← Hồi 171 | Hồi 173 → |
Tiểu Dã Khả Nhi và Thầm Muội Nhi bị giam ở một nhà hầm dưới chân núi, vì hai người đó có một tên có võ nghệ, Tống binh liền đem chúng cột vào một cái cột trong phòng, trong nhà hầm tối thui, ẩm mốc.
Thầm Muội Nhi hơi lo lắng hỏi:
"Tiểu Dã Khả Nhi à, chúng sẽ xử lý chúng ta thế nào đây. Ta thấy cái tên Dương khâm sai háo sắc thật, hắn...liệu có chiếm đoạt ta không?"
Tiểu Dã Khả Nhi an ủi nói:
"Thầm Muội Nhi à, nàng không phải sợ hãi, ta là thiếu tộc trưởng Dã Li Thị, trừ chúng tiêu diệt hoàn toàn Dã Li Thị, nếu không thì không dám làm gì chúng ta đâu. Chúng ta người Đảng Hạng, có ân báo ân, có oán báo oán, không ai dám tùy tiện đối địch với chúng ta đâu".
Hai người đang nói chuyện, bất chợt nghe thấy tiếng vang ở bên ngoài, như âm thanh của vật nặng rơi xuống đất, sau đó có ngọn đuốc bên ngoài cửa phòng."Kẹt..." cửa được mở ra, hai người lập tức ngậm miệng, cảnh giác nhìn về phía cửa.
Trước cửa có một cái bóng cao lớn, che lấp đi ánh trăng chiếu vào phòng, không nhìn rõ mặt mũi của hắn. Hắn từ từ đi lại, đứng trước mặt hai người, Tiểu Dã Khả Nhi không nhịn được liền hỏi: "Ngươi là ai?"
Người đó yên lặng một chút rồi đột nhiên nói một câu Đảng Hạng. Người Đảng Hạng có tiếng nói riêng của mình, nhưng tiếng Hán sớm đã trở thành ngôn ngữ thông dụng nhất trong tộc của họ, trên thực tế rất nhiều người Khương Đảng Hạng đến ngôn ngữ của mình cũng không biết nói nữa, mà Tiểu Dã Khả Nhi là con của tộc trưởng, lại học qua sự phong phú của tiếng Hán, hơn nữa đó lại là ngôn ngữ khó hiểu tối nghĩa.
Hắn ngây ra, rồi vội dùng một câu tộc Đảng Hạng trả lời. Hai người mỗi người một câu, nói qua nói lại.
Thầm Muội Nhi ở bên cạnh chỉ nghe câu được câu không, nàng kiềm chế một lúc lâu, cuối cùng không chịu được liền hỏi:
"Tiểu Dã Khả Nhi, hắn là ai, là người Khương Đảng Hạng chúng ta sao?"
Tên đó cười, lấy ra trong túi mình một hộp quẹt "Xoẹt xoẹt", hắn đánh lửa, tay hắn cầm một cây đuốc châm vào đốm lửa. Một lúc sau đuốc sáng lên.
Đuốc vừa sáng, ánh mắt Thầm Muội Nhi nhìn sang, nhìn thấy dáng dấp của Mộc Khôi, nhận ra hắn là quân địch ban ngày đã chiến với bọn họ, không khỏi ngạc nhiên nói:
"Hắn là người Hán?"
Tiểu Dã Khả Nhi ở một bên trầm giọng nói:
"Hắn không phải người Hán, hắn là người tộc Thác Bạt Thị Đảng Hạng".
Thầm Muội Nhi giật mình nói:
"Thác Bạt Thị? Đó không phải là kẻ thù lớn của chúng ta sao?"
Tiểu Dã Khả Nhi nhẹ lắc đầu, nói:
"Chủ nhân bây giờ của Hạ châu...mới là kẻ thù của chúng ta. Còn hắn, là chủ nhân chân chính của Hạ châu, là tôi tớ của Lý Quang Sầm. Người mà chúng ta tìm, đã tìm được rồi, hắn...đang ở đây!"
Lý Quang Sầm khoanh chân ngồi ở trong lều, trên cột cắm một cây đuốc, nhựa thông cháy xèo xèo, mặt hắn lúc sáng lúc tối sầm lại trong ánh lửa. Mắt của hắn hơi híp lại, hơi trầm tư, đắn đo, lúc này, cái hắn nghĩ tới duy nhất là có thể đem trọng trách ủy thác cho một người duy nhất: Dương Hạo.
Dương Hạo tên này, khi sắp tới vào Tống cảnh, có thể bình tĩnh đoán được cạm bẫy tử vong phía trước, đó là đại trí. Là khâm sứ người Tống, con người hắn là thân cận với Quan Gia, lại có tiền đồ, dẫn mấy vạn dân di dời về hướng tây, đó là đại dũng. Một mình cưỡi ngựa để cứu lấy một tiểu đồng ở Tử Ngọ Cốc, đó là đại nhân. Cầu gãy ở Trục Lãng Xuyên, đó là đại nghĩa. Những hành động của hắn quang minh lỗi lạc, chỉ có người như hắn, mới có thể đối xử tử tế, coi trọng tộc dân của mình.
Nhưng...cục diện rối rắm này, hắn có thể nhận không? Hắn không phải là dân chúng tầm thường, hắn là quan viên Đại Tống, hắn có tiền đồ, vô duyên vô cớ, hắn gánh phần trách nhiệm nặng nề này trên lưng làm gì?
Lý Quang Sầm nghĩ, khóe miệng nở nụ cười:
"Có lẽ, tất cả những điều này là ý trời. Lão phu cần tìm một chỗ dựa phẩm hạnh tin cậy, lại có đủ năng lực gánh vác trọng trách này, hắn thì sao, khó đây, tại sao không phải chỉ có lão phu mới có thể giải quyết thay hắn? Trách nhiệm của hắn đã rồi, nghe xong lời mà Diệp Chi Toàn nói liền quay trở về, rõ ràng là coi sự an ủi mấy vạn dân chúng thành trách nhiệm của hắn. Mà Chiết Ngự Huân bố trí mấy vạn dân chúng ở chỗ này, là vì dè chừng triều đình Đại Tống. Mấy vạn dân ở đây, giống như miếng thịt trên thớt, chỉ có người mới có thể xâu xé được. Chiến tranh ngấm ngầm giữa Khai Phong và Phủ Châu, mấy chục vạn dân chính là một lá cờ trên tay hai bên, bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh. Chiết đại tướng quân bất đắc dĩ, triều đình Đại Tống ngoài tầm tay với, chỉ có mình có thể thay hắn cởi bỏ cái kết này, còn sợ hắn không thể khơi trọng trách này?
Lý Quang Sầm đang nghĩ, Mộc Ân ngoài lều trầm giọng nói:
"Chủ Tướng, Dương khâm sai đến rồi".
Lý Quang Sầm vui ra mặt, vội nói:
"Mau mời vào". Nói xong liền đứng dậy.
Dương Hạo vào trong lều. Vì thân hình Lý Quang Sầm cao lớn, cho nên lều này cũng to lớn hơn các lều khác rất nhiều, Dương Hạo không cần cúi người liền tiến vào lều. Vừa nhìn thấy Lý Quang Sầm đứng dậy, Dương Hạo vội bước lên hai bước nói:
"Mộc lão không cần đứng dậy, mời ngồi. Mộc lão còn chưa nghỉ, không biết tìm ta đến có lời gì muốn nói?"
Lý Quang Sầm nhìn hắn, thở phào nhẹ nhõm, Dương Hạo chau mày, ngạc nhiên hỏi:
"Mộc lão, ngươi sao vậy?"
Lý Quang Sầm khẽ thở dài:
"Dương khâm sai tuổi còn trẻ đã làm thiên sứ khâm sai, là người rất có bản lĩnh. Dáng người đường đường chính trực, lão phu nhìn ngươi, không khỏi nhớ tới con trai ta..."
Dương Hạo nói:
"Ồ, Dương mỗ còn chưa từng nghe Mộc lão nhắc đến lệnh công tử, không biết lệnh công tử giờ đang ở đâu, Đãi Trạch Thiện đã định cư, Mộc lão có thể truyền tin rồi để hắn đến gặp ngươi, cha con đoàn tụ".
Lý Quang Sầm khẽ ngẩng đầu, nhìn vào một góc của lều, thở dài nói:
"Nó tới gặp ta, chỉ sợ là không dễ dàng, có lẽ nhanh thôi...ta sẽ đi gặp nó".
Dương Hạo nói: "Mộc lão...chuẩn bị rời khỏi đây?"
Lý Quang Sầm khẽ lắc đầu nói:
"Lão phu không phải là rời khỏi nơi này, mà là bệnh cũ ngày càng nặng, sợ là sẽ không ở thế giới này được lâu, lúc đó...ha ha, lão phu có thể đi gặp thê tử được rồi".
Dương Hạo sửng sốt, lúc này mới biết là thê tử của hắn đã chết. Lý Quang Sầm lại nói tiếp:
"Nếu còn sống, giờ tuổi tác cũng...xấp xỉ Dương khâm sứ, ngươi vẫn tò mò về thân phận của ta, hôm nay mời ngươi đến đây, lão phu không ngại nói cho ngươi biết, lão phu không phải một nông dân bình thường, cũng không phải là dân Bắc Hán".
Hai hàng lông mày của Dương Hạo nhướn lên, không nói chen vào lời nào, chỉ nghe hắn nói tiếp, Lý Quang Sầm nói:
"Lão phu vốn là thiếu chủ của mộc tộc thị Tây Tạng, lúc đó...việc cũ hơn 40 năm trước rồi, lúc đó vẫn là thời mà Thạch Khính Đường làm vua, lão phu khi đó vẫn là một thiếu niên, theo phong tục của tộc, bị tặng cho một thị tộc khác mạnh hơn để làm con tin. Sau này, cha ta lâm bệnh mà chết, thúc phụ cướp ngôi đại thúc, thiếu chủ như ta bị lạc vào hoàn cảnh có nhà mà không thể về.
Dương Hạo khẽ "A" một tiếng, Lý Quang Sầm thở dài rồi lại nói:
"Từ đó, ta mang theo đoàn tùy tùng lưu lạc trên thảo nguyên, lấy vợ và sinh con.
Lý Quang Sầm nói tiếp:
"Khi đó đoàn tùy tùng của ta có rất nhiều người vợ sinh con, nên thêm dân số vào đoàn lưu lạc trên thảo nguyên, dần dần thành một bộ lạc nhỏ. Nhưng thúc phụ của ta sợ ta sẽ về cướp quyền của hắn, nên luôn phái người đi truy bắt ta. Có một lần người mà hắn phái tìm đến bộ lạc của ta, nhân đêm tối đánh úp bộ lạc ta, các tùy tùng đều liều chết để đánh, cứu ta ra khỏi đó. Nhưng thê tử của ta lại bị chết rất thảm, lúc đó...nó mới năm tuổi".
Dương Hạo an ủi nói:
"Mộc lão, đó đã là chuyện cũ rất nhiều năm rồi. Mấy chục năm nay, thiên hạ thế cục xoay vần, chớp mắt đã yên bình. Vô số hào kiệt đều đã thành chuyện xưa theo mây gió. Ngươi không cần phải đau lòng nữa".
Lý Quang Sầm khẽ nhắm đôi mắt, khi mở ra, sương mù trong mắt đã biết mất, mắt sáng lên nói:
"Đúng vậy, thế cục xoay vần, chớp mắt cái đã yên bình. Nhiều năm nay, lão phu đã quên mất cố hương. Ý chí mạnh mẽ ngày xưa, cũng đã tiêu tan. Thù của thê tử, nay nhắc lại cũng đã không còn hận thù nữa, lòng lão phu...sớm đã chết rồi.
Nhưng, lão phu còn có một tâm nguyện chưa thực hiện được, lão phu không yên, đó chính là bộ hạ đã đi theo nhiều năm này. Bọn họ trung thành và tận tâm, nhiều năm như vậy đã theo lão phu lưu lạc thảo nguyên, chưa từng có suy nghĩ phản bội trong đầu. Lão phu...không xứng với bọn họ, nếu không bố trí dàn xếp thỏa đáng, lão phu...chết không nhắm mắt. Dương khâm sai, lão phu tìm ngươi đến đây, là muốn...phó thác bọn họ cho ngươi, chỉ có giao cho người như Dương khâm sai, lão phu mới yên lòng ra đi".
Dương Hạo nghe xong, tươi cười nói:
"Mộc lão, ta thấy ngươi còn rất khỏe, sống ba năm mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, nhất thiết không nên nói những lời u sầu này. Về phần những người theo ngươi, không sao cả, cho dù các ngươi là dân Bắc Hán hay không, cũng là Hồ tộc Tây Tạng, nay đều là con dân Đại Tống, Dương Hạo nhất định sẽ nghĩ cách để bố trí ổn thỏa cho các ngươi".
Lý Quang Sầm chỉ nói qua loa thân phận của mình, trong đó có rất nhiều điểm nghi vấn, Hồ tộc Tây Tạng dân đông, rất nhiều tên bộ tộc thậm chí chưa từng lưu danh sách sử, Dương Hạo chỉ nói hắn đã là một tộc trưởng tiểu bộ tộc, sống đầu đường xó chợ như thế nhiều năm, bên người chỉ còn lại mười mấy tên Đại Hán.
Lý Quang Sầm lắc đầu nói:
"Dương khâm sứ, bộ hạ của ta, không chỉ có mấy người bên cạnh ta, trên thảo nguyên còn có rất nhiều người, còn có mấy nghìn tộc người đang tranh giành sự sống. Nếu không tìm thấy người nào có thể để cho lão phu yên tâm phó thác, thì ta làm sao có thể để họ lặn lội đường xa đến".
Dương Hạo lắp bắp kinh hãi:
"Nhiều người như vậy?"
Lý Quang Sầm nói:
"Đúng, ngươi là quan phụ mẫu của dân chúng, cũng là quan phụ mẫu yêu thương dân như con, ta rất yên tâm, nhưng bộ hạ của ta rất ngang ngược, sợ gây khó dễ cho ngươi, cho nên, lão phu nghĩ Dương khâm sai hãy bái lão phu là nghĩa phụ, ta ngươi là cha con, bọn họ mới coi ngươi là chủ nhân, Dương khâm sai, ngươi đồng ý chứ?"
Lý Quang Sầm nói xong, hai mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Dương Hạo.
Thời ngũ đại thập quốc, thu nạp nghĩa tử là sự phổ biến trong xã hội, đến Hậu Đường Minh Tống Lý Tự Nguyên, vua cuối Hậu Đường Lý Thung Kha, Hậu Chu Thế Tông Sài Vinh, vua Thục Vương Kiến, vua Kinh Cao Quý Hưng, vua Nam Đường Lý Dục, vua Bắc Hán Lưu Kế Ân, vua Bắc Hán Lưu Kế Nguyên, những vị hoàng đế này đều xuất thân từ nghĩa tử tiên đế.
Hoàng gia còn như thế, dân gian thì cũng không kém, Dương Hạo là người kế thừa trí nhớ của Đinh Hạo, nghe nói vấn đề này cho nên khi thấy Lý Quang Sầm đưa ra đề nghị này không lấy gì làm lạ, nhưng...vô duyên vô cớ nhận cha, thật không thoải mái, Dương Hạo hơi do dự.
Lý Quang Sầm nói:
"Bọn họ có tài nghệ, chỉ cần ngươi đồng ý rồi, từ nay về sau ngươi chính là chủ nhân của họ, ngươi chỉ vào hướng nào, cho dù là núi đao biển lửa, thiên quân vạn mã, bọn họ cũng sẽ liều mạng chịu chết. Bộ hạ trung thành như vậy, ngươi tìm cũng không thấy đâu".
Dương Hạo cười đau khổ nói:
"Mộc lão, nếu như là ở thảo nguyên, có thể có một bộ lạc thế này, có thể có một lực lượng không thể bỏ qua như này, ta nghĩ bất kì người nào đều thèm nhỏ rãi. Song...đây có thể là người Tống, ai biết có thể dễ cho ta có một lực lượng như vậy? Ngươi muốn ta bố trí cho họ như thế nào?"
Lý Quang Sầm khẽ cười nói:
"Dương khâm sai, ngươi chỉ là không muốn tự dưng gánh vác một phần trách nhiệm mà thôi. Dựa vào trí thông minh và tài cán của ngươi, chỉ cần ngươi nhận, lo gì không thể bố trí thỏa đáng cho họ? Ngươi nói không thể bố trí cho mấy ngàn tộc dân, ngươi có thể có cách bố trí mấy vạn dân của mình thì sao?"
Lý Quang Sầm mỉm cười nói:
"Nếu lão phu đoán không lầm, Chiết đại tướng quân tuyệt đối không chọn nơi bố trí dân chúng, mà triều đình Đại Tống cũng không thể ở nơi này để họ trở mặt với Phủ châu. Xích Trung tướng quân sẽ không mang binh tốt bảo vệ nơi này. Đến lúc đó, mấy vạn dân, thì chỉ có lưu lại đây bị người khác ức hiếp, họ là những người mà đích thân Dương đại nhân mới làm được, coi ngươi là phụ mẫu tái sinh, ngươi...nhẫn tâm đứng nhìn bọn họ bị ức hiếp sao? Chỉ cần ngươi đồng ý chăm sóc mấy ngàn tộc dân này của ta, tình thế này căng thẳng, lão phu đến thay ngươi cởi bỏ, thế nào?"
Dương Hạo ánh mắt chợt lóe, từ từ nói:
"Mộc lão, mấy nghìn tộc dân của ngươi đều là dân du mục lưu lạc trên thảo nguyên, tất sẽ giỏi cưỡi ngựa bắn cung, trong mấy nghìn người ấy trừ phụ nữ và trẻ em, tối thiểu cũng có một hai nghìn binh tinh nhuệ, nếu bảo họ đi canh giữ Lô Hà Lĩnh, như thế ngoài Hạ Châu, Phủ Châu chính diện tuyên chiến, dốc toàn lực xuất binh, nếu không thì họ đủ để bảo vệ nơi này chu toàn không?"
Lý Quang Sầm mỉm cười nói:
"Dương khâm sứ, dự đoán của ngươi, chỉ là một điểm trong số đó, lão phu còn có một bí mật, nhưng lão phu chỉ có thể nói nó cho nghĩa tử của mình, sẽ không nói cho khâm sứ triều đình ngươi. Nếu ngươi nhận lão phu là nghĩa phụ, lão phu sẽ có lợi ích rất lớn cho ngươi".
Dương Hạo chau mày nói:
"Mộc lão, ta không thể hiểu, vì sao ngươi nhất định muốn ta nhận ngươi làm nghĩa phụ, muốn ta trở thành thiếu chủ của họ. Ngươi cũng biết, ta là mệnh quan triều đình, vị tất có thể ở lại phủ cốc này, có lẽ ngày mai có thánh chỉ, ta phải đi nơi khác làm quan, lúc đó...làm thế nào với mấy nghìn tộc dân của ngươi, lẽ nào đi cùng ta sao?"
Lý Quang Sầm cười ha ha nói:
"Người đàn ông trên thảo nguyên, giống như con sói hung ác, họ có thể tự kiếm ăn, cũng không cần đến sự chăm sóc của người khác. Trên thực tế, nhiều năm nay, ta cũng thường bỏ kệ họ một mình đi ra ngoài, nhưng năm con sói cần có một con lãnh đạo, một trăm con sói cần có một con sói làm vua, bầy sói gào thét núi rừng, qua lại thảo nguyên, nơi đi qua, trời đất cũng biến sắc, không thể thiếu một người dẫn đầu trí tuệ đại dũng đại nhân đại nghĩa. Nếu ngươi muốn làm quan, thì ngươi cứ làm quan, ta chỉ mong, sau khi ta chết, ngươi có thể giữ trọng trách chăm sóc bọn họ. Đó là mong muốn lớn nhất của lão phu, hy vọng cho tộc dân của ta có thể giữ vững, mà không phải bị dung nhập trong mấy vạn dân, trăm năm sau, mất tăm mất tích, đời đời con cháu đều làm nông phu bình thường".
Dương Hạo trong lòng do dự không đưa được ra quyết định, hắn cũng không gọi lão phu kia một tiếng nghĩa phụ, chỉ là cho dù Lý Quang Sầm che dấu những lời nên nói, hắn vẫn ngầm cảm thấy sự việc không đơn giản như bái Lý Quang Sầm làm nghĩa phụ. Nhưng mà, giải quyết sự lo lắng của mấy nghìn dân, chính là việc lớn nhất bây giờ, hơn nữa cũng là việc không có cách gì giải quyết. Nếu tên họ Mộc này có thể giải quyết, thì bản thân mình có nên đồng ý với hắn không?
Lý Quang Sầm thở dài một tiếng, nói:
"Dương Hạo à, dứt bỏ mấy vạn dân ngươi muốn cứu vớt, ta nghĩ vì mấy nghìn tộc người phó thác cho một chủ nhân đáng tin cậy là có ý của nó, một mình ta lẻ loi, muốn nhận một nghĩa tử để an ủi khi buồn, ngươi...không thể gọi ta một tiếng nghĩa phụ sao?"
Giọng nói vô cùng chua xót, khi ngẩng đầu nhìn, Lý Quang Sầm mặt mũi toàn râu, tóc hoa râm, nếp nhăn trên mặt đã quá nhiều, mắt ẩn chứa sự cầu xin cùng thương cảm. Khi mới gặp hắn, hắn khoanh chân ngồi ở trong xe, tuy là lúc lánh nạn, nhưng lại cho người ta một cảm giác như cây tùng vững như núi, bia đá giữa biển đông, cao ngạo, kiên cường. Giờ, dáng người của hắn trùng xuống, kiêu ngạo ở đâu?
Người Dương Hạo nóng ran, bật thốt lên câu:
"Mộc lão, để ta gọi ngươi một tiếng nghĩa phụ không khó, song...ta không muốn sửa họ Dương thành họ Mộc, họ này...ta mong được giữ lại. Nếu Mộc lão đồng ý, Dương Hạo nguyện nhận Mộc lão là nghĩa phụ".
Dương Hạo trầm giọng nói tiếp:
"Dương Hạo một lời nói đáng giá ngàn vàng".
Khóe miệng Lý Quang Sầm từ từ nở nụ cười, nụ cười ấy giống như người thợ săn nhìn thấy một con hổ rơi vào bẫy, hắn có phần đắc ý:
"Ha ha ha, được lắm, lão phu đồng ý với ngươi. Nguồn gốc tổ tiên của lão phu chính là hậu duệ của Hoàng Đế, là họ Cơ. Sau đổi thành Thác Bạt, thời Ngụy Hiếu Văn Đế đã sửa thành họ Nguyên. Ngụy vong, thì họ là Thác Bạt, đến đầu thời Đường, được ban cho họ Lý. Lão phu để tránh tai mắt của người đời, giờ lấy họ Mộc, họ thì sửa đi sửa lại có gì là không được cơ chứ, tộc người của ta giờ đổi thành họ Dương, ngươi thấy sao?"
Dương Hạo nghe xong không hiểu đầu đuôi thế nào, không nghĩ rằng lai lịch của lão họ Mộc này lại phức tạp như vậy, hắn suy tư một lát, cuối cùng cũng gật đầu, rồi nói:
"Thác Bạt Thị? họ Lý? Mộc lão ngươi...là thiếu chủ của tộc nào?"
Lý Quang Sầm ho nhẹ một tiếng nói: "Con của ta, giờ ngươi...hãy gọi ta một tiếng nghĩa phụ!"
← Hồi 171 | Hồi 173 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác