← Hồi 203 | Hồi 205 → |
Đây là tiếng nói của Thác Bạt Nghiêm, trong hàng rào bất chợt im lặng, Dương Hạo từ từ đứng dậy, giương khiên trước người, khoảng cách gần như vậy, trừ khi là có tốc độ phi phàm, một hảo thân thủ cũng chưa chắc tránh được, hắn không dám khinh suất kẻ địch.
"Ha ha, Thác Bạt Nghiêm, sự tiếp đãi hôm nay của ngươi, quả là còn đặc sắc hơn cả bữa thịt dê nướng và những điệu ca múa tối hôm trước. Ta nghĩ.... ngươi cũng không phải là thiếu tộc chủ của cái bộ lạc Bạch Linh Thị gì đó, xin hỏi danh tính thực là gì?"
Dương Hạo trầm lặng, tìm kiếm vị trí của Thác Bạt Nghiêm từ trong đám sương mù, đồng thời âm thầm ra ám hiệu phát lệnh cho Mộc Ân tìm cơ hội để bắn tên. Nhưng Thác Bạt Nghiêm dường như trong đám sương mù đã thúc ngựa phóng đi, âm thanh lúc trái lúc phải làm cho người khác căn bản không cách nào nắm bắt chính xác vị trí của hắn.
"Ha ha, nói rất hay, nói rất hay, ta quả thật không phải người của Bạch Linh thị, nhưng nếu ngươi gọi ta là Thác Bạt Nghiêm thì cũng không sao. Ta còn có một cái tên, ta nghĩ chắc người cũng đã từng nghe qua, Dương đại nhân không biết đã từng nghe qua cái tên Lý Quang Nghiễm của Ngân Châu hay chưa?
Tất cả những người đứng sau Dương Hạo đều tỏ ra dao động, Dương Hạo cũng chợt chau mày, Lý Quang Nghiễm của Ngân Châu hắn đương nhiên đã từng nghe qua. Đây là một nhân vật quan trọng của bộ tộc Thác Bạt thị, gia tộc Lý Quang Nghiễm đảm nhận chức vụ phòng ngự sử của Ngân châu, vùng với Hạ châu, Nam Bắc gần xa hỗ trợ, không chế thất thị Đảng Hạng ở giữa, chống lại sự kháng cự của Hồi Hột từ phía ngoài, can thiệp việc của Thổ Phiền và Khiết Đan, kể cả thế lực ở trung nguyên. Bọn họ khống chế chắc trong tay gia tộc mình cả vùng Tây Hạ. Nhưng Dương Hạo quả thật không dự liệu việc hắn lại quy phục dễ dàng, che giấu thân phận của mình rời xa khỏi cái hang ổ mà xâm nhập vào vùng tản cư của người Khương ở Hoành Sơn.
"Thì ra là Lý Quang Nghiễm đại nhân phòng ngự sử của Ngân châu, thất kính thất kính. Nói tới điều này ta và đại nhân cùng là quan nhà Tống, không biết Lý đại nhân vì lý do gì lại dụng binh đánh lén."
Lý Quang Nghiễm cười lớn tiếng nói: "Dương đại nhân, trước mặt chân Phật không nói lời điêu ngoa, ngươi cũng không cần thiết phải làm bộ làm tịch. Ở vùng Tây Bắc này từ trước đến nay là tự mình làm mọi việc, có chỗ nào để cho quan gia của Đại Tống để mắt tới đâu? Từ khi ngươi tới dựng phủ dựng châu tới nay, hai châu Lân - Phủ qua lại mật thiết, thể hiện rõ là không coi Lý Thị ta ra gì. Dương đại nhân ngươi quả là giỏi đấy, không những kéo được mối quan hệ của Lân Phủ và Phủ châu để dựa thế, lại vừa đánh vừa tạo mối quan hệ, khiến cho các bộ tộc Khương ở Hoàng Sơn cũng trở thành bạn bè mình. Hiện nay Hạ châu đang đánh nhau tranh chiến cùng với Thổ Phiền, nhất thời không đưa được quân ra, ta nhận được mật thư của Lý Kế Quân, tất nhiên phải vì hắn mà xuất đầu lộ diện."
"Thì là là vì Lý Kế Quân ở Hạ Châu mời ngươi tới đây. Nói đến thì ngươi và hắn tuổi tác tương phản, nhưng luận về thân phận trên dưới, ngươi nên gọi hắn là thúc tộc. Nếu đã vì bản thân là cháu mà xuất binh, cũng coi như nghĩa tận rồi. Lý đại nhân quả là có lòng kiên nhẫn, lừa ta lâu như vậy, mới tìm cơ hội hạ thủ. Nếu ngươi ra tay động thủ bên dòng sông Vô Định, hôm nay Dương Hạo cũng đã trở thành một cái xác bên dòng sông Vô Định rồi."
"Ha ha, giết người một ngàn, tự làm tổn hao bản thân tám trăm. Cuộc buôn bán không có lợi này, ta không làm, quân đội Lô Lĩnh Châu đã từng càn quét tộc người Khương, uy phong đó bổn quan cũng không thể không cẩn thận đề phòng chứ hả. Nếu đem theo đại quân người ngựa đi, ta cũng khó mà che nổi tai mắt của ngươi, đem theo người ít ngươi có tám trăm quân binh trong tay, bổn quan chẳng thể không lường trước sự việc. Nhưng mấy ngày nay theo sự quan sát, người của ngươi cũng chỉ có như vậy, bổn quan trấn thủ Ngân châu, thật không ngờ tới sự việc người Khương Hoàng Sơn lại sống hòa trong người Hán, lại thất bại dưới tay quân hán như vậy quả thật khiến người ta than ngắn thở dài."
Lý Quang Nghiễm đem những lời nói khinh miệt này thốt ra khỏi miệng, quân binh dưới tay Dương Hạo có vẻ không hề phẫn nộ, Dương Hạo không vì thế mà động đậy, cười lớn nói: "Lý đại nhân quả thật rất giỏi, chỉ đem theo hơn hai trăm người, lại dám rời xa khỏi hang ổ, trong đám hơn hai mươi người còn có một số phụ nữ, nhưng cũng khó trách bản quan nhìn không ra mắt để đi đâu mất. Như vậy nói về việc công tử đêm đó bắn tên giết chết Nhật Cổ Đức, chính là bởi vì hắn là người của vùng Ngân Châu, sợ hắn nhận ra thân phận của ngươi?"
Nói tới đây, trong lòng Dương Hạo lại chợt lạnh: "Một người trưởng thành có thủ đoạn và mưu đồ như vậy không lấy gì làm lạ, nhưng một đứa trẻ nhỏ lại có nhận thức như vậy, quả nhiên có thể quyết định đúng thời cơ, điều đó thật khiến người khác kinh ngạc. Đứa trẻ này lớn lên xem ra nhất định không vừa, nhưng không biết tên họ hắn là gì, trong lịch sử chắc chắn có tên tuổi." :
Dương Hạo nghĩ mãi, bình tĩnh tâm trí nói: "Nhưng, hôm nay kế ngươi dụ ta xuất viện binh thất bại, làm loạn doanh trại ta cũng thất bại, chỉ dựa vào hai trăm người có thể làm khó ta sao? Ở đây là địa bàn của người Khương Hoành Sơn, lại không chịu sự quản chế của Ngân Châu các ngươi, ngươi dựa vào hơn hai trăm người có thể công phá được trại của ta, thế thì thoải mái phóng ngựa qua đây."
Lý Quang Nghiễm cười lạnh một tiếng nói: "Đến cả Lân châu Phủ châu cũng chư dám công khai bỏ qua thể diện mà đối mặt với Lý thị ta, ngươi chỉ là một Lô Lĩnh Châu nhỏ xíu, đứng vững còn chưa ổn định, lại dám thách đấu với quyền uy của Lý thị ta sao? Hắc, thực lực không đông đảo, nhưng mọc một cái gan lớn phá trời đây. Ngươi cho rằng giết ngươi là chuyện khó sao? Hôm nay không muốn giết ngươi, bổn quan chỉ là một sự cảnh cáo với hai nhà Chiết Đường, để cho bọn người Khương Hoành Sơn ngu xuẩn xum xoe nhìn cho rõ ai mới là chủ nhân đích thực của vùng thảo nguyên đại mạc."
Dương Hạo mỉm cười nói: "Vậy sao, nếu thế xin mời xuất đao!"
Lý Quang Nghiễm hừ một tiếng lạnh lùng, phía đối diện từ lúc đó không có tiếng động gì.
Mộc Khôi có chút bất an nói: "Bọn họ lại dùng kế, đến bây giờ chưa từng dùng việc đánh thẳng đánh mạnh đến đây, nhất định có quỷ kế gì đằng sau."
Dương Hạo nhìn bầu trời sương mù giăng giăng, nói: "Mộc Ân, ngươi xem thời tiết, lúc nào mây mù mới tan?"
Mộc Ân sắc mặt trầm lắng nói: "Đại nhân, nhìn thời tiết này, e rằng mưa lớn sắp tới. Nếu mưa lớn tới, sương mù dù rằng sẽ tan, sức nhìn vẫn chịu ảnh hưởng rất lớn. Binh lực chúng ta dù nhiều hơn bọn họ, nhưng cần phải vậy quanh bảo vệ cho đám thương cổ, binh mã mỗi nơi đều có hạn, không thể chủ động xuất binh đuổi giặc. Nếu bọn họ dùng ưu thế kị sĩ mà công kích di động, chuyên chú vào một điểm, chúng ra sẽ phải chạy ngược xuôi đối phó, sợ rằng sớm muộn gì cũng bị bọn họ công phá thế trận."
Dương Hạo nhíu mày nói: "Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể để đánh bị động?"
Mộc Ân nói: "Quân ta lực chiến đầu dù không bằng bọn họ, nhưng nếu chúng ra có thể bỏ hết đám hàng hóa nặng nề vô dụng, đem mấy tên thương cổ bảo vệ ở giữa, chỉ dựa vào ưu thế người dông chủ động tìm địch tiến đánh, chưa chắc sẽ bị thất bại. Trận sương mù lớn này có cái hại cũng có cái lợi, nói không chừng chúng ta còn có thể đổi thế bị động sang chủ động."
Dương Hạo lập tức lắc đầu, đề xuất của Mộc Ân là rất chính xác, nếu hiện nay trong tình hình này, thủ thế mà chờ đợi, binh lực lại phải phân tán, sức chiến đấu của một người không bằng được đối phương, không thể phát huy ưu thế quân số đông. Chỉ có thể bỏ đi đống hàng hóa, tập trung binh vào một chỗ, chủ động tìm địch chiến đấu mới có thể tránh được thảm kịch bị giết chết một cách bị động.
Nhưng thứ quan trọng thiết yếu với Dương Hạo lúc này chính là đám thương cổ và hàng hóa. Nếu làm như thế, trận chiến này hắn là kẻ thắng cuộc, nhưng nhìn trên mặt toàn cục, hắn vẫn là kẻ thua cuộc. Lô Lĩnh Châu bởi vì bị hù mà chạy hết, bây giờ nhờ vào sự uy vọng của Đường gia mới có thể miễn cưỡng mời chào bọn họ quay lại, nếu lần này không những việc làm ăn không thành, còn đem số tiền vốn vất hết trên thảo nguyên mênh mông. Nếu thế uy danh của Lô Lĩnh Châu cũng chẳng còn, nói gì đến việc mong mỏi bọn họ đến Lô Lĩnh châu buôn bán làm ăn.
Giữa Lô Lĩnh Châu duy hệ và Lân châu, Phủ châu, tộc người Khương dựa vào mối quan hệ làm ăn, Lô Lĩnh Châu hiện nay nghèo nàn trắng tay, nông dân du mục đều không có tài sản, muốn sinh tồn tiếp tục chỉ thể dựa vào sự kinh thương. Nếu thương nhân bị diệt hết Lô Lĩnh Châu không thể tránh khỏi sự hủy diệt, hôm nay làm thế nào đuổi tên Lý Quang Nghiễm kia đi được?
Dương Hạo lập tức nói: "Làm như vậy không thể được, công thương là vốn lớn cho cái gốc của Lô Lĩnh Châu ta, không thể bỏ hết hàng hóa và các thương cổ, còn những thương cổ cũng cần phải dốc sức bảo vệ sự an toàn của bọn họ. Tạm thời cứ trấn thủ, nghiêm khắc chú ý từng hành động của bọn họ, xem xem sự biến đổi của thời cơ đánh trận rồi hẵng hay, nếu có cơ hội đột phá vòng vây tùy thời. Nơi này không núi không rừng, nhưng hướng về phía tây tầm bảy tám dặm đường là song Vô Định, chúng ta dựa sông lập trại, chỉ cần bảo vệ ba mặt, binh lực có thể sắp xếp trải đi... Trước tiên ta phải đi xem tình hình bên trong thế trận, trấn an một chút đám thương cổ."
Dương Hạo vừa nói sẽ đi về phía trong của doanh trại, mới đi được một bước liền nghe thấy tiếng "leng keng" vang lên. Dường như có âm thanh gì một vật nặng nề rơi xuống đất, Dương Hạo đứng sững, sau đó liền có người phát ra tiếng nói thảm thiết, Dương Hạo thất thanh nói: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Chưa kịp đợi cho người đi thăm dò, một hòn đá rất to bằng nắm tay liền bay đến từ giữa không trung trong đám sương mù đột ngột hiện ra, "bịch" một tiếng nên lên chiếc xe, làm cho chiếc xe bị vỡ ra làm đôi. Cùng lúc đó lại có mấy viên đá nữa từ trên trời rơi xuống. Mộc Ân vội vàng hét: "Giương thuẫn lên, mau mau cúi thấp xuống, đại nhân, mau trốn vào dưới xe."
Mộc Ân không do dự nói thêm, vội vàng nhảy lên kéo mấy người Dương Hạo và Đường Diễm Diễm trốn vào phía dưới một chiếc xe, chỉ thấy từ trong không trung những hòn đá rơi xuống càng ngày càng nhiều, chỉ một lúc lại có vài đám lửa, đám lửa từ trên trời rơi xuống, khói lửa làm ngạt mũi người, lửa rơi vào đám hàng hóa bốc cháy, có người vội vàng kêu cứu. Một hòn đá bắn trúng, cho dù là mũ giáp cũng vẫn bị đập mạnh mà hôn mê chết đi, đánh đến thân tàn xương gãy.
Mộc Ân biến sắc nói: "Đây là toàn phong pháo, bọn họ lại có được toàn phong pháo? Những chiếc xe lớn đó, nhất định là mấy cái xe lớn đó, hơn mười chiếc xe lớn đó bên trên đặt không phải hàng hóa, mà là toàn phong pháo, cái này.......... Cái này không phải chỉ có hơn bốn năm mươi khối đâu?"
Dương Hạo vội vàng hỏi rõ tình hình, không khỏi cũng phải đột nhiên biến sắc."
Toàn phong pháo, vốn là một sáng chế cho quân mã vào Tam quốc, ngoại hình giống chiếc máy xay gió, trên thực tế chính là một cái máy ném đã dùng lực ly tâm. Nếu những chiếc xe ném đá ly tâm có bốn cái cánh tay, gọi là "thập tự pháo", nếu có trên mười cánh tay thì gọi là "toàn phong pháo". Chiếc toàn phong pháo được phát minh ra đầu tiên cánh tay ném đá đều thẳng đứng xuống mặt đất, cứ như vậy xoay tròn mãi toàn bộ trọng lượng đều dồn lên trục xoay tròn.
Dựa vào kĩ thuật luyện của lúc bấy giờ, nếu trục xoay tròn sử dụng nguyên liệu là vàng, thì cả trọng lượng của chiếc toàn phong pháo này rất khó di chuyển. Nếu trục quay không sử dụng chất liệu bằng vàng, thì không có bất cứ loại gỗ nào có thể đủ tạo ra lực phản tác dụng để giữ được sáu bảy cánh tay ném đá cứ thế quay tròn liên tục tạo ra. Bởi thế, trên mặt lý luận có thể làm, nhưng rấy khó sử dụng trong chiến đấu thật. Nhưng loại vũ khí này trái lại được những người khéo léo trên thảo nguyên cải tiến thêm chút, cánh tay sau khi cải tiến là nằm nghiêng so với mặt đất. Cánh tay của toàn phong pháo cũng có sự thay đổi, cứ như vậy, trọng lượng của cánh tay ném đá không dồn lên trục pháo nữa, mà đặt dồn lên cả đế pháo. Kể từ đó, tuổi thọ của những chiếc trục xoay, toàn phong pháo liền đi vào trong thực tế.
Loại vũ khí công thành loại nhỏ này, đặc biệt là có thể xếp trên yên lưng lạc đà, lừa ngựa các loại súc vật chở thồ, tính cơ động khá cáo, chỉ là uy lực lúc ném đá của nó nhỏ hơn một chút. Tuy nhiên doanh trại này Dương Hạo được dựng lên vội vàng sơ sài không phải là tường thành chắc chắn, xe lớn hàng hóa và các vật cản khác vốn không thể chống đỡ. Những viên đá phóng đến, đến cả khiên cũng không thể chống đỡ nổi.
Hơn mười chiếc toàn phong pháo, hơn trăm chiếc cánh tay quay tròn không ngừng, những hòn đá liên tục như mưa, căn bản không cách nào chống đỡ. Hơn nữa lại thêm lang phẩm mã phẩm, khói thuốc độc do thuốc pháo hoàng hao chế thành, ở trong đám sương mù không dễ tan, nếu hít vào nhiều, có thể khiến sự hô hấp của con người khó khắn, mũi bị chảy máu.
Chỉ một thời gian, trong sương mù và khói dày đâu đâu cũng có tiếng ho khan và tiếng rên rỉ. Những quả cầu lửa, khói lửa và đá vẫn không ngừng rơi xuống, Dương Hạo suy nghĩ đến mấy thương cổ và đám hàng hóa, vừa không thể bỏ rơi bọn họ để đánh nhau với địch, gặp phải vũ khí không cách nào chống cự thế này lại không cách nào đứng lên phòng thủ, nhất thời thật sự cảm thấy rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
← Hồi 203 | Hồi 205 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác