Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0733

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0733: Làm quảng cáo
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Hai người mang theo sự tò mò nhìn lên, chỉ thấy trên con đường nhỏ đã đầy hàng quán, mà ở giữa, một đám người đang vây quanh đó, có nam có nữ đều là những công nhân thất nghiệp đó. Bước gấn đến nhìn, chỉ thấy ba người Cao Nha Nội, Chu Hoa, Hồng Thiên Cửu đang nhìn chằm chằm vào một con dế gào lên

- Kim Đao Trù Vương!

Mã Kiều bên cạnh thấy thế liền cúi đầu xuống, cố gắng kìm chế tiếng cười.

Người này sao lại còn có thể kiềm chế được, Lý Kỳ rẽ đám người ra, xông tới "ba ba ba" ba tiếng, thưởng tát lên đầu một người.

- Ây da, phụ thân chớ đánh, hãy nể mặt con ba phần đi.

Cao Nha Nội suýt chút nữa bị Lý Kỳ tát một cái đầu đập xuống đất, ôm đầu hét lên.

Phụ thân? Lý Kỳ sửng sốt, suýt chút nữa đã không cười phụt ra, nhưng liền hiểu ra sự việc. Ở Đông Kinh này, người dám đánh lên đầu Cao Nha Nội thực sự không nhiều, liền cười thầm. Có lẽ Cầu ca cũng thường sử dụng chiêu này để đánh đòn tâm lý với thằng nhãi này, trầm giọng nói:

- Khang Nhi ....

- Có con.

Cao Nha Nội vừa lên tiếng đáp, nghe thấy giọng nói không đúng, liền ngẩng đầu lên nhìn, hoảng sợ chỉ Lý Kỳ nói:

- Là ... là ngươi sao?

Lý Kỳ vẫy tay cười nói:

- Là ta.

Cao Nha Nội nhìn rõ người, nhất thời nổi trận lôi đình, xông lên trước mặt, gào rít lên:

- Lý Kỳ, ngươi có bị điên không? Sao tự nhiên lại đánh ta?

Chu Hoa và Hồng Thiên Cửu bỗng đồng thời lộ rõ vẻ kinh hoàng, ngơ ngác nhìn nhau. Hồng Thiên Cửu liền bước lên trước kéo Cao Nha Nội.

Cao Nha Nội vung tay lên, tức giận nói:

- Tiểu Cửu, ngươi cũng biết hôm nay tóc của ta là ai làm rồi đấy. Thằng nhãi Lý Kỳ làm rối tóc ta lên, còn trêu đùa ta phía sau. Ta sao có thể tha cho hắn chứ? Ngươi đứng sang một bên đi.

- Ta không định khuyên can huynh.

Hồng Thiên Cửu lẩm bẩm nói, đảo mắt, đổ thêm dầu vào lửa nói:

- Lý đại ca, chuyện này thực sự là ca không đúng rồi. Ca đã làm cho búi tóc của y là Vi Nhị nương sáng nay mới chải cho y ở ngoài nam thành, chưa tới hai canh giờ ca đã làm rối tung lên. Lần này ta không giúp được ca rồi.

Đúng rồi, ta còn chưa bao giờ thấy Lý đại ca động thủ đánh nhau. Chu Hoa liền gật đầu nói:

- Rất đúng, rất đúng, đại ca người quá là rất đúng.

Đối với người mập mạp như ngươi, hai tiểu tử này còn định xem kịch vui nha.

- Mẹ kiếp!

Lý Kỳ bỗng kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Cao Nha Nội sợ tới giật mình, theo bản năng nói:

- Ngươi đây là có ý gì?

Lý Kỳ lại hít sâu một hơi, ôm lấy Cao Nha Nội, cười nói:

- Nha Nội, lợi hại, Vi Nhị nương đó ta có lẽ đã gặp rồi, quả là ngọt nước. Mặc dù hai ba bốn chục lần, nhưng thùy mị thướt tha, sức quyến rũ không kém gì năm đó, giống như một khối đậu hũ bóng loáng, khiến người ta thèm nhỏ dãi, muốn ăn mà không được. Đây đều có thể khiến người đạt được, ngươi thực sự không hổ là thánh tình số 1 Biện Kinh ta.

Kỳ thực hắn nào biết cái gì là Vi nhị tam nương gì.

Quả nhiên, Cao Nha Nội nghe xong liền tái mặt, theo bản năng sờ lên túm tóc đó của mình, cười ha hả nói:

- Lý Kỳ, mặc dù bên ngoài rất nhiều người đồn nói ngươi là người không đáng tin nhất Đại Tống ta. Nhưng, bổn Nha Nội vẫn luôn tin ngươi, thấy con người ngươi rất thành thật.

Là tên khốn kiếp nào bịa đặt bên ngoài? Nếu để ông mày biết, thế nào cũng phải loại trừ gã mới được. Lý Kỳ chửi thầm một câu, ngoài miệng vẫn tươi cười:

- Đúng vậy, đúng vậy, hôm khác dạy ta vài chiêu chứ?

- Được thôi, được thôi.

Cao Nha Nội vui vẻ nói.

Hồng Thiên Cửu một bên, Chu Hoa không nói gì. Hồng Thiên Cửu là một người hiểu chuyện, nói nhỏ nhắc nhở:

- Ca ca, ngươi đừng quên tóc của người đã bị rối rồi sao?

Hai mắt Lý Kỳ trợn trừng lên, nha đầu ngươi thật đúng là không tha đâu nha!

Cao Nha Nội nhất thời phản ứng lại, không vui nói:

- Lý Kỳ, ngươi còn không nói đi? Ngươi vừa rồi vì sao mà lại đánh ta?

Nhưng giọng điệu đã hòa hoãn rất nhiều rồi.

Lý Kỳ đảo mắt, tức giận hừ một tiếng, liền nói:

- Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, ta vừa rồi là đang cứu ngươi đấy. Ngươi có biết hay không, vừa rồi ngươi đã phạm phải sai lầm lớn. Luận về cực hình, nếu để Thái úy biết, hừ, năm nay ngươi đừng nghĩ ra ngoài được rồi.

Nói xong hắn lại chỉ về phía hai tên khốn kiếp Hồng Thiên Cửu và Chu Hoa này, chửi:

- Còn có hai tiểu tử ngươi nữa, là sống không kiên nhẫn, muốn thử mùi vị chặt đầu không?

Cao Nha Nội vừa mới có được một thiếu phụ, vừa nghe nói năm này đều khỏi đi ra ngoài, sợ tới mức vã mồ hôi hột, nuốt nước miếng nói:

- Lý Kỳ, bổn Nha Nội là người nào, ngươi đừng có mơ mà dọa ta.

Ta chính là đang dọa ngươi. Ta vẫn muốn dọa chết ngươi. Ngươi làm khó dễ được ta sao? Lý Kỳ lắc đầu, nói:

- Ngươi chết đến nơi rồi còn già mồm cái cố. Ta hỏi các ngươi, ba người các ngươi vừa rồi đang gọi con dế sao?

Cao Nha Nội liền thốt lên:

- Kim Đao Trù Vương.

Hồng Thiên Cửu đang muốn ngăn cản, cúi đầu ảo não nói:

- Ca ca, kỳ thực chúng ta có thể đánh chết cũng không thừa nhận.

Cao Nha Nội khinh thường nói:

- Sợ cái gì chứ? Tên này khí thế như vậy, đặt lên người Lý Kỳ ngươi quả là lãng phí.

Tên ngu ngốc này, vậy ngươi cũng không cần phải để lên con dế chứ. Lý Kỳ kìm nén cơn giận, giơ ngón tay cái lên, nói:

- Được đấy, Nha Nội, ngươi quả là lợi hại. Kim Đao Trù Vương này là Hoàng thượng khâm phong. Ba người các ngươi lại dám đem danh hiệu Hoàng thượng khâm phong ra đặt lên người con dế, đây chính là tội bất kính! E là Thái úy cũng không dám như thế, rất hay, rất hay, Nha Nội, Lý Kỳ ta xem như phục ngươi rồi. Mã Kiều, chúng ta tới phủ Thái úy một chuyện vậy.

Cao Nha Nội bị hắn gạt cho tới sững sờ cả người, liền kéo Lý Kỳ, nói:

- Ngươi ... ngươi tới nhà ta làm gì?

- Tìm Thái úy nói chuyện thôi!

- Chuyện gì?

- Chuyện gì cũng nói.

Trong lòng Cao Nha Nội bỗng rùng mình. Nếu để cho cha mình biết chuyện, vậy thì xong rồi, phải nhịn nhịn nhịn, Cao Nha Nội báo thù, 10 ngày không muộn, liền nói:

- Lý Kỳ, ngươi không thể làm như vậy được, quá là không nói chuyện nghĩa khí rồi.

Chu Hoa liền bước lên chặn phía trước, cười nịnh nói:

- Đại ca, chúng ta biết lỗi rồi, ca tha cho chúng ta một lần đi.

- Đúng vậy! Huống hồ đây dù là chuyện của chúng ta, là ca lấy được, chúng ta chỉ là đi theo thôi.

Hồng Thiên Cửu cũng liền bước lên, kéo tay còn lại của Lý Kỳ, rất không nghĩa khí nói chuyện. Hai người gạt nước mắt, khổ sở cầu xin, cảm xúc cao ngạo, căn bản không thể đè nén xuống được.

- Rác rưởi! Tên mập, tên mập, ngươi muốn làm gì, chân này ngươi có thể ôm được sao?

Lý Kỳ thấy Chu Hoa bị kích động sắp ôm lấy chân hắn, liền quát lên. Đây là những đệ tử nhà giàu, quả thực chính là ba tên lưu manh vô lại.

Đối mặt với những chiêu hạ lưu, Lý Kỳ thực sự không có cách phá giải, liền rút người ra nói:

- Được được được, ta không tới phủ Thái úy nữa, các ngươi tránh xa ta ra một chút.

Sắc mặt ba người vui vẻ, liền gật đầu nói cám ơn, giống như ba học sinh biết lỗi vậy.

Mã Kiều hoàn toàn bối rối, rõ ràng chính là Lý Kỳ ra tay trước, sao lại làm tới bước này. Ngược lại đám người Cao Nha Nội lại phải nói cảm ơn Lý Kỳ.

Lý Kỳ thấy thế liền nói:

- Vậy ta đi trước, các ngươi từ từ chơi tiếp đi.

Vừa nói dứt lời, bỗng nghư thấy tiếng quát xé ruột xé gan

- Kim Đao của ta ....

Không chờ Cao Nha Nội nói hết, Hồng Thiên Cửu và Chu Hoa liền bịt mồm y lại.

Lý Kỳ cúi đầu xuống nhìn chỉ thấy một con dế ngũ tạng tuôn ra, phơi thây đầu đường, cực kỳ tàn ác.

Cao Nha Nội tức giận cười với Hồng Thiên Cửu, không kiềm được liền nói:

- Đây .... Đây là người nào làm? Ta sẽ giết chết hắn ta.

Hồng Thiên Cửu và Chu Hoa đồng thời chỉ về phía Cao Nha Nội.

Cao Nha Nội sửng sốt, hoang mang nói:

- Các ngươi đây là làm gì?

Hồng Thiên Cửu nói:

- Ca ca, chuyện này là ca tự làm, vừa rồi ta đã nhắc nhở ca rồi.

- Thật sao?

- Ừ.

Mọi người đều gật đầu.

Cao Nha Nội đỏ mặt lên, nghiến chặt răng lại nhìn Lý Kỳ, giống như đang nói đều là ngươi gây ra.

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Đây mặc kệ chuyện của ta đi, được rồi, được rồi, con dế chơi rất thú vị. Ta dẫn các ngươi tới một chỗ chơi thú vị hơn.

Hồng Thiên Cửu vui vẻ, nói:

- Nơi nào?

- Tướng Quốc Tự.

Chu Hoa bỗng lên tiếng:

- Ta nhớ ra rồi, hôm nay hình như là cuộc thi vua đầu bếp nữ đầu tiên, cha ta cũng sẽ tới đó.

Cao Nha Nội trợn trừng hai mắt, bỗng sáng mắt lên nói:

- Vậy chúng ta đi đi, ta còn phải trợ uy cho Tống ... Thiếu Bạch.

Chỗ bạc này, Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Vậy thì đi cùng thôi.

Nói xong hắn bỗng liếc nhìn mọi người xung quanh.

Những người đó liền cúi đầu rời đi.

...............

Lý Kỳ dẫn theo ba kẻ dở hơi này cộng thêm một kẻ lỗ mãng đi tới Tướng Quốc Tự.

- Oa! Nhiều người quá!

Mấy người tới trước cửa Tướng Quốc Tự, vẻ mặt đều thấy thay đổi, hơi ngạc nhiên. Đây đều là vẫn chưa vào cửa, chỉ có thể thấy dược bóng dáng thôi. Có thể thấy, bên trong đông đúc thế nào rồi.

Không còn cách nào khác, ai bảo ở thương giới kinh thành hôm nay đang ở trạng thái tê liệt. Những người này đều không có việc làm, còn không ở đây náo nhiệt thì đi đâu được chứ?

- Lý Sư Phó, sao giờ mới tới? Ta còn tưởng là ngài đã quên rồi, đang định đi tìm ngài.

Lúc này, Phàn Thiếu Bạch bỗng từ bên trong chạy ra, vừa thấy Lý Kỳ liền trách móc.

*****

Lý Kỳ tức giận chỉ về phía Cao Nha Nội nói:

- Ngươi hỏi họ đi!

Phàn Thiếu Bạch thấy hắn đi cùng Cao Nha Nội, cũng không cần hỏi, liền nói:

- Đi thôi, đi thôi, mau vào trong đi, mọi người đều tới rồi, đang chờ một mình ngài đấy.

- Thật sao? Kỳ thực các ngươi không cần phải chờ ta, ta rất tùy tiện.

Lý Kỳ ngượng ngùng nói.

- Ngài là bình phán, nếu ngài chưa tới, sao mà so tài được chứ?

- Điều này cũng đúng.

Cao Nha Nội bỗng nói:

- Thiếu Bạch, Tống tẩu có tới không?

Phàn Thiếu Bạch tức giận nói:

- Có liên quan gì tới ngươi?

Cao Nha Nội cười ha hả nói:

- Ta chỉ là hỏi thế thôi, ngươi căng thẳng như thế làm gì? Chớ không phải là ....

Phàn Thiếu Bạch lườm y một cái, trong lòng tức giận, hôm nay cũng không muốn quan tâm tới thứ ngươi.

- Nhìn xem, Lý Sư Phó tới rồi, hắn cũng tới tỷ thí sao?

- Sao có thể chứ, người ta có lẽ là Trù Vương thắng trong tứ quốc yến, sao lại chạy tới đây tỷ thí với hai người phụ nữ chứ? Ta nghe nói hắn là tới để bình phẩm đấy.

- Vậy thì thật là đáng tiếc. Ta lâu rồi không ăn thức ăn của Lý Sư Phó làm, nhìn thôi cũng được, ôi.

........

Người bên trong thấy Lý Kỳ tới, lần lượt mồm năm miệng mười.

Mấy người dưới sự dẫn dắt của Phàn Thiếu Bạch đã tới khoảng đất trống lớn nhất trong đó, cũng chính là nơi lần đầu Lý Kỳ cùng Tả Bá Thanh gặp mặt.

Lúc này ở đây đã đặt hàng rào bảo vệ, để lại một khoảng đất tròn, còn có hơn 20 bảo vệ, hai bên trái phải đều cắm hàng rào gỗ. Bên trong hàng rào gỗ là gì? Điều đó không quan trọng, mà quan trọng là phía trên hàng rào gỗ cắm lá cờ hai mặt. Phía trên lá cờ viết Phàn Lâu và Kim Lâu, quảng cáo một cách trắng trợn. Mà phía dưới gốc cây đó đặt 40 chiếc ghế dài, xếp thành bốn hàng ngay ngắn. Phía trên người ngồi trật cứng. Bên ngoài lại có nhiều người, dày đặc, nhìn mà thấy khiếp sợ. Mấy người Lý Kỳ cũng là lão đại, ngoài cộng thêm một trận chửi của Cao Nha Nội ra, mới thuận lợi đi vào.

Oa! Làm lớn thế này sao? Phô trương thế này, rốt cuộc các ngươi là đang tỷ thí tài nghệ nấu ăn, hay là thể hiện? Lý Kỳ lau miệng, thể hiện vô cùng khinh thường. Rõ ràng, Trương Xuân Nhi, Phàn Thiếu Bạch là nhân cơ hội này để tuyên truyền cho Kim Lâu và Phàn Lạc.

- Lý Sư Phó tới rồi.

- Lý Sư Phó.

.........

Lý Kỳ định thần lại, chỉ thấy tất cả ngồi trên ghế đầu là thương nhân, không có ngoại lệ, hơn nữa đều là người quen. Các ông chủ tửu lầu Hồng Bát Kim, Chu Thanh, Tề Phong. Có thể nói các doanh nghiệp số 1 số 2 của Đông Kinh đều tới, ở thương giới có thể nói là minh tinh phẫu thuật chỉnh hình. Hắn liền lên tiếng:

- Ơ, các ông đều tới góp vui, ồ không, tới đây xem tỷ thí.

Hà Cửu Thúc cười ha hả nói:

- Dù sao chúng ta bây giờ cũng đều không có việc làm, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chi bằng tới xem náo nhiệt.

Tề Phong gật đầu nói:

- Cuộc thi nữ đầu bếp đầu tiên này của Đông Kinh rốt cuộc là rơi vào nhà nào? Tranh luận lâu như vậy, hôm nay cuối cùng đã được công bố rồi. Tề mỗ không muốn bỏ qua.

Hồng Bát Kim cười ha hả nói:

- Không biết Lý Sư Phó xem trọng ai?

Lý Kỳ tức giận nói:

- Bát Kim Thúc, người nói quá rồi, vừa mới tới đã hạ ta rồi, ta không thể bằng thúc được.

Cao Nha Nội lại nói:

- Chắc chắn là Tống tẩu.

Nói xong y liền vẫy tay về phía Tống tẩu phía sau, giống như là rất quen thuộc.

Vị Tống tẩu này là một người rất biết bổn phận, khẽ gật đầu.

Mọi ngượi lại lắc đầu.

Lúc này, Trương Xuân Nhi bỗng bước tới, cười nói:

- Hôm nay vất vả Lý Sư Phó rồi.

Lý Kỳ cười nói:

- Khách khí, khách khí rồi. Ta mang miệng tới cũng không vất vả gì.

Nói xong, hắn liền cười nói:

- Nhưng sự phô trương này thực không nhỏ đâu! Ta thấy hơi lộ liễu, còn không bằng tỷ thí trong phòng. Dù sao nhiều người như vậy ở đây, người nhiều nhiều miệng, e là ảnh hưởng tới hai vị.

Hồng Bát Kim nhỏ giọng nói:

- Chúng ta chính là cố ý chọn chỗ này.

Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói:

- Chớ không phải đây là có chú ý gì sao?

Hồng Bát Kim quay sang Trương Xuân Nhi nói:

- Chủ ý này là của Trương nương tử, vẫn là cô ấy nói cho người thì hay hơn.

Lý Kỳ chuyển ánh mắt nghi ngờ sang phía Trương Xuân Nhi.

Trương Xuân Nhi cười nói:

- Ta cho rằng nhiều người tới xem như vậy mới không thể có người rảnh rỗi tới làm phiền.

Lý Kỳ sửng sốt, liền hiểu ra vấn đề. Hơn trăm người ở đây như vậy, những sỹ phu đó sao có thể chạy tới cầu cứu những thương nhân này. Chuyện mất mặt như vậy, sỹ phu quyết không thể làm. Nhưng Lý Kỳ lại cho rằng hôm nay kim này không châm tới thịt. Nếu cuộc tỷ thí này muộn thêm nửa tháng nữa, dù ngươi bố trí trong phòng, những sỹ phu đó cũng tới. Hắn liền cười nói:

- Ta hiểu rồi, Trương nương tử thực là tài trí hơn người.

Trương Xuân Nhi vuốt cằm khiêm tốn nói:

- Đâu có đâu có, Lý Sư Phó quá khen rồi.

Cổ Đạt bỗng nhiên đi tới, nói:

- Đông chủ, thời gian không còn bao lâu nữa.

Trương Xuân Nhi gật đầu, nói với Lý Kỳ:

- Vậy mới Lý Sư Phó kiểm tra lại dụng cụ nhà bếp một chút. Còn nữa, quy tắc của cuộc thi này chắc là do Lý Sư Phó nói rõ cho công bằng.

Kỳ thực từ mấy ngày trước, Lý Kỳ đã nói rõ quy tắc cuộc thi cho hai bên rồi, chẳng qua là gọi người tới truyền lời.

- Nên chứ, nên chứ.

Những quan khách lần lượt ngồi vào chỗ. Trước tiên Lý Kỳ đi một vòng quanh hai hàng rào nhỏ, kiểm tra một lượt, không phát hiện thấy vấn đề gì, sau đó liền tới khu giữa. Trước tiên là đè hai tay xuống, để mọi người yên tĩnh trở lại, chờ tới khi mọi người đã im lặng rồi, hắn mới chắp tay chào xung quanh, nói vài câu:

- Tin chắc các vị cũng đều biết, Túy Tiên Cư của chúng tôi gần đây đều làm đồ chay. Vì sao? Bởi vì tại hạ gần đây gặp nhiều bất lợi, ở nhà cầu thần phù hộ, vì vậy ăn chay để tỏ lòng thành tâm.

Lời này nói ra, bỗng khiến cho vô số ánh mắt khinh bỉ nhìn lên. Việc này ngươi cũng có thể lôi cả Túy Tiên Cư vào, thật là quá vô sỉ.

Các ngươi thì hiểu cái gì chứ? Bố mày tới bình phẩm, lại không thu tiền, làm quảng cáo cũng không được sao. Nếu ai không hài lòng, ta lập tức đi ngay. Da mặt Lý Kỳ dày đều có thể phản xạ được. bỗng chuyển ý nói:

- Nhưng, hôm nay Đông Kinh chúng ta tổ chức cuộc thi nữ đầu bếp đầu tiên, mà hai bên tỷ thỉ đều là đầu bếp hàng đầu Đại Tống ta. Tống tẩu của Phàn Lâu và Trương nương tử của Kim Lâu. Danh hiệu của hai vị e là Phật tổ đến đây ta cũng phải phá giới tới đây. Đó là một nguyên tắc cơ bản nhất của đầu bếp, ở đâu có đồ ăn ngon thì tới đó. Nhưng, trước tiên ta phải nói rõ, ta chỉ phá giới ngày hôm nay, Túy Tiên Cư chỉ bán đồ ăn chay. Mọi người cũng không ngại tới nếm thử, để thanh lọc tràng vị, tiêu ít tiền nhất, ăn thức ăn có lợi cho cơ thể nhất, sao lại không làm chứ.

Lại là những ánh mắt khinh bỉ, nhưng đồng thời cũng kèm theo một trận cười lớn.

Lý Kỳ không thèm để ý tới, tiếp tục nói:

- Được rồi, sau đây tôi sẽ nói quy tắc của cuộc thi này. Do vì Trương nương tử và Tống tẩu đều là đầu bếp của tửu lầu, mọi người đều biết, nguyên liệu thường dùng nhất trong tửu lầu không phải chính là gà, vịt, lợn, dê, cá. Cho nên, hai bên thi đấu lần này chỉ dùng năm loại nguyên liệu chính này. Người vi phạm xem như là thua, hạn định trong vòng một canh giờ. Tôi nói xong rồi, có thể bắt đầu.

Kết cục này cũng quá là đột ngột. Rốt cuộc người là lên nói về quy tắc hay là quảng cáo?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<