← Hồi 056 | Hồi 058 → |
Cửu tướng quân biết cháu gái hắn băng tuyết thông minh, học rộng biết nhiều, đại ca hắn cũng thường nói đời này tiếc nuối nhất chính là nàng là nữ nhân chứ không phải nam nhi, cho nên hắn đối với đứa cháu gái này rất coi trọng, nếu không vừa rồi trong lòng có nghi vấn cũng sẽ không hỏi nàng.
Lúc này nghe nàng nói như vậy, Cửu tướng quân hai mắt sáng ngời, mặt giãn ra cười nói: "Ha hả, Tiểu Ngũ a, ta chỉ biết cháu thông minh hơn người, so với huynh trưởng của cháu thì mười lần, a không, gấp trăm lần. Cháu nói nhanh lên, thích khách là ai? Ý đồ ở đâu, chỗ nào?"
Chiết cô nương ngón tay đung đưa nói: "Cửu thúc a, tuy nhiều bộ tộc du mục trên thảo nguyên tôn sùng loài sói, nhưng bọn chúng xăm hình không cùng một vị trí, các bộ Khiết Đan xăm hình đầu sói ở cổ tay, chỉ có quý tộc họ Tiêu, mà trong họ Tiêu, cùng với họ Da Luật là hai đại bộ tộc gần với miền Bắc Trung quốc nhất."
Cửu tướng quân vuốt cằm nói: "Điều này ta biết, nhưng xăm hình đầu sói ở cổ tay, ít nhất còn có ba bộ tộc quý tộc ở phía tây cũng làm như vậy, mà trong các đại bộ tộc, hiện tại không có khả năng khiêu khích chúng ta nhất chính là người Khiết Đan họ Tiêu, bởi vì họ Tiêu là cánh tay đắc lực của Da Luật Hiền, các bộ tộc Khiết Đan khác ám sát Tiêu Tư Ôn, chính là muốn trừ bỏ cánh tay đắc lực của Da Luật Hiền, Tiêu Tư Ôn đã chết, Tiêu thị hiện đang ở hiểm cảnh, việc quan trọng nhất của bọn chúng bây giờ là giữ vững ngôi đế vương của Da Luật Hiền, làm gì có nhàn rỗi mà đi ám sát Tiểu Trình, tấn công Quảng Nguyên?"
Chiết cô nương nháy mắt mấy cái cười nói: "Vốn ta cũng vậy nghĩ như vậy, cho nên điều đầu tiên ta nghĩ đến chính là Tiêu thị, nhưng bị ta loại trừ đầu tiên cũng là Tiêu thị, nhưng Đinh Hạo lúc gần đi đã nói một cái tên, cuối cùng lại làm cho ta nghi ngờ Tiêu thị."
"Tên?" Trình Thế Hùng mày nhíu lại: "Cái người tên kêu là Diễm Diễm sao?"
Chiết cô nương cười nói: "Đúng vậy, tên thích khách kia là một nữ nhân trẻ tuổi, đi cùng nàng là hai tên họ Tiêu, cho nên... Ta lớn mật đoán rằng, Đinh Hạo hẳn là là nghe lầm, người kia gọi không phải " Diễm Diễm ", mà là "Viêm Viêm " "
Con mắt nàng sáng sáng ngời, nói từng chữ một: "Tiêu, Viêm, Viêm!"
Trình Thế Hùng ngạc nhiên nói: "Tiêu Viêm Viêm là ai?"
Cửu tướng quân cũng nghi hoặc nhìn về phía Chiết cô nương, Chiết cô nương ảm đạm cười nói: "Còn có người nào là Tiêu Viêm Viêm nữa chứ, đương nhiên là người sắp trở thành Khiết Đan hoàng hậu Tiêu Viêm Viêm."
"Cái gì?" Trình Thế Hùng chấn động, Cửu tướng quân đã ngạc nhiên nói: " Hoàng hậu Bắc quốc, ngươi nói con gái của Tiêu Tư sao? Ta nghe nói Tiêu Tư Ôn phò tá Da Luật Tề lên làm vua, Da Luật Tề "bánh ít đi, bánh quy lại", đề bạt hắn làm thượng thư, gia phong là Ngụy vương, còn lập con gái hắn làm hoàng hậu, ít ngày nữa sẽ cưới vào cung. Nhưng mà, Vị Hoàng hậu sắp vào cung không phải gọi là Tiêu Xước sao?"
Chiết cô nương mỉm cười nói: "Cho nên mới nói, nữ nhân chúng ta thích hỏi chuyện, thích nhớ kỹ chuyện tình, cùng với nam nhân các ngươi không giống nhau, ngươi chỉ biết nàng gọi là Tiêu Xước, nhưng lại không biết khuê danh của nàng tên là Viêm Viêm, đại danh của nàng (tức là Tiêu Xước), chỉ dùng trong các công văn chính phủ, bình thường người nhà của nàng, thậm chí người phương bắc thường gọi nàng là Viêm Viêm."
"Lại có việc này?" Cửu tướng quân bán tín bán nghi nói: "Nhưng mà... Nàng sắp trở thành hoàng hậu Khiết Đan, lấy tôn nghiêm của hoàng hậu, sao lại có thể tự mình đi làm việc ám sát chứ?"
Chiết cô nương cười hì hì nói: "Nếu là Da Luật Hiền bị lật đổ, nàng còn làm hoàng hậu được sao? Đến lúc đó, chỉ sợ toàn tộc Tiêu gia đều phải trở thành tộc nô tỳ, mà nàng là người sắp thành hoàng hậu, chỉ có đường chết không có đường sống, muốn làm nữ nô đi chăng nữa cũng chỉ là nằm mơ. Thời điểm sinh tử tồn vong, còn muốn giữ chút thể diện sao?"
Cửu tướng quân lẩm bẩm nói: "Như thế nào có thể... , cho dù tình thế nguy cấp như thế nào, nàng cuối cùng là cũng là một hoàng hậu..." Hắn lấy lại bình tĩnh nói: "Không tính đến chuyện đó, cho dù người nọ chính là Tiêu Viêm Viêm, nhưng nàng hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, muốn giúp Da Luật Hiền củng cố địa vị đế vương lại càng khó, sao lại tự dưng chạy tới Quảng Nguyên sinh sự?"
Chiết cô nương từ chiếc ghế da hổ nhảy xuống, hướng về phía Cửu thúc làm mặt quỷ, cười rạng rỡ nói: "Ta làm sao biết được, không chừng Da Luật Hiền sắp xong rồi, Tiêu gia cũng sắp xong rồi, vị Tiêu cô nương kia thấy không làm được hoàng hậu, cho nên nổi điên, muốn đến Quảng Nguyên làm chút sự tình, kích Cửu tướng quân ngươi phát binh, đem tất cả người Khiết Đan tiêu diệt sạch thì sao".
"Ngũ công tử, ngươi đi đâu vậy?"
"Ta đi lanh quanh một chút, các ngươi cứ bàn chuyện tiếp đi."
Trình Thế Hùng khẩn trương nói: "Ngũ công tử, hiện giờ còn chưa tìm được thích khách, ngươi không nên tùy ý đi lại, nếu Ngũ công tử bị thương tổn, đến lúc đó cho dù có giết Trình lão đầu, thì mọi sự cũng đã muộn."
Chiết cô nương cười nói: "Yên tâm đi, tên thích khách không nhắm vào ta, cũng không biết thân phận của ta, các ngươi cứ nghiên cứu chân tướng của thích khách cho tốt đi."
Chiết cô nương đứng dậy đi ra ngoài, Trình Thế Hùng không yên lòng, nhanh chóng hướng thủ hạ thân binh ra hiệu, tám gã đại hán liền lập tức đuổi theo.
"A! Ta hiểu rồi!" Cửu tướng quân dường như không để ý Chiết cô nương đi lại lung tung, khi nàng rời đi Cửu tướng quân lại đến chiếc ghế da hổ của Trình Thế Hùng ngồi xuống, Chiết cô nương mới vừa đi ra, hắn lại vỗ án thư, lập tức đứng lên.
Trình Thế Hùng vội vàng hỏi: "Cửu tướng quân, ngài nghĩ thông suốt cái gì?"
Cửu tướng quân ha hả cười nói: "Ta đã nghĩ thông suốt mục đích bọn chúng nam hạ."
"Nga? Mong Cửu tướng quân mau giải thích."
Cửu tướng quân nói: "Hiện giờ Bắc quốc nội loạn, chính là đại cơ hội của chúng ta. Ta lần này đến đây, ngoài vì đại thọ của lệnh đường, còn có mục đích khác, là gia huynh nhận được thư hàm của ngươi, muốn ta đích thân tới đây xem có nhất thiết phải xây dựng thêm các kho lương thực dự trữ nữa không. Nhưng việc quan trọng nhất, là muốn biết có hay không cơ hội thừa dịp miền Bắc quốc nội loạn, không rảnh nam cố, phát binh tiêu diệt Bắc Hán quốc còn sót lại.
Chúng ta vốn có tâm Bắc phạt, nếu quả thật bắc nhân ám sát ngươi, để lại chứng cứ chỉ đích xác là Khiết Đan tộc, Ta không còn lựa chọn nào khác, bắt buộc phải xuất binh chinh phạt. Hiện giờ Tiêu Tư Ôn gặp chuyện bỏ mình, Da Luật Hiền ngôi vua không chắc chắn, các bộ tộc Khiết Đan khác tuy nhiều dã tâm, nhưng chỉ cần chúng ta dấy binh bắc phạt, thì sẽ thay Da Luật Hiền giải vây. Bắc nhân đối đầu kẻ địch mạnh, tất nhiên sẽ chống kẻ thù bên ngoài trước, như vậy ngôi hoàng đế của Da Luật Hiền sẽ trở nên vững vàng, nếu như hắn chỉ huy các bộ tộc đánh lui ta quân, thì ngôi báu của hắn càng trở nên vững chắc."
Trình Thế Hùng nhướng mày suy tư, Cửu tướng quân chắp hai tay sau lưng ở trong đại sảnh Bạch hổ đi qua đi lại, lẩm bẩm: "Da Luật Hiền là Tiêu Tư Ôn phò tá lên ngôi, hắn vừa mới lên ngôi, còn chưa có căn cơ, thì Tiêu Tư Ôn chết, những người có thể trọng dụng rất ít, người có thể tin lại càng ít, người có thể gánh vác trọng trách tất nhiên phải là người cực kì thân cận với hắn. Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, cũng không thể để hoàng hậu gặp chuyện nguy hiểm được, nàng tuyệt đối không phải vì chỉ một chuyện ám sát mà tự mình nam hạ, nhưng vấn đề nan giải ở chỗ này là nàng rốt cuộc còn có mục đích khác?"
Cửu tướng quân đi đi lại lại một lúc lâu, đột nhiên đứng lại, nhìn Trình Thế Hùng, vội vàng nói: "Tiểu Trình, ngươi lập tức hạ lệnh, tăng cường cảnh giới Quảng Nguyên thành và tăng cường kiểm tra đối với những người tha hương, đồng thời phái các tiểu đội kỵ binh lục soát các sơn cốc lân cận Quảng Nguyên."
Trình Thế Hùng có chút sở ngộ(hiểu ra) nói: "Cửu tướng quân muốn..."
Cửu tướng quân trầm giọng nói: "Hiện giờ ta cũng chỉ tạm tin lời nói của Tiểu Ngũ, theo ý của nàng phân tích, cứ đi thăm dò trước rồi tính sau, cẩn thận vẫn không thừa!"
" Đúng!"
← Hồi 056 | Hồi 058 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác