← Hồi 54 | Hồi 56 → |
Triển Phi Yên kinh ngạc ngẩn người ra một lúc. Nàng quên cả mình đang bị trọng thương. Nhưng nàng nhận ra rằng trước mắt mình đúng là Cần Quân Hiệp và hiển nhiên chàng đã tỉnh táo lại.
Vẻ mặt chàng lúc này không ngớ ngẩn như trước. Mắt chàng lộ vẻ đăm chiêu và rất quan tâm đến Triển Phi Yên khiến cho lòng nàng cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Triển Phi Yên chợt để mắt đến Triển Phi Ngọc đứng ở phía sau Cần Quân Hiệp. Nàng lưu tâm cả đến trong tay nhị thư hiện còn cầm sáu con ngựa sắt nhỏ.
Triển Phi Yên nhớ lại lời lão ốm o Đồ Liên Phong đã nói là phải dùng đủ cả linh dược trong tám con ngựa sắt nhỏ mới đủ chữa cho tinh thần Quân Hiệp sáng suốt lại. Nàng tự hỏi:
- Sao chàng mới uống linh dược trong một con ngựa sắt đã tỉnh táo ngay?
Triển Phi Yên nhìn bộ dạng Cần Quân Hiệp đối với mình thì trong lòng không khỏi buồn cười. Nàng muốn nhân cơ hội này để diễu cợt chàng một chút chơi. Nhưng ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu óc nàng rồi lại vụt biến đi mất.
Từ ngày Triển Phi Yên trải qua bao nhiêu tai nạn, gặp bao nhiêu thử thách, nhất là nàng rất cay đắng vì những hành động tàn nhẫn của nhị thư đối với mình, tâm tình nàng biến đổi rất nhiều. Tính diễu cợt tinh nghịch, vô tư lự ngày trước không còn nữa. Lúc nào nàng cũng đăm chiêu. Ít khi thấy trên môi nàng thoáng qua một nụ cười.
Nể lòng Cần Quân Hiệp xót xa đến mình, Triển Phi Yên khẽ buông một tiếng thở dài rồi ngập ngừng đáp:
- Quân Hiệp! Công tử bất tất phải lo âu, nóng nảy. Ta... không sao đâu.
Cần Quân Hiệp nâng đỡ cho Triển Phi Yên rồi chàng đứng thẳng người lên.
Song Triển Phi Yên thương thế rất là trầm trọng. Nàng đã đứng không vững, huống chi Cần Quân Hiệp đứng thẳng người lên, chân khí trong người nàng tan ra không ngưng tụ lại được. Nàng hoang mang run rẩy. Cả hai người đều chân đứng loạng choạng rồi lại té lăn ra.
Triển Phi Ngọc vội vàng nhảy xổ lại nói:
- Quân Hiệp! Công tử vừa mới uống linh dược, không nên cử động. Thuốc nào mà lại mau hồi phục được đến thế!
Cần Quân Hiệp liếc mắt nhìn Triển Phi Ngọc, nhưng chàng lộ vẻ chán ghét, quay đầu nhìn ra phía khác ngay.
Chàng chợt trông thấy mẫu thân thì trong lòng không khỏi sửng sốt.
Chàng vừa uống linh dược, tinh thần tỉnh lại đôi chút, đã nhìn thấy Triển Phi Yên đang ở trong vòng nguy ngập. Bao nhiêu tâm trí chàng để hết vào nàng. Chàng chưa kịp nghĩ tới hiện tại mình ở nơi đâu và trong tình trạng nào. Chàng cũng không để ý đến có những ai ở xung quanh mình.
Bây giờ Cần Quân Hiệp nghe thấy tiếng nói Triển Phi Ngọc mới quay ra nhìn nàng, rồi lúc ngoảnh mặt ra phía khác lại ngó thấy mẫu thân, chàng rất đỗi ngạc nhiên, không hiểu sao mẫu thân mình cũng có mặt tại đây.
Cần Quân Hiệp cất tiếng gọi:
- Mẫu thân! Sao mẫu thân cũng có ở đây? Chỗ này là chỗ nào?...
Chàng chưa dứt lời, chợt ngó thấy Vi Cự Phu. Chàng nhớ ngay tới mối thù giết cha, toàn thân run bắn lên. Đột nhiên chàng đứng phắt dậy.
Đường Uyển Ngọc xoay chuôi kiếm về phía chàng, trầm giọng nói:
- Quân Hiệp! Ngươi cầm lấy thanh kiếm này!...
Bà chỉ nói vắn tắt có mấy tiếng mà Cần Quân Hiệp đã hiểu ngay ý kiến của mẫu thân chàng.
Chàng đưa tay ra đón lấy thanh trường kiếm.
Cần Quân Hiệp cầm kiếm vào tay rồi, người chàng lảo đảo, hai chân nhũn ra, cơ hồ suýt té nhào. Chàng vội chí mũi kiếm xuống đất để chống cho khỏi ngã, miễn cưỡng đứng vững lại.
Cần Quân Hiệp thấy kẻ thù chẳng đội trời chung mà mình phải kêu bằng phụ thân hai chục năm trời hiện đứng ngay trước mặt, lửa căm hờn bốc lên ngùn ngụt.
Thấy mình suy nhược đến độ đứng không vững còn nói chi đến chuyện đâm chết kẻ thù chàng căm hận đến cực điểm. Không làm thế nào được, chàng gầm lên mấy tiếng quái gở, ai nghe cũng phải ghê hồn.
Bọn Đường Uyển Ngọc vừa được mắt thấy Độc Long tôn giả bị nội lực Cần Quân Hiệp hất tung. Một tay cao thủ khét tiếng võ lâm như Độc Long tôn giả mà còn bị chết về tay chàng. Thế mà không hiểu tại sao mới trong khoảnh khắc, người chàng tự nhiên suy nhược đến mức độ này?
Triển Phi Yên thấy tình trạng Cần Quân Hiệp như vậy thì đem lòng ngờ vực ngay cô chị quí hóa là Triển Phi Ngọc. Nàng trợn mắt lên nhìn nhị thư, tự hỏi:
- Phải chăng con người tàn ác này đã thi triển thủ đoạn gì đây?
Triển Phi Ngọc cũng trố mắt ra nhìn Cần Quân Hiệp. Hiển nhiên nàng không hiểu vì nguyên nhân gì mà nội lực vô biên trong người Cần Quân Hiệp đã biến mất nhanh thế.
Mấy người đều lặng lẽ, chẳng ai nói nửa lời.
Bầu không khí cực kỳ tịch mịch và bao phủ một làn mây nghi ngờ nặng trĩu.
Trước tình thế ngột ngạt này, Vi Cự Phu từ từ tiến về phía trước. Chân y bước ra chiều trầm trọng dị thường. Đến trước mặt Cần Quân Hiệp thì y dừng lại.
Hai người từng kêu nhau bằng cha con đã hai mươi năm, bây giờ trợn mắt lên nhìn nhau không chớp, chẳng ai nói câu gì.
Cần Quân Hiệp tựa mình vào chuôi kiếm. Người chàng vẫn run bần bật, nhưng mắt chàng dường như muốn tóe lửa.
Hồi lâu, Vi Cự Phu mới lên tiếng:
- Quân Hiệp! Ngươi đã tỉnh lại chưa?
Cần Quân Hiệp từ khi tâm thần hôn mê ngã lăn ra trong căn nhà mật thất của Triển Bất Diệt, lúc nào chàng cũng ngây ngây ngố ngố. Sau đó xảy ra những chuyện gì chàng cũng không hay. Thậm chí chàng bị Quản Tam Dương đưa sang đất Miêu Cương xa hàng vạn dặm cũng chẳng biết là ở chỗ nào. Vi Cự Phu hỏi thế là ý tứ làm sao?
Chàng không kịp suy nghĩ gì hết, đột nhiên vận khí để toan vung kiếm lên. Vận khí rồi, chàng tưởng chừng như trong người chàng có tới muôn ngàn lỗ nhỏ, bao nhiêu chân khí thoát ra ngoài hết sạch, không tài nào ngưng tụ lại được.
Thanh trường kiếm trong tay chàng nhẹ là thế mà chàng tưởng chừng như không sao nhấc lên được.
Cần Quân Hiệp lắc đầu ra chiều chán nản. Chàng tự hỏi:
- Phải chăng ta đang nằm mơ. Chỉ người trong giấc mộng mới thấy tình trạng quái dị này.
Bỗng chàng nghiêng người sang một bên, ngã huỵch xuống đất. Chàng té vào khối đá nhọn hoắt nên cảm thấy đau đớn vô cùng.
Vi Cự Phu vội chạy lại toan nâng chàng dậy, nhưng tay ông chưa đụng vào người chàng thì Đường Uyển Ngọc đã thét lên lanh lảnh:
- Không được đụng vào người y!
Vi Cự Phu nghe tiếng bà quát thét tưởng chừng như sét đánh bên tai. Người y run lên. Hai tay y chỉ còn cách Cần Quân Hiệp vài tấc. Nhưng mất tấc cách nhau này đã tuyệt tình phụ tử hai mươi năm giữa hai người.
Vi Cự Phu tưởng chừng như không còn đủ sức để đưa tay ra thêm nữa.
Tiếng thét của Đường Uyển Ngọc mỗi lúc một chói tai. Bà gầm lên:
- Ngươi còn có tư cách đụng vào y nữa ư? Ngươi có nghĩ đến phụ thân y đã chết vì lưỡi kiếm của ngươi không? Lúc đó y còn chưa ra đời!
Vi Cự Phu từ từ đứng thẳng người lên. Da mặt y co rúm lại, y lầm lì không nói nửa lời.
Đường Uyển Ngọc giục Triển Phi Ngọc:
- Triển cô nương! Cô lại cho Quân Hiệp uống nốt chỗ linh dược trong mấy con ngựa sắt kia đi! Y... y cần phải trả ngay mối thù cho phụ thân y.
Triển Phi Ngọc dạ một tiếng rồi chạy lại.
Vi Cự Phu người cứng đơ như cái xác không hồn, lùi lại phía sau mấy bước.
Triển Phi Ngọc tiến lại gần đến trước mặt Cần Quân Hiệp. Trước hết nàng kể rõ qua những chuyện đã xảy ra cho chàng nghe. Sau cùng nàng mới nói vào chính đề:
- Nguyên thứ ngựa sắt nhỏ này có cả thảy tám con. Nhưng một con đã bị tam muội cướp để uống linh dược mất rồi, còn bảy con không đủ toàn bộ, như vậy chẳng hiểu có ích lợi gì cho công tử không?
Triển Phi Yên nghe nhị thư nói đến câu "tam muội cướp mất một con để uống linh dược", nàng tức qua há miệng toan gầm lên, nhưng không phát ra được nửa tiếng, mắt nàng tối sầm lại ngất xỉu.
Lúc này nhãn tuyến của Cần Quân Hiệp bị Triển Phi Ngọc đứng che khuất nên chàng không nhìn thấy Triển Phi Yên ngất đi.
Vi Cự Phu nâng đỡ, để nàng ngồi dậy.
Cần Quân Hiệp ngoảnh đầu đi không muốn nhìn mặt Triển Phi Ngọc. Chàng lạnh lùng đáp:
- Phi Yên đã thích uống thì cứ để cho nàng dùng. Thương thế của ta không có gì đáng ngại hết. Chẳng bao lâu nữa sẽ bình phục như thường.
Triển Phi Ngọc nghe chàng nói vậy thì tức giận vô cùng. Hai tay nàng bất giác run lên bần bật.
Đường Uyển Ngọc vội nói:
- Quân Hiệp! Ngươi uống thuốc mau đi, đừng nói nhăng nữa. Ngươi không nghĩ gì đến ai cũng được, nhưng chẳng thể không nghĩ đến chính ngươi. Ngươi định không trả thù cho phụ thân mà ngươi chưa từng thấy mặt hay sao? Nếu ngươi quên cả mối thù sâu tựa bể đó, thì còn làm người sao được?
Bà nói mấy câu sau nghe chừng như nghẹn ngào, khóc không ra tiếng. Cặp mắt bà chiếu ra những tia sáng giận hờn nhìn chòng chọc vào mặt Vi Cự Phu.
Vi Cự Phu vẻ mặt vẫn trơ trơ dường như không nghe thấy bà nói gì.
Những lời nói của Đường Uyển Ngọc chẳng khác gì mũi kiếm nhọn đâm vào mặt Cần Quân Hiệp. Chàng đột nhiên nghiến răng đáp:
- Được rồi! Lấy ra đây!
Triển Phi Ngọc đưa một con ngựa sắt nhỏ cho chàng.
Cần Quân Hiệp ghé bụng ngựa vào miệng, ngửa mặt lên. Bỗng thấy một luồng nhiệt khí từ cánh tay trái thông ra đến đầu ngón tay út, từ huyệt Thiên Tuyền dưới nách ra đến đầu ngón tay giữa vào huyệt Trung Xung thì ngừng lại. Luồng chân khí này tựa hồ con ngựa bất kham chạy nhộn lên không sao kìm hãm được.
Cần Quân Hiệp giật mình kinh hãi. Đột nhiên chàng giơ tay lên. Chàng chỉ muốn xua đuổi những cảm giác kỳ dị này đi. Nhưng tay chàng vừa vung lên đã nghe đánh véo một tiếng, một luồng kình phong mãnh liệt phi thường quét ngang ra.
Đường Uyển Ngọc bị luồng kình phong này chỉ hơi lướt qua một chút đã loạng choạng người đi cơ hồ muốn té.
Luồng kình phong đi tới đâu, đất cát bụi mù tới đó. Những viên đá lớn bằng nắm tay cũng bị hất bay đi, quật vào vách núi nghe chan chát, uy thế cực kỳ mãnh liệt.
Cần Quân Hiệp lại càng kinh hãi, chàng cất tiếng hỏi:
- Vụ này... là thế nào đây?
Triển Phi Ngọc thấy Cần Quân Hiệp chỉ vung tay lên một cái uy lực đã ghê gớm đến thế, thì trong lòng vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Nàng đáp:
- Công lực công tử thiệt là quán thế. Công tử uống linh dược, rồi võ công sẽ tự nhiên phục hồi.
Cần Quân Hiệp cảm thấy luồng chân khí trong người chỉ qua lại từ huyệt Thiên Tuyền đến huyệt Trung Xung là chạy loạn lên. Trừ cánh tay trái không kể, toàn thân chàng vẫn nhũn ra không có khí lực chi hết. Chàng vội nói:
- Còn bao nhiêu linh dược lấy hết cho ta lẹ lên!
Nguyên trong bụng tám con ngựa sắt này, mỗi con chứa một chất linh dược riêng. Linh dược của mỗi con chỉ làm cho một đường kinh mạch hoạt động. Nếu có đủ tám con thì đả thông được cả kỳ kinh bát mạch. Chân khí trong toàn thân vận hành không bị trở ngại gì, mà công lực cao thâm đến độ khắp thế gian không một ai sánh kịp.
Cần Quân Hiệp đón lấy những con ngựa nhỏ từ tay Triển Phi Ngọc đưa cho. Chàng uống linh dược hết con này sang con khác.
Lúc bây giờ Triển Phi Yên đã hồi tỉnh lại. Nàng đưa mắt nhìn Vi Cự Phu đang đứng bên cạnh.
Triển Phi Yên thấy vẻ mặt y cực kỳ thê thảm, thì đột nhiên trong lòng nổi lên mối đồng tình. Nàng khẽ hỏi:
- Vi đại hiệp! Võ công và thần trí Quân Hiệp sắp khôi phục lại như cũ rồi. Đại hiệp còn chưa chạy ư?
Vi Cự Phu ngẩn mặt ra hồi lâu. Dường như y không ngờ Triển Phi Yên lại quan tâm đến mình. Sau y mới đáp:
- Không! Ta không muốn chạy trốn.
Triển Phi Yên lại nói:
- Quân Hiệp sẽ giết đại hiệp đó!
Vi Cự Phu râu tóc đứng dựng cả lên. Y lớn tiếng la:
- Suốt đời ta không làm một việc gì gọi là hổ thẹn với lương tâm. Dù ta có chết thành quỷ cũng vẫn quang minh lỗi lạc. Can chi mà phải chạy?
Đột nhiên nghe có tiếng quát như sấm vang:
- Câm miệng đi!
Tiếng quát kinh thiên động địa này làm rung chuyển cả một khu rừng.
Triển Phi Yên lại choáng tai mờ mắt. Nàng cố trấn tĩnh tinh thần nhìn ra, thì thấy Cần Quân Hiệp đã đứng lên. Tuy người chàng dơ dáy vì lâu ngày không tắm gội, áo quần rách mướp, nhưng chàng đứng ưỡn ngực ra, oai phong lẫm liệt, hùng khí muốn nuốt cả sơn hà. Chỉ phải cánh tay mặt chàng vẫn mềm rũ buông thõng xuống, tưởng chừng như nó không phải là một bộ phận trong người chàng.
Cần Quân Hiệp trợn mắt nhìn Vi Cự Phu, thần oai cực kỳ dũng mãnh khiến ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.
Vi Cự Phu thần sắc thản nhiên chẳng sợ hãi chút nào. Y giương mắt nhìn lại Cần Quân Hiệp hồi lâu mới cất tiếng hỏi:
- Ngươi đã phục hồi được nguyên khí chưa? Cánh tay mặt ngươi sao vẫn rũ ra thế kia?
Lúc này chân khí trong người Cần Quân Hiệp đã bành trường rần rần, nhưng làm thế nào cũng không thông ra cánh tay mặt được. Cánh tay này không còn một chút sức lực nào hết, dù muốn cầm lấy thanh trường kiếm cũng không nổi nữa. Chàng phải cầm kiếm sang tay trái.
Cần Quân Hiệp nghe Vi Cự Phu hỏi, chàng làm thinh không đáp lại. Hồi lâu chàng mới hỏi:
- Ngươi cũng có ngày nay ư? Trước kia có bao giờ ngươi nghĩ tới lúc này không?
Vi Cự Phu đột nhiên bật lên một tràng cười khanh khách. Thanh âm y bình tĩnh, ra ngoài ý nghĩ của mọi người. Y đáp:
- Thực tình chẳng bao giờ ta nghĩ tới. Không khi nào ta lại ngờ có ngày nay.
Cần Quân Hiệp khoa chân bước ra một bước. Chân chàng đạp vào một tảng đá lớn, bật lên những tiếng lạo xạo vì mặt tảng đá bị chân chàng xiết nát vụn ra khiến cho mọi người lại càng kinh hãi.
Chàng cầm trường kiếm bằng tay trái từ từ giơ cao lên. Nội lực của chàng mãnh liệt khiến cho thanh kiếm trong tay phát ra những tiếng vo vo. Chàng nói:
- Ngày trước ngươi đã hạ thủ giết chết một người anh em kết nghĩa. Bây giờ ngươi tính sao?
Vi Cự Phu vẫn thản nhiên, vẻ mặt vẫn tươi cười. Dĩ nhiên là một nụ cười thê lương. Y chậm rãi đáp:
- Ta có điều chi mà phải nói. Ta nuôi ngươi đến ngày lớn khôn. Mẫu thân ngươi hai chục năm trời ở với ta rất hòa thuận. Càng mấy năm về sau lại càng vui thú. Ta vẫn cao hứng như thường. Sao ngươi không động thủ đi, còn đợi đến bao giờ?
Cần Quân Hiệp nắm chặt lấy thanh trường kiếm.
Đầu óc chàng cảm thấy hoang mang. Kể ra Vi Cự Phu đã giết chết nghĩa đệ để cướp vợ hai chục năm nay thì là một kẻ tiểu nhân hung ác đê hèn. Đáng lý lúc gặp sự báo ứng, y càng khiếp nhược đê hèn hơn. Thế mà trước mũi kiếm nhọn, y rất thản nhiên, không chút sợ sệt thì thật là kỳ.
Thanh kiếm trong tay Cần Quân Hiệp cứ đưa gần mãi lại. Nhưng mối cảm giác của chàng mỗi lúc một hoang mang hơn.
Vi Cự Phu không nhìn gì đến Cần Quân Hiệp, mà cũng không nhìn vào mũi kiếm đang đưa về phía mình.
Tuy mũi kiếm còn cách ngực y đến hai thước mà luồng chân khí trong người chàng vận ra thanh kiếm đã vang lên những tiếng ngân nga, đồng thời khiến cho Vi Cự Phu cảm thấy ngâm ngẩm đau trước ngực.
Vi Cự Phu vẫn ngẩng đầu lên, đắm đuối nhìn Đường Uyển Ngọc. Nhãn quang y rất hiền hòa, không giống như một người sắp bị chết dưới lưỡi kiếm.
Đường Uyển Ngọc thấy thanh kiếm của Cần Quân Hiệp dần dần đưa vào trước ngực Vi Cự Phu thì bà khoan khoái trong lòng. Nhưng bà thấy luồng nhãn quang của y vẫn bình tĩnh khác thường, không lộ chút chi là lo sợ thì đột nhiên bà sinh mối hoài nghi. Bà tự hỏi:
- Con người làm điều tàn ác, lúc sắp bị xử tử hay bị kẻ thù sắp đâm chết đều có vẻ mặt kinh hãi, hay ít ra cũng có vẻ ân hận. Thế mà sao thằng cha này vẫn thản nhiên? Chẳng lẽ y không phải là thủ phạm? Nhưng mọi người đều công nhận và chính y đã tự thú thì không có thể nào sai được.
Bà hết sức xua đuổi những ý nghĩ vu vơ, song càng xua đuổi thì ý nghĩ này càng nổi lên mãnh liệt.
Đột nhiên bà la thất thanh:
- Hiệp nhi! Hãy khoan động thủ. Ta còn có điều muốn hỏi y.
Cần Quân Hiệp ngẩn người ra, chàng chưa kịp thu kiếm về thì Vi Cự Phu đã hỏi:
- Uyển Ngọc! Nàng còn hỏi gì nữa? Ta chẳng còn gì để trả lời nàng, vì ta đã nói hết cả rồi.
Đường Uyển Ngọc lạng người đến bên Vi Cự Phu xua tay nói:
- Quân Hiệp! Ngươi hãy lùi lại một chút.
Cần Quân Hiệp vội nói:
- Mẫu thân! Mẫu thân phải cẩn thận đó!
Vi Cự Phu đột nhiên mỉm cười nói:
- Quân Hiệp cứ yên tâm. Ngươi thử nghĩ mà coi, hai chục năm nay nếu ta có lòng gia hại mẫu thân ngươi thì muốn hạ thủ lúc nào mà chẳng được, hà tất phải đợi đến ngày hôm nay?
Cần Quân Hiệp nghe y nói vậy thì mặt đỏ lên, lùi lại mấy bước nhưng vẫn cầm kiếm đề phòng.
Đường Uyển Ngọc đứng trước mặt Vi Cự Phu trầm giọng hỏi:
- Tại sao ngươi lại giết Cần Nhật Túy? Tình thật thế nào, hãy nói cho ta nghe.
Vi Cự Phu không suy nghĩ gì đáp ngay:
- Uyển Ngọc! Cái đó ta tin chắc là nàng đã hiểu rồi. Ta giết y quả là một sự ngẫu nhiên. Nhưng ta xác nhận chính tay ta đã hạ sát y, vì ta quá yêu nàng.
Đường Uyển Ngọc hít mạnh một hơi chân khí rồi hỏi:
- Nhưng nếu ngươi giết y để lấy ta làm vợ. Trong hai mươi năm trời, ngươi cùng ta chỉ có danh nghĩa phu thê là tại làm sao?
Vi Cự Phu vẫn thản nhiên đáp:
- Vì ta yêu nàng.
Đường Uyển Ngọc kêu lên:
- Không phải! Ngươi dụng tâm muốn làm nhục ta. Ngươi căm hận ta vì ta chỉ một lòng yêu y. Ngươi giết y đi để ta ngày đêm phải đau khổ vì thời khắc nào cũng nhớ đến y. Ta là người của y, chứ không phải vợ ngươi. Vì ta đã có con với y, nên ngươi chưa đụng đến ta lần nào.
Đường Uyển Ngọc nói tới đây đột nhiên giơ tay lên tát vào mặt Vi Cự Phu.
Vi Cự Phu giơ tay lên. Năm ngón tay như móc câu nắm chặt lấy cổ tay Đường Uyển Ngọc.
Cần Quân Hiệp vội chống kiếm sấn lại...
← Hồi 54 | Hồi 56 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác