Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0808

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0808: Đánh chiếm Côn Du Sơn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Có câu là, binh quý thần tốc.

Quãng đường từ Lai Châu đến Côn Du Sơn hơn năm trăm dặm, Nhạc Phi dẫn quân chỉ dùng một ngày một đêm là tới phía bắc chân Côn Du Sơn, về phần ăn uống, đều lập tức giải quyết.

Tuy nhiên, nói là chân núi, thật ra chỉ cách đại bản doanh Côn Du giáo vài chục dặm đường, dãy Côn Du Sơn này thật sự là quá lớn, phạm vi khoảng chừng trăm dặm, vắt ngang hai nơi Yên Đài, Uy Hải. Ngọn núi cao nhất là đỉnh Thái Bạc, cao 923 mét so với mặt nước biển, trở thành đỉnh núi cao nhất của phía đông bán đảo. Sừng sững nguy nga, cao vút chọc trời, núi non trùng điệp, rừng sâu hang tối, rừng già cao vút tầng mây. Có thể nói ngắm đám núi nhỏ, thu vào đáy mắt biển xanh biếc, không giống Thái Sơn, hơn hẳn Thái Sơn.

Khi Nhạc Phi đến nơi này, vừa lúc chạng vạng, nhưng y không vội vã tiến công, mà ẩn nấp trong rừng cây, triệu tập các tướng lĩnh bắt đầu điều chỉnh chiến thuật cuối cùng, nói cách khác là lâm trận mới mài gương, không bằng nói thời gian trôi quá nhanh.

Nhưng cũng phải nói, đây là cấm quân bản lĩnh mạnh nhất, không phải là chém giết kẻ thù trên bình nguyên mênh mông bát ngát, họ mạnh nhất là khi đánh trong rừng, có liên quan rất lớn đến huấn luyện của Lý Kỳ, bởi vì Lý Kỳ thường xuyên không có việc gì lùa đám quân này vào núi để chịu muỗi đốt.

Nói không ngoa, đây chính là cấm quân hiện nay tuyệt đối có thể xưng là --- vuacủa rừng rậm.

Khi Nhạc Phi chạy tới, tên được phái đi thăm dò trước cũng tới tiếp ứng, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Tông Trạch, nhị đương gia Đào Phi và đám người Dương Tái Hưng chiều hôm nay mới đến đây, xem ra bọn chúng đang trên đường trở về nhân cơ hội tới đây càn quét một lần lớn. Không cần phải nói thêm, đêm nay với bọn họ, nhất định là một đêm cuồng hoan, đương nhiên, có lẽ cũng là lúc ác mộng bắt đầu.

Nhạc Phi lấy bản đồ của Tông Trạch và tình báo mà họ do thám so sánh một lần, theo đó bắt đầu dựa vào bản đồ tiến hành bày binh bố trận.

Ý vốn định tự hình thống lĩnh ha nghìn người và ngựa bám vào sườn núi đánh lén đại bản doanh của đối phương, sau đó Ngưu Cao sẽ dẫn năm nghìn binh mã phụckích kẻ thù ở phía đông, nhưng Ngưu Cao và các tướng lĩnh cảm thấy không ổn, dù sao Nhạc Phi cũng là Thống soái, phải ở bên dưới chủ trì đại cục, chứ không phải đánh giáp lá cà với kẻ thù.

Nhạc Phi nghe ý kiến của mọi người, trong lòng cũng cảm thấy có đạo lý, vì thế đổi Ngưu Cao dẫn binh lính đi tập kích bất ngờ doanh trại của địch, còn y thì thống lĩnh quân vòng về phía Đông Nam.

Thời gian tiến công, định vào lúc tờ mờ sáng, vì lúc đó là con người mệt mỏi nhất, đặc biệt là với những người sau đêm cuồng hoan.

Sau khi bàn bạc xong, Nhạc Phi và Ngưu Cao chia tay trong rừng, rồi tự mang quân ngựa về phía đông, phía nam tiến công. Đi được khoảng 50 dặm, Ngưu Cao cuối cùng cũng tới vách núi đá được đánh dấu trên bản đồ Tông Trạch, nương theo ánh trăng, y nhìn thấy ít nhất cũng cao chừng năm mét, ở giữa chỗ trũng có một thanh tuyền chảy thẳng xuống, hai mặt mở rộng ra ngoài, giống như hùng ưng giương cánh, dốc cao chót vót.

Nếu muốn đánh chiếm phản quân, đầu tiên phải chinh phục được bức thành tự nhiên này.

Tuy rằng rừng rậm bị đêm tối bao phủ nhưng đối với cấm quân mà nói thì không quá xa lạ, nhưng địa thế vách núi này quá nguy hiểm, nếu không có Tông Trạch báo lại, thì hoàn toàn không nhìn ra đường có thể đi lên. Mặc dù trước kia Nhạc Phi đã phái người đến đánh dấu con đường đúng, nhưng Cao Cầu cũng không dám mạo hiểm đi lên, chỉ có thể phái vào cao thủ đến dò đường. Nửa canh giờ sau, vài người thăm dò đã ra, một người trong đó nói:

- Tướng quân, đúng là trong đấy có một con đường nhỏ có thể đi, nhưng quá dốc, hơn nữa lại có thác nước, nên bề mặt đoạn đường này khá trơn, phải thật cẩn thận, nếu toàn quân chúng ta cùng đi qua, khó tránh khỏi sẽ xảy ra sự cố, hơn nữa còn hao tổn rất nhiều công sức.

Ngưu Cao nói:

- Vậy các ngươi nghĩ thế nào?

Tên thăm dò nói:

- Ty chức đã trèo lên trên khoảng mười trượng, phát hiện ra ở cuối thác nước có một chỗ được mở rộng, đoạn đường chỗ này tương đối dễ đi. Ty chức cho rằng chúng ta trước tiên có thể phái mấy người mang dây thừng leo lên vách núi, sau đó buông dây thừng ra, những người khác trước tiên sẽ đến chỗ đất rộng cuối thác nước, bám vào dây thừng trèo lên.

Kỹ thuật trèo này, Ngưu Cao hết sức tin tưởng binh lính của mình, do dự một lát, rồi nói:

- Được, cứ vậy đi.

Sau khi quyết định, mười cao thủ bắt đầu mang theo dây thừng trèo lên.

Qua khoảng nửa tiếng sau, chợt nghe thấy trên vách núi truyền tới vài tiếng ba ba ba nhỏ, thấy trên mười chỗ trên vách núi có những ánh lửa yếu lay động vài cái.

Ngưu Cao lập tức lấy tay ra hiệu, hơn ba ngàn người như dòng thác lũ trong đêm bổ nhào về vách núi đã làm người ta sợ hãi. - Nhanh lên, nhanh trèo lên.

Ngưu Cao đứng ở cuối thác nước, chỉ huy binh lính trèo lên, xa xa nhìn lại, dưới ánh trắng mơ hồ nhìn thấy mười mấy bóng đen đang nhấp nhô trên vách núi, làm cho người ta nhìn đều có cảm giác sợ hãi.

Nhưng đám binh lính trên vách đá dựng đứng không ai lộ ra sự khiếp đảm, ngược lại, họ có vẻ cực kì hưng phấn và khát khao. Hơn ba nghìn binh mã này phần lớn đều không tham gia trận chiến Lan Châu, huấn luyện vài năm, một thân bản lĩnh của họ để không, không có cơ hội phát huy, nhưng, đây là cơ hội cho bọn họ thể hiện tài nghệ, hơn nữa, lúc trước Dương Tái Hưng ở trận chiến hạ thành đã chửi chiến thuật của Nhạc Phi là cố sống chết để giữ lấy, cũng xác thực bọn họ không hỏng rồi.

- Cẩn thận, hình như có người tới!Tên thăm dò đang ngồi trên cái cây ở vách đá bỗng nhiên thấp giọng gấp gáp nói.

Binh lính đã đi lên trên cầm lấy dây thừng nhẹ nhành đung đưa vài cái, ra hiệu phía trên có tình báo, sau đó nhanh chóng phân tán sang hai bên, một phần thì chui vào bụi cỏ, một phần thì trèo lên cây, tốc độ nhanh chóng, làm cho người ta chi viện không kịp, tựa như mèo trong bóng đêm.

Mà toàn bộ bóng đen trên vách đá đều dán chặt tại chỗ, chân tùy tiện giẫm lên một điểm chống đỡ, tiết kiệm thể lực.

- ợ ---

Một tiếng ợ rượu vang lên, dự báo người còn cách này năm mét, phán đoán theo tiếng bước chân thì nhiều nhất không quá sáu người. Quả nhiên, dưới ánh trăng nhènhẹ rọi xuống xuyên quá những tán cây, có tổng cộng bốn kẻ đang kề vai sát cánh, lảo đảo đi tới, trong tay mỗi người cầm một vò rượu

Nghe thấy một người nói:

- Đại ca, giáo chủ cũng thật là, hơn nửa đêm kêu chúng ta tới nơi này hóng gió lạnh, còn bọn họ ở bên trong đánh chén say sưa, quá là không công bằng.

Lại nghe có người nói:

- Đúng đấy, đúng đấy, nơi này thì có gì mà gác, nếu ai dám tiến công nơi này, ta sẽ gọi bọn chúng một câu phụ thân, thật sự là không sợ chết, ta bình thường liếc xuống một cái, hai chân đã run rẩy.

Lại có một người nói:

- Hai người các ngươi ít nói vài lời đi, cũng không phải không cho chúng tauống rượu, thế là đủ rồi.

Người thứ nhất nói:

- Đại ca, cũng không thể nói như vậy, rượu có thể không đủ, nhưng nếu có mỹ nhân làm bạn, thì không thể tốt hơn nữa.

Cả bốn người đều cười mấy tiếng dâm đãng, nói:

- Ha ha, lần này nhị đương gia tiến công Lai Châu có thể đoạt về không ít phụ nữ, không biết có phần cho chúng ta không?

Người thứ ba nói:

- Này, những thứ này các ngươi không cần phải nghĩ tới, những phụ nữ này đều đưa cho thủ lĩnh, nào đến phần chúng ta. - Điều này cũng đúng. Tuy nhiên, chúng ta cũng nghĩ mà xem, có lẽ một ngày bọn họ chơi chán, sẽ đưa cho chúng ta.

Lúc nói chuyện, bọn chúng đi tới ngồi dưới một cái cây, nếu ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy một bóng hình to lớn trên đầu mấy gã, nổi bật trong đêm tối, trong con ngươi sáng quắc thoáng qua hàn ý, chỉ thấy y nâng một bàn tay lên, khẽ di chuyển.

- Vù vù vù!

Mấy bóng đen guống như ma quỷ từ bốn phía nhào ra, bốn gã kia đều không có phản ứng, chỉ có bốn cái tay lớn bịt chặt miệng bọn chúng, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt vài tiếng, bốn thanh dao sắc bén cùng găm vào ngực đối phương, ra tay gọn gàng, chỉ thấy bốn gã kia hai mắt trợn to, nhìn vào từng khuôn mặt trước mắt chỉ có hai con ngươi là sạch sẽ, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, chỉ tiếc một câu "phụ thân" chưathốt ra khỏi miệng.

*****

Nhưng vào lúc này, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng kêu buồn bực:

- Đại ca, các ngươi cũng không nghĩa khí rồi, ta đi nhà xí chút, cũng không đợi ---

Nói đến đây, giọng nói của gã bỗng dưng im bặt, hoảng sợi nhìn mấy bóng đen phía trước mặt.

Gã này xuất hiện cũng khiến cho mấy dã thú đang khát máu giật mình đến đổ mồ hôi lạnh.

- Đến đến ---

Âm thanh của gã cũng bắt đầu run rẩy. Vù!

- Còn chưa chờ cho gã mở mồm, một mũi tên đã ngầm bắn trúng cổ họng của gã, bịch một tiếng, chỉ thấy gã thẳng đờ ngã xuống.

Một người đang ngồi trên cây cao giơ cung tên để ra hiệu, lại có một người xông lên, nhìn xung quanh một lần, thấy không có người, mới vẫy tay xuống với đám binh lính còn lại.

Ở dưới tàng cây một người rút dao găm ra, nói:

- Không thể chậm chễ, nhanh hơn chút.

- Vâng. Nhưng thấy mười người đang phủ phục trên vách núi, thấp giọng nói với bên dưới:

- Các huynh đệ, nhanh hơn một chút.

Một tiếng này nhỏ vô cùng.

Nhưng dường như trên vách đá gài một cái máy ghi âm, từng tiếng một truyền xuống dưới.

Ngưu Cao nghe xong, lập tức thúc giục binh lính trèo nhanh hơn một chút

Trên vách đá dựng đứng các bóng đen lại bắt đầu chuyển động, nhưng tốc độ so với lúc trước nhanh hơn nhiều. Qua một hồi lâu, toàn bộ ba nghìn binh lính cuối cùng cũng trèo lên, thật sự có kinh hãi mà không có nguy hiểm!

Chinh phục vách núi này, cũng có nghĩa là cán cân thắng lợi nghiêng về phía bọn họ.

Ngưu Cao liếc mắt nhìn mấy cái thi thể, rồi lại nhìn sắc trời, nói:

- Trời sắp sắng rồi, tất cả cứ theo kế hoạch mà làm.

- Tuân mệnh.

Sau đó, ba nghìn quân chia ra làm ba đợt tản ra bốn phía, như vậy không bị kẻ địch phát hiện dễ dàng. Đào Định kia nếu tự xưng là Côn Du giáo chủ, vậy thì, đại bản doanh của y sẽ khác với giặc cỏ, bằng không có người vào giáo như thế nào, rừng sâu núi thẳm cách phía nam vách núi không tới năm dặm đường, có một đạo quán hùng vĩ thí thế, đây chính là đại bản doanh của Đào Định.

Đạo quán này vốn dĩ là đã tồn tại rồi, bên trong là một đám đạo sĩ, chẳng qua sau khi Đào Định tới đây, chiếm đạo quán này và biến thành của mình, mở rộng quy mô, lại bố trí phạm vi bên ngoài một tầng hệ thống phòng ngự.

Lúc này, bên trong vẫn đèn đuốc sáng trương, thỉnh thoảng nghe thấy từng trận cười ta. Nhưng bọn chúng không ngờ tới, bốn phủ phục hàng ngàn kẻ thù.

Thấy phía sau đạo quán cũng thưa thớt một vài tên lính nằm dựa vào thân cây ngáy to khò khò như sấm, sắc mặt còn phiếm hồng, hiển nhiên là tối hôm qua uốngsay. Nhưng vị trí của chúng vô cùng có trật tự, gần như không hề sơ hở.

Ngưu Cao mai phục trong bụi cỏ nhìn thấy tất cả, âm thầm lắc đầu, tên thủ lĩnh cũng thật lợi hại, quả không dễ ra tay.

Tảng sáng!

Trong nháy mắt luồng ánh sáng thứ nhất lóe lên trên mặt biển phía đông, chỉ thấy trong bụi cổ đột nhiên bắn ra một đợt mũi tên ngầm, chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu đau đớn, lính gác chìm vào giấc ngủ say vĩnh viễn như vậy.

Ngưu Cao lập tức dẫn binh phủ phục ở phía trước mười mét, tiến vào phạm vi công kích của phe mình. Vèo một tiếng, một mũi tên tín hiệu trong bụi cỏ bay ra, bay thẳng lên bầu trời, lóe lên một tia sáng màu hồng, càng nổi bật trên bầu trời trắngxám.

Phía sau đạo quán có một tên to con say khướt một tay cầm cậu nhỏ của mình, một tay thì cầm vò rượu, ngửa đầu, nhìn ánh sáng trên không trung, lẩm bẩm nói:

- A? Kia là thứ gì? Là người nào bắn pháo hoa ở đâu vậy!

Gã còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy âm thanh vù vù vù, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa bầu trời bị một trận "mưa đen" bao phủ.

Vù vù vù!

Những mũi tên này rơi xuống bốn phía, lập tức tỏa ra những làn khói trắng.

Gã đàn ông cao to này cuối cùng cũng phản ứng lại, điên cuồng thét lớn:- Không xong, có kẻ thù đánh lén, nhanh đi bẩm báo giáo chủ ---.

Gã còn chưa hô xong, ba mũi tên đã bắn trúng vào lưng gã, mất mạng tại chỗ.

Chỉ nháy mắt, toàn bộ trong đạo quán vang lên từng trận gào thét, tình hình yên tĩnh lập tức trở nên nhốn nháo.

Không ít người kéo quần liền vọt ra, nhưng nghênh đón bọn chúng là trận mưa tên thứ hai.

Vù vù vù!

Sau khi trận mưa tên đầy trời này rơi xuống, lửa nổi lên bốn phía, khói đen đặc và khói trắng trộn lẫn vào nhau, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Đốm lửa rải ráclập tức lan rộng ra bốn phía, toàn bộ đạo quán lập tức chìm trong biển lửa. Chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng gào sợ hãi, đương nhiên, cũng có những mũi tên lẻ tẻ từ bên trong khói trắng bắn ra, nhưng đều rơi xuống chỗ cách đám Ngưu Cao rất xa, thậm chí một vài mũi tên còn bay theo hướng ngược lại.

Kẻ địch đều bắt đầu tiến công, mà còn chưa biết kẻ địch ở đâu, đây quả là một chuyện thảm thương.

Vù vù vù!

Sóng cũ chưa qua, sóng sau đã tới, trận mưa tên thứ ba hạ xuống, nháy mắt vang lên tiếng nổ mạnh ầm ầm.

Khi trận mưa tên thứ ba rơi xuống, quân địch đã hoảng loạn, phải chốn chui chốnnhủi như chuột, so với quân Tây Hạ lúc trước, không thể đặt trên bàn so sánh được.

Nhưng, Ngưu Cao vẫn không dám khinh thường, dù sao binh mã của đối phương cũng gấp hơn mình mười lần.

Giữa mây xanh có thêm một tín hiệu nữa.

- Giết!

Đột nhiên, phía sau đạo quán âm thanh giết nổi lên bốn phía, chỉ thấy từ trong bụi cỏ xông ra mấy nghìn người, tay lăm lăm thanh đao giống như mãnh hổ xuống núi, khí thế như cầu vồng tấn công về phía đạo quán. Dưới sự chỉ huy của Ngưu Cao, năm trăm cao thủ cung tiễn cầm cung nỏ hiện đại nhất gồm trang bị bánh răng và hệ thống lẫy cò, chiếm giữ thứ nhất, hai đạo khống chế cao điểm, yểm trợ huynh đệmình tấn công.

- Địch ở phía sau.

Cũng không biết mà người nào bỗng nhiên kêu lên một câu như vậy, thiếu chút nữa Ngưu Cao vẫn luôn nghiêm trang cười lăn ra đất, ta đánh tới trong nhà ngươi rồi, ngươi mới biết ta ở nơi nào, trận này các ngươi đánh thế nào đây.

Lại có một số người kêu lên:

- Là cấm quân kinh thành đánh lén.

Khi bọn chúng phục kích Ngưu Cao, chỉ thấy đám thần tiễn này, nhưng bọn chúng không ngờ thần tiễn còn có thể nổ tung.

Trong làn khói, nhìn thấy mờ mờ phản quân chạy tứ tung bốn phía, cánh tay trần, không mặc quần, tóc tai bù xù, đi chân trần, liếc mắt một cái, thế nào cũng tưởng mình đang trong vườn bách thú.

Tuy rằng đối phương nhiều hơn y gấp mười lần, nhưng dù sao bọn chúng cũng không qua huấn luyện chính thức, một chút kỷ luật cũng bị sợ tới mức tan tác trong trận mưa tên thứ ba này.

Nhạc Phi nói không sai, bọn này là một đám ô hợp chỉ biết đánh trận, chỉ cần gặp tình huống đột ngột, sẽ không biết phải giải quyết thế nào.

Hơn nữa trong làn khói, bọn chúng cũng không biết đối phương mang đến đây bao nhiêu binh mã, hơn nữa chúng đến bây giờ còn chưa nghĩ ra cánh quân này rốt cuộc đến từ đâu. Trái lại cấm quân Ngưu Cao thống lĩnh, mỗi người đều giống như dã thú, phải nói rằng, phải biết rằng bọn họ nhẫn nhịn căm ghét đã lâu, nếu như không giải phóng ra, thật sự sẽ nhịn ra bệnh mất, hôm nay gặp thù báo thù, gặp người giết người, dù đối phương là nam hay nữ, người lớn hay trẻ con, đều không nhân nhượng, trên mặt không mang theo bất cứ một cảm xúc nào.

Ở trong mắt kẻ địch, kẻ thù đột nhiên xuất hiện như tử thần, trong nháy mắt tan tác thành trăm mảnh.

Trong tay Ngưu Cao cầm đồng giản không ngừng vung vẩy, giống như ở chỗ không người, chợt nghe phía trước có người hô:

- Mau yểm hộ giáo chủ lui lại.

Ngưu Cao vừa nghe thấy âm thanh này, lập tức nhìn đến, thỉ thấy một thiếu tướng cao khoảng một mét chín tay cầm Hồng Anh thương đang liên tiếp đâm xuyênqua hai người, hạc giữa bầy gà, nhìn thấy, thật sự gặp được kẻ thù nên đôi mắt đỏ hằn lên, hét lớn một tiếng:

- Dương Tiểu Nhi đừng chạy. Bước nhanh mau chóng đuổi theo.

Dương Tái Hưng cũng nhìn thấy Ngưu Cao, tức giận rít gào:

- Tiểu ngưu nhi, ông nội ta hôm nay nhất định phải lấy được cái mạng chó nhà ngươi.

Lại nghe thấy có người nói:

- Dương tướng quân, không được tham chiến, mau bỏ đi.

Đúng là Đào Phi. Dương Tái Hưng chán nản vung tay lên, cưỡi bạch mã, tiếp tục đâm, trường thương cực kì hiệu nghiệm, lại có ba tên lính nữa chết dưới thương của gã, sau đó phía sau gã hô:

- Mau rút lui, mau rút lui.

*****

Chỉ thấy một đội kỵ binh vừa lao ra khỏi làn khói trắng, chính là đuổi theo trận mưa tên. Nhóm cung thủ này từ đầu đến cuối đều không lộ mặt, bị kẻ địch tạo thành tâm lý cực kì hoảng sợ, bọn chúng nghĩ rằng mũi tên này có phải từ trên trời rơi xuống không.

Nghe thấy một hồi tiếng rên rỉ, người mấy tên lính lập tức ngã xuống.

Dương Tái Hưng quơ trường thương ngăn tên, ghìm dây cương chỉ vào phía đông nói:

- Giáo chủ, bên này.

Lại thấy một đội binh mã cướp đường chạy về phía đông. - Dương Tiểu Nhi chạy đi đâu.

Khuôn mặt Ngưu Cao dữ tợn, toàn thân đã bị máu tươi nhuộm đỏ, hiển nhiên là một người máu, trong đầu nhớ kỹ Dương Tái Hưng. Đào Định theo bản năng quay đầu lại, thấy một người đầy máu đang đuổi theo, tuy biết đối phương rất khó đuổi kịp, nhưng vẫn bị dọa kêu to lên một tiếng.

- Nhanh ngăn lại cái tên kia.

Chỉ thấy bốn tên địch giơ trường thương đâm về phía Ngưu Cao.

Ngưu Cao nghiêng người tránh né, tay trái cầm một cái, trực tiếp kẹp lấy bốn cái đầu thương, thét to:

- A a a a!Bốn tên lính kia chỉ cảm thấy đầu thương đã dính chặt vào giữa vách đá, không thể rút ra.

- Tránh ra cho ta.

Ngưu Cao mạnh mẽ quát một tiếng, đồng giản quét ngang qua, rầm rầm rầm vài tiếng, trong chớp mắt óc bốn tên tung tóe, phản quân này đa số là dân chúng, gặp được đám mãnh nhân này ở đây, sợ tới mức đều tui về phía sau, không ai dám bước lên phía trước.

Lúc này, một mũi tên bắn lén xé gió rơi xuống, Ngưu Cao không cần nhìn, cúi đầu theo bản năng, mũi tên kia bay sát da đầu y, suýt nữa thì lấy mạng của y, không khỏi sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh. - Mau bảo vệ Ngưu tướng quân.

Phó tướng bên cạnh Ngưu Cao đang một đao chém quân địch trước mặt, bỗng nhiên thấy Cao Ngưu suýt nữa chết, la hét nói.

Dương Tái Hưng quay đầu lại thấy đánh lén chưa thành công, cũng không còn cơ hội ra tay, ảo não ném cây cung sang một bên, không tiếp tục dây dưa thêm nữa, phóng ngựa xuống núi chạy trốn.

Ngưu Cao thấy Dương Tái Hưng chạy, tức giận đến nỗi hai mắt trợn lên, thuận tay tóm lấy một người, một giản trực tiếp đập nát đầu của đối phương, kéo đầu người đó vừa đi vừa ngang ngược:

- Ngưu Cao ở đây, Ngưu Cao ở đây. Vài viên phó tướng thấy Ngưu Cao giống như bị điên, sợ bị tập kích, nhanh chóng bảo vệ xung quanh, đi theo một lão đại như vậy, thật sự vừa hưng phấn vừa đau khổ.

Có câu là, binh bại như núi đổ!

Các tên đứng đầu thì chạy, những tên khác sao còn dám chiến đấu, cũng chạt trối chết, nhưng tử thần núp trong bóng tối không tha cho chúng, tên bắn ra ngang trời trước sau như một xuyên thủng tim chúng, trước mắt chúng chỉ có một con đường, đó chính là con đường đi tới địa ngục. Bọn chúng một đường hát vang cuối cùng cũng nếm được mùi vị chiến tranh tàn khốc, nếu cho bọn chúng một cơ hội, chắc chắc chúng sẽ không chọn con đường này, thật sự quá kinh khủng.

- Đầu hàng! Chúng ta đầu hàng. - Binh gia gia tha mạng! ta đầu hàng!

Chỉ lát sau, tiếng khóc vang lên bốn phía, phản quân đều hạ binh khí xuống, quỳ xuống đất đầu hàng.

Bởi vì Nhạc Phi đã căn dặn trước, nếu đối phương vứt bỏ vũ khí đầu hàng, thì không cần đuổi tận giết cùng. Nhưng mấy lần đối mặt với kẻ thù, dù đối phương đã đầu hàng, nhưng thu dọn chiến trường cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu không có năm trăm cung thủ đang âm thầm uy hiếp, Ngưu Cao cũng không dám dễ dàng dừng lại.

Tuy dù nói thế nào, bọn chúng đối mặt không phải quân Kim, không phải quânLiêu, mà là con dân Đại Tống. Ngưu Cao cuối cùng cũng nhịn xuống, đầu tiên sai người đi thu binh khí, trói bọn chúng lại, mặt khác điều động một trăm cung thủ áp tải những tù binh này khẩn trương đi dập lửa.

Đợi cho đến khi làn khói tan hết, những phản binh này thấy đối phương chọn người như vậy, không khỏi ngạc nhiên, nếu như chúng biết trước, phỏng chừng chết cũng không đầu hàng, nhưng trên đời không có thuốc hối hận.

- Khởi bẩm tướng quân, tên trộm phản bội huynh đệ Đào thị và đám người liên quan đến tên thủ lĩnh Dương Tái Hưng toàn bộ đã chạy về phía đông.

Ngưu Cao sau khi nghe xong, lạnh lùng cười, nói:

- Yên tâm đi, bọn chúng trốn không thoát đâu. Lúc này, đám người Đào Định đã chạy trốn dưới chân núi, không dám sơ ý, một đường chạy như điên về hướng đông hơn ba mươi dặm, thấy phía sau không có kẻ thù đuổi theo, tốc độ mới chậm lại, dừng lại thở một hơi.

Nếu như bình thường mà chạy, chắc chắn sẽ cực kì mệt mỏi, nhưng mới vừa rồi quá kinh sợ, khiến cơ thể và đầu óc đám người Đào Định đều mệt mỏi, quay đầu lại nhìn, mấy vạn quân chỉ còn hơn hai ngàn kỵ binh, mấy tháng cố gắng trong lúc này lại thành công cốc, không khỏi chán nản thở dài.

Một vài tên thủ lĩnh bỗng nhiên tiến lên, dâng một đôi giày nói:

- Giáo chủ, trước thay giày đi.

Đào Định sững sờ, cúi đầu nhìn, mới nhận ra chân trái mình trống không, không khỏi cảm thấy mất hết mặt mũi, thở dài một tiếng, lấy đôi giày kia để thay vào. Thậtra không chỉ có gã, rất nhiều người cánh tay trống không, nhưng, nếu bọn họ mặc quần áo tử tế, thì không thể đứng ở đây được.

Đào Phi cũng chưa phục hồi lại tinh thần, nói:

- Đại ca, cấm quân kinh sư từ khi nào trở nên lợi hại như vậy?

Đào Định lắc đầu nói:

- Ta cũng không nghĩ ra.

Dương Tái Hưng nói:

- Chẳng lẽ mấy ngày trước, bọn chúng cố ý tỏ ra yếu thế, để cho chúng ta thả lỏng cảnh giác.

Đào Định trầm ngâm một lát, gật đầu thở dài:- Cấm quân này không thể coi thường được.

Đào Phi lại nói:

- Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?

Đào Định bây giờ trong lòng rất loạn, thấy đại thế lực đã mất, không còn lòng dạ nào tái chiến, nói:

- Làm như ban đầu đã nói đi, trước tiên giữ vững sơn trại, sau đó đi thuyền đến đảo Tô Sơn.

Dương Tái Hưng vẫn không cam lòng, nói:

- Giáo chủ, thắng bại là chuyện binh gia, sao có thể vì thua và chạy ra bên ngoài. Đào Định cười khổ nói:

- Tái Hưng đừng gấp, đây là kế tạm thời, chờ một năm nữa, chúng ta chắc chắn trở về.

Dương Tái Hưng dường như vẫn bất mãn, nhưng cũng không dám nhiều lời, gật gật đầu.

Thời gian ước chừng một bữa cơm, bọn họ tới một ngã ba, một tên binh lính tiến lên bẩm báo nói:

- Giáo chủ, hai con đường phía trước đều có thể thông tới huyện Văn Đăng, không biết nên đi đường nào, kính xin chỉ thị của giáo chủ.

Đạo Định từng đóng quân ở Đăng Châu, nên vô cùng hiểu rõ địa hình xung quanh, đưa mắt nhìn, nói:- Đi đường bên trái mặc dù nhanh, nhưng đường hẹp, nếu kẻ thù mai phục trên đường lúc này, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, vẫn nên đi con đường con phải hơn.

Cho nên bọn họ vòng sang đường bên phải đi, chạy được hơn mười dặm, phía trước không xa là một con dốc. Khứu giác Dương Tái Hưng nhạy bén dường như đã phát giác ra chuyện gì, nhìn xung quanh, thấy hai bên là đồi núi nhỏ, cây cối tươi tốt, định mở miệng nhắc nhở binh lính cẩn thận.

Bỗng nhiên, giữa rừng núi vang lên tiếng trống như sấm.

- Không xong, trúng kế rồi.

Đào Định ghìm dây cương, cả kinh kêu lên. Trên gò núi bỗng nhiên vang lên tiếng giết!

Một người đứng trên sườn núi quát:

- Đào tặc, Nhạc tướng quân chúng ta sớm biết ngươi sẽ chọn đường này chạy trốn, lệnh chúng ta mai phục ở đây, các ngươi còn không mau xuống ngựa đầu hàng.

Lại nghe thấy dưới sườn núi vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, rồi nhanh chóng chìm trong tiếng trống, một đám người đầy cát bụi như sóng to gió lớn, như từ đất chui lên, đột ngột cuốn tới. Có bao nhiêu người vậy?

Đám người Đào Định vốn chim sợ cành cong, nào dám tham chiến, quay đầu ngựa bỏ chạy. Chỉ nghe thấy phía sau không ngừng vang lên tiếng vó ngựa và tiếng hét truy đuổi.

- Đào tặc đừng chạy.

- Đào tặc đừng chạy.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<