← Hồi 0699 | Hồi 0701 → |
Ngày hôm sau, Chủng Sư Đạo, Chiết Khả Tồn chia nhau lĩnh quân quay về Diên An phủ và Châu phủ. Tuy nhiên việc vừa rồi cũng đã cảnh tỉnh bọn họ, nên bọn họ vẫn giữ một ít nhân mã ở lại trấn giữ, còn Chiết Ngạn Chất mặc dù lập công không nhỏ, nhưng công không bù được tội, Chiết Khả Tồn cũng không để y quay về Vị Châu, mà sai Chiết Mỹ Nguyệt tới Vị Châu chống đỡ trước, đợi lệnh trừng phạt của triều đình ban bố ra rồi định đoạt sau.
Còn Lý Kỳ thì đã dẫn cấm quân quay về Phượng Tường.
Đi được 3 ngày, rốt cuộc cũng đã tới vùng ven Phượng Tường phủ. Nhìn từ xa, không còn là một vùng đất hoang mọc đầy cỏ dại nữa, mà thay vào đó là một cánh đồng mạ non, xanh mướt. Những cây mạ non đang đón gió lắc lư, khiến lòng người khoáng đạt. Trên cánh đồng còn thấy mấy người nông dân đang khom lưng chăm chỉ cấy lúa.
Lý Kỳ thấy cảnh tượng đó, chợt nở một nụ cười như gặp lại người quen.
- Bộ soái, ngài nhìn chỗ kia!
Ngưu Cao bỗng chỉ tay về phía một nóc nhà.
Lý Kỳ nhìn theo tay y, chỉ thấy trên nóc nhà cắm một lá cờ, trên đó viết 3 chữ lớn: Cao Thanh Thiên.
- Xem ra cái thằng đần dộn này cuối cùng cũng tự gột sạch tội cho mình rồi. Ha ha, tuy nhiên hắn làm cũng không tồi, người khác đã dùng cả tên hắn để tránh tà, thật là hoành tráng quá.
Lý Kỳ cười ha hả, nhưng vẻ mệt mỏi vẫn hiện rõ nơi hai đầu lông mày.
Thì ra cùng lúc phục kích Kỉ Mẫn Nhân, Lý Kỳ cũng sai người đi cứu bọn Điền Thất, và đã đem được toàn bộ lương thực về. Còn đêm đó hắn không hề dẫn theo Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu tới Lan Châu, cưỡng chế sai người đưa hai thằng đần này về Phượng Tường Phủ, dù sao thì lúc đó đại chiến hết sức cẳng thẳng, nếu mà dẫn theo hai thằng đần đó, thì có giời mới biết là chúng sẽ gây ra điều gì.
Bây giờ đếch cần nghĩ cũng biết, Cao Nha Nội chắc chắn đã dùng lương thực để tự nâng uy tín cho y.
- Bộ soái, chúng ta mau lên đường thôi.
Tửu Quỷ sốt ruột thôi thúc, gã bây giờ chỉ muốn đi nhanh về Phượng Tường, uống thả cửa một trận, tốt nhất là say đủ 3 ngày 3 đêm.
Lý Kỳ cười gượng một tiếng rồi nói:
- Đi thôi.
---
- Đại nhân tới, đại nhân tới.
Khi Lý Kỳ bước vào địa giới Phượng Tường chưa được nửa tiếng, bỗng nghe từng tiếng từng tiếng reo hò, giọng nói tràn đầy phấn khích.
Chỉ trong chốc lát, đã thấy một đám nông dân chạy về phía đám người Lý Kỳ. Người cởi trần, kẻ chân đất, còn có người cắp cả sọt theo, một cảnh tượng thật là bi hài.
Đám người cấm quân kia thì như chim sợ cành cong, sắc mặt căng thẳng, lập tức cảnh giác cao độ, hòng ứng phó với mọi tình huống bất ngờ có thể xảy ra.
Khi đám dân thường kia tới trước mặt Lý Kỳ, bỗng tất cả quỳ xuống.
Một ông lão nước mắt lưng tròng nói:
- Đại nhân, chúng thảo dân ngu muội vô tri, trách nhầm đại nhân, mong đại nhân giáng tội.
- Chúng thảo dân không ngờ Kỉ---hắn dám--- làm chúng tôi hiểu nhầm đại nhân, thật là tội đáng muôn chết.
---
Đám dân chúng vẻ mặt đầy hối lỗi, nước mắt giàn giụa, thỉnh cầu Lý Kỳ tha thứ.
Lý Kỳ vội xuống ngựa, cùng với Ngưu Cao tới đỡ bà con dậy. Lý Kỳ có chút mệt mỏi nói:
- Thưa bà con, các vị hoàn toàn không phải xin lỗi, bởi vì các vị không hề có lỗi với tôi, cũng không hề có lỗi với bất kì ai cả, là do chúng tôi có lỗi với các vị. Chính là vì một phút ích kỉ của chúng tôi mà khiến các vị vô ý gây ra tội lớn, vì thế, chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, là tôi phụ lòng các vị, là cái gọi là quan phụ mẫu chúng tôi phụ lòng các vị. Cho dù thế nào, các vị cũng đều là người bị hại, nếu như phải quỳ, thì chúng tôi mới là những người phải quỳ xuống xin lỗi các vị.
Nói xong, Lý Kỳ làm bộ chuẩn bị quỳ một gối xuống, hắn biết, nếu mình không làm vậy, thì đám dân chúng kia sẽ nói mãi không dứt. Quả nhiên, đám dân chúng vội tiến lên đỡ lấy Lý Kỳ, rồi không đề cập thêm tới việc xin lỗi nữa.
Lý Kỳ thấy trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều, đoạn cất bước đi bộ tiến về phía trước cùng với đám dân chúng. Lý Kỳ vừa đi vừa cười hỏi:
- Lương thực vận chuyển từ kinh thành tới đều đã đến tay các vị rồi chứ?
Một vị đại nương gật đầu nói:
- Chúng tôi đều lĩnh lương thực rồi, việc này là đều nhờ vào Cao Thanh Thiên, ông ấy quả là một người tốt, thế mà trước kia chúng tôi đã trách nhầm ông ta, nghĩ ông ta là một kẻ lừa đảo, giờ nghĩ lại thấy thật là áy náy.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Không có gì, ông ta rất đần độn---à không, rất đại lượng, các vị cứ tích cực gọi ông ta là Cao Thanh Thiên, là ông ta hài lòng rồi. Đúng rồi, chuyến lương thực thứ 3 đã tới chưa?
Mọi người nhất tề lắc đầu. Vị đại nương kia lại hỏi:
- Lẽ nào vẫn còn lương thực nữa?
- Đương nhiên, đến nay số lương thực này vốn là không đủ, tin rằng không quá vài ngày nữa, chuyến lương thực thứ 3 sẽ tới thôi.
Lý Kỳ mỉm cười, lại nói tiếp:
- Tuy nhiên, hai chuyến lương thực lần này đều do bách tính Đại Tống tự phát gửi tới. Mặc dù là nghĩa cử của cá nhân, nhưng người đông lực lượng mạnh, tin rằng quy mô không hề nhỏ hơn triều đình. À, thưa bà con, thực ra triều đình cũng có cái khó của triều đình, ban đầu triều đình cũng không ngờ là lại có người dám tham ô ăn chặn lượng thực, khiến hai bên hiểu nhầm, thiếu chút là gây ra đại họa, nhưng đến nay triều đình đang chuẩn bị chấn hưng Giang Nam, quốc khố cũng khá thiếu thốn, nhưng điều này không hề thể hiện là triều đình không quan tâm tới các vị, triều đình vẫn đang tập hợp những nhà hảo tâm để trợ giúp các vị, chúng ta là một dân tộc, nên đoàn kết lại, cùng giúp đỡ lẫn nhau. Một phương có nạn, tám phương chi viện, hi vọng các vị ghi nhớ điều này, biết đâu mai này lại có người cần tới sự giúp đỡ của các vị.
Lý Kỳ vẻ thấm thía thành khẩn nói.
- Vâng vâng vâng, lời của đại nhân, chúng tôi xin ghi nhớ.
Mọi người nhao nhao gật đầu.
Lý Kỳ đột nhiên như nhớ ra điều gì, nói:
- À, thưa bà con, ngày kia các vị cử cho vài người biết nấu ăn tới Phượng Tường phủ, ta dạy cho các vị một món ăn. Món ăn này khi có họa hoạn, thì có thể phát huy được tác dụng rất lớn, các vị nhớ nhé!
Mọi người nghe xong mặc dù không hiểu lắm, nhưng đều ra sức gật đầu.
---
Lý Kỳ đi bộ với mọi người một quãng, nói rất nhiều chuyện, nhưng đều là những chuyện liên quan đến việc khai phá vùng Tây Bắc. Hai bên dường như đều tránh nói đến Kỉ Mẫn Nhân. Như vậy có thể thấy, dân chúng địa phương vẫn rất tôn trọng Kỉ Mẫn Nhân. Cho dù Kỉ Mẫn Nhân đã từ bỏ bọn họ, nhưng trong lòng bọn họ chưa từng oán hận y. Đi thêm một lúc, Lý Kỳ tạm biệt bọn họ, bởi hắn bắt buộc phải tới Phượng Tường Phủ trước khi trời tối.
Khi trời nha nhem tối, Lý Kỳ và thầy trò Tửu Quỷ mới tới phủ nha Phượng Tường Phủ. Bọn họ tới Phượng Tường Phủ lâu như vậy, nhưng đây mới là lần đầu tới phủ nha. Còn bọn Nhạc Phi thì dựng trại ở ngoại thành.
- Hạ quan tham kiến đại nhân.
Một người đàn ông trung niên gầy gò, để chòm dâu dê đứng trước cửa nha môn, thấy bọn Lý Kỳ tới liền cung kính hành lễ.
- Ngươi là?
- À, hạ quan là Chủ bạc Phượng Tường phủ, Tôn Huy.
Lý Kỳ cười nói:
- Thì ra là Tôn Chủ Bạc!
Nói đến đây, hắn bỗng thấy Tôn Huy vẻ mặt sợ hãi, có chút thẫn thờ, đoạn hiểu ngay, vỗ vai y nói:
- Yên tâm, bản Soái không phải hạng người quá đáng thế, ta biết việc này không liên quan gì tới người, cho nên không trách cứ ngươi, ngươi cứ yên tâm mà làm tốt chức trách là được.
*****
Tôn Huy nghe thấy thế, giống như tảng đá đè nặng ngực hắn suốt nửa tháng qua cuối cùng cũng đặt xuống được, cảm kích đến rơi nước mắt nói:
- Đa tạ đại nhân tha mạng.
Lý Kỳ vừa cười vừa lắc đầu, nói:
- Đi vào thôi.
- Mời đại nhân.
Tôn Huy dẫn Lý Kỳ đi vào bên trong, Lý Kỳ nhìn một lượt bốn phía, bên trong mặc dù sơ sài, nhưng gọn gàng sạch sẽ.
Lý Kỳ đi quanh một vòng, rồi đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, Kỉ Mẫn Nhân sống ở đâu?
- Tri phủ đại---ông ấy sống ở trong một căn nhà nhỏ phía sau.
- Vậy nhà ông ta đâu?
Tôn Huy ngây người ra, rồi chán nản nói:
- Kể từ sau khi thê tử ông ta qua đời 10 năm trước, ông ta không hề tái hôn, cũng không con cái gì.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Sao lại không tái hôn? Lẽ nào một Tri phủ như ông ta đến cả vợ cũng không lấy được?
Tôn Huy khẽ thờ dài nói:
- Trước kia hạ quan cũng khuyên ông ta tái hôn. Thậm chí còn giúp ông ta tìm hiểu vài người, nhưng ông ta nói, trong lòng ông ta chỉ có bách tính, không thể có thêm người khác được nữa. Nếu như tái hôn thì chẳng khác nào hại đời người ta. Chẹp, thực ra từ khi phu nhân ông ta bệnh nặng đến lúc qua đời, số lần ông ta về nhà cũng không tới 5 lần, liên tục ở bên ngoài thị sát, ngay cả lúc phu nhân ông ta ra đi, ông ta cũng không ở bên cạnh.
Lý Kỳ trầm mặc một hồi, rồi nói:
- Dẫn ta tới chỗ ông ta ở xem sao.
---
Tôn Huy dẫn Lý Kỳ tới một cái sân nhỏ phía sau Phủ Nha. Ở đó chỉ có một căn nhà, ước chừng 60 m2. Khi đi vào trong, chỉ thấy trong phòng rất sơ sài, đồ vật toàn là đồ dùng hàng ngày, không có sự bày biện khoa trương nào. Giữa căn phòng là một chiếc bàn ăn nhỏ, bên trái là một cái tủ sách, trên tủ sách bày kín các loại thư tịch và tài liệu, có trúc thư, có sách giấy. Trước tủ sách bày một chiếc bàn dài, trên bàn bày giấy bút mực nghiên. Bên cửa sổ còn đặt một chiếc ghế mây cũ. Còn bên phải thì kê một chiếc giường và một hòm quần áo.
Lý Kỳ hỏi:
- Đây là phòng làm việc hay phòng ngủ?
- Đây là phòng ngủ, cũng là phòng làm việc. Thực ra chỗ này vốn là hai gian nhà, nhưng ông ấy nói như thế này tiện làm việc hơn, nên đã gọi người đập thông nhau.
Lý Kỳ gật đầu, trong lòng chứa đựng nhiều cảm giác lẫn lộn, đoạn nói:
- Ngươi ra ngoài trước đi, ta ở trong này ngắm nghía chút.
Tôn Huy ngây người ra nói:
- Đại nhân, bây giờ trời cũng đã tối---
- Người ta còn chả sợ, lẽ nào sợ hồn ma của ông ta, ngươi đi đi.
Lý Kỳ không đợi y nói hết, đã khoát tay nói.
Tôn Huy vâng một tiếng rồi lại hỏi:
- Vậy cơm tối của đại nhân?
Lý Kỳ nói:
- Việc này ngươi không phải lo, lát ta sẽ tự lo được.
- Vâng, vậy hạ quan cáo lui.
- Ừ.
---
Đợi Tôn Huy đi rồi, Lý Kỳ đi một vòng quanh căn phòng, đi tới trước tủ sách, tiện tay cầm vài cuốn vở nhỏ cầm lên lật giở, mặc dù có rất nhiều chữ không biết, nhưng Lý Kỳ vẫn có thể cảm nhận thấy rất rõ cái nội hàm ẩn chứa trong từng con chữ chỉ có một từ: Bách tính.
Đứng một lúc, Lý Kỳ cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng hắn không biết là cơ thể mệt mỏi hay là tâm hồn mệt mỏi nữa, bèn ngồi xuống chỗ cái ghế mây bên cửa sổ, đờ đẫn ngắm nhìn mọi thứ trong phòng. Gió buổi tối len qua khe cửa thổi vào phòng, dưới bóng nến lập lòe, dường như trong căn phòng toàn là bóng dáng của Kỉ Mẫn Nhân, ăn cơm, đọc sách, làm việc, viết chữ, nghỉ ngơi. Trong lúc bất giác, khóe mắt Lý Kỳ bỗng ngấn lệ, trong lòng cảm thấy rất u sầu, tự nói với mình rằng:
- Vì sao ngươi đã chịu đựng nổi những 20 năm, mà chỉ còn có 2 năm cũng không đợi được. Nếu như 2 năm nữa, chắc hẳn ngươi đã không dẫm lên con đường này rồi. Việc làm này của ngươi không chỉ hại chính bản thân ngươi, hại cả ta, hại cả bách tính mất đi một vị quan tốt. Tội của ngươi thật là lớn lắm. Có những lúc ta thà thấy ngươi là một tham quan tội ác tày trời, chỉ tiếc là---ngươi không phải.
Lẩm bà lẩm bẩm, rồi hắn ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Nhưng chỉ được một lát, hắn đã bị gió đêm làm cho tỉnh ngủ, đúng lúc mở mắt ra, đã nghe phía đối diện có tiếng người nói:
- Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.
- Ma!
Lý Kỳ sợ quá hét lên.
- Còn nói không sợ ma.
Lý Kỳ ngẩn người ra, định thần lại, người kia thì ra là Triệu Tinh Yến, đoạn thở phào một hơi nói:
- Thì ra là ngươi, ngươi vào bằng cách nào vậy?
Triệu Tinh Yến nói:
- Ta gõ cửa, nhưng ngươi không trả lời, nên đành đẩy cửa vào.
- Ngươi thật là hiểu lễ phép đấy, có cá tính.
Lý Kỳ nói rồi tự ngắm nghía chính mình, rồi vội nói:
- Ngươi chưa làm gì ta đấy chứ?
- Lời này là có ý gì?
- Một người đàn ông đẹp trai tuấn tú, lại giàu có phóng khoáng ở đây, khó tránh khỏi bị người khác có ý đồ quấy rối!
Triệu Tinh Yến thì đã sớm miễn dịch với cái trò này rồi, thản nhiên nói:
- Nếu như ta thực sự muốn làm gì ngươi, thì nhất định phải dùng kim chỉ khâu mồm ngươi vào trước đã.
Mẹ kiếp. Con đàn bà này thật độc ác. Nếu là ta, thì ta đã buông thả rồi. Lý Kỳ thầm nghĩ xấu một hồi, nhưng ngoài miệng vẫn nói vẻ nghiêm túc:
- Sao ngươi vẫn chưa đi?
- Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta có đi cũng không yên tâm, vậy ở lại còn hơn.
Triệu Tinh Yến nói rồi, bỗng nhiên chỉ tay vào mặt Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Ngươi khóc sao?
- Hả?
Ký Kỳ theo bản năng lau khóe mắt, đúng là có cảm giác ướt ướt, lập tức phẫn nộ nói:
- Ta lẽ nào con mẹ không biết khóc sao? Người khác làm quan, ta cũng làm quan. Quan khác mà bị khám nhà, thì của cải đầy cả rổ. Nhưng ta thì sao, lần đầu tiên đi khám nhà, kết quả là... haizz, người xem đây đều là những thứ gì, một thứ đáng tiền cũng không có. Ta khám phải cái nhà nào thế này không biết, hại ta tức tốc phi ngựa tới, kết quả là---haiz, thật là đồng quan không đồng mệnh. Ông trời ơi, sao lại đối xử với ta thế chứ, thật là quá bất công!
Triệu Tinh Yến há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Lý Kỳ, rồi bỗng cười khúc khích, ngồi trước bàn đọc sách, đưa mắt nhìn quanh nói:
- Đúng thế! Thật là bất công quá, đây quả là đồng quan không đồng mệnh. Có người chỉ là một Tri huyện tép riu, cũng có thể có thê thiếp một đàn, điền thổ vô số, nhưng lại có người là Tri phủ danh giá, mà lại còn làm những hơn 20 năm, thì lại nghèo rớt mồng tơi, đến người đưa ma cũng không có, thật chưa từng nghe bao giờ.
Làm cái trò gì vậy? Châm chọc ta à? Nha đầu ngươi óc ngắn quá đấy. Lý Kỳ ngẩn ra, rồi nằm xuống, khẽ lay mình, thản nhiên nói:
- Vậy thì sao nào? Hắn phạm phải tội nghiệt như thế, thì có chết cũng chưa hết tội đâu!
- Ngươi nói đúng lắm.
Triệu TInh Yến khẽ gật đầu, rồi chuyển ý:
- Nhưng cũng không thể phủ nhận được là, ông ta thực sự là một nhân tài, ta đã từng đọc một số thứ ông ta viết, đều rất có kiến giải, còn phi thường hơn những đại quan nhất phẩm kia, chỉ tiếc là---
Lý Kỳ hiếu kì hỏi:
- Ngươi từng tới đây?
Triệu Tinh Yến ừ một tiếng, rồi bỗng hỏi:
- Ngươi đã bao giờ nghĩ tới việc không giết ông ta?
Lý Kỳ thản nhiên nói:
- Ta là quan, hắn là tặc.
← Hồi 0699 | Hồi 0701 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác