Vay nóng Tima

Truyện:Bộ bộ sinh liên - Hồi 257

Bộ bộ sinh liên
Trọn bộ 631 hồi
Hồi 257: Hỏa hỏa phong phong
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-631)

Siêu sale Lazada

Hôm đó La Khắc Thành dừng thuyền ở bến đò của hắn xong liền vội vàng trở về phủ đệ La Công Minh, trên thuyền chỉ cho ở lại một thuyền phu. Khi đến mảnh đất Khai Phong phồn hoa, những thuyền phu cũng đều muốn lên bờ hưởng thụ, trên thuyền chỉ còn lại một lão thuyền phu.

Nhưng tối hôm đó mấy tên vũ đức ti đến bến đò thẩm tra chiếc thuyền quan được báo là có chở hàng buôn lậu thì lại phát hiện trên chiếc thuyền đó có mấy bóng người ẩn hiện, hành động rất mờ ám, khi bị bọn họ phát hiện ra thì mấy bóng người đó cũng nhanh chóng phát giác gia, lập tức ẩn nấp mất.

Mấy tên lính tốt nghe thấy bên bến đò đấy là của đông nan đông đạo chuyển vận phó sứ nên không dám manh động, liền đem chuyện này bẩm báo lên thượng ti "can đương quan". Vũ đức ti chính là hoàng thành ti sau này, trực thuộc quan gia, cái chức này có thể tương đương với cẩm y vệ triều Minh, chỉ có điều không có lực lượng hùng hậu như vậy thôi, phạm vi chức quyền chỉ hạn chế ở xung quanh Khai Phong mà thôi. Tra xét quan viên tại kinh thành vốn thuộc phận sự của họ. Cái tên "can đương quan" nghe thì cũng thấy có chút kì quặc, họ dặn dò những tên lính tốt âm thầm tra xét con thuyền này, buổi sáng ngày thứ hai sẽ quay về bẩm báo việc này với Triệu Khuông Dận.

Triệu Khuông Dận nghe nói thuyền đó thuộc bến đò của con trai tam ti sứ phó sứ La Công Minh vốn cũng không muốn động thới trọng thần trong triều như vậy, nhưng La Khắc Thành là chuyển vận sứ. Quyền lực tiền tài của triều đình năm trong tam ti sứ, con đường tiền tài nằm trong tay chuyển vận sứ, quyền lực tiền tài của nhất châu năm trong tay châu phán. Đó đều là thần tài của triều đình, nếu như thật sự làm ra những chuyện đi ngược lại vương pháp thì Triệu Khuông Dận phải sau "can đương quan" nghĩ ra cách đi rà soát chiếc thuyền đó của La Khắc Thành.

Lệnh cho lính tốt của mình tạo ra chuyện có tội phạm chạy trốn giả để truy đuổi tới chiếc thuyền đó, sau đó nhân cơ hội đưa người đến tìm kiếm, không ngờ lần này đến quả nhiên lục soát được lượng lớn hương liệu, dược liệu, da lông... , còn có cả một hộp đá quý và bắc châu.

Sau khi trở về đại nội hồi báo, Triệu Khuông Dận vô cùng tức giận, ông ta không phản đối đám quan lại cầu tài, hơn nữa còn cổ vũ họ mua đất mua ruộng, nuôi dưỡng kĩ nữ, nhưng quân tử yêu tiền tài thì cũng phải có đạo đức, thân làm quan lại mà vi phạm vương pháp thì hắn không thể dung thứ được. Chuyển vận sứ phụ trách con đường tài chính, những thuế má trưng thu được cũng đều là những hiện vật. Khi qua cửa thì so các quan viên kiểm tra thu nạp. Những mặt hàng xuất khẩu chủ yếu của Đại Tống là gốm sứ, tơ lụa, lá chè. Nhập khẩu chủ yếu là hương liệu, lương thực, dược liệu, da lông và châu báu.

Những thứ mà thuyền của La Khắc Thành chở rõ ràng là những hàng hóa nhập quan để trà trộn chung với những hàng đã nộp thuế. Nếu như không phải quan viên của vũ đức ti vô tình phát hiện ra, thì khi La Khắc Thành trở về nhà sau đó lại đến hữu ti giao phó công vụ e rằng hắn sẽ đem hết đồ này bán sạch ra ngoài, lúc đó cũng chẳng còn chứng cớ nữa.

Hơn nữa, trên thuyền của hắn còn có một hộp châu báu, cũng không biết là dùng để giao kết với quan viên nào, còn bắc châu và da lông này là thứ duy chỉ có ở Bắc Quốc, đây không phải chuyến buôn lậu bình thường.

Trước đó không lâu, đô giám binh mã Lâm châu Phó Đình Hàn, quan đề hạt Mạc Ngôn bị gian tế lời dụng mê hoặc mà làm phản chạy sang Bắc Quốc, Lâm châu Tri châu, Hữu Tán Thiện đại phu Chu Vị kịp thời phát giác, bắt được Phó Đình Hàn, áp giải hắn vào kinh, hai ngày trước mới vừa định tội xử quyết, còn đề hạt Mạc Ngôn lại thành công tháo chạy sang Bắc Quốc, khiến cho Triệu Khuông Dận đành phải điều chỉnh lại sự sắp xếp quân sự xung quanh Đoàn châu với quy mô lớn. La Khắc Thành là chuyện vận phó sứ đông nam đông đạo, Tượng châu là quản hạt của hắn, nếu như La Khắc Thành câu kết với người phía bắc thì sẽ tạo ra nguy hiểm cho Đại Tống.

La gia trong triều là quan thần thế gia, trưởng tử La Khắc Thành nhậm chức ở địa phương, thứ tử không làm quan, cũng không khoa khảo, nhưng trong đám sĩ tử lại luôn là người được người ta hi vọng, tam tử làm quan ở Nam Nha, tứ tử làm tướng trong cấm quân. Thêm nữa là hai người con rể cũng làm quan trong triều. Quan hệ với thế lực La gia rất rộng lớn và rắc rối, tuy không thể hiện uy quyền rõ nhưng cũng không thể xem thường được.

Một gia tộc hiển hách như vậy, theo lí mà nói không có lí do gì để mạo hiểm qua lại với người phía Bắc, nhưng nếu đã có dấu hiện, lại có mấy kẻ đi đầu như Phó Đình Hàn, Mạc Ngôn thì Triệu Lhuoong Dận không dám sơ xuất, lập tức hạ chỉ áp giải La Khắc Thành vào ngục rồi tiến hành điều tra, đồng thời ra lệnh cho hoàng thành ti giám sát nghiêm mật tất cả các hành vi của La Công Minh.

La Công Minh là quan cao quản lí tài chính của triều đình, con trai hắn quản lí tài chính đông nam đông lộ, bây giờ nhi tử không những liên can đến tham ô mà còn có dấu hiệu tư thông với người Bắc Quốc, địa vị của La Công Minh lập tức trở nên lung lay. Hôm La Khắc Thành bị áp giải đến ngự sử thẩm tra thì La Công Minh liền dâng sớ cáo bệnh, đóng cửa nghỉ dưỡng. Có một số đồng liêu có giao tình thâm hậu tin rằng đây là tù oan, không sợ hiềm nghi mà tới thăm hỏi, nhưng La lão đầu đóng chặt cửa không cho gặp, làm họ phải phí công mà trở về.

Khi tin đồn truyền ra thì cả triều đình chấn động.

............................... .

Dương Hạo không hề biết chút gì về chuyện này. Hắn hai ngày nay bận rộn, ngay là Như Tuyết Phường cũng khó khăn lắm mới đến được một lần. Triệu Quang Nghĩa sau khi xin được thánh chỉ trở về thì bắt đầu cho xây dựng các vọng hỏa lâu, trạm chữa cháy, từ trong phủ Khai Phong điều phối chọn lựa các quan lại, từ trong sương quân chọn ra những tráng sĩ trẻ tuổi, tay chân linh hoạt để bổ sung đảm nhiệm cho binh trạm, thu mua kiến tạo các loại dây, túi nước, xe chở nước phục vụ phòng cháy chữa cháy, những việc này hắn đều vất vả đảm đương.

Còn về Trình Đức Huyền, hắn cũng gặp phải không ít các hộ khó khăn gây trở ngại, những hộ không chịu đập nhà rời đi đó đều là các quan lớn quý nhân, Trình Đức Huyền cũng không ngu, dân chúng chửi to thì mặc kệ, hắn chỉ cần lấy lòng được các quan trên thì đường công danh sẽ mở rộng, tiền đồ như gấp hoa, đắc đội với mấy quan lớn quý nhân nhày thì hắn sẽ chẳng có quả ngọt mà ăn, hắn lập tức biến mình từ kẻ tiên phong thành con rùa bị trói buộc, mỗi ngày hắn đứng ở sau mông Dương Hạo mà kể khổ, kể oan khuất, sau đó thì dừng việc dỡ mấy nhà của quan lớn quý tộc đó.

Dương Hạo lại không để ý đến những việc đó, đắc tội với quan lại triều đình càng nhiều thì hắn càng an toàn, hắn không hề sợ những vị quan lớn quý nhân đó, những người đó có không ít người đã nói xấu về hắn. Lời nói xấu càng nhiều thì lưỡi đao trên đầu hắn càng mềm đi, hắn cầu còn không được ấy chứ. Ngay lập tức, Dương Hạo đã rất hứng thú mà nhận lấy thánh chỉ Triệu Quang Nghĩa đã xin được về, vắn tay áo lên mà xông ra trận.

Mấy đại quan quý nhân kia thực ra cũng không để tâm lắm chuyện xây mấy thứ đó mà chiếm mấy mấy căn phòng để củi hay đổ rác của họ, họ chỉ cảm thấy địa vị của mình là tôn quý, nếu như chịu sự sắp đặt của người ta thì chẳng còn thể diện, cho nên mới làm căng như vậy. Bây giờ Trình Đức Huyền cút đi đâu mất, một mình Dương Hạo chạy tới, tên Dương Hạo này hôm đó đứng ở kim điện đối diện quân vương lại ngang nhiên xuyên tạc "Xuất sư biểu", dõng dạc đường hoàng, sớm đã thành trò cười trong mắt đám quan lại. Sau lưng họ đều nói hắn là cái đại bổng chùy, chế giễu hắn không có văn hóa, kiến thức quan trường nửa vời.

Nhưng đối mặt với những chông gai đó, khi người thông minh đều không có cách thì một cái đại bổng chùy lại nghĩ ra cách làm có hiệu quả hơn bất kì ai. Hắn đến từng nơi một, mỗi nơi hắn đến hắn đều trực tiếp cầm thánh chỉ lên, sau đó chỉ huy người dỡ bỏ các phòng chứa củi, kéo đổ phòng chứa rác, tổng quản của phủ có đến hắn cũng không nể mặt, chủ nhân ra lại phải tự hạ thấp thân phận lộ diện, nói lời cả nặng cả nhẹ với hắn, hắn liền đem thánh chỉ ra đặt lên đỉnh đầu, làm cho mấy viên quan lại đó vừa tức vừa thấy buồn cười.

Loại người ngoan cố như vậy thì ai còn có thể nhàn rỗi đấu với hắn chứ, hơn nữa bất kể là quan lớn hay quan nhỏ thì hắn đều không nể mặt, cho nên quan nhi đầu tiên bị dỡ bỏ nhà còn thấy nổi trận lôi đình, nhưng sau lại thấy hắn phá tới nhà quan thứ hai, mà quan đó lại còn lớn hơn cả mình, hắn cũng không hề nể mặt, nên cũng thấy bình tâm bớt tức hơn.

Điều làm cho người ta bất ngờ chính là đến lúc này Dương Hạo ở trong dân chúng lại rất có tiếng tốt. Ngay cả những dân chúng bị tháo dỡ xây dựng lại bếp núc, hoặc phá mấy căn nhà vỏ ốc cũng chỉ mắng chửi Trình Đức Huyền, còn đối với Dương Hạo lại vẫn nảy sinh đầy thiện cảm. Thì cũng đúng mà, một phần cũng xuất phát từ tâm lý ghét nhà giàu, họ thấy mấy hộ quý tộc đó bị Dương Hạo không hề nể mặt mà thẳng tay dỡ bỏ nên thấy bớt tức, thêm vào nữa mấy cái gian nát của họ đã bị dỡ, nếu như mấy gian của quan viên quý nhân đó lại không bị sỡ thì họ sao có thể phục được?

Trình Đức Huyền đối với những dân chúng không quyền không thế đó chỉ có uy phong, đến lúc này chỉ có suốt ngày nói về Dương Hạo mấy câu "xem xem, nhìn kìa, hắn thật là không động não, ngu ngốc." Đặc biệt người không động não này còn dỡ cả lán của nhà tể tướng tiền nhiệm Vương Phổ gia, bất luận là quan hay dân, ai có thể không phục chứ?

Vương Phổ là tể tướng khai quốc của Đại Tống, nhận được sự coi trọng của Triệu Khuông Dận, lúc đầu cũng có mấy tên ngốc mạo phạm hắn, tên ngốc đó tên là Vương Ngạn Thăng, cũng là đại tướng khai quốc của Đại Tống, giỏi dùng kiếm, biệt hiệu là "Vương Kiếm Nhi", sau khi Trần Kiều binh biến thì hắn là đại công thần dẫn đầu trở về thành, giết chết thị vệ thân quân phó đô chỉ huy sứ Hàn Thông, người luôn trung thành với Chu hoàng đế, ngăn trở dùng vũ lực phản kháng.

Nhưng con người này độc ác đã một lúc giết sạch cả nhà Hàn Thông, vi phạm mệnh lệnh "không được giết người bừa bãi" của Triệu Khuông Dận, kết quả là Triệu Khuông Dận nổi giận, làm sao hắn có thể tiếp tục quan nữa, cũng không thể thăng lên cái chức vị tiết độ sứ.

Có điều nói như thế nào đi chăng nữa hắn dù sao cũng là một trong những võ tướng mà Triệu Khuông Dận tin tưởng nhất, hắn vẫn được trọng dụng, hắn được nhận lệnh đi làm đô chỉ huy sứ cánh tả quân thiết kị liên tuần kiểm kinh thành, duy trì trị an của kinh thành. Kết quả là vào một buổi tối khi tuần thành kết thúc liền chạy đến nhà Vương tể tướng.

Vương Phổ không hiểu gì nhưng vẫn vội chạy ra đón tiếp, hỏi duyên cớ thì hắn nói: "Tuần thành quá vất vả rồi tại hạ đến đây xin uống chén rượu." Thực ra hắn đến cửa đòi đút lót, vì khi Vương Phổ ở triều Chu là tể tướng, luận quan hệ thì không thể so được với võ tướng có công như hắn, nhưng Vương Phổ lại làm ra không hiểu, mời hắn uống mấy chén rượu rồi tìm cớ mời hắn đi. Đến buổi sáng ngày thứ hai khi thượng triều liền bẩm tấu chuyện này lên hoàng đế.

Triệu Khuông Dận vô cùng tức giận, miễn luôn chức tuần kiểm kinh thành của hắn, bãi miễn chứ đô chỉ huy sứ. Đuổi ra vùng xa làm quan, hạ xuống làm thứ sử Đường châu, trừng phạt nặng chưa từng thấy. Vì thế có thể thấy Triệu Khuông Dận đối với Vương Phổ rất kính trọng. Hai năm nay Vương Ngạn Thăng cố gắng lấy công chuộc tội, lại được thăng quan, trở thành tuần kiểm biên cương kiêm ngự sử Nguyên châu. Có điều đây là chức quan cao nhất hắn có thể làm, vì Triệu Khuông Dận đã từng nói cả đời này tuyệt đối sẽ không thăng hắn lên chức cao võ tướng tiết độ sứ.

Vậy mà một vị tể tướng nhận được sự coi trọng của quan gia như vậy mà Dương Hạo cũng không hề khách khí, cái gì cần đập thì cứ đập.

Trình Đức Huyền quay trở về bẩm báo, ngay cả Triệu Quang Nghĩa cũng toát mồ hôi lạnh. Nhưng cũng không biết có phải vị Vương tể tướng này cảm thấy bụng mình vẫn có thể chịu được, không muốn đấu lại cái con tép có kiến thức tầm thường như hắn hay không mà buổi sáng thượng triều ngày thứ hai hắn không hề cáo tội của Dương Hạo lên hoàng đế. Triệu Khuông Dận thông qua vũ đức ti không phải không biết những chuyện Dương Hạo làm, nhưng vì Vương Phổ không động tới nên Triệu Khuông Dận cũng vờ như hồ đồ không biết.

Kết quả là ai cũng cho rằng Dương Hạo lần này bị tổ ong vò vẽ đốt mà không chết thì chắc phải sợ mà cạch ra, nhưng buổi sớm ngày tiếp theo hắn lại làm lắc lư cả kinh thành lên, tay trái cầm thánh chỉ, tay phải cầm bút, viết chữ "phá bỏ" lên chỗ mà người khác không dám viết, ra lệnh phá bỏ không chút trì hoãn.

Loại khí tiết không sợ cường quyền như thế này làm cho những quan văn, sĩ lâm vốn không coi hắn ra gì cũng phải nhìn hắn với con mắt khác. Trong một thời gian ngắn "cổ hữu Cưỡng Hạng Lệnh, kim thiên Cưỡng Sách Dương" (*) đã trở thành câu truyện mọi người ca tụng ở thành Biện Lương. (Ngày xưa có huyện lệnh kiên cường cưỡng lại lệnh, bây giờ có Dương Hạo kiên cường cưỡng chế phá dỡ)

Sau khi Dương Hạo quay trở về hỏa tình viện, triệu tập chư ti công tào quyết định ngày hôm sau sẽ bắt đầu các lớp huấn luyện phòng cháy chữa cháy cho binh lính rồi rời khỏi phủ nha. Hắn đã mấy ngày không tới Như Tuyết Phường rồi, không biết ở đó tiến triển như thế nào. Nơi đó là nơi che giấu thân phận của hắn thì không nói làm gì, nhưng bản thân hắn cũng đã đầu tư rất lớn làm ăn ở nơi đấy nên cũng không thể không quan tâm chú ý, vì thế hắn liền đến Như Tuyết Phường.

Các kiến trúc bình địa xung quanh của Như Tuyết Phường đều đã bắt đầu có hình dạng sơ khai, rất nhiều thợ đang chạy làm việc bận rộn khắp nơi, Dương Hạo đi thẳng vào trong Như Tuyết Phường, đến nhà sau, lại thấy Thôi Đại Lang và Liễu Đóa Nhi đang ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau.

Dương Hạo liền cười nói: "Mấy ngày hôm nay ta bận tối mắt tối mũi, còn hai người ở đây lại sung sướng nhỉ." "Đại nhân đến rồi." Ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn tới, Liễu Đóa Nhi vui vẻ đứng dậy, chạy tới chỗ hắn, kéo cánh tay hắn trách cứ: "Còn nói chúng ta sung sướng nhàn rỗi ư, ngài bỏ lại nơi này chẳng màng tới, mấy người chúng ta bận trong bận ngoài, không có chút rảnh nghỉ ngơi, vừa mới ngồi xuống nghỉ được một lát, trà còn chưa kịp uống một hớp, ngài đã đến rồi, đến lại hiểu nhầm nô gia."

Liễu Đóa Nhi vốn là kĩ nữ thanh lâu, nhưng có khí chất, ung dung khoan thai, bây giờ còn ra vẻ oán trách hắn, lấy oán hoàn tình, bộ dạng thướt tha càng làm người ta động lòng. Thôi Đại Lang trợn con mắt lên nói: "Ý, Đóa Nhi cô nương sao vừa nhìn thấy Tiểu Dương thì giọng đã trở nên ngọt ngào đến vậy, ta cả ngày nay ở trong viện mà chẳng nghe được tiếng nào."

Liễu Đóa Nhi xấu hổ đỏ cả mặt, giơ tay định đánh hắn: ".... ." Thôi Đại Lang cũng không tránh, chỉ cười lớn ha ha.

Dương Hạo cũng ngồi xuống ghế, hỏi: "Bây giờ xem ra vẫn là nhàn rỗi, thế mấy chuyện chiêu bộ lực lượng chắc đã làm xong rồi nhỉ?" Liễu Đóa Nhi thu lại điệu cười, nghiêng đầu nói: "Đúng vậy, nhưng có rất nhiều cô nương muốn giỏi về thi từ ca vũ đều phải luyện tập từ đầu, đó không phải là chuyện một sớm một chiều. Trước mắt với tốc độ xây dựng ngôi lầu này của chúng ta thì cũng không biết đến bao giờ các cô nương ấy mới có thể bắt tay vào làm việc. Chúng ta đang thương nghị với họ có thể đến một số viện đã có sẵn để làm không, những cô nương ở đó không cần luyện tập cũng có thể dùng được." "Ồ, các người đang thương lượng chuyện này à?" Dương Hạo tiện tay cầm lấy chiếc tách trà mà Thôi Đại Lang vừa mới gạt lá trà ra mà chưa kịp uống, nhấp một ngụm hỏi.

"Cũng không phải" Liễu Đóa Nhi kiều diễm mỉm cười, lại rót trà tiếp cho hắn, nói: "Đại Lang hôm nay đã tìm được một khanh nhẫm, nghe nói tài nghệ tuyệt hảo, nô gia đang muốn xem hắn có bản lĩnh gì, vừa đúng lúc đại nhân tới, có thể cùng thử thưởng thức một chút."

Khanh nhẫm chính là đầu bếp, là cách gọi có từ đời Đường, Dương Hạo nghe thấy liền cười nói: "Ha ha, bụng ta đang đói, đến thật đúng lúc. Có điều chúng ta không phải là đã chiêu mộ một số quán ăn hợp nhất với Nhất Tiếu Lầu của chúng ta rồi sau, sao còn phải tìm đầu bếp?" Thôi Đại Lang giải thích: "Người này có chút không giống, ta thấy hắn do dự ở bên ngoài, đi một vòng mà vẫn chưa xé tờ chiêu mộ, ta thuận miệng hỏi mới biết lai lịch của hắn. Kĩ nghệ ccuar người này..." Hắn vừa nói tới đây thì có một người khí vũ hiên ngang bước vào, người này dáng vóc không cao, mảnh khảnh, y phục cũ nát, nhưng khí chất lại hiên ngang, sau lưng hắn còn có hai thằng nhóc của nhà bếp đi cùng, trong tay mỗi đứa bê một chiếc đĩa thức ăn, hương thơm tỏa ra khắp phòng.

Người đó đứng thẳng, xoa tay nói: "Liễu cô nương, Thôi công tử, bây giờ nguyên liệu có hạn, lại không có nhiều thời gian chuẩn bị, chỉ có thể làm được hai món, một tanh một chay."

Hắn phất tay, hai thằng nhóc liền dâng món ăn lên bàn, ba người Dương Hạo nhìn chăm chú, lại thấy trên chiếc đĩa hình lá trà trắng như ngọc là những lát thịt cắt mỏng như giấy màu ửng đỏ, được sắp xếp thành hình tròn, giống như mặt trời màu đỏ, xung quanh lại điểm những loại rau thơm màu xanh biếc, làm cho người ta nhìn thấy mà phát thèm, hương thơm của thịt còn mang theo chút hơi rượu. Chiếc đĩa khác thì không biết là làm từ nguyên liệu gì, nhìn thấy trong suốt, mùi thơm thanh khiết, nhìn trắng như màu bạc, giống như nguyệt, đó là đĩa thức ăn chay.

Đầu bếp mặc quần áo tả tơi nhưng lai lịch có vẻ không nhỏ liền bước lên trên một bước, giới thiệu nói: "Món tanh này nguyên liệu là lấy từ phần thịt ở đầu dê, dùng gừng đỏ để nấu, sau khi dùng năm vị hương liệu để phụ liệu nấu nhừ, xếp từng sợi nhỏ sát vào nhau thành một vòng tròn, sau đó tẩm mĩ tửu, cho mĩ tửu ngấm vào trong, hương vị sẽ vô cùng tuyệt với. Tên của nó là Phi Dương Thủ. Còn món chay này là dùng mô cắt lát, dùng bột hoa sen trộn đều, còn về vị thì có thể làm vị ngọt, vị chua, vị mặn, tại hạ đã chọn vị mặn, hương thơm nhẹ làm kích thích vị giác, sẽ có cảm giác sảng khoái thoải mái, lại thêm vị trắng bạc, nên tên gọi của nó là Nguyệt Nhất Bàn."

Liễu Đóa Nhi thay đổi sắc mặt nói: "Phi Dương Thủ, Nguyệt Nhất Bàn chính là hai món mà Hoa Nhị phu nhân đã sáng tạo ra?"

"Đúng vậy!"

"Hoa Nhị phu nhân?" Dương Hạo cũng không khỏi giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên người đầu bếp đó."Cậu là ai vậy?" Người đó nhìn hắn, nhìn hắn đang ngồi cùng Liễu Đóa Nhi và Thôi Đại Lang, liềm hơi dịch người, đáp: "Thục Trung Bạch Lâm."

Người này cứ nhắc đến món ăn của mình là thao thao bất tuyệt, nhưng bình thường lại không giỏi ăn nói, Thôi Đại Lang liền cười nói: "Bạch Lâm tiên sinh là ngự trù cung đình Thục quốc, sau khi Thục quốc bị diệt vong thì lưu lạc trong dân gian, vì mảnh đất Nhật Thục bây giờ thu tạp thuế nặng nề cho nên đã đến Biện Lương mưu sinh, đúng lúc gặp ta, nên đã mời đến đây luôn. Nào, chúng ta cùng thử tay nghề của Bạch Lâm tiên sinh." Tay nghề của ngự thiện cung đình đương nhiên là cừ rồi, đặc biệt đây là hai món nổi tiếng nhất Thục quốc mà đích thân mĩ nhân Hoa Nhị phụ nhân đã chính tay sáng tạo ra, ăn vào miệng hiển nhiên là hoàn toàn khác các món ăn thường rồi. Bạch Lâm lại giải thích: "Vì Liễu Đóa cô nương, Thôi công tử muốn nhanh chóng thưởng thức cho nên mùi vị chưa được đâm, nếu không phong vị sẽ càng tuyệt hơn." "Ồ ồ.." Dương Hạo liên tục gắp mấy miếng Phi Dương Thủ cho vào mồm, tán thưởng nói: "Thế này là tuyệt lắm rồi, Bạch Lâm tiên sinh, xin mời ngài ở lại đây... Như Tuyết Phường cũng có thiện phòng, sau này giao cả cho Bạch Lâm tiên sinh quản lí. Còn về tiền công thì sau này Bạch tiên sinh cứ nói với Liễu cô nương, tuyệt đối sẽ không để tiên sinh thất vọng đâu. Diệu Diệu, cô hãy đưa Bạch tiên sinh xuống trước đi, hãy sắp xếp cho Bạch tiên sinh một chỗ ở, sắp xếp thêm cả nhà tắm nữa, thêm một bộ quần áo mới."

Bạch Lâm rất kinh ngạc với sự rộng rãi của Dương Hạo, nhìn nhìn hắn rồi chắp tay chào, sau đó đi theo Diệu Diệu xinh đẹp ra ngoài.

Thôi Đại Lang lớn tiếng cười ha ha, nói: "Đóa Nhi cô nương, ta đã sớm nói rồi mà, Dương đại nhân chỉ cần nhìn thấy người này nhật định sẽ không nói đến tiền bạc, lập tức giữ lại ngay, thế nào?" Liễu Đóa Nhi liếc mắt cười nhìn Dương Hạo, yêu kiều nói: "Đại nhân có ý gì với hắn ta à?"

Dương Hạo cười điềm nhiên nói: "Ta đã nói trước rồi, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu của chúng ra sau này dưng xong thì cũng phải mở chỗ ăn uống, thành lập một con đường kiếm tiền tài độc lập, cô đừng coi thường người này, hắn ta là một ngự trù cung đình, thân phận có thể viết thành một đại tác phẩm văn chương, chỉ cần chúng ta đánh tiếng lớn ra là chúng ta có ngự trù cung đình Thục quốc ở đây thì Như Tuyết Phường sau khi mở cửa, bình dân bách tính đến cũng có thể thưởng thức những món ngon là hoàng đế Thục quốc đã dùng, cô nói xem người ta có thể bỏ lỡ không? Hơn nữa lại có thêm mấy món ăn mà đích thân Hoa Nhị phu nhân sáng tạo ra, có thể đem nó biến thành chiêu bài độc của chúng ta, như thế sẽ thu hút được lượng lớn thực khách. Thôi Đại Lang cười lớn nói: "Thế nào? Ta đã sớm biết cứ nhắc đến kiếm tiền là bụng hắn lại như thế mà... có điều, ngự trù Thục quốc khi mở tiệm có thể nhắc tới nhưng vị Hoa Nhị phu nhân này có lẽ là không cần nhắc tới, sẽ có nhiều kẻ... khụ khụ... kỵ húy..."

Dương Hạo mỉm cười nói: "Sẽ không có trở ngại gì đâu, món ăn mà Hoa Nhị phu nhân sáng tạo ra chẳng lẽ không được lưu truyền trong nhân gian sao? Hơn nữa ta mọi người đều coi ta là đồ ngốc mà."

Điểm này thì hắn nói rất đúng, nghe nói câu mở đầu của bài "Động tiên ca" của Tô Đông Pha chính là được Hoa Nhị phu nhân làm cho Thục đế, Tô đại học sĩ cũng không có tránh né gì việc Nhị Chu Bang tranh nữ nhân với hoàng đế, trốn xuống dưới giường nghe lén hoàng đế và Lý Sư Sư thân mật, trở về còn viết một bài thơ hay truyền khắp cả thành, cũng không thấy hoàng đế làm gì ông ta, hoàng đế Tống triều còn khoan dung với dân chúng hơn nhiều."

Nghe Dương Hạo nói vậy Liễu Đóa Nhi và Thôi Đại Lang không nhịn được mà cười phá lên, Liễu Đóa Nhi vừa cười vừa nói: "Hóa ra đại nhân cũng đã nghe thấy những gì dân chúng thân sĩ trong thành tán dương về ngài?"

Dương Hạo trợn mắt lên nhìn nàng, lật mặt nói: "Không khoa trương đến vậy chứ?"

Liễu Đóa Nhi nghĩ tới cái danh kẻ ngốc, đại bổng chùy truyền khắp trong dân chúng, lại nhìn dáng vẻ của Dương Hạo càng cười lớn không dứt. Dương Hạo thấy nàng ta cười ngửa mặt lên trời không thôi, vừa tức vừa buồn cười, dứt khoát không thèm để ý đến nàng ta nữa, chỉ cắm đầu vào đối phó với đĩa Phi Dương Thủ.

Liễu Đóa Nhi cười đến chảy cả nước mắt, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội nghiêm mặt lại nói: "Đúng rồi, có hai đại sự mà quên chưa nói với đại nhân."

Dương Hạo dừng ăn, hỏi: "Chuyện gì?"

Liễu Đóa Nhi ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói: "Chuyện thứ nhất, bây giờ có rất nhiều thanh lâu có tiếng đối địch với chúng ta, họ đều dùng tiền bạc để thu hút mua lại những người của Như Tuyết Phường chúng ta, thăm dò nhất của nhất động của chúng ta, mấy trò mạt chược, bài giấy, đánh bài tròn... đều đã bị người ta học được, làm cho nô gia bây giờ lo lắng không yên, bên cạnh ngoài Diệu Diệu ra thì quả thật không có mấy có thể tin được."

Dương Hạo cười ha ha, nói: "Có một câu nói rất hay, đó là chúng ta luôn bị bắt chước nhưng chưa từng bị vượt qua. Để cho họ bắt chước đi, họ có bắt chước nữa thì cũng chỉ đình trệ ở phía sau chúng t mà thôi. Việc này là không thể bảo mật được, chúng ta không phải muốn làm duy nhất mà là muốn làm thứ nhất."

Câu này của Dương Hạo quả thật là vừa cuồng lại vừa đầy tự tin. Luận về học thức thì hắn chưa chắc đã mạnh hơn người của thời đại này, luận về nhân tình thế cố thì người có mưu thâm hơn hắn có rất nhiều. Nhưng những kiến thức mà hắn dùng thì người của thời đại này có vùi đầu mà học cũng không có cách nào nắm bắt được. Đây chính là ưu thế của hắn, cho nên hắn mới tự tin như vậy.

Diệu Diệu cô nương vừa quay trở lại phòng thì nghe thấy lời này của hắn, không khỏi thoáng nhìn một cách khâm phục kèm ngưỡng mộ. Tiểu cô nương này đang ở thời kì mới lớn mà Dương Hạo lại là một thanh niên phóng khoáng, hơn nữa quyền cao chức trọng, chính là mục tiêu trong lòng cô nương ấy. Trong vô thức, trái tim tiểu cô nương đã dần in bóng hình Dương Hạo, chỉ có điều nàng tự biết mình thân phận thấp kém, hơn nữa tiểu thư nhà mình tựa hồ như cũng có tình ý với Dương Hạo, nàng làm sao dám biểu đạt thiện cảm với Dương Hạo, nên cũng chỉ dám len lén nhìn mà thôi, hướng cái nhìn đầy ái bộ khó tả về hắn.

Dương Hạo bưng chén trà lên lại uống một hớp rồi hỏi: "Còn một chuyện nữa là gì?" Liễu Đóa Nhi lo lắng nói: "Còn một chuyện nữa, có người đã nghe ngóng được chuyện thi tăng Vô Hoa, lại biết được ông ấy là một cuồng tăng không giữ thanh quy, cho nên gần đây có rất nhiều cô nương trong các thanh lâu tìm đủ mọi cách để mê hoặc Vô Hoa đại sư, muốn cầu xin ông ta tặng thơ và chỉ dạy, nô gia lo..."

Dương Hạo hơi ngẩn ra, bất giác thất tiếu: "Những cô nương ấy có ý với Bích... Vô Hoa?"

Hắn đột nhiên nhớ tới một truyện cười. Có một cô gái khóc lóc nước mắt nước mũi đầm đìa tâm sự với bạn là: "Hôm qua đã ngủ cùng với một đạo diễn, kết quả là ông ta nói với tôi ông ta là đạo diễn phim hoạt hình." Người bạn đáp: "Như thế cũng không tồi, cậu có thể làm nhân vật phối âm chính."

Nếu như những cô nương thanh lâu ngực lớn kia muốn quyến rũ Vô Hoa đại sư không thanh quy lên giường, thì thật không biết vị hòa thượng anh tuấn này sẽ dạy cho họ những gì đây, lẽ nào là leo tường leo nóc nhà, trộm chó trộm gà sao?"

Dương Hạo lắc đầu cười, nói: "Cô không cần phải lo lắng, bên Vô Hoa hòa thượng ta rất yên tâm, hắn sẽ không tặng một bài thơ nào cho người khác đâu."

Nói đến đây hắn đột nhiên cảm thấy Liễu Đóa Nhi đối với danh lợi quá coi trọng, không kiềm chế được mà liếc nhìn nàng, thấy Liễu Đóa Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi, tươi cười nói: "Vô Hoa đại sư là bằng hữu của đại nhân, hai người tình thâm, ngài nói không sao thì sẽ không có chuyện gì. Ngoài ra thì không còn chuyện gì khác, Như Tuyết Phường đã có nô gia và Thôi Đại Lang trông coi, những khi rỗi rãi nô gia còn khổ luyện những gì đại nhân truyền thụ để chuẩn bị cho Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu mở cửa. Bây giờ khắp thành đều lan truyền các tin tức của đại nhân, đại nhân phải cẩn thận làm công sự, tránh để sơ xuất rồi một sớm một chiều đã bị lật thuyền, giống như La tam công tử."La tam công tử?" Dương Hạo biết La tam công tử mà nàng ta nói cũng là một vị khách rất yêu thích t sắc của nàng ta, hơn nữa người này chính là tam công tử của La Công Minh, hắn liền hỏi: "La tam công tử xảy ra chuyện gì vậy?"

Liễu Đóa Nhi và Thôi Đại Lang quay sang nhìn nhau, một lúc rồi nói: "Đại nhân... lại... lại không biết chuyện này sao?"

Dương Hạo nói: "Mấy ngày hôm nay ta rất bận, ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo khắp ngõ lớn ngõ nhỏ, tay trái cầm thánh chỉ tay phải cầm bút, nào có thời gian để ý đến chuyện của hắn, hơn nữa quan viên của nha môn phủ Khai Phong ta lại không biết nhiều, chẳng có qua lại, cô mau nói đi, La gia xảy ra chuyện gì?" Liễu Đóa Nhi thấy hắn quả nhiên không biết, liền đem những chuyện gần đây của La gia kể cho hắn biết, Dương Hạo nghe xong thì vô cùng kinh ngạc: "Lại có chuyện đó sao? Ta không biết một chút gì. Ôi chà, ta phải đến La gia tìm hiểu tin tức một chút mới được, xem xem có thể giúp đỡ được gì không, về công và tư ta đều không có lí gì ngoảnh mặt làm ngơ được."

Hắn vội vàng đứng dậy bước vài bước, tới cửa thì đột nhiên dừng lại, suy nghĩ kĩ rồi nói với Diệu Diệu: "Diệu Diệu, mau đi kêu xe ngựa đến đây, ta cần dùng."

"A..." Thiếu nữ nhất thời động tâm tư, tinh thần khó tránh hoảng hốt, ánh mắt Diệu Diệu nhìn theo hắn, đầu lại không theo kịp, khi Dương Hạo nói xong thì ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, vội quay người chạy đi.

Liễu Đóa Nhi vội vàng chạy tới nói: "Sợ rằng đại nhân chưa đến được cửa thì La đại công tử đã vào ngục ngự sử rồi, La Công Minh thì đang cáo bệnh ở nhà, rất nhiều đồng liêu cố giao tới thăm mà ông ấy đều đóng cửa không tiếp."

"Sao cơ?" Ánh mắt Dương Hạo sáng lên, đột nhiên nói: "La Công Minh đang tránh bị hiềm nghi... , đồng liêu cố giao cũng không tiếp, vậy ta cũng không thể vào được." Nói rồi hắn đi thong thả ra cửa, nói: "Nếu vậy ta phải trở về phủ Khai Phong một chuyến rồi..."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-631)


<