Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bộ bộ sinh liên - Hồi 420

Bộ bộ sinh liên
Trọn bộ 631 hồi
Hồi 420: Thay đàn đổi dây
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-631)

"Bây giờ thuộc hạ đến gặp tiết soái là muốn tiến cử ngũ công tử. đó là vì cả chặng đường thuộc hạ đã thấy Chiết cô nương cùng luận binh với Chiết thiếu công tử, rất có những kiến nghị độc đáo. tướng môn gia thế. từ nhỏ đã được khai trí, những kiến thức thực tế mà họ học được không hề kém những người xuất phát từ cỏ hoang như chúng tiểu nhân. Bây giờ lại thấy tiết soái đứng trước thành địch tiến thoái lưỡng nan nên mới có lòng muốn chia sẽ nỗi ưu tư với tiết soái, chứ không hề chịu sự sai khiến của bất kì ai cả. Những lời này của thuộc hạ trời đất có thể chứng giám."

Dương Hạo vội vàng đứng dậy, tiến tới phía trước, xấu hổ nói: "Dương mồ công thành gặp trở ngại. Hỏa khí ứ đọng, cho nên có hơi nôn nóng một chút, xuất ngôn lỗ mãng vô lễ. Vẫn mong Kha huynh chở trách."

Kha Trấn Ác từ từ thả lỏng sắc mặt. nói: "Thuộc hạ không dám. Thuộc hạ chỉ tiến cử với tiết soái, còn tiết soái có mời ngũ công tử tương trợ hay không thì vẫn phải do tiết soái quyết định."

Dương Hạo gật đầu. ánh mắt nhìn lướt qua bờ vai của hắn. Nhìn những ngọn đèn lốm đốm bên xa xa nói: "Tấm lòng kim ngọc của Kha huynh, bổn soái hiểu, ngày mai bổn soái ngày mai sẽ đi gặp nàng ta." :

Lời nói vừa dừng lại liền thấy một hàng lửa dài như rồng, bốn phía tiếng gào thét vang lên từ xa. Dương Hạo nhái mày lại nói: "Quân thủ thành Ngân châu lại đến tập kích doanh trại Buổi sáng chúng ta công thành, buổi tối chúng đến tập kích doanh trại, đúng là ngựa người nhàn rỗi, không có khắc nào chịu dừng, chúng ta xuống núi thồi!"

Trời đã sáng rồi, doanh trại đặt bên nam thành là một đống đổ nát. Có người mang vác thi thể chất thành một đống, có người lại đào bới tìm lấy những chiếc nôi sắt từ trong đống lô đất võ vụn. Đặt lên trên tảng đá, chuẩn bị nấu cơm. Những thanh gỗ đáng được xếp thành đống trước doanh trại để gia cổ lại doanh trại, những doanh trướng bị đạp đổ đang được dựng lại. Tôn thất do trận tập kích đêm qua gây ra không phải là nghiêm trọng, quân thủ thành luôn không dám xuất thành tấn công quy mô lớn, mỗi lần chỉ dùng một ít người. Nhưng nếu đã là tập kích doanh trại thì thủ quân lại không dám khinh xuất, chi phái một đoàn binh mã ra nghênh địch, chư bộ yên tâm ngủ ngon để tránh địch thừa cơ cho nên đã đánh cho tận sức.

Bây giờ trời sáng rõ. lại đến lúc quân Dương Hạo công kích rồi

Dương Hạo cẩm kiểm đi tuần quân doanh, vừa mới bước được mấy bước thì một quả cẩu từ không trung bay vụt xuống, rơi ờ một nơi không xa."Bùm" một tiếng nô banh ra. Tiểu Vũ vội vàng chạy nhanh như bay đến đứng chắn trước người Dương Hạo, lưng đeo một cái thuẫn, bộp bộp hai tiếng, những mánh vụn văng tứ tung, những mánh vụn đó đập vào chiếc thuẫn nhưng lại không rơi xuống mà lại bị gim ở trên đó. rồi bắt đầu bốc khói nghi ngút. Tiểu Vũ vội vàng áp cái thuẫn đó xuống, khói bay vào mũi, khuôn mặt nhỏ đó cả lên. Không chịu được mà ho khan mấy tiếng.

"Hôm nay tạm hoãn công thành, thu thập lại những xe đá, xe bắn nỏ nhắm về phía đầu thành làm tăng tính áp chế."

Dương Hạo lớn tiếng hạ lệnh, lại nói với tiểu Vũ: "Mau đi rửa mặt đi."

Đây là quả thuốc nổ từ trong thành bắn ra. lúc này thuốc nổ đã được ứng dụng trong chiến trường, bên Dương Hạo không thiêu các thợ có tay nghề, cũng đã chế tạo một lượng lớn VŨ khí dùng thuốc nổ, hoàn toàn có thể dùng máy bắn nỏ nhắm vào thành tiến hành phân công áp chế.

Loại hỏa dược mà trong thành bắn ra là dùng lưu huỲnh, quặng nitorat kali, mạt than, hắc ín, rễ trúc, rễ gai. cây trầu. nến. hoàng đan... để tạo thành. Trong đó lưu huỳnh, nitorat kali, mạt than, rễ trác rễ gai là nguyên liệu chủ yếu, những thứ còn lại tạo thành khí độc.

Dương Hạo rất có hứng thú với thuốc nổ. hắn đã từng hỏi qua cách chế tạo thuốc nổ. trong thời đại này thuốc nổ đen đã được ứng dụng trong chiến tranh, hơn nữa còn được những người thợ thủ công mở rộng dùng phối hợp với đủ loại vũ khí. Người thợ chế tạo thuốc nổ mới là người trong nghề thật sự. So với người ngoài ngành chi biết phối hợp ba loại cơ bản như Dương Hạo thì giỏi hơn nhiều.

Loại thuốc nổ được điều chế các thành phần với tỷ lệ gần đạt tiêu chuẩn nhất hắn cũng có. Có điều thuốc nổ ở thời này độ tinh luyện vẫn không đủ. Những viên thuốc nổ sản xuất ra cũng không có cách nào làm cho nó đều đặn như một. hiệu quả đốt và nổ cũng không phái là lý tưởng. Nếu như chỉ sản xuất loại thuốc nổ với sức nổ lớn nhất như thế này thì vốn bò ra là không nhỏ. Để bù đắp khuyết điểm này. Những người thợ đã trải qua vô số lần thử nghiệm, đã chế tạo ra đủ các loại vũ khí dùng thuốc nổ với những khả năng công kích khác nhau. Loại đạn khí độc này cũng chính là một trong số những loại Ngân châu dùng để thủ thành.

Dương Hạo ngoài việc biết về sự phối hợp các thành phần của ba loại thuốc nổ cơ bản theo một tỷ lệ khá tiêu chuẩn ra thì đối với việc làm sao giải quyết được sự tinh khiết của nó thì hắn hoàn toàn không biết chút gì. Làm thế nào để chế tạo ra những viên đạn. Viên thuốc nổ đều nhau, sức nổ đầv đủ hắn cũng không biết, ngay cả một số thao tác an toàn trong quá trình chế tác hắn cũng không hiểu như những người thợ thực thụ. Là một người bình thường, ở tiền kiếp hắn cũng chẳng có thời gian đi tìm hiểu kĩ càng về công nghệ chế tác thuốc nổ, đặc biệt còn là về loại thuốc nổ đen mà từ lâu đã bị thời đại đào thải, cho nên cũng không có được bước tiến lớn. Chỉ có thể dựa vào công nghệ và trí tuệ của đám thợ thời đại này mà thôi.

Dương Hạo vừa hạ lệnh xuống thi liền có một đám binh sĩ đẩy những chiếc xe ném đá từ trong trung quân ra. hướng về phía trước. Bây giờ dùng những thứ này để phá vỡ sự phòng ngự ở đầu thành, xe bắn nỏ cũng được kéo ra, tiến hành áp chế hỏa lực, cung tiễn và quả thuốc nổ. Trong đạn độc khí ngoài thành phần thuốc nổ còn có cả cò ở đầu. ba đậu. lang độc, thạch tín, đốt tất cả lên sẽ làm cho người ta muốn ói mửa. Làn khói này một khi đã kết hợp dày đặc lại thì đủ làm cho người ta phải chảy máu mũi. mất đi khả năng chiến đấu.

Hôm nay không có gió, cho nên hai bên không hẹn mà cùng dùng vũ khí hóa dược, đám xạ thủ đã lấy khăn ướt che mặt. nhắm bắn về phía đẩu thành, đẩu thành rất nhanh đã bên lửa. bao phù dày đặc bời lớp khí độc.

Khi Dương Hạo quay trở lại trung quân thì trời đã sáng hẳn. Tiểu Vũ đã bê một chậu nước lên cho hắn, lại đi bày đồ ăn ra, Dương Hạo cởi bỏ áo giáp, rửa mặt rồi đột nhiên đứng bất động nhìn vào cái bóng trong chậu nước.

Hắn đứng ớ đó. nhìn chăm chú vào trong, xoa xoa cẳm mình một hồi. rồi xoay người lại đến bên giường, mặc áo giáp lại. Không có sự giúp đỡ của Tiểu Vũ nên chiếc áo giáp xiêu xiêu vẹo vẹo, Dương Hạo lại bước tới bên chậu nước rồi nhìn chăm chú. Sau đó gật gật đẩu hài lòng. Cất bước đi ra ngoài.

Tiểu Vũ đang bưng cơm bước vào thì thấy Dương Hạo bước ra khỏi trướng, ngạc nhiên hỏi: "Đại nhân, ngài lại muốn đi đâu vậy?"

Dương Hạo nói: "Ta muốn ra ngoài đi lại một chút."

Tiểu Vũ vội nói: "Đại nhân, đợi đã, để tiểu nhân đi cùng."

Dương Hạo cười nói: "Ngươi cứ ăn cơm đi rồi hãy tính. Không cẩn phải đi theo bổn soái đâu." Nói xong hắn liền vén tấm trướng bước ra ngoài.

Nơi ở của Kha Trấn Ác là phía tà doanh, Dương Hạo đi thẳng vào trong doanh bàn, đến gần quân trướng của Kha Trấn Ác. cũng không cẩn người thông báo. Hắn đi vòng qua quân trướng của Kha Trấn Ác. tới cái trướng phía sau cái trướng đó.

Trong trướng, phía dưới đất có mấy hình tròn được vẽ bẳng mũi kiếm. Chiết Tử Du mặc một bộ hiệu úy. tay cẩm kiếm chi về những hình tròn chẳng chịt phúc tạp dưới đất. lẩm bẩm nói. cũng không biết nàng ta nói gì. ở góc trướng, Chiết Duy Chính đang bẽ một bát thức ân đầy ăn nhồm nhoàm, hoàn toàn không để ý xem tiểu cô cô đang bận cái gì.

Dương Hạo đứng ngoài trướng ho một tiếng, cất cao giọng nói: "Ngũ công tử, xin hỏi bổn soái có thể vào không?"

"ơ."

Chiết Duy Chính mồm đang ngậm cơm. Ngẩng đầu nhìn, không hiểu nói: "Dương thái úy?"

Chiết Tử Du vội dùng giày gạt đi những hình vẽ dưới đất. Chiết Duy Chính kinh ngạc nhìn nàng. Chiết Tử Du liền chạy tới trước mặt hắn, nhìn vào chiếc bát không ở dưới đất. ngạc nhiên hỏi: "Con của ta đâu?"

Chiết Duy Chính nói: "Tiểu cô cô. không phải nói là không có khẩu vị sao? Cháu đã ăn hết rồi."

Chiết Tử Du tức giận trừng mắt nhìn hắn. Trách mắng: "Như con lợn ý, thế mà ngươi lại dám ăn, bê ra ngoài đi. làm bẩn cả trướng của ta."

"Vâng vâng vâng." Chiết Duy Chính bê bát cơm đã hết chạv ra ngoài, gặp Dương Hạo ở phía cửa chính, Chiêt Duy Chính liền cười khan hai tiếng nói: "À... tiểu tử Duy Chính... tham kiến tam thúc..."

Tuy nói hai người tuổi tác tương đương nhau, nhung Dương Hạo là huynh đệ kết bái với phụ thân hắn, tiếng tam thúc này hắn phải gọi. Dương Hạo gật gật đâu chi vào trong trướng. Chiết Duy Chính cũng gật gật đầu, rồi lắc lắc đẩu, bĩu môi bước ra ngoài.

Những dấu yết Chiết Tử Du đã xóa đi xem ra đã không còn sơ hờ. lúc này nàng ta mới lắc người đến bên giường, lấy một chiếc gói từ trong người, mở ra, trong đó là mấy miẻng điểm tâm. Chiết Tử Du cắn nhẹ một cái, nói: "Vào đi."

Dương Hạo bước vào trong trướng, thấy dáng vẻ của nàng liền hòi: "Thức ăn không hợp khẩu vị sao? Nàng là quý khách, lát nữa ta sẽ sai người mang thêm một chút thức ăn đến cho nàng nhé. Tử Du. ta..."

Chiết Tử Du trừng mắt lên. sắng giọng nói: "Có phải là lại muốn ãn đòn không, không phải đã nói là không cho phép gọi tên ta cơ mà."

"À, ngũ công tử." Mồm Dương Hạo nhanh như nước chảy, lập tức đã thay đổi cách xưng hô.

Chiết Tử Du lật mặt nói: "Dương thái úy quân vụ bận rộn, hôm nay sao lại có thời gian đến chỗ ta thế, có việc gì à?"

Dương Hạo cười ha ha. không hề coi mình là người ngoài. Hắn bước tới. ngồi xuống chiếc giường Chiết Tử Du đang ngồi. Chiết Tử Du như thể dưới mông có lò xo, nhảy dựng lên. Tức khí trừng mắt nhìn hắn. Dương Hạo lại hồn nhiên như không biết gì, mỉm cười nói: "Ta đến đây kỳ thực là không có chuyện gì, vì quân vụ bận rộn chưa có thời gian đến thăm hai người.

Đêm qua quân ta bị địch tập kích, doanh trại bị công kích lại gần với trướng của ngũ công tử. ta quả thực không yên tâm, cho nên đến xem một chút."

"Vậy thì vất vả cho Dương thái úy rồi."

Chiết Tử Du lạnh lùng nói: "Gia chủ Chiết thị ta kết nghĩa kim lan với Dương thái úy. Hỗ trợ công thủ. hai bên là liên minh. Phủ châu ta đương nhiên phải có chút hiểu về tình hình quân lực của Lô châu, nên đã cho nữ tử và con cháu theo quân đến đây. Lần này đến chi mang theo đôi mắt. sẽ không can dự vào đại sự quân cơ của Dương thái úy đâu. Còn về việc tự bảo vệ mình thì chi cần tam quân của Dương thái úy không bị tan thì cũng sẽ không có trờ ngại gì. Thái úy có rất nhiều đại sự cần làm, không cần phải phân tâm."

Dương Hạo xoa xoa mũi, cười gượng nói: "Ta đương nhiên là không có nghi kị gì với nàng, chi là lo lắng cho an nguy của nàng thồi, giờ thấy nàng không sao ta đương nhiên cùng yên tâm rồi."

Chiết Tử Du liếc mắt nhìn hắn. Thấy áo giáp xiêu vẹo. mặt đầy phong trần, bất giác động lòng, lại nhìn kỹ hơn. Dương Hạo bình thường cũng được coi là người chủ ý vẻ bên ngoài, đặc biệt là sau khi trờ thành thống soái tam quân, nhưng lúc này hắn lại đây phong trần, dáng vẻ như là vừa từ chiến trường trờ về đã chạy thẳng đến chỗ nàng ta vậy. Thấy thế, ngữ khí của Chiết Tử Du cũng ôn hòa hơn, hói: "Đêm qua thương tổn như thế nào?"

Dương Hạo lắc đầu nói: 'Quân địch luân phiên tập kích doanh trại, đều dùng chiến thuật quấy rối, đánh một trận rồi chạy đi, không có tổn thất gì lớn, nhưng nếu muốn đuổi thì quả thật không dễ. Tường thành, cổng thành, ủng thành, mã diện, máy bắn nỏ. Địch lâu... đều tạo thành một mạng lưới xạ kích dày đặc. truy binh của ta một khi áp sát vào sẽ trở thành bia ngắm sống, trong đêm tối truy kích khấn cấp. Lại không thể dùng được những vũ khí cỡ lớn. Haizzz, thật là làm cho người ta đau đầu."

Dương Hạo thở dài. nặng nể nói: "Ta vốn tướng rằng mình có thể thao luyện trên triều đình thì trên chiến trường cũng có thể gánh vác được trọng trách như thế, nhưng đi tới đây mới biết trên chiến trường không cho phép một chút hư giả. Chiến công đó đểu là từng nhát đao từng mũi kiếm, dựa vào thực lực bản thân để giành về. Bày binh bổ trận như thế nào. Điều binh khiển tướng như thế nào. Làm thế nào để điều động chư quân trở thành trận hình phối hợp tác chiến hoàn hảo nhất, làm sao để nắm bắt chiến cơ kịp thời chuẩn xác... Những việc này không phải chi cần dựa vào một chút thông minh là có thể làm được. Đó đều phải là học được từ trong binh thư chiến lược mà vô số tiền bối đã dùng tính mạng mình viết nên. Là vô số những thành công, thất bại do bản thân đích thân xông trận đổi lấy được. Ta vẫn còn kém rất xa. Nhưng binh mã Lô Châu ta sẽ không chịu nổi một tiêu hao cực đại như thế để ta trở thành một lương tướng tài giỏi."

Hắn cười khổ một tiếng: "Ta bây giờ đã mệt mỏi lắm rồi. Haizz! Cũng chính là trước mặt nàng ta mới dám nói ra những lời này. Ra đến ngoài cánh cửa kia, sẽ không nói nữa. Ta bây giờ đã cưỡi lên lưng hổ. Bất luận như thế nào cũng phải cắn rằng mà chống đỡ tiếp."

Hắn đứng dậy nói: "Việc trong tay quả thật là quá nhiều, nếu như nàng không có chuyện gì thì ta cũng yên tâm rồi."

Hắn đi tới cửa trướng, đột nhiên quay đầu lại dặn dò: "Lát nữa nàng hãy chuyển sang bên hậu trận, ta sẽ sắp xếp mấy kị khoái cho nàng, nếu như thật sự không còn cách nào khác thì hãy xem tình hình mà rời sớm khỏi đây."

Chiết Tử Du nhìn hắn thật lâu. khuôn mặt hắn rõ ràng là đã gầy đi nhiểu. bên má phải còn dính mấy vệt máu tươi, râu cũng chưa cạo hết. ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt hắn, trong mắt hắn đã đỏ thêm mấy phần tia máu, nhưng hắn lại vẫn rất ân cần với nàng. Chiết Tử Du đã mềm lòng, thốt lên nói: "Bây giờ đã biết mình không làm nổi thống soái một phương rồi chứ? Bản thân ngài, bao gồm cả binh tướng thuộc hạ của ngài nữa, nào có ai là tướng lĩnh thật sự? Chỉ dựa vào đám quân ô hợp, cho dù có chuẩn bị tốt vũ khí thì sao có thể phát huy được điểm mạnh của nó chứ, may mà trước khi ngài xuất quân vẫn còn có đẩy lòng quyết tâm.

Hừ! Nếu như mà do ta chi huy thì những người đó và cả những quân bị đó tất sẽ dùng cao minh hơn ngài."

Hai mắt Dương Hạo sáng lên. vội hỏi: "Thật sao? Vậy Tử Du có chịu giúp ta một tay không?"

Chiết Tử Du tỏ ra giận đỗi. quay đẩu nói: "Đây là binh mà Dương thái úv đích thân chi hụy. Ta có thân phận gì chứ, giúp thế nào được cho ngài? Hơn nữa, để một nữ nhi thay ngài chổng binh, ngài không sợ anh hùng trong thiên hạ chế nhạo sao?"

Dương Hạo nói: "Sao có thể chứ. Từ xưa nữ kiệt đã không thua gì đấng mày râu. Công chúa Lý Tú Ninh ở Bình Dương thời Đường đã lấy thần phận nữ như để triệu tập bảy vạn binh. Khi Lý Uyên vẫn chưa tiến quân vào thành thì Lý Tú Ninh đã giúp hắn lấy được giang sơn rộng lớn, lúc đó mấy vị bào huynh của nàng ấy vẫn còn chưa được lập vị. Ta tuy chưa từng thấy được kì nữ Đại Đường nhưng ta tin với văn thao vũ lược của Tử Du. Nếu thi triển ra bất luận thế nào cũng sẽ không hề kém Lý Tú Ninh."

Chiết Tử Du tức giận trợn mắt lên. thẩm nghĩ: "Xem người lấy ví dụ kìa. Nữ trung hào kiệt ngày xưa có những người như Phan tướng quân, Tiền phu nhân, đó đều là những nữ kiệt không kém đấng mày râu. Nhưng ngươi lại đi lấy Lý Tú Ninh làm ví dụ. Người mà Lý Tú Ninh giúp đỡ là cha nàng ta, thế ta là con gái ngươi sao?"

Nghĩ đến đây. nàng đột nhiên nhớ đến Phan tướng quân, Tiền phu nhân đều là giúp cho tướng công của họ. bất giác má nóng cả lên.

Dương Hạo đi tới trước mặt nàng, thành khẩn nói: "Tử Du, trước đây có những chồ có lỗi với nàng, đều là tội của mình Dương Hạo ta. Bây giờ Lô châu. Phủ châu có phúc cùng hưởng, đồng tiến đồng thoái. Đây là đại nghĩa, vì thế có rất nhiều tư oán hãy buông ra đi. Nếu như nàng vẫn còn canh cánh vì những điều sai trái của ta ngày xưa thì nàng cứ chém ta ba nhát đi. chi cẩn nàng chịu tương trợ ta một tay, việc này có đáng là gì. nàng bớt giận là được rồi."

"Ai thèm chém ngài ba nhát chứ. ta... ta... ừm."

Chiết Tử Du nhìn Dương Hạo rát dao ra. không khỏi choáng váng, chiếc dao đó rất sắc bên, nhó nhắn, là dụng cụ dùng để cắt thịt khi dùng bữa, nếu như dùng nó để đâm lên người có lẽ vẫn có thể tạo thành thương tổn nhất định, nhưng dùng nó để chém thì... , Chiết Tử Du vắt óc suy nghĩ mà cũng không tường tượng được ra dùng mấy ngón tay thon nhỏ cẩm vào chiếc chuôi của chiếc dao nhó đấy. làm thế nào để có thể chém xuống được.

Nàng không nhịn được cười, bật cười rồi lại cố gắng nhịn lại, gắt giọng nói: "Sao ngài lại vô lại đến thế."

Dương Hạo nghiêm trang nói: "Nếu như dùng đại đao chém tạ thượng thế nghiêm trọng, ta không che giấu được, sợ là sẽ làm tổn thương hòa khí của hai nh Chiêt Dương. Nàng dùng chiếc dao nhó này làm cho hả giận là được rồi. Nói ra thì chúng ta cũng đâu có thâm thù đại hận gì."

Chiết Tử Du sịt mũi tức giận nói: "Miệng lưỡi xảo quyệt, càng ngày cảng chẳng ra gì!"

Miệng thì nói như vậy. nhưng ánh mắt nàng ta lại trờ nên hiển dịu hơn. Nàng liếc mắt nhìn cái ké mà luôn làm cho người ta dờ khóc dờ cười kia, lật mặt nói: "Ba dao này tạm thời để đấy đã, bổn cô nương khi nào muốn chặt đẩu ngài thì ngài đểu phải ngoan ngoãn mang đầu đến là được rồi."

Dương Hạo mặt mày tươi cười nói: "Được, chúng ta định như vậy."

Chiết Tử Du trong lòng như dễ chịu rất nhiều, nói: "Trong thành Ngân Châu nhất định có người giỏi công thủ thành tri Mấy ngày hôm nay ta đã quan sát rất kĩ. đoán chiến thuật của hắn, hơi có chút tâm đắc, có điểu ta cũng không nắm chắc sẽ thắng hắn, nhưng tính ra thì vẫn cao minh hơn so với sự chi huy hồn loạn của ngươi bây giờ một chút. Cũng mạnh hơn bảy, tám phán, còn về có thể hạ được thành hay không thì ngươi cũng đừng hi vọng nhiêu quá chúng ta vẫn còn phải đợi thời cơ." A '

Dương Hạo biết tiểu nha đẩu này đầy một bụng oán trách đối với hắn. Hắn chi cười khổ nói: "Việc này ta đương nhiên hiểu, chi cẩn có thể phát huy được chiến lực của quân ta, áp chế được sự kiêu ngạo của thủ quân trong thành thì sẽ có rất nhiều cơ hội cho chúng ta."

Chiết Tử Du lúc này mới tỏ ra vui mừng, yêu kiều nói: "Đúng là Dương thái úy là người luôn biết điểu. Được thôi, ta đồng ý giúp ngài. Có điểu ta sẽ không xuất đẩu lộ diện. Dương thái úy muốn bái tướng chống binh thì ta xin tiến cử một người."

"Ai cơ?"

"Đương nhiên là đứa cháu lớn của Dương thái úy. Đại công tử trong tiểu tự bối Chiết gia ta."

Nàng dừng một chút rồi gọi lớn từng chữ: "Chiết, Duy. Chính!"

Chiết Duy Chính vội bê bát cơm chạy vào trong trướng, không hiểu hỏi: "Cô cô gọi ta?"

"Muốn tấn công thành đầu tiên phải thủ, làm ổn định căn cơ, mới có thể tiến thoái theo ý muốn. Nếu không quân sĩ trong thành còn có thời gian nghi ngơi, nhưng chúng ta lại ngày đêm ứng phó với tập kích, phòng bị đêm ngày. Người ngựa đều mệt mỏi mà chết, đó là do các ngài. Các ngài không thổng hiểu phá cắm doanh bố trận. Vị nam viện đại vương Da Luật Tà Chẩn chiến công hiển hách đó cảng chỉ thiện công mà không thiện thủ. hoàn toàn không biết cắm doanh. Ngài hãy thương lượng một chút với Da Luật Tà Chân, tạm thời ngừng công thành trong ba ngày, ta muốn bố trí lại từ đẩu. Tây thành thủ quân rút quân, tập trung công đánh tam điện."

"Mớ ra một mặt?"

"Đúng vậy. Mở ra một mặt. vây quanh ba mặt khác. Ép họ vào đường có phải là các ngài muốn ép cho thủ quân thể chết kháng cự là không? Mờ một mặt của thành ra. bất kể là thủ quân hay là dân chúng trong thành sẽ có một con đường sống, họ sẽ không kiên quyết như bây giờ, cho dù họ biết rõ đó là kế, nhưng cái ý nghĩ tất chết cũng sẽ bị dao động."

"Việc này... Tiêu hậu tuyệt đối sẽ không để cho Khánh vương có cơ hội chạy thoát về phía tây đâu. e là Da Luật Tà Chân cũng sẽ không chịu tổn binh hao tướng, cho dù là năm rưỡi nữa cũng không chịu."

"Buông tây thành không phải là để cho hắn tùy cơ bó đi. Hừ! Hai vị nghĩa huynh đó của ngài còn có quan hệ thân thiết hơn nhiều so với hai vị huynh đệ đồng minh này, lẩn này công thành Ngân châu, ngài vẫn chưa mời họ tương trợ sao?"

"ừm... được, để ta đi thuyết phục Da Luật đại vương."

Dương Hạo đích thân đi đến doanh trại của người Khiết Đan, nói suốt cả một buổi chiểu cuối cùng Da Luật Tà Chẩn mới chịu nghe theo kế của hắn, tạm thời hoãn công thành, buông lòng tây thành, thu lại đại quân, chuân bị bố trí lại quân doanh theo như cách của Dương Hạo.

Rất nhanh Dương Hạo đã phái người đưa đến cho hắn kế hoạch chi tiết. Dựa vào những vũ khí tấn công từ xa như xe bắn nỏ. máy ném đá... để áp chế hỏa lực phía đâu thành. Tam diện đại quân bắt đâu trùng kiến lại doanh trại.

Trước trại của Dương Hạo đã bắt đẩu đại hưng thổ mộc. Một doanh trại tuyệt đổi không phải chi dùng làm nơi nghi ngơi. Một doanh trại thiết kế hoàn mỹ không chỉ có thể phòng chống được sự tập kích của quân địch mà thậm chí có thể làm tấm lá chắn phần kích khi tiến công thất bại. một hệ thống công sự xây dựng chu đáo sẽ rất khó công phá. giống như tòa thành Ngân châu trước mặt vậy, một tòa đại phòng ngự như tường đồng vách sắt. Dương Hạo và Da Luật Tà Chẩn đang có một cơ hội rất lớn. cho nên hoàn toàn không do dự mà tiếp nhận kiến nghị này.

Chiến hào thứ nhất rộng gần bảy mét, chiến hào thứ hai rộng năm mét. trong hào có bố trí đầy cọc nhọn, sau đó dẫn nước vào. Ở phía sau là để hộ phòng, tường ngăn bao ngang ngực và tường thấp, trên tường có chống nhiêu cọc gỗ nhọn hướng ra bên ngoài. Trên hộ để cứ cách hai mươi lăm bước lại cho dựng một lâu bắn tên, phía trước giữa hai chiến hào lại được bố trí dày đặc các bụi gai. Giữa hộ để và chiến hào thứ nhất lại được Kha Trấn Ác, người giỏi về các cơ quan cạm bẫy bố trí rất nhiều cơ quan giết người. Chưa cần nói đến công kích ban đêm. Mà ngay cả dưới trời sáng tỏ. không bỏ ra thời gian cả buổi cùng đừng hòng phá vỡ được những chướng ngại này dưới trận mưa tên của đối phương, trừ khi có một thông hào thông hành rộng khoáng bốn trượng để xuất nhập, nếu không quân đội tập kích sẽ hoàn toàn mất đi tác dụng, chi cần một số ít tiễn thủ thủ vệ thì binh sĩ trong doanh có thể kể cao gối mà nghi ngơi rồi.

Dương Hạo và Da Luật Tà Chẩn lại phái người đi đến sông gần nơi hộ thành để cắt đứt nguồn nước. Trong thành tuy có nguồn nước để sống, nhưng nếu dòng sông hộ thành rộng hai mươi mét. sâu trên ba mét một khi bị cạn khổ. sau khi mặt đất khô lại thì các loại vũ khí công thành hạng nặng có thể tiếp cận được tường thành, đồng thời dòng sông hộ thành hết nước cũng dễ có thể đào được địa đạo. Đương nhiên thủ quân trong thành cũng có thể đào địa đạo ra ngoài để tiến công phần chế. Nhưng đào địa đạo chưa chắc nhất định cẩn phải ẩn phía dưới, nếu như muốn phá vỡ tường thành thì đầu tiên phải giải quyết dòng sông hộ thành này đã.

Sau khi thay đổi sự bố trí quân bao vây tam diện, vũ khí công thành của các diện hướng về phía thành đã bắt đầu tập hợp lại. Dương Hạo lại làm theo kiến nghị của Chiết Tử Du, thêm một bước tập trung vũ khi công thành, một lượng lớn vũ khí công thành đã được tập trung đến một mặt của tường thành, hơn hai trăm chiếc thang mây nếu như cùng một lúc bắc lên tường thành thì cũng đủ che lấp cả tường thành, vô số binh sĩ trèo lên như kiến, rất nhanh sẽ làm mất đi ưu thế địa lợi của thủ quân.

Đủ các loại xe công phá cũng bắt đẩu được điều động đến. Dựa theo công dụng của từng loại mà tiến hành điều phối, tập kết. Sự thay đổi lớn của quân Dương Hạo và Khiết Đan lập tức dẫn đến sự chú ý của quân thủ thành. Trong thành đã dừng bắt đá và khí độc. Dương Hạo đứng trên vọng lầu cao hơn mười trượng, có thể nhìn rõ binh mã trong thành đi qua đi lại như đàn kiến, hình như đang tính cách đối phó lại với phản ứng của hắn, đang bố trí lại binh mã.

Dương Hạo cảnh giác nói: "Trong thành đã phát giác rồi, không biết vị tướng quân thủ thành sẽ có ứng biến gì. Kha huynh, huynh hãy mời ngũ công tử đến đây. Để cho nàng ấy nhìn thấy những động tĩnh của quân địch trong thành, xem có thể đoán ra được điều gì không."

"Vâng!." Kha Trấn Ác đáp mộ tiếng rồi bước xuống dưới, Mộc Ân đợi Kha Trấn Ác đi rồi liền tức giận bất bình đấm tay vào lan can, nhìn xuống dưới, nói: "Chiết cô nương lần này điểu động binh, chúng ta là người ngoài ngành nhìn thì có vẻ như rất có lý, bản lĩnh của cô nương ấy ta phục, nhưng... bất kể như thế nào đây cũng là binh mã của Lô châu chúng ta. Chỉ thừa nhận cờ hiệu của thiếu chủ. Chiết cô nương nếu như đã thẳng thắc đồng ý tương trợ, đứng sau nghĩ kế sách cho thiêu chủ, trên dưới Lô Châu ta nhất định sẽ nhớ đến ân tình của cô nương ấy, nhưng cô nương ấy lại còn đề ra điểu kiện nữa."

Dương Hạo không nghĩ như vậy, cười nói: "Tử Du nàng ấy, hi hi. nàng ấy có lúc nào để ý đến người bên cạnh nghĩ gì về mình đâu. Sao lại có thể để ý đến việc trên dưới Lô châu ta cảm ân nàng ta chứ. Nếu như ôm ý niệm muốn người ta cảm ân mình thì đó không phải là nàng ấy nữa."

Mộc Ân do dự. nặng nể hừ một tiếng. Trừng mắt nhìn nói: "Nàng ta đồng ý tương trợ thì thồi đi. lại còn nâng cháu của nàng ta lên làm quân soái trên danh nghĩa. Hừ. Đây không phải là lợi dụng binh của chúng ta để dương oai Chiết gia hay sao? Trận này mà đánh xuống, nếu thật sự lấy được Ngân châu thì e là thanh thế của Chiết gia Phủ châu e rằng sẽ còn cao hơn thiếu chủ một bậc. Thuộc hạ... Thuộc hạ càng nghĩ càng tức."

Dương Hạo cười ha ha nói: "Việc, người ta giúp; lợi. Để cho mình lấy; một chút lợi ích cũng không chia cho người ta sao? Nếu như cứ ăn độc như vậy thì sao có thể thành đại sự?"

Mộc Ân mặt đỏ lên. nói: "Nhưng thiếu chủ vẫn đang gánh vác trách nhiệm lấy vị trí của Hạ châu, nếu như có thể từ đầu đến cuối bào vệ được binh quang vô thượng đệ nhất Tây Bắc. thì những anh hùng hào kiệt tất sẽ nhiều hơn."

Dương Hạo mim cười, quay đầu nhìn về phía thành Ngân châu, thấp giọng nói: "Tòa thành này nếu lấy được xuống thì không chi là một tòa yếu địa chiến lược, nguồn binh mã lương thảo dồi dào không dứt. Nếu như chúng ta có bản lĩnh đó. có thể đứng lên thì sớm muộn cũng sẽ đứng lên được, vội cái gì?

Đại Trạch Hương, Trần Thắng. Ngô Quàng khởi nghĩa vũ trang mà đứng lên, người ngồi trên thiên hạ phải biết cách đi từng bước vững chắc. Ngõa Cương Tắc dùng mười tám lộ phần vương, ba mươi sáu lộ nghĩa quân hấp tấp vội vàng, nhưng cuối cùng người khoác long bào lại là Lý Uyên Thái Nguyên. Chi có thể duỗi, chứ không thể khuất phục. Mới có một chút vấp váp mà đã không chịu được thì sao có thể thành đại nghiệp?

Có điều trải qua trận chiến này ta mới nhận thức được rẳng mọi người tuy có lòng trung thành tận tâm, kiêu dũng thiện chiến, nhưng lại đểu chi mạnh một mặt. khó có thể làm thống soái tam quân. Lô Châu ta thật sự cần một nhân tài thảm hiểu binh pháp, mình đầy mưu lược, mọi. Mọi người đều là Phàn Hội, Quân Anh, nhưng Trương Lương, Trằn Binh, Tiêu Hà. Hàn Tín của ta. họ ở đâu chứ?"

"Thái úy, thái úy!"

Từ phía dưới vọng lầu truyền đến những tiếng hét Dương Hạo bám vào lan can nhìn xuống, thấy có hai hán từ đang nghiêng cánh tay. vác túi da đi dưới sự hộ tống của mấy binh sĩ. Một người hiệu úy chắp tay nói lớn vọng lên vọng lậu. Dương Hạo nhìn kĩ, vui mừng nói: "Đám Tiểu Lục về rồi. Đi, chúng ta xuống dưới."

Tiểu Lục và Thiết Ngưu sau khi rời thượng kinh Khiết Đan, không lập tức trở về Lô châu mà họ gửi tin tức về Lô châu băng phi vũ trước, rồi đợi xác định được chính xác nam viện đại vương xuất binh rồi dùng phi vũ truyền tin cho Dương Hạo. sau đó làm theo như dặn dò của Dương Hạo, đi liên lạc với Tiêu Dã Khá Nhi, Xích Bang Tùng rồi đến lúc này mới gặp Dương Hạo.

Dương Hạo vui mừng chạy vội xuống vọng lâu, ba huynh đệ ôm lấy nhau, hàn huyên mấy câu rồi Dương Hạo liên hòi đến chuyến đi Khiết Đan, nghiêm túc hỏi: "Khi Tiêu hậu Khiêt Đan cho mọi người về, ừm... nàng ta ăn mặc như thế nào?"

Tiểu Lục và Thiết Ngưu trong lòng đều cảm thấy khó hiểu, không biết đại ca sao lại để ý đến cách ăn mặc của Tiêu hậu, nghĩ lại một lúc, Tiểu Lục liền trả lòi: "Tiêu hậu à. hổm đó mặc áo bào trắng. ừm... rất đẹp..."

Thiết Ngưu gãi gãi đẩu. cười ngây ngô nói: "Đúng đúng đúng, mặc áo bào trắng, rất dịu dàng, vừa nhìn đã làm cho người ta ngứa ngáy.. Ánh mắt đó... mệt mỏi. à. Đúng rồi. Giống như con mèo Ba Tư mà Nhã công chúa nuôi, sắc mặt rất tốt, khách khí hơn nhiều so với ngày đầu gặp chúng đệ."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-631)


<