← Hồi 0826 | Hồi 0828 → |
Nếu sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu Lý Kỳ đã không tốn sức giữ Quách Dược Sư ở lại rồi. Bây giờ không những không thành công, ngược lại còn để lại tâm bệnh trong lòng Quách Dược Sư. Tới khi đó quân Kim nếu thực sự có đánh tới, Quách Dược Sư muốn không phản cũng rất khó.
Trong lòng Lý Kỳ rất hối hận. Nhưng, lần này hắn đã thua là tâm phục khẩu phục. Bởi vì chiêu này của Quách Dược Sư thật đích đáng, thực đúng là hoàn mỹ. Hắn căn bản không hề phát hiện ra. Nếu hắn không lơ là cảnh giác, sao lại khiến cho Quách Dược Sư dễ dàng thực hiện được như vậy?
Lý Kỳ không phải là người thích oán trời oán đất. Hắn bình tĩnh, mang toàn bộ sai lầm gánh lên vai mình.
Tần phủ.
- Phịch!
- Ba!
- Loảng xoảng!
Bây giờ đã là nửa đêm rồi, nhưng trong phòng Lý Kỳ vẫn không ngừng vang lên tiếng kêu.
Trần đại nương thấy vậy sao mà lòng thấy yên tâm được, khoác chiếc áo khoác, đứng ở ngoài sân, ánh mắt lo lắng nhìn vào trong phòng, không dám rời đi nửa bước, sẵn sàng chờ lệnh. Nếu tên Lý Kỳ này không ngủ, đêm nay bà cũng không ngủ được.
Bỗng nhiên, phía sau bà vang lên một giọng nói dễ nghe:
- Đại nương, Lý Kỳ sao thế?
Trần đại nương quay đầu lại nhìn, thấy là Tần phu nhân, liền hành lễ:
- Phu nhân, lão cũng không hiểu, đại nhân ngài vừa mới trở về, liền đóng cửa phòng. Không bao lâu sau, bên trong lại vang ra âm thanh vỡ đồ.
Tần phu nhân nhăn mặt lại, nói:
- Ta vào xem xem.
Do đó, nàng liền đi tới trước cửa phòng Lý Kỳ, khẽ gõ cửa vài tiếng.
Bên trong rất nhanh vang lên giọng nói của Lý Kỳ:
- Ai đấy?
- Là ta.
- Ta ngủ rồi, có chuyện gì để mai nói sau.
- Ta biết là ngươi vẫn chưa ngủ.
......
Bên trong lại là một hồi trầm lặng. Lập tức từ bên trong vang ra tiếng mở cửa, Lý Kỳ đứng ở trước cửa, sắc mặt hơi bất đắc dĩ nói:
- Phu nhân, người thật thông minh, chuyện này cũng để người nhìn thấy, tiểu đệ khâm phục, khâm phục.
Ánh mắt của Tần phu nhân vụng trộm nhìn vào trong, thấy đầy mảnh vỡ, liền nhíu mày hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Lý Kỳ nói:
- Ồ, vừa rồi có người mang mấy chiếc bình gốm kiểu mới dùng làm đồ hộp tới. Nhưng ta thấy ta không hài lòng về chúng.
- Thật sao?
Lý Kỳ gật đầu.
Tần phu nhân thấy bộ dạng của Lý Kỳ không còn kiên nhẫn được nữa, liền cẩn thận hỏi:
- Ngươi thực sự không sao chứ?
Lý Kỳ cười khổ nói:
- Thật sự không sao. Nỗi khổ nho nhỏ, ngang với khích lệ mà. Nếu không có chuyện gì, ta muốn đi ngủ rồi. Đương nhiên, nếu phu nhân muốn vào, ta mời vào.
Tần phu nhân gắt lên một tiếng, quay người bước đi.
Lý Kỳ thấy bóng Tần phu nhân đã đi rồi, khẽ lắc đầu, quay vào trong phòng, nằm lên giường, lau mặt. Trong lòng thầm nghĩ, nếu bây giờ mình xin Hoàng thượng thu hồi lệnh, như vậy không khỏi gây xung đột với Thái tử. Hơn nữa Quách Dược Sư cũng không còn ngoan ngoãn nghe lời nữa, có lẽ cũng sẽ vì vậy mà thành lợn lành chữa thành lợn què. Xem ra đây đã là vô phương cứu chữa rồi, phải nghĩ cách khác mới được. Nghĩ tới đây, hắn tinh thần tán loạn, từ từ nhìn lên, nghiến răng lại nói:
- Đúng vậy, xem ra phải thay đổi kế hoạch, ôi, đây đều là các ngươi ép ta!
Đêm nay nhất định không ngủ được rồi.
Hôm sau.
Lý Kỳ hết nằm rồi lại ngồi, suy nghĩ một đêm, thấy trờ đã sáng, mới ra khỏi giường đi rửa mặt. Sau đó liền gọi Mã Kiều tới, để y bố trí cho mình mấy kẻ săn tin gặp mặt một lần.
Sau một giờ sau.
Trong một rừng cây bên ngoài ngoại ô phía nam, chỉ thấy 7 – 8 người đàn ông tướng mạo khác nhau đứng trong rừng. Có đạo sỹ, hòa thượng, tửu bảo, nhà đò ....
Lát sau, chỉ thấy Lý Kỳ bỗng từ phía sau cánh rừng bước ra.
- Tiểu nhân tham kiến Bộ soái.
Lý Kỳ giơ tay lên hạ xuống, để họ miễn lễ, sau đó nghiêm mặt nói:
- Hôm nay ta bỗng nhiên gọi các ngươi tới, không phải là cái gì khác, chỉ là muốn bày tỏ sự thất vọng của ta đối với các ngươi.
Những người đó vô cũng kinh ngạc.
Lý Kỳ lại nói:
- Hôm trước trong quân doanh chúng ta xảy ra chuyện lớn, ngươi biết là chuyện gì không?
Mấy người đó ngơ ngác nhìn nhau, lát sau, một đạo sỹ liền lên tiếng:
- Hồi bẩm đại nhân, đại nhân nói có lẽ là Quách Dược Sư rời khỏi kinh thành.
Lý Kỳ cười nói:
- Hóa ra các ngươi biết. Vì sao ta không nhận được bất kỳ thông tin nào? Theo ta được biết, trước khi Quách Phó soái đi, có lẽ là cũng có rất nhiều động tác nhỏ. Lẽ nào các ngươi không hề thu nhận được gì sao?
Tên đạo sỹ đó sợ hãi nói:
- Tiểu nhân không biết hành động nhỏ mà Bộ soái nói là gì? Nhưng, chúng tôi chỉ biết trong bữa tiệc của Anh Quốc công, Quách Phó soái đã tặng mấy người phụ nữ Ba Tư cho Anh Quốc Công.
Tên tửu bảo đó bỗng cười dâm nói:
- Hơn nữa, nghe nói Anh Quốc Công vô cùng thích bốn người phụ nữ Ba Tư đó. Mấy ngày này đều qua đêm trong phòng họ.
Mẹ kiếp! Tình cảm các ngươi đều dùng tâm tư vào việc tên háo sắc Thái Du và người đẹp Ba Tư triền miên, không hổ là kẻ săn tin, tầm nhìn hạn hẹp. Lý Kỳ nghiến chặt răng lại nói:
- Nếu các ngươi đã biết, vì sao không kịp tời tới nói cho ta biết?
Tên đạo sỹ đó đáp:
- Hả? Chuyện này ....
- Chuyện này cái gì? Có cái rắm ấy.
- Vâng.
Tên đạo sỹ đó ngượng ngừng nói:
- Chúng tôi cho rằng chuyện này bình thường, cho nên không đặc biệt thông báo. Nhưng chúng tôi cũng nhớ, hiện giờ ... hiện giờ có lẽ đã giao cho Bộ soái rồi.
- Cái gì?
Lý Kỳ nhíu mày, nhìn về phía Mã Kiều.
Mã Kiều liền nói:
- Bộ soái, ngài đừng nhìn tiểu nhân, không phải tiểu nhân đã giao cho ngài rồi sao? Chỉ có điều khi đó ngài đang bận giúp ... giúp Sư Sư cô nương trị bệnh, nói một lát nữa sẽ xem, cũng không biết ngài đã xem chưa?
Lý Kỳ nhớ lại, bỗng vỗ tay lên trán, lúc này mới nhớ ra hôm đó quả thực Mã Kiều đã lấy một cuốn sổ dày giao lại cho Lý Kỳ. Chỉ là khi đó hắn rất nhiều việc, chưa vội xem, nhất thời đã quên mất. Bởi vì trong lòng hắn nghĩ cũng không có giá trị liền gập lại, trong lòng thấy hối hận vô cùng.
Tên hòa thượng đó lại nói:
- Nói ra Lý Sư Sư này cũng thật là kỳ lạ. Gần đây có rất nhiều trạm gác ngầm ở gần lấu các của Lý Sư Sư. Ta muốn tới gần để nhìn cũng không được.
Chết tiệt, nói các ngươi không phải kẻ săn tin, e là không ai tin, ba câu không rời khỏi nữ minh tinh. Hai mắt Lý Kỳ trợn trừng lên, nói:
- Chỗ đó thuộc khu vực cấm, các ngươi không có việc gì thì đừng chạy tới đó, cẩn thận tính mạng của các ngươi cũng không bảo toàn.
Dừng lại một hồi, hắn lại nói:
- Còn nữa, các ngươi một lượt đưa tới cho ta nhiều tin như vậy, dù ta muốn xem e là cũng mất hồi lâu cũng không xem hết. Cho nên, các ngươi phải biết phân biệt nặng nhẹ, giống như những đại thân đó tới thanh lâu, qua đêm ở đâu? Hoặc công tử nhà ai đi trêu gái? Những điều đó có thể viết ở phía sau. Mà những hành động có chút kỳ lạ của các quan lại lớn nhỏ phải đặt lên đầu, lập tức chuyển tới cho ta, hiểu chưa? Các ngươi nhiều người như vậy, e là hàng ngày mỗi người ghi lại một tin, ta cũng phải xem cả ngày rồi. Các ngươi muốn ta mệt chết sao?
- Vâng, tiểu nhân hiểu rồi.
*****
Lý Kỳ lại khoát tay nói:
- Thôi được rồi, chuyện này cũng không thể trách các ngươi được. Đoàn đội này của các ngươi cũng vừa mới thành lập không lâu. Về chế độ chắc chắn cũng có chút sơ hở, chỉ cần nói thiên ý như vậy là được. Tuy nhiên, nếu có lỗ hổng, chúng ta cũng phải nghĩ cách sửa chữa. Các ngươi cũng có thể nói ý kiến của các ngươi. Tóm lại, ta nhất định phải là người đầu tiên, biết tin mà ta muốn biết.
Trong lòng tính toán, nên đi xây dựng một chế độ hoàn thiện. Nhưng, bên trong lại có vấn đề tồn tại. Đó chính là hắn cũng không dám nói hết tâm tư của mình cho những người này biết được. Cứ như vậy, những tên săn tin này làm sao có thể phân biệt được tin nào quan trọng hay không?
Suy nghĩ một hồi, hắn lại nói:
- Như vậy đi, ta sẽ trở về lập ra các khu vực trọng điểm. Trong mấy khu vực, một khi có bất kỳ động tác khác thường, các ngươi phải nhanh chóng thông báo cho ta.
- Vâng.
Những người đó đồng thanh đáp.
Lý Kỳ lại nói:
- Đúng rồi, về động tĩnh gần đây của Quách Phó soái, các ngươi còn biết gì nữa?
Tên hòa thượng đó nói:
- Quách Phó soái hành sự rất cẩn thận. Chúng tôi cũng có người theo dõi ông ta, nhưng đều bị mất dấu.
Không sai, không sai, mặc dù Quách Dược Sư không biết mình bố trí một lượng lớn kẻ săn tin trong kinh thành. Nhưng, ông ta chắc chắn sẽ đề phòng mình ra tay, tuyệt đối không thể để lại bất kỳ dấu tích nào. Lý Kỳ khẽ gật đầu.
Tên thuyền gia đó bỗng nói:
- Thuộc hạ của ta mấy hôm trước đã thấy Quách Phó soái lên một du thuyền rồi.
Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói:
- Một mình ông ta sao?
- Cũng không phải, còn có một người nữa, chỉ là người đó ta chưa từng gặp.
Người đó khẳng định chính là Cảnh Trọng Nam. Thằng nhãi đó vẫn luôn ở bên cạnh Triệu Hằng, sống trong cung. Họ không quen cũng là điều đương nhiên. Hai mắt Lý Kỳ nhắm lại, trầm ngâm một hồi, bỗng lên tiếng:
- Các ngươi lập tức điều tra rõ chuyện này cho ta.
- Tuân mệnh.
......
Mặc kệ Lý Kỳ tức giận thế nào, Quách Dược Sư cũng đã đi rồi. Tức cũng chẳng để làm gì, bây giờ hắn phải làm là làm thế nào nhằm vào biến số này để đưa ra bố trí tương ứng. Do đó, từ lần trước hắn tới phủ Thái úy thăm dò chuyện này, cũng không hề nói gì về chuyện này, làm việc gì cũng đều không xảy ra bình thường.
Tuy nhiên, còn có một chuyện gấp cần phải hắn đích thân ra tay. Đó chính là còn phải tặng bánh sinh nhật cho Nhu Phúc Đế Cơ.
Hôm nay là sinh nhật 13 tuổi của Nhu Phúc Đế Cơ. Lý Kỳ từ sáng sớm đã vào cung. Nhưng, trước tiên hắn là để Lỗ Mỹ Mỹ đem nguyên liệu tới ngự thiện phòng, còn mình thì đi về phía con đường đông cung. Rõ ràng, hắn đang đợi một người.
Không bao lâu sau, chỉ thấy bên trái một hàng người tới, dẫn đầu là một người đàn ông 50 tuổi, để chòm râu dê, mặc quan phục, mặt mày hớn hở.
Người này là Cảnh Trọng Nam.
Lý Kỳ không có ấn tượng gì về người này, nhìn Cảnh Trọng Nam thầm nghĩ khẩu vị của Thái tử quá nặng, không ngờ lại thích một lão già. Không đúng, không đúng, xem ra lời đồn trong cung không đúng. Nhưng trừ phi quan hệ **, lão già này có thể nhận được sự tín nhiệm của Thái tử như vậy. Xem ra cũng không phải là hạng người hời hợt, có lẽ cũng là một loại người với Vương Phủ.
Chỉ từ ngoại hình của Cảnh Trọng Nam, Lý Kỳ đã có được một sự đánh giá mới.
Mặc dù Lý Kỳ không có ấn tượng gì về Cảnh Trọng Nam. Nhưng Cảnh Trọng Nam có lẽ lại nhận ra Lý Kỳ. Thấy Lý Kỳ đứng ở bên đường, liền bước lên, chắp tay nói:
- Hạ quan Cảnh Trọng Nam bái kiến Kinh tế sử.
Lý Kỳ chắp tay hồi một lễ, cười nói:
- Cảnh chiêm sự, trở về đông cung cảm giác thế nào?
Cảnh Trọng Nam liền nói:
- Tất cả đều là nhờ vào hồng phúc của Kinh tế sử. Cảnh mỗ vẫn luôn ghi khắc trong lòng.
Lý Kỳ khiêm tốn nói:
- Đâu có, đâu có, tiện tay mà thôi, Cảnh chiêm sự nói quá lời rồi.
Cảnh Trọng Nam hỏi:
- Có lẽ Kinh tế sử tới tìm Thái tử điện hạ.
Lý Kỳ khoát tya nói:
- Kỳ thực hôm nay ta tới là để tìm Cảnh Trọng Nam.
Cảnh Trọng Nam sửng sốt. Y và Lý Kỳ không hề có giao tình gì. Lý Kỳ bỗng nhiên tới nhà, không khỏi khiến cho y cảm thấy có chút nghi ngờ, liền nói:
- Không biết Kinh tế sử tìm hạ quan có chuyện gì dặn dò?
Lý Kỳ nhìn xung quanh, đưa tay ra nói:
- Có thể dừng một chút nói chuyện không?
Tim Cảnh Trọng Nam bỗng thấy lo lắng, liên tục gật đầu, bước sang bên cạnh với Lý Kỳ. Lý Kỳ cười nói:
- Cảnh chiêm sự, ngài cõ lẽ cũng biết gần đây triều đình đang chống tham nhũng chứ?
Cảnh Trọng Nam nghe xong liền tái mặt. Đó cũng chính là tiếng sét ngang qua, liền gật đầu:
- Đương nhiên biết, Thái tử điện hạ cũng vẫn rất ủng hộ.
Lý Kỳ cười mà như không cười nói:
- Nếu ngươi đã biết, vì sao còn muốn bí quá hóa liều?
Trong mắt Cảnh Trọng Nam lộ rõ vẻ hoang mang, nói:
- Không biết lời này của Kinh tế sử là có ý gì?
Lý Kỳ bỗng lấy một bức thư từ trong tay áo ra, nói:
- Ngươi tự xem đi.
Cảnh Trọng Nam mở ra xem, trừng mắt kinh ngạc. Trong đó viết chính là quá trình y và Quách Dược Sư gặp nhau, cái gì số lượng, thời gian, địa điểm đều được ghi rất cụ thể. Ngoài số tiền hối lộ khá mơ hồ ra, thời gian, địa điểm đều vô cùng chính xác.
Hù chết đồ chó hoang ngươi rồi. Lý Kỳ bình thản nói:
- Thực không dám giấu, Thị vệ bộ có người tố cáo với ta, nói Phó soái và Cảnh chiêm sự có chuyện tư thông với nhau.
Cảnh Trọng Nam toát mồ hôi, hai tay bắt đầu run lên, nói:
- Chuyện ... chuyện ....
Lý Kỳ liền đưa tay ra nắm lấy cổ tay phải của Cảnh Trọng Nam, hù Cảnh Trọng Nam kinh hãi kêu lên một tiếng. Lý Kỳ tựa đầu tới, cười nói:
- Cảnh chiêm sự, vì sao ngươi lại căng thẳng thế? Chớ không phải là ....
- Ta .... Ta không căng thẳng. Đây rõ ràng có người muốn vu tội cho ta. Kinh tế sử, ngài phải làm chủ cho hạ quan!
Cảnh Trọng Nam run rẩy nói.
Lý Kỳ cười híp mắt lại không nói. Nụ cười này lại khiến cho Cảnh Trọng Nam càng sởn tóc gáy. Bởi vì y cũng không hiểu trong lòng Lý Kỳ rốt cuộc là đang muốn gì?
Bỗng nhiên, Lý Kỳ buông tay ra, cười ha hả nói:
- Đây đương nhiên là vu cáo rồi. Ta không cần hỏi cũng biết, Cảnh chiêm sự ngài cứ yên tâm. Người tố cáo đó ta đã trừng phạt một trận rồi. Thật đúng là không có mắt, dám vu tội cho Cảnh chiêm sự, ta sao có thể tha cho hắn ta được.
Thần kinh cổ Cảnh Trọng Nam kéo căng lập tức được thả lỏng. Cả người đều như sắp thoát khỏi tê liệt ngã khuỵu xuống đất. Nhưng sau đó lại lấy lại được tinh thần nói:
- Kinh tế sử thật là có tuệ nhãn, nhìn rõ mọi việc.
Lý Kỳ lắc đầu, cười nói:
- Cảnh chiêm sự quá khen rồi. Chúng ta đều từng nhận ân huệ của Thái tử, Lý Kỳ há có thể không tin Cảnh chiêm sự sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, may mà thư tố cáo này rơi vào tay ta, nếu không dù là có người tác động, đó cũng có khả năng bị người ta lợi dụng, ảnh hưởng tới Thái tử điện hạ thì không tốt. Cho nên, từ nay về sau Cảnh chiêm sự nhất định phải cận thận mới được.
Cảnh Trọng Nam thấy Lý Kỳ chủ động nhắc tới Thái tử, biết mình đã cần không lo rồi giờ mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Kinh tế sử nói phải, hạ quan xin ghi nhớ trong lòng.
Lý Kỳ mỉm cười, bỗng lấy ra một chiếc thẻ đồng từ trong áo ra nói:
- Cảnh chiêm sự, đây là thẻ hội viên của Túy Tiên Cư chúng tôi. ngươi rảnh thì tới ủng hộ, đừng cứ mãi ngốc ngếch trong cung, cẩn thận buồn mà phá hỏng.
Cảnh Trọng Nam liền nói:
- Có câu vô công bất thu lộc. Hơn nữa, Kinh tế sử đã giúp hạ quan lớn như vậy, hạ quan sao dám nhận?
- Cảnh chiêm sự khinh thường Túy Tiên Cư của ta?
- Đương nhiên không phải rồi.
- Vậy thì nhận đi.
Cảnh Trọng Nam thịnh tình không thể từ chối. Hơn nữa giao tình tốt với Lý Kỳ, đối với y cũng có nhiều điểm tốt. Do đó liền cười:
- Vậy hạ quan từ chối thì bất kính rồi.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Được rồi, bức thư này ngươi giữ lại đi. Ta phải trở về ngự thiện phòng làm việc rồi. Nhớ, bây giờ có lẽ là thời khắc quan trọng, mọi việc đều phải cẩn thận.
- Vâng vâng vâng, hạ quan ghi nhớ, Kinh tế sử xin đi thong thả.
- Cáo từ.
Lý Kỳ vừa quay người bước đi, khóe miệng lại hiện rõ nụ cười khó có thể nắm bắt được. Nhưng, hai mắt lại nhìn ra một tia lửa hận
Ngự thiện phòng
Một tên tiểu thái giám đứng trước cửa nói:
- Nhu Phúc Đế Cơ nói, do vì mấy ngày trước, phụ hoàng đã hạ chỉ, muốn chống tham nhũng. Thân là con cái, càng phải làm gương. Hôm nay dù là sinh nhật 13 tuổi của ta, nhưng tất cả đều giản lược, chỉ cần một món ăn là được rồi.
- Tiểu nhân tuân mệnh.
Các đầu bếp của ngự thiện phòng hành lễ nói.
Chờ sau khi tiểu thái giám đi rồi, Tả Bá Thanh liền nhìn Lý Kỳ nói:
- Chuyện này đã là lần thứ ba rồi.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Ta đếm được rồi.
- Mặc dù Nhu Phúc Đế Cơ không nói với ngươi tiếng nào. Nhưng nàng rõ ràng là đã cử người tới quan sát ngươi có làm bánh sinh nhật hay không, e là sợ ngươi lẩn mất.
Tả Bá Thanh cười ha hả nói.
Lý Kỳ tức giận nói:
- Cái gì mà sợ ta lẩn mất chứ? Tả đại ca, ca nói một câu có lương tâm đi. Lý Kỳ ta là loại người này sao?
Tả Bá Thanh không hề do dự nói với Lý Kỳ:
- Đúng.
Mẹ kiếp!
Lý Kỳ quả đoán, trợn mắt lên nhìn, nói:
- Thật không nên đem chuyện này nói cho ngươi biết.
Tả Bá Thanh bật cười ha hả nói:
- Theo ta thấy, Nhu Phúc Đế Cơ cái này gọi là một lần bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng.
- Tả đại ca, ca có đọc sách không, có thể đổi một câu khác không? Không phải chính là một chiếc bánh sinh nhật mà đánh đồng ta với rắn đấy chứ?
Lý Kỳ tức giận lắc đầu.
Lỗ Mỹ Mỹ bỗng đứng lên nói:
- Sư phụ, bánh sinh nhật đã chuẩn bị xong rồi, nhưng bắt đầu làm hoa.
- Bắt đầu đi.
Lý Kỳ nhếch miệng lên mỉm cười tự tin.
← Hồi 0826 | Hồi 0828 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác