← Hồi 0806 | Hồi 0808 → |
- Đắc Hiền Trị Định!
Lý Kỳ đứng trước cửa Vương Phủ, ngẩng đầu lên nhìn tấm hoành phi trên xà nhà, cười ha ha mấy tiếng, nói:
- Ngươi đâu, lấy tấm vải phủ lên tấm hoành phi này cho ta, đây quả thật là xem nhẹ Hoàng thượng. Kỳ thật tấm hoành phi này chính do Tống Huy Tông xách bút đến nhà Vương Phủ tự mình viết, tuy nhiên, xem ra bây giờ quả là đủ châm biếm.
Thật ra làm một người què, một người bệnh, Lý Kỳ không nên chạy loạn khắp nơi, nhưng không có cách nào khác, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng to mà! Trước mặt đang bày ra nhiệm vụ khó khăn nhất đang chờ hắn, hơn nữa, ngoài hắn ra, không ai có thể làm được. Đó là khám xét nhà Vương Phủ.
Không thể không nói, nhiệm vụ này thật sự --- làm người ta chảy nước miếng mà!
Không còn cách nào, ai kêu Lý Kỳ là một trong những người ít ỏi biết rõ sự tình, Tống Huy Tông chỉ có thể giao cho hắn làm, cũng coi như bồi thường cho cái đùi của hắn đi.
Đây không phải là lần đầu tiên Lý Kỳ khám xét nhà người khác, lần đầu tiên chính là khám xét nhà của Kỷ Mẫn Nhân, chẳng qua lúc ấy một đồng tiền cũng không tìm thấy, thiếu chút nữa là tạo thành bệnh sợ khám xét nhà. Tuy nhiên, hắn có đầy đủ lý do để tin, lần này tuyệt đối sẽ mang đến cho hắn niềm vui bất ngờ, hơn nữa, chắc chắn không nhỏ. - Ty chức (hạ quan, tội dân) tham kiến đại nhân.
Lý Kỳ vừa vào bên trong, chỉ thấy tiền viện đầy ắp người, ít nhất cũng khoảng ba bốn trăm người, có quỳ, có khom người, quỳ dĩ nhiên là hạ nhân của Vương Phủ và tùy tùng của cha con Vương Phủ, những người khác là thân tín của Lý Kỳ, xét nhà mà, đã không xét thì thôi, đã xét là phải mang gia nhân đến xét, nếu không, không thể gọi là xét nhà.
Tên chó Nhật, nuôi dưỡng nhiều hạ nhân như vậy. Ngươi không tham tiền, có quỷ mới tin. Lần này giàu to rồi, ha ha ha! Lý Kỳ quét mắt nhìn một vòng, bỗng nhiên nói:
- Còn đứng đấy làm gì, không phát hiện bản quan què một chân sao, nhanh mang ghế tới đây. - Vâng.
Rất nhanh có hai người mang ghế dựa lên.
Lý Kỳ ngồi trên ghế, uống hết một chén trà, thấy phạm nhân đều cúi đầu, nói:
- Những người cùng Vương Phủ cấu kết ngẩng đầu lên.
Cấu kết?
Không một ai ngẩng đầu.
Nghe không hiểu sao! Lý Kỳ hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Tiểu thiếp Vương Phủ ngẩng đầu lên. Vù vù vù!
Chỉ thấy hơn sáu mươi nữ nhân ngẩng đầu lên cùng một lúc.
Con mẹ nó! Nhiều vậy sao? Mẹ nó, đẹp ngang với Hoàng thượng rồi. Lý Kỳ sợ tới mức rụt đầu lại, thiếu chút nữa từ ghế té xuống đất, may được người bên cạnh dìu hắn.
Lý Kỳ biết rằng, người dìu hắn không thể là Mã Kiều không có nhân tính, ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một vị ba mươi tuổi. Công công trang điểm xinh đẹp, không khỏi mờ mịt hỏi:
- Các hạ đây là?
Vị công công nũng nịu nói:- Chúng ta họ Lưu, phụng mệnh hoàng thượng đến giúp đỡ đại nhân, đại nhân, ngươi không sao chứ?
Lý Kỳ nghe xong cả người đều nổi da gà, khẩn trương rút tay lại, nói:
- Không sao, không sao, đa tạ Lưu công công.
Lưu công công che miệng cười khanh khách nói:
- Đại nhân khách khí rồi.
Trời ạ! Rất ghê cmn tởm, tên nhà ngươi nên gả cho Đồng Quán đi. Dạ dày Lý Kỳ cuộn trào, ép mình phải đứng vững. Gượng cười, thầm nghĩ, hoàng đế của chó Nhật, ngươi quả không tín nhiệm ta, vẫn phái người đến giám thị ta, phái thì phái, sao lại phái cái tên buồn nôn này đến chứ, khiến ta ngay cả tâm tình muốn tham ô cũng không có. Tuy nhiên, chỉ bằng một tên ẻo lả này cũng ngăn được dã tâm tham ô củata? Thật là buồn cười.
Lý Kỳ vội vàng lại đặt ánh mắt vào người tiểu thiếp của Vương Phủ, qua sự phụ trợ của Lưu Công công, Lý Kỳ nhận ra tiểu thiếp mỗi người đều đẹp tựa thiên tiên nha, quả nhiên, hoa tươi muốn đẹp cũng phải cần đến lá cây phụ trợ. Trong lúc nhất thời, Lý Kỳ ngắm không khỏi ngây ngốc, trong lòng tức giận mắng, Vương Phủ, tên dâm tặc nhà ngươi, nữ tử xinh đẹp trong thiên hạ, e rằng ngươi đều lấy hết rồi, khó trách trên đời này có nam nhân lưu manh như vậy, cả người và thần đều tức giận mà.
Lưu công công nhìn vẻ mặt si ngốc của Lý Kỳ, cười khanh khách nói:
- Đại nhân, nếu như ngươi nhìn trúng người nào, vậy để nàng ta về hầu hạ đại nhân. Lý Kỳ trong lòng xao động, hưng phấn nói:- Thật sự có thể chứ?
- Đương nhiên!
Lưu công công lắc lư lẳng lơ nói:
- Đại nhân cũng là cứu các nàng, đây là phúc khí của các nàng, nếu không, các nàng đều được làm nô tỳ, hà cớ gì phải làm lợi cho người khác
- Điều này cũng đúng, điều này cũng đúng!
Lý Kỳ cười hắc hắc gật đầu liên tục, chợt thấy không đúng nha, không phải thằng nhãi này đặt bẫy để mình chui vào đấy chứ, hắn nghiêng đầu liếc Lưu công công một cái, vừa đúng lúc Lưu công công ném cho hắn hai mị nhãn, rất có ý tứ câu dẫn. Lý Kỳ cả người khẽ run rẩy, là ý gì đây?Hơi trầm ngâm, rồi cũng suy nghĩ rõ ràng, hiển nhiên, Lưu công công này có thể đứng ở đây, nói lên rằng y cũng được sự tín nhiệm của Tống Huy Tông, đương nhiên, không phải nói là Lưu công công vượt qua Lương Sư Thành, dù sao địa vị của Lương Sư Thành cũng đặc thù, Tống Huy Tông lại không muốn quá nhiều người dính vào, cho nên, mới không phái Lương Sư Thành đến. Nhắc tới thái giám, nếu chỉ dựa vào sủng ái của Hoàng thượng, thì không thể nào nắm giữ được quyền lực, bọn họ muốn đạt càng nhiều thì phải cấu kết với đại thần, Lưu công công này rõ ràng là muốn giao hảo với Lý Kỳ, Lý Kỳ là nhân tài mới xuất hiện trong quần thần, y lại là nhân tài mới xuất hiện trong thái giám, chỉ có thể nói là ông trời tác hợp mà!
Phì phì phì! Quỷ mới tác hợp với y. Lý Kỳ khụ vài tiếng, nói:
- Lưu công công cứ nói đùa, bản quan thanh chính liêm minh, không phải thuộc dạng háo sắc. Trong mắt Lưu công công hiện lên một chút kinh ngạc, nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, bốn vị kiều thê của đại nhân vị nào cũng đẹp tựa thiên tiên, sao có thể so sánh với phàm phu tục tử.
Chà! Xem ra thằng nhãi này đã điều ta kỹ lưỡng lai lịch của ta rồi, tuy nhiên, khoan hãy nói, chỉ cần nói đến dung nạo, phương diện này khối người còn xinh đẹp hơn Hồng Nô, thậm chí có vài người còn phân cao thấp được với Gia Luật Cốt Dục, Bạch Thiển Dạ, cũng kém một chút với Lý Sư Sư, Triệu Tinh Yến, Tần phu nhân. Hai mắt Lý Kỳ tham lam nhìn, rồi chợt thu lại, hắn cũng không phải loại người đói bụng ăn quàng, hơn nữa nhiều như vậy, hắn cũng không gánh nổi nha! Rồi bỗng nhiên nói:
- Vị nào trong các ngươi là thị thiếp của Đặng Chi Cương?
Chỉ thấy một thiếu phụ đang tuổi thanh xuân ngạc nhiên nói:- Bẩm đại nhân, là tội phụ.
Lý Kỳ theo tiếng nói nhìn lại, ánh mắt độc ác, thấy một thiếu phụ châu sáng ngọc tròn, dáng người thon thả, đặc biệt là hai bên lúm đồng tiền, cùng với khí chất u oán giữa hai lông mày, cực kì có lực sát thương trí mạng với nam nhân. Thầm nghĩ, khó trách nhiều năm như vậy là Đặng Chi Cương nhớ mãi không quên nàng. Nói:
- Đặng Chi Cương đã hồi kinh rồi, hơn nữa có công tố cáo Vương Phủ. Hoàng thượng cho phép y đưa ngươi về, chờ ta phái người đưa ngươi đi.
*****
Đặng Chi Cương này vốn dĩ là Huy Du Các đãi chế, chỉ vì Vương Phủ nhìn trúng thị thiếp của y, cho nên gài bẫy giáng chức đi Lĩnh Nam, rồi sau đó đoạt nữ nhân này, sai thiên hạ đại xá, y cũng được thả ra. Đặng Chi Cương sau khi được tự do, đối với nữ nhân này nhớ mãi không quên, vì thế liền trở về kinh thành, hy vọng có thể gặp mặt, nhưng vẫn không thể như nguyện, vừa lúc hai ngày trước Tần Cối đang tìm kẻ thù của Vương Phủ, y khẩn trương báo danh tham gia, không mong muốn gì cả. chỉ mong có lại nữ nhân này, Tần Cối tự nhiên đồng ý với y. Lần buộc tội Vương Phủ này, y là quân chủ lực!
Thiếu phụ kia sắc mặt sửng sốt, đột nhiên nằm rạp xuống đất khóc òa lên.
Lý Kỳ thở dài, phất tay, hai tên lính lập tức đưa đi. Tiếp theo hắn lại nói:
- Trước tiên các ngươi cúi đầu. tội nhân thị thiếp của Vương Tuyên Ân ngẩngđầu lên.
- Chỉ khoảng hơn nửa khắc, có hơn mười nữ tử ngẩng đầu lên.
Oa! Quả nhiên là cha nào con nấy, Vương Tuyên Ân còn chưa tới tuổi nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi), cũng đã phong lưu như vậy, hậu sinh khả uý nha! Cmn. Lão tử sắp ba mươi tuổi, mới --- mới có bốn bà, người so với người, thật sự là giận điên lên nha. Lý Kỳ không hiểu sao cảm thấy vô cùng oan ức, quét mắt một vòng, bỗng nhiên chỉ tay vào một người nói:
- A? Ngươi --- ngươi không phải vừa rồi cũng ngẩng đầu sao?
Nữ nhân kia sắc mặt đỏ lựng lên nói:
- Hồi bẩm đại nhân, tội phụ vốn là thị thiếp của Vương Phủ, sau đó Vương Phủ thưởng ta cho Vương Tuyên Ân. Cái gì đây. Không phải chứ, một nữ tử hầu hạ hai cha con? Lý Kỳ nổi giận mắng:
- Hai tên này đúng là cầm thú!
Lưu công công lại cười khanh khách nói:
- Kinh tế sử đừng có tức giận, chuyện này rất bình thường không phải sao.
- Hả?
Lý Kỳ quay đầu kinh ngạc nhìn Lưu công công, ảm đạm thở dài, xem ra ta không theo kịp thời đại rồi. Cất cao giọng nói:
- Các ngươi cứ yên tâm, bản quan sẽ tận lực làm công chính nghiêm minh, nếu không liên quan tới người nhà, chờ ta điều tra rõ, các ngươi nếu bình thường theo khuôn phép cũ, ta sẽ cho các ngươi một khoản tiền, tha cho trở về, nói tóm lại, chínhlà xem biểu hiện của các ngươi trước kia. Còn về nam nhân các ngươi, ta không cần hỏi han, cũng các ngươi ngày bình thường nhất định là kiêu ngạo nát bét, mặc dù tội không đáng chết, nhưng tội sống khó tha, chính là đi Tây Bắc rèn luyện, dù sao nơi đó cũng đang thiếu người đào chiến hào.
- Đa tạ đại nhân tha mạng.
Mọi người cùng đồng thanh nói, xử lý như thế này, đích thật với họ là đủ nhân từ rồi.
Lúc này, một văn lại bước nhanh tới, nhỏ giọng nói:
- Đại nhân, tài sản của tội nhân đã tính xong rồi.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:- Nhanh vậy sao? Các ngươi đã kiểm tra rõ ràng chưa?
Văn lại nói:
- Hồi bẩm đại nhân, vì tài sản tội nhân thật sự quá nhiều, bởi vậy, chúng ta tổng cộng phái sáu mươi chín phòng thu chi đến kiểm tra.
- Sáu mươi chín? Thế còn tạm được.
Lý Kỳ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đứng lên nói:
- Lưu công công, đi thôi, đi xem sao.
- Kinh tế sử hành động bất tiện, để ta đỡ ngươi.
- Không cần, không cần, ta tự đi được. Lý Kỳ thấy tay y đưa tới, vội vàng né tránh, hận không thể một gậy đập chết thằng nhãi này.
Lý Kỳ dưới sự dẫn đường của văn lại, quẹo trái quẹo phải, đi vào trong một hoa viên. Càng đi, Lý Kỳ bỗng nhiên cảm thấy không đúng, đưa mắt nhìn quanh, thấy xung quanh đều là núi giả, hiếu kỳ nói:
- Không phải ngươi dẫn ta đến xem núi giả chứ?
- Đại nhân đừng gấp, lập tức tới rồi đây.
Văn lại đó lại đưa Lý Kỳ lách đông lách tây vào trong núi giả, đi tới núi giả to nhất ở giữa, viên văn lại chỉ tay vào cái lỗ tròn trên núi giả nói:
- Đại nhân, toàn bộ tiền tài Vương Phủ đều ở trong này. Miệng lỗ này cũng không nhỏ, nhưng nam tử trưởng thành phải khom người xuống mới vào được.
Lý Kỳ nhìn cái lỗ, mắng:
- Thằng chó Nhật, trước khi chết còn muốn ta chết cùng.
Lưu công công khó hiểu nói:
- Kinh Tế Sử cớ gì nói ra lời ấy?
Lý Kỳ nói:
- Ta là một người què, không biết ta cúi người rất khó à. Tuy nhiên, không cần đến ngươi giúp đỡ, tự ta có thể làm được.
Nói xong, mấy người liền khom người đi vào bên trong, hóa ra bên trong này làmột cái hầm được giấu kín.
Mọi người vừa đi xuống, chợt thấy ánh sáng yếu ớt màu vàng truyền tới, Lý Kỳ hết sức mừng rỡ, bước nhanh hơn, tuy là một người què, nhưng nhìn còn nhanh hơn cả Mã Kiều.
Chờ đến khi xuống đến cuối, thấy rằng đây là một cái hầm lớn khiến người ta trố mắt nhìn trân trân không nói lên lời, ít nhất to như một cái sân bóng rổ, bên trong chứa đầu vàng bạc châu báu, tơ lụa gấm vóc, cảm giác của Lý Kỳ như tìm được kho báu giữa sa mạc. Oa! Đclmm! Thật chói mắt nha! Lý Kỳ dùng sức dụi dụi con mắt, rồi lại nhìn chằm chằm vào, mới xác định bản thân mình không nằm mơ giữa ban ngày.
Thật ra Lý Kỳ không tham tiền, chỉ có điều cả đời này hắn chưa từng thấy nhiềukim loại nặng đến vậy, cho dù bên trong chứa sâu lông, hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên!
Lưu công công sợ hãi than nói:
- Không thể tưởng tượng được thằng nhãi Vương Phủ kia lại tham ô nhiều tiền như vậy.
Lý Kỳ run run nói:
- Đây --- mợ nó rốt cuộc có tất cả bao nhiêu tiền tài của cải vậy?
Văn lại kia nói:
- Hồi bẩm đại nhân, cái khác tạm thời không nói, chỉ riêng tiền tham ô đã là năm trăm ba mươi mốt vạn tám ngàn bảy trăm hai mươi sáu quan. Lý Kỳ hít mạnh một ngụm khí lạnh, giơ tay lên nói:
- Đợi đã, dài quá, lặp --- lặp lại một lần nữa.
Văn lại kia nói lại một lần nữa.
Đồ chó Nhật, không thể tưởng tượng nổi tài sản của lão tử còn chưa tới một phần năm của nhà ngươi, đúng là làm buôn bán thì không được mà, vẫn là làm quan tốt hơn. Lý Kỳ lau mồ hôi trên trán, nghèo sắp khóc rồi, đây quả thật là giàu ngang một nước nha, cố gắng như vậy mà trong quốc khố hiện nay cũng không bằng như trước, phải biết rằng, không chỉ có tiền, trong căn phòng này, đất đai, châu báu, Lý Kỳ thật không dám tưởng tượng.
Gã chỉ là một tể tướng nha, nhậm chức chưa tới mười năm, số tiền này rốt cuộc là lấy đâu ra. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Lý Kỳ cũng hiểu ra, sau khi Vương Phủ nhậm chức, lập tức thành lập Ứng Phụng cục, tác dụng của Ứng Phụng Cục này là gì, chính là tập hợp lại của cải trong thiên hạ nha! Hơn nữa, những người bên ngoài đều đồn đại, tất cả bảo vật của Ứng Phụng Cục, Tống Huy Tông và Vương Phủ lần lượt chiếm là một và chín phần, tưởng tượng một chút, nếu một phần bảo vật đã khiến Tống Huy Tông hài lòng, vậy thì mới thấy số tiền ở mặt này nhiều đến thế nào!
Mặt khác, lúc trước Đồng Quán thảo phạt Liêu quốc. Trưng thu lương bổng, tất cả đều là gã làm chủ, gần như đã vét sạch của dân chúng, khoản tiền này quả không ít!
Văn lại kia còn muốn tiếp tục báo cáo, Lý Kỳ nhấc tay, nói:
- Đợi ta nhớ lại đã, đầu óc ta hơi loạn. Trong lòng lại nghĩ, má ơi, nhiều tiền như vậy, định tham danh hiệu Kinh tếsử của ta sao? Vấn đề là, ta nên ham hố bao nhiêu đây? Nên ra tay như thế nào đây?
Rối rắm! Rất rối rắm!
Kỳ thật ngay từ đầu Lý Kỳ đã nghĩ ra kế sách hay rồi, nhưng hắn không ngờ Vương Phủ đột nhiên có kho báu, bên trong lại có nhiều tiền bạc của cải như vậy, tốc độ tim đập không khỏi nhanh hơn, hạ không được nhẫn tâm, lúc này hắn thật sự muốn tìm Thái Kinh lấy một ít kinh nghiệm, nhưng lại sợ bị Thái Kinh dùng chổi đuổi ra.
Đây không phải là ngươi đang ức hiếp người khác sao? Cầm kỳ thư họa, lão phu đều biết, hơn nữa còn là người tài ba, tên nhà người học không chịu học, lại còn tham ô rồi đi tìm lão phu, đây không phải là nói rõ lão phu cũng thường tham ô, kinh nghiệm phong phú sao?
*****
Chợt nghe thấy một tiếng "keng". Lại nghe thấy tiếng Mã Kiều nói:
- Kiếm tốt, kiếm tốt!
Lý Kỳ hơi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, thấy tên gia hỏa Mã Kiều không hiểu quy củ, trong tay cầm một thanh bảo kiếm sắc bén, cẩn thận sờ sờ, thích không buông tay. Nhìn kĩ lại, hóa ra trước mặt Mã Kiều bày rất nhiều gươm đao, một vài thanh được chế tạo từ vàng ròng, một vài thanh được nạm châu báu lên trên, nhìn cực kỳ rực rỡ. Trong lòng nghĩ, tiền kia đừng vội cầm, cứ kiếm thêm khoản ngoài bổng lộc cái đã, càng kiếm nhiều càng muốn nhiều.
Sau khi quyết định, Lý Kỳ đi tới, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Mã Kiều, ngươi chán sống rồi sao, ngươi biết đây là gì không?Mã Kiều sửng sốt, vội buông chuôi bảo kiếm ra, nói:
- Thật có lỗi, ta cũng không kìm lòng được.
- Không kìm lòng nổi muốn chết à? Lý Kỳ trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên kích động chỉ vào bảo kiếm, bảo đao, bảo giáp nói:
- Phiền ngươi động não suy nghĩ, Vương Phủ hại chết bao nhiêu người, nói không chừng hung khí được giấu trong chỗ này, đây chính là vật chứng sẽ được trình lên, nếu chẳng may dính vân tay của ngươi, đến lúc đó ngươi hết đường chối cãi, ta muốn bảo vệ ngươi, cũng không bảo vệ được! Người đâu!
- Đại nhân có gì phân phó?
Lý Kỳ nghiêm túc nói:- Chuyển toàn bộ chỗ hung khí này về Thị vệ bộ, đợi ta về kiểm tra, nhớ rõ, không được làm hư, bằng không, quân pháp trừng trị.
- Tuân mệnh.
Lưu công công hơi sững sờ, một lát sau, mới phản ứng, thầm nhủ một tiếng, biện pháp hay!
Lý Kỳ uy nghiêm nhìn xung quanh, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Mã Kiều, ngươi đi nhìn xem, xem còn vũ khí sắc bén nào không, toàn bộ đều đưa tới Thị vệ bộ.
Nhưng Mã Kiều là một kẻ thô lỗ, có lòng tốt nhắc nhở:
- Bộ Soái, mới vừa rồi là một vài bảo kiếm, dùng để giết người quá lãng phí, ta nhìn cũng biết, dù là ai cũng không ai ngu xuẩn mang kim đao đi giết người, rất phí sức.
Lời này vừa nói ra, Lưu công công cũng che miệng cười khanh khách, người này thật là đáng yêu.
Lý Kỳ à Lý Kỳ, ngươi thật sự què một chân mà ngu rồi, giây phút quan trọng này, sao có thể mang bom hẹn giờ bên người. Lý Kỳ hận không thể một đao chém chết thằng nhãi này, cố nén giận dữ nói:
- Mã Kiều, ngươi ra ngoài trông coi, ta sợ có cường đạo.
Mã Kiều kinh ngạc nói:
- Bên ngoài nhiều binh lính như vậy, trừ phi cường đạo kia điên rồi. Nếu không sẽ không chạy tới cướp đồ vào lúc này. Lý Kỳ cười lạnh nói:
- Hộ vệ cũng có kẻ điên, ai dám đảm bảo trong cường đạo không có kẻ điên. Ngươi đừng dài dòng, đi nhanh lên.
Mã Kiều oan ức ồ một tiếng, sao đó xoay người đi ra ngoài, y đơn giản, sao biết Lý Kỳ có tâm tham ô.
Mã Kiều vừa đi ra, Lý Kỳ lại nghe thấy một tiếng hét "oa" chói tai. Thấy Lưu công công uốn éo cái mông nhảy về phía bên trái, hóa ra y đang chạy về phía tơ lụa, rồi lại thấy Lưu công công vươn bàn tay nhỏ trắng nõn khẽ vuốt tơ lụa kia, chậc chậc nói:
- Đây chính là tơ lụa Tô Châu thượng hạng, trong nội cung rất ít khi thấy.
Hóa ra y thích những thứ này, nói sớm đi, không đúng, không thể để một mình yđộc chiếm, ta cũng phải mang một ít về đưa cho Thất nương bảo các nàng may xiêm y. Lý Kỳ đảo mắt, đi tới, đột nhiên nói với văn lại kia:
- Ngươi làm việc thế nào vậy?
Văn lại a một tiếng. Không hiểu nhìn Lý Kỳ.
Kia Lưu công công cũng kinh ngạc nói:
- Kinh Tế Sứ, có gì không ổn sao?
- Đương nhiên không ổn!
Lý Kỳ nhíu mày chỉ vào đống tơ lụa nói:
- Hiện tại đang kiểm kê, mỗi một khoản đều vô cùng quan trọng, không thể cóbất cứ sai sót nào, những thứ chăn đệm kia để ở đây làm gì? Làm nhiễu mắt người ta, thật sự không có quy tắc làm việc.
Chăn đêm? Viên văn lại đều choáng váng, nhưng cũng không dám nói bừa:
- Theo lời đại nhân, thì phải làm thế nào?
Lý Kỳ nói:
- Lưu công công, nhà ngươi thiếu khăn lau không?
Lưu công công chớp chớp đôi mắt nhỏ đẫm lệ, gật đầu nói:
- Có thiếu một chút.
- Nhà ta cũng vừa lúc thiếu, dù sao để đây cũng vướng víu, không bằng chúng ta cùng giúp một tay, mang về làm khăn lau, thế nào?Lưu công công mừng rỡ, nói:
- Kinh tế sử nói rất đúng nha.
Lý Kỳ vung tay lên, nói:
- Trước chuyển ra đi. Lại chỉ vào đống nhỏ hơn bên cạnh:
- Những lụa vải này phải đếm rõ ràng, thiếu, ta hỏi ngươi.
Ngụ ý là, chuyển ra cũng không cần nhớ rõ.
- Vâng.
Viên văn lại kia cuối cùng cũng hiểu ra, khẩn trương bảo người mang tơ lụa thượng đẳng ra ngoài. Tiếp theo Lý Kỳ và Lý công công lắc lư xung quanh, Lý công công cũng không phải là loại lương thiện, cũng vơ vét hết sức nha, chuyên môn chọn những thứ châu báu tinh xảo, trong đó nhắm trúng một đôi giày thêu hoa bằng ngọc, hô lên không ngừng, không cần phải nói, là thuộc về y.
Đúng là gã đồng bóng tham lam, Lý Kỳ mắng một câu, mà không nghĩ, hắn cũng vơ vét không ít, trước tiên là đoạt một ít trang sức vàng bạc châu báu mà Lưu công công chọn được, định đưa cho Phong Nghi Nô, sau đó chọn ra một ít đồ kỹ nghệ, như đàn cổ tranh chữ các loại, định đưa cho Lý Thanh Chiếu sắp đến kinh thành.
Dù sao trong này cũng là người của hắn, không cần phải e dè.
Về phần mình, trong đầu từ đầu đến giờ vẫn để ý đến số tiền lớn kia, số tiền này quá nhiều, nếu như tham ô ít, hắn cũng không biết tới đây làm gì, nếu tham ô quánhiều, chằng mau có ai nói một câu ra ngoài, số tiền lớn này cũng đủ đè chết người.
Hơn nữa, nếu hắn muốn tham ô, tên Lưu công công này chắc chắn cũng muốn một chân. Lý Kỳ là người tham như vậy, sao có thể để tên đồng bóng này được như ý.
Suy nghĩ một hồi, hắn cuối cùng cũng nghĩ ra một diệu kế, gọi văn lại tới, nói:
- Ngươi nói lại con số đó cho ta biết, rốt cuộc là có bao nhiêu?
Văn lại kia đáp:
- Chỉ riêng tiền, tổng cộng là năm trăm ba mươi mốt vạn tám ngàn bảy trăm hai mươi sáu quan.
Lý Kỳ tấm tắc một tiếng, nói:- Thật sự là khó nhớ, ngươi báo ba lần mà ta vẫn không nhớ được, hơn nữa con số khổng lồ như vậy, nếu chẳng may thiếu một lượng quan, đến lúc đó tra xuống dưới, thanh danh ta cũng mất hết.
Lưu công công hiếu kỳ nói:
- Thiếu một lượng quan cũng không sao, sẽ không làm tổn hại đến thanh danh Kinh tế sử.
Lý Kỳ nói:
- Đây là ta nói quá, nhưng Lý Kỳ ta dù gì cũng là Kinh tế sử, vì một lượng quan mà việc bỉ ổi, chẳng phải khiến người ta chê cười sao? Nếu như truyền ra ngoài, ta còn có mặt mũi nào mà đứng trong thương giới.
Lưu công công gật đầu nói:- Kinh tế sử nói có lý, vậy phải làm thế nào đây?
Lý Kỳ nói:
- Vậy báo cáo là năm trăm ba mươi mốt vạn đi, vậy dễ nhớ hơn, hơn nữa phòng bị trước sẽ tránh được tai họa, không phải là ít.
Mắt Lưu công công sáng ngời, nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, việc này ngươi nhất định phải xử lý cẩn thận, không thể xằng bậy được, để tránh phụ Hoàng ân.
Văn lại kia giật nảy người, đại nhân xuống tay đúng thật là độc nha, lập tức thủ tiêu hơn tám nghìn quan!
Không ngờ rằng, Lý Kỳ nếu muốn tham số tiền ấy, vừa rồi sẽ không phí phạm đầu óc. Ngừng một chút, Lý Kỳ lại kéo Lưu công công đến một bên, nhỏ giọng nói:- Lưu công công, ta nghĩ thế này, theo tin tức tình báo tin cậy, lúc trước khi Vương Phủ trưng thu quân lương, tham ô không ít tiền, ta dám khẳng định, trong số tiền này có bốn phần là từ quân lương và quân bị.
*****
Lưu công công tuy rằng xảo trá, nhưng sao có thể là đối thủ của Lý Kỳ. Mờ mịt nói:
- Không biết ý của Kinh tế sử là gì?
Lý Kỳ thở dài:
- Có câu nói rất đúng, lấy cho dân. Dùng cho dân. Nếu số tiền này lấy từ quân lương quân bị, vậy nên trả lại cho quân bộ, ngươi xem có được không, chúng ta nộp lên trên ba trăm ba mươi mốt quan, mặt khác hai trăm vạn quan trả lại cho Quân Khí Giám.
Hai trăm vạn quan? Oa! Không thể nghĩ khẩu vị của Kinh tế sử lại lớn như vậy!
Lưu công công cảm giác con tim bé nhỏ của mình sắp nhảy ra ngoài, vươn haiđầu ngón tay nói:
- Hai --- hai trăm vạn quan?
Lý Kỳ ừ một tiếng.
Lưu công công nói:
- Tam ty sẽ đồng ý sao?
Lý Kỳ nói:
- Không cho bọn họ biết là được mà!
- Ý ngươi là thủ tiêu hai trăm vạn quan này? Lưu công công sợ tới mức hai mắt đều lồi đi ra. Cmn! Lá gan này của ngươi cũng chạy tới đây khám xét nhà, thật sự dùng người không lo. Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không thể nói là thủ tiêu, chúng ta nhất định phải nói cho Hoàng thượng.
Nói cho Hoàng thượng chúng ta tham ô hai trăm vạn? Lưu công công nghe xong cả người mơ màng, không thể tin nổi nhìn Lý Kỳ, nhưng nghĩ lại, ai ôi!!!, chúng ta thiếu chút nữa đã quên, Quân Khí Giám chính do Hoàng thượng chưởng quản, đưa cho Quân Khí Giám chẳng phải là đưa cho Hoàng thượng sao, Hoàng thượng chắc chắn sẽ long nhan vui mừng, cũng lập được công to! Sau khi nghĩ thông suốt, y gật đầu nói:
- Do Kinh tế sử làm chủ.
Lý Kỳ cười gật đầu, thật ra hắn kiếm tiền không kém, nhưng có tiền mà không có chỗ tiêu, nếu giao cho ngân khố quốc gia, có trời biết đám người Tam ty kia sẽ bạinhư thế nào, hơn nữa, nếu Kim quốc đánh tới, quân bị chắc chắn phải tiêu hao, vì vậy, hắn tính toán để lại một số tiền để mở rộng quân bị, còn về phần Tống Huy Tông bên kia, hắn cũng đã nghĩ kỹ, một bên dùng quần thần kiềm chế Tống Huy Tông, không cho ông ta dùng tiền bậy bạ, mặc dù Tống Huy Tông có dùng trộm, cũng không mất bao nhiêu, hắn sẽ nhân cơ hội này đi rửa tiền, mang đi mang lại, tiền vẫn được hắn nắm giữ trong tay.
Sau khi quyết định xong, Lý Kỳ tìm văn lại, phân phó cho y, văn lại kia nghe xong, suýt chút nữa thì rớt cả cằm, giống như là tắm hơi, toàn thân đổ đầy mồ hôi.
Lúc này, một binh lính đi đến, ôm quyền nói:
- Bẩm Bộ Soái, trong lời khai của hai mươi sáu quản gia trên dưới Vương phủ, nô tài đã đối chiếu, chênh lệch không lớn. Lý Kỳ nhận lời khai rồi xem xét, nội dung chủ yếu là về thị thiếp của Vương Phủ, bởi vì đa số những thị thiếp này bị ép buộc, hơn nữa Lý Kỳ dù sao cũng là người của mấy đời sau, về phương diện mạng người, tim vẫn không đủ độc ác, cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, vì thế sai người thẩm vấn tất cả quản gia lớn nhỏ cuả Vương phủ, thu thập tin tức về những thị thiếp này, nếu như ngày bình thường không chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, thì để các nàng trở về, còn những nữ nhân có tâm địa độc ác, hoặc người nhà các nàng bên ngoài làm xằng bậy, thì theo luật mang đến khắp nơi trên cả trước, kể cả người nhà các nàng.
Sau khi xem xong, Lý Kỳ nói:
- Liền chiếu theo lời ta đã nói mà làm đi, những người bị ép vào Vương phủ, hoặc ngày bình thường không làm xằng làm bậy, thì cho mỗi người một trăm quan, để các nàng về nhà, còn những người còn lại, cùng với hạ nhân, đi đày ở biên giới. - Tuân mệnh.
Tiếp theo, Lý Kỳ chia số lẻ bị thủ tiêu kia làm ba phần, một phần tất nhiên là đưa cho những thị thiếp kia, Lưu công công một phần, còn lại thì đưa cho những người hôm nay đến làm việc. Những việc ân huệ Lý Kỳ vẫn hiểu được.
Tất cả đều vui vẻ!
Sau khi phân phó xong, Lý Kỳ và Lưu công công đều ra bên ngoài hầm, chuẩn bị hít thở không khí bên ngoài, bên trong thật sự là quá khó chịu, nhưng vừa bước ra ngoài hoa viên, chợt thấy một đám binh lính mang một đống bình sứ bịt kín đi tới.
Lý Kỳ vội hỏi:
- Khoan đã, trong tay các ngươi cầm cái gì vậy?Tên lính dẫn đầu nói:
- Hồi bẩm đại nhân, những thứ này là mới lấy ra từ hầm băng, là một số nhân sâm, nấm linh chi và dược liệu, nguyên liệu nấu ăn.
Mẹ kiếp! Ta đã nói rồi, thiếu mấy thứ gì đó, hóa ra đều ở trong này, trách sao tìm nửa ngày cũng không thấy, lẽ nào lại vậy. Trong lòng Lý Kỳ vui mừng như điên, khuôn mặt lại không có biểu cảm gì, nói:
- Vậy sao? Mở ra cho ta xem.
Tên lính kia vội vàng cầm một chiếc bình đã mở mang đến trước mặt Lý Kỳ.
Cmn! Đều là cực phẩm nha, khó trách nhưng phủ có đủ tiền tìm nhiều tiểu thiếp đến vậy, chắc chắn mỗi ngày đều ăn những thứ bổ này, Lý Kỳ cầm lấy một bình cẩn thận xem xét, trong mắt lóe sáng, nhưng ngoài miệng lại nói:- Cái này --- đều là vật liệu độc dược mà!
Lưu công công nói:
- A? Vật liệu độc dược?
Lý Kỳ gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta lấy thân phận của Kim Đao Trù Vương có thể khẳng định, những nhân sâm này mốc meo rồi, người nếu ăn vào, không chết cũng bị liệt, đừng vận chuyển vào trong cung, toàn bộ vứt hết đi.
Lưu công công đi theo bên người Hoàng đế cũng gặp được không ít, thấy những nhân sâm này không giống như mốc meo, được giữ gìn vô cùng tốt, đôi mắt đảo một vòng, lắc đầu liên tục nói:
- Không ổn, không ổn. Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:
- Có gì không ổn?
Lưu công công nói:
- Kinh tế sử mệnh danh là Kim Đao Trù Vương, liếc mắt một cái có thể phân biệt ra tốt xấu, nhưng người bình thường thấy những thứ này, nếu chẳng may nhặt được, thì cũng là một cái mạng! Theo ta thì, trước tiên mang đến phủ Kinh tế sử, sau khi Kinh tế sử xử lý công việc xong, sẽ mang đi ném.
Vậy không phải là thành đồ phế thải sao? Ha ha! Tên đồng bóng này cũng thật thú vị, cũng được, sẽ không thiếu phần ngươi. Lý Kỳ ha ha nói:
- Có lý, có lý.
Lúc này, một binh lính đi tới, trong tay y bưng một hộp gỗ màu đỏ, mở ra, nói:- Bộ Soái, đây chính là thứ lục soát được trong phòng Vương Tuyên Ân.
Lý Kỳ nhìn vào bên trong, bên trong có chứ hai cái chai sứ tinh xảo, vừa thấy đã biết vật khác thường, hỏi:
- Trong này là cái gì?
Tên lính kia nói:
- Theo lời của kẻ nhàn rỗi bên người Vương Tuyên Ân nói, đây chính là đệ nhất dâm dược hiện nay --- Chiến Thanh Kiều.
- Đệ nhất dâm dược hiện nay --- Chiến Thanh Kiều?
Lý Kỳ hít mạnh một hơi, hai mắt bỗng nhiên lóe lên ánh lửa, lập tức nghiêm túc nói:- Những thứ dâm tục này đừng đưa vào trong cung.
Rồi lại quay về Lưu công công vẻ mặt đơn giản nói:
- Lưu công công, ngươi muốn không?
Một câu nói kia suýt chút nữa làm Lưu công công tức giận, ngươi đưa dâm dược cho một người không có cậu nhỏ, đây là đạo lý gì vậy! Rất ức hiếp người. Khuôn mặt tái đi, lắc đầu nói:
- Thứ đồ này ta không dùng được.
Tên lính đứng bên không nhịn được cười, lời này quả là rất lừa người.
Nếu như ngươi cần dùng đến, vậy ta còn hỏi ngươi sao? Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu, hai ánh mắt xin lỗi Lưu công công, nói:
- Trước cứ để ở đây đi, để ta suy nghĩ xem nên xử lý thế nào. - Tuân mệnh.
← Hồi 0806 | Hồi 0808 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác