn còn trong cục diện lành ít dữ nhiều, nhưng tối thiểu cũng còn một chút cơ hội.

Lời Thác Bạt Khuê nói "Cơ hội đến rồi" chính là ý như thế.

Thác Bạt Khuê phá lên cười nói: "Ta vốn một mực lo lắng phải đồng thời ứng phó Hách Liên Bột Bột cùng Mộ Dung Thùy. May mắn hiện tại Hách Liên Bột Bột chân lún sâu xuống bùn ở Biên Hoang tập, không thể điều quân trở về, binh lực cũng vì hai lần tấn công Biên Hoang tập mà trở nên suy yếu nhanh chóng, trong thời gian ngắn khó lòng uy hiếp được ai. Giờ thì ta có thể chuyên tâm ứng phó Mộ Dung Bảo và đại quân của hắn rồi."

Thác Bạt Nghi vẫn còn chưa nói lời nào.

Hết thảy đều do Thác Bạt Khuê tính kế chính xác, tuy nhiên đến lúc ấy Thác Bạt Nghi vẫn còn chưa hiểu Thác Bạt Khuê có diệu pháp nào để ứng phó với Mộ Dung Tiên Ty binh vô địch bắc phương, nhưng thật sự đã bị lòng tin cường đại của Thác Bạt Khuê cảm nhiễm, trong lòng tràn đầy ý chí chiến đấu.

Thác Bạt Khuê chắp tay sau lưng nhìn lên trời cao, khoan thai tự nhiên nói: "Mộ Dung Thùy không còn sự lựa chọn nào khác, ắt phải ngồi giữ Huỳnh Dương, một mặt tìm cách ổn định Biên Hoang tập, một mặt lo đối phó với đại quân Mộ Dung Xung đang xuất quan, hai đầu đều thọ địch. Tình huống này cả nước Đại Yến may ra chỉ có một mình Mộ Dung Thùy có thể làm nên chuyện."

Ánh mắt ném về phía Thác Bạt Nghi, y bình tĩnh nói: "Ta hiểu tính cách của Mộ Dung Thùy, hắn tuyệt không chấp nhận Biên Hoang tập bị thua hai lần trong tay hoang nhân, đặc biệt khi đối thủ là Yến Phi, bởi vì như thế sẽ khiến hắn không còn mặt mũi trước mặt Kỷ Thiên Thiên. Do đó hắn sẽ bất chấp tất cả để gìn giữ Biên Hoang tập."

Thác Bạt Nghi gật đầu đáp: "Ta minh bạch rồi!"

Thác Bạt Khuê liền nói: "Ngươi hãy quay lại Biên Hoang, tận lực trợ giúp Yến Phi đoạt lại Biên Hoang tập. Chỉ cần các ngươi thành công, đối với lòng tin của Mộ Dung Thùy sẽ tạo thành một vết thương không thể chữa lành. Còn về phương diện Mộ Dung Bảo, ta tự có cách ứng phó. Hừ!"

Thác Bạt Khuê nói nhỏ: "Mộ Dung Bảo có tiếng là mãnh tướng, ở chiến trường chưa từng nếm thất bại mới được Mộ Dung Thùy coi trọng. Tộc chủ cần phải cẩn thận!"

Thác Bạt Khuê vui vẻ đáp: "Ngươi sợ ta sai lầm mạo phạm khinh địch sao? Nếu là Tiểu Phi thì sẽ tuyệt không có nói những lời như thế. Lúc ngươi quay lại Biên Hoang tập, ta chỉ có thể cấp cho ngươi một ngàn chiến mã, thêm một trăm người tinh nhuệ, bởi vì ta cần bảo trì thực lực để ứng phó địch nhân hùng mạnh hơn ta nhiều."

Thác Bạt Nghi liền vội vàng tạ ơn, hắn cuối cùng cũng minh bạch tại sao lần gặp Thác Bạt Khuê này so với trước đây lại có cảm giác bất đồng. Tất cả là do Thác Bạt Khuê trước mặt hoàn toàn khiến y vốn là người không sợ trời không sợ đất cũng phải sinh lòng kính trọng.

Thác Bạt Khuê nói: "Ngươi hãy nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai lập tức khởi hành. Hãy bảo với Yến Phi, sau khi ta đánh bại Mộ Dung Bảo, ngày y và Kỷ mỹ nhân tương phùng cũng không còn xa nữa. Hết thảy đều theo ước định mà làm, Thác Bạt Khuê ta vĩnh viễn là hảo huynh đệ của y."

Thác Bạt Nghi thi lễ cáo lui.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-586)


<