← Hồi 486 | Hồi 488 → |
Thạch Châu. Trên đường đi qua, chính là ngắm thảo nguyên xanh thắm dài vô tận. Bò dê qua lại vô số. Lều trướng hiện lên từng đám từng đám. Thỉnh thoảng lại là từng đám ruộng ngang dọc, lúa mạch non xanh biếc, từng con sông quanh co ở giữa, lại có vô số thôn trang thành trấn không lớn không nhỏ.
Hoàn cảnh sinh tồn của nơi này so với chỗ của Đảng Hạng Thất Thị phía ngoài Thạch Châu còn tốt hơn chút ít, du mục cùng nông canh so le ở giữa, mặc dù Hạ Châu mới vừa trải qua một cuộc chiến đoạt quyền, nhưng là dân chúng ở đây cũng không bị chiến tranh ảnh hưởng đến, hôm nay chính là lá mạ xanh ngựa béo, trăm họ vẫn là muốn cố gắng chăn thả, trồng trọt, bảo đảm thu hoạch năm nay.
Tuy Châu ở bên ngoài Thạch Châu, hôm nay ốc còn không mang nổi mình ốc, mà Tĩnh Châu, Dục Châu đều ở phía tây của Hạ Châu, tuy nói bọn họ đường xá xa xôi, hơn nữa hôm nay lại nói với thượng thư triều đình, vứt bỏ quan hệ giữa bọn họ với Lý Quang Duệ, chưa chắc đã dám to gan xuất binh đánh chặn đường, nhưng là vì phòng ngừa vạn nhất, phía Thạch Châu vẫn là phái ra đại đội nhân mã một đường hộ tống, đợi đến tiến vào địa giới Hạ Châu, năm ngàn thiết kỵ binh của Ngải Nghĩa Hải đón được Dương Hạo, quân phòng thủ Thạch Châu mới quay trở lại.
Bởi vì đi tiếp về phía trước là bãi cát sa mạc, bắt đầu dần dần có khí tượng sa mạc, phóng tầm mắt ra có thể thấy được, khắp nơi là sa mạc nổi lên trùng điệp, tuy nói nơi này còn cách sa mạc một đoạn, nhưng là đã tràn đầy tư tưởng của đại mạc Tây Vực.
Thống Vạn Thành, đứng sừng sững ở trên mảnh đất này.
Từ Thống Vạn Thành đi hướng đông, nơi này có ba đạo phòng tuyến cùng Tống Quốc, một đạo phòng tuyến ngoài cùng là hai châu Lân Phủ, đạo phòng tuyến tứ hai là Hoành Sơn, đạo phòng tuyến thứ ba là Thạch Châu dựa vào Cổ Trường Thành, chỉ cần nội bộ Tây Vực không loạn, dựa vào đây mà nhìn phía Đông, có thể nói là vững như núi Thái. Từ Thống Vạn Thành tiếp tục đi tới phía tây, đó là Diêm Châu cùng Linh Châu, từ Linh Châu đi hướng bắc, là lưu vực Hoàng Hà phì nhiêu rộng lớn dọc theo Hạ Lan Sơn, từ Linh Châu đi tiếp tới phía tây, còn lại là hai châu Cam Lãnh, hành lang Hà Tây. Có thể thấy được vị trí địa lý ưu việt của Hạ Châu.
Bây giờ Dương Hạo chiếm được Hạ Châu, vừa chiếm được sự ủng hộ của phần lớn bộ tộc Thác Bat thị cùng bảy họ còn lại trong tám họ Đảng Hạng, thấp thoáng đã có khí khái Tây Bắc Vương, tuy nói Dục Châu, Tĩnh Châu đều ở gần Hạ Châu, cũng khống chế một mảnh lãnh thổ lớn cùng một chút thành trì, mà hai châu Cam Lãnh tới một phần của hành lang Hà Tây còn đang nằm trong tay của dân tộc Thổ Phiên, Hồi Cật, thế lực khắp nơi cài răng lược, nhưng là Dương Hạo thực lực ổn định nhất, điểm này đã là không thể nghi ngờ chút nào.
Cho nên khi Dương Hạo chạy tới dưới thành Hạ Châu, Mộc Ân, Mộc Khôi, Thác Bạt Thương Mộc, Thác Bạt Hạo Phong cùng với nhiều quý tộc Lý thị, Thác Bạt thị đã sớm đi ra ngoài tới nghênh đón từ xa, đứng đợi vị thiếu chủ Hạ Châu hắn.
Chiếu chỉ của triều đình đã xuống tới, xác nhận chức vị Định Nan Tiết Độ Sứ của Lý Quang Sầm. Chính quyền Lý thị là thế tập võng thế, không bị triều đình can thiệp, Dương Hạo là người thừa kế duy nhất của Lý Quang Sầm, trên mặt pháp lý nhất định chính là chủ nhân của Hạ Châu. Hơn nữa bất ngờ đánh chiếm Hạ Châu vốn là lực lượng của Dương Hạo, Lý Quang Sầm vốn là bệnh nặng không dậy nổi, trong lòng đông đảo người cũng hiểu, cái mũ Định Nan Tiết Độ Sứ thống lĩnh chư tướng thụ sư năm châu kia, rất nhanh sẽ rơi xuống trên đầu Dương Hạo.
Đến lúc đó Dương Hạo thân kiêm ba chức vụ Định Nan Tiết Độ Sứ, Hoành Sơn Tiết Độ Sứ, Hà Tây Lũng Hữu Binh Mã Đại Nguyên Suất, lại có được sự ủng hộ của cả tám họ Đảng Hạng, muốn thành lập một chính quyền cường đại Lý Quang Duệ là rất dễ dàng, thậm chí Hà Tây Lũng Hữu có thể đều rơi vào trong tay, trở thành Tây Bắc Vương chân chính, cũng không là chuyện không thể. Như thế, bọn họ sao có thể không chắp tay nghe lệnh vị thiếu chủ này chứ?
Huống chi Lý Quang Duệ vốn kết thù chung quanh, cùng binh mặc vũ, kết quả phát động chiến tranh khắp nơi, chẳng những không có khuếch trương được thế lực của hắn, ngược lại khiến cho địa bàn của hắn ngày càng rút lại, nhất là lần này giấu diếm các bộ đầu cùng đầu lĩnh các bộ tộc Thổ Phiên, Hồi Cật bí mật nghị hòa, lại cắt nhường một mảnh thảo nguyên lớn, càng khiến cho các bộ đầu tỏ ra cực kỳ bất mãn, vẻn vẹn chỉ từ điểm này mà nói, có thể thay đổi một gia chủ, cũng phù hợp với lợi ích của bản thân bọn họ.
Vì vậy lần nghênh đón Dương Hạo này, chư bộ đầu có thể nói là hết lòng, đem tất cả các tinh binh cường tráng của các bộ lạc đều kéo tới lấy uy danh cường tráng, chỉ hy vọng có thể lưu lại cho thiếu chủ Dương Hạo một cái ấn tượng tốt, nếu như có thể nhận được sự ưu ái của hắn, liền có thể được hắn trọng dụng, được hắn coi trọng, tương lai khi mở rộng đất đai, khuếch trương thế lực, bộ lạc của bọn họ mới có thể càng lớn mạnh hơn khi đi theo thiếu chủ.
Khi Dương Hạo chạy tới dưới Thống Vạn Thành, mọi người dưới thành đã sắp thành đội hình hàng ngũ chờ đón ở hai bên đường lớn rộng rãi thẳng tắp, bày ra đội hình cánh nhạn, mặc dù bình khí trang phục của những võ sĩ được các bộ lạc tỉ mỉ chọn lựa ra này cũng không thống nhất, nhưng là người người vạm vỡ khôi ngô, chiến mã dưới khố phi thường thần tuấn, đội hình mọi người hai bên đường lớn cùng thiên quân vạn mã đều yên lặng như tờ, nhưng có một cổ sát khí xông thẳng lên trời đập vào mặt, thấy vậy Dương Hạo cũng là âm thầm kinh hãi.
Nếu như không phải là xuất ra nội ứng ở bên trong, nếu như không phải là hắn mạo hiểm xuyên qua sa mạc Mao Ô Tố, mà là từ Ngân Châu một đường giết qua, gặp phải những võ sĩ uy mãnh hung hãn da cừu da giáp, cung mạnh đao nhọn này, chỉ sợ hắn hao hết sạch binh lực của mình, cũng đừng mơ tưởng mò đến biên giới Hạ Châu, hành động"Trảm Thủ " khiến cho hắn trả giá nhỏ nhất đạt được tiền lời lớn nhất, chi quân đội cường đại này, từ sau này liền thuộc về hắn, nghĩ đến đây, hùng tâm tỏa ra, nếu không phải trong lòng nhớ tới bệnh tình của nghĩa phụ, Dương Hạo lần này thật sự phải vô cùng vui mừng.
Mặc dù trong lòng nhớ thương bệnh tình của nghĩa phụ bệnh, Dương Hạo hận không thể lập tức chạy vào thành Hạ Châu, nhưng là thấy được đám thủ lĩnh các bộ lạc tỉ mỉ chuẩn bị kiểu duyệt binh, liền vẫn là mạnh mẽ ghì lại cương ngựa, hắn dừng ngựa lại không tiến, ánh mắt sắc bén quét qua đội hình kỵ binh khí thế cường tráng như núi hai bên đường, sau đó hai chân kẹp một cái, khẽ quát một tiếng: "Giá".
Chiến mã dưới khố sửa thành bước nhẹ, tiết tấu của cả đại đội thị vệ cũng biến đổi theo hắn, Chiết Ngự Huân tự giác nhanh chóng khống chế ngựa, lui về phía sau hai thân ngựa, cùng Ngải Nghĩa Hải sóng vai mà đi, cả đội ngũ chỉnh tề phi về phía trước. Bọn kỹ sĩ đứng nghiêm hai bên cũng là các dũng sĩ thiện chiến nhất của các bộ lạc, nhãn lực tự nhiên cũng là không lầm, tuy nói bọn họ phi thường cung kính đối với Dương Hạo nhưng đó là bản năng kính sợ đối với thượng vị giả, cho đến khi nhìn thấy Dương Hạo ung dung thay đổi nhịp đi, không hạ một đạo mệnh lệnh nào, mấy ngàn kỵ sĩ theo sau đều hiểu rõ trong lòng, như cùng một người đồng loạt thay đổi tốc độ, trở thành phi ngựa chậm chạp. Cả quá trình biến hóa như nước chảy mây trôi, tự nhiên ung dung, không có một chút rối loạn, ánh mắt của bọn hắn không khỏi biến đổi, lúc này mới nổi lên kính ý từ đáy lòng, kính ý này, là kính sợ đối với người thực sự mạnh mẽ.
Sinh tồn ở Tây Bắc so với Trung Nguyên càng không dễ dàng, cho nên kính sợ cường giả, là một loại bản năng xâm nhập vào xương tủy của mỗi nữ nhân trên thảo nguyên, muốn nghĩ chinh phục bọn họ, dựa hết vào một cái xuất thân là tuyệt đối không làm được.
Đội kỵ sĩ kia nhanh như lại, bất động như núi, chậm lại như rừng, Dương Hạo dùng kiểu duyệt binh đơn giản, để cho các chiến sĩ của các bộ lạc tận mắt chứng nhận quân đội của hắn chính là một chi quân đội uy vũ trải qua chiến trận, ở lúc kiểm duyệt các bộ quân đội Hạ Châu, ung dung thản nhiên đem quân uy cường đại của mình thể hiện đi ra ngoài, làm cho các dũng sĩ hai bên đường tin phục.
Nam nhi thảo nguyên có tính tình sảng khoái, nghi thức tương đối đơn giản, không thể so với lễ nghi phiền phức dài dòng nhàm chán của Trung Nguyên, cùng chư bộ đầu chào gặp mặt xong, Dương Hạo liền bị mọi ngươi như sao quanh trăng sáng ôm vào trong thành Hạ Châu.
Chạy tới phủ Định Nan Tiết Độ Sứ, cửa phủ mở rộng, giáp sĩ như rừng. Dương Hạo cùng mấy viên đại tướng dưới trướng, cùng với các bộ đầu bước nhanh mà vào, đi đến phòng chính, mới thấy Trương Phổ cùng bảy tộc trưởng Đảng Hạng thất thị chờ đón ở dưới bậc.
Đảng Hạng có tám họ quan trọng trong bộ tộc, Thác Bạt thị là đứng đầu tám họ, Lý Quang Sầm hôm nay chính là tộc trưởng Thác Bạt thị, đồng thời cũng là người đứng đầu Đảng Hạng bát thị, mà Dương Hạo bây giờ tuy có chức Hoành Sơn Tiết Độ Sứ, nhưng là bàn về địa vị trong tộc, so với bảy thị tộc trường còn phải kém hơn một bậc, nên bảy vị tộc trưởng xin đợi ở phòng chính, vừa giữ được thân phận, vừa không mất lễ kính.
Dương Hạo cùng bảy vị tộc trưởng chính là đã sớm quen thuộc, lập tức cùng chào hỏi cùng đám người tộc trưởng Tế Phong thị Ngũ Liễu Thư, tộc trưởng Dã Cách thị Tô Lạc, tộc trưởng Hướng Lợi thị Trường Cách La La, rồi lập tức hướng Trương Phổ hỏi: "Nghĩa phụ ta bây giờ ra sao rồi?"
Trương Phổ trầm trọng nói: "Đại nhân hôm nay khí sắc còn tốt, buổi sáng ăn một chén cháo tấm, buổi trưa ăn canh thịt bánh bao cua, còn ăn mấy khối thịt dê."
Dương Hạo nghe thế trong lòng giãn ra, nhưng Trương Phổ lại tiếp tục nói: "Từ lúc đầu năm, Lý đại nhân bắt đầu có bệnh khạc ra máu, có lẽ là đi về Hạ Châu quá mệt nhọc, sau khi đến Hạ Châu, bệnh tình phát nặng, vài ngày trước đó còn phun ra máu, ty chức e sợ Lý đại nhân có điều gì, cho nên mới vội vàng truyền tin, xin đại nhân lập tức chạy tới."
Dương Hạo trong lòng trầm xuống, gấp gáp hướng mấy vị tộc trưởng xin lỗi một tiếng, liền muốn chạy tới hậu trạch, bỗng nhiên Tô Lạc gọi hắn, hơi chần chừ một chút nói: "Thiếu gia chủ, đại nhân chỉ sợ là... , thừa dịp các bộ đầu đều ở đây, thiếu chủ nên sớm lập chính danh, xác lập thân phận mới tốt."
Dương Hạo nặng nề gật đầu: "Ta hiểu, đại nhân Tô Lạc yên tâm."
Đến chỗ ở của Lý Quang Sầm tại hậu trạch, còn chưa tới đã nghe từ trong phòng truyền ra thanh âm của Lý Quang Sầm: "Đồ hỗn trướng, đem túi rượu đưa cho ta, có tin lão phu nói một câu, cho đầu người rơi xuống đất hay không?.
Chỉ nghe thanh âm sợ hãi nhưng kiên quyết của một thiếu niên truyền ra từ trong phòng nói: "Đại nhân, Trương tướng quân đã phân phó, tuyệt đối không thể để cho đại nhân uống rượu nữa, bằng không sẽ tiểu nhân chôn sống trong sa mạc, cầu xin đại nhân khai ân, không nên làm khó tiểu nhân."
Lý Quang Sầm còn định nói thêm, Dương Hạo đã cất bước đi vào, gọi to: "Nghĩa phụ."
Lý Quang Sầm ngồi ở trên giường, vốn là mặt giận dữ, vừa thấy Dương Hạo, không khỏi mừng rỡ, vỗ giường nói: "Con ta, đến đây, ngồi xuống bên cạnh vi phụ. Ha ha ha, bọn Tô Lạc, Ngũ Thư mấy ngày nay đều nói với ta, con sẽ lập tức tới ngay, lần một lần hai dụ dỗ được cho ta vui vẻ, sau nói nhiều ta cũng không tin rồi, không nghĩ tới con tới thật rồi."
Dương Hạo nhìn bộ dáng của Lý Quang Sầm, mấy tháng không thấy, hắn càng gầy đi, thân thể vốn cao lớn tựa hồ chỉ còn lại có một bộ xương, khuôn mặt đầy râu quai nón rối bời, đầu tóc râu mép cơ hồ đã trở nên trắng phao hết rồi, nếp nhăn trên mặt cũng càng thêm dày đặc, sắc mặt trong xám có hồng, chỉ có một đôi mắt, vẫn là rạng rỡ có thần, phóng ra tia sáng vui mừng.
Dương Hạo nhìn hình dạng của hắn, loáng thoáng nhớ lại thời khắc lần đầu nhìn thấy hắn, hắn ngồi ở trên một chiếc xe, khuôn mặt không có nếp nhăn tựa như đao gọt rìu khắc. Thân thể cao lớn khôi ngô vững vàng ngồi vào chỗ của mình, gây cho người ta một loại cảm giác vững chắc như Thái Sơn thương tùng, cảm giác cao ngạo, mạnh mẽ như mã thạch Đông Hải. Mà nay hắn, lại rõ ràng đã là một lão nhân gầy yếu, cái mũi Dương Hạo chua xót, trong mắt liền nổi lên ánh lệ.
Lý Quang Sầm trái lại cực kỳ vui mừng, đợi khi Dương Hạo ngồi xuống ở bên giường, liền kéo tay của hắn lại, nhìn hắn từ trên xuống dưới cẩn thận, càng xem nụ cười trên mặt càng là nồng đậm: "Hạo nhi, ban đầu là cha chỉ muốn cho các tộc nhân có đất an cư, nhưng là không dám nghĩ một ngày kia có thể trở lại Hạ Châu. Hiện nay, ta đã trở về, thật sự trở lại, hảo nhi tử, kiếp nầy cha có một nghĩa tử như con, đó là phúc khí của ta."
Nghĩa phụ Lý Quang Sầm ngẩng đầu, chậm rãi quét mắt nhìn hết thảy trong phòng, nhẹ giọng nói: "Hạo nhi, gian phòng này chính là phòng cha ở lúc còn thiếu niên. Ha hả, bên trên cây cột kia, còn có khắc mấy vết đao, đó là khi còn bé, là khi cha đo đạc vóc người của mình đó, thoáng một cái mà đã nhiều năm như vậy rồi, cả đời người này, thật đúng là con mẹ nó quá ngắn ngủi..."
Trong lòng Dương Hạo dâng lên một loại cảm giác không tốt, nhưng là bệnh tình của Lý Quang Sầm, chỉ sợ chính hắn hiểu hơn so với bất cứ ai khác, Dương Hạo nhất thời không nghĩ ra lời khuyên bảo gì, Lý Quang Sầm cười cười, lại nói: "Thật ra, những năm trước đây, cha vẫn cảm thấy đời người này trôi qua quá chậm, quá chậm, cả ngày lưu lạc ở trên thảo nguyên, chạy nạn, giết người, bị đuổi giết, mỗi một ngày đều là khó chịu đựng như vậy, nhưng lão trời già hết lần này tới lần khác không nghe được lời cầu xin của cha. Hôm nay, cha sợ nó trôi quá nhanh đi, lão vẫn là không nghe được."
Đến nơi này, ánh mắt Lý Quang Sầm liếc lên trên người Dương Hạo, trầm giọng nói: "Hạo nhi, lão trời già là lười quản chuyện người phàm chúng ta, hết thảy vẫn phải dựa vào chính chúng ta. Hạ Châu, hôm nay đã đoạt lại rồi, Lý Quang Duệ cũng gặp báo ứng, con không cần phải nói cái gì, cha biết bệnh tình của mình, nam tử hán đại trượng phu, không cần phải làm ra bộ dáng lề mề làm bộ làm tịch kia. Cha chỉ muốn con đáp ứng cha một chuyện."
"Nghĩa phụ, cha nói đi."
Lý Quang Sầm ngưng mắt nhìn xuyên hắn nói:"Cha muốn con đáp ứng cha. Phải làm được tốt hơn so với Lý Quang Duệ, so với cha mẹ dã mất, phải đem vinh quang đến cho cha, mà vinh quang, là tới từ con!"
Nước mắt trong mắt Dương Hạo rốt cục chảy xuống, trịnh trọng gật gật đầu nói: "Nghĩa phụ, con đáp ứng cha!"
Lý Quang Sầm nở nụ cười hớn hở, mệt mỏi nằm lại trên giường, chậm rãi nói: "Hạo nhi, con mới vừa chạy tới. Các bộ đầu nhất định cũng muốn bái kiến con, con mau đi trước đi, hết bận rồi lại cùng cha trò chuyện."
Hắn xoay chuyển ánh mắt, rồi hướng tới Trương Phổ đứng hầu một bên, nói: "Việc bảo ngươi làm, cũng chuẩn bị tốt rồi chứ?"
Dương Hạo nghi ngờ chuyển hướng Trương Phổ, hỏi: "Cái gì?"
Trương Phổ hướng Lý Quang Sầm gật đầu, nói: "Đại nhân yên tâm, đều đã chuẩn bị xong." Nhưng ngay sau đó lại chuyển hướng Dương Hạo, thấp giọng nói: "Đại nhân muốn sớm triệu tập tộc trưởng, thủ lĩnh tám tộc, công khai tuyên cáo thân phận của ngài, cũng làm lễ trao quyền, phong đại nhân làm Định Nan Tiết Độ Lưu Hậu."
Tiết Độ Lưu Hậu, liền tương đương với thái tử, là nhân vật gần với Tiết Độ Sứ nhất, thân phận này được xác lập, cũng là hướng đám thủ lĩnh các tộc tuyên cáo hắn là người thừa kế hợp pháp duy nhất. Mặc dù, Dương Hạo là nghĩa tử của hắn, chuyện này ai ai cũng đã sớm biết, nhưng là tựa như một vị hoàng đế đột nhiên băng hà không có chỉ định thái tử giống nhau, như vậy hoàng tử trường cũng chưa thấy được nhất định là người thừa kế, nếu có người bằng vào võ lực cướp lấy, người bên cạnh dù có không đồng ý, cũng không cách nào chỉ trích hắn là bất chánh, cướp quyền lực.
Lý Quang Sầm vẫn nhớ không quên chuyện này, thậm chí sớm đã bắt đầu chuẩn bị, là hy vọng có thể vì Dương Hạo quét sạch một chút chướng ngại sau cùng. Cái chướng ngại này dựa vào binh uy hiện tại của Dương Hạo thì thật ra là không cách nào tạo thành uy hiếp gì đối với hắn, nhưng nếu hậu nhân có suy tính gì thì phải xác lập địa vị thừa kế hợp pháp của hắn sớm một chút, mới có thể là cho dù sau này thế nào, làm cho người khác không thể lợi dụng chuyện này nói gì được, khiến cho hắn danh chánh ngôn thuận trở thành người thừa kế hợp pháp của chính quyền Lý thị.
Tô Lạc biết rõ mạng Lý Quang Sầm chỉ còn sớm tối, lúc này thúc giục Dương Hạo sớm lập chính danh, hiển nhiên là cũng có sự cố kỵ này, dù sao, tộc nhân dòng chính Lý thị đông đảo, nếu như không thể do Lý Quang Sầm chính miệng xác nhận truyền thừa đối với Dương Hạo, như vậy từ pháp lý mà nói, tộc nhân dòng chính của Lý thị vẫn là có quyền tranh giành cùng hắn, bất kể tương lai là những tộc nhân này muốn tranh giành địa vị, hoặc là bị Đại Tống hay Khiết Đan nâng lên một khôi lỗi, đối với bộ lạc Thác Bạt thị vẫn sẽ có lực mệ hoặc tương đối lớn.
Dương Hạo yên lặng gật gật đầu, lau nước mắt bên má, mới vừa đứng dậy, Lý Quang Sầm bỗng nhiên lại nói: "Hạo nhi, bảo hắn đưa túi rượu cho ta đi."
Lúc này Lý Quang Sầm thoạt nhìn tựa như một đứa trẻ tham ăn, đôi mắt trông mong nhìn Dương Hạo, trong mắt có ý rất cầu khẩn. Dương Hạo liếc mắt nhìn tiểu tử sai vặt bất an đang đứng trong phòng kia, nhíu mày nói: "Nghĩa phụ, không phải là cha đã bỏ rượu rồi sao?"
Lý Quang Sầm liếm liếm đôi môi, lưu luyến nói: "Từ lúc hai tuổi, phụ thân ta dùng chiếc đũa nhúng rượu cho ta mút, cả đời này, ta liền không có rời xa được nó.
Không tệ, rượu hại thân thể của ta, nhưng nếu không có rượu này, nhiều năm gió tanh mưa máu như vậy, ta cũng không chịu được rồi. Việc của mình tự mình biết, Hạo nhi, cha đã không được, cả đời này cha không còn muốn gì, chỉ tham thứ trong chén này, lúc này, con còn không chịu để cho cha ăn no uống đủ sao?"
Ánh mắt cầu khẩn kia của Lý Quang Sầm làm cho hắn không cách nào nói ra được lời cự tuyệt, do dự một hồi lâu, Dương Hạo khẽ thở dài, cầm lấy túi rượu từ trong tay tiểu tử sai vặt, nhẹ nhàng mà đặt ở trước giường Lý Quang Sầm, Lý Quang Sầm mừng rỡ, mới vừa quơ lấy túi rượu, lại bị Dương Hạo nói một tiếng đè lại: "Nghĩa phụ, một ngày chỉ cho phép uống ba ngụm."
"A?" Lý Quang Sầm do dự, nhưng thấy ánh mắt không cho cự tuyệt của Dương Hạo, lúc này mới lộ ra vẻ mặt đau khổ gật đầu.
***
Nhĩ Mã Y Na đem châm hướng trên mặt giày chưa xong việc cắm xuống, lười biếng duỗi lưng mỏi lên đống giầy, vớ, cái mũ, lót giày của trả con, vừa nhìn nguyên liệu vẫn chồng chất thành đống trước mặt của mình, không khỏi bi thảm nói: "Ta ăn rất nhiều sao? Ta sẽ ăn hết cả bộ tộc Tế Phong hay sao? Tại sao lại vội vã muốn ta lập gia đình như vậy chứ? Lập gia đình còn chưa tính, tại sao phải làm nhiều giầy vớ cùng mũ trẻ con như vậy đây? Đợi đến khi làm xong một trăm đôi, a, một trăm đôi thì người ta đã mệt đến thành gà chết rồi."
Nàng càng nghĩ càng giận, đột nhiên con ngươi xoay động, thuận tay quơ lấy cây kéo, vừa nhặt lên một cái kéo, khéo léo cắt giấy.
Thiếu nữ người Khương ở Tây Bắc chẳng những dung nhan xinh đẹp mà còn rất khéo tay, cắt giấy là một môn thủ nghệ của các nàng, cắt ra từ hoa cỏ cây cối tới chân dung nhân vật cũng đều trông rất sống động. Chỉ sau chốc lát, một nhân vật cắt giấy ở dưới sự cắt khéo léo của nàng đã thành hình rồi, đây là một nam tử đứng nghiêng, nhìn trang phục, rõ ràng chính là người Trung Nguyên, cái trán rộng lớn, sóng mũi thật cao, cái miệng mím chặt, thoạt nhìn rất là anh tuấn.
Nhĩ Mã Y Na đem giấy cắt hình người cầm ở trong tay, đắc chí thưởng thức hồi lâu, bỗng nhiên ha ha cười một tiếng, rút lên kim châm liền hướng trên hình người đâm tới: "Châm đầu tiểu nhân ngươi này, châm cái miệng nghiêng mắt gian của ngươi này; châm cái tay tiểu nhân của ngươi này, châm cho tiền tài ngươi chảy ra bên ngoài; châm mắt tiểu nhân của ngươi, trúng vào mắt ngươi mù tim cũng mù này..."
" Dương Hạo đại nhân, nơi này chính là chỗ ở của lão phu. Ha ha, xin mời qua bên này, gian phòng này là chỗ ở của tiểu nữ."
"Châm ngươi... ai nha!" Nhĩ Mã Y Na đang châm đến được vui vẻ, chợt nghe lời ấy trong lòng nhất thời cả kinh, một châm liền châm đến trên tay mình, giọt máu đỏ sẫm phút chốc một chút từ trên ngón tay nhỏ ra.
Dương Hạo bước một bước vào cửa, chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo lông màu xanh, phía dưới mặc váy ống, đầu đội khăn xanh, mang vòng cổ bạc, mi mắt cong cong như trăng non, giơ con mắt đang nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
← Hồi 486 | Hồi 488 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác