Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bộ bộ sinh liên - Hồi 233

Bộ bộ sinh liên
Trọn bộ 631 hồi
Hồi 233: Phố Đông Kinh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-631)

Tên nha nội chạy ra xem. Gọi một cách tức giận: "Cô nương, không cần gõ nữa. Gõ nữa trống sẽ vỡ đó. Đại lão gia đang đợi cô ở trên công đường."

Thiếu nữa nọ vâng dạ một tiếng, vất cái dùi trống xuống, hất mái tóc dài trước ngực ra sau vai một cái, ngẩng đầu nhìn tên nha nội đang tức giận, hai tay chắp ra sau lưng, tức giận hiên ngang mà bước qua cánh cửa.

Thiếu nữ đó bước chân sải dài, vào cửa lớn, qua cửa phú thuế, nghi môn, lục bộ phòng, đi thẳng về hướng đại sảnh, bước chân kiên định nhưng như bay, tên nha sai đang tức giận trái lại phải chạy từng bước nhỏ mới đuổi theo được bước chân của nàng.

Trương Kế Tổ ngồi trên ghế chủ vị, nhấp một ngụm trà trong cốc trà tiện tay nắm lấy chiếc kinh đường mộc đập bốp một tiếng, dài tiếng nói: "Kẻ nào dám đánh trống kêu oan, thấy bổn quan tại sao không..... phụt."

Hắn mới nói được một nửa, ngẩng mắt lên nhìn thấy bộ dạng của người thiếu nữ đó, ngụm trà trong miệng nhất thời bắn ra ngoài tạo thành tiếng "phụt". Thiếu nữ đó đứng ở trên đại đường dung nhân thanh tú, thân hình không yếu ớt yểu điệu như những thiếu nữ trong phủ thành sĩ nữ trung nguyên, nhưng ngực ưỡn lưng thẳng, lộ vẻ khỏe khoắn, đường nét mềm mại của đôi môi chúm chím cánh hoa càng khiến nàng bừng bừng quyến rũ hiện ra trong sự tư thế anh thư. Cả người thon thả quấn thắt lưng, trang phục Hồ Mao, đúng là phong cách của bộ lạc Dã Ly Thị.

Trương đại tri phủ mấy ngày hôm nay không ít lần gặp gỡ và nói chuyện với Tiểu Dã Kha Nhi, món làm ăn này cũng coi như đàm phán thỏa đáng, hôm qua Tiểu Dã Kha Nhi khi tới còn nói hai ngày này phải mau chóng trở về. Lúc đó bên cạnh người đem theo một vị cô nương, Trương Kế Tổ còn nhớ rõ người con gái đi theo Tiểu Dã Ly Thị chính là cô ấy, hắn đau đầu nhất là phải nói chuyện hay gặp mấy kẻ man da không hiểu vương pháp giáo điều này. Vừa thấy nàng đang đứng trên công đường kêu oan, trong lòng làm sao không khỏi sợ hãi.

Trong lúc nhất thời Trương Kế Tổ cũng chẳng cố chấp bắt nàng phải y lễ pháp quỳ xuống, vội vàng căng thẳng hỏi thăm: "À! Ngươi là........ Mạt Nhi cô nương? Không biết Mạt Nhi cô nương có chuyện gì đánh trống kêu oan?"

Kham Mạt Nhi ngang nhiên không quỳ, chắp hai tay vào nhau, lớn tiếng hét: "Trương đại nhân, dân nữ gọi là Kham Mạt Nhi, không gọi Mạt Nhi. Dân nữ muốn trình báo phán quan Lô châu phủ Trình Đức Huyền, người bên ngoài không ai dám tiếp nhận cáo chỉ, vì thế đành phải làm phiền đại nhân, còn mong đại nhân chớ trách phạt."

Trương Kế Tổ nghe nàng nói có chút khách khí, trong lòng cũng an tâm một chút, nhưng người mà nàng muốn cáo, quả thật không phải chuyện đùa, không khỏi kinh ngạc nói: "Kham Mạt Nhi cô nương muốn cáo trạng Trình đại nhân? Cái này....... cái này là vì chuyện gì thế, cáo chỉ ở đâu?"

Kham Mạt Nhi chớp chớp mắt, nói một cách hùng hồn thẳng thắn: "Dân nữ không biết viết chữ, bức cáo chỉ này, là nói thôi."

Trương Kế Tổ nuốt nước bọt một cái, mặt nhăn nhó nói: "Vậy thì mời Kham Mạt Nhi cô nương nói thật tường tận............"

"Dân nữ cùng với Tiểu Dã Kha Nhi đã có nhiều ngày không được gặp nhau, vừa gặp nhau chàng vô cùng vui mừng. Liền tay trong tay đi lên núi thưởng tuyết. Chẳng cần nói thêm, đứng ở trên đỉnh núi cao nhìn xuống dưới, tuyết trắng rơi chầm chậm, thật là hùng vĩ. Bốn phía vắng lặng không người, chàng liền định trêu dân nữ, len lén định hôn dân nữ một cái........"

"Thôi dừng dừng..." Trương Kế Tổ mặt mũi nhăn nhó nói: "Kham Mạt Nhi cô nương, ngươi đã nói được hồi lâu rồi, cái này vẫn chưa nói đến tại sao lại muốn cáo Trình phán quan. Ngươi.......... ngươi mấy cái chuyện tư chuyện riêng của ngươi........ không cần đề cập đến, ngươi chỉ cần nói những cái trọng yếu thôi."

"Trọng yếu à..........." Kham Mạt Nhi cẩn thận suy nghĩ một hồi, xấu hổ thẹn thùng nói: "Chàng....... chàng hôn dân nữ. Đương nhiên dân nữ không cho chàng nhanh chóng ức hiếp. Dân nữ liền đẩy chàng ra, chạy trên mặt đất phủ tuyết ở sườn núi sau núi, cùng với chàng đuổi bắt, còn cầm cả một nắm tuyết để ném chàng............"

Trương Kế Tổ đảo con mắt trắng dã, chẳng còn cách nào đành tiếp tục nghe nàng kể chuyện, chính trong lúc đó, chỉ huy dân tráng Mộc Khôi thân phủ đầy tuyết chạy vào trong sảnh lớn, cao giọng gọi: "Đại nhân, phủ đài đại nhân, chuyện lớn không hay rồi."

Trương Kế Tổ bị tiếng gọi của hắn là cho giật mình, kinh ngạc nói: "Xảy ra chuyện gì thế?"

Mộc Khôi lớn tiếng nói: "Quân lương lâu ngày không thấy phát xuống, binh sĩ trong quân thường oán giận, hôm nay có mấy binh sĩ lén trộm gia súc nuôi trong nhà dân, bây giờ họ đang xung đột với đô đầu chỉ huy bọn họ, đánh nhau tới mức không thể nói chuyện thương lượng được nữa, binh sĩ........... các binh sĩ đều đã có dấu hiệu xôn xao."

Trương Kế Tổ tuy là văn nhân, nhưng hậu quả nghiêm trọng của việc binh sĩ binh biến hắn cũng có biết. Vừa nghe thấy nhất thời cực kỳ hoảng sợ thất sắc, vội nói: "Sao lại có chuyện này, Lâm Chủ Bộ, đám quân lương này tại sao vẫn chưa được phát xuống?"

Lâm Bằng Vũ đứng ở một bên chạy ra, sắc mặt bình tĩnh vái chào nói: "Đại nhân, hạ quan không biết, quyền tài phú phân chia, hiện nay đã dời giao vào tay do Trình đại nhân phụ trách."

Trương Kế Tổ bủn rủn chân tay nói: "Trình Đức Huyền, Trình Đức Huyền đâu, mau truyền hắn đến gặp ta."

Còn chưa nói xong, có hai người đang vừa đánh nhau vừa xông vào công đường, hai người này có lẽ đã đánh nhau một phen, đều là quần áo xộc xệch, cả người và mặt đều phủ đầy tuyết, trên mặt còn có mấy vết thương, xem bộ dạng một người là Tiểu Dã Ly Thị, người kia là Trình Đức Huyền.

Trương Kế Tổ kinh ngạc vội vàng hiểu: "Tiểu Dã tộc trưởng. Sao lại đánh nhau với Trình đại nhân thế?"

Tiểu Dã Kha Nhi mặt giận dữ, quát lớn: "Đừng có giả bộ hồ đồ với ta, Kham Mạt Nhi đã đến đây đánh trống kêu oan, chính là ở trên công đường, người còn không biết nguyên do chuyện này?"

"Ngươi?" Trương Kế Tổ đau khổ méo mặt nói: "Kham Mạt Nhi cô nương là đến đánh trống kêu oan, nhưng mà bổn phủ nghe đến hiện nay vẫn không biết rốt cuộc vì sao nàng đến cáo cái gì?"

Kham Mạt Nhi trở mình nói: "Ngươi nếu không phải cứ chốc chốc ngắt lời thì bổn cô nương ta sớm đã nói xong hết rồi." Nàng hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên nói nhanh như bay: "Ta với Tiểu Dã Kha Nhi đang chơi đùa ở trong núi hoang vắng, quanh quẩn đi đến một nơi sườn núi yên tĩnh thơ mộng, thì đúng lúc đó gặp Trình phán quan đang ở đó luyện kiếm. Trình phán quan luyện kiếm pháp của hắn, ta trốn tìm là việc của ta, vốn là đôi bên chẳng có can dự gì. Nhưng hắn vừa nhìn thấy ta, lại thấy ta là một thân một mình, sự háo sắc trong hắn nổi lên, hắn muốn đến ức hiếp ta, nếu không phải Tiểu Dã Kha Nhi phát hiện kịp thời đến nơi thì sự trong sạch của ta đã bị hủy hoại trong bàn tay hắn rồi. Con người này làm quan không nghiêm, ta muốn cáo hắn thấy sắc có ý đồ xấu, mưu đồ làm bậy.........."

"Đồ chó má!" Trình Đức Huyền tức giận đùng đùng, con người hắn ngoài việc ham hố quyền lực, thật sự đối với những sắc dục bên cạnh chẳng ham hố gì? Hắn từ trước đến này không thèm để trong mắt mình, chẳng thèm nói gì đến Kham Mạt nhi là một cô con gái vẫn còn chưa trưởng thành vẫn còn ngây ngô ngờ nghệch như thế. Lúc đầu ở Khai Phong phủ làm áp ti, nắm quyền quản giáo phường, không biết bao nhiêu thiếu nữ kiều diễm còn muốn tự tiến cử với hắn, hắn cũng chẳng động lòng quan tâm, làm sao có thể vì thích thú nữ sắc mà có ý đồ xấu với một cô gái dị tộc ở trong núi được?

Hắn tức giận quát lớn: "Đại nhân, đứa con gái này toàn là nói lời xằng bậy. Hôm nay tuyết lớn phủ kín núi, trong nha huyện không có việc gì, hạ quan đang luyện kiếm ở trên sườn núi, người con gái này đột nhiên chạy đến, điên điên khùng khùng nói mấy lời chẳng biết thẹn, hạ mới từ trước đến giờ chưa bao giờ ham nữ sắc, chỉ biết ả ta nói năng linh tinh liền nghiêm mặt đuổi ả ta đi, không ngờ ả liền ra vẻ bộ dạng, nói là hạ quan có ý đồ không tốt với ả. Sau đó có tên Tiểu Dã Kha Nhi này liền xông đến, cái này rõ ràng là bọn họ cố ý hãm hại, xin đại nhân minh xét cho."

"Ngươi mới là nói bậy. Tiểu Dã Kha Nhi ta là thiếu tộc trưởng bộ lạc Dã Ly Thị, có thể để cho người phụ nữ của mình bị ngươi ức hiếp hay sao, cố ý bày mưu sắp xếp để hãm hại người sao? Hãm hại ngươi với ra có chỗ nào tốt chứ? Hừ! Ngươi không ham hố nữ sắc? Thiên hạ có ai tự nhận mình háo sắc đâu? Trương phủ tôn, ta biết hắn là quân lại ở Lô Châu ngươi, còn mong ngươi công tâm mà phán đoán. Nam nhi người Khương chúng ta, có ân phải báo, có thù phải trả, thù giết cha, mối hận nhục thê tử có thể nói là không thể dung thứ. Nếu các ngươi làm quan bao che bảo vệ lẫn nhau, ta lập tức quay về bộ lạc Dã Ly thị, tập hợp năm nghìn tinh binh kị sĩ, hiệu triệu các anh em bằng hữu, san bằng Lô Lĩnh Châu này.......

"Từ từ đã nào, Tiểu Dã tộc trưởng, thẩm án phán án, phải có căn cứ có bằng chứng, tóm lại không thể chỉ dựa vào lời nói từ một phía của ngươi, hãy để bổn quan định tội của Trình đại nhân, còn về việc bảo vệ cho người phạm án, bổn quan xin nâng cao đèn trời, chấp pháp nghiêm minh, tuyệt đối không có, chỉ là án này còn cần phải tra xét lại cụ thể.............."

Trương Kế Tổ một mặt trấn tĩnh lại Tiểu Dã Kha Nhi, một mặt tính toán trong lòng. Hắn dù là một bộ dạng ngu xuẩn yếu ớt, nhưng đó chỉ là một cái vỏ bọc bảo vệ hắn quen dùng mà thôi, kẻ làm quan có thể ở trên quan trường này lăn lộn hơn mười năm, nếu không mạnh mẽ cứng cỏi lo liệu chu toàn chuyện về sau, nào có thể là một kẻ ngu ngốc đầu bò? Hắn sớm đã nhìn ra cái khúc mắc bên trong chuyện này, Tiểu Dã Kha Nhi và Kham Mạt Nhi rất rõ ràng là đang cố ý hãm hại Trình Đức Huyền.

Nhưng hôm nay có nguyên cáo, lạicó người làm chứng, muốn tìm vật chứng e rằng cũng không khó khăn, về phần người bên cạnh làm chứng, danh tiếng của Trình Đức Huyền ở Lô Lĩnh châu sẽ lan truyền cái xấu khắp nơi, có thể có người nói tốt cho hắn sao? Trương Kế Tổ trở mình nhớ tới Đường Diễm Diễm đã đưa đến mấy đứa nha đầu hầu hạ cho cuộc sống của hắn, trong lòng đột nhiên kinh ngạc: hắn biết Trình Đức Huyền là người của Nam Nha Triệu Quang Nghĩa, cho nên cũng đi lại gần gũi với Trình Đức Huyền hơn một chút.

Trình Đức Huyền vừa tới phủ hắn, thường nghe bốn đứa nha đầu nói Trình Đức Huyền nhân lúc đại nhân không ở đó, động tay động chân với bọn chúng, lời nói cợt nhả trêu đùa, việc này đã xảy ra nhiều ngày rồi, đến tên gia nhân hắn đưa đến từ Khai Phong cũng đã biết hết chuyện này. Bốn đứa nha đầu nàu khéo léo lanh lợi, biết nói biết nghe, rất được lòng mọi người, đến cả cháu hắn là Trương An trước mặt hắn cũng bảo vệ cho mấy đứa nha đầu này, nói tên Trình Đức Huyền háo sắc vô liêm sỉ, lúc đó hắn mới biết được.

Hắn với Trình Đức Huyền trước đây không có quan hệ, lại không biết Trình Đức Huyền ngôn ngữ hành động thế nào, có háo sắc hay không, lúc đó nghe thấy mấy chuyện này chỉ là trò cười, cho rằng đó là chuyện đường nhiên. Lúc này nghĩ lại, nếu không....... cũng là vì cái án hôm nay làm ra một bước đệm sao? Rốt cuộc, Trình Đức Huyền có háo sắc đến thế nào đi nữa, cũng không có lý do nhân lúc chỉ có chút ít thời gian đến phủ hắn mật đàm công sự, lại còn trêu đùa mấy ả tỳ nữ trong phủ hắn.

Nếu thật là vì muốn tạo bước đệm cho cái án của ngày hôm nay, thì chuyện này có lẽ quá phức tạp rồi. Đường Diễm Diễm và Tiểu Dã Kha Nhi lẽ nào lại cùng là một bọn người? Bọn họ có ý chuẩn bị kĩ càng để hãm hại Trình Đức Huyền, rốt cuộc ý đồ ở đâu? Còn có những kẻ nào tham gia vào chuyện này nữa?

Trương Kế Tổ khi mới đến đây, đã có ý là muốn từ đầu tới cuối đặt các chuyện ở bên cạnh không quan tâm, có ý vô cùng cảnh giác, không phải muốn nghĩ làm thế nào để minh oan giải tội cho Trình Đức Huyền, mà là suy nghĩ làm sao để bản thân mình không bị dính máu ai cả.

Hôm nay quân sĩ có binh biến loạn lạc, đây mới là đại sự, Kham Mạt Nhi bị ức hiếp, án này hắn lại chưa nghĩ ra làm thế nào xử lý được viên mãn tròn vẹn.

Trương Kế Tổ an ủi Tiểu Dã Kha Nhi sau đó liền nói: "Sự việc có nặng có nhẹ có gấp có không gấp, bổn phủ trước tiên phải giải quyết chuyện cấp bách trước, Tiểu Dã thiếu tộc trưởng không cần lo lắng, đến đây, ngồi nghỉ, uống trà, mời Tiểu Dã thiếu tộc trưởng và Kham Mạt Nhi cô nương ngồi xuống. Trình đại nhân, bổn phủ hỏi ngươi, lương cấp của binh sĩ Lô Châu tại sao vẫn chưa được phát xuống?"

Trình Đức Huyền vừa mới đánh nhau động quyền cước với gã người man di Tiểu Dã Kha Nhi, bị người ta chụp điều vu khống lên đầu, giờ lại nghe hắn hỏi đến mấy chuyện bực mình trong lòng, không kiềm chế nổi sự tức giận liền đau khổ nói: "Đại nhân, khéo làm sao trong kho không còn chút gạo nào, hạ quan cũng vừa mới nắm bắt tình hình tài vụ, phủ khố lại không hề rộng lớn. Đại nhân cũng biết, Lô châu mới thành lập, tài chính ngắn ngủi thiếu sót, tiền bạc hiện nay có, đại nhân lại dặn dò đi dặn dò lại trăm sự nhờ cậy giao cho hạ quan cầm đi mua đống sản vật bằng da của bộ lạc Dã Ly Thị trước mất rồi, tiền bạc này đã đưa cho Dã Ly Thị, phủ khố vừa trống trơn, đám quân sĩ này cũng đành phải chịu nhịn sau, chứ không chỉ trong thời gian ngắn hạ quan làm sao có đối sách gì được?"

Trương Kế Tổ nghe hắn nói xong, nhíu chặt hai lông mày nói: "Phủ khố rơi vào tình trạng thế sao, vậy......vậy....... tuyết lớn trống rét, cũng không thể chịu nợ quân sĩ quân lương được, hiện nay binh sĩ đùng đùng bất mãn, đã có biến loạn, Trình đại nhân là chủ quản tài chính, ngươi tóm lại cũng cần nghĩ ra một cách nào đó mới được chứ hả?"

Trình Đức Huyền hắc một tiếng, im lặng không nói. Trái tim hắn cao hơn cả trời, khi ban đầu còn đang làm áp ti ở một địa phương lớn như Nam Nha của Khai Phong Phủ, làm bất cứ việc gì cũng là làm gì được nấy, khó tránh được cũng có đôi chỗ mắt cao hơn đỉnh, kiêu ngạo một chút. Chỉ nửa năm này ở Lô châu, đặc biệt là gần đây khi đã đuổi được Dương Hạo, hắn dần dần nắm được đại quyền trong tay, hắn mới đột nhiên phát hiện hiểu ra rằng: Một người, cho dù hắn có kì tài hơn người, anh minh thần võ, tần võ đại đế sống lại, chu cát vũ tái thế, ngươi cũng đừng mơ tưởng có thể xa rời được tâm tình đạo đức của tất cả thuộc hạ, dương dương một mình làm nên bất cứ chuyện gì.......

Trương Kế Tổ thất hắn bộ dạng bất động không có ý kiến gì, trong lòng cũng có chút tức giận, đang định lên tiếng, Kha Trấn Ác cả người vũ trang, sắc mặt nặng nề tiến vào, chắp tay về phía Trương Kế Tổ mạnh mẽ, lớn tiếng quát: "Hạ quan bái kiến tri phủ đại nhân, có việc gấp muốn bẩm đại nhân."

"Kha đoàn luyện mời ngồi."

"Đại nhân, Tế Phong Thị, Phí Thính Thị, Vãng Thị và các bộ tộc lớn ở thảo nguyên liên hợp xuất binh, đang tiến về phía thảo cốc của Lô Lĩnh Châu ta, tính ra có đến nghìn người, hiện nay người ngựa đã tới bên ngoài của Lô châu cốc. Đang bài binh bố trận, chế tạo vũ khí để công phá thành trì, ý định phá Lô châu ta."

"Cái gì?" Trương Kế Tổ lần này thật sự trên mặt biến dạng, Kham Mạt Nhi nghe thấy khóe miệng nở nụ cười mỉm rồi vội vàng che giấu đi vì sợ có kẻ khác nhìn thấy. Đám người ngựa đang mở thanh thế này, đương nhiên chính là đám người ngựa mấy hôm trước nàng đã phải phi ngựa quay về Dã Ly Thị bộ lạc đem theo quay lại. Bọn họ đảng hạng thất thị trước đây cũng có làm ăn với Lô châu, theo yêu cầu của Dương Hạo, trước nay luôn luôn sử dụng loại phương thức diễn binh này, sau khi chiến tranh các tài vật hoán đổi được sử dụng bằng cách giao trả các chiến lợi phẩm. Như vậy vừa có thể che mắt người khác, lại có thể rèn luyện lực lượng chiến đấu của các binh sĩ, nhưng hôm nay phát binh lại là có một mục đích khác.

Trương Kế Tổ ở trung nguyên cũng có nghe nói qua về "đánh thảo cốc", hôm nay quả là lần đầu gặp phải, nhất thời căng thẳng: "Kha đoàn luyện, Lô châu ta thành cao tường dày, lương thực cây cỏ đầy đủ, bọn họ từ xa đến, tất không ở lại lâu, ngươi mau mau đi dẫn binh sĩ lên thành diệt địch, bổn phủ lập tức lệnh Mộc đoàn luyện đến hỗ trợ, bổn phủ sẽ đích thân vì bách tính của Lô chây đến an ủi quân sĩ."

Kha Trấn Ác cười đau khổ nói: "Đại nhân, e rằng.........e rằng không được......."

Trương Kế Tổ tức giận hỏi: "Tại sao lại không được?"

Kha Trấn Ác đi tiến lên vài bước, tới bên cạnh án, kề sát vòa tai hắn thấp giọng nói: "Binh sĩ họ đã lâu không được lương thưởng, hiện nay đã quá oán giận ngút trời, binh sĩ đảng hạng đang ở dưới thành, trong thành binh sĩ trấn giữ lại không muốn chiến đấu, bọn họ.............. bọn họ nói, Lô châu từ trước đến nay chưa từng chịu nợ binh lương của binh sĩ, hiện nay quân lương không phát, nhất định là quan viên chủ quan tài chính tham ô hối lộ tiền của, ăn no đầy túi riêng, bọn họ yêu cầu đại nhân nghiêm khắc trừng phạt kẻ nào có liên quan, phát bổ sung quân lương nếu không........"

"Nếu không, bọn họ không ra một người, không phát một mũi tên, nhưng sẽ cùng diệt vong với Lô châu!"

Trương Kế Tổ há mồm cứng lưỡi, cả cái mông nặng nề ngồi phịch xuống ghế.

Thành đầu Lô Lĩnh Châu, binh sỹ tụm năm tụm ba bàn tán, cầm đại thương lúc ẩn lúc hiện, cho dù ngươi có hô đến khản cổ họng cũng như không nghe thấy gì. Những đô đầu tiêu cực bại hoại, chỉ huy quân đội chỉ dùng roi da quất đánh mấy cái, đột nhiên sẽ bị những binh sĩ khác bao vây lại.

Trương Kế Tổ đứng giữa Liệu Vọng Tiễn Lầu, nhìn mọi thứ với tâm trạng vô cùng lo lắng, đì về phía dưới thành, những cái lều được dựng lên san sát, những tấm gỗ lớn được kéo lại gần nhau dựng thành một cái thang, cây khô, rất nhiều khương nhân cưỡi ngựa dựng trại, ở thành dưới chỉ toàn nghe thấy tiếng mắng chửi, vô cùng kiêu ngạo

Cháu của hắn là Trương Nhi như lần đầu tiên mới nhìn thấy cảnh hai đội quân đối đầu như vậy, lúc đó còn chưa có chiến tranh. Nếu như thủ quân thành đầu coi giữ chánh trận địa sẵn sàng đón quân địch, thì hắn cũng không không phải sợ hãi như thế, nhưng nhìn binh lực ngoài thành như vậy, lập tức sẽ muốn vào thành ngay, còn thủ quân của thành đô Trương An răng môi còn trắng bệch vì sợ hãi, vừa nhìn thấy Kha Trấn Ác không có bên cạnh, liền vội nói nhỏ với Trương Kế Tổ: "Nhị thúc, Trình Đức Huyền bị người dân oán thán, căm ghét đến xương tủy, nếu không trừng trị hắn, e rằng.... e rằng thúc cháu chúng ta đều phải chết tại Lô Lĩnh Châu này rồi. Nhị thúc, tiểu Dã đã nói rồi, chỉ cần nghiêm trị hoc Trình, hắn sẽ đồng ý tạm hoãn không rút bạc để nhường cho nhị thúc cứu nguy trước, chúng ta....."

Trương Kế Tổ lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay một cái tiến về phía cổng khác. Trương An vội chạy tới: "Nhị Thúc, lục quân không biết phải làm thế nào, ngựa chết. Đường Huyền Tông thì như thế này, nhị thúc cũng phải đuổi theo bất đắc dĩ mà."

Trương Kế Tổ lặng lẽ cười: "Tiểu An, ta lại muốn làm Đường Huyền Tông, hắn Trình Đức Huyền cũng không phải là Dương Ngọc Hoàn, động đến hắn thì dễ, nhưng đằng sau hắn......"

Trương Kế Tổ nhẹ lắc đầu, nhìn xuống phía hạ thành không nói, trên thành đầu những âm thanh của binh sĩ cãi vã, và âm thanh khiêu chiến của binh sẽ ở hạ thành hòa trộn lẫn nhau, bay đến tai của hắn.

Trương Kế Tổ đến bước này, đã hiểu được quan sử của Lô Lĩnh Châu rốt cục là muốn làm gì, hóa ra..... bọn họ muốn " Đảo Trình".

Một ngày trong quá khứ, một việc cũng không có để làm. Hôm nay bất bình thường như vậy, các vị thần tiên lần lượt xuất hiện, Trương Kế Tổ sớm đã cảm thấy không ổn, lúc đó các ấn tượng liên kết lại với nhau, hắn cuối cùng đã hiểu được mục đích thật của đám người này

Tiền lương còn nợ, dẫn đến binh sĩ nổi loạn, sắp đến chiến tranh mà không xuất binh, bắt hắn truy cứu trách nhiệm Trình Đức Tông, kế sách sát hại cũng chính là nhằm vào hắn, sức tưởng tượng của Trương Kế Tổ dù rất phong phú, cũng không thể nghĩ đến chuyện đám người Khương Nhân kia cũng là đồng mưu với quan sử Lô Lĩnh châu, hắn chỉ cho rằng Lô Lĩnh Quan sử lợi dụng tốt cơ hôi này mà thôi. Binh lính trước hạ thành, địch đúng là địch, không sợ hắn không đồng ý.

Người Khương Nhân tấn công, buộc hắn một chi phủ phải đứng bên cạnh bọn họ để bãi chức Trình Đức Tông, sau việc đó hắn không thể dâng sớ lên triều đình được nữa, nói hắn là tên chi phủ bất tài, hoàn toàn bị bọn thuộc hạ thúc bách, bất đắc dĩ quy phục. Hơn nữa, Lô Lĩnh quan sử trước mặt hắn thì tỏ ra một sự đoàn kết của quan văn quan võ, hắn vì tiền đồ của mình, cũng không thể đối đầu với toàn bộ Lô Lĩnh Châu

Nhưng chiêu này không thể đuổi hẳn Trình Đức huyền được, sau việc đó chỉ có điều tra, sẽ biết Trình Đức Huyền hoặc năng lực thống trù điều độ không tốt, nhưng hắn tuyệt đối không có tham ô. Thực sự có thể đối phó với Trình Đức Tông, chính là việc làm ô nhục vị hôn thê tiểu dã của thiếu tộc trường.

Dính dáng đến việc quan phong bất chính, phẩm hạnh có vấn đề của "Tuyết sơn môn", mới là cách có thể thực sự đuổi được hắn đi. Bất kể hắn nó có sơ hở hay không, chỉ cần nó không có cách nào điều tra rõ, không điều tra được, luôn coi trọng Lung Lạc Tây Bắc Tạp Hồ của triều đình Đại Tống thì phải có cách ứng phó với vấn đề dính dáng đến những vùng dân tộc thiểu số.

Không hiểu tính chất của sự việc này, có thể nghĩ đến những đơn vị vốn dựa chế độ quy chương, nhiều lắm cũng chỉ nên phạt đến hai trăm hào, thậm chí không cần xử phạt những chuyện nhỏ đó, một khi đã báo lên trên rồi, gặp quang rồi, thì trong mắt những người cấp trên đã biến thành những chuyện hệ trọng, chế độ biến thành một tờ giấy trắng, lãnh đạo có thể tùy ý thay đổi chế độ, phạt ngươi ba nghìn năm nghìn, nửa năm tích hiệu đều là nhẹ cả, khai trừ cho về nhà đều có cả, không như vậy không thể thể hiện được sự quang minh chính đại của hắn, làm sao có thể nghiêm trị kẻ khác, làm sao có thể trừng trị nghiêm được. Nếu dính dáng đến vấn đề hệ trọng như dân tộc, quan hệ hai nước, nịnh người khác để đạt được lợi ích, khống chế tình thế sự việc, không hỏi lý do sự tình mà hi sinh trước mấy cái u nhọt xui xẻo thì có là gì?

Thân phận của Kham Mạt Nhi cũng đủ sức bảo đảm để Trình Đức Huyền phải rời khỏi đây, không muốn đi cũng phải đi. Đứng trước tình thế binh biến căng thẳng dưới thành, hắn đã phải nhượng bộ và phối hợp để tránh việc lật đổ trong thành, lúc đó cũng chỉ đành đem chuyện này mà trình báo lên hoàng thượng, cho dù hắn có tình nguyện hay không đều phải tiếp tục đứng ở phía của bọn họ.

Không đáp ứng yêu cầu của bọn họ, thì cứ cho bọn họ không ra ứng chiến, cứ quyết tâm để mặc cho bọn người Khương đánh chiếm Lô chây, thất bại thảm hại này chẳng phải do lão phu gánh chịu hay sao? Đồng ý cho bọn họ, bên Nam Nha sẽ tuyệt đối không còn chút hi vọng nào nữa, nhưng nếu không đáp ứng, cửa trước mắt này khó qua lắm....

Trương Kế Tổ suy nghĩ một hồi lâu, hắn cũng không thể nghĩ được ra những chính sách lưỡng toàn cho lợi ích của bản thân, Trương An đột nhiên kêu lên một tiếng: "Nhị thúc, Mộc đoàn luyện, Kha đoàn luyện còn có cả Lâm chủ bộ đến."

Đang đứng ngóng xuống dưới thành, Trương Kế Tổ đang đau đầu suy nghĩ chợt "ờ " một tiếng, sắc mặt đọng đầy sự lo lắng, hắn nhanh chóng thay đổi thành một bộ dạng hoảng hốt ngây ngơ, chuyển người nói gấp: "Mộc đại nhân, Kha đại nhân các binh sĩ có đồng ý xuất trận không, Lâm chủ bộ ngươi ở Lô Lĩnh châu đã lâu như thế, không biết có được kế gì hay dạy ta với."

Lý Quang Sầm và Kha Trấn Ác nhìn nhau một cái, nhất tề chắp tay nói: "Hạ quan bất tài, binh sĩ kích động khó lòng bình ổn, nếu không đáp ứng hai điều kiện yêu cầu của bọn họ là trừng phạt tham quan và lập tức bổ phát quân lương còn nợ, hạ quan.... hạ quan quả thật khó lòng khiến được bọn họ xuất chiến được."

"Ôi!" Trương Kế Tổ thở dài một hơi, quay người hướng ra phía dưới thành nhìn xuống, khuôn mặt do dự không quyết.

Lâm Bằng Vũ đi tới gần trước hắn, sánh vai đứng nhìn xuống dưới thành, cười nói: "Tình thế hiện này đã vô cùng cấp bách, phủ đài đại nhân còn không nỡ hạ quyết tâm sao?" -

Trương Kế Tổ trong ánh mắt chợt lóe sáng, khuôn mặt vẫn có nét căng thẳng hoảng loạn, thở dài nói: "Lâm chủ bộ, bổn quan nói với ngươi một câu thật lòng thật dạ, bổn phủ........ không hề có dã tâm, chỉ muốn được làm quan một cách yên bình ở đây vài năm, không xảy ra bất cứ sai sót gì, cái hoàn cảnh khó khăn nguy hiểm đó chẳng qua chỉ là ở mặt công vụ mà thôi. Tiểu khảo mỗi năm, khóa khảo ba năm, chỉ cần có thể được một sự đánh giá trung bình, là có thể quay về triều làm quan rồi. Ai ngờ, vừa mới tới Lô châu, liền gặp phải một tình huống thế này........"

"Ha ha ha, đại nhân chỉ cần nghiêm trị đầu sỏ hung ác, đáp ứng điều kiện của Tiểu Dã Kha Nhi, mượn lại số ngân lượng để phát cho quân lương, lúc đó nguy hiểm tự nhiên cũng được giải tỏa. Trong họa có phúc, đến lúc đó, đại nhân còn không làm được sao hơn nữa còn có công lao, thi lên bộ thượng, còn khó khăn nữa sao?

Trương Kế Tổ lắc đầu thở dài, méo mặt cười nói: "Lâm chủ bộ có điều không biết rồi. Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, trừng phạt một Trình Đức Huyền là chuyện dễ dàng, những như vậy đối với Nam Nha Triệu đại nhân lại là chỗ khó khăn, sau này e rằng có chút thất lễ nho nhỏ gì đó, bên Triệu Đại nhân sẽ mượn cớ để phát động quân binh, kết cục của bổn phủ..... cũng sẽ khó lường......."

"À........." Lâm Bằng Vũ cười nói: "Đại nhân quả là sáng suốt uyên bác, phẩm cách thanh cao, quan lại Lô Châu, không ai không ngưỡng mộ kính trọng. Hôm nay người Khương tập trung binh dưới chân thành, thời khắc nguy hiểm này, đại nhân nếu có thể chớp thời cơ, quyết định thật nhanh, ngăn cơn sóng dữ, lấy được quân tâm. Sau này chỉ cần đối xử tử tế với dân chúng, an ủi những mất mát, cổ vũ công thương, giữ vững chức trách của mình, khiến cho bách tính được an cư lập nghiệp, quân dân trăm quan đều nghe theo. Đại nhân còn có điều gì phải lo lắng nữa chứ?"

Trương Kế Tổ chầm chậm quay đầu, như có ý dò xét liếc nhìn Lâm Bằng Vũ một cái, hỏi lại: "Thật sự sẽ như lời Lâm Chủ bộ nói chứ?"

Lâm Bằng Vũ mỉm cười nói: "Lão hủ có những câu từ đáy lòng, xuất phát từ tận trong tâm can! Tin rằng có thể thuận lời giải quyết hậu họa của nguy kịch hôm nay, đại nhân ở Lô châu sẽ càng được dân chúng tin tưởng, chiến tích hiển hách, công lao trước mặt quan gia không thể chê vào đâu."

"Được!" Trương Kế Tổ cắn răng một cái, đã quyết định chủ ý nói: "Trình Đức Huyền phẩm chất không nghiêm chỉnh, tham ô vi phạm vương pháp, kích động binh biến, kết oán với lân bang, đương nhiên cần nghiêm trị. Bổn quan quyết định, tạm thời đình chỉ tất cả chức vụ của hắn, sẽ trình biểu tấu tường trình rõ tình hình lên quan gia thỉnh cầu phán xét! Mộc đoàn luyện, việc này giao cho ngươi làm. Lâm chủ bộ, ngươi lập tức đi gặp Tiểu Dã Kha Nhi, thu hồi ngân lượng phân phát quân lương, ngay lập tức không được chậm trễ. Kha đoàn luyện, hãy đưa quyết định của bổn phủ lập tức truyền xuống tướng sĩ ba quân, lệnh ba quân phấn trấn giết địch, bảo vệ cho thành trì, đợi quân địch lui bước, bổn phủ sẽ lại có thưởng, còn trình báo lên quan gia thưởng công cho tướng sĩ ba quân."

......................................................

Trong thùng xe dễ chịu ấm áp tan dần, Dương Hạo đặt bức mật tráp xuống, định dặn Mỗ Y Khả ngay lập tức thiêu hủy, ngẩng đầu lên nhìn, Mỗ Y Khả đang ngủ say trên tấm thảm bông mềm mại, đã ngủ được một lúc rồi. Dương Hạo lắc đầu cười, tiện tay nhìn thấy tấm thảm giường, chuyển người ngồi dậy, nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, lúc này mới quay lại chỗ ngồi, lại cầm bức mật tráp lên, cẩn thận đọc tiếp.

Bức mật tráp đó, đều là khi hắn ở Bá châu, dặn dò "Phi Vũ" thay hắn rà soát vài tư liệu có liên quan đến đương kim hoàng thượng. Những thứ ở trong này dù không phạm tội hay bị cấm gì, nhưng một khi để cho người khác phát hiện hắn một thần tử ở triều đình, trong tay lại cầm những ghi chép lời nói hành động hằng ngày của hoàng đế, không biết sẽ dẫn đến điều gì? Vì thế một tờ đọc xong là hắn lập tức thiêu hủy ngay.

Những thứ được ghi chép lại trong bức mật tráp vô cùng hỗn loạn, vừa có lời nói của các quan viên giải quyết quốc sự, cũng có cả những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống của các quan. Bất kể là đại sự hay tiểu tiết, Dương Hạo đều đọc rất cẩn thận, sau khi đọc đi đọc lại liền nhắm mắt lại nghiền ngẫm thêm nhiều lần nữa, phân tích tâm lý thật sự của Triệu Khuông Dận với một chuyện, trước đây hắn chưa từng cẩn thận xem qua bất kì một thứ gì đến thế.

Những ghi chép và bình phẩm của người đời sau đối với nhân vật nổi tiếng lịch sử này, nếu còn nguyên trở về, sợ rằng chẳng có một người giống với người thật trong lịch sử. Những minh tinh nổi tiếng đương đại còn thông qua sự lăng xê, hình tượng thể hiện trước mặt quần chúng đều đã có sự che đậy một vài phần, huống hồ những thông tin của thời đại này còn được bảo mật kĩ hơn, những sự tích và hình tượng lưu truyền về sau này đa phần là dựa vào những ngòi bút của các nhà sử giả.

Lưu truyền từ ngan năm nay, những thông tin được sử sách ghi chép lại không nhiều đó được người đời sau lọc bỏ cho thêm tinh túy rồi cuối cùng mới được lưu truyền đến mọi người trên thế giới. Trung thần trong sạch như thủy tinh, gian thần xấu xa như mực đen, minh quân không chỗ nào không biết, hôn quân hoang tàn bệnh hoạn. Cứ căn cứ theo đó để nhận biết mọi người thì thật như nhìn vào một án đồ. Con trai Bá Nhạc cứ căn cứ theo tranh đã ghi chép lại dắt về một con cóc mà cứ cho nó là Thiên Lý Mã, trở thành trò cười cho thiên hạ thiên cổ. Bản thân đã có nhận thức, cứ theo đó rất dễ đẩy bản thân vào con đường chết.

Vì thế Dương Hạo không sợ bản thân không biết đạo đức tính tình của vị hoàng đế khai quốc Đại Tống này, mà là sợ bản thân bởi vì biết những chuyện tích có liên quan đến Triệu Khuông Dận mà các sách lịch sử đã ghi chép lại. Dù sao thì những điều đã biết sẽ chế ngự suy nghĩ của bản thân, sẽ đem tất cả những tính cách làm người của vị Tống Thái Tổ mà sử sách đã ghi chép lại đó, bất kể đó thật giả cũng sẽ đổ hết lên đầu vị quan gia này. Cũng vì thế càng cản trở hắn nhận biết một người nổi tiếng lịch sử đang sống sờ sờ trước mặt hắn, vì thế hắn cần cố gắng có thể nắm chắc thêm một số thông tin của hắn.

"Cho dù trẫm thống trị văn quan một mặt, mục thủ có hỗn loạn thế nào, với khả năng bọn chúng muốn lật đổ trẫm cũng không thể nào so sánh được với một võ tướng muốn phản loạn. Thiên hạ sung túc sẽ vì bọn chúng mà biến thành một mảnh đất hoang tàn, lão bách tính lương thiện cũng sẽ vì bọn chúng là mất đi nơi ăn chốn ở........"

Vị quan gia này, với những võ tướng dụng binh tự trọng, quả nhiên là ghét cay ghét đắng.........

Dương Hạo âm thầm lo lắng, từ Trung Diệp triều Đường tới nay những tiết độ sứ trong mắt không có triều đình, từ ngũ đại cuối Đường đế nay thường là một vị tướng võ soán ngôi lập nên. Ở trong lòng vị hoàng đế Đại Tống này lưu lại quá nhiều bóng ma rồi. Cũng may bản thân mình, hiện nay còn chư thể hiện võ lực cường mạnh, có tâm tư kiêu ngạo bất phục.

Nghĩ một cách cẩn thận, những vương triều cổ đại, đều vì chuyện này mà diệt vong sao?

Tần vì bạo trị mà diệt vong, Hán vì ngoại thích và hoạn quan mà vong, Tấn vì loạn bát vương, Phiên Trấn tạo phản, dẫn đến người Hồ nhân loạn trung nguyên. Cái hại Phiên Trấn, đã có lịch sử chứng minh, Tùy Đường minh quân hai triều đại này có vô số thần tử, tại sao không tiếp thu bài học này, hạn chế Phiên Trấn? Chính là bởi vì bọn họ không thể biết được Phiên Trấn lúc đó rất nghe lời sẽ phát triển đến bước mà sau này mạnh mẽ ngang ngược không thể tưởng tượng được.

Lực lượng Phiên Trấn mở rộng cũng không phải mới trong thời gian một sớm một chiều, tất cả các tích lũy đều khó lật đổ, tới khi gặp lửa vẫn tiếp tục sửa chữa, đã là không còn sức quay lại rồi. Quan trọng hơn nữa là, Tùy Đường hai vị quân chủ khai quốc đều là những vị anh minh ngút trời, có một sức mạnh người thường khó có thể với tới, bọn học tự tin có thể nắm vững cương ngựa trong tay mình, nhưng bọn họ anh minh cường hãn, con cháu của họ sinh ra trong thâm cung, lớn lên trong tay phu nhân tuyệt không có một chút sức mạnh và năng lực như vậy, bị người khác thay thế là điều không thể tránh khỏi.

Vì vậy vị Tống Thái Tổ này, tiếp thu bài học của sự diệt vong chính trị bạo ngược nhà Tần, tiếp thu bài học Hán ngoại xâm và hoạn quan nắm quyền bính, tiếp thu bài học Tấn phân đất nước phong tước vương, còn có cả bài học cái hại nhà Tùy Đường Phiên trấn. Kết quả một triều đại có giang sơn ba trăm năm, không bạo chính; không ngoại thích, hay hoạn quan nắm quyền; không có phân phong chư vương; không có Phiên Trấn tạo phản. Nhưng tước binh quyền, chế tiền cốc, thu tinh binh, không thể tránh được sẽ ảnh hướng đến nguyên khí vũ lực của quốc gia.

Nói một cách trái đạo lý, dám yên tâm lớn gan mạnh dạn mà sử dụng thần tử Phiên Vương, có thể giúp quốc gia thêm mạnh thêm lớn sao? Vậy thì hậu quả chính là đi vào con đường mòn cũ của các vương triều Tấn, Đường, càng mau chết, càng tăng thêm sự khó coi, không đi con đường cũ của bọn họ, nội bộ bình an, bách tính giàu có, nhưng cuối cùng cũng khó tránh được bị bàn tay ngoại tộc thôn tính tiêu diệt. Dưới chế độ đế vương, không có lựa chọn là hoàn thiện hơn, đẹp đẽ hơn, hắn chỉ có thể lựa chọn những cách đối với việc làm chủ của hắn là phù hợp nhất.

Nghĩ lại một cách cẩn thận, quan sát qua lịch sử, có thể biết vui thay, vị quan gia này thu nhận bài học của tiền nhân, lấy văn trị võ, lại không hề sai, hơn nữa loại mô hình chính trị này chính là mô hình chính trị thường gặp nhất ở các quốc gia phát triển hiện đại. Phương hướng của vị quan gia này không hề sai, chỉ là....... nếu không phải quá chính thống, phương pháp khống chế quân đội thêm sự tiến tiến, hợp lý hơn một chút, vận quốc của Tốn sẽ càng lâu dài hơn.

Dương Hạo không tin dựa vào địa hình địa lý và nền tảng văn hóa dày dặn như người trung nguyên, sản sinh ra một minh quân, nghĩ một kế sách vẹn toàn, từ nay một vương triều phong kiến có thể quốc thái dân an vững vàng, thiên thu vạn thu. Nhưng hắn hiện nay là một người Tống, vẫn là hi vọng quốc gia mà mình đang sống có thể mạnh mẽ cường thịnh, càng ngày càng bền lâu hơn một chút.

Suy nghĩ như bay đi tận đâu, ánh mắt hắn lại dừng lại trên bức mật tráp, bị thu hút bởi hai câu chuyện lưu truyền. một câu chuyện trong đó, ghi lại chuyện đương kim hoàng thượng Triệu Khuông Dận và tể tướng đương triều Triệu Phổ Triệu tướng công cùng du lãm kinh thành. Quan gia khi đi đến trước cửa Chu Tước, đột nhiên chỉ lên bốn chữ lớn "Chu Tước Chi Môn" gắn trên cửa thành hỏi Triệu Phổ: "tại sao sau chữ Chu Tước lại phải thêm một chữa "Chi"."

Triệu Tướng Công nói: "Từ Chi, là trợ từ ngữ khí"

Triệu Khuông Dận liền đùa cợt mà nói: "Chi hồ là cũng, có thể trợ được cái gì!" Trêu cho Triệu Tướng Công xấu hổ không thôi.

Chuyện này ghi lại có đầu có cuối. Nghe nói là lúc đó có kẻ đang hầu hạ ở gần tiểu hoàng môn lấy làm trò cười mà truyền ra ngoài. Xem đến chỗ này, Dương Hạo trong lòng không khỏi giật mình, lúc này phân tích kĩ càng, e rằng vị hoàng đế lập quốc này vô cùng đề cao dùng văn trị quốc, tận trong thâm tâm thật ra là xem thường văn nhân. Chẳng qua là hắn đã thấu hiểu cái hại khi kẻ võ tướng nắm trọn quyền bính, không thể không mượn văn nhân để áp chế. Nhưng điều này lại không thể triệt để xóa bỏ hoàn toàn sự coi thường của vị hoàng đế trên lưng ngựa đã dùng vũ lực để thống nhất lục hợp đối với văn nhân.

Tiếp tục xem xuống bên dưới, Dương Hạo lại nhìn thấy một chuyện thú vị có liên quan đến một vị võ tướng.

Lĩnh Lợi châu quan sát sử Đảng Tiến, dũng mãnh thiện chiến, nhưng lại không biết chữ, trong triều các thần tử trước khi nhận chức đi ra ngoài đều phải lên triều có lời từ biệt với hoàng đế, quan gia biết vị ái tướng của mình không biết chữ, nên đặc biệt miễn cho hắn việc từ biệt này, nhưng hắn lại không đồng ý, hắn đành nhờ Mạc Liêu đem từng từ từng chữ viết ra để hắn học thuộc.

Không ngờ, vị đảng đại tướng quân này sau khi lên triều, nhất thời căng thẳng, từ ngữ đã học thuộc lòng quên sạch sẽ, liền mạnh dạn quỳ trước mặt quan gia, trợn đôi mắt to không nói một lời, nhìn quan gia và văn võ toàn triều đang tò mò. Cổ họng hắn nghẹn một hồi lâu, Đảng đại tướng quân đột nhiên nhớ ra một câu từ, lớn tiếng nói: "Thần nghe thấy cổ dân phong thuần phác, mong bệ hạ hãy cố gắng bảo trọng."

Hai câu này từ ngữ sắc thái không tương đồng nhau, hoàn toàn chẳng có chút liên quan, hắn vừa nói ra, tất cả văn võ bá quan trong triều đều bật cười nghiêng ngả, sự uy nghiêm của triều đình phút chốc đánh mất, đến cả quan gia cũng cười đến nghiêng người, dường như sắp ngã xuống từ trên long kỉ. Nhưng quan gia lại không trách cứ hắn thất lễ, trái lại, vì yêu mến sự thẳng thắn chất phác của hắn, lại còn càng thêm tin tưởng sủng ái, hôm nay vì chiến công bưu bỉnh, đã làm đến Chương Tín Quân tiết độ sứ kiêm thị vệ mã bộ quân đô chỉ huy sứ.

Tiết độ sứ Chương Tín Quân chỉ là hư danh, vị thị vệ mã bộ quân đô chỉ huy sứ này mới chính là thực chất. Thị vệ mã bộ quân, là thị vệ cận thân của hoàng đế, chi thành thị vệ mã quân và thị vệ bộ quân. Đảng Tiến kiềm hai chứ này, cũng chính là nói, các thị vệ của cả kinh thành đều giao cho hắn, như thế là vì trước nay luôn luôn kiêng võ tướng nắm trọn binh quyền, với Triệu quan gia thích phân quyền để thống trị đây là một việc khá thuận lợi.

Vị quan gia này, cuối cùng thích văn quan hay là võ tướng, thích văn quan thế nào, võ tướng thế nào?

Dương Hạo suy nghĩ đi suy nghĩ lại, khóe miệng dần dần mỉm cười thấu hiểu.

"Đại nhân, đã tới Biện Lương Thành rồi." Phía ngoài xe đột nhiên có tiếng bẩm báo của Mục Vũ truyền vào, Mỗ Y Khả Khả bị đánh thức, càu nhàu đứng lên, lúc này mới phát hiện bản thân mình đã ngủ say, trên người còn đắp một chiếc thảm, không khỏi ngại ngùng nhìn Dương Hạo mỉm cười.

Dương Hạo cầm trong tay mật tráp giao hết cho nàng, dặn dò: "Lập tức thiêu hủy."

Sau đó hướng về phía ngoài xe lớn tiếng nói: "Vào thành, tìm một nơi hạ hành lý nghỉ ngơi lại đã."

Trên đường lớn, hai thiếu nữ áo khoác da cừu, thân hình uyển chuyển đang khó khắn đi qua đường, nhìn thấy một chiế xe đã chạy qua, một người thiếu nữ trong hai người không khỏi "ý" lên một tiếng, đứng lại.

"Tiểu thư, sao thế?"

Thiếu nữ đứng bên cạnh dừng chân hỏi, người thiếu nữ này đầu tóc đẹp đẽ, mặc một áo khoác màu vàng nhạt, dưới áo khoác lộ ra một đoạn váy ống mềm mại chấm gót chân, thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt búp bê non nớt, xem ra dường như mới chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi, nhưng con mắt long lanh, phong tình tuyệt sắc, nhưng tuyệt không phải phong thái những thiếu nữ tầm tuổi này có được.

"Ồ, không có gì, chỉ là trong tết xuân, trăm nghề đều nghỉ ngơi, còn có thể nhìn thấy một chiếc xe từ Tây Bắc xa xôi đến đây, nhất thời có chút tò mò." Một người thiếu nữ khác thân hình như ngọc, khuôn mặ thanh tú, lông mày tinh tế gọn gàng, mi dài cong vút, đôi mắt như thủy tinh, thần thái thanh nhã như nước chảy bởi vì thời tiết lạnh giá, làn da trắng như ngọc hơi ửng hồng hai má, càng lộ rõ má lúm đồng tiền như hoa đào.

Người thiếu nữ kia xem ra lớn hơn mấy tuổi so với người con gái có khuôn mặt búp bê, nhưng khuôn mặt thanh tú, trái lại so với thiếu nữ nhỏ hơn nàng mấy tuổi còn phong tình hơn vạn lần, nhan sắc hơn người. Người con gái này chính là Chiết Tử Du, con đường trung nguyên vì trạng thái đường không giống với đường phố khu vực Tây Bắc, vì thế những chiếc xe được chế tạo có chút khác biệt. Nàng thấy chiếc xe ngựa có bánh to lớn, hình dáng xe vô cùng kiên cố cẩn thận, liền nhận ra là đến từ Tây Bắc, nhưng không biết trong xe đang ngồi chính là phụ lòng lang tử Dương Hạo mà nàng vừa hận vừa yêu khó lòng lãng quên.

Lắc đầu chầm chậm, Chiết Tử Du nói: "Oa Oa, chúng ta đi thôi." Nói xong liền sải bước đi trước, thiếu nữ tên là Oa Oa cũng vội theo bên cạnh nàng, cả quãng đường đi, bước chân thanh thoát, phảng phất như đang nhảy múa, bước chân và tư thế, nhưng từ tận trong xương đã lộ ra một phong thái xinh đẹp, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của ong bướm nhìn theo...........

Xe ngựa lộc cộc tiến vào thành, tiếng pháo hoa đón xuân hạ tuế ròn rã truyền đến. Tết đã qua rồi, văn võ bá quan đều đang trong kì nghỉ dài bảy ngày, đến cả quan gia cũng nghỉ ngơi việc triều chính, cùng vui vẻ với dân chúng. Hôm nay vừa mới mùng sáu, thành Đông Kinh vẫn có không khí tưng bừng của tết mới tràn đầy.

Chiếc lồng của lò sưởi được nhấc lên một luồng khí nóng rực bốc lên, Mỗ Y Khả Khả ngẩng đầu lên, vui vẻ hỏi: "Lão gia, Khai Phong phủ là một nơi thế nào, nô tỳ muốn đi xem xem."

Dương Hạo cười lớn nói: "Xem ngươi vui vẻ chưa kìa, trước tiên tìm một nơi để vào nghỉ đã, cả ngày ngồi xe ngựa, quả thật là mệt mỏi rồi, tìm một nơi nghỉ ngơi, tắm rẳ nghỉ ngơi một lát rồi tính tiếp, ngày mai, lão gia đưa ngươi đi thăm thú thành Đông Kinh một vòng."

"Được!"Mỗ Y Khả Khả nhảy nhót nói: "Vậy lão gia hôm nay phải đi gặp hoàng thượng à?"

Dương Hạo cười nói: "Hiện nay chưa được, tân xuân tết đến, quan gia đang nghỉ ngơi, ta phải đợi đến mồng tám hoàng đế lên triều mới được."

Ánh mắt hắn từ từ trỏ nên thâm trầm: "Nhưng, hôm nay vào thành, ta quả thực là phải đi....... bái kiến một người....."

Ánh lửa phản chiếu khuôn mặt thanh tú của Mỗ Y Khả Khả, giống như một quả táo mày đỏ, nàng tò mò hỏi: "Lão gia ở Khai Phong phủ có người quen à?"

Dương Hạo buồn bã cười, trầm lặng một lúc, mới nhẹ nhàng nói: "Ta và hắn....... Chưa từng gặp mặt....... nhưng........ ta và con trai hắn lại rất quen thuộc........"

Dương Hạo nhớ tới La Khắc Địch, trong lòng thấy buồn bã, thở dài, nhưng không biết Triệu Đại quan gia đang vui vẻ đón năm mới trong cung, lúc này đang vì Dương Hạo hắn mà tức giận hằm hằm, bởi vì.........tấu chương của tri phủ Lô Lĩnh Châu Trương Kế Tổ đã trình báo lên kinh thành với tốc độ khẩn cắp bốn trăm dặm một giờ tới kinh thành.

Trong đám người tham gia "lật đổ Trình Đức Huyền", mấy kẻ hào kiệt thảo nguyên trời không sợ đất không sợ Lý Quang Sầm, Mộc Ân;đám quan lại Kha Trấn Ác, Mục Thanh Tuyền tuy rằng tổ tiên đã từng làm quan Đại Đường, nhưng cũng vì năm tháng đã quá lâu, không hiểu hết được những sự việc trong chốn quan trường. Hơn nữa, khi tổ tiên bọn họ làm quan, hoàng đế Đại Đường lúc đó cũng là một kẻ bất lực để tùy ý cho bọn Phiên Trấn chà đạp, dù rằng bọn họ hiểu được những chuyện trong quan trường cũng khó mà thấu hiểu được tâm ý của bậc đế vương; Còn về Lâm Bằng Vũ, Tần Giang đám người đọc sách thánh hiền, bọn họ vốn ở Bắc Hán, quan lại lớn nhất đã từng gặp qua cũng chỉ là huyện thái gia của tiểu quốc Bắc Hán mà thôi, làm sao hiểu được một đời anh chủ Đại Tống Thái Tổ bá chủ hiện nay của đất nước hùng tài đại lược không tha thứ cho việc làm lọan thế nào?

Tẩu biểu vừa đến, vội vàng trở ra xem, Triệu Khuông Dận đang cùng người nhà uống rượu yến tiệc vui vẻ bỗng đập bàn giận dữ, ném vỡ chiếc chén ngọc trong tay.

Trương Kế Tổ trong bản tấu chương đã trình bày với hoàng đế chuyện Trình Đức Huyền xúc phậm dân chúng tức giận, mấy hết lòng dân, để bảo vệ cho sự an nguy của Lô châu và hàng vạn bách tính dân chúng, hắn bất đắc dĩ phải áp đảo Trình Đức Huyền, để an lòng dân chúng, để trấn áp lòng quân, lời nói rất khoa trương.

Quan lại ở Lô Châu làm khó cho Trình Đức Huyền, đây là ý gì chứ? Cứ dựa vào sự cơ trí của Triệu Khuông Dận, chỉ nghĩ cũng đã hiểu, làm sao mà không tức giận? Thiên tử đã tức giận, thì thi thể trăm vạn, máu chảy đầy sông, Triệu Khuông Dận lần này tức giận như vật, Dương Hạo tương lai sẽ thế nào?

Vừa thấy phụ thân tức giận vô cớ, hai hoàng tử Triệu Đức Chiêu, Triệu Đức Phương vội vàng lo lắng đứng lên, không dám nói năng gì khuyên ngăn, chỉ đành đưa mắt nhìn hoàng hậu Tống Thị, hy vọng nàng có thể khuyên giải một phen. Triệu Quang Dận là một trong những hoàng đế không quá ham mê nữ sắc trong các hoàng đế hiếm có trong lịch sử, với hoàng hậu rất trọng ân tình, nặng tình. Người vợ kết tóc xe duyên với hắn Hạ Thị đã mất khi hắn còn chưa lên làm hoàng đế, Triệu Quang Dận thương nhớ người vợ đá khuất, khi lên làm hoàng đế liền truy phong nàng làm hoàng hậu. Hoàng hậu thứ hai là Vương Thị chỉ nhập cung được bốn năm cũng bị bệnh mà chết. Triệu Khuông Dận đau thương tuyệt vọng, đóng cửa 4 năm để coi như tưởng niệm. Còn đến vị hoàng hậu hiện nay Tống Thị, năm nay vừa mới tròn hai mươi tuổi, so với hoàng tử Triệu Đức Chiêu còn nhỏ hơn một tuổi, dù được Triệu Quang Dận thương yêu sủng ái, nhưng nàng không bao giờ lấy việc sủng ái mà kiêu ngạo.

Nàng thấy hoàng đế xem một bức tấu biểu liền đột nhiên giận dữ, biết có chuyện tất là quốc sự, không tiện hỏi han để tránh có sự ngại ngần can sự chính sự, cũng chỉ nhẹ nhàng ôn hòa mà khuyên giải: "Quan gia là vua của một nước, có tứ hải, thân hệ vạn dân, vẫn nên lấy long thể làm trọng, đừng quá tức giận mà ảnh hưởng sức khỏe. Nếu có việc gì khó xử, vẫn nên triệu các đại thần trong triều đến bình tĩnh thương lượng bàn bạc một chút."

Triệu Khuông Dận tức giận không thể kiềm chế, quát to: "Sao lại có đạo lý này, buồn cười, trẫm lấy chân thành mà đối đãi với người, mấy đám gian thần lại dám có dã tâm khác. Lô Châu Dương Hạo, chỉ là một tên tri phủ nho nhỏ, căn cơ chỉ như đám lục bình trôi nổi, thế mà cũng dám giở trò dã tâm dưới mắt ta sao."

Nhưng phàm là phụ thân, tất cả đều đối xử với con gái mình hiền từ hơn, vì thế khi Triệu Dận tức giận, hai vị hoàng tử đều sợ đến mức đứng thẳng ở một bên, Vĩnh Khánh công chúa thì vẫn ngồi ngay ngắn một một bên như trước, thấy phụ thân ném vỡ chén rượu thấy bất bình liền lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Cả nhà đang vui vẻ ngay ngắn ngồi với nhau ăn uống, phụ thân vừa giận dữ, liền giết chết cả không khí này rồi. Lô Châu Dương Hạo, Lô Châu Dương Hạo, chỉ hai ngày trước còn nghe phụ thân khen hắn không học hành mà rất có tài năng, có thể đứng vững ở nơi có Phiên Thổ cường hào như thế, quá là bản lĩnh, hôm nay lại biến thành không phải sao?"

"Vĩnh Khánh!" Hoàng hậu vội vàng trừng mắt nhìn nàng một cái, có ý bảo nàng không nên xen ngang. Tống Thị biết tật xấu của vị phu quân này của mình, không dễ gì tức giận, nhưng một khi đã nổi giận, đến cả con cái cũng mặc kệ không quản không lo. Đã từng có một vị đại thần vì một chút chuyện cỏn con cứ nhất quyết chặn ở cửa cung không đi để yêu cầu gặp phu quân, nhất quyết phải lập tức gặp hoàng đế, kết quả quan gia vừa nghe chỉ là một chuyện nhỏ về mấy cây cỏ đậu xanh, tức giận đùng đùng sai Ngọc phủ đánh gãy hai răng cửa của tên quan đó, sau sự việc đó tức giận đã nguôi rồi lại hạ mình đến xin tha thứ. Cái tính tình khó chịu như vậy, trong lúc hắn đang tức giận tốt nhất là không nên chọc giận vào hắn.

Quả nhiên, Triệu Khuông Dận vừa nghe thấy càng thêm tức giận, nhấc chân đá một cái, khiến cho cả bàn rượu bay mất, lớn tiếng quát: "Ngươi là thân nữ nhi hiểu cái gì cứ? Tên Dương Hạo đó giả mưu giả quỷ quy thuận, lên kinh nhậm chức, nhưng chỉ đạo bọn thủ hạ cấp dưới, ngấm ngầm hãm hại, định hại quan lại mà phụ thân ngươi đang quản lý, thật là gan chó che trời, lẽ nào hắn cho rằng Lô châu đã là thiên hạ của mình Dương Hạo hắn hay sao?"

Vĩnh Khánh công chúa đang thò tay định gắp thức ăn, không ngờ án kỷ bị phụ thân đá một cái bay vèo mất. Vĩnh Khánh công chúa tức giận đùng đùng, cầm đũa hung hăng ném xuống đất, chỉ nói được một câu, rồi bị Triệu Quan Gia chặn họng nghẹn lời không nói được thêm lời nào....

Crypto.com Exchange

Hồi (1-631)


<