← Hồi 310 | Hồi 312 → |
Ba người Vũ Tự Công bị đòn gánh đánh cho người đầy thương tích, kêu om sòm cứu mạng, cuối cùng vẫn bị binh lính kéo bọn chúng ra.
Dương Hạo vừa đến, các binh sĩ dạt sang hai bên, nghênh đón hắn.
"Bổn quan Dương Hạo, là ai phái các ngươi đến, nói thật ra mau, có thể giảm nhẹ tội."
"Dương Hạo?" Tiêu Hải Đào sợ hãi kêu lên: "Ngươi chính là Dương Hạo?"
"Đúng vậy." Dương Hạo cười nói: "Ngươi rất vinh hạnh vì nhận ra bổn quan sao, nói đi, ai phái bọn ngươi đến?"
Lô Ảnh Dương cứng đờ người, vội nói: "Ngươi làm gì tiểu tứ nhà ta rồi?"
Dương Hạo ngẩn người: "Tiểu tam tiểu tứ cái gì, là nam hay nữ?"
Lô Ảnh Dương vội nói: "Tứ đệ của ta, nam."
"Nam? Ta không gặp, các ngươi không phải đánh trống lảng, bổn quan giờ rất bận, mau nói, ai phái các ngươi đến?"
Dương Hạo và Trình Vũ, Trình Đức Huyền cùng hỏi, ba tên đạo tặc đều phải vào nhà lao, biết đâu lại bị xử đại hình, lúc này Tứ Châu quan sát sứ Quách Chiêu Minh cũng mang theo đội nha môn đến, những người này là người chuyên dùng hình phạt, ba tên vốn vẫn kiên quyết phủ nhận, vừa thấy Dương Hạo không nói nhiều, dùng hình phạt, đành ngoan ngoãn khai.
Dương Hạo hỏi, hóa ra người ra lệnh là Châu Vọng Thúc, người này giờ giam ở trong nhà kho, Châu Vọng Thúc dùng món tiền lớn mời về giang hồ đạo tặc đến cướp ngục, thậm chí còn bày cách đốt quan thuyền, để thiêu trụi toàn bộ quan lại và nhân chứng, thực là gan to bằng trời, tội không thể tha.
Dương Hạo bảo người mang chúng đi xác nhận mật báo, sau đó bảo Trình Vũ và Trình Đức Huyền mang chúng về quan thuyền nghe Ngụy vương đích thân phán xử, còn mình thì vội vàng trở về tìm tiểu tam tiểu tứ gì đó.
Khi hắn trở về, Bích Túc thong dong đi vào, Dương Hạo vội vàng đi về, Bích Túc chỉ có thể khó khăn xoay người lại, từ từ bước, Dương Hạo đến chỗ của mình, lệnh cho binh lính thị vệ đợi ở ngoài sân, còn mình thì cầm kiếm xông vào, vừa đến sân thì thấy Oa Nhi đang ở đó, Dương Hạo vui mừng nói: "Nàng khỏe rồi sao?"
Oa Oa đón chào nói: "Dược lực đã qua bảy tám phần, người vẫn còn hơi mệt, nhưng không có gì đáng ngại cả."
Dương Hạo vội hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta giờ mông lúng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa?"
Ngô Oa Nhi cười nói: "Quan nhân, thiếp trước vẫn còn dấu chàng, khổ não trong đó, đương nhiên cũng đã nói qua với chàng, nhưng giờ... hic. Thiếp vẫn phải nói với chàng."
Ngô Oa Nhi bày kế Biện Lương thiếu lương thực cho Chiết Tử Du, muốn họ phái quân đội đi diệt nước Hán, kế hoạch hiện hữu cục diện để phủ châu Chiết thị an toàn, và mình trên đường đi kết bạn với Đường Diễm Diễm, mãi đến hôm nay mới biết tung tích của Chiết Tử Du đến nhà kho nói cho Dương Hạo biết.
Dương Hạo nghe câu chuyện dài, gật đầu nói: "Ta biết rồi, ta đến chỗ họ xem sao."
Dương Hạo ngẩn người đến giường, chỉ thấy Chiết Tử Du bị trói chặt chân tay như Đường Diễm Diễm lúc nãy, bị trói chặt nằm trên giường, hai tay đưa ra sau lưng, bộ dáng ung dung của Chiết đại tiểu thư không còn nữa, thay thế vào là Đường Diễm Diễm đáng yêu tươi cười, nàng chật vật với sợi dây trói, nàng và Đường Diễm Diễm đều luyện võ, độ mềm dẻo của tay chân đương nhiên buộc chặt vậy không vấn đề gì.
Vừa thấy Dương Hạo vào, Chiết Tử Du lập tức nhìn trừng trừng hắn, như hắn mới là kẻ khởi xướng tất cả mọi chuyện, Dương Hạo dở khóc dở cười quay sang nói với Đường Diễm Diễm: "Ta chẳng phải đã bảo nàng không được làm khó cô ấy sao?"
Đường Diễm Diễm dứt khoát nói: "Ai làm khó cô ta, võ nghệ của cô ta hơn thiếp, thiếp sợ sau khi thuốc hết hiệu lực cô ấy sẽ bỏ chạy, cho nên mới trói vào."
Dương Hạo nói: "Nếu như muốn trói cũng không cần... trói chặt như thế chứ?"
Đường Diễm Diễm ngây thơ trừng mắt nói: "Trói vậy là đúng mà, bổn cô nương từ trước tới giờ chưa trói ai, cũng không biết trói thế nào, cách trói này, thiếp giờ mới học được đấy."
Dương Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, đến bên Oa Oa nói: "Oa Oa, nàng và Diễm Diễm đến phòng Bích Túc nghỉ ngơi, lát nữa ta sẽ qua."
Đường Diễm Diễm đứng bất động, liếc nhìn Dương Hạo, Oa Oa giật nhẹ nàng, Đường Diễm Diễm cũng vẫn không động đậy, mắt hơi nhíu lại, từ từ gật đầu nói: "Được, được, ta từ xa tới đây, ta là người ngoài, các người cứ nói chuyện đi, ta đi!"
"Diễm Diễm!" Dương Hạo ôm nàng vào lòng, hôn một cái lên má, Chiết Tử Du trên giường nhìn thấy, càng giận hơn, Dương Hạo cũng không quan tâm nhiều, chỉ muốn trấn an lại Đường Diễm Diễm rồi hẵng hay, hắn thấp giọng nói: "Nha đầu ngốc nghếch, lại nghĩ lung tung rồi. Ta thấy nàng đến, vui lắm. Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng, nhưng giờ cô nương ở đằng kia thì tính sao đây? Nàng cứ ngoan ngoãn đi đi, đợi ta đuổi cô ta đi, chúng ta lại gặp nhau sau nhé."
"Thật không?" Đường Diễm Diễm rưng rưng nước mắt, hơi hoài nghi.
"Đương nhiên là thật rồi, chúng ta còn nhiều thời gian mà, nàng là vợ, cô ta là người ngoài, ta đương nhiên phải đuổi người ngoài đi trước, rồi sau đó sẽ cùng người vợi yêu quý của ta vui vẻ." Ngô Oa Nhi quay đầu lại, làm ra vẻ không nghe thấy gì.
"Kệ chàng, ai thèm vui với chàng chứ." Đường Diễm Diễm mỉm cười, ngực nàng cũng rộn ràng, hít một hơi nói: "Được, Oa Oa, chúng ta đi."
Chiết Tử Du nằm trên giường không nghe thấy họ nói gì, xem cử chỉ động tác thì có thể đoán được vài phần, tuy nàng nghĩ rằng đã cắt đứt quan hệ với Dương Hạo, nhưng thấy hắn thân thiết với Đường Diễm Diễm, nàng vẫn ghen tức, hít một hơi sâu. Mùa hè nóng bức mặc áo mỏng, lại còn bị trói chặt, sợi dây trói trước ngực không được nới lỏng ra, khiến nàng khó chịu vô cùng.
Đường Diễm Diễm vui vẻ cùng Ngô Oa Nhi ra khỏi phòng, giả vờ bước đi mấy bước, sau đó nhìn trái nhìn phải chạy sang một bên cửa, nghe lén động tĩnh trong phòng.
Thấy Đường Diễm Diễm nghe lời đi, Dương Hạo mau chóng lại cởi trói cho Chiết Tử Du, Chiết Tử Du lạnh lùng nhìn hắn, động đậy cổ tay cổ chân, không nói lời nào, Dương Hạo đứng im ở đầu giường, thở dài: "Tử Du, chúng ta lâu rồi không gặp."
"Hãy gọi ta là Chiết cô nương, Tử Du... nghe không quen."
Dương Hạo nghĩ lại lần đầu hỏi tên nàng, không khỏi cảm động nói: "Cứ coi như chúng ta đã... lẽ nào lại không được gọi tên nàng? Còn nhớ hồi ở Quảng Nguyên..."
Chiết Tử Du ngẩng đầu lên nói: "Đó là chuyện từ lâu lắm rồi, đừng có nhắc lại nữa."
Dương Hạo im lặng một lát, chậm rãi nói: "Cũng không phải là lâu, thời gian trôi đi nhanh quá... lòng chúng ta..."
"Em nghe xem, nghe mà xem, hắn nói những lời ấy với cô ta, hừ hừ... mãi mãi không thể quên được cô ta... hừ hừ..." Đường Diễm Diễm nói với Ngô Oa Nhi.
Ngô Oa Nhi thản nhiên nói: "Quan nhân thân thiết với người vợ như chị giữa ban ngày ban mặt mà vẫn còn chưa chứng minh được lòng chàng sao?"
...............
"Là nàng gây nên. Ta đều biết hết."
Chiết Tử Du cười lạnh nói: "Thế bình thường thì sao, Oa Oa ấy tuy trà trộn hoang tràng, dường như đàn ông trong thiên hạ đều có thể được cô ta ôm vai bá cổ, thực ra trong xương cốt lại là một người phụ nữ có chồng, ta giờ gây nên, đối nghịch với chàng, cô ta nếu không nói cho ngươi nghe, thì ta mới lấy làm lạ."
Dương Hạo vội hỏi lại: "Thế còn nàng thì sao, nàng là loại người thế nào?"
Chiết Tử Du trước mặt hắn vẫn rất lạnh nhạt, nghe câu này xong, lạnh lùng liếc nhìn hắn, nói: "Giờ có đại gia tộc rồi, nhận được áp bách càng lớn hơn, thế lực đó muốn thâu tóm được đại gia tộc này, cướp lấy tất cả những gì thuộc về gia tộc này mấy trăm năm qua chịu bao khổ cực. Lúc này, một người đàn ông thích một người con gái có thế lực lớn, để cùng người con gái đó sớm tối bên nhau, thế là chàng bán đứng đi tất cả gia tộc của mình, bán tất cả những gia viên sống từ nhỏ đến lớn, những người thân thiết che chở cho cái thế lực kia. Chàng nói đi... người đàn ông như vậy, hắn to xác nhưng bất nhân bất nghĩa, chắc chắn sẽ bị trời tru đất diệt chứ?"
Dương Hạo ngẩn tò te, lẩm bẩm lại lời của Chiết Tử Du vừa nói, mắt bỗng sáng lên: "Thích... ồ, vừa nãy nàng nói... thích? Người đàn ông đó, giờ vẫn còn thích người con gái của thế lực đối địch đó?"
Mặt Chiết Tử Du hơi nóng, phẫn uất nói: "Nhưng, nếu đổi thân phận nam nữ cho nhau, người thích đối phương trong gia tộc lại là con gái, chàng trai mà cô ấy thích lại là một viên quan muốn thâu tóm thế lực của gia tộc nàng, người con gái đó có nên bán đứng gia tộc và người thân của mình không đây? Trong lòng đàn ông các người, chỉ có đàn bà như vậy, mới là người đàn bà đáng yêu đáng kính phải không?"
Dương Hạo lắc đầu, thành khẩn nói: "Tử Du, ta không phải là muốn khuyên nàng vứt bỏ đi nỗ lực bao năm của gia tộc, càng không phải là muốn nàng phản bội lại gia tộc. Vì người con trai mình thích mà dâng toàn bộ gia tộc và người thân cho đối phương, thì người cô ấy thực sự thích không phải ai khác, chỉ là bản thân cô ấy mà thôi, người như vậy thực đáng sợ. Ta cũng không phải vì bây giờ đứng ở bên phía triều đình mong phủ châu Chiết thị đầu hàng.
Nhưng mà, lựa chọn thế nào cũng cần xem xem có lực lượng mà đối kháng lại hay không, có đúng không? Giờ thiên hạ đại thế, đã định cục Đại Tống thống nhất thiên hạ, lực lượng phủ châu Chiết thị, dựa vào tình cảm mà nói, ở khu tây bắc cũng không được coi là mạnh nhất, mà ba thế lực tây bắc liên thủ, là đối thủ của triều đình Đại Tống sao? Thực mà đánh giá, vĩnh viễn là sự đấu tranh về thực lực, chỉ dựa vào trí mưu và hợp sức, có thể làm dao động tức thời, nhưng lại không thể bình yên được lâu dài, giờ các nước Trung Nguyên không có khả năng chống lại Đại Tống, dựa vào một châu Phủ Cốc, càng không có khả năng. Lời ta nói tuy khó nghe, nhưng đều là những lời nói thực, lẽ nào không phải vậy sao?"
← Hồi 310 | Hồi 312 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác