Vay nóng Tinvay

Truyện:Bộ bộ sinh liên - Hồi 440

Bộ bộ sinh liên
Trọn bộ 631 hồi
Hồi 440: Bốn mươi đạo tặc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-631)

Siêu sale Lazada

Minh Đường xuyên, Song Long lĩnh, Song Long thành.

Cái tên Song Long thành này nghe thì rất uy phong, nhưng đó chẳng qua là Lý Kế Pháp tự dát vàng lên mặt mình mà thôi, tòa thành Song Long này chỉ là một sơn trại dùng hàng rào vây lại, cùng lắm có thể gọi là mô hình thu nhỏ thành trì. Trong sơn trại, hai con đường rộng rãi một ngang một dọc cắt cả thành trì này ra thành bốn bộ phận, một bộ phận là phủ đệ của Lý Kế Pháp, một bộ phận là nơi ở của gia quyến tướng sĩ trong quân, một bộ phận nữa là nơi tụ cư của bách tính trong thành, bộ phần cuối cùng và cõi yên vui của bọn lưu manh vô lại và những người bán dạo.

Địa phương Minh Đường Xuyên này là một địa vực hẹp dài nổi bật nhất của thế lực Ngân châu hướng về phía bắc, bởi vậy phía đông hay phía bắc đều là phạm vi thế lực của Khiết Đan, phía tây thì là địa phương của bộ lạc du mục Thổ Phiên và Hồi Hột, Lý Kế Pháp bị đuổi tới địa phương này, chủ ý của Lý Quang Duệ là để mặc hắn tự sinh tự diệt, nhưng Lý Kế Pháp không ngờ lại đứng vững ở nơi này, đây tất nhiên là công của Trương Phổ, đệ nhất đại tướng dưới tay hắn và đồng thời cũng là túi khôn của hắn.

Trương Phổ không hề nổi danh, dù là ở Tây Bắc cũng không nhiều người biết đến hắn, nhưng điều này không có nghĩa là người này không có chân tài thực học, mà không phải người cứ có chân tài thực học là nhất định có thể có thành tựu nổi bật. Rất nhiều nhân sĩ tài trí trác tuyệt, bởi vì không có võ đài cho hắn thi triển sở trường, kết quả sau cùng là tiêu thanh nặc tích, chôn vùi trong dòng sông lịch sử, nếu như cho họ một cơ hội, bọn họ chắc chắc có thể tung cánh bay lên trời, sáng lập một sự nghiệp còn huy hoàng hơn cả danh thần trong lịch sử.

Trương Phổ năm nay hơn ba mươi tuổi, vẫn chưa tới tuổi biết thiên mệnh, tất nhiên cũng không chịu nhận mệnh, cho nên hắn vẫn hùng tâm bừng bừng muốn lợi dụng lúc sinh thời, làm ra một phen sự nghiệp oanh oanh liệt liệt. Nhưng người duy nhất hắn có thể đỡ lên chỉ có Lý Kế Pháp. Tuy Lý Kế Pháp vô luận là địa bàn, binh lực, tài phú, thậm chí là trí tuệ, lòng dạ của y đều không được tính là nhân tài có thể bồi dưỡng, nhưng Lý Kế Pháp có thể tin hắn, dùng hắn, luôn nghe theo lời của hắn, khiến hắn có thể thi triển sở trường, vậy là đủ rồi. Bọn người Lý Quang Nghiễm, Lý Quang Tế này tuy đã mang Lý Kế Pháp ra làm điều kiện để đối lấy thành công, nhưng bọn họ quá trọng thị gia thế xuất thân, một bạch đinh như Trương Phổ, nếu ở dưới trướng của bọn họ thì không bao giờ có ngày mở mày mở mặt.

Ám sát Dương Hạo chính là một nước cờ hiểm mà Trương Phổ đã đi, thế lực của các bộ tộc cường phiên ở Tây Vực đều đã thành hình, cơ cấu quyền lực gia tộc đã vô cùng ổn định, một hai nhân vật hạch tâm chết đi sẽ không khiến cả tập đoàn thế lực bị tan rã, giống như Ngân châu Lý Quang Nghiễm, tuy bị người ta phục kích mà chết thảm, nhưng con cháu trong gia tộc chờ kế thừa quyền vị của hắn lại nhiều không đếm xuể. Song Dương Hạo thì khác, Dương Hạo là lực lượng mới xuất hiện, tuy trong chư hùng Tây Bắc quật khởi cực nhanh, nhưng căn cơ của hắn vẫn quá mỏng manh, cả thế lực Lô châu cơ hồ là hoàn toàn vận tác xoay quanh một mình hắn, nếu Dương Hạo chết đi, tập đoàn thế lực của hắn sẽ lập tức sụp đổ tan vỡ, như vậy Lý Kế Pháp cũng có thể thủ thắng trong hỗn loạn.

Tình hình trước mắt là Lý Quang Tế sau khi trở thành Ngân châu phòng ngự, trắng trợn bổ nhiệm người thân, hoặc đoạt thực quyền của những tướng lĩnh trọng yếu thời kỳ Lý Quang Nghiễm còn thượng nhiệm, hoặc phái họ tới những nơi không có ai giúp và Thổ Phiên, Hồi Hột để khổ chiến, hòng tiêu hao thực lực của bọn họ giống như đã làm với Lý Kế Pháp, thành viên nòng cốt có quyền lực ở Ngân châu đã bị quét sạch.

Lý Quang Nghiễm thống trị Ngân châu hơn chục năm, thế lực của hắn sau khi bị diệt trừ, Lý Quang Tế ít nhất phải cần mấy năm mới có thể xây dựng lại một bộ máy chính quyền ổn định, song lúc trước Khánh vương Da Luật Thịnh lừa gạt đoạt thành Ngân châu, cơ hồ là đồ sát hoàn toàn tộc nhân của nhất mạch Hạ châu Lý thị, nhưng hắn vẫn chưa đứng vững đã lập tức bị Dương Hạo giết chết, nếu Dương Hạo lần này lại bị ám sát, Lý Kế Pháp có thể giành quyền sau hỗn loạn.

Lý do của hắn có những điểm sau:

Thứ nhất, những bộ lạc, thành trì lớn nhỏ ở lân cận Ngân châu đã bị Ngân châu Lý thị thống trị hơn trăm năm, nếu như có một người của Ngân châu Lý thị đứng ra thu thập tàn cục, rất dễ nhận được sự chấp nhận và ủng hộ của thủ lĩnh các bộ tộc.

Thứ hai, tộc nhân của Ngân châu Lý thị cơ hộ bị Khánh vương của Khiết Đan đồ sát sạch sẽ rồi, hiện giờ trong những tộc nhân của Ngân châu Lý thị đã không còn tìm ra được người có tư cách hơn Lý Kế Pháp để kế thừa chức vị phòng ngự sử này. Lý Quang Duệ chỉ có thể dùng hắn, chức vị này ngoài hắn ra thì không còn ai xứng hơn cả, sự ủng hộ của Hạ châu chính là sự đảm bảo lớn nhất cho hắn thượng vị.

Xét thấy vậy, Trương Phổ mới quyết định kế hoạch nhắm vào Dương Hạo, Lý Kế Pháp tuy không phải là một kiêu hùng có tâm cơ và khí phách, nhưng dã tâm thượng vị lại có thừa. Sau khi Trương Phổ đem tất cả một phen được mất này phân tích rõ cho hắn, Lý Kế Pháp vui vẻ đồng ý, lập tức thừ trong đám tử sĩ tâm phúc của mình chọn ra mấy người có võ nghệ cao thâm nhất đi chấp hành nhiệm vụ này.

Sau khi hành thích thất bại, Lý Kế Pháp quả thức là sợ hãi một trận, sợ sự cơ bại lộ, dẫn tới việc Dương Hạo sẽ báo thù, lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn. Qua một đoạn thời gian thấy phía Ngân châu tựa hồ như hoàn toàn không hề hoài nghi tới hắn thì mới thở phào nhẹ nhõm. Trương Phổ lại không dễ dàng buông bỏ lòng cảnh giác như vậy, qua mấy ngày nữa là đến Tết Nguyên Tiêu, bách tính thành Song Long cũng rất thích chơi hội. Trương Phổ lại thuyết phục Lý Kế Pháp, ước thúc binh đinh không được tụ tập với người nhà khác, tất cả nhân mã ăn không cởi yên, ngủ không cởi giáp, nghiêm trận ứng biến, đồng thời phái ra một lượng lớn thám mã trinh sát, cảnh giới những tin tức tới từ phía Ngân châu.

Hiện giờ ba ngày Tết Nguyên Tiêu đã qua đi, thành Song Long không phải nghênh đón địch nhân, sự bất mãn phải nén nhịn đã lâu của các tướng sĩ cuối cùng cũng bạo phát rồi, trước phủ của Lý Kế Pháp, mấy doanh chỉ huy đang ở đó càu nhàu.

"Tướng quân, Song Long lĩnh chúng ta là địa phương chim chẳng buồn ỉa, ai lại dở hơi tới công đánh chứ? Tên Trương Phổ đó cứ tưởng mình là hay, luôn cho rằng mình thần cơ diệu toán, hắn nói một câu thối như như rắm, hại chúng ta mấy ngày mấy đêm không được an bình, địch nhân ở đâu? Làm gì có địch nhân nào? Ba ngày Tết Nguyên Tiêu để ăn chơi phè phỡn, những binh sĩ chịu khổ cực mãi cũng chỉ có được mấy ngày này để mặc sức vui vẻ, thế mà con mẹ nó phải ôm thương lớn lãng phí thời giờ trong binh doanh."

"Tướng quân, thuộc hạ của ta oán thán rầm trời lên rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này, không cần người nào có chủ ý đánh chúng ta đâu, tự các binh sĩ sẽ tạo phản đấy, thuộc hạ bất lực rồi, đại nhân ngài cứ xem thế nào mà làm."

"Tướng quân, thuộc hạ của ta có mấy binh sĩ đêm qua lén lút lẻn ra khỏi binh doanh đi gặp nữ nhân của mình, cái tên khốn Trương Phổ chó cậy gần nhà đó bắt bọn họ lại rồi xử phạt, phạt đánh bằng roi một trận thì không nói, lại còn cởi hết quần áo của họ rồi trói chôn xuống tuyết, nếu như hắn nói có lý, đó là thuộc hạ quản lý người dưới không nghiêm, ta cũng nhẫn nhịn. Nhưng địch nhân ở đâu chứ? Ta là một người thô lỗ, không bằng hắn đầy một bụng văn chương thối hoắm, hắn có học vấn, cái này ta thừa nhận, nhưng có học vấn không có nghĩa là hắn có thể đánh trận, tướng quân nếu cứ thiên vị dung túng Trương Phổ, thuộc hạ không đàn áp được rối loạn do binh sĩ bên dưới tạo ra đâu."

Các binh sĩ tiếng oán thân dậy đất trời, tướng lĩnh các bộ đều chạy tới chỗ Lý Kế Pháp kêu khổ. Lý Kế Pháp có chút không chịu được, chỉ đành nói: "Ài, Trương tướng quân cũng chỉ là có ý tốt thôi mà, bên trong nhất định có chút nguyên do, là các ngươi không hiểu đó thôi, chuyện này thực sự là không oán Trương Phổ được. Thế này đi, lệnh cho quan binh các doanh giải trừ giới bị, mọi người đều khổ cực rồi, nghỉ ngơi một chút đi."

Chúng tướng tuân lệnh, lúc này mới hùng hùng hổ hổ bỏ đi. Lý Kế Pháp đứng trước phủ đệ vắng vẻ đến phát ngốc, một lúc sau mới đi lên sườn núi.

Trên sườn núi có mấy cây mai, bóng hoa yểu điệu, bước tới gần mới thấy dưới cây mai có một người đang đứng, người này thân hình cao gầy, một thân trường bào, tay cầm bình rượu, khi thì lại ngẩng đầu lên nhìn sao trên trời đến xuất thần, khi thì uống một ngụm rượu, nhìn những đốm lửa ở dưới sườn núi rồi thở dài. Lý Kế Pháp lẹp bẹp giẫm lên mặt tuyết bước tới bên cạnh hắn, thở dài một tiếng, nói: "Trương Phổ."

Trương Phổ cười nhạt một tiếng, chậm rãi nói: "Đám quan binh thô lỗ đã giải tán rồi ư?"

Lý Kế Pháp lặng yên một lát rồi ngượng ngùng nói: "Chúng ta giới bị ba ngày rồi, lại chưng thừng nghe thấy phong thanh gì, tướng lĩnh các bộ đều đầy một bụng oán thán, Tết Nguyên Tiêu mà không được đoàn tụ với người nhà, các binh sĩ lớn tiếng kêu than, cho nên..."

Trương Phổ cười khổ một tiếng, ngẩng đầu lên uống một ngụm rồi thở dài, nói: "Con nhà giàu thì khó sai, con yêu thì khó bảo, con loạn khó trị, con cưng thì không thể dùng. Cũng như là người hiền lành thì không nên nắm binh, phải có hình phạt mạnh thì mới có thể dẹp yên ba quân, huống chi Song Long lĩnh chúng ta là nơi bốn phía có hổ lang rình rập, tướng quân cũng quá dung túng cho bọn họ rồi."

Lý Kế Pháp thở dài một hơi, đứng sánh vai với Trương Phổ, cũng ngẩng đầu lên trời nhìn sao sáng trên trời, lẩm bẩm: "Ta đây cũng là vì không có biện phápmà thôi, vốn tới Ngân châu còn có thể nhận được một chút tiền lương, nhưng từ lúc Ngân châu bị chiếm đóng, lương hướng (lương là lương thực, hướng là tiền lương) đều bị cắt. Hiện giờ chỉ huy sứ ta đây muốn lương mà không có lương, muốn hướng mà chẳng có hương, sự cung phục của các bộ tộc ở Minh Đường Xuyên cũng có hạn, nhưng đối với bọn họ lại không thể bức quá găng, nếu không bọn họ sẽ bỏ đi, chỉ mất một ngày thôi là có thể di chuyển tới cảnh nội Khiết Đan, Tổ Phiên rồi. Ài! Hoàng đế còn không động đến binh đói, ta sao lại ra roi quá mạnh được?"

Những lời của lời nói này của Lý Kế Pháp cũng có tình có lý, Trương Phổ không khỏi nhíu mày. Lý Kế Pháp quay đầu lại hỏi: "Đang nghĩ gì vậy? Hiện giờ xem ra là chúng ta quá khẩn trương rồi, ngươi còn lo lắng phía Ngân châu uy hiếp ư?"

Trương Phổ lắc đầu, nói khẽ: "Thuộc hạ đang nghĩ tới... lối thoát sau này của chúng ta."

Lý Kế Pháp hỏi: "Lối thoát? Lối thoát gì?"

Trương Phổ quay người lại, chắp tay nói: "Tướng quân, mời vào trong phòng ngồi."

Hai người quay người đi tới chỗ ở của Trương Phổ, Trương Phổ hiện giờ vẫn chỉ một mình, vẫn chưa cưới vợ, trong phòng vô cùng đơn giản, chỉ có một bếp đang rực lửa, bên bếp đặt một âm nước, đang chầm chậm bốc hơi nóng. Trương Phổ lại cho thêm mấy khúc củi, hai người liền ngồi xuống quanh bếp.

Trương Phổ trầm ngâm một lát rồi nói: "Tướng quân, thích sát Dương Hạo không thành cũng không quan trọng, chỉ cần thích khách mà chúng ta phái ra không để lộ thân phận, nhất thời bán hội Ngân châu sẽ không tìm tới chúng ta gây phiền phức đâu, hiện tại nan giải nhất là lối thoát của Song Long lĩnh chúng ta, tướng quân có từng nghĩ tới không?"

Lý Kế Pháp nhíu mày nói: "Ngươi rốt cuộc là muốn nói tới đường thoát nào?"

Trương Phổ lắc đầu: "Tướng quân điều binh khiển tướng một cách thiếu tự tin như vậy là do đâu? Bởi vì lương hướng không đủ mà thôi. Binh có quyền lợi được ăn lương cầm hướng, nếu lương hướng bị đoạn tuyệt quá lâu, những binh mã này của chúng ta không cầm bị ai tấn công mà ắt sẽ tự tan vỡ. Hiện giờ Ngân châu đã bị Dương Hạo chiếm cứ rồi, Hạ châu nước xa không cứu được lửa gần, mùa đông năm nay trời đổ tuyết lớn, bộ lạc các phương còn chẳng lo nổi cho mình, chính là cái gọi là thiên tai nhân họa, một chút lương tồn của chúng ta căn bản là không trụ nổi tới mùa xuân, tới lúc đó... tướng quân sẽ làm gì?"

Lý Kế Pháp vừa nghe thấy vậy liền trở nên khẩn trương, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Điểm này mỗ chưa từng suy nghẫm một cách nghiêm túc, ngươi có nghĩ ra được biện pháp gì không?"

Trương Phổ chăm chú nhìn hắn một hồi lâu mới nói một cách thành thật: "Vốn là, nếu có thể giết chết Dương Hạo, tất cả nan đề này để tự động được giải quyết dễ dàng, đáng tiếc là Dương Hạo mạng lớn, chúng ta thất bại trong gang tấc. Minh Đường Xuyên vốn chính là nơi mà Lý Quang Tế lưu đày đại nhân, là một nơi để ngài tự sinh tự diệt, hoàn cảnh nơi này rất ác liệt, không phải là nơi nên ở lâu, càng khó mà lấy nơi này làm căn cơ cho được. Hiện giờ đã không giết được Dương Hạo, nhánh cô quân này của chúng ta thế ắt phải tìm một lối thoát khác."

Lý Kế Pháp rướn lên trước, giục: "Không sai, ta cũng cảm thấy địa phương này không phải là nơi nên ở lâu, ngươi có tính toán gì, mau mau nói ra đi."

Trương Phổ nói: "Năm ngàn binh này của chúng ta đơn độc ở nơi xung quanh có chiến tranh, tình cảnh rất gay go. Hiện giờ, Dương Hạo tạm thời vẫn không bận tâm được tới nơi này, nhưng đợi tới khi băng tuyết tan hết rồi, hắn sẽ không dung thứ cho một nhánh cô quân của chúng ta tiếp tục thủ ở đây. Cho dù chúng ta không gặp vấn đề lương hướng thì địa phương này cũng không thể ở lâu được."

"Ừ, ừ... nói rất có lý, vậy bản tướng quân nên làm thế nào?"

Lúc này ấm nước đã sôi, hơi nóng húc cho nắp ấm rơi xuống, Trương Phổ đặt ấm xuống đất, rồi mới nói tiếp: "Tướng quân, chút binh mã này của chúng ta cho dù đối đầu với một bộ tộc hơi lớn một chút cũng chẳng thắng nổi, lại thêm lương hướng thiếu hụt, Song Long lĩnh này không thể thủ được, hiện giờ... chúng ta phải nương tựa vào hào cường một phương."

Lý Kế Pháp ngây người, sắc mặt dần dần có chút khó coi, hắn nhớ mãi không quên mình nên làm chủ Ngân châu, cái này gọi là thà ngọc vỡ chứ không muốn làm ngói lành, nương nhờ vào người khác, làm sao mà bằng xưng bá một phương, tiêu diêu tự tại. Hiện giờ thì hay rồi, hi vọng tan vỡ hết, phải nương nhờ người khác, loại tâm lý đang từ trên cao tụt xuống thấp này nhất thời khiến hắn không thể tiếp nhận được.

Trương Phổ nhìn sắc mặt của hắn, không khỏi mỉm cười: "Năm đó Lưu Bị binh không quá một ngàn, tướng không qua ba người, bị người ta đuổi cho chạy như chó nhà có tang, phải đầu nhập Lưu Yên, rồi Công Tôn Toản, rồi Đào Khiêm, Lữ Bố, Tào Tháo, Viên Thiệu, Lưu Biểu, Tôn Quyền, Lưu Chương... chẳng phải là còn thảm hại hơn cả tướng quân ư? Nhưng vậy thì sao chứ? Chỉ cần một khi có cơ hội thì sẽ giương cánh bay cao như bình thường. Chúng ta hiện giờ lâm vào cảnh quẫn bách như vậy, cớ sao không nương nhờ vào hào cường một phương để bảo tồn thực lực? Còn về sau, chúng ta có thể nhận định tình hình, nếu như không thể như vậy thì triệt để quy thuận hắn, còn nếu như còn có cơ hội để nắm lấy, vậy thì sẽ lật ngược trở lại. Nương tựa cũng chỉ là tạm thời thôi, ngày sau sẽ ngóc đầu trở lại, đông sơn tái khởi mà."

Sắc mặt của Lý Kế Pháp lúc này mới hòa hoãn hơn một chút, nói: "Ừ, nếu tính toán như vậy thì cũng là một lối thoát, vậy ngươi nói xem chúng ta nên nương tựa người nào?"

Trương Phổ nói: "Mạt tướng đã tính toán tử tế rồi, lối thoát tối nhất đương nhiên là nương tựa vào Hạ châu. Chúng ta vốn là nhân mã của Hạ châu mà, một khi như vậy, chúng ta có thể bảo toàn bản thân, đợi ngày sau Hạ châu bình định loạn Thổ Phiên, Hồi Hột, khi giành lại được Ngân châu, tướng quân cũng là người có hi vọng trở thành Ngân châu phòng ngự sử nhất, có điều trong đây có một chỗ khó rất lớn. Đó chính là con đường tây hành của chúng ta đã bị chặn, dọc đường đều phải đi qua khu vực nằm trong tay Đảng Hạng thất thị, mà bọn họ hiện giờ đã quy thuận Dương Hạo, bằng vào chút binh mã của chúng ta, có thể yên bình xuyên qua nơi chiếm đóng của chúng mà an lành tới được Hạ Xuyên hay không thì cũng là vấn đề rất lớn."

Lý Kế Pháp lắc đầu lia lịa, nói: "Không phải là vấn đề lớn, mà là tuyệt đối không có khả năng, nếu chúng ta gắng gượng xông qua, nhân mã đều sẽ chết hết, chỉ một một mình bản tướng quân, cho dù chạy tới Hạ châu thì còn tác dụng rắm chó gì nữa, trong tay không có binh thì chính là một phế vật, từ giờ về sau ta làm sao còn ngày cất đầu lên được."

Trương Phổ nói: "Còn con đường thứ hai chính là nương tựa Khiết Đan, nước Khiết Đan do mấy chục dân tộc tổ thành, tất cả đều thu nhận hết, không kiêng kỵ ngươi là người Đảng Hạng hay là người Nữ Chân, người Cao Lệ hay là người Bộ Hải, như vậy có thể bảo toàn một nhánh binh mã của tướng quân. Khiết Đan có thể nâng đỡ Hán quốc để khiên chế Tống quốc, tất nhiên cũng có thể nâng đỡ tướng quân để khiên chế Tây Vực, nhưng con đường này có hung hiểm nhất định, nếu Khiết Đan vô ý tây tiến, chúng ta sẽ bị ràng buộc vào họ, vậy thì không còn là người tự do nữa rồi. Thống thuộc (thống lĩnh và thuộc hạ) của quân đội Khiết Đan vô cùng hỗn loạn, trừ Hán binh của U Vân thập lục châu ra, tất cả đều không có quân lương, thời bình thì làm dân, lúc chiến thì làm quân, toàn là dựa vào bổ cấp của bộ tộc mình, nếu tới lúc đó chúng ta không tìm được một khoảng đất để chăn nuôi, vậy thì..."

Lý Kế Pháp run lẩy bẩy, liên tục nói: "Không thể được, không thể được, nếu nương tựa Khiết Đan thì chẳng tha liều chết quay về Hạ châu còn hơn, không đi đâu, không đi đâu. Trừ hai con đường này ra thì còn con đường nào khác nữa không?"

Trương Phổ mắt lóe sáng, lại nói: "Vậy con đường cuối cùng chính là nương tựa Dương Hạo."

"Cái gì?" Lý Kế Pháp thất thanh nói: "Nương tựa vào Dương Hạo ư?"

Trương Phổ vội vàng trấn an: "Tướng quân chớ kinh sợ, cứ bình tĩnh nghe thuộc hạ nói rõ ràng đã."

Lý Kế Pháp nghe thấy ngôn luận hoang đường như vậy, cơ hồ là nhảy cẫng lên, nghe thấy hắn còn chưa nói hết mới cố gắng ngồi xuống, thở hổn hển nói: "Vậy ngươi nói đi, tới nương tựa Dương Hạo là đạo lý gì?"

Trương Phổ nói: "Nghe nói... con trai của Lý Di đại nhân, nguyên thiếu chủ của Hạ châu ta Lý Quang Sầm đại nhân vẫn còn sống, hiện giờ đang ở Lô châu, Đảng Hạng thất thị bởi vì Dương Hạo là nghĩa tử của Lý Quang Sầm đại nhân cho nên mới đầu phục Dương Hạo."

Lý Kế Pháp kinh nghi bất định nói: "Vậy thì sao? Nếu đầu hàng Khiết Đan, đối với Lý Quang Duệ đại nhân vẫn có thể nói là vì bảo toàn thực lực, từ từ tính toán hậu kế, nếu là đầu hàng Dương Hạo, vậy... chúng ta sẽ không có đường lui nữa, ngươi cho rằng... Dương Hạo sẽ là đối thủ của Lý Quang Duệ đại nhân ư?"

Trương Phổ mắt chớp động, chậm rãi nói: "Rất khó nói, có điều Dương Hạo chưa chắc đã không có lực tranh đấu. Hắn đã kết minh với Phủ châu, Lân châu rồi..."

Lý Kế Pháp cướp lời: "Cho dù có kết minh với hai châu Lân, Phủ, bọn chúng cũng không phải là đối thủ của Hạ châu."

Trương Phổ hỏi ngược lại: "Vậy nếu thêm Đảng Hạng thất thị nưa thì sao?"

Lý Kế Pháp hơi ngây ra, Trương Phổ lại nói: "Còn có Thổ Phiên, Hồi Hột. Hiện tại trong dân gian có lời đồn, Dương Hạo là Cương kim cống bảo chuyển thế linh thân, tướng quân chớ có coi thường lực lượng của tôn giáo, tín ngưỡng đủ để khiến bọn họ xóa mờ đi sự bất đồng của tộc quần và xuất thân giữa hai bên, cho dù bọn họ sẽ không nương nhờ Dương Hạo, ít nhất thì cũng sẽ thân cận với Dương Hạo hơn một chút, trước đây không có ai có thể làm lung lay địa vị của Lý Quang Duệ đại nhân, hiện tại thì rất khó nói.

Đại nhân là người của gia tộc Lý thị, Dương Hạo đã là nghĩa tử của Lý Quang Sầm đại nhân, vậy đại nhân cũng không tính là nương tựa người ngoài, nếu Dương Hạo thật sự có thể lấy được Hạ châu, chiếm Hà Tây mà nhìn về Lũng Thục, trở thành cường phiên số một Tây Bắc, tới lúc đó thảo nguyên bát ngát, sa mạc mênh mông, bình nguyên rộng lớn, bóng người thưa thớt, hắn mặc dù lấy một châu làm phủ đệ, tai mắt cũng khó mà trải khắp được bốn phương, tất phải sai phái người tâm phúc đáng tin thay hắn đi chủ trì công việc thì mới có thể khống chể được cả Tây Vực. Tới lúc đó tướng quân đã có công phù bảo, lại là tông thân của Lý thị, chẳng lẽ hắn lại không dùng? Muốn thành kiêu hùng một phương, đó là chuyện tất nhiên."

Lý Kế Pháp do dự một lúc rồi cười lạnh, nói: "Hắn? Một thằng nhóc con mà có thể trở thành đối thủ của Lý Quang Duệ đại nhân ư? Nước đi này, ngàn vận lần không đi được đâu."

Hắn đứng dậy, đi đi lại lại ở trong phòng một lúc rồi quay đầu lại nói: "Chúng ta nếu đi qua núi đất, sông ngòi, vượt qua sa mạc Mao Ô Tố để tới Hoài châu, rồi lại từ Hoài châu tới Hạ chậu, đi vòng qua chỗ cư trú của bộ lạc Đảng Hạng thất thị, người thấy thế nào?"

Trương Phổ giật nảy mình nói: "Đại nhân, hiện giờ trời lạnh tuyết lớn, nếu như đi con đường này thì các binh sĩ còn đỡ, nhưng gia quyến của bọn họ thì sao? Cứ đi con đường này, cho dù không gặp phải địch nhân, đợi tới được Hạ châu, người chết cóng chết đói cũng nhiều không đếm xuể, bảo bọn họ cực khổ phòng thủ ba ngày mà còn oán thán như vậy, đi đường đó, bọn họ có chịu không?"

Lý Kế Pháp nghe thấy vậy liền giống như một quả bóng xì hơi, đặt mông ngồi xuống ghế, chán nản lắc đầu: "Bất kể là như thế nào thì cũng không thể tới nương tựa Dương Hạo được. Một khi hắn biết chuyện chúng ta từng phái người ám sát hắn, hậu quả khó có thể dự liệu, nếu đề nghị tây phản Hạ châu không thành, vậy... chúng ta để sau hẵng nói đi."

Trương Phổ lặng im không nói gì, cùng Lý Kế Pháp quay về phủ đệ của hắn.

Nói là phủ đệ, nhưng chính xác hơn là một viện lạc có ba căn nhà một tầng, Trương Phổ không hề thất vọng đối với hành động của Lý Kế Pháp, trong tình hình này, chủ soái một phương phải có tính toán tốt nhất, nhưng Lý Kế Pháp đối với khốn cảnh sắp tới thiếu hụt nhận thức cơ bản nhất, loại tâm thái sống được ngày nào hay ngày ấy này làm sao mà thành được đại sự được, nhưng Lý Kế Pháp không đưa ra quyết định, hắn cũng đành chịu thôi, trên đường đi không ngừng trình bày rõ lợi hại, hi vọng Lý Kế Pháp có thể sớm đưa ra quyết định.

Nếu Lý Kế Pháp đưa ra quyết định thì cũng chưa chắc có thể thống nhất được những ý kiến bất đồng của thuộc hạ, có điều lúc đó thì dễ hơn, vào thời khắc sinh tử tồn vong, còn ai mà bận tâm đến nhiều việc như vậy nữa, chỉ cần Lý Kế Pháp ủng hộ, hắn sẽ không ngại gì mà trước tiên thanh tẩy nội bộ một lần, diệt trừ những tên tướng lĩnh cứng đầu, rồi sẽ tới nương tựa thế lực một phương, cho nên trên đường đi, hắn không ngừng tiến hành khuyên nhủ, Lý Kế Pháp thì chỉ ậm à ậm ừ cho qua chuyện.

Tới Lý phủ, đẩy cửa viện ra, Lý Kế Pháp quay người lại nói: "Trương tướng quân cứ quay về nghỉ ngơi đi đã, chuyện ta ta sẽ suy nghĩ thật kỹ..."

"Hả?" Trương Phổ đột nhiên mặt mày cảnh giác, nhanh chóng nhìn sang hai bên, Lý Kế Pháp cũng như phát giác ra gì đó, lập tức đặt tay lên chuôi đao.

Trương Phổ mặc một thân trường bào, không mặc quân trang, cũng không đeo bội kiếm, hắn nắm chặt song quyền, nhảy vọt tới trước mặt Lý Kế Pháp, cảnh giác nhìn bốn góc tường trong viện, nói khẽ: "Tương quân có cảm giác được có gì đó lạ thường không?"

Lý Kế Pháp chậm rãi rút đao ra, hạ thấp giọng, nói: "Quả thật là có gì đó không đúng, thị vệ canh gác cửa sao không thấy một người nào?"

Hai người lòng sinh cảnh giác, nhất thời vẫn đắc đo bất ổn, không biết có phải thật sự đã xảy ra chuyện hay không, dẫu sao thì loại khả năng này là rất nhỏ, nếu như là bởi vì thị vệ tản đi, hoặc chạy về đi nghỉ ngơi mà hai người hô to gọi nhỏ một hồi, kinh động thuộc hạ chạy tới, ngày mai sẽ trở thành trò cười cho ba quân mất, thế là nhất thời cũng không dám làm ầm lên, hai người chỉ đành lưng tựa lưng, chậm rãi di động vào trong viện. Lý Kế Pháp trầm giọng gọi: "Nhị Bảo, Mã Tam Thành, hai thằng chó các ngươi đi dâu rồi?"

Hai người này là thân binh thị vệ của hắn, thủ ở góc phòng hai bên, nếu nghe thấy bọn họ trả lời thì sẽ biết đây chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió mà thôi, Có điều Lý Kế Pháp gọi xong, trong viện vẫn không hề có một chút tiếng động nào. Trương Phổ nói: "Tình hình có điều khác thường, mau mau rời khỏi trạch viện."

Hai người vừa nhấc chân chạy thì nghe thấy mất tiếng "vụt vụt vụt", ở chỗ cách dưới chân hai người không xa đột nhiên cắm một loạt tên, đuôi tên không ngừng phát ra tiếng ong ong.

"Quả nhiên là xảy ra chuyện rồi!" Trương Phổ trong lòng kinh hãi, nhưng vẫn không rõ là quân sĩ bất ngờ làm phản hay là địch nhân lẻn vào, đối phương đã bắn tên cảnh cáo chứ không đả thương người, vậy thì vẫn còn có dư địa, thế là đề khí đan điền, muốn quát hỏi thân phận của đối phương đã rồi quyết định, nhưng Lý Kế Pháp là một người thô lỗ, tâm tư làm sao mà cẩn mật bằng hắn, vừa thấy mưa tên bắn ra, Lý Kế Pháp trong lòng thất kinh, theo bản năng liền muốn tránh vào chỗ tối để thoát khỏi nguy hiểm.

Vị trí của hắn lúc này cách gầm hành lang chỉ có hơn một trượng, với thân thủ của hai người chỉ cầm sải bước là có thể chui vào được, chỉ cần là tránh được tới gầm hành lang, mượn vào sự yểm hộ của cột trụ, sự uy hiếp của cung tên sẽ giảm đi nhiều, ở viện lạc này mỗi một cành cây ngọn cỏ hắn đều quen thuộc, chỉ cần tránh được thì sẽ có sinh cơ.

Lúc khẩn yếu quan đầu, hắn thậm chí còn không thông tri cho Trương Phổ lấy một tiếng, đột nhiên đầu vai nhoáng lên, bước dài tới chỗ cửa viện, giả vờ muốn chay ra khỏi đây, rồi lập tức tung chân về phía dưới mái hiến, một bước, hai bước, nửa người đã tránh vào dưới bóng của hiên nhà, chỉ nghe thấy "phập phập phập" mấy tiếng cung vang lên.

"A!" Lý Kế Pháp trên lưng trúng liền bốn tên, cả người ngã sấp xuống đất, đầu rầm một cái đụng mạnh vào bậc thang, thân thể co giật mấy cái rồi nằm yên không động đậy nữa.

Trương Phổ cả người cứng đờ, không dám động đậy, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, Lý Kế Pháp từ lúc một mình chạy trối chết cho đến lúc trúng tên ngã xuống đất, chỉ trong một cái nháy mắt, hắn ngay cả hô lên một tiếng ngăn cản cũng không kịp.

"Là ai vậy? Sĩ tốt làm phản ư?" Trương Phổ lòng bàn tay thấm đẫm mồ ôi, ngay cả động tác quay cổ cũng không dám làm nhanh, chỉ sợ địch nhân tiềm phục trong bóng tối hiểu lầm rằng hắn muốn chạy trốn, hắn dù có nhanh đến mức nào đi chăng nữa cũng không bằng được tốc độ của cung tên, huống chi cung nỗ thủ nấp ở chỗ nào hắn còn không phân biệt được.

Lúc này cửa phủ mở ra, sau đó "phụp" một tiếng, hai bó đuốc bùng lên, ba bóng người xuất hiện ở cửa.

Trương Phổ trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào ba người ở cửa, hai đại hán đi ở hai bên một tay cầm đao một tay cầm đuốc, hán tử ở giữa thì chậm rãi bước tới, chỉ thấy người đó thân hình cao to, đầu trọc, mặt đầy râu quái nón, lông mày rộng miệng lớn, trông cực kỳ uy phong.

Hắn nghênh ngang đi tới trước mặt Trương Phổ, đắc ý dương dương cười nói: "Lý chỉ huy, hạnh hội, hạnh hội."

Trương Phổ cổ họng như tắc nghẹn, hắn nuốt nước bọt, rồi lắp bắp hỏi lại: "Lý... Lý chỉ huy?"

Đại hán trọc đầu sờ sờ đầu, cười hi hi nói: "Lý chỉ huy, trước mặt Phật thật không đốt hương giả. Hắc hắc, ở trước mặt Ngả Nghĩa Hải ta, lão huynh ngươi đừng có mặc áo lông giả vờ làm cừu nữa được không?"

Trương Phổ nói: "Ngả Nghĩa Hải? Ngươi là Tây Bắc Lang Ngả Nghĩa Hải?"

"Không sai."

Ngả Nghĩa Hải dương dương đắc ý cười to: "Lý chỉ huy không ngờ lại có một ngày thổ phỉ lại làm quan đúng không, ngươi cũng có một ngày rơi vào tay ta. Ha ha ha, ha ha ha..."

Trương Phổ chỉ vào thi thể đang nằm bất động trước hiên nhà, trầm giọng nói: "Vị đó mới là chỉ huy sứ Lý Kế Pháp."

"Cái gì?"

Ngả Nghĩa Hải giật nảy mình, bước nhanh tới đi lòng vòng hai vòng quay cổ thi thể đó rồi đá một cái lên người hắn, thấy người đó không có chút phản ứng gì, không khỏi há miệng chửi to: "Còn bà nó, ngươi là đại đương gia của Minh Đường Xuyên, sao lại cầm bội kiếm ăn mặc giống như một thị vệ vậy, lần này giết nhầm người rồi, phải làm sao đây?"

Hắn quay đầu lại nhìn Trương Phổ, gãi gãi đầu rồi bước tới, quan sát gã từ trên xuống dưới một hồi rồi lộ ra nụ cười xấu hổ, nói: "Ha ha ha, nhìn cử chỉ của ngươi, so với tên quỷ chết đó còn ra dáng người hơn, ngươi là ai?"

Trương Phổ vẫn không biết Ngả Nghĩa Hải đã đầu hàng Dương Hạo, ở trước mặt một tên mã phỉ, hắn cho dù chết cũng không muốn tỏ ra vẻ yếu kém, liền ưỡn thẳng ngực lên, cao giọng nói: "Bản quan là Song Long lĩnh phó đô chỉ huy sứ Trương Phổ, đám mã phỉ gan to tày trời các ngươi muốn gì hả?"

"Phố đô chỉ huy sứ à?"

Ngả Nghĩa Hải nghê vậy liền mừng rơn, kéo Trương Phổ cứ như là gặp được huynh đệ nhà mình vậy, ríu rít nói: "Vậy đô chỉ huy sứ chết rồi thì ngươi là đương gia phải không? Ha ha ha, tốt quá, tốt quả, bản quan và ngươi làm một cuộc giao dịch, thế nào?"

...

Buồng lò sưởi, than cháy rừng rực.

Trong phòng ấm áp dễ hịu, Dương Hạo nằm trên giường, cười khúc khích chơi đùa nữ nhi. Con nhóc này vừa tỉnh ngủ, người vốn bị buộc chặt được Dương Hạo cởi ra, chơi rất hăng. Nó trừng mắt lên ra sức nhấc hai cái chân nhỏ xíu đá đá vào cằm Dương Hạo, miệng môi lẹp bẹp ra một đống nước bọt. Dương Hạo mỉm cười đưa tay ra lau nước bọt cho nữ nhi thì nghe thấy phòng bên cạnh truyền tới một trận cười, không khỏi nhíu mày.

Nghe động tĩnh, người đang nói là tiểu Chu hậu, nội dung câu chuyện không gì ngoài phối hợp quần áo, sử dụng phấn son. À, thỉnh thoảng còn đối đáp mấy câu thi từ với Oa Oa, Diễm Diễm nữa.

Từ sau ngày sinh con gái, tiểu Chu hậu trở thành khách quen của Dương phủ, tiểu Chu hậu tựa hồ cực kỳ hợp ý với tiểu nha đầu này, ngày đó không ngờ còn chủ động đề xuất muốn nhận con gái mình là con gái nuôi, đứa con gái này của hắn vừa sinh ra đã có một thân nương (mẹ ruột), ba di nương (dì), lại còn có thêm môt can nương (mẹ nuôi). Dương Hạo vốn có lòng đáp ứng, huống chi lúc tiểu Chu hậu đề xuất yêu cầu này, vẻ mặt rất lo lắng, giống như sợ hắn không chịu đáp ứng vậy, ngày trước đường đường là Đế hậu một nước, giờ rơi vào quẫn cảnh phải nhìn sắc mặt của người khác, thực sự là đáng thương quá, Dương Hạo liền đáp ứng ngay.

Đợi tới khi tất cả chuyện của Đông Nhi và nữ nhi được xử lý xong thì trời đã tối, mọi ngời đều ai về phòng nấy nghĩ ngơi, Dương Hạo thấy sắc trời đã muộn, liền mời tiểu Chu hậu nghỉ lai ở trong phủ, ngày mai sẽ đưa nàng ta về phủ đệ. Đây vốn là lời nói khách khí thôi, tiếp sau đó sẽ là những lời từ chối, nhưng không biết tiểu Chu hậu nghĩ gì, bộ dạng lại hết sức lo sợ. Dương Hạo thấy mà chẳng hiểu gì, đang muốn phân phó Mục Vũ đưa nàng ta về, vừa mới mở miệng thì nàng ta lại đáp ứng.

Dương Hạo không biết tối hôm đó tiểu Chu hậu và Mậu nương đã chịu bao đau khổ. Hai nữ tử mệnh khổ ngủ cùng một giường, cả đêm đều không chợp mắt, hai người áo không cởi thắt lưng, một mực mong chờ hắn, đợi hắn khăn đen che mặt, tay cầm đồ đao, dữ tợn xông vào giết người diệt khẩu. Tối hôm đó Dương Hạo lại ngủ bên cạnh mẹ con Đông Nhi, ngủ rất là ngon.

Đợi tới sáng ngày hôm sau, Dương Hạo liền phái người đưa tiểu Chu hậu về phủ, nhưng ai ngờ từ sau hôm đó, tiểu Chu hậu ngày nào cũng tới, so với văn võ quan viên dưới tay hắn tới soái đường điểm danh thì còn đúng giờ hơn. Dương Hạo không biết tiểu Chu hậu đây chỉ là vì để hắn được yên lòng, mỗi ngày đều tới báo cáo, để hắn hiểu rằng mình rất an phận. Người ta như vậy, Dương Hạo cũng rất khách khí, âm thầm phân phó mấy phu nhân đối đãi với nàng ta nhiệt tình một chút.

Kỳ thực hắn không nói thì đám người Đông Nhi, Diễm Diễm cũng cực kỳ hoan nghênh tiểu Chu hậu, đồ chơi mà nữ nhi gia thích, tiểu Chu hậu đều là chuyên gia. Bọn Diễm Diễm, Oa Oa tuy vì chuyện Dương Hạo chịu trách nhiệm châu phủ, nhưng dẫu sao vẫn là nữ tử trẻ tuổi, phàm là với đề tài quần áo, đồ trang sức, đồ trang điểm đều luôn cảm thấy rất hứng thú, thường xuyên qua lại nên càng ngày càng thân thiết với tiểu Chu hậu.

Thân phận của tiểu Chu hậu cực kỳ thần bí, qua lại với soái phủ cũng không sợ bị người ta đồn đại không hay, nhưng người biết nội tình khó tránh khỏi có rất nhiều phỏng đoán. Đám người già quái dị như Lâm Bằng Vũ, Lô Vũ HIên đoán già đoán non thì cũng thôi đi, hôm qua ngay cả Đinh Thừa Tông cũng ấp a ấp úng, nói bóng nói gió nhắc nhở hắn phải lấy đại cục làm trọng, chớ có vì cái nhỏ mà mất cái lớn, để bị truyền ra ngoài là hoang dâm háo sắc.

"Thật đúng là con mẹ nó mà, không ăn cá cũng sợ cả người tanh lòm, Dương Hạo ta là hạng háo sắc vô đức như vậy ư? Người ta hảo tâm tới thăm con gái ta, ta chẳng lẽ lại kiên quyết không ch người tao vào à."

Dương Hạo nghĩ tới những chuyện này lại bất lực thở dài một hơi, lúc này Mục Vũ từ sau bùng phong lấm la lấm lét thò đầu vào, nhỏ giọng gọi: "Đại nhân, tin tức tới rồi, Minh Đường Xuyên đại thắng."

"Hả?" Dương Hạo nghe thấy vậy liền mừng rỡ ra mặt, hắn nói với nha đầu tiểu Quyên đang ngồi ở cạnh bàn xếp tã cho nữ nhi, nói: "Tiểu Nguyên, ngươi trông nó nhé, ta đi ra ngoài."

Dương Hạo rón rén bước ra ngoài, vội vàng hỏi: "Tình hình thế nào, có bắt được Lý Kế Pháp không? Thương vong ra sao?"

Mục Vũ cười nói: "Tiền phương truyền tin tức về, chúng ta không mất một người nào, Song Long lĩnh toàn quân bị người của chúng ta bắt hết, hiện giờ đang áp giải về, vì có rất nhiều người già, phụ nữ và trẻ em, lại thêm nhều truy trọng, cho nên hành trình hơi chậm."

Dương Hạo ngạc nhiên hỏi: "Không mất một người nào ư? Tên Ngả Nghĩa Hải này đánh kiểu gì vậy, hắn chiêu hàng Lý Kế Pháp à?"

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, tới phòng khách ở tiền viện thì thấy một tín sự đang đợi ở trong sảnh. Hắn thấy Dương Hạo liền vội vàng thi lễ, Dương Hạo nói: "Không cần phải đa lễ, ngươi là bộ hạ của Ngả tướng quân à? Mau nói đi, tình hình trận chiến này thế nào?"

Người đó cũng là một tên hãn phỉ, bên mình xuất quân lần này giành được toàn thắng, hắn cũng cảm thấy rất hãnh diện, liền chắp tay nói: "Hồi bẩm thái úy, lộ quân này của chúng ta vốn là mã phỉ, cướp bóc tài vật luôn phải đổi thành tiền bạc, cho nên trong thành trì ở tứ phương đều có có một số thương nhân hám lợi, âm thầm tiếp nhận tài vật của chúng ta để đi tiêu thụ. Lần này phụng lệnh thái úy đi công đánh Song Long lĩnh, chúng ta cũng không dám làm qua loa, đặc biệt phái một số huynh đệ cơ cảnh giả trang làm thương nhân đi trước dò xét tình hình. Hắc hắc, rất trùng hợp, gặp được mấy người bán dạo có quan hệ với chúng ta đang ở thành Song Long.

Lão đại của chúng ta bụng đầy đại kế, liền nói dối bọn họ là mấy ngày trước có cướp được hai nhà giàu, kiếm được rất nhiều vải vóc, lá trà, vàng bạc, đồ gồm sứ, bằng lòng bán cho họ với giá rẻ. Mấy thương nhân đó thèm thuồng không thôi, liền thương lượng trao đổi hàng hàng với lão đại của chúng ta. Lão đại dẫn theo bốn mươi người, góm gém kỹ binh khí rồi bảo là tiền tài, được mấy thương nhân đó làm nội ứng, trà trộn vào trong chỗ ở của bọn họ, kẻ ra cũng khéo, buổi đêm hôm đóvừa hay quân thủ thành giải tán, ai nấy về nhà của mình, lão đại dẫn theo bốn mươi người, các huynh đệ lặng lẽ tiến vào chỗ ở của Lý Kế Pháp..."

Dương Hạo vui mừng nói: "Các ngươi có bắt sống được Lý Kế Pháp không?"

Người đó có chút xấu hổ, nói: "Không có, chúng ta tiêu diệt thị vệ trong phủ, về sau Lý Kế Pháp trở về, ai ngờ thoáng cái có hai người bước vào, một người mặc quân phục làm chúng ta tưởng là thị vệ, lúc hắn muốn đào tẩu thì bị chúng ta dùng loạn tiễn bắn chết. Có điều người còn lại là phó chỉ huy sứ Trương Phổ thì bị chúng ta bắt sống. Lão đại đáp ứng tha cho hắn một mạng, Trương Phổ liền phối hợp với lão đại của chúng ta lừa các doanh chỉ huy đến, tiến vào trói tất cả lại. Hắc hắc, cả thành Song Long, chẳng tốn chút sức lực đã lọt vào trong tay chúng ta rồi."

Dương Hạo vui mừng, khen ngợi: "NGả tương quân trong thô hào có tin tế, cũng là một phúc tướng. Ha ha, chiến quả như vậy, ngay cả ta cũng chưa từng dự liệu đến."

Hắn vừa nói tới đây thì Đinh Thừa Tông tay cầm một phong thư, sắc mặt ngưng trọng cùng một tiểu giáo đi vào, vừa vào phòng khách, Đinh Thừa Tông liền nói: "Thái úy, xu mật viện đưa quân lệnh khẩn yếu tới!"

Trong tiểu thư phòng, Dương Hạo liền đọc quân lệnh ghi trong bức thư do Tống quốc xu mật việc gửi đến mấy lần rồi trầm ngâm nói: "Đại ca, chuyện này huynh thấy sao?"

Đinh Thừa Tông nói: "Triệu Khuông Dận hai lần phạt Bắc Hán, đều từng điều động binh mã của hai châu Lân, Phủ. Ngoài mặt thì Triệu Quang Nghĩa lần này điều binh cũng không khác gì Triệu Khuông Dận, Ngân châu ở gần Hán quốc nhất, điều động Ngân châu hiệp trợ tấn công Hán quốc chính là hành động đương nhiên, có điều lần này phạt Hán, Hán quốc đã không còn Khiết Đan giúp đỡ, vốn không cần từ chư phiên tây bắc điều động quá nhiều binh mã. Triệu Quang Nghĩa là kẻ hám danh hám lợi, đại công diệt nước mở đất như thế này hà tất phải mượn tay người khác? Ta thấy hắn điều binh mã Ngân châu trợ trận chỉ là giả, mượn đao giết người mới là thật."

Dương Hạo cười nhạt, nói: "Mượn đao của Hán quốc làm tiêu hao thực lực của Ngân châu ta?"

Đinh Thừa Tông gật đầu nói: "Theo lý là vậy đó."

Dương Hạo gật đầu, bảo: "Đệ cũng cảm thấy đây mới là mục định Triệu quan gia muốn ta xuất binh. Có điều, đao mà hắn mượn chỉ sợ không chỉ có một thanh của Hán quốc thôi đâu, nếu không thì một phen tâm tư lúc trước của Triệu quan gia chẳng phải là uổng phí hết ư?"

Đinh Thừa Tông chợt nói: "Đệ là nói... chuyện hắn phong đệ làm Hà Tây lũng hữu binh mã đại nguyên soái ư?"

Dương Hạo gật đầu, nói: "Không sai, hắn đã cho đệ phần vinh diệu này, đẩy ta lên vị trí để mọi người nhắm vào, nước cờ này sao có thể không dùng được?"

Đinh Thừa Tông nhíu mày, nói: "Nhưng... nước cờ này hiện tại có thể phát huy tác dụng ư? Hai phiên Lân, Phủ không phải là kẻ ngốc, cho dù đệ được phong là Hà Tây lũng hữu binh mã đại nguyên soái, vị trí đã ở trên hai phiên Lân, Phủ, khiến bọn họ bất mãn, nhưng bọn họ cũng sẽ không để Triệu Quang Nghĩa lợi dụng, đánh nhau với chúng ta để Triệu Quang Nghĩa làm ngư ông đắc lợi đâu. Uy hiếp duy nhất chỉ có thể tới từ Hạ châu, mà Hạ châu hiện giờ còn chưa có dư lực để khai chiến với chúng ta."

Dương Hạo hơi trầm ngâm, sau đó hỏi: "Lý Quang Duệ có thể nghị hòa với Thổ Phiên, Hồi Hột không?"

Đinh Thừa Tông lắc đầu, nói: "Lý Quang Duệ cũng luôn có ý nghị hòa với Thổ Phiên, Hồi Hột, có điều bị người của chúng ta ở trong phá rối. Từ lúc biết được đường huynh Lý Quang Sầm của hắn vốn ở Lô châu, hơn nữa đã thành nghĩa phụ của đệ, Đảng Hạng Tthất thị lại tuyên thệ trung thành với đệ, Lý Quang Duệ đã coi đệ như cái đinh trong mắt, càng nóng lòng muốn kết thúc chiến tranh với Thổ Phiên, Hồi Hột, nhưng trước đây năm lần bảy lượt đình chiến rồi lại tái chiến, đã khiến cho Thổ Phiên và Hồi Hột rất không tin rằng hắn có thành ý, lại thêm Đảng Hạng thất thị nổi dậy, Thác Bạt thị nội bộ bất hòa, do đó Lý Quang Duệ ở trên chiến trường không chiếm được tiện nghi gì, dưới loại tình hình này, hắn muốn nghị hòa, e rằng quá trình này sẽ lôi thôi kéo dài, rất khó mà thành công."

Post hộ bạn Yến mấy chương:00 (32):


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-631)


<