← Hồi 032 | Hồi 034 → |
Đinh Hạo lắp bắp kinh hãi, thất thanh nói: " Người nọ chính là Quảng Nguyên tướng quân Trình Thế Hùng sao?"
Lão hán nói: " Đúng vậy!"
Đinh Hạo cười nói: " Ha ha! Vị Trình tướng quân này quả nhiên không đọc qua sách nên ngay cả Hàn Tín cũng không biết."
Lão hán không cho là đúng nói: " Biết Hàn Tín thì có tài năng gì sao? Trình Đại tướng quân tuy là một người không biết chữ nhưng ngài lại hiểu được đạo lý trung hiếu nhân nghĩa hơn so với rất nhiều tên có học khác."
" Câu này nên giải thích thế nào đây?"
Lão hán nói:
" Trình Thái úy vốn là một đầy tớ trong phủ của nhà đại tướng nước Tấn cũ, Đỗ Trọng Uy. Đỗ Trọng Uy kia tham tài háo sắc, nhát gan sợ chết nhưng có một điểm tốt là đối với hạ nhân của mình thì lại vô cùng rộng lượng. Khi Trình Thái úy làm đầy tớ ở Đỗ phủ cũng rất được Đỗ Trọng Uy hậu đãi, sau lại được cất nhắc lên làm thị vệ, tập cho hắn có một thân võ nghệ cao cường.
Sau khi nước Tấn mất, trai tráng của Đỗ gia toàn bộ đều bị bắt đem đi xử trảm. Trình Thái úy lưng cõng mẹ già chạy trốn thẳng tới Trung Nguyên rồi nhập ngũ và giờ đã làm tới chức Đại tướng quân. Trình Đại tướng quân biết ơn báo đáp nên phái người tìm nữ quyến của nhà Đỗ Trọng Uy kia. Nữ quyến của Đỗ gia sớm đã bị sung làm nô tì cho bọn quan lại. Thế là Trình Đại tướng quân đã chuộc nguyên phối phu nhân của Đỗ Trọng Uy về rồi để cho lão thái thái thu xếp cho nàng ở nhà mình nhưng vẫn dùng lễ nghi chủ nhân để đối đãi, lại còn không hề kiêng kị lập mộ cho chủ cũ Đỗ Trọng Uy. Những hành động trung nghĩa như vậy thì có mấy người làm được đây?
Hơn nữa Trình Thái úy còn là một người rất hiếu thảo với mẹ già. Mặc dù giờ Trình Thái úy có địa vị cao quý làm đại tướng một phương, cầm trong tay mấy vạn binh mã, bên ngoài là một nhân vật dứt khoát, tín nghĩa; nhưng ở nhà bất luận là mẹ già của tướng quân có trách mắng, răn dạy thế nào đi nữa thì ngài cũng tuyệt đối không dám nói một câu nào. Lão nghe hạ nhân Trình phủ kể rằng, trong Trình phủ nô tỳ nhiều như mây nhưng mà chỉ cần ở nhà thì mỗi ngày Trình tướng quân đều muốn tự tay bưng nước, hầu hạ mẹ già rửa chân, nghỉ ngơi. Một người con hiếu thảo như vậy thì có mấy quan lớn có thể làm được đây?"
Đinh Hạo nghe xong cũng không nén nổi sự kính trọng. Một người đáng để cho người khác phát ra lòng tôn kính từ trong nội tâm thì không phải là nhìn vào lời lẽ hay địa vị của hắn mà là nhìn xem hắn có giống như những người khác không.
Phụng dưỡng hiếu thảo với mẹ già, trung thành đối đãi với chủ cũ. Một hán tử như vậy thì dù có không biết chữ thì cũng là một nam nhân đỉnh thiên lập địa.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, qua bảy tám chỗ rẽ, tới một ngõ nhỏ thì Đinh Hạo dừng bước. Hắn đi đường vừa lạnh lại vừa đói, sờ trong túi áo còn mấy đồng tiền nên mới dừng lại hỏi: " Lão gia tử, vằn thắn này của người bán như thế nào?"
" Lão bán mười đồng tiền một chén vằn thắn." Ông lão vai gánh quang gánh dừng bước nói.
Đinh Hạo líu lưỡi nói: " Mười đồng tiền một chén? Sao lại đắt như vậy chứ!"
Lão hán cười nói: " Lão Quan ta tay nghề tốt. Mùi vị của vằn thắn lão làm thì ngươi ăn một chén thì đảm bảo không quên."
Đinh Hạo cười nói: " Ai kinh doanh thì đều nói như vậy cả. Được! Cháu bây giờ vừa lạnh lại đói nên sẽ nếm trước một chén."
Quan lão hán cười nói: " Được! Vậy xin ngồi chờ một chút. Vằn thắn lập tức có ngay."
Quan lão hán nói xong bèn hạ gánh hàng xuống. Cái đòn gánh này của lão được làm bằng trúc, một đầu đặt bếp nấu, còn đầu kia là một cái giá để hàng. Cái giá này trong ba tầng phân biệt để đặt vỏ bánh, nhân bánh, thớt, bát đũa... Trên cùng còn để các loại gia vị. Cả gánh hàng ngăn nắp như là một phòng bếp nhỏ di động.
Bây giờ trong gánh hàng đang có những cái vàn thắn lạnh đã được làm từ trước trông giống như những đĩnh nguyên bảo nhỏ. Quan lão hán nhanh chóng đem vằn thắn bỏ vào cái nồi trên bếp than. Vằn thắn do kích thước nhỏ nên chín rất nhanh. Chỉ trong thời gian ngắn, những cái bụng của miếng vằn thắn đã nổi lên rồi sủi trên mặt nước. Lão Quan cầm một cái bát lớn rồi múc ra một chén canh nóng, cho thêm hành đã thái nhỏ, tôm khô, cải tím, dầu vừng các loại gia vị phối chế với nhau. Ngay lập tức mùi thơm đã tỏa ra bốn phía.
Đinh Hạo ngửi mà miệng không khỏi nuốt nước bọt ừng ực, khen một câu: " Hì hì! Tay nghề của lão đúng là không tệ!"
" Đương nhiên! Nếu không lão đâu dám lấy mười đồng tiền chứ!"
Lão Quan vô cùng đắc ý rồi cầm bát vằn thắn đưa tới, sau thuận tay lấy một đôi đũa, cưới nói: " Lại đây! Nhân lúc còn nóng mà ăn đi. Bát vằn thắn này rất thơm đó!"
Đinh Hạo đón cái bát, thấy vỏ của miếng vằn thắn mỏng như cánh ve, nhìn kĩ thì thấy bên trong có màu hồng hồng của thịt băm, hơn nữa còn có màu trắng mềm của hành thái, màu tím của cải, tôm khô, dầu vừng. Càng nhìn lại càng khiến người ta muốn gắp thêm miếng nữa. Cho dù một người có không đói bụng nhưng chỉ ngửi một hơi là nước miếng đã chảy ra rồi, huống chi lúc này bụng của Đinh Hạo hắn đeo réo lên như sấm. Ngay sau đó, hắn liền ngồi xuống chiếc ghế nhỏ mà lão Quan đã chuẩn bị, bưng bát vằn thắn thổi bới nóng rồi ăn. Trong chốc lát, hắn đã ăn được hơn nửa bát rồi.
Lão Quan thấy hắn ăn xong thì bắt đầu thu dọn quầy vằn thắn của mình. Lúc này, một tiếng gào khóc của một đứa bé truyền tới. Một phụ nhân mặc áo bông rất dày, dùng chăn bọc một đứa trẻ ôm trong ngực, đang vội vã từ đằng trước quán vằn thắn đi qua. Phụ nhân này đầu vấn một cái khăn màu xanh bằng vải bố để che gió tứ trán xuống tới cằm nên chỉ lộ ra một phần hình tam giác của khuôn mặt.
Đinh Hạo uống bát canh vằn thắn thơm phức rồi tùy ý đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt hắn bỗng dâng lên một hồi lo ngại.
Đứa trẻ mập mạp đang khóc oa oa được phụ nhân ôm trong lòng ngực kia thoạt nhìn thì chưa tới hai tuổi, khóc tới mức nước mắt nước mũi chảy loạn khắp nơi; còn phụ nhân kia một mặt vội vã đi, một mặt vỗ nhẹ vào mông đứa trẻ, lừa nói: " Bảo bối ngoan, đừng khóc nữa. Tí nữa về nhà mẹ nấu cháo cho con ăn."
Nhưng đứa con trong lòng nàng đâu chịu đáp ứng. Nó một bên thì vẫn khóc oa oa, một bên thì tay bắt chân đạp khiến cái chăn đang quàng lên người nó để ngăn gió cũng bị đá rơi ra. Điều này khiến phụ nhân kia buốn bực không thôi nhưng cũng chẳng có cách nào cả, và cũng vì đó nên việc đi lại của nàng cũng trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Đinh Hạo vốn chỉ là tùy ý liếc qua nhưng mà khi đứa trẻ kia đạp tung cái chăn để lộ ra bộ quần áo nó đang mặc ở trong thì trong lòng hắn bỗng sinh ra một cảm giác cổ quái. Tiểu oa nhi kia thân mặc một bộ quần áo bách gia, đầu đội mũ hổ đầu. Những nhà bình thường vì muốn cầu cho con cái mình được khỏe mạnh bình an nên phần lớn đều cho con mình ăn mặc như vậy nên điều này cũng không có gì là đáng ngạc nhiên.
Nhưng mà cũng như việc Đinh Hạo lái xe ngựa cho Đinh gia. Lấy việc người được chở trên xe thì không quản là người có địa vị ra sao đều được đi loại xe ngựa có kiệu vây, nhưng mà sự khác nhau về địa vị, địa vị cao hay thấp, của người đi lại được thể hiện ra từ nguyên liệu làm ra cái kiệu đó. Điều này cũng giống như quần áo mà hài tử kia đang mặc. Nó mặc dù kiểu dáng cũng bình thường như bao đứa trẻ khác nhưng mà lại dùng chất liệu không phải là tầm thường. Mà khi nó gào khóc thì còn lộ ra một cái vòng đeo trên cổ, trước ngực còn có một cái khóa trường mệnh bằng kim loại lóng lánh. Cho dù cái khóa đó có bằng đồng nhưng bây giờ đồng cũng là một thứ rất có giá trị. Quần áo, vật trang sức như vậy; rồi cả việc cho một đứa trẻ mỗi ngày ăn cháo thì một gia đình bình thường có thể mua được sao?
" Đứng lại!" Đinh Hạo cái gì cũng không kịp nghĩ, mắt thấy phụ nhân kia ôm con vội vã đi ngang qua trước quán vằn thắn, lập tức hét lớn một tiếng rồi đứng lên khiến bát vằn thắn vãng trên quầy hàng rồi nặng nề rơi xuống và tiếng quát đó cũng làm cho lão Quan hoảng sợ.
Một tiếng rống này của hắn không hề thua kém tiếng hô như mãnh hổ của vị tướng quân mặt đen mới vừa rồi. Tiếng thét dạo lão Quan nhảy dựng lên dù cho chuyện này không hề liên quan tới lão. Mà huống chi là cái vị phụ nhân kia, nàng sao lại không hoảng sợ cho được? Bị Đinh Hạo quát một tiếng, phụ nhân kia sợ tới mức dưới chân loạng choạng, thiếu chút nữa là té ngã trên đất.
" Không thể để nàng đi!" Đinh Hạo nóng này nghĩ rồi nhanh chóng đuổi theo.
Nếu mà hắn hiểu lầm người ta thì rất có thể sẽ bị mẹ của đứa trẻ thóa mạ một hồi. Mà nếu phụ nhân này sống ở gần đây không chừng còn bị người nhà của nàng nghe tin mà tới rồi tẩn cho hắn một trận. Chỉ là trong lòng hắn đối với việc này có mối nghi ngờ khó có thể giải đáp, tựa như có một cây kim có độc đâm vào người hắn, khiến hắn mỗi khắc không được yên lòng.
" Sự việc trước khi được làm rõ thì không thể để cho nàng đi!" Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Đinh Hạo lúc này.
Đinh Hạo là cô nhi, không thân không thích nên so với rất nhiều người có cả cha cả mẹ, hắn lại càng quý trọng tình thân hơn. Hắn không muốn nhìn nhất là sự thê lương khi thân nhân ly tán. Hắn là một nam nhân nhưng sau khi xem TV thấy cảnh trẻ con bị lừa đem đi bán thì hắn lại cảm thấy đau khổ tới tột cùng, hơn nữa còn khiến hai mắt hắn cay cay nữa. Hắn xem trên báo đăng thấy trên đó viết: Một tập đoàn ăn mày chuyên đi bắt cóc trẻ con, còn chuẩn bị cả việc mình bị tàn tật, mất tay, mất chân, mù mắt rồi dùng cái thân thương tật từ nhỏ của mình để gạt lấy sự thông cảm của mọi người. Đọc cái đó hắn liền giận dữ không gì ngăn cản nổi, lúc đó hắn chỉ muốn nhà nước lập tức khôi phục hình phạt lăng trì, rồi dùng loại cực hình thời cổ đại này đem đi trừng trị mấy tên súc sinh vô nhân đạo không có tình người đó.
Trong lồng ngực nhiệt huyết dâng trào, Đinh Hạo bước nhanh đến, ngăn phía trước vị phụ nhân kia, hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng, tận lực ổn định lại hô hấp hỏi: " Hài tử này là gì của ngươi?"
← Hồi 032 | Hồi 034 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác