← Hồi 397 | Hồi 399 → |
Bên ngoài thôn là một mảng tĩnh lặng, ánh trăng sáng trong.
Người của La Khắc Địch đóng ở cuối phía bắc thôn, sau khi Triệu Khuông Dận đột nhiên băng hà, tân hoàng đế hạ nghiêm lệnh, tất cả quân đội đóng tại chỗ đợi tin tức, không được phép tự ý điều động một binh một tốt, nếu sẽ bị luận tội mưu phản, chém đầu ngay lập tức, dẫn tới việc La Khắc Địch đang tuần thị ở trong quân doanh cũng không thể động đậy được, chỉ đành đóng quân tại chỗ, mỗi ngày từ công báo của triều đinh và công văn mà xu mật viện đưa tới mới biết biết sự tình trong triều.
Cho tới khi tân đế chính thức đăng cơ, cấm lệnh mới được giải trừ, La Khắc Địch lúc này mới hớt hải chạy về Biện Lương. Hắn mang theo hơn trăm thân binh, khi qua trấn Tạo Hóa thì trời đã tối, cho nên đành đóng trại ở đây, nhưng vẫn án chiếu theo quy củ trong quân mà tỏa người đi tuần tra. Đám người của Dương Hạo vừa tới thì bị bọn họ phát hiện, biết được là Dương Hạo tới, La Khắc mới ra lệnh cho bộ tướng tới đón.
Hai người chậm rãi đi trên con đường nhỏ, phía trước là một đoạn dốc thoải, Dương Hạo chậm rãi bước lên, cười nói: "La huynh có lời cơ mật gì muốn nói với ta mà phải đuổi thủ hạ đi vậy?"
La Khắc Địch bước càng lúc càng chậm, trầm ngâm nói: "Ngày đó nhận được bức thư của thái úy đại nhân, La mỗ một mực mang bên người, chốc lát cũng không rời, vừa rồi được biết thái úy đại nhân đã tới thôn Tạo Hóa, mạt tướng liền lấy thư ra đọc qua rồi!"
Dương Hạo hơi kinh hãi, chậm rãi quay người lại, La Khắc Địch nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt mang đậm vẻ đau khổ, thấp giọng hỏi: "Thái úy đại nhân không phải là sau khi từ quan về hưu sẽ lặng lẽ rời khỏi Biện Lương ư? Sao giờ lại phong phong quang quang, với thân phận sứ tướng triều đình, phong cương đại lại mà tới Lô châu thế?"
"Cái này..."
Tay Lý Mạnh nhẹ nhàng nắm lên trường kiếm ở bên hông, nghiêm nghị hỏi: "Tiên đế là làm sao mà chết?"
Dương Hạo ngớ người, buột miệng hỏi: "La huynh sẽ không cho rằng, chuyện tiên đế băng hà là có liên quan tới Dương mỗ chứ?"
La Khắc Địch chậm rãi nói: "Vốn là, ta cũng tuyệt đối sẽ không nghi ngờ tới ngươi, nhưng sau khi biết được một thân phận khác của người, ta lại không thể không nghĩ như vậy. Tiên đế đang đội tuổi xuân, thân hình cực kỳ khỏe mạnh, sao lại đột nhiên bạo bệnh mà chết? Nếu tiên đế là bị ám sát, vậy thì còn có ai đáng ngờ hơn ngươi nữa?"
Dương Hạo cười khổ không thôi, Triệu Khuông Dận là kiêng bị bị hạ thần phản bội nhất, từ việc ông ta thà bỏ qua lợi ích cực lớn, cũng không hợp tác với Khánh vương, loạn thần tặc tử của Khiết Đan là có thể nhìn ra thái độ kiên quyết của ông ta, mình ở Biện Lương làm quan lâu như vậy, một khi về Lô châu, dùng thân phận công chủ của Đảng Hạng Thất thị mà ra mặt, Triệu Khuông Dận rất khó mà dung thứ được.
Từ thái đội của La Khắc Địch có thể thấy, mình quả thật là có lý do khá đầy đủ để mưu sát Triệu Khuông Dận, có điều một mình hắn không thể làm thành được chuyện này, làm xong chuyện này cũng không thể từ bên trong mà có được lợi ích công khai nào. Triệu Khuông Dận bị ám sát, hắn thì được thăng chức, nếu quả thật là một trong số những hung thủ, vậy thì kim thượng và hắn tất nhiên cũng là đồng mưu. La Khắc Địch không thể nghĩ tới điểm này, nếu thông minh một chút, hắn nên giả vờ hồ đồ, nhưng hắn lại trực tiếp nói ra với mình, người này, quả thật là khác hẳn với ông già gian manh của hắn, là một người trung can nghĩa đảm thực sự.
La Khắc Địch thấy hắn không nói gì, ngón tay án lên chuôi kiếm, keng một tiếng bảo kiếm rời khỏi bao nửa thước, La Khắc Địch từ từ rút kiếm, trầm giọng nói: "Ta và thái úy cùng nhận lệnh vua, từ Hán quốc mà vượt qua xa mạc, qua Tử Ngọ cốc, đồng sinh cộng tử, có giao tình thân thiết. Lần này có thể từ Khiết Đan bình an trở về, quay lại cố thổ, La mỗ càng nhận thêm ân tình của thái úy, nhưng, tình riêng là tình riêng, bề tôi thí vua, ai ai cũng phải tru diệt. Dương thái úy, La mỗ đắc tội rồi."
"Chậm đã, Dương mỗ vẫn có lời muốn nói." Trong lúc nói, Dương Hạo liền có quyết định, đưa tay ra thò về phía hông, La Khắc Địch biết rằng hắn muốn rút kiếm phản kháng, lập tức gầm lên một tiếng, giơ kiếm đâm tới.
Dương Hạo trở tay không kịp, lắc mình vội vàng thối lui, lúc này bên cạnh vang lên tiếng quát khẽ, từ trong cánh đồng xanh có một bóng người bay ra, nhanh không gì sánh được lao về phía La Khắc Địch."Keng" một tiếng, hai người giao nhau một kiếm, hoa lửa tóe ra, người đố đã phi thân hạ xuống đất, bảo vệ trước mặt Dương Hạo.
La Khắc Địch vừa thấy người này, không khỏi thốt lên kinh hãi: "Ngọc Lạc."
Người áo xanh đang đứng thẳng ở trước mặt, chính là Đinh đại tiểu thư.
Dương Hạo cũng giật nảy mình: "Ngọc Lạc, sao muội cũng tới đây?"
La Khắc Địch vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, quát: "Ngọc Lạc, nàng biết nhị cacủa nàng hắn..."
Đinh Ngọc Lạc ngắt lời hắn: "Ta không biết gì cả, cũng không cần biết làm gì, chỉ cần nhị ca không làm chuyện thương thiên hại lý, ta sẽ giúp huynh ấy, ta không phải là mệnh quan triều đình, cũng không phải là đại anh hùng lấy thiên hạ làm trách nhiệm của mình, ta chỉ là một tiểu nữ tử, chỉ muốn bảo vệ gia đình mình. Thiên hạ, đại nghĩa, có liên quan quái gì tới ta?"
"Nàng..." La Khắc Địch cứng lỡi, dưới cơn tức giận lại lách người muốn lao về phía Dương Hạo, Đinh Ngọc Lạc giơ kiếm đón đánh, u sầu nói: "Hiện tại, người biết ta vì sao lại né tránh ngươi, lạnh nhạt với ngươi rồi chứ?"
La Khắc Địch tức giận nói: "Nàng muốn giúp kẻ phản nghịch ư?"
Đinh Ngọc Lạc nói như chém đinh chặt sắt: "Ta chỉ biết huynh ấy là nhị ca của ta!"
"Tốt! Tốt!"
La Khắc Địch cực kỳ tức giận, trầm giọng quát: "Loạn thần tặc tử, ai ai cũng phải tru diệt! Đã là như vậy, La mỗ là nam nhi đại trượng phu, há lại luyến tiếc tư tình với nữ nhi? Đắc tội rồi!" Nói xong liền cầm kiếm lao tới.
Đinh Ngọc Lạc không chịu yếu thế, giơ kiếm nghênh đón, hai người lại chiến đấu với nhau. Dương Hạo ngưng thần quan sát một lúc, phát hiện La Khắc Địch tuy đang rất tức giận, nhưng vẫn lưu lại ba phần tình ý với Ngọc Lạc. Xem ra hắn là muốn đánh ngã Ngọc Lạc trước rồi tự tay lấy tính mạng của mình. Kiếm pháp của Đinh Ngọc Lạc tuy kém hắn, nhưng vì hắn là có lòng nhường nhịn nên tạm thời đánh ngang tay, không có nguy hiểm tới tính mạng. Dương Hạo lúc này mới thấy yên tâm.
Hắn từ trong ngực lấy ra thì gì đó, chậm rãi bước tới, nhân lúc hai người đan chéo qua nhau, giơ kiếm chém tới, liền phi thân lên, đứng giữa hai người, giơ đồ trong tay lên, quát: "Không được đánh, La huynh, huynh nhìn xem đây là gì?"
La Khắc Địch thấy thứ đồ vuông vức trong tay Dương Hạo, không giống như là vũ khí, không khỏi ngạc nhiên nói: "Đây là gì?"
Dương Hạo gằn từng chữ: "Miễn tử kim bài!"
Miễn tử kim bài mà dân gian thường gọi, ở thời cổ đại quả thực có thứ như vậy, tên gọi chính thức mà quan lại hay gọi là "Kim thư thiết khoán", hoặc là "đan thư thiết khoán". Ví dụ như nhi tử của Hậu Chu Thế Tổ của tiền triều, nhờ có "đan thư thiết khoán" mà Triệu Khuông Dận ban cho, nếu không mắc đại tội mưu phản thì không được giết.
La Khắc Địch kinh hãi, thất thanh nói: "Ông ta ban cho ngươi đan thư thiết khoán?"
Rồi lập tức cười lạnh, nói: "Nói như vậy, ngươi quả nhiên là kẻ thông đồng với bọn giết vua. Chức quan của La mỗ là tiên đế phong cho, hiện giờ trừ gian vì tiên đế, thứ cho không tiếp chiếu mệnh của kim thượng, đan thư thiết hoán này của ngươi..."
"Đồ ngu! Ngươi đã thấy đan thư thiết khoán này? Cớ sao không mở ra mà nhìn?"
La Khắc Địch chán nản ngồi bệt xuống đất, nhìn cánh đồng sanh nhấp nhô như sóng một hồi lâu không nói gì.
Dương Hạo ra hiệu cho Ngọc Lạc rồi khập khiễng đi tới.
La Khắc Địch lạnh lùng lườm hắn một cái, nói: "Đừng có giả vờ làm gì nữa?"
Dương Hạo cười ha ha, ngồi xuống cạnh hắn, thân thiết ôm vai hắn, nói: "Xin lỗi, giả vờ quen rồi, không giả vờ thì thấy không được thoải mái."
La Khắc Địch tức giận tránh ra, lạnh lùng hỏi: "Giờ ngươi định làm gì? Phụng mật chiếu phụ tá Ngụy vương, hay là về Lô châu vào thảo đầu vương?"
Dương Hạo nhìn cánh đồng xanh nhấp nhô như sóng dưới ánh trăng, chậm rãi nói: "La huynh, công bằng mà nói, ta làm Thất thị cộng chủ, là trước khi vào triều. Khu vực tây bắc, trên danh nghĩa mà nói là giang sơn của Đại Tống ta, nhưng trên thực tế là phiên trấn dân cư hỗn tạp, triều đình chi phối được không? Lân châu Dương gia, Phủ châu Chiết gia, Hạ châu Lý gia, lại thêm Hồ Hột và Thổ Phiên, họ mới là chủ nhân thật sự của tây bắc. Nếu ta tới địa phương đó, có thể chiếm được một khoảng nho nhỏ, đối với Đại Tống mà nói chẳng lẽ sẽ nguy hại lắm ư?"
La Khắc Địch cười lạnh, nói: "Nói vậy là ngươi muốn về tây bắc ư? Vậy huyết chiếu của nương nương thì sao? Nương nương đem quốc sự ra nhờ cậy ngươi, ngươi cứ vật phất tay bỏ đi ư?"
Dương Hạo thở khẽ một hơi, than: "La huynh, trung nghĩa tất nhiên là tốt, nhưng lao đầu vào chỗ chết một cách vô ích là trung nghĩa vô bổ, là ngu xuẩn."
La Khắc Địch hỏi lại: "Thế là có ý gì? Nếu Ngụy vương huy sư về kinh, chẳng lẽ không thể đánh được một trận ư?"
Dương Hạo ngắt lời: "Nương nương và công chúa, nhị điện ở ở trong thâm cung, suy nghĩ khó tránh khỏi quá đơn giản. La huynh thì không nên phạm sai lầm này, huynh chắc biết rõ, đây vẫn là lần đầu tiên Ngụy vương lĩnh binh, những kiêu tướng đó sở dĩ chịu nghe lệnh hắn, là bởi vì hắn đại biểu cho hoàng đế. Nhưng trong triều giờ đã đổi tân hoàng đế, Ngụy vương nghĩ thế nào không hề quan trọng, quan trọng là những võ tướng đó có chịu theo hắn làm phản hay không?
La huynh, huynh hiện tại vừa mới làm bộ quân đô chỉ huy sứ được nửa năm, ở trong quân chưa lập được đủ uy vọng, chưa bồi dưỡng được bộ tướng một lòng theo huynh. Huynh hiện tại nếu hạ một đạo quân lệnh, các binh sĩ quyết không dám không tuân, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, vì sao vậy? Bởi vì huynh có quyền uy vô thượng, có thể tùy ý xử trí bọ họ. Nhưng quyền uy này là tới từ triều đình. Nếu huynh hiện tại chỉ huy bộ tướng tấn công về phía thành Biện Lương, thử hỏi có mấy người chịu nghe mệnh lệnh của huynh?"
"Ta..."
"La huynh, cầu người được người, đổi lấy trong lòng được thanh thản, cho dù huynh tận hết trách nhiệm thì sao? Đó chẳng phải là lừa mình dối người ư. Nếu Ngụy vương có thể khởi binh, ta có thể hiệu triệu quân dân Lô châu hưởng ứng, vừa hay minh chính ngôn thuận mà lập vua. Nhưng nếu Ngụy vương không điều động được ba quân, huynh định làm thế nào? Mang kiếm gặp vua, ám sát kim thượng, đổi lấy cả nhà bị chém ư? Huống chi, huynh đã không thể mang kiếm vào cung, với võ công của kim thượng, huynh cũng chưa chắc đã giết được hắn."
La Khắc Địch ngẩng mặt lên trời thở dài, nói: "Bỏ đi, La mỗ ở trong cung đợi tin tức của Ngụy vương là được, nếu Ngụy vương khởi binh thì thôi, nếu không, La Khắc Địch sẽ từ quan không làm nữa, thà làm một bình dân bách tính, cũng không làm bề tôi dưới chân kim thượng."
Dương Hạo thở dài: "Huynh lại sai rồi, ngốc nghếch như thế này. Ta đột nhiên cảm thấy muội muội ta thích huynh, chắc là một sai lầm."
Đinh Ngọc Lạc vốn đang chăm chú nghe bọn họ nói chuyện, vừa nghe thấy Dương Hạo nhắc tới mình, mặt không khỏi nóng lên, vội vàng quay đầu đi, nhưng vẫn dỏng tai lắng nghe bọn họ nói chuyện.
La Khắc Địch tức giận nói: "Ta sao lại là kẻ ngốc nghếch chứ? Thuận trời ứng mệnh, làm trung thần của kim thượng mới là kẻ thông minh à?"
Dương Hạo hỏi: "La huynh, khi huynh bị người Khiết Đan bắt làm nô đãi, có thể làm đại tướng quân của Khiết Đan, hiện tại làm đại tướng quân của kim thượng thì có gì mà không được?"
La Khắc Địch lạnh lùng nói: "Đó là chuyện khác, lúc trước thuận nước đẩy thuyền, làm quan nhi của Khiết Đan, chỉ là vì tranh thủ cơ hội để chạy về Trung Nguyên, ngươi nghĩ La mỗ cam tâm làm khuyển mã cho địch quốc ư?"
Dương Hạo mỉm cười: "Hiện giờ vì sao lại không được?"
La Khắc Địch đột nhiên như chợt hiểu ra gì đó, do dự nói: "Huynh là nói..."
Dương Hạo bảo: "Thù giết cha, không đội trời chung, Ngụy vương nếu không biết thì thôi, một khi biết được chân tướng rồi, huynh nghĩ hắn há lại chịu bỏ qua? Nếu ba quân không thể sử dụng, vì để báo cừu, Ngụy vương chỉ có thể ẩn nhẫn chờ đợi cơ hội. La huynh không chịu làm việc cho giặc, cứ vậy bỏ đi, ngày sau Ngụy vương nếu muốn đối phó với kẻ đã thí huynh soán vị, còn có ai mà dùng đây?"
La Khắc Địch mắt lóe sáng, Dương Hạo mỉm cười: "Huynh không cảm thấy huynh ở trong triều làm quan càng lớn, binh mã nắm trong tay càng nhiều hơn, sự giúp ích đối với Ngụy vương cũng lớn hơn ư? Nếu như vậy, tuy phải chịu cái nhục nhất thời, nhưng không phụ lòng một phen tài bồi của quan gia, La huynh có chấp nhận hay không?"
La Khắc Địch cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nói: "Dương huynh một câu làm người đang ở trong mộng phải bừng tỉnh, ra hiểu rồi."
Dương Hạo mỉm cười, nói: "Huynh và ta đồng sinh cộng tử, kề vai tác chiến, ngày sau nếu có thể cùng nhau diệt trừ tên quốc tặc này, há chẳng phải là chuyện vui lớn nhất của đời người ư?"
"Tốt!" La Khắc Địch nhướn mày, trầm giọng nói: "Ta về Biện Lương tùy cơ mà hành động, hi vọng huynh có thể nhớ kỹ những lời mà chúng ta đã nói ngày hôm nay."
"Tất nhiên rồi, huynh và ta vốn có giao tình, trên đường lại tương phùng, gặp nhau đàm đạo một phen cũng là thường tình của con người. Chỉ là La huynh nhớ giữ phần tâm tư này, còn phải thật là cẩn thận, quan hệ với ta không được quá thân thiết, huynh tốt nhất là quay về sớm một chút đi, Dương mỗ cũng phải mau mau về khách sạn rồi."
La Khắc Địch đã quyết là làm, tuyệt không dây dưa mất thời giờ, ôm quyền với hắn, nói: "Dương huynh nói đúng, La mỗ về đây."
Hắn ưỡn lưng đứng dậy, bước nhanh xuống sườn núi, đột nhiên nhớ ra gì đó, dừng chân quay phắt lại nhìn Đinh Ngọc Lạc, rụt rè hỏi: "Ngọc Lạc, nàng có trách ta động kiếm với nàng không?"
Ngọc Lạc nói: "Ta là nữ nhân, người nhà là quan trọng nhất. Huynh là nam nhân, quân phụ trên vai, ta không trách huynh muốn làm một đại anh hùng quang minh lỗi lạc thì huynh cũng đừng trách ta là một tiểu nữ tử chỉ trọng người nhà, không trọng đại nghĩa."
La Khắc Địch cười rất thoải mái: "Đó là tất nhiên rồi, nàng muốn theo lệnh huynh tới Lô châu ư?"
Đinh Ngọc Lạc quay đầu lại nhìn Dương Hạo, nói khẽ: "Phải, ta muốn về Lô châu, người nhà của của ta đều ở đó."
La Khắc Địch trầm mặc một lát, rồi nói: "Ta xin thề rằng, cả đời này chỉ yêu mỗi mình nàng, hiện giờ đã biết nỗi khổ trong lòng nàng rồi, nhưng ta lại vẫn không thay đổi nguyện ước ban đầu. Vì nàng, nán lại một phần tiền trình thì tính là gì chứ, chỉ không biết Ngọc Lạc cô nương là có một phần tâm ý nào với La Khắc Địch ta hay chăng?"
Đinh Ngọc Lạc u sầu nói: "Tướng quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Ngọc Lạc lần này đi, xa cách phương trời, không biết ngày nào mới có thể gặp lại."
La Khắc Địch lớn tiếng nói: "Ta đợi được."
Đinh Ngọc Lạc thở dài, nói: "Huynh có thể đợi được bao lâu?"
La Khắc Địch chỉ tay lên trời, nói: "Trăng sao trên trời làm chứng, đợi tới biển khô đá nứt, đất già trời hoang, tuyệt không hối hận!"
Ánh mắt của Đinh Ngọc Lạc sáng lên, một lúc sau mới đỏ mặt nói: "Được, chàng nếu có thể cả đời không cưới vợ, thiếp sẽ cả đời không lấy cồng, chỉ chờ được làm người của chàng."
La Khắc Địch vui mừng nói: "Một lời đã định."
Dương Hạo lười biếng ngáp một cái, nói: "Hai vị chàng chàng thiếp thiếp, coi ta như không tồn tại hả?"
Hai người mặt lập tức đỏ bừng, Dương Hạo nói: "Ta không thể để muội muội duy nhất của mình biến thành một lão cô nương được, chỉ là trước mắt vẫn chưa phải là lúc, đợi sau khi tất cả rõ ràng rồi hẵng nói đi."
Hai huynh muội đứng trên sườn núi, nhìn bóng dáng của La Khắc Địch biến mất trong cánh đồng xanh, sắc mặt của Dương Hạo liền trầm xuống, nói: "Ta không phải đã bảo muội hộ tống mấy vị tẩu tẩu về Lô châu rồi ư, sao muội lại lén lén quay lại làm gì?"
Đinh Ngọc Lạc lẽ thẳng khí hùng, nói: "Nếu nhị ca có ba dài hai ngắn gì, huynh nghĩ mấy vị tẩu tẩu có thể sống một mình được ư? Huynh một mình ở lại trong thành, lại không nói rõ nguyên do, ai mà yên tâm cho được? Bọn muội vốn đã ly khai rồi, nhưng nghe nói hoàng đế băng hà, đều không biết trong cung đã xảy ra chuyện gì. Ngọc Lạc mới phụng lệnh của mấy vị tẩu tẩu, quay về nghe ngóng tin tức. Huynh vừa xuất thành là muội đã theo huynh rồi, chỉ là vẫn chưa có cơ hội gặp mặt mà thôi. Muội là phụng lệnh của tẩu tẩu mà tới, huynh muốn trách tội thì tìm tẩu tẩu mà trách."
Dương Hạo nghiêm mặt, nói: "Còn muốn lừa ta à? Đông nhi là nghe lời ta nhất, nàng ta há lại để cho muội phải dấn thân vào nguy hiểm. Nếu đúng là chủ ý của nàng ta, nàng ta nhất định sẽ tự mình quay về, muội là lén lút chạy về, còn muốn đổ tội lên người Đông Nhi nữa."
Trong mắt Đinh Ngọc Lạc lóe lên một tia cười, bảo: "Nhị ca, lần này huynh đoán sai rồi, quả thực là tẩu tẩu bảo muội quay về đó."
"Sao có thể như vậy được, nàng ta..."
"Nếu như là bình thường, tẩu tẩu đương nhiên sẽ tự mình quay về nghe ngóng tin tức, có điều tẩu tẩu lại không đi được."
Dương Hạo lập tức khẩn trương, nói: "Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với Đông Nhi à?"
Đinh Ngọc Lạc thở dài, nói: "Tẩu tẩu cũng không xảy ra chuyện gì cả, nàng ta chỉ là không dám đi, không thể đi, bởi vì.... nàng ta đã mang cốt nhục của huynh rồi."
"Cái gì?" Dương Hạo cả người ngây ngốc đứng sững ra đó.
Đinh Ngọc Lạc nói: "Đó chính là hài tử đầu tiên của nhà ta, vạn nhất có mệnh hệ gì, huynh và đại ca đều sẽ đau lòng rồi nổi trận lôi đình. Huynh nói xem tẩu tẩu há lại dám tự mình đi mạo hiểm."
Dương Hạo thốt lên: "Cái cái... gì gì? Nàng ta có thai rồi ư? Mới có mấy ngày thời gian, ta sao lại không biết nhỉ?"
Đinh Ngọc Lạc nhìn bộ dạng hoan hỉ của hắn, bĩu mỗi nói: "Vốn là chỉ có chút hoài nghi, nhưng tẩu tẩu cũng là lần đầu tiên, nàng ấy dám khảng định chắc chắn ư? Chỉ là trên đường đi, dần dần có triệu chứng, nửa đường tìm một y sĩ chẩn trị, lúc này mới xác nhận."
Dương Hạo vui mừng như điên, Đinh Ngọc Lạc cười nói: "Muội muội mang tới một tin vui như vậy cho nhị ca, nhị ca chắc sẽ không giận muội đâu nhỉ."
Dương Hạo trừng mắt lườm nàng ta, mắng: "Ai nói là ta không tức giận, tin tức này sớm muộn gì thì ta cũng biết, đáng để muội mạo hiểm quay về ư?"
Đinh Ngọc Lạc ủy khuất cúi đầu xuống, Dương Hạo lại mỉm cười nói: "Có điều lần này muội về cũng chó ngáp phải ruồi, ở chỗ ta chỉ có một đại sự, cần một người ổn thỏa đáng tin cậy đi làm, vốn vẫn muốn tối nay cùng Lý quản gia thương lượng một chút, muội đã tới rồi, tất nhiên là nhân tuyển tốt nhất."
...
Trong khách sạn, phòng của Công Tôn Khánh.
Công Tôn Khánh và Vương Bảo Tài hai má sưng phù đang bí mật thương nghị sự tình.
Công Tôn Khánh nói: "Những tên thích khách đó không biết là ai phái tới nhỉ, làm hỏng đại sự của chúng ta, bố trí tỉ mỉ của quan gia ở trong trấn Bản Kiều toàn bộ đều uổng phí rồi."
Vương Bảo Tài cười hắc hắc, năm vết ngón tay trên mặt càng nổi bật, nói: "Công Tôn đại nhân hà tất phải tức giận, cho dù không có bố trí trong trấn Bản Kiều, mạt tướng cũng có thể thần không biết quỷ không hay khiến hắn táng mạng tại đây."
Công Tôn Khánh tinh thần chấn động, vội vàng hoi: "Vương tướng quân có diệu kế gì vậy?"
Vương Bảo Tào mỉm cười, đưa tay ra vỗ ba cái, đột nhiên từ cửa chính, cửa sổ, trên xà nhà, dưới gầm giường có bốn người che mặt hiện ra, sau vai đều đeo hai thành võ sĩ đao một dài một ngắn, dọa cho Công Tôn Khánh giật thót mình, hắn thực sự không nghĩ ra được những người này chui vào trong phòng mình từ lúc nào.
Công Tôn Khánh vừa kinh ngạc lại vừa nghi hoặc hỏi: "Bọn họ là ai vậy?"
Vương Bảo Tài cười với vẻ khoe khoang, nói: "Bọn họ gọi là nhẫn giả, là những thám báo xuất sắc nhất, và cũng là thích khách xuất sắc nhất."
Bốn người che mặt lập tức hành lễ với Công Tôn Khánh.
Vương Bảo Tài nói: "Bình thường, bọn họ đều là những binh sĩ bình thường trong Nhật Bản trực, có ai biết được bọn họ có thể thân hoài tuyệt kỹ chứ? Tối nay ta sẽ bảo bọn họ thi triển thủ đoạn, tới ám sát Dương Hạo. Sáng sớm ngày mai, cái mà đại nhân nhìn thấy chỉ có thể là thi thể lạnh băng của Dương Hạo, hắn tuyệt đối không thể nhìn thấy ánh mặt trời của sáng mai đâu."
Công Tôn Khánh nói với vẻ hoài nghi: "Bọn họ thực sự có bản sự hay như vậy ư?"
"Không sai, bọn họ không những có một thân bản sự, hơn nữa còn là thủ bí giả (ngươi giữ bí mật) xứng đáng với chức vụ nhất, từ lúc một số võ sĩ xuống dốc của Y Hạ, Giáp Hạ triều Đường kết hợp binh pháp trung thổ, ngũ hành độn thuật của đạo gia, sáng ạo ra nhẫn thuật tới nay, bọn họ giữ nghiêm bốn giới luật: Một, không sử dụng nhẫn thuật vì mục đích riêng; Hai, bỏ hết tất cả tự tôn; Ba, phải thủ khẩu như bình; Bốn, tuyệt không được tiết lộ thân phận. Tất cả nhẫn giả đều làm theo bốn giới luật này, chưa từng có một ai trái với lời thề, bọn họ nhất định sẽ không khiến đại nhân thất vọng đâu."
Vương Bảo Tài mỉm cười xua xua tay, bốn nhẫn giả lập tức cúi người hành lễ rồi biến mất.
← Hồi 397 | Hồi 399 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác