Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0897

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0897: Tất cả điều trong kế hoạch
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Đúng lúc Lý Kỳ và Lưu Hi Vân đang tiến hành đi sâu vào vấn đề mang tính học thuật này, Phong Nghi Nô bên cạnh lại xấu hổ muốn chui vào cái hố nào đó. Mặc dù nàng là vợ của Lý Kỳ, cũng không dám thảo luận với hắn về vấn đề này. Càng huống hồ Lý Kỳ bây giờ lại cùng với người ngoài, hơn nữa còn là một người phụ nữ bàn luận về chuyện này. Nàng sao có thể ngồi yên được, liền kéo Lý Kỳ chạy ra ngoài cửa. Trên đường đi, còn oán hận tên "hạ lưu" Lý Kỳ.

Đề tài nghiên cứu có giá trị như vậy, sao lại biến thành hạ lưu rồi. Phụ nữ thật đúng là chỉ thích cưỡng từ đoạt lý. Lý Sư Phó "Chính trực" cảm thấy oan khuất quá lớn.

Từ sau khi bước ra khỏi nơi ở của Lưu Vân Hi, trước tiên Lý Kỳ đã đưa Phong Nghi Nô về, sau đó hắn lại cầm món quà lên, đi tới nhà Ngô Phúc Vinh. Chúc tết Ngô Phúc Vinh.

Không sai, mặc dù hiện giờ hắn là đại quan tam phẩm, nhưng ân tình của Ngô Phúc Vinh đối với hắn, đến giờ hắn cũng không dám quên. Vào dịp lễ tết hàng năm, dù có bận rộn thế nào, hắn cũng đều tới một chuyến. Đồng thời còn mang một ít sâm Cao Ly thượng hàng tới tặng cho Ngô Phúc Vinh.

Ngô Phúc Vinh là một người thật thà. Lý Kỳ đối với ông ấy mà nói, dù là quan lớn, những vẫn là đông chủ của ông ấy, làm gì có chuyện đông chủ đi chúc tết nhân viên, quan lại đi chúc tết dân thường. Vì thế, mỗi lần đều khiến cho ông ấy cảm động vô cùng, nhiều lần khuyên can, nhưng hàng năm Lý Kỳ vẫn tới báo danh đúng giờ. Không còn cách nào khác, ông ấy cũng chỉ có thể để Lý Kỳ tới.

Có lẽ theo người khác, đó chẳng qua là chút ân tình. Nhưng đối với Lý Kỳ mà nói, cái ân tình này lại nặng tựa như núi. Đây không phải là mấy văn tiền có thể nói rõ được, càng không phải là Ngô Phúc Vinh nhất thời thiện tâm. Lý Kỳ khi đó chưa gượng dậy nổi, trong lòng chán nản, thoái chí, lại một lần nữa hưng phấn trở lại, hắn sao có thể có được địa vị như ngày hôm nay.

Nói đi cũng phải nói lại, Ngô Phúc Vinh nào có thể nghĩ được như vậy. Ban đầu bản thân cũng là lòng tốt nhất thời, đã làm thay đổi mình, Túy Tiên Cư, thậm chí là Đại Tống lớn như vậy. Nên nhớ, chính là bởi vì Lý Kỳ. Địa vị của ông ấy ở Biện Lương cũng xem như là hết sức quan trọng, không còn là chưởng quỹ tép riu trước đây nữa. Đừng nói những người thương nhân đó, dù là Thái Kinh, Cao Cầu cũng phải nể ông ấy ba phần khi gặp mặt. Đương nhiên, điều này tất cả đều phải nhìn mặt Lý Kỳ.

Nếu ai dám khinh rẻ Ngô Phúc Vinh, hậu quả sẽ có thể đoán được ngay.

Đối với Ngô Phúc Vinh mà nói, cũng đã đủ rồi.

Lý Kỳ ở trong nhà Ngô Phúc Vinh, với thân phận của vãn bối tới nói chuyện với Ngô Phúc Vinh tới trưa. Sau khi ăn cơm tối xong mới rời khỏi đó.

Ngày hôm sau, Lý Kỳ đang ôm Lý Chính Hi chơi đùa trên giường. Còn Quý Hồng Nô thì ngồi cạnh giường với vẻ mặt hạnh phúc, nhìn cha con họ, trên môi nở nụ cười ngọt ngào. Bỗng nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng:

- Đại ca, muội có chuyện muốn bàn bạc với huynh!

- Cái gì mà bàn bạc với chả không bàn bạc? Muội nói đi.

Lý Kỳ liền đặt Lý Chính Hi xuống, nghiêm nghị nhìn Quý Hồng Nô nói.

Quý Hồng Nô nói:

- Muội muốn ngày mai đưa Chính Hi tới Vương phủ chúc tết phu nhân. Dù thế nào đi nữa, phu nhân người cũng là mẹ nuôi của Chính Hi.

Lý Kỳ gật đầu cười nói:

- Đây là chuyện nên làm mà. Ngày mai ta đưa muội đi. Ta cũng phải tới tặng quà chúc tết cho Vương lão hàng .... Ách, .... Vương thúc thúc.

Vương lão hàng? Đại ca này thật đúng là không biết giữ mồm giữ miệng! Quý Hồng Nô không kìm nổi lườm hắn một cái.

Đúng lúc đó, người hầu bên ngoài liền thông báo:

- Cô gia, Tần Học Chính đang cầu kiến bên ngoài.

- Tần Cối?

Lý Kỳ nhíu mày, Tần Cối tới tìm hắn, tuyệt đối không thể giống như đám người Cao Nha Nội, là tới tìm ăn để uống rượu, nịnh hót. Thường thì đều là chuyện công. Hơn nữa, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Bởi vì, Tần Cối có lẽ là một người thông minh, chuyện nhỏ y có thể tự giải quyết được. Lý Kỳ cũng không dám chậm trễ việc này, liền đưa con trai vào tay Quý Hồng Nô, sau đó đi tới tiền sảnh.

- Hạ quan bái kiến đại nhân.

Tần Cối vừa gặp Lý Kỳ liền bước lên phía trước hành lễ.

- Miễn lễ!

Lý Kỳ đưa tay ra, hỏi:

- Ngươi tìm ta có việc gì?

Tần Cối nói:

- Là Thái tử điện hạ muốn hạ quan mời đại nhân tới Hồng Lư Tự một chuyến.

- Thái tử điện hạ?

Lý Kỳ nhướn mày, liếc nhìn xung quanh, nói:

- Chúng ta vừa đi vừa nói.

- Vâng.

Hai người lập tức rời khỏi Bạch phủ. Lý Kỳ hỏi:

- Lý Cương ra tay nhanh như vậy sao?

Tần Cối vuốt cằm nói:

- Đại nhân quả đúng là thần cơ diệu toán. Hạ quan vốn cho rằng Lý Cương sẽ chờ tới sau khi lễ tết trở về mới cáo trạng lên Thái tử. Không ngờ .... Ha ha, trong mắt người này quả đúng là không hề có chút nhẫn nại nào.

Lý Kỳ nửa đùa nửa thật hỏi:

- Nếu ngươi là Lý Cương, ngươi sẽ làm thế nào?

Tần Cối nói:

- Hạ quan cũng sẽ tương tự cáo trạng thôi.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Nhưng, đồng thời với việc cáo trạng, ngươi sẽ khiến cho Cảnh Nam Trọng xem ngươi là tri kỷ.

Tần Cối cười không thành tiếng, xem như chấp nhận.

Tương tự với cáo trạng, mục đích của hai người lại khác nhau. Lý Cương là không muốn thông đồng làm bậy. Còn Tần Cối thì lại diệt trừ dị kỷ. Lý Kỳ bật cười, nói:

- Quả nhiên là người thông minh, may mà bên cạnh ta không có một người như Lý Cương.

Tần Cối vừa nghe xong bỗng tái mặt, biết mình đã lỡ lời rồi, liền nói:

- Đại nhân, hạ quan tuyệt đối không ....

Lý Kỳ khoát tay nói:

- Những lời đó không cần nói nữa. Ta đây không phải là đang trách ngươi. Người hướng lên cao, đó là chuyện bình thường. Nếu ngươi không có tâm tư đó, ngươi cũng không thể ngồi ở vị trí này được. So với những lời dối trá đó, ta cùng muốn nghe lời nói thật. Mau đi thôi, ta không muốn bỏ lỡ sự phấn khích nào.

Hai người ra roi thúc khoái mã chạy tới Hồng Lư Tự. Sau khi chờ người vào trong thông báo, Lý Kỳ và Tần Cối đi vào một phòng, chỉ thấy trong phòng chính là ba người. Thái tử Triệu Hoàn, Lý Cương và Cảnh Trọng Nam.

Tuy nhiên thần thái của ba người lại khác nhau. Sắc mặt Triệu Hoàn cực kỳ phẫn nộ. Lý Cương thì vẻ mặt không hề biến đổi. Cảnh Trọng Nam là người đặc sắc nhất trong số đó, sắc mặt biến đổi khôn lường, đỏ, trắng, tím đều liên tục xuất hiện trên khuôn mặt ông ta. Trong cái ngày lạnh giá này lại vã mồ hôi như mưa. Đứng ở giữa, hai chân run lập cập, khiến cho người ta nhìn mà buồn cười.

- Lý Kỳ (Tần Cối) tham kiến Thái tử điện hạ.

- Miễn lễ, miễn lễ!

Triệu Hoàn thấy Lý Kỳ tới, trên mặt mới lộ ra vẻ tươi cười.

Lý Kỳ giả như không biết gì, nói:

- Không biết điện hạ triệu tập hạ quan tới gấp như vậy là có chuyện gì chỉ bảo?

Trên mặt Triệu Hoàn bỗng tức giận hơn nữa, chỉ tay về phía Cảnh Nam Trọng nói:

- Thằng nhãi này thật đúng là làm hỏng chuyện lớn của ta rồi! Thật đáng hận!

*****

Cảnh Trọng Nam hai chân run lập cập, liền nói:

- Điện hạ, hạ quan ....

- Bằng chứng chắc như núi, ngươi còn xảo biện, thật đúng là không biết hối cải!

Triệu Hoàn vung ống tay áo lên, tức giận nói.

- Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng!

Cảnh Nam Trọng lập tức quỳ xuống, khóc lóc kêu tha mạng.

Triệu Hoàn hừ lên một tiếng, liền mặc kệ, nhìn Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, chuyện này bổn vương cũng là bụng làm dạ chịu thôi! Ban đầu ta thấy người này có chút bản lĩnh, do đó đã để hắn ta vào Hồng Lư Tự, nhưng không ngờ hắn ta lại lợi dụng chức quyền, nhận hối lộ của các đặc phái viên đó. Ta thật sự là thẹn với sự tín nhiệm của phụ hoàng.

Y vội tìm tới Lý Kỳ như vậy thì không khó đoán được, những khoản hối lộ đó đã có tác dụng rồi. Y đã nghe theo kiến nghị của Cảnh Trọng Nam. Điều khiến cho y sợ là có thể vì vậy mà hiểu lầm chuyện lớn. Lễ tết năm nay đối với y mà nói, đóng vai trò hết sức to lớn, không thể có bất kỳ sai sót nào. Cho nên, y mới vội đi tìm Lý Kỳ để thương lượng.

Lý Kỳ đương nhiên là tâm sáng như gương, liền hỏi:

- Dám hỏi điện hạ, có phải là đặc phái viên của Cao Ly và Nhật Bản không?

Triệu Hoàn sửng sốt nói:

- Ngươi cũng biết sao?

Cảnh Trọng Nam sợ tái mặt đi, trong lòng thầm nghĩ, xong rồi, xong rồi, chuyện này đã xong rồi. ông ta còn nhớ rất rõ, ban đầu Lý Kỳ đã từng báo cho ông ta biết, nếu bị Lý Kỳ ném đá xuống giếng, cho dù là Triệu Hoàn có bảo vệ ông ta, cũng vô dụng.

Ai ngờ, Lý Kỳ lại chuyển đề tài, ha hả nói:

- Kỳ thực đây là hạ quan sắp xếp.

Lời vừa nói ra, Triệu Hoàn, Lý Vương, Cảnh Trọng Nam liền ngây người ra như phỗng.

Lẽ nào là hắn đã gài bẫy mình? Cảnh Trọng Nam vẻ mặt đầy tức giận nhìn Lý Kỳ, đang muốn nói, nhưng Tần Cối lại dụng thần ngăn ông ta lại.

Cảnh Trọng Nam thấy thế, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào còn có ẩn tình khác? Bây giờ sống chết phú quý chỉ nằm trong một ý nghĩ của Triệu Hoàn. Ông ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tần Cối thầm nhíu mày, người này như vậy là ham sống sợ chết, không có chút kiên nhẫn nào, thật đúng là vô dụng. Từ nay về sau quyết không thể xem trọng ông ta nữa. Nghĩ tới đây, y lại liếc sang nhìn Lý Cương, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Con người này dù mạnh hơn Cảnh Trọng Nam gấp vạn lần, chỉ tiếc là ... chẳng có ai hoàn mỹ cả.

Hồi lâu sau, Triệu Hoàn mới phản ứng lại, nói:

- Ngươi ... ngươi nói cái gì? Chuyện ... chuyện này đều là ngươi sắp xếp sao?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đúng vậy.

- Sao ngươi lại làm như vậy?

Lý Kỳ nói:

- Hạ quan đây cũng là vì điện hạ mà mua chuộc lòng người.

Triệu Hoàn ồ lên một tiếng, cảm thấy hoang mang nói:

- Lời này là thế nào?

Lý Kỳ cười nói:

- Điện hạ, trước khi đàm phán, chúng ta đã bàn bạc với nhau rồi, dù là Cao Ly gia nhập vào Hội Nghị đỉnh cao năm nước, vẫn âm thầm giúp đám người Y Hạ Bách Xuyên .... Tuy nhiên, điều này cũng không thể để họ biết được. Đây là chúng ta sớm đã sắp đặt xong rồi. Địa vị của Cao Ly tới dự tiệc lần này không cao lắm. Nếu lúc này Thái tử điện hạ ban ân huệ cho họ, họ nhất định sẽ xem điện hạ là ân nhân. Đối với sức ảnh hưởng của Thái tử cũng có lợi rất lớn. Để cho vở diễn càng chân thật hơn, thần mới để cho sử tiết của Cao Ly và Nhật Bản tới cầu Cảnh Chiêm Sự. Như vậy, họ sẽ cảm thấy, đây là điện hạ người khi đàm phán, cố ý thiên vị cho họ. Về phần thu nhận lễ vật, thực không dám giấu, hạ quan cũng đã nhận không ít rồi. Kỳ thực Cảnh Chiêm Sự cũng đã lén hỏi qua thần rồi. Mặc dù thần không nói rõ ràng, nhưng thần cũng ngầm bày tỏ ý cho ông ta yên tâm mà nhận quà. Những món quà này không phải là không cần. Hơn nữa, hiện giờ Hồng Lư Tự cũng thiếu kinh phí. Những món "quà" này đối với Hồng Lư Tự mà nói, cũng có tác dụng giúp đỡ rất nhiều. Nếu chúng ta đã định giúp họ, họ tặng chút đồ cho chúng ta cũng là lẽ đương nhiên. Đây là ngoại giao, lại không phải là sự nghiệp từ thiện, không phải sao?

- Hóa ra là như vậy!

Triệu Hoàn liền hòa hoãn đi rất nhiều, nhìn Cảnh Trọng Nam nói:

- Nếu đã như vậy, sao ngươi vừa rồi lại không nói?

Cảnh Trọng Nam dường như vừa từ dưới địa ngục đi tới thiên đường. Cái cảm giác thay đổi này cũng đã sắp lấy đi nửa cái mạng của ông ta rồi. Mặc dù từ lời của Lý Kỳ cho thấy, số tiền mà y thu nhận đều là sung công, nhưng tốt xấu gì thì chức quan này vẫn giữ lại được. Chỉ cần vẫn còn ở lại Hồng Lư Tự, từ nay về sua còn sợ không có cơ hội nhận quà sao? Ông ta liền nói:

- Hồi điện hạ, ban đầu Kinh tế sử chỉ là ngầm nói như vậy, hạ quan thực không dám vọng ngôn, tránh liên lụy tới Kinh tế sử.

Coi như đồ ngu ngốc ngươi vẫn còn phản ứng kịp. Lý Kỳ nói:

- Chuyện này ta thực sự cũng có chút trách nhiệm. Bởi vì ta và Cảnh Trọng Nam không phải là quen biết nhau. Đối với ông ta không phải là hiểu cho lắm, vì vậy cũng đã sợ ông ta giăng bẫy. Vì vậy, không nói thực. Nhưng, hạ quan cho rằng, có những món quà thì tuyệt đối không thể nhận, có những món quà cũng không ảnh hưởng gì tới đại cục. Điều này cũng cần phải nắm chắc.

Triệu Hoàn ha hả nói:

- Nếu mọi người đều như ngươi, có thể nắm chắc được mọi thứ, vậy thì bổn vương không còn phải hao tổn tâm tư nữa rồi.

Nói xong, y quay sang Cảnh Trọng Nam nói:

- Nếu đây là một sự hiểu lầm, vậy thì ngươi đứng dậy đi. Nhưng, bổn vương cũng cảnh cáo ngươi, lần sau nếu ngươi làm việc không xin chỉ thị trước, tự động nhận hối lộ, bổn vương tuyệt đối không nuông chiều. Còn nữa, số lễ vật mà ngươi nhận đó, toàn bộ sung công.

Có lẽ y ghét nhất là chuyện này. Lý Kỳ thì y không có tư cách đi quản, nhưng Cảnh Trọng Nam lại không phải là Lý Kỳ. Y sao có thể bỏ qua được?

- Vâng vâng vâng, đa tạ điện hạ tha mạng.

Cảnh Trọng Nam vất vả đứng lên, vừa mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đã nhanh chóng nhìn về phía Lý Cương, ánh mắt đầy vẻ oán hận.

Mặc dù ngoài mặt Lý Cương vẫn bình lặng như không, nhưng trong ánh mắt đã có chút bất an.

Lý Kỳ và Tần Cối nhìn nhau, đều nghĩ bị loại tiểu nhân này ghi nhớ, . hoặc là ngươi phải phá hủy y hoàn toàn, hoặc là chờ y tới phá hủy.

Bởi vì đây vốn là Lý Kỳ và Tần Cối bày ra, cho nên, Triệu Hoàn cũng không sinh lòng nghi ngờ. Còn về phần Lý Cương, dù y cũng nghi ngờ, nhưng cũng không có bằng chứng, đành phải lui bước. Dù cho y có chứng cứ, dựa vào địa vị hiện nay của y, muốn thẳng mặt đấu với Lý Kỳ chẳng khác nào lấy trứng trọi đá. Lý Kỳ tùy tiện hắt hơi một cái, cũng không phải là điều mà y có thể chịu được. Trong triều bây giờ, đối với một đấu một mà nói, cũng chỉ có Thái Du dám chọc ngầm Lý Kỳ. Nhưng, cuối cùng vẫn là bị Lý Kỳ đánh bật lại. Cuộc đấu tranh giữa hai người cũng đã trở thành cảnh hay trong triều.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<