Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0093

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0093: Tứ Tiểu Công Tử
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Đừng xem Chu Hoa chưa tới hai mươi, nhưng đã là dân lão luyện chốn phong nguyệt. Cậu ta không hề cố kỵ ôm vị tú bà, thuận thế véo mạnh cái mông đít môt cái, cười hì hì nói:

- Hoa Nhi tỷ, nếu tỷ nguyện ý bồi tiếp ta, ngày nào ta cũng đến.

"Má ơi! Khẩu vị của tiểu tử này đúng là khác lạ."

Lý Kỳ âm thầm đổ mồ hôi, trong lòng rất bội phục Chu Hoa. Ai đến cũng không cự tuyệt, chính là cực phẩm trong số các khách làng chơi.

- ƯmTam Lang, ngươi cứ nói đùa. Ai không biết đêm nay các ngươi tới là vì Phong Hành Thủ.

Tú bà dục cự còn nghênh, dựa sát vào thân thể mập mạp của Chu Hoa.

.

Chu Hoa và tú bà cười cười nói nói đi trước, Lý Kỳ và Tiểu Cửu đi theo sau. Đi vào trong lầu, dù trời đã tối, nhưng bên trong rất tấp nập. Hai mươi bàn lớn ở lầu một cơ hồ đã ngồi kín. Không cần phải nói, đêm nay bọn họ tới đều là vì vị Phong Nghi Nô kia.

Mấy người tìm một cái bàn ở góc tường ngồi xuống. Chu Hoa lấy ra một thỏi bạc nhét vào bộ ngực trắng tinh của tú bá, sau đó nhỏ giọng cười cợt nói vào tai.

Vị tú bà này nghe xong, khuôn mặt nở hoa, lập tức gọi năm sáu tiểu thư tới cho bọn họ lựa chọn.

Chu Hoa và Hồng Thiên Cửu là khách quen, cho nên đều có cô nương của mình. Chỉ có Lý Kỳ là chưa có.

Thực ra, lúc Lý Kỳ vừa đi vào, đã quăng ánh mắt truy tìm mục tiêu. Dù khắp nơi là oanh oanh yến yến, những bộ ngực và cái đùi trắng bóc, tha hồ rửa mắt. Nhưng không có một người nào rơi vào pháp nhãn của Lý Kỳ.

Không phải là không có người dễ nhìn. Chỉ là kỹ nữ thời này trang điểm, Lý Kỳ thực sự không tiếp nhận nổi. Bọn họ không có chút kiến thức gì về trang điểm. Người nào người nấy bôi son đỏ như cái mông khỉ. Hơn nữa trên đầu còn cắm hoa hồng, giống hệt Chu Bàn Tử.

Bây giờ nghĩ lại, ở Bắc Tống, những người thiên sinh lệ chất như Bạch Thiển Dạ, Tần phu nhân, còn có Triệu yêu tinh đúng là hiếm có.

Không có cách nào, dục hỏa khó nhịn, Lý Kỳ cũng chỉ có thể chấp nhận. Chọn lấy một cô nương có khuôn mặt bình thường, nhưng dáng người đầy đặn.

Hồng Thiên Cửu thấy từ lúc đi vào tới bây giờ, Lý Kỳ đều một mực im lặng, còn tưởng đây là lần đầu tiên hắn tới những nơi này, liền cười hắc hắc nói:

- Lý đại ca, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên huynh tới một nơi vậy?

Lý Kỳ vừa dùng hai tay sờ mò cô nương kia, vừa ngượng ngùng gật đầu.

Vị cô nương này lúc đầu cũng nghĩ giống như Hồng Thiên Cửu, nhưng còn chưa ngồi được một lúc, đã bị Lý Kỳ trêu trọc khiến toàn thân mều yếu, cười nũng nịu nói:

- Nếu như đây là lần đầu tiên ca ca tới chỗ này, thì tiểu muội chính hoàng hoa đại khuê nữ rồi.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Ủa, vậy à? Vậy chúng ta đúng là một đôi trời cho. Đợi tí nữa nhất định phải thảo luận một phên.

- Ừm. Ca ca thật là xấu.

Cô nàng này nhắm mắt, động tình kêu lên.

- Nam nhân không xấu, nữ nhân không thương mà.

Lý Kỳ nhéo bộ ngực đầy đặn của nàng một cái, cười dâm nói.

Chu Hoa vừa nghe, liền cười to:

- Hay, Lý ca nói hay lắm. Nam nhân không xấu, nữ nhân không thương. So với con mẹ nó Khổng Thánh Nhân còn có lý hơn.

Hồng Thiên Cửu ngồi một bên đã xem choáng váng. Trong lòng âm thầm kinh ngạc. Thì ra mình đã nhìn lầm. Không thể tưởng được ở phương diện này, Lý ca còn mạnh hơn mình nhiều lắm.

Lúc Lý Kỳ còn ở thời hiện đại, cũng coi như là cao thủ chốn phong nguyệt. Nhưng chỉ có một lần duy nhất là hành động. Lúc đó hắn còn đang học đại học. Bởi vì vừa chia tay với bạn gái, lại bị vài tên bạn cùng phòng khích tướng. Đêm đó đã tìm một chỗ ăn chơi cao cấp, một hơi gọi hai gái làng chơi, chơi kiểu threesome. Từ sau lần đó, hắn bảo trì khoảng cách với gái làng chơi. Chỉ đụng chạm cho đỡ nghiện, chứ chưa tới bước cuối cùng. Về sau có bạn gái, cũng chính là vợ của hắn, thì hắn càng ít đi những nơi đó. Muốn đi cũng là đi cùng với một số khách hàng quen, nhưng không qua đêm.

- Tránh ra, tránh ra.

Đúng lúc Lý Kỳ và cô nàng kia nói chuyện tận hứng, bỗng vang lên tiếng ồn ào ở bên kia.

Lý Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy hơn mười tên cao to đi về phía trước mở đường. Ngay sau đó là hai người tuổi trẻ mặc quần áo hoa lệ. Người đi phía trước có khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt chớp động, khóe miệng mang theo một tia cười tà, bộ dáng rất khoa trương. Đằng sau y là một người có tướng mạo đường đường, vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt bất định.

Chu Hoa nhìn hai người đó, biểu lộ giống như có chút mất tự nhiên, hướng Hồng Thiên Cửu nói:

- Tiểu Cửu, Cao nha nội cũng tới.

Cao nha nội?

Lý Kỳ giật mình, bàn tay lớn đặt trước ngực cô nàng kia vô ý dùng lực.

Một tiếng kêu duyên dáng vang lên.

Chết, dùng sức hơi mạnh. Tội quá, tội quá.

Trong suy nghĩ của Lý Kỳ, Cao nha nội là một nhân vật thần thánh. Địa vì gần với Tây Môn đại quan nhân. Ở hậu thế, hai từ Nha nội chính vì y mà mới nổi tiếng.

Nhưng Lý Kỳ tới Biện Kinh lâu như vậy, hắn chưa từng nghe qua một nhân vật nào trong Thủy Hử. Cho nên đối với vị Cao nha nội kia, hắn vẫn giữ một thái độ hoài nghi.

Hồng Thiên Cửu liếc nhìn Cao nha nội, lơ đễnh nói:

- Phong Hành Thủ ở đây, bọn họ đương nhiên sẽ tới, có gì mà kỳ lạ.

"Chẳng phải ngươi cũng thế sao?"

Lý Kỳ nhớ tới vẻ hưng phấn của Hồng Thiên Cửu lúc chiều, lại nghe thấy cậu ta nói lời này, cảm thấy hơi buồn cười.

Chu Hoa hỏi:

- Ngươi không qua đó à?

- Ngồi đâu mà chả là ngồi, qua đó làm chi. Không đi, không đi.

Hồng Thiên Cửu lắc đầu đáp.

Lý Kỳ hiếu kỳ nhìn Hồng Thiên Cửu, lại nhìn sang Cao nha nội. Thấy hai người kia đã ngồi ở bàn lớn chính giữa. Mà hai mươi tên cao to thì chia ra đứng hai bên, khí thế đúng là lớn.

Cô nàng ngồi bên cạnh Lý Kỳ, thấy động tác của hắn ngừng lại, ánh mắt cũng chuyển sang hướng Cao nha nội, hiếu kỳ hỏi:

- Ca ca, huynh quen Cao nha nội và Sài công tử à?

Lý Kỳ nao nao, lắc đầu:

- Không biết, hai người đó là ai?

Cô nàng nhìn Lý Kỳ với đôi mắt long lanh.

Lý Kỳ sao không biết ý của nàng ta, lập tức móc một thỏi bạc vụn để giữa khe vú của nàng.

Lý Kỳ thấu hiểu như vậy, cô nàng nhất thời cười nở hoa, dựa vào ngực của Lý Kỳ, nhẹ giọng nói.

Nguyên lai vị Cao nha nội kia đúng là con trai của Cao Cầu Cao thái úy, hơn nữa còn là con trai duy nhất, tên là Cao Nghiêu Khang. Còn vị công tử kia có lai lịch rất lớn. Chính là tử tôn đích hệ của Chu Thế Tông Sài Vinh, tên là Sài Thông.

Lúc trước, sau khi Tống thái tổ Triệu Khuông Dận đoạt được quyền, cũng không xử lý hết hậu nhân của Sài gia. Hơn nữa còn đối xử rất tốt, hạ chỉ Bảo toàn tử tôn Sài thị, có tội không chịu hình phạt. Cho phú quý không cho thực quyền. Triệu Khuông Dẫn làm như vậy coi như là thiện lương. Nếu gặp phải Chu Nguyên Chương, chắc chắn sẽ giết đến chó gà không tha.

Cao nha nội, Sài Thông, Hồng Thiên Cửu và đông chủ tương lai của Phan Lâu là Thiếu công tử, được xưng là Kinh Thành Tứ Tiểu Công Tử.

Nói là Tứ Tiểu Công Tử, thực ra là bốn tên lưu manh vô lại có quyền lực.

Bốn vị tiểu công tử này, mỗi người có một tính cách riêng. Cao nha nội háo sắc, Sài Thông háo danh, Hồng Thiên Cửu ham chơi, còn Thiếu công tử của Phan Lâu thì hám lợi.

Có thể nói là ngũ độc đều đủ.

Bốn người bọn họ mà ở chung, có thể nói là khủng bố đến cực điểm. So với bọn họ, lão hổ quả thực có thể coi là thiện lương.

Người khác có lẽ kính nhi viễn chi đối với bốn người bọn họ. Nhưng Lý Kỳ lại không nghĩ như vậy. Hắn là một người làm ăn. Ngoại trừ vị Thiếu công tử của Phan Lâu kia, ba người còn lại tuyệt đối là khách hàng lớn. Nếu có thể biến bọn họ thành khách quen của Túy Tiên Cư, vậy thì không lo hao hụt tiền lãi.

Lý Kỳ quét mắt nhìn khắp đại sảnh. Thấy phần lớn là các công tử, tài tử ăn mặc hoa lệ. Vừa nhìn là biết có tiền.

"Mịa! Không thể tưởng được, rượu Thiên Hạ Vô Song, lẩu uyên ương, còn có ba câu tuyệt đối của lão tử còn không bằng một mình Phong Nghi Nô kia "

Bi phẫn.

Trong lòng Lý Kỳ rất bi phẫn.

Nhưng làm một người thương nhân, thì không thể đi ngược thủy triều, mà phải hùa theo thủy triều.

Lý Kỳ híp mắt suy tư. Liệu có nên tốn chút tiền mời vị Phong Nghi Nô kia tới Túy Tiên Cư ngồi một lúc.

Chính là không hỏi không biết, vừa hỏi liền giật mình.

Vị Phong Nghi Nô kia quả thực là siêu sao cấp đỉnh của Bắc Tống. So với các ngôi sao lừng lẫy đời sau không hề thua kém. Không nói tới một khúc thiên kim, có tiền cũng chưa chắc mời được. Bình thường chỉ có những vị quan to triều đình mới có thể mời được. Mà các quán rượu, chỉ có Phan Lâu là Phong Nghi Nô thường tới. Lần này nàng trợ hát cho Phượng Tê Lâu, vẫn là vì trước đây thiếu nợ lão bản của Phượng Tê Lâu một ân tình, cho nên mới tới báo ân.

*****

Thực ra, ở thời Bắc Tống, đa số các quán ăn đều có múa hát trợ hứng. Cho dù quán nhỏ, cũng có thể mời gánh hát rong, thậm chí là kỹ nữ tới bồi rượu.

Về điểm này, Ngô Phúc Vinh từng đề cập qua với Lý Kỳ. Tuy nhiên Lý Kỳ ngay lập tức cự tuyệt. Hắn làm là quán rượu quán ăn, không phải kỹ viện hay ktv. Một bên ăn cơm, một bên nghe đám kỹ nữ thổi kèn đàn hát, vui cười ngả ngớn, thì còn ra thể thống gì nữa. Nếu đặt ở hậu thế, phỏng chừng vừa mới mở đã bị buộc đóng cửa rồi.

Nhưng Lý Kỳ không nghĩ tới người thời này lại thích kiểu như vậy. Đúng là thất sách mà.

Tài tử phong lưu, Lý Kỳ rốt cuộc biết vì sao lại đặt hai chữ Phong lưu trước chữ Tài rồi.

Nhưng hắn cũng không có ý định thay đổi. Hoặc là không mời, muốn mời phải mời những siêu sao có lực ảnh hưởng như Phong Nghi Nô. Miễn cho Túy Tiên Cư bị hạ cấp bậc.

Đúng lúc Lý Kỳ tự hỏi, chợt nghe thấy một hồi bạo động. Vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vị cô nương tuổi chừng hai mươi cầm theo tỳ bà đi lên đài.

Lý Kỳ thấy cô nương tuy dung mạo không tồi, nhưng không tính là thiên tư quốc sắc. Trong lòng rất nghi hoặc, hướng Hồng Thiên Cửu hỏi:

- Nàng ta là Phong Nghi Nô?

Hồng Thiên Cửu tức giận trừng Lý Kỳ một cái:

- Nếu Phong Hành Thủ chỉ có tư sắc như vậy, thì ta không bằng ở nhà chơi đùa với tiểu thiếp.

"Móa! Đúng là dọa người."

Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu. Thấy cô nàng trong ngực mình chính đang cười hì hì nhìn hắn, lông mày giương lên, bàn tay trư sờ loạn khắp người. Trước sờ đủ rồi nói sau.

Chỉ thấy vị ca kỹ kia gẩy dây đàn. Đông một tiếng, thanh âm chưa dứt, nàng đã mở miệng hát.

" Vọng xử vũ thu vân đoạn, bằng lan tiễu tiễu, mục tống thu quang

Vãn cảnh tiêu sơ, kham động tống ngọc bi lương

Thủy phong khinh, bình hoa tiệm lão; nguyệt lộ lãnh, ngô diệp phiêu hoàng.

Khiển tình thương. Cố nhân hà tại? Yên thủy mang mang.

Nan vong. Văn kỳ tửu hội, kỷ cô phong nguyệt, lũ biến tinh sương.

Hải khoát sơn dao, vị tri hà xử thị tiêu tương.

Niệm song yến, nan bằng viễn tín; chỉ mộ thiên, không thức quy hàng.

Ảm tương vọng, đoạn hồng thanh lí, lập tẫn tà dương."

Chính là bài Ngọc Hồ Điệp của Liễu Tam Biến.

Bởi vì đây là lần đầu tiên Lý Kỳ tiếp xúc với âm nhạc của Bắc Tống, cho nên hắn nghe rất chăm chú.

Ca kỹ này hát không tồi, như chim bói cá nghịch nước, uyển chuyển êm ái, ca từ càng không phải bàn. Các tác phẩm của Liễu Tam Biến đều là tinh phẩm. Nhưng về hòa âm, tuy Lý Kỳ không hiểu phương diện này lắm, cũng không nghe ra đúng sai. Nhưng Lý Kỳ cảm thấy ca kỹ này hát không được sự ưu thương uyển chuyển của Liễu Tam Biến. Ngược lại tạo cho người ta một cảm giác không ốm mà rên.

Điiều này cũng khó trách. Liễu Tam Biến là ai vậy, đâu phải người nào cũng có thể cảm nhận được tình cảm ôm ấp của ông ta. Những vị chuyên gia về văn học, có thể nghe ra không cũng là một vấn đề.

Tuy nhiên, nghe ca hát, đối với Lý Kỳ mà nói, chỉ là một hoạt động tiêu khiển. Cho nên không cần phải nghĩ sâu xa làm gì.

Âm nhạc đời sau tuy ngôn từ nông cạn, nhưng hắn cũng không phải là người hiểu nhạc. Từ góc độ nào đó, hắn thấy âm nhạc cũng như một thứ hàng hóa. Âm nhạc xuất hiện vì hùa theo nhu cầu biểu lộ tình cảm của mọi người. Nó có thể diễn tả nỗi lòng hay tâm trạng của một ai đó. Nói trắng ra, chính là vì kiếm tiền. Đây cũng chính là nguyên nhân mà các ca sĩ lại kiếm được nhiều tiền hơn các vị chuyên gia âm nhạc.

Lý Kỳ nhìn Hồng Thiên Cửu và Chu Hoa rung đùi đắc ý, một bộ say mệ. Cũng không biết hai người có hiểu được ý của bài hát không. Trong lòng hắn thở dài, xem ra mình mới là tục nhân.

Chỉ ngắn ngủi một canh giờ, đã đổi mấy người ca kỹ. mà Phong Nghi Nô thủy chung vẫn chưa xuất hiện.

Lý Kỳ đợi có chút không nhịn được. Nghĩ bụng nếu còn đợi tiếp, thì không bằng làm xong việc rồi về. Cũng không biết phu nhân có để cửa cho mình không.

Đúng lúc này, một cô nàng mặc quần áo màu bạc đi ra. Bô dạng dễ nhìn hơn những người trước rất nhiều. Lý Kỳ nghĩ bụng, chắc hẳn đây là chính chủ. Vừa muốn mở miệng hỏi, thì chợt nghe thấy một tiếng chén vỡ.

- Hoa Nhi Tỷ, chúng ta đã đợi lâu như vậy rồi, vì sao Phong nương tử còn chưa đi ra?

Lên tiếng chính là Cao nha nội.

"Mẹ nó, vẫn không phải à."

Lý Kỳ trừng mắt, buồn bực lắc đầu.

- Nha nội xin bớt giận. Phong Hành Thủ vẫn còn đang chuẩn bị, mong nha nội đợi thêm một lát.

Hoa tỷ thấy Cao nha nội bão nổi, liền không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới trước mặt Cao nha nội, cười làm lành nói. Chỉ có điều nụ cười rất miễn cưỡng.

- Còn bảo lão tử đợi? Lão tử đợi đến bạc tóc rồi. Ngươi lập tức gọi Phong nương tử xuống đây. Bằng không chính ngươi phải lên hát.

Cao nha nội vung tay, khó chịu nói.

Thích nhất ồn ào, Hồng Thiên Cửu cũng đứng dậy, hét lên:

- Nếu Hoa Nhi tỷ đi lên hát, ta cam đoan ngày nào cũng dẫn theo mười hạ nhân trong nhà tới cổ động cho tỷ.

Mọi người vừa nghe, liền cười ha hả.

Cao nha nội quay đầu, thấy là Hồng Thiên Cửu, liền hưng phấn lớn tiếng nói:

- Ủa, Tiểu Cửu, ngươi cũng tới đây à. Sao không đến chỗ ca ca ngồi. Mau tới đây, hôm nay ta sẽ vì Phong nương tử đại náo tòa Phượng Tê Lâu này.

Hồng Thiên Cửu chính đang chán vì đợi. Thấy có náo nhiệt liền tham gia, cũng không quan tâm đối phương là ai. Cho nên liền hấp tấp chạy tới bàn của Cao nha nội. Còn Lý Kỳ thì đã sớm vứt lên chín tầng mây.

Tứ Tiểu Công Tử, đã tới ba người.

Hoa tỷ nhanh khóc.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<