← Hồi 0813 | Hồi 0815 → |
Mặc cho Triệu Đa Phúc hét to đến xé ruột xé gan, Triệu Giai cuối cùng vẫn đi, biến mất ở ánh sáng mặt trời đầu tiên rọi xuống ở phía Đông.
Triệu Đa Phúc với tâm tình sụp đổ nhìn mãi về phía nam không rời, cho đến khi nàng khóc đến ngất lịm đi, mới được Triệu Hoàn đưa về.
- Tình thân bẩm sinh vĩnh viễn không thể dứt bỏ được.
Lý Kỳ nhìn xe Triệu Hoàn rời đi, không khỏi có chút đau buồn, lẩm bẩm, Triệu Đa Phúc còn có thể đi xa ngàn dặm gặp Triệu Giai, còn hắn phải vượt qua ngàn năm mới có thể gặp được người thân của mình.
Triệu Tinh Yến đứng bên cạnh hai mắt hơi động, nói:- Nhưng đứng trước quyền lực, thân tình cũng không chịu nổi một nhát dao.
Lý Kỳ hơi ngẩn người, thầm nói, đúng vậy, nàng nói không sai, chẳng lẽ tương lai của ta cũng như thế sao? Ngoài miệng lại cười nói:
- Ta chỉ nói Thái tử điện hạ vì Nhu Phúc Đế Cơ, mới bỏ lại người què như ta, giờ chỉ mong người có thể đưa ta về.
Triệu Tinh Yến duỗi tay ra, cười nói:
- Mời.
- A, xe ngựa của cô bên kia mà! Lý Kỳ chỉ vào bên phải nói.
Triệu Tinh Yến nói:- Trời đẹp như vậy, ngồi xe ngựa nhiều không thú vị lắm, đi bộ một đoạn đi.
Lý Kỳ sửng sốt nửa ngày, tức giận nói:
- Cô điên rồi.
Triệu Tinh Yến liếc nhìn quải trượng của hắn, quan tâm nói:
- Chân của ngươi không sao chứ?
Lý Kỳ thấy nàng không giống đang chế nhạo mình, đa phần là quan tâm, cười khổ nói:
- Thật ra không có chuyện gì lớn, chỉ là cử động bất tiện, nếu bây giờ ai cho ta một chiếc xe ngưa, ta thật sự sẽ cảm tạ tám đời tổ tông người đó.
Hôm nay Triệu Hoàn đi đón hắn, hắn thấy dẫn theo nhiều hộ vệ như vậy, thờigian rất gấp, mà trời còn chưa sáng, cho nên không đi gọi Mã Kiều, nào biết Triệu Hoàn sẽ trực tiếp đưa Triệu Đa Phúc hồi cung, ném hắn cho người đến ngoài dự kiến Triệu Tinh Yến.
Triệu Tinh Yến cười khanh khách nói:
- Ngươi mỗi ngày chạy tới Vương phủ, sao không thấy cử động bất tiện.
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:
- Điều này sao có thể giống nhau, nơi đó có vàng bạc châu báu, nơi này có gì? Chỉ có cô một nữ nhân không gả được.
Triệu Tinh Yến cắn răng nói:
- Vì những lời này của ngươi, ta quyết định. Nói xong, cánh tay nàng vung lên về phía xe ngựa. Con ngựa lập tức chạy vào trong thành.
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Cô đâu cần phải đùa tuyệt tình như vậy.
Triệu Tinh Yến cười mà không nói, tự đi lên phía trước.
Lý Kỳ thở dài, hôm nay quả thực bị người khác chơi thảm rôi. Một ngày nào đó hắn nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần. Khập khà khập khiễng đi lên, bỗng nhiên cười híp mắt nói:
- Kỳ quái!
Triệu Tinh Yến khẽ cười một tiếng, nói:
- Có phải ngươi muốn nói, vì sao không hỏi ngươi chân tại sao bị thương?Không hỏi tại sao Tam ca phải đi Phượng Tường? Vương Phủ tại sao bị xét nhà?
Lý Kỳ vừa nhấc mí mắt, khuôn mặt đầy bất đắc dĩ:
- Đại tỷ, cho ta con đường sống được không? Cô chẳng lẽ không biết một câu là, nữ nhân sợ nhất là nam nhân nhìn thấu cơ thể của mình, còn nam nhân sợ nhất là nữ nhân nhìn thấu tâm tư của mình. Khó trách cô không gả ra được, hóa ra còn có lý do đó.
Triệu Tinh Yến gắt một cái, nói:
- Chân đã què lại còn hạ lưu, thật đáng đời. Ngừng lại một chút, lại nói:
- Ta hỏi ngươi sẽ trả lời sao?
Lý Kỳ lắc đầu nói:- Sẽ không.
- Vậy không phải rồi sao.
- Nhưng cô ngay cả hỏi cũng không hỏi, có chút kỳ quái.
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Ngươi đừng đoán mò nữa, ta cũng không phải là thần, sự việc trên đời này đâu có thể biết rõ được, đối với những việc có ẩn tình, ta không hỏi, vì ta biết chắc ngươi sẽ không nói, bằng không chuyện bỗng nhiên kỳ dị như vậy, trong triều không thể một chút gió cũng không nổi lên.
- Thông minh.
Lý Kỳ cười nói:- Nói thật, ta cảm thấy nói chuyện với cô thật sự thoải mái, vì cô rất hiểu tâm tư nam nhân, ta hoàn toàn không cần phòng bị gì cả, vì cô chắc chắn sẽ không hỏi ta vấn đề mà ta không trả lời.
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Đa tạ đã quá khen. Tuy nhiên ta lại nghĩ, nói chuyện với ngươi là việc mệt nhất, bởi vì rất khó moi từ miệng ngươi nửa mẩu tin tức, đối với ta, chỉ có mình bỏ ra, mà không có thu hoạch nào.
Lý Kỳ cười nói:
- Cũng không thể nói như vậy, cô không hỏi, làm sao biết ta sẽ không nói.
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Được, vậy ta hỏi ngươi, trong lòng ngươi rốt cuộc đang tính toán cái gì?Lý Kỳ vô cùng thành thực nói:
- Có thể lấy xe ngựa ở đâu?
- Ta biết ngay ngươi sẽ trả lời như vậy.
- Đây là nói thật.
- Ta biết.
- Bởi vậy mới thấy, hễ là ngươi làm trước, không làm, vĩnh viễn không có đáp án. Lý Kỳ cười cười, liếc mắt nhìn Triệu Tinh Yến đầy thâm ý, nói:
- Cô lại đang tính toán gì vậy?Triệu Tinh Yến sửng sốt, nói:
- Đánh gãy cái chân què còn lại của ngươi.
- Mã Kiều, Mã Kiều, cô không thể xằng bậy thế được, nói cho cô biết, trù nghệ không thể tiêu diệt được.
Triệu Tinh Yến hừ một tiếng, không thèm để ý, bước nhanh về phía trước.
- Này, chờ ta một chút! Không thể nào, tên yêu nhân này đã thật sự đã bỏ ta ở lại rồi.
Lý Kỳ chợt thành một cỗ xe ngựa dừng ở cửa thành. Triệu Tinh Yến không nói hai lời trèo thẳng lên xe, sau đó xe ngựa rời đi. Lý Kỳ hoàn toàn choáng váng, kinh ngạc nhìn bóng dáng xe ngựa dần dần biến mất.
Đùa thế này có phải quá tuyệt tình không.
Nhưng không bao lâu, một chiếc xe lừa lại chạy ra từ cửa thành.
Đáng tiếc đây không phải là taxi, muốn đón là có thể đón. Nhưng khi chiếc xe lừa bỗng nhiên đứng lại bên Lý Kỳ, trên xe là vị phu xe thật thà chất phác, nhếch môi nói:
- Kinh tế sử đại nhân, xin nhanh chóng lên xe. Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Ngươi biết ta?- Đúng vậy, vừa mới có một tiên nữ bảo tiện dân đến đây đón đại nhân.
- Xem ra ngươi còn có lương tâm! Lý Kỳ hừ một tiếng, con buôn nói:
- Nàng trả tiền chưa?
- Thật ra thì chưa.
- Chưa trả mà ngươi cũng tới? Lý Kỳ kinh ngạc nói. Trong lòng nói thầm, ta thu hồi câu nói vừa rồi.
- Tiểu nhân thấy bộ dạng nàng không giống lừa đảo, hơn nữa nàng nói là đón Lý sư phó của Túy Tiên Cư, tiểu nhân nghĩ thầm rằng Lý sư phó là người như vậy, người bình thường sao dám lấy danh hiệu Lý sư phó ra lừa gạt, mặc dù là giả, tiểunhân cũng chỉ một chuyến tay không, nhưng nếu là thật, tiểu nhân đã phạm lỗi to đến mức nào.
- Ha ha, thật ra có thể nói, có tiền đồ. Lý Kỳ cười ha ha, để phu xe dìu mình lên xe ngựa, vừa cười vừa nói:
- Tuy nhiên, ta khuyên ngươi một câu, sau này ngàn vạn lần đừng trông mặt mà bắt hình dong, nữ tử càng xinh đẹp, càng gạt người, hơn nữa, nàng ta cũng không phải là người bình thường.
- Dạ dạ dạ, đại nhân dạy bảo đúng ạ. A, tiên nữ mà tiểu nhân bảo với đại nhân, ngàn vạn lần không cần cảm tạ tám đời tổ tông nhà nàng ta.
-!Trở về Tần phủ, Lý Kỳ lập tức ngủ bù, buổi chiều còn tới Vương phủ đục nước béo cò, sau khi bị giáo huấn một lần, hắn quyết định ngồi xe ngựa của mình đến.
- Tiểu nhân bái kiến đại nhân.
- Ừ, chậm một chút, đừng làm hư.
- Vâng.
Sau khi vào Vương phủ, Tần phu nhân thấy một đám binh lính đang bê những thứ đồ lớn nhỏ ra ngoài, hiếu kỳ hỏi:
- Bọn họ đem những thứ này đi đâu vậy?
- Nhà ta --- à không, là quốc khố. Tần phu nhân nghi ngờ nhìn hắn một cái. Trong lòng có phần không yên, đây là lần đầu tiên nàng làm loại việc này, trong mắt nàng, cái này chẳng khác gì ăn cắp, nhưng, hoa đối với nữ nhân, sức hấp dẫn thật sự quá lớn.
Đi đến trước cửa hoa viên Vương phủ, Lý Kỳ phóng khoáng chỉ tay, nói:
- Phu nhân, thật không giấu diếm người, mặc dù Lý Kỳ ta tặng hoa vô số, nhưng chưa bao giờ tặng cho phụ nữ nhiều hoa như vậy, người không cần phải cảm động đâu.
Cảm động? Tần phu nhân nhìn cả vườn hoa héo tàn, không biết nên phải nói gì.
Lý Kỳ liếc trộm Tần phu nhân, ngượng ngùng nói:
- Phu nhân, người chớ xem thường những đóa hoa héo tàn này, đây là cảnh đẹp mùa thu nha. Thật ra, ta vẫn cho rằng mỗi giai đoạn đều có cái đẹp riêng, giốngnhư phu nhân vậy, à, không phải ta nói phu nhân tuổi quá lớn, mà thôi, càng nói càng sai, chúng ta vào trước đã rồi nói sau.
Tuy rằng Tần phu nhân với tuổi tác không để ý và cũng chẳng quan tâm, nhưng khi nghe xong vẫn không khỏi cảm thấy ê răng, nhưng nàng xưa nay vẫn kiềm chế rất tốt, cũng không chấp nhặt với Lý Kỳ.
Đi vào trong, Lý Kỳ trước tiên kêu người tìm quản gia của hoa viên này, sau đó cười hì hì với Tần phu nhân:
- Phu nhân, người có nhớ hôm qua chúng ta đã nói gì không?
Tần phu nhân cau mày nói:
- Nói gì?Lý Kỳ nói:
- Chính là chúng ta sẽ tính toán rõ ràng nha, người đừng mong vô duyên vô cớ nhận ân huệ này.
Tần phu nhân hiểu ra, Lý Kỳ đang muốn báo thù, nhưng nàng không rõ mình có cái gì đáng giá để Lý Kỳ phải động não suy nghĩ, gật đầu nói:
- Ngươi nói có lý, ta có thể đưa tiền mua lại.
Dựa vào! Tiền của ngươi không phải là tiền cùa ta sao, bắt nạt ta là người đàng hoàng à. Lý Kỳ nói:
- Nói tiền bạc trong này thật tục khí quá, à không, đàm luận về hoa đi, thanh nhã.
Ngươi biết thanh nhã cái gì? Tần phu nhân liếc mắt nhìn hắn, nói:- Đàm luận về hoa?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Có câu nói này rất đúng, trồng đậu được đậu, tặng hoa được hoa. Như vậy đi, người lấy một loại hoa cỏ trong này, vật mỗi năm sẽ nợ ta năm đóa hoa, công bằng mà nói, hoa cỏ ở đây đều là trân phẩm, muốn mua cũng không mua được.
Tần phu nhân cau mày nói:
- Không phải ngươi không thích hoa sao?
Lý Kỳ nói:
- Hoa ai không thích, ta chỉ không thích trồng hoa mà thôi, quan trọng là Hồng Nô, Thất Nương các nàng thích, ta cũng không có yêu cầu gì, chỉ là hàng năm thỉnh thoảng vào vườn hoa của người hái mấy bông hoa tặng nàng. Nghe đến đó, Tần phu nhân dường như đã hiểu ra, hóa ra suy nghĩ cả nửa ngày, nàng từ đầu đến cuối hóa ra vẫn là người trung gian, nghĩ thầm rằng, người này buôn bán đã thành lão luyện, bất cứ thứ gì qua tay hắn, dù sao cũng lại để lại cho hắn thứu gì đó, trầm mặc một lúc, nói:
- Chuyện này ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng lúc đó ngươi không được hái lung tung, phải thương lượng với ta.
Lý Kỳ nói:
- Đương nhiên, bổn quan từ trước đến nay hái hoa đều tuân theo tiêu chuẩn vô cùng nghiêm khắc, tuyệt đối sẽ không xằng bậy.
Tần phu nhân gật đầu nói:
- Được, ta đồng ý với ngươi.
*****
Lúc nói chuyện, quản gia vườn hoa này đã được áp giải tới đây, Lý Kỳ để gã và Tần phu nhân đi chọn lựa, thuận tiện giảng giải lại cho Tần phu nhân kỹ thuật trồng những loại hoa quý này.
Chờ sau khi Tần phu nhân bắt đầu công việc, tự hắn gọi người mang một ít thức ăn lên, ngồi dưới bóng cây bắt đầu ăn, ăn mứt hoa quả quý báu nhất của Vương phủ, nhìn dáng vẻ thướt tha mềm mại của Tần phu nhân, quả thật cũng là một loại hưởng thụ.
Một lát sau, một tên lính đột nhiên vội vã đi đến, thì thào bên tai Lý Kỳ mấy câu.
Lý Kỳ nghe xong mặt buồn bực, nói:
- Không thể nào. Đậu má! Mấy tên ngu ngốc đó không phải não bị hư rồi chứ. Ngươi đưa bọn chúng tới đây đi.
- Vâng.
Một lúc sau, bên ngoài vang lên một giọng nói cực kỳ kiêu ngạo:
- Nương tặc, đám các ngươi và bản Nha nội nhớ kỹ, sớm muộn gì ta cũng tính sổ với các ngươi.
Tần phu nhân đang khom lưng trước chậu hoa vừa nghe thấy giọng nói này, mày thoáng nhíu lại, nhìn vào trước cửa, thấy hai tên công tử cà lơ phất phơ bá vương bước tới, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, đi vào bên trong cùng.
Lý Kỳ xoa trán nhìn hai người đang đi đến, phất tay, bảo những binh lính lui ra, sau đó bất lực nhìn hai tên ngốc, cười lạnh nói:- Nha nội, Tiểu Cửu, hai người các ngươi càng sống càng đi xuống rồi, lại đi làm mấy chuyện trộm cắp này.
Người tới chính là Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu.
Cao Nha Nội nói:
- Lý Kỳ, ngươi đừng nói lung tung, cái gì mà trộm cắp.
Lý Kỳ nói:
- Các ngươi trèo tường đi vào, vậy đến ngắm phong cảnh à?
Hồng Thiên Cửu u oán nói:
- Chúng ta cũng không muốn trèo tường, ai kêu ngươi không cho chúng ta vào. Lý Kỳ hừ nói:
- Tiểu Cửu, ngươi đừng đánh rắm trong này nữa, nếu như ngươi muốn vào, nói rõ nguyên nhân với ta, ta sẽ suy nghĩ, hơn nữa, trong phủ bây giờ rất loạn, không có gì hay để chơi đâu.
Cao Nha Nội bĩu môi, nói:
- Ngươi nói ta ngu xuẩn à, nếu trước đó ta nói với ngươi, ngươi nhất định sẽ phái thêm người gác nữa.
Chết tiệt, lại bị thằng nhãi này xem thấu.
Hồng Thiên Cửu cầm lấy quải trượng của Lý Kỳ khập khễnh bước lên hai bước, cảm thấy mới mẻ, ha ha nói:
- Lý đại ca, ngươi thật sự què rồi hả?Lý Kỳ nghe xong chỉ muốn cho y một cái tát, nói:
- Ngươi có ý gì, mau buông ra cho ta, làm hỏng, ta lấy ngươi làm quải trượng để dùng.
- A.
Hồng Thiên Cửu vội vàng buông quải trượng xuống.
Cao Nha Nội cầm hai miếng mứt hoa quả trên bàn, một miếng đưa cho Hồng Thiên Cửu, còn mình cầm một tiếng, đặt mông ngồi trước mặt Lý Kỳ, đột nhiên vươn tay vỗ vào chân trái Lý Kỳ, hiếu kỳ nói:
- Lý Kỳ, què ở chỗ nào?
- Bốp!Lý Kỳ sợ tới mức chết khiếp, may mà không vỗ vào miệng vết thương, bắt lấy móng vuốt đã đánh y một cái, tên này chắc chắn là cố tình.
- Ui da!!!
Ca Nha Nội đau đến mức rụt tay lại, nói:
- Nhưng sao lại đánh ta?
Lý Kỳ tức giận nói:
- Không phải là ngươi đánh chân ta sao? Ngươi muốn làm loạn tiếp, hôm nay ta sẽ báo lại những chuyện này cho Thái úy.
Cao Nha Nội nghe xong, lập tức không cáu kỉnh nữa, nói:
- Lý Kỳ, ngươi sẽ không có nghĩa khí vậy chứ?Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Phải xem tâm tình ta, ta cũng không phải là Lý Thanh Thiên. Ngừng một chút, hắn lại nói:
- Đúng rồi, rốt cuộc tại sao các ngươi tới đây?
Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu liếc nhau một cái. Hồng Thiên Cửu bỗng nhiên sáp lại gần, nói:
- Đại ca, căn phòng kia của Vương Tuyên Ân đã khám xét chưa?
Lý Kỳ nói:
- Khám xét hay chưa liên quan gì đến ngươi.
Cao Nha Nội trừng to hai mắt, nói:
- Liên quan rất lớn, ngươi có phát hiện gì?Lý Kỳ cau mày nói:
- Phát hiện? Phát hiện gì, còn không phải là thế này, lần sau ta đến khám xét nhà ngươi, ngươi liền biết.
Cao Nha Nội xì mấy tiếng, nói
- Muốn khám thì khám nhà ngươi trước. Ta nói không phải là mấy thứ bình thường, ngươi chẳng lẽ không tìm ra bảo bối gì sao?
- Bảo bối? Cao Nha Nội ngươi nói là mấy thứ hiếm lạ?
- Hiếm lạ! hiếm lạ!
Cao Nha Nội gật đầu thật mạnh, nói:
- Lý Kỳ, thật không dám dấu diếm, ta vì bảo bối này đã đi xin Vương TuyênÂn rồi.
Chẳng lẽ thứ bọn chúng chỉ chính là? Lý Kỳ nói:
- Thật không? Vậy rốt cuộc là bảo bối gì vậy?
Hồng Thiên Cửu sáp lại gần hơn, nói:
- Chiến Thanh Kiều.
Quả nhiên! Không hổ là hàng cao cấp, trèo tường trộm xuân dược, quả thật là để lại mặt mũi cho Cầu ca. Lý Kỳ ra vẻ không biết:
- Chiến Thanh Kiều? Là gì thế?
Cao Nha Nội hưng phấn nói:
- Đây chính là thiên hạ đệ nhất xuân dược! Là từ bên kia Tây Vực, nghe nóibởi vì nguyên liệu rất khó tìm, vì vậy vô cùng hiếm thấy, không biết Vương Tuyên Ân lấy được ở đâu.
Hồng Thiên Cửu chậc chậc nói:
- Nghe nói Chiến Thanh Kiều này không màu không vị, vả lại không có thuốc giải, chỉ có nam nữ giao hợp mới giải được, tác dụng của thuốc cực mạnh, Ngốc Kê Tán theo không kịp, có thể nói là Kim Đao Trù Vương trong xuân dược.
- Cút cút cút, tiểu tử ngươi cút sang một bên cho ta, cái gì là Kim Đao Trù Vương trong xuân dược, ngươi muốn ăn đòn đúng không. Còn không màu không vị, ngươi đã nếm qua rồi hả mà biết? Lý Kỳ nghe xong không có tư vị mới lạ.
Hồng Thiên Cửu ngượng ngùng nói:- Nếu như ta đã từng nếm qua, thì sẽ không tới đây, đây không phải là ý đồ mới mẻ sao, a, ca ca hắn không lẽ cũng có ý đồ mới mẻ này.
Cao Nha Nội nói:
- Lý Kỳ, có phải ngươi đã làm của riêng rồi không, ta cũng không có lòng tham, chia cho chúng ta một nửa là được rồi.
Nói muốn 5 phần, cmn không phải là tham lam à! Lý Kỳ hừ nói:
- Ngươi đừng tưởng ta cũng như ngươi, hôm nay là lần đầu tiên ta nghe thấy tên loại xuân dược này.
- Có thật hay không?
- Ngươi không tin cũng được, ta cần gì phải giải thích với các ngươi. Hồng Thiên Cửu đảo mắt, nói:
- Lý đại ca, ta và ca ca cùng với Vương Tuyên Ân thỉnh thoảng có cạnh khóe nhau, nhưng dù sao cũng có quen biết, hắn rơi vào tình cảnh như vậy, trong lòng chúng ta cũng không dễ chịu, nếu không, ngươi để chúng ta vào phòng hắn nhìn một lượt.
Cao Nha Nội gật gật đầu nói:
- Tiểu Cửu nói rất đúng, dù sao hắn cũng gọi ta là Thanh ca ca, nên vào xem, tưởng nhớ lại một chút.
Sao không nhớ lại Cầu ca nhà ngươi! Lý Kỳ gật đầu nói:
- Được! Ta bảo Thái úy đưa các ngươi đi xem.
-!Hai người im lặng không nói gì.
Lý Kỳ lại nói:
- Thế này đi, Ta đồng ý với các ngươi, nếu như phát hiện ra thứ này, ta nhất định sẽ cho các ngươi giữ.
Cao Nha Nội mừng rỡ, vội hỏi:
- Thật không?
- Đương nhiên.
Hồng Thiên Cửu nói:
- Lý đại ca, ngươi thật có nghĩa khí!- Ít nịnh nọt đi.
- À.
Cao Nha Nội bỗng nhiên ngại ngùng nói:
- Lý Kỳ, ta có một chuyện nhỏ, muốn ngươi giúp đỡ.
- Chuyện gì?
- Ha ha, chính là tiểu thiếp của Vương Tuyên Ân và Vương Phủ, ngươi xem có thể
Lý Kỳ không đợi y nói xong, liền sảng khoái nói:
- Đương nhiên có thể. Cao Nha Nội cực kỳ mừng như điên, nói:
- Thật sao? Ngươi thật sự đồng ý với ta?
- Nhất định đồng ý!
Lý Kỳ cười ha ha, nói:
- Thế này đi, các ngươi chuẩn bị sung quân đến biên giới tây nam hay phía cực nam.
- Ý gì?
- Các nàng đều là tội nhân, nếu như các ngươi dụ dỗ các nàng, đương nhiên phải chịu tội, một phát xung quân.
Nét mặt Cao Nha Nội cau lại, nói:- Biết ngay ngươi không tốt như vậy mà. Hừ, nói không chừng túi tiền riêng ngươi đút đẫy rồi.
- Ai ai ai, ca ca, ca nói một chút cũng không sai nha.
Hồng Thiên Cửu lấy tay vỗ vỗ Cao Nha Nội, một tay chỉ về phía trước, nhìn không rời mắt, nói.
Cao Nha Nội ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt lập tức lóe ra ánh sáng màu xanh, nói:
- Thiên hạ vẫn còn phụ nhân làm lòng người ta say như thế, Vương Phủ thật có phúc khí nha. Ha ha, Lý Kỳ, ngươi lúc này có thể khiến ta nắm được nhược điểm rồi, nếu không sắp xếp cho ta vài người, ta sẽ đi tố giác ngươi.
Xong rồi, xong rồi, có ngày ta sẽ bị hai tên ngốc này làm tức chết không chừng. Lý Kỳ xoa xoa trán nói:
- Hai người các ngươi là đồ con lợn, nhìn cho rõ, đấy chính là Tần phu nhân.
- Tần phu nhân?
Hai mắt Cao Nha Nội lồi ra:
- Vì sao nàng ở đây?
Lý Kỳ nói:
- Quản ngươi đánh rắm.
Cao Nha Nội không chút bực bội, cười ha ha nói:
- Lý Kỳ, ta đã sớm nói giữa ngươi và Tần phu nhân có mờ ám, ngươi còn nói dối nữa không. Chậc chậc, thật là khiến người ta hâm mộ, Tần phu nhân này có thểnói là mỹ nữ đệ nhất Đại Tống, nhìn một cái, cũng thấy thoải mái, sớm biết thế này, lúc trước ta đã mua lại Túy Tiên Cư, ôi, thật sự là thất sách.
Lý Kỳ hoàn toàn bị bại dưới tay tên ngốc này.
← Hồi 0813 | Hồi 0815 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác