← Hồi 147 | Hồi 149 → |
Trương Thông Phán và Sài Chủ Bộ vội vàng nhận lệnh, Vương Chủ Bộ đem theo mấy người đi cùng Phù Diêu Tử lấy thuốc. Trương Thông Phán đem mấy quân binh đi theo Dương Hạo về phía đường lớn Tây Giác Lầu. Còn Từ Phong Thanh tự mình đem theo số người còn lại đến kho lương.
Dương Hạo gấp rút đến tây thành, những người dân đang đi phía sau Từ Tri Phủ cũng đi cùng hắn để xem, nhưng không ai gây phiền toái cho hắn cả. Mắt đã thấy địa phận tây thành, từ phía trước con đường lớn đột nhiên có một công tử nho nhã, tay cầm một cái lồng chim, lắc lắc đầu đi tới.
Vị công tử đó cứ đi thẳng tới, đang cảm thấy phong cảnh làm vui lòng người, "Ánh xuân" đẹp vô hạn, đột nhiên nhìn thấy một tên ăn mày vội vã chạy tới thì có chút ngẩn ra, lại nhìn thấy phía sau tên ăn mày đó có bảy, tám đại binh đi theo. Vị công tử này đột nhiên thay đổi sắc mặt, quay đầu bỏ chạy.
Dương Hạo người tuy đã đến Quảng Nguyên nhưng lòng lại vẫn ở hoang mạc, làm gì còn tâm trí để ý đến chuyện người khác, nên không quan tâm tới hắn. Vị công tử phía trước càng chạy càng hoảng. Hắn phát hiện ra mình rẽ bên nào thì đại binh lại cũng rẽ bên đấy, mình đi tránh sang một bên thì đoàn binh cũng đi theo. Trước mắt đã là cổng nhà mình rồi, vị công tử này chạy toát hết cả mồi hôi. Chợt hắn dậm mạnh chân nói: "Thôi đi, thôi đi, các người không phải đuổi nữa, ta thả con anh vũ này đi rồi mà vẫn chưa được sao?"
Tên ăn mày chẳng thèm để ý đến hắn, chạy vọt qua người, một tay cầm một chiếc rìu, tay kia cầm sào trúc, chẳng ai thèm để ý đến hắn. Ngay cả những binh sĩ cầm thương cũng chạy vọt qua người hắn. Vị công tử này lòng đầy ngạc nhiên, xách lồng chim nhìn theo đám người đó chạy vào trong nhà mình, liền chạy theo sau.
Hoá ra vị công tử này chính là thiếu gia Diệp Chi Tuyền của Diệp gia, lần trước khi từ Nghênh Xuân Các đi ra thì bị Trình đại tướng quân giận dữ không đâu thẳng mặt mắng chửi cho một trân, rồi thả đi 60 con hùng ưng đắt tiền mà hắn mua về, từ đó hắn đã mắc phải chứng bệnh "Sợ hãi quân nhân".
Hắn thích nuôi chim, mang lồng chim đi dạo, lại sợ bị quan binh nhìn thấy sẽ bắt phải thả, thế nên mỗi lần đi trên đường nhìn thấy quan binh là lại trốn ngay đi xa. Gần đây Trình Thế Hùng dẫn binh đi tham chiến Bắc Hán, trong Quảng Nguyên chỉ còn lưu lại một bộ phân nhân mã thủ thành, trên những con đường trong thành khó mà nhìn thấy được quan binh, vì thế hắn mới có thể tuỳ ý mà đi lại, không ngờ rằng hôm nay vừa ra cửa chưa lâu thì lại gặp phải họ.
Diệp Chi Tuyền về đến nhà, nhìn vào trong không khỏi bất ngờ, thấy cha mình đang dẫn cả nhà già trẻ quỳ xuống sân, bên trên bậc cao là một kẻ ăn mày tóc dài vắt qua vai đang đứng, một tay cầm rìu một tay cầm cái gậy như chổi lông gà, Diệp Chi Tuyền bất giác vừa kinh ngạc vừa giận, xông lên phía trước nói: "Ban ngày ban mặt mà tên ăn mày ngươi lại dám vào đây mà cầm rìu doạ nạt hả?"
Hắn vừa nói đến đây thì đột nhiên nhớ tới mấy quan binh đang đứng ở trong sân, cường đạo đánh cướp mà quan binh lại không giúp khống chế sao, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ lại có chuyện gì mà bản công tử không biết sao?
Lúc này hắn nhìn thấy cha hắn quay đầu lại, nghiêm giọng quát: "Tiểu súc sinh, còn không mau quỳ xuống!"
"Cha...."
"Quỳ xuống!"
Diệp Chi Tuyền vội vàng quỳ xuống, Diệp lão gia quay người lại, nói: "Khâm sai đại nhân, tiểu nhi lỗ mãng không hiểu chuyện, Khâm Sai đại nhân xin đừng trách tội."
"Khâm Sai đại nhân?"
Diệp Chi Tuyền chỉ cảm thấy như trời đất xoay chuyển, như mây sương che trời che biển. Trong nhà mình tuy là có một số tiền để không, nhưng dù sao thì cũng chỉ là một tiểu thương, cho dù có đi cầu xin thì quan phủ cũng chẳng thèm đến cửa, nhưng Khâm Sai... Khâm Sai là người mà Hoàng Thượng phái xuống, là sứ giả, sứ giả đến nhà mình làm cái gì, làm sao lại... làm sao sứ thần của thiên tử lại còn rách nát hơn cả ăn mày vậy?"
Dương Hạo ôn hoà nói: "Ông chủ Diệp, sự việc can hệ đến tính mạng của mấy vạn sinh linh, vẫn mong ông chủ Diệp trượng nghĩa tương trợ. Bản quan lần này đến đây là thay mặt cho triều đình, ngươi yên tâm, nếu như xe ngựa dân phu có thương tổn gì thì triều đình sẽ bồi thường. Những tổn thất do trưng dụng xe làm cho việc buôn bán đình tệ quan phủ cũng sẽ bồi thường thoả đáng."
Ông chủ Diệp ngẩng đầu lên, cảm động nói: "Khâm Sai đại nhân đừng nói như vậy, tiểu nhân tuy là một tiểu thương, nhưng cũng hiểu được đại nghĩa, cho dù đội xe của ta tất cả đều bị huỷ thì cũng là đáng. Việc này có thể đến với Diệp gia thì cũng là vinh dự cho Diệp gia. Xe lừ ngựa của Diệp gia mỗi ngày đều đi khắp nơi, không ở Quảng Nguyên, nhưng tiểu nhân sẽ lập tức bắt đầu chuẩn bị, điều động tất cả xe, phu xe đang ở Quảng Nguyên đến kho phủ nghe sự sai khiến của đại nhân."
Dương Hạo cảm thấy rất xúc động, hắn không ngờ trong dân gian lại có một người hiểu chuyện như vậy, một người làm buôn bán lại biết rõ lễ nghĩa như thế, hắn vội vàng đưa Tiết Việt vào tay Trương Thông Phán, bước lên trước đỡ ông chủ Diệp dậy, vui mừng nói: "Ông chủ Diệp thâm hiểu đại nghĩa, bản quan sẽ nói chuyện này cho Từ Tri Phủ, đặc biệt sẽ lên triều khen ngợi ông chủ Diệp."
Ông chủ Diệp nghe vậy vội vàng nói không dám, trên trán lộ rõ vẻ mừng rỡ. Tiền hắn có, duy chỉ có danh tiếng, vinh quang là không thể dựa vào gia tài vạn quan mà có thể có được. Nếu như triều đình khen ngợi một tiếng "Nghĩa thân hỉ sĩ", thì từ nay về sau Diệp gia ở trên cái đất tây bắc này sẽ không còn là một tiểu thương đơn giản như cũ nữa. Nhưng ông chủ Diệp cũng là thành tâm thành ý muốn giúp nan dân, bây giờ bất ngờ lại nhận được những lời hứa của Khâm Sai đại nhân như vậy nên rất vui. Hắn quay người nói với nhi tử: "Con à, lần này chúng ta cứu giúp nạn dân là một nghĩa cử hành thiện lớn, con hãy đích thân dẫn đội xe đi theo Khâm Sai đại nhân đến Ngọ Cốc đi."
"Sao cơ? Con?" Diệp Chi Tuyền đang quỳ một bên như chẳng có chuyện gì nào biết khổ tâm của phụ thân, không nghĩ rằng cái cụm từ "Nghĩa thân thiệt sĩ" lại chụp lên đầu mình, vừa nghe thấy lời này liền ngẩng đầu lên, chỉ vào mũi mình nói.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Khi Dương Hạo đi đến kho lương thì Từ Tri Phủ đang chỉ huy nẻngười đóng bao lương để đợi vận chuyển. Nhìn thấy Dương Hạo đi tới thì hắn vội vàng chạy lại nghênh tiếp, chắp hai tay nói: "Dương đại nhân. Có thể điều được xe không?"
Dương Hạo nói: "Diệp gia tuy là buôn bán vận chuyển nhưng các xe đều đã chuyển hàng đi xa. Bây giờ số xe còn lại trong thành cũng không còn nhiều, những chiếc xe vận chuyển hàng hôm nay đã về thì đều được dừng lại rồi, chỉ đợi xếp lương thực lên là lập tức đi. Còn có một số xe chở khách cũng cần phải nói rõ tình hình cho khách nghe, bồi thường tiền đi lại cho họ, rồi sẽ lập tức đi.
Nhưng... những chiếc xe này chỉ vận lương không đã không đủ rồi, ta vốn ngoài muốn mang đủ số lương và dược thảo đi, còn muốn để chống một ít xe để trở người già trẻ nhỏ và người mắc bệnh nữa, như vậy tốc độ có thể nhanh hơn, cách thì tốt nhưng bây giờ không thể thực hiện được."
Từ Phong Thanh vội vàng nói: "Dương đại nhân chớ lo lắng, đại nhân cứ vận chuyển lương trở về trước, mấy ngày sau bản phủ sẽ cố gắng thu xếp chuẩn bị thêm một đội xe nữa, những lương thực còn lại sẽ gấp rút đuổi theo sau tiếp ứng. Đúng rồi, phía bắc bây giờ chiến sự ra sao rồi? Có cần quan binh áp tống không? Thật không dám giấu, Quảng Nguyên bây giờ quan binh thủ thành cũng không nhiều lắm, bản quan cũng không thể tìm được đâu ra nhiều người, khấu trừ nhân mã hộ thành thì đưa cho ngài 300 binh miễn cưỡng vẫn có thể được."
Dương Hạo lắc đầu, thầm nghĩ: "Phía bắc bây giờ đều đang đánh loạn, nếu thư thật sự không may mắn gặp phải quân Khiết Đan thì 300 người của ngươi cũng không đủ nhét vào kẽ răng, phái đi thì cũng có tác dụng gì." Hắn đang định cự tuyệt thì đột nhiên nhìn thấy Dương Tấn Thành mang theo một đám tuần bổ nha sai đang đứng cạnh đó, đây đều là người mà hắn gọi từ nha môn. Dương Tấn Thành đến đây mới biết mình đã sợ bóng sợ gió, hoá ra chỉ là Khâm Sai triều đình tới Quảng Nguyên là để trưng thu lương thảo. Có điều vị Khâm Sai này lại là người hắn quen biết. Thời gian mới có nửa năm mà người ta từ một tiểu quản sự của Đinh gia đã trở thành đường đường Khâm Sai trên triều đình, bát phẩm đô giám, Dương Tấn Thành đứng một bên nhìn, quả thật rất ngưỡng mộ.
Dương Hạo nhìn thấy hắn, vốn mồm định nói từ chối nhưng lại thôi, chỉ tay vào Dương Tấn Thành cười nói: "Từ địa nhân, bản quan không cần binh tướng của ngài, chỉ hi vọng ngài có thể cho ta mượn một đám tuần bổ sai nha thôi, thế nào?"
Từ Tri Phủ rất ngạc nhiên, nói: "Dương đại nhân là nói... chúng... bọn chúng?"
Hắn chỉ vào đám người Dương Tấn Thành, Từ Tri Phủ cười nói: "Bọn chúng ngoài việc tuần tra thành, quảng trị an, phòng gian cấm bạo, tra áp buôn lậu, bắt cướp bóc, vô lại ẩu đả, đuổi đám điêu dân buôn bán làm loạn ra thì còn có tác dụng khác gì nữa?"
Đám người Dương Tấn Thành nghe thấy vừa ngượng vừa xấu hổ. Bộ ngực vừa ưỡn lên thoắt cái đã lại lặng lẽ khom xuống.
Dương Hạo lắc đầu nói: "Từ đại nhân nói sai rồi. 'Quả quýt dày có móng tay nhọn, muối bỏ đậu phụ'. Việc mà 3000 tinh binh không làm được thì ta lại có thể mượn 300 quản thành... à không, 300 tuần bổ nha sai để làm cho đâu ra đấy thôi."
Đám người Dương Tấn Thành thấy thế liền dương dương tự đắc, lại ưỡn ngực lên.
Từ Phong Thanh chợt hiểu ra, nói: "Dương đại nhân là muốn... để bọn họ đi quản lý chỗ dân Bắc Hán đang di rời?"
Dương Hạo nói: "Không sai, gần 5 vạn người, già trẻ gái trai, xấu tốt đủ cả, ăn uống bừa bãi, tiến hành đóng doanh trại lại giống như một đại quân thành phố di động.
Những quan binh trên chiến trường chém giết địch thì không hề mơ hồm nhưng để họ quản lý dân chúng thì lại không được, ngoài hô đánh hô giết ra họ cũng không biết làm gì khác. Những chuyện này lại là việc mà tuần bổ nha dịch quý phủ giỏi nhất."
Từ Thanh Phong nói: "Muốn mượn tuần bổ sai dịch cũng được, nhưng bản quan tổng cộng chỉ có 500 nha sai, cho ngài mượn 300..." Hắn do dự một chút rồi đột nhiên nói: "Thôi vậy, vẫn là chuyện của Khâm Sai đại nhân bên đó gấp gáp hơn, bản quan ở đây đành phải để những người còn lại khổ cực một chút vậy."
Dương Hạo nghe thấy thì vui vẻ nói: "Đa tạ Từ Tri Phủ, 5 vạn quân dân đều sẽ cảm tạ công đức của Từ đại nhân."
Chính vào lúc này, có người phi ngựa tới, hắn ghìm ngựa lại, nhìn thấy kho lương đang rất bận rộn, có nhiều người đang đổ đầy lương vào bao, liền hét lớn: "Lương trữ Sử đại nhân ở đâu, tại hạ là Tín Sử của Đinh gia Bá Châu, lương thực Đinh gia vạn chuyển lập tức sẽ vào thành. Xin mời đại nhân chuẩn bị điểm thu."
Dương Hạo hơi rùng mình, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên: "Đinh gia Bá Châu!"
Khi nghe thấy mấy từ Đinh gia Bá Châu phát ra từ miệng của người khác hay phát ra từ miệng mình hắn đều không có cảm giác gì, nhưng bây giờ lại nghe thấy tráng đinh vận lương của Đinh gia trang nói ra bốn chữ này, lại như là tiếng sấm mùa xuân đầu tiên, thoắt cái đã làm chấn động tâm tư đã bị khoá lại rất lâu của hắn.
Những từ này hắn đã từng nghĩ rằng sau khi trải qua những trận chiến đẫm máu trên chiến trường, rồi sự tranh giành sinh tử trong chặng đường bôn ba đã làm nó phai nhạt đi. Nhưng bây giờ đột nhiên nó lại hiện lên một cách rõ ràng như mới trong đầu hắn.
Người mẹ già kêu ca, lại có chút hèn nhát, cả một đời chỉ muốn ở lại Đinh gia, nhưng đối với hắn thì hết mực yêu thương; Tao Trư Nhi một người huynh đệ hay trốn trong động đất đợi hắn để chia sẽ những chuyện hay ho, một người cả một đời chỉ muốn có được một nữ nhân; một La Đông Nhi dịu dàng trong sáng như một suối nước trong. Nụ cười, tướng mạo của họ như hiện lên rõ mồn một trước mặt hắn, giống như những vết thương bị từng đao từng đao cứa vào tim đã kết khô máu, lại một lần nữa chảy ra dòng máu đỏ.
Từ Tri Phủ đã nhìn thấy sứ giả đến báo tin, lại quay đầu nhìn Dương Hạo, hắn đột nhiên hoảng sợ: Vị Khâm Sai đại nhân mặc giống ăn mày này không biết từ lúc nào hai mắt lệ đã chảy...
Dương Hạo cùng Từ Tri Phủ cưỡi ngựa chạy ra ngoài thành, gia đinh của Đinh gia đã được cho về trước, Từ Tri Phủ lệnh cho đội xe Đinh gia tạm thời ở ngoài thành, không cần vào bên trong, đám gia đinh này mơ hồ không biết lần này có giống lần trước không, lại vì những chuyện gì đó mà đắc tội với quan phủ, nên đều vội vàng chuồn mất
Từ Tri Phủ mặc dù là quan văn nhưng cũng biết cưỡi ngựa, nhưng hắn cũng chỉ có thể cưỡi ngựa lành, ngựa phi nhanh thì lại không thể, may mà bây giờ vẫn còn phải đợi Phù Diêu Tử đi thu thập thảo dược và đợi xe của Diệp gia tập trung lại nên nhất thời không cần nhanh chóng lên đường, vì thế Dương Hạo có thể từ từ cưỡi ngựa đi với hắn ra ngoài thành.
Khi đội xe Đinh gia đến thì bọn họ đã có sẵn xe ngựa hơn nữa đều đã quen chạy đường dài, lương thực cũng sớm đã buộc chặt cẩn thận, Dương Hạo liền quyết định trực tiếp vận chuyển một phần số lương thực này đến Ngọ Cốc, ngay cả xe ngựa và phu xe cũng đều có thể trưng thu được.
Ngựa đi về phía đông thành, mãi mới đến được ngã tư, thì nhìn thấy một đoàn người đang từ từ đi tới, vừa đúng lúc ngăn bước chân của họ. Đó là một hộ gia đình đang bê linh cữu, nhìn thấy có vẻ như là một đại hộ, người trong gia tộc và gia đinh cũng không ít, hơn một trăm người đang mặc áo tang, cầm phướn chiêu hồn, rải dọc hai bên đường là tiền giấy. Tám đại hán phía trước khiêng một chiếc quan tài, đi phía trước quan tài là một tăng nhân mặc áo cà sa, mồm lẩm bẩm tụng kinh.
Chiếc quan tài đó và cả trăm người đưa tang đã đứng chật cả đường, làm cho người ta lùi lại cũng không được, hơn nữa làm tang người chết là việc lớn, quan phủ cũng không thể không tôn trọng tục dân gian, Từ Tri Phủ liền cau mày nói: "Dương Tấn Thành, bảo bọn chúng đi nhanh đi, bản quan còn có chuyện phải làm."
Dương Tấn Thành đang định thúc ngựa lên trước thì Dương Hạo ngăn lại, nói: "Thôi vật, thuốc và xe của chúng ta vẫn chưa tập trung xong, không thiếu nửa khắc này. Nhà có tang sự, vốn đã là chuyện bi thương, không cần phải thúc giục họ nữa." Dương Hạo vừa nói vừa nhìn kĩ về đoàn người, nhất thời ngây ra.
Thời Hán Nguỵ cao tăng thường mặc áo cà sa màu đỏ, thời Đường Thống lại mặc cà sa màu tím và màu đỏ tươi, chiếc áo cà sa mà vị cao tăng này mặc chính là màu tím, trên đầu đội mũ tì lô. Chỉ thấy cao tăng đó đi từ từ từng bước, miệng lẩm bẩm tụng kinh, trong tay cầm chuông kim cương lắc lắc.
Vị cao tăng đó môi hồng răng trắng, lại có vẻ tuấn tú, lại nhìn thấy mặc áo cà sa, đội mũ tăng, trông rất giống Đường Tam Tạng tái thế, nhìn thấy bộ dạng đó Dương Hạo không khỏi kêu thất thanh: "Bích Túc!"
Bích Túc đang bị ánh nắng chiếu vào làm cho loá mắt, cố gắng lắm mới ngẩng đầu lên để đọc kinh thì đột nhiên nghe thấy có tiếng người gọi tên tục của mình. Nhổ vào! Lão tử căn bản chưa từng xuất gia, còn không phải là đang đuổi vịt lên giá sao...
Hắn vội vàng ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một tên ăn mày cưỡi ngựa đến, bên cạnh là những nhân vật cưỡi ngựa tỏ vẻ rất uy nghiêm, ngoài hai kẻ ăn mày bẩn thỉu ra thì còn có một văn sĩ mặc cẩm y dài, tuần bổ mặc hồng bào, làm hắn không khỏi có chút kinh ngạc.
Dương Hạo xoay người xuống ngựa, đứng bên ven đường nói: "Bích Túc, ngươi... ngươi làm sao lại đi làm hoà thượng vậy? Ta là Dương Hạo đây."
"Dương Hạo?" Bích Túc vô cùng vui mừng, liên mồm hỏi: "Ta nghe nói ngươi đã làm Khâm Sai, nhưng sao bộ dạng ngươi lại ra thế này, đang cải trang vi hành à?"
"Vi hành cái gì chứ."
Dương Hạo oán trách nói: "Đừng nhắc tới nữa, cả đoạn đường bị bọn chó Khiết Đan đuổi giết, ta vội vàng đưa người đi theo hướng khác, lần này trở về đây là để trưng thu lương thực của Từ đại nhân Quảng Nguyên. Ngươi xuất gia rồi sao?"
"Xuất gia cái khỉ gì."
Bích Túc nhổ một miếng nước bọt nói: "Tiền mà ngươi để lại vốn là có thể dùng đủ, ai ngờ tên đại phu tầm thường không có bản lĩnh gì, thu tiền chữa bệnh lại cao. Hắn nói cái gì mà chiến sự phía bắc rất căng thẳng, rất nhiều thuốc đã bị quan phủ thu mua mang đi, cho nên tiền thuốc mới đắt lên mấy lần, ta cũng không biết là thật hay giả, nhưng lúc đó cả ngày nằm bò ở Hàng Đầu, đành phải làm theo hắn vậy. Aiyo, ta đúng là hổ lạc vào bình dương bị chó lừa mà, cứ như vậy đến khi bệnh của ta khỏi thì tiền cũng hết sạch, nợ người ta cả một khoản lớn tiền ăn và ở..."
Dương Hạo nhìn huynh đệ mình, không tin nói: "Dựa vào bản lĩnh của ngươi, kiếm một chút tiền đâu có khó?"
Bích Túc trừng hai mắt lên nói: "Dễ? Dễ cái gì? Phía bắc đại chiến, trong thành Quảng Nguyên mỗi ngày đều có người kiểm tra lai lịch, ta ở trong khách điễm mà đám tuần bổ không biết đã đến bao nhiêu lần, trong đó lại có một người biết ta, biết được thân phân ta, rồi cảnh cáo ta không được gây án tại Quảng Nguyên.
Bây giờ không giống như xưa nữa, kẻ nào dám làm loạn sẽ bị trị tội nặng gấp 10 lần, kẻ bị chặt đầu trước mặt mọi người cũng có. Ta tuy là có thể kiếm ra tiền, nhưng lại không có lệnh bài xuất thành, lúc đó còn không để người ta bắt lại được sao... haizzz, thật sự bất lực, đành phải vào làm rửa chén cho tiệm ăn, làm tiểu nhị, những khoản nợ này không biết đến bao giờ mới có thể trả hết được, ngươi đi vinh quang làm Khâm Sai đại sứ, ta lại ở tiệm ăn làm tiểu nhị, khổ quá..."
Bích Túc nói có vẻ rất bi thương, Dương Hạo nghe xong cơ hồ như cũng có chút đồng tình. Khi mấy người họ vào thành, đã thấy những quan binh thủ thành đang khám xét rất nghiêm ngặt người ra vào, những nạn dân từ phía xa chạy trốn đến đều bị kiểm tra từ đầu đến chân rất tỉ mỉ. Nếu như không phải là đám người Phạm Lão Tứ trên người có đeo lệnh bài quan binh thì hắn cũng không thể vào được thành, biết rằng những lời này của Bích Túc không sai, liền nói: "Là do ta suy nghĩ không chu đáo, vậy ngươi làm sao lại... ?"
Bích Túc cười ha ha, dương dương tự đắc nói: "Thiên hạ không tuyệt đường sống của con người. Phụ thân của Tiền viên ngoại chết, muốn làm một cái tang thật lớn, lại không tiếc tiền mời hoà thượng trong Phổ Tế Tự làm pháp sự, liền tìm hai hoà thượng tha phương trong thành Quảng Nguyên, lại chê họ quá xấu xí, nên đã mướn ta làm đại hoà thượng chủ trì pháp sự. Nói rằng sẽ thay ta trả tiền ăn ở."
Gần đó có một người mập mạp khuôn mặt rỗ, mặc một chiếc áo hiếu, trong tay cầm một cây gậy tang, nghe thấy lời này của Bích Túc thì lập tức giận tím mặt. Có lẽ đó chính là đại hiếu tử Tiền viên ngoại, nghe nói kẻ giống ăn mày là Khâm Sai, lại thấy người đứng bên cạnh là Tri Phủ lão gia nên không dám làm gì.
Dương Hạo nghe vậy liền đi lại xem mặt hai tên hoà thượng thật, chỉ thấy một tăng nhân mặc áo xám, một người có lông mày thô ác, mũi to xấu, một người có vẻ đôn hậu tráng kiện, cánh tay to eo tròn, giống như Sa hoà thượng và Trư Bát Giới tái thế, nếu như kết hợp thêm tiểu đồng đang cầm phướn chiêu hồn phía trước thì có thể diễn một vở "Tây du kí" rồi.
Bích Túc kể xong nỗi khổ, hai mắt chợt sáng lên nói: "Dương Hạo, à không, Dương Khâm Sai, Dương Sứ Giả. Chúng ta là hoạt nạn gặp nhau, bây giờ ngươi đã làm quan lớn rồi, không thể quên tình nghĩa huynh đệ, bên cạnh ngươi có thiếu người không? Nếu như ngươi đồng ý, ta có thể đi theo ngươi, vì ngươi mà trải giường gấp chăn, bưng trà rót nước và... phì phì phì, mấy ngày nay quen làm việc ở tiệm ăn rồi nên thuận mồm nói. Ta sẽ dắt ngựa cho ngươi, đứng trước trướng nghe lệnh, được không?"
Dương Hạo nghiêm mặt nói: "Không giấu gì ngươi, ta là Khâm Sai, bây giờ lại không phải là đang hưởng phúc, ngươi thật sự muốn đi theo ta?"
Bích Túc nhảy lên nói: "Đồng ý đi, đồng ý đi. Đương nhiên là đồng ý đi cùng rồi, thà dắt ngựa cho hảo hán cũng không làm ông của tiểu nhân, ai mà lại không muốn đi lên chỗ cao chứ, ngươi xem xem, mới có mấy ngày mà đã sóng vai đứng sóng vai cùng Tri Phủ lão gia rồi. Trong cái khổ lại có cái phúc, người ngay thẳng mà. Ngươi đợi một chút..."
Bích Túc quay người lại, đến trước quan tài, chỉnh lại mũ, rung rung áo cà sa tím, một người đang cầm linh vị đứng phía trước quan tài, một người cầm bát hương đều không biết vị hoà thượng này muốn làm cái gì, chỉ thấy hắn đi đến trước bát hương, cầm lấy một cây kim, xâu vào một sợi chỉ đỏ rồi cắm cây kim vào trong tịnh sa, tay trái nắm vào đầu sợi chỉ đỏ, tay phải cầm kiếm chỉ vào tịnh sa, niệm niệm nói: "Cố Tiền Hâm Long, bần tăng Không Tuệ hiện có mật pháp siêu độ giải thoát làm cho ngài rời xa cái khổ đau để về nơi cực lạc. Sự sinh tử ngài phải dùng tâm để nghe, thật thành tâm. Minh thử lí, phát đại tâm, thành phật đạo, độ chúng sinh, đừng để lỡ lương cơ thiện duyên cuối cùng.
Cố Tiền Hâm Long, nghe kĩ! Nghe kĩ! Dựa giáo mà phụng hành! Kinh Kim Cang nói rằng: "Tất cả đều có pháp, như mộng huyễn bọt nước, như lộ cũng như chớp, nên làm như đã thấy"."Phàm là có tương, đều có hư vong, nhược kiến chư tương phi tương, tức kiến như lai." Ngài nếu như đã quan hành lên cảnh giới không trung, thì phải giải thoát, vĩnh biệt khổ não mà hưởng khoái lạc....
Bích Túc nói xong, liền đến trước quan tài, chắp tay hành lễ. Nhặt cái lĩnh trắng vắt qua quan tài lên, cởi nút thắt ra. Tụng: "Trần duyên đã hết, giải thoát tất cả. Nguyện chư công đức, ta tin Tiền Hâm Long thí chủ sẽ sinh nơi cực lạc, vứt bỏ hết bụi trần, giải thoát thành phật..."
Bích Túc dùng giọng điệu của một đại hoà thượng thi hành pháp sự nên làm khi đưa quan tài xuống đất, xong việc hắn vỗ vỗ hai tay, toàn thân nhẹ nhàng đi quay trở lại, nhìn vào Tiền lão gia đang đứng ngây người ra, nói: "Việc đã xong rồi, ngài chỉ cần đưa phụ thân ngài chôn xuống là được. Bần tăng bây giờ phải đi rồi."
Dương Hạo kinh ngạc nói: "Ngươi... từ lúc nào mà đã học được cách làm pháp sự vậy?"
Bích Túc chỉ vào hai tên hoà thượng thật nói: "Học theo họ."
Dương Hạo thở phì một cái, cười nói: "Ngươi quả thật là lắm mưu đồ."
Bích Túc nghiêm trang nói: "Ngươi nghĩ rằng ta muốn học thuộc chắc? Ta không hết lòng không được, ta sợ bị lão quỷ Tiền gia đó đối phó, lúc đó thì làm sao mà chịu đựng được?"
Dương Hạo nghe xong thì á khẩu không nói được gì nữa: "....... ."
← Hồi 147 | Hồi 149 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác