Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bộ bộ sinh liên - Hồi 362

Bộ bộ sinh liên
Trọn bộ 631 hồi
Hồi 362: Ván bài lật ngửa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-631)

Tao Trư Nhi tính toán hồi lâu, ho nhẹ một tiếng, nói ra lời mà hắn cho là thỏa đáng nhất nói: "Diệu Diệu này, người thì cũng đã chết rồi, đau thương cũng không có tác dụng gì, cô cần phải sống tốt lên, điều này... người sống không thể khiến...cô thấy cô còn trẻ vậy, dung mạo xinh đẹp, nếu như cả ngày chỉ buồn thương, Hạo Tử ở dưới suối vàng cũng không an lòng".

"Hứ?" Diệu Diệu ngẩng đầu, không hiểu vị lão bá này nói hồ đồ cái gì.

Tụ Nhi trừng mắt nhìn hắn, sợ tên ngu ngốc này nói ra những điều không nên nói.

Tao Trư Nhi căng thẳng toát cả mồ hôi hột, viên viên góc áo nói: "Điều may mắn là Hạo Tử để lại cho cô một gia nghiệp lớn, cơm áo không phải lo nữa, đó là tâm huyết của hắn có được, cô cũng nên lấy lại tinh thần mà lo liệu, coi như là...ồ...coi như là niệm tưởng. Ồ...đây là...cô xem cô còn trẻ như vậy, ai mà ức hiếp cô, thì cô cứ nói với ta, ta và Hạo Tử không phải huynh đệ thân, còn hơn cả huynh đệ thân thiết".

Diệu Diệu hơi cúi đầu nói: "Đa tạ đại bá an ủi, Diệu Diệu biết rồi".

Tao Trư Nhi vội xua tay nói: "Không phải cảm ơn, người một nhà nói gì câu khách khí ấy, hic, cô đang lúc thanh xuân, hơn nữa tuy có danh phận với Hạo Tử, dù sao thì cũng chưa chính thức bước qua cửa, cũng không cần thủ lễ gì cả, sau này ấy, nếu như cô thấy người đàn ông nào thật thà, nếu như có ý với hắn thì không có gì phải kiêng kị cả..."

Diệu Diệu mặt từ tái nhợt chuyển sang đỏ ửng, cô nhướn mày, thở dài, lấy lại tinh thần, từ từ cúi đầu, khẽ nói: "Đại bá, ngươi...ngươi thực là huynh đệ tốt nhất của quan nhân nhà ta..."

Tao Trư Nhi nghe vậy vui mừng, mặt mày hớn hở nói: "Ồ, ta từ nhỏ đã thân với Hạo Tử, mặc chung chiếc quần đến khi lớn, chưa bao giờ tranh giành nhau, ta và hắn tuy hai mà một, chuyện của hắn cũng chính là chuyện của ta, hắn không còn nữa, ta nhất định sẽ quan tâm đến cô, nếu không thì ta cũng không xứng là huynh đệ tốt nữa, ha ha ha..."

Diệu Diệu đứng dậy, nói: "Ngươi...ngươi giờ đã không phụ lòng quan nhân nhà ta rồi".

Tao Trư Nhi vội nhấc mông: "Hẳn vậy, hẳn vậy, nếu cô có chuyện gì thì cứ nhanh chóng nói với ta, ta không giúp cô thì ai giúp cô, về sau ta có thời gian sẽ đến, nếu cô..."

"Không cần đâu". Diệu Diệu lạnh lùng phất tay áo: "Diệu Diệu cảm thấy rất mệ, có gì xin thứ lỗi".

"Hả?" Tao Trư Nhi thầm nghĩ: "Ta còn chưa nói hết, chưa gì đã tiễn khách sao?"

Tụ Nhi xấu hổ, đứng dậy nói với Diệu Diệu: "Phu nhân xin bảo trọng, xin vào nghỉ ngơi, chúng ta đi đây". Nói rồi kéo Tao Trư Nhi bước đi.

Tao Trư Nhi không hiểu gì cả, vừa ra khỏi đại môn Dương gia, Tụ Nhi liền véo tai hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên ngốc này, ngươi là bề trên sao lắm lời thế? Ngươi muốn bảo người ta mang theo gia sản kếch xù đó gả cho ngươi phải không?"

Tao Trư Nhi vội bào chữa: "Ta nào có nói thế? Ta là loại người gì nàng còn không biết sao? Có ý với vợ của huynh đệ mình? Trư Nhi ta là loại người vậy sao?"

Tụ Nhi tức giận nói: "Chàng không phải người như vậy, nhưng những lời nói ra thật vô vị, may mà người ta còn để lại chút thể diện cho chàng, chàng không nghe người ta nói chàng là huynh đệ tốt nhất của quan nhân người ta, có nghĩa là đã nhắc nhở cho chàng rồi sao, chàng còn nói năng hàm hồ như vậy?"

Tao Trư Nhi ngẩn người nói: "Ta nói hàm hồ cái gì nhỉ? Ta có nói hàm hồ cái gì đâu?"

Tụ Nhi điên lên hét lớn: "Người ta còn nghĩ chàng ham muốn vẻ đẹp và tiền của nhà người ta, muốn người ta dâng cho chàng đấy. Chàng không hiểu hay giả vờ không hiểu đấy hả?" Nói rồi phất tay áo bỏ đi.

Tao Trư Nhi ngẩn tò te, dậm chân kêu oan: "Những lời ấy ta nào có nói, ta có thể là loại vô liêm sỉ như vậy sao? Đây...đây...ngầm ý gì hả? Người ta có lòng tốt thì lại coi là loại không ra gì, đánh chết ta ta cũng không đến nữa. Cái tên Hạo Tử đáng chết mà không chết, lại còn hãm hại người nữa.

Trư Nhi nói rồi đuổi theo Tụ Nhi.

Trong phòng Dương Hạo, Diệu Diệu ngồi trên giường khóc rống lên, chị em trong Nhất Tiếu lầu ác độc khỏi phải nói, cô có thể chịu được sao, không thể tưởng tượng được huynh đệ kết giao duy nhất với quan nhân cũng đục nước thả câu, thi thể quan nhân còn chưa lạnh, hắn đã vô liêm sỉ đến thúc giục mình tái giá. Người này còn có thể tin cậy sao? Nhất Tiếu lầu có toàn rắn độc, đến đây lại có người như hắn mưu chiếm tài sản, thế giới này còn có nơi nào cho mình sống đây?

Tấm ván gỗ, đinh, búa được đưa đến giữa phòng, đám sai vặt bị nàng đuổi đi hết, Diệu Diệu đóng chặt đinh vào tấm ván, đám sai vặt nghe thấy có tiếng động chạy lại, giật mình hoảng hốt: "Phu nhân, phu nhân làm gì vậy?"

Diệu Diệu trong phòng lạnh lùng nói: "Tự kỷ ôm oán hận trong lòng, bất kỳ người nào cũng không được vào..."

Lão người hầu ngạc nhiên nói: "Phu nhân, bà nói gì vậy?"

Trong phòng vắng vẻ, một lúc sau vọng ra tiếng Diệu Diệu: "Các người thu dọn đồ đạc trong phủ, đi hết đi. Diệu Diệu phu quân đã chết, sinh không luyến tiếc, tự kỷ trong phòng dâng hương cho phu quân, từ nay về sau tuyệt thực...lấy cái chết trọn tiết".

Binh quý thần tốc. Triệu Khuông Dận quyết định xuất binh, lập tức ra tay quyết không chậm trễ. Ngày này, Hồng lư tự tín sứ/người mang tin tức vội vàng chạy tới Giang Nam, ngày thứ ba Tào Bân mang kỵ binh lên đường, cùng với thị vệ mã quân đô ngu hầu Lý Hán Quỳnh, phân bốn phương quán sự điền khâm tộ tới kinh nam.

Theo sự sắp xếp của Triệu Khuông Dận, lần này diệt Đường cần xuất bốn lộ đại quân, tổng cộng ước tính hơn mười vạn người, Tào Bân dẫn quân Kinh Nam trước, điều Kinh Hồ thủy quân đánh Trì Châu, lấy bờ nam đông Trường Giang cửa ải hiểm yếu của quân Đường, Triệu Quang Nghĩa thì dẫn bộ kỵ binh ngày đêm đuổi tới Hòa châu, ở Thái Thạch Cơ gặp Tào Bân, đội quân hùng hậu xông tới Kim Lăng. Kinh sư thủy quân từ biện thủy mà phá băng vào Dương Châu, từ Dương Châu tấn công sang Nhuận Châu.

Sau khi mất rất nhiều sức lực phá băng, mặt sông một đêm lại kết băng như cũ, nhưng may mà đội thuyền dài mười mấy dặm, sau khi một con thuyền đi qua, nước sông kết băng cũng không sao cả, hơn nữa càng đi về phía nam, mặt băng càng mỏng, chiến thuyền lại nhẹ, cho nên càng đi tốc độ càng nhanh.

Chi đội thứ tư là quân Ngô Việt. Triệu Khuông Dận truyền lệnh, mệnh thiên hạ binh mã đại nguyên soái, Ngô Việt Vương dẫn mấy vạn quân Ngô Việt từ Hàng Châu bắc thượng tấn công thường Châu, phối hợp với thủy quân Tống Quốc chiếm lấy Nhuận Châu, sẽ tấn công Kim Lăng, và phái Tống Quốc đại tướng Đinh Đức Dụ là tiên phong cho Ngô Việt quân, kỳ thực là giám quân, đồng thời lại lệnh hoàng châu thích sứ Vương Minh dẫn quân tấn công Vũ Xương, khống chế quân Đường tuyến tây, phòng ngừa bên đông viện trợ.

Tiêu Hải Đào được thánh chỉ lập tức vào cung gặp Lý Dục, Lý Dục nổi giận đùng đùng khiển trách là người không mắt, phụng chiếu mà không hướng, sứ giả thượng quốc bị ám sát, Đường Quốc bảo hộ bất lợi; Bản đồ địa lý sơn hà không đủ tường tận, qua loa cho xong thì phải chịu tội, và tuyên bố Đường Quốc vô lực che chở sứ giả thượng quốc, Tống Quốc lập tức triệu về sứ đoàn. Xong xuôi, Tiêu Hải Đào phủi tay áo đi, lập tức dẫn đầu sứ về nước, đi nhanh như bay, không dừng lại nghỉ.

Lý Dục thấy hành văn của Triệu Khuông Dận tuy nghiêm khắc, nhưng không nghiêm phạt có tính thực chất, không khỏi thầm nghĩ may mắn, vội viết lại một bức thư thỉnh tội, hết sức lo sợ thỉnh tội với Triệu Khuông Dận, lệnh người chuẩn bị đại lượng ngân bạc tiền tài, ca kỹ vũ nữ, chuẩn bị một phần hậu lễ xoa dịu cơn giận của Tống Quốc.

Qua vài ngày, mã bộ quân Biện Lương, thủy quân đồng thời lên đường, đại quân dũng mãnh vô cùng, thống binh chủ soái chính là Khai Phong phủ doãn, quyền tri Giang Nam hành doanh mã bộ quân chiến trạo đô bộ thự Tấn Vương Triệu Quang Nghĩa. Mã quân, bộ quân, thủy quân được tin xuất động, gây náo động toàn phủ Khai Phong, trên đường người tấp nập đều đến xem đại quân đang trên phố tuyên thệ xuất quân rồi nam hạ.

Tao Trư Nhi và Tụ Nhi chen chúc trong đám người bên sông Biện Hà xem thủy quân triều đình uy vũ hùng tráng, ai nấy đều khen ngợi. Thủy vận tứ bang lần này cũng xuất quân, rất nhiều người cũng ra tay giúp đỡ, nhưng chiến hạm lại đều sử dụng chiến hạm kiểu mới mà triều đình bí mật tạo ra, do người bắc không tiện dùng thuyền, cho nên hệ thống động lực chiến hạm của triều đình áp dụng mái chèo gỗ, có to có nhỏ, có bốn mái, tám mái, mười hai mái, thậm chí có chiến hạm ba mươi hai mái chèo, binh sĩ chỉ cần hai chân choãi ra đạp về phía trước, sẽ đạt được tốc độ cực nhanh, như treo buồm lớn.

"Ôi, quả nhiên là uy vũ hùng tráng, đại quân xuất binh, đứng ở đây xem mà cũng thấy khí thế, thấy nhiệt huyết sục sôi, nếu mình mà ở trong đó, thì không biết cảm giác thế nào nhỉ. Chẳng trách Hạo Tử nói với ta, người bình thường trông thì nhã nhặn nhưng cũng rất uy hùng, đến khi đao thật thương thật hai quân chạm nhau cũng sẽ thay đổi thành thù hận hết, sau vài chiêu, người chết chỉ trong chớp mắt. Nếu ta cũng làm binh, nàng nói xem có thể được chức tướng quân trở về í nhỉ?"

Tụ Nhi cười nhạt: "Tỉnh dậy đi chàng ơi, nói còn chẳng nên lời, việc còn không làm được, có mỗi lòng tốt đến an ủi người ta, kết quả bị người ta coi là đồ dã tâm, chàng còn muốn làm quan? Chàng mà ở chiến trận, không làm thịt lợn cho người ta xơi mới là lạ".

Trư Nhi xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Ta...ta chưa bao giờ khuyên con gái, làm sao mà biết nói cái gì mới không làm đau lòng cô ấy? Thôi, không nhắc đến cô ấy nữa, người con gái này có điểm tốt xấu gì mặc kệ, Trư Nhi ta quang minh đường đường thế này, bị cô ta coi thành loại nào thì loại, chẳng có gì đáng bàn nữa".

Tụ Nhi không nhịn được bật cười: "Thế có trách được người ta không? Lời chàng nói, đến ta còn hiểu lầm".

Hai người đang đi trở về, thì nghe thấy phía trước có người nói: "Mấy ngày nay có rất nhiều tin nóng hổi, mấy ngày trước có người con gái muốn chết vì người mình yêu, đã đóng đinh chặt cửa, tự tuyệt thực mà chết trong phòng, hôm nay triều đình phát đại binh chinh phạt Đường Quốc, ồ ha ha, không biết hai ba hôm nữa sẽ có tin gì đây".

"Tuyệt thực? Chết theo chồng? Ghê gớm nhỉ, triều đình biết chắc chắn sẽ treo biển tán thưởng".

"Người đã chết rồi, hư danh còn tác dụng gì nữa? Nghe nói cô ấy là một mỹ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc vậy, năm ngoái có cuộc thi hoa khôi, là trạng nguyên Diệp bảng đấy. Trong tay còn có Nữ Nhi Quốc của Thiên Kim Nhất Tiếu lầu nữa, tiền tài thiếu gì, xem xem sao cô ấy lại nghĩ quẩn vậy chứ? Cô ấy nếu như mời ta ở rể có phải tốt không, không hiểu ma xui quỷ khiến gì khiến cô ấy như vậy..."

"Cái gì?" Tao Trư Nhi nghe vậy giật mình, nhảy cẫng lên, kéo lấy tay áo người nọ quát: "Huynh đài xin dừng bước".

Người đó giật nảy mình, xòe hai tay ra, mặt tím tái: "Làm sao, muốn đánh nhau à?"

Tao Trư Nhi vội buông tay ra: "Huynh đài hiểu lầm rồi, ta muốn hỏi, người con gái mà vừa nãy huynh nói đến là ai vậy?"

Người đó trừng mắt nói: "Nghe nói là người chủ của Nữ nhi quốc, là trạng nguyên Diệp bảng cuộc thi hoa khôi năm ngoái.

Tao Trư Nhi đừ người ra, vội hỏi: "Đã chết rồi sao?"

Người đó trừng mắt nói: "Ta không biết. Bốn năm ngày hôm nay rồi, không chết thì cũng sắp chết rồi, huynh đài muốn đi xem sao?"

Tao Trư Nhi không nói không rằng quay đầu bỏ chạy, Tụ Nhi nghe rõ ràng như vậy cũng không khỏi ngạc nhiên, vội đuổi theo sau hắn.

Tao Trư Nhi chạy đến Dương phủ thở hồng hộc, giờ Dương phủ trống trơn, hắn đi đến hậu viện, chỉ thấy Lão Hắc và Trương Ngưu Nhi ngồi ở cửa, phía trước là chiếc bàn, bên trên bày thịt dê la liệt, mỗi người một chiếc bát đang uống rượu ăn thịt, miệng nhồm nhoàm.

Nhìn thấy hắn đến, hai người nhận ra hắn, vội nhảy dựng lên: "Tiết đại gia, ngươi đến vừa đúng lúc, Diệu Diệu cô nương cố tình tìm đến cái chết, ngươi xem làm gì mới được đây?"

Tao Trư Nhi tức giận nói: "Hai ngươi là đàn ông, mà không ngăn nổi cô ấy sao?"

Hai người bất đắc dĩ nói: "Ngăn lại kiểu gì, Diệu Diệu cô nương đã đóng đinh vào cửa, huynh đệ ta biết làm sao khi cô ấy nói chúng ta mà lại gần, cô ấy sẽ dùng kéo tự vẫn, ngươi nói chúng ta phải làm sao đây?"

Tao Trư Nhi nổi trận lôi đình quát: "Thế mà các ngươi vẫn tiệc rượu ở đây được? Chờ nhặt xác người sao?"

Trương Ngưu Nhi ngượng ngùng nói: "Tiết đại gia nói vậy, huynh đệ chúng ta tuy là lưu manh nhưng cũng hiểu được chuyện giang hồ, chữ nghĩa phải đặt lên hàng đầu. Dương đại nhân đi rồi, chúng ta cũng phải làm chút cơm cho Dương đại nhân chứ, chúng ta uống rượu ăn thịt là muốn làm Diệu Diệu cô nương đói ngửi thấy mùi đồ ăn không chịu được mà ra đấy..."

Tụ Nhi hỏi: "Thế Diệu Diệu cô nương đã ra chưa?"

Lão Hắc cười nói: "Chưa, hai hôm trước còn nói, hai hôm nay không nói gì nữa cả."

Tao Trư Nhi tức không nói gì, chỉ tay vào bàn, rồi lại chỉ sang bên cạnh, trừng mắt nhìn hai người. Hai người ngẩn người, lúc này mới hiểu ra, vội bê chiếc bàn sang một bên. Tao Trư Nhi vận đủ đan điền khí, đạp vào cửa một cái, rồi đạp vào ván gỗ, cú đá này cửa vẫn chưa văng ra. Tao Trư Nhi quay đầu bỏ chạy, thấy Lão Hắc và Trương Ngưu Nhi không hiểu gì, thấy Tao Trư Nhi chạy đến cửa viện rồi xoay người, hét lớn một tiếng, chạy lấy đà, bay toàn bộ thân mình lên, bả vai huých mạnh vào đại môn. Chỉ nghe thấy "bùm" một tiếng, cánh cửa chưa mở, trục cửa bị đứt, cánh cửa bay luôn vào phòng, Tao Trư Nhi cầm chặt lấy cánh cửa lao vào.

Trương Ngưu Nhi và Lão Hắc cũng không nói nửa lời, đi cùng vào trong, không nhìn thấy người trong phòng, chỉ thấy màn buông xuống che giường. Tao Trư Nhi tiến đến kéo tấm màn lên, chỉ thấy Diệu Diệu mặc bộ đồ trắng nằm thẳng trên giường, mặt xám xịt không động đậy, phòng không có chậu than đốt, lạnh như hầm băng, hơn nữa mấy ngày không có nước uống, thấy cô chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, không có không khí vào, Tao Trư Nhi mặt trắng bệch.

"Mau mau mau, cầm đồ ăn đến đây." Tao Trư Nhi vội nghĩ, Hạo Tử dặn hắn làm chuyện này, nếu như cô nương người ta sống mà chết đói, thì hắn cả đời này cũng không còn mặt mũi nào mà gặp huynh đệ nữa.

Lão Hắc và Trương Ngưu Nhi vội chạy ra ngoài, rồi nhanh chóng chạy vào, tay cầm bầu rượu và cái đùi béo. Tao Trư Nhi tức giận mắng: "Hai người còn ngu xuẩn hơn cả cái đầu lợn, cô ấy giờ còn có thể nhai được, còn có thể cứu được sao?"

Tụ Nhi đẩy hắn ra nói: "Chàng thì cũng đâu có giúp được gì, đi ra chỗ khác đi." Cô cúi xuống nghe ngóng hơi thở của Diệu Diệu, rồi đắp chăn bông lên người, quay đầu dặn dò: "Các người mau đi lấy chậu than đến, ta đi xuống bếp đặt nồi cháo."

Cháo nấu xong, Tụ Nhi ngồi bên giường, đưa từng thìa cháo lên thổi nhẹ rồi đưa vào miệng cho Diệu Diệu, mấy thìa cháo được đút xong, Tụ Nhi vui mừng nói: "Cô ấy tỉnh rồi, cứu được rồi."

Không ngờ Diệu Diệu ý thức được mình tỉnh liền ngậm chặt miệng lại, không chịu để cho Tụ Nhi đút cháo. Tụ Nhi khó khăn một hồi lâu, Diệu Diệu mới thều thào nói: "Tụ Nhi... cô nương, nếu có... ý tốt, xin cô... cô cho Diệu Diệu toại nguyện, để cho Diệu Diệu đi cùng với phu quân... cho... toàn tiết đi."

Tụ Nhi nghe vậy, sống mũi chợt cay sè, nước mắt ngắn dài nhìn về phía Tao Trư Nhi. Tao Trư Nhi như kiến bò trên chảo nóng, đi đi lại lại trong phòng, lúc thì lẩm bẩm, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, không biết xả giận cho ai, Tụ Nhi không nhịn được nói: "Sư ca, mau mau nghĩ cách đi, như này... thực khiến cô ấy sống sờ sờ mà chết vì đói mất thôi. Đàn ông các người dã tâm thật..."

Tao Trư Nhi bỗng nhảy cẫng lên: "Kệ đi, kệ đi, việc này hết cách rồi."

Tụ Nhi tức giận hét: "Chàng dám mặc kệ."

Tao Trư Nhi cầm lấy tay Tụ Nhi nói: "Các người ra ngoài, ra ngoài hết đi, ta có cách khuyên Diệu Diệu hồi tâm chuyển ý rồi."

Lão Hắc và Trương Ngưu Nhi thấy hắn như vậy, ngượng ngùng nói: "Tiết đại gia muốn cứng rắn sao? Có cần trợ giúp gì không vậy?"

Tao Trư Nhi trừng mắt quát: "Giúp gì mà giúp, ra ngoài, trốn ở một nơi xa xa. Tụ Nhi, nàng cũng ra ngoài, ta có lời muốn nói với Diệu Diệu."

Tụ Nhi cũng nghe lời, nhưng hắn còn đuổi mình đi, nói lời gì với cái cô nương kia, liền nhướn mắt lên: "Ta không nghe được sao?"

Tao Trư Nhi nói: "Cái này... nàng... nàng cứ ra ngoài đi."

Tụ Nhi bực bội nói: "Chàng nói xem, có chuyện gì mà ta không hiểu chàng chứ, chàng nói gì, làm gì, chẳng lẽ dấu được ta? Được lắm, Tiết Lương họ Trư chàng, chàng không muốn ta nghe, bổn cô nương cũng không thèm nghe. Hôm nay đi ra khỏi cửa này, từ nay về sau, ngươi có gì thì cũng không cần nói với ta nữa, bổn cô nương đi đây."

Tụ Nhi nói rồi bước đi, Tao Trư Nhi vội kéo lấy nàng, mặt méo xệch nói: "Thế... nàng ở lại cũng được, nhưng... nhưng nàng phải đồng ý với ta, không được nói với ai cả."

Tụ Nhi nở nụ cười mừng rỡ, Tao Trư Nhi có chuyện gì nàng đã muốn biết thì có giấu cũng chẳng được, giờ hắn chịu nhượng bộ như vậy, có nghĩa là với hắn nàng đã chiếm được một vị trí vô cùng quan trọng. Tụ Nhi vui vè đáp: "Được."

"Không được nói với cha nàng."

"Không nói."

"Không được nói với mẹ nàng."

"Không nói."

Tao Trư Nhi quay đầu nhìn Trương Ngưu Nhi và Lão Hắc, hai người cùng nói: "Chúng tôi cũng không nói."

Tao Trư Nhi không để cho họ chút thể diện, không khách khí nói: "Không nói cũng phải ra ngoài."

Đuổi Lão Hắc và Trương Ngưu Nhi, Tao Trư Nhi đóng chặt cửa phòng, rồi trở lại giường, ngồi xuống, nhìn Diệu Diệu mặt trắng bợt, lúng túng nói: "Diệu Diệu, Hạo Tử trước khi đi đã phó thác cho ta, nếu cô có chuyện không hay xảy ra, ta làm sao mà xứng đáng với huynh đệ của mình được chứ. Cô ăn một miếng đi."

Diệu Diệu nhắm chặt mắt không nói gì, Tao Trư Nhi nghiến chặt răng, nhìn ra phía ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Diệu Diệu, Hạo Tử hắn... hắn thực ra là chưa chết, cô đừng có nghĩ không thông như vậy nữa."

Diệu Diệu bỗng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, môi mấp máy, nhưng nói không ra lời.

Tao Trư Nhi vỗ đùi, nói ra kế hoạch giả chết thoát thân của hắn rõ ràng cho cô nghe, Tụ Nhi đứng một bên cũng ngẩn người ra. Diệu Diệu ở trên giường ban đầu thì còn tỏ vè ngạc nhiên, người hơi động đậy, như muốn ngồi dậy, nhưng ánh mắt thì lại tỏ ra buồn bã, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tao Trư Nhi đã nói ra chuyện này, rồi bê bát cháo đến bên vui vẻ nói: "Nào, ta giờ đã nói hết cho cô nghe rồi, cô có thể yên tâm được rồi chứ?"

Thìa cháo đưa đến miệng Diệu Diệu, cô quay đầu, tránh nó, nói nhỏ: "Tiết đại ca, ngươi nói là... đại nhân... chỉ là lợi dụng Diệu Diệu, đại nhân... đại nhân vốn không thích Diệu Diệu, đúng không?"

Tao Trư Nhi ngẩn người, cứng lưỡi không nói được gì. Diệu Diệu nhắm tịt mắt lại, nước mắt dàn dụa chảy xuống.

Tao Trư Nhi khó xử nói: "Diệu Diệu cô nương."

Diệu Diệu mặt mày ảm đạm nói: "Tiết đại ca, ngươi không cần nói nữa, Diệu Diệu ngu xuẩn, có sống... thì cũng là trò cười cho thiên hạ..."

Tao Trư Nhi đảo mắt nhìn quanh, Tụ Nhi đứng bên cạnh nói: "Đúng vậy, Dương Hạo kia chính là con lợn đã lợi dụng cô, cho nên coi cô chẳng ra gì, giờ gia sản kếch sù đã rơi vào tay cô, thành Biện Lương không biết có bao nhiêu người con gái muốn hắn lợi dụng như vậy, hắn nhất định là coi cô ngốc nhất, cho nên mới chọn cô. Hắn nhất định là coi thường cô, cho nên tuy cô xuất giá, nhưng lại chưa động phòng cùng cô, để cho cô một thân trinh tiết để cô tái giá. Hắn nếu như không phải vô tình vô nghĩa với cô, sao lại bảo sư ca ta – một tên ngốc nghếch tới chăm sóc cô..."

Diệu Diệu nghe xong, mắt lại sáng lên.

Tao Trư Nhi vừa nghe thấy không ra sao cả, dần dần mới hiểu ra, mặt không khỏi vui vẻ, phục Tụ Nhi, rồi quay sang nói với Diệu Diệu: "Diệu Diệu cô nương, Trư Nhi thật không ngờ tới là Hạo Tử lại tình thâm ý nặng như vậy. Người tốt như cô, nếu hắn cũng nhẫn tâm phụ lòng cô, thì đến Tiết Lương ta cũng không bỏ qua cho hắn.

Hạo Tử thực sự là rất thích cô, nếu không hắn chết thì chết đi, hà tất nhất định phải sắp xếp cho cô một con đường đi? Con người hắn là thuộc loại con lừa, dắt cũng không đi, đánh cũng không lui, làm việc luôn như vậy, ta cũng quen rồi. Khụ khụ... nhưng cô cứ yên tâm, lòng người cũng đều là thịt, giờ tình hình này, ta cho dù thế nào cũng phải giúp cô. Ta là huynh đệ hắn, lời ta nói hắn không thể không nghe. Cô gọi một tiếng đại bá, ta tuyệt đối sẽ không để cho cô gọi một cách vô ích..."

Diệu Diệu hơi mở mắt, khẽ lắc đầu nói: "Không, đại nhân... có cái khổ của đại nhân, đại ca ngài đừng làm khó chàng. Diệu Diệu... Diệu Diệu biết đại nhân không sao... cũng an tâm rồi. Diệu Diệu... là thân nô tỳ, vốn không xứng với đại nhân, từ nay... sẽ không ấu trĩ hoang tưởng nữa. Nữ Nhi quốc là của đại nhân, Diệu Diệu sẽ lo liệu cho tốt, lo cho nó cả đời.. cả đời... sớm muộn cũng cho nó hoàn hảo hoàn bích quy Dương..."

Tao Trư Nhi động lòng nói: "Diệu Diệu cô nương, cô... cô..."

Diệu Diệu quay người sang Tụ Nhi, mỉm cười nói: "Tụ Nhi tỷ tỷ, ta... ta đói quá, muốn ăn gì đó."

Trương Ngưu Nhi đưa vài cô nương từ Nữ Nhi quốc đến lo liệu cho Diệu Diệu, Tao Trư Nhi thấy tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, lúc này mới cùng Tụ Nhi cáo biệt đi về, trên đường còn lẩm bẩm tán dương không ngớt: "Cô nương này giỏi thật, tuổi còn nhỏ, băng thanh ngọc khiết. Hạo Tử không biết mấy đời cao số mới có được cô nương này. Cô nương người ta hiểu chuyện, nàng xem xem, không oán hận hắn chút nào, không quấn quýt lấy hắn, cũng không chiếm tài sản của hắn. Ôi thực phúc hậu, Hạo Tử thực là nghiệp chướng... híc."

Tụ Nhi lấy tay che miệng cười, Tao Trư Nhi trừng mắt nhìn cô: "Nàng cười cái gì, ta nói có gì không đúng sao?"

Tụ Nhi cười khanh khách nói: "Chàng nói đúng, cái gì gọi là tình thâm, là băng thanh ngọc khiết vậy? ... Nhưng mà, nói cô ấy thật thà, ta thấy chưa chắc."

Tao Trư Nhi không phục nói: "Diệu Diệu cô nương làm sao mà không nhu thuận chứ?"

Tụ Nhi bĩu môi nói: "Diệu Diệu cô nương nói sẽ không tính toán nhân duyên này, chàng nghĩ sao?"

Tao Trư Nhi trừng mắt: "Thế thì sao được? Một cô gái tốt như vậy, thắp đèn lồng đi tìm còn khó. Hạo Tử làm việc không đến nơi đến chốn, ta nếu không nhúng tay vào, trời sẽ giáng sấm sét xuống. Mấy ngày nữa ta sẽ đi tìm hắn, việc này ta không kệ được. Hắn nếu còn nhận ta làm huynh đệ, thì hắn phải đưa Diệu Diệu cô nương bước qua cửa cưới về. Nếu không thì, ta tuyệt đối sẽ không để yên cho hắn."

Tụ Nhi vẫn cười khanh khách nói: "Oa, có vị đại bá ở trên trời rơi xuống giúp cô ấy hành sự, Diệu Diệu cô nương đương nhiên có thể ngoan ngoãn hiền lành rồi. Nếu không thì chàng muốn cô ấy làm sao đây? Một người con gái nhà người ta, lẽ nào cô ấy đi cầu khẩn Dương Hạo cưới cô ấy về sao? Dương Hạo vốn có ý với cô ấy, nếu không thì cũng không cần nhọc lòng sắp xếp đường đi cho cô ấy, giờ cô ấy bỏ tình nghĩa ra nhiều như vậy cho Dương Hạo, lại được chỗ dựa là chàng nữa, Dương Hạo cũng biết còn có sự lựa chọn thứ hai sao?

Ôi nhìn xem cái miệng ngọt ngào làm sao, dễ nghe làm sao "Nữ Nhi quốc là của đại nhân, Diệu Diệu sẽ lo liệu cho tốt, lo cho nó cả đời.. cả đời... sớm muộn cũng cho nó hoàn hảo hoàn bích quy Dương..." Chậc chậc chậc, người ta nói như vậy, họ Dương hắn biết xấu hổ không lộ diện? Nữ Nhi quốc là cái thứ đã chết, mình thì cả đời ở đó mà sống được chắc, huynh đệ nhà chàng còn mặt mũi thì đi mà giả câm giả điếc. Hoàn bích quy Dương... hi hi, cũng không biết hoàn bích quy Dương ấy là nói Nữ Nhi quốc, hay là nói cô ấy..."

Tao Trư Nhi trừng mắt, một lúc sau mới giật mình thở dài: "Ta đói bụng đến muốn chết, còn có chỗ để tâm địa gian xảo sao? Nội tâm này... huynh đệ ta thực thảm hại, trong nhà đến ngọn đèn thắp cũng không có. Tụ Nhi, nàng... nàng về sau đừng có học theo con gái nhà người ta nhé. Ta tâm nhãn thực, nếu nàng chơi đùa bỡn cợt với ta, ta sẽ làm lợn để nàng bán đi, ngốc nghếch giúp nàng kiếm tiền..."

Tụ Nhi khinh khỉnh nói: "Ừm, bản thân ta cũng muốn bán quách chàng đi cho rồi, nhưng ai muốn nhỉ? Như chàng ấy, có cáp thêm tiền cũng..."

Tụ Nhi bỗng mắt sáng lên, kéo lấy tay áo hắn nói: "Vừa này chàng nói gì? Chàng nói... chàng nói muốn ta đừng có học theo con gái nhà huynh đệ chàng phải không? Có phải không?"

Tao Trư Nhi biết mình nói lỡ lời, xấu hổ vô cùng, hắn liền bỏ chạy mất dạng. Tụ Nhi vừa cười vừa nói: "Chàng chính miệng mình đồng ý nhé, tuyệt đối không được đổi ý. Nếu không... nếu không thì ta cũng tuyệt thực cho chàng xem, này, chàng không phải trốn."

Tụ Nhi vui vẻ ra mặt đuổi theo Tao Trư Nhi: "Bổn cô nương là con gái, làm sao cũng chỉ rụt rè thôi, giờ chính là chàng mở miệng nói, hừ hừ, cả đời này, còn muốn chạy khỏi tay ngũ nương này sao..."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-631)


<