Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0667

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0667: Nhiệm vụ nguy hiểm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

- Bãi triều!

Tống Huy Tông nói xong, còn không cho Lý Kỳ thời gian mà tiếp chỉ, đã đứng lên rời đi.

Lý Kỳ lúc đó ngây cả người ra, mặc dù từ ngày làm quan đến giờ, hắn đã tiếp nhận không biết bao nhiêu nhiệm vụ, nhưng đây là lần đầu tiên phải nhận một cái nhiệm vụ kì lạ thế này. Từ đầu đến cuối, hắn vẫn không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Đúng vào hoàn cảnh đó, Tống Huy Tông lại trực tiếp cử hắn đi điều tra việc này, hôn quân thì cũng không đến mức chấp pháp kiểu đó chứ!- Hoàng Thượng Hoàng Thượng

Lý Kỳ sau khi tỉnh ngộ lại cũng chả quan tâm đến lễ nghi phiền phức, bèn co cẳng chạy đuổi theo Tống Huy Tông.

- Kinh Tế Sử to gan, dám ồn ào giữa đại điện.

Lương Sư Thành vội ngăn hắn lại, rồi nói khẽ:

- Ngươi muốn chết đấy à, ngươi có biết mình đang làm gì không hả?

- Nhưng mà Thái Úy

- Được rồi, việc đã tới nước này, nói nhiều cũng vô ích, ngươi mau đi chuẩn bị đi. Lương Sư Thành ngắt lời hắn, sau đó rời đi cùng với Tống Huy Tông.

Chuẩn bị? Cái việc con mẹ gì ta còn chưa hiểu thì chuẩn bị cái tiên sư gì? Lý Kỳ tức đến trợn ngược cả mắt. Chợt thấy các đồng nghiệp đang nhìn mình với ánh mắt kì lạ, có chút gì đó như là đang cười trên nỗi đau của người khác, điều này càng làm hắn trở nên hoang mang, đoạn vội vã chạy ra ngoài, đưa mắt nhìn quanh, thấy Cao Cầu đang một mình đi đầu tiên, thầm chửi một câu, được lắm, Cầu ca, ngươi thật chẳng có nghĩa khí gì cả, đến lúc này mà lại bỏ rơi ta, ta không để ngươi cứ thế mà đi như vậy đâu.

- Thái Úy, Thái Úy.

Lý Kỳ co cẳng chạy về phía trước, rất nhanh đã đuổi kịp Cao Cầu. Cao Cầu thấy Lý Kỳ lao tới, trong ánh mắt lóe lên vẻ đượm buồn, nhưng ngoài miệng thì vẫn hỏi:

- Ngươi tìm ta có việc gì?

Đóng kịch! Tiếp tục đóng kịch đi! Lý Kỳ chẳng quan tâm nhiều, nói thẳng vào vấn đề luôn:

- Thái Úy, lần này ông phải giúp ta chứ!

Cao Cầu thở dài một tiếng, lắc đầu nói:

- Lý Kỳ, ta cũng chẳng giấu gì ngươi, lần này ta thực sự bất lực. Hoàng Thượng cũng không để người ngoài nhúng tay vào việc này, việc duy nhất ta có thể làm là ngươi điều người từ Tam Nha không cần tới hỏi ta, có thể tự mình quyết định. Thế này gọi là giúp, hay là vội thoát thân đây? Lý Kỳ buồn bực nói:

- Thái Úy, vậy ông có thể nói cho ta những điều ông biết, chắc là được chứ?

Cao Cầu nói:

- Đối với việc này, những gì ta biết, thì ngươi cũng biết cả rồi.

- Hả?

Cao Cầu thở dài mạnh một hơi, nói tiếp:

- Việc này ngươi nhất định phải hành sự cẩn thận đó! Ta đi trước đây.

Ông ta nói xong liền quay người rời đi.

Lý Kỳ ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng Cao Cầu, trong lòng tràn ngập một nỗihoang mang. Việc này vốn đem lại cho hắn ấn tượng đầu tiên là "kì dị", nhưng chẳng qua cũng chỉ là hai vạn thạch quân lương, tuy nhiên bây giờ xem ra dường như không đơn giản như vậy.

Chính vì thế, hắn càng không dám hành động gì thiếu suy nghĩ cả.

Tuy nhiên, số người mà hắn gần gũi trong triều không nhiều lắm, quan hệ thân thiết nhất chỉ có hai người, một người chính là gã Cao Cầu vừa mới bỏ đi, còn một người là Thái Kinh.

Cao Cầu đã bất lực vậy rồi, hắn chỉ còn cách đi cầu trợ Thái Kinh. Thực ra lúc này cũng không thể gọi là cầu trợ được nữa, chỉ là muốn tới hỏi thăm thêm tin tức, dù sao thì lượng thông tin mà hắn hiện tại nắm được là quá ít, căn bản không biết là nên bắt đầu hành động từ đâu. Phủ Thái Sư.

- Thái quản gia, Thái Sư có trong phủ không?

Lý Kỳ sau khi rời cung, đến nhà mình cũng chẳng kịp về, đi thẳng tới phủ Thái Sư luôn.

Thái Dũng lắc đầu nói:

- Lão gia lên triều vẫn chưa về.

Không thể nào chứ, ta ở trong cung tìm cả ngày cũng không thấy lão già này đâu, phải về rồi chứ nhỉ. Lẽ nào lão già này cũng mất tích một cách bí hiểm rồi? Hay là lão ta cố tình tránh mặt ta? Lý Kỳ cho rằng ý sau có nhiều khả năng hơn, không khỏi cảm thấy buồn chán, thầm nghĩ, ông mày hôm nay quyết chơi một phen. Đoạn cười nói:- Không sao, vậy ta vào phủ đợi cũng được, Thái quản gia không đến mức tiếc ta một ly trà chứ.

Thái Dũng cảm thấy giọng điệu Lý Kỳ có chút khác lạ, nhưng không rõ là khác chỗ nào, ngây người một lúc rồi gật đầu nói:

- Kinh Tế Sử xin cứ tự nhiên.

Nói rồi ông ta dẫn Lý Kỳ đi tới tiền sảnh.

Lý Kỳ uống một ly trà, đột nhiên nói:

- Đúng rồi, nhị công tử đã về chưa?

Thái Dũng lắc đầu nói:

- Vẫn chưa. - Vậy Anh Quốc Công thì sao?

Thái Dũng đáp:

- Kinh Tế Sử không biết đó thôi, đại công tử sau khi từ Yến Kinh trở về, lúc đó Hoàng Thượng ban thưởng cho một căn nhà, năm ngoái đại công tử đã chuyển tới đó ở rồi.

Xem ra mâu thuẫn giữa Thái Du và Thái Kinh ngày càng lớn đây, Lý Kỳ khẽ gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, bởi hắn biết Thái Dũng cũng sẽ không bép xép thêm gì nữa cả.

Hai người cứ ngồi nói chuyện nhạt nhẽo vậy, rất nhanh, một canh giờ đã trôi qua.

Thái Dũng thấy Lý Kỳ chẳng có một chút động tĩnh nào là muốn đứng lên, bèntò mò hỏi:

- Kinh Tế Sử, lần này ngài tới, có phải là có việc trọng đại muốn tìm lão gia, có cần ta cử người đi tìm?

Tìm cái lông ý! Không biết chừng cái lão già họ Thái kia đang trốn đâu đó ở đây. Lý Kỳ cười nói:

- Cũng không đến mức là việc trọng đại, chỉ là ta có một số vấn đề chưa hiểu, muốn tới tư vấn Thái Sư chút thôi, không dám phiền tới Thái quản gia, dù sao thì hôm nay ta không có việc gì, rảnh rỗi lắm, nên chờ đợi cũng không thành vấn đề.

Lời vừa dứt, bên ngoài chợt vang lại một giọng nói khá uy nghiêm:

- Không ngờ ngươi bây giờ còn nhàn hạ đến thế, xem ra Hoàng Thượng tin nhầm người rồi!Lão già, rốt cuộc là ngươi cũng chịu xuất đầu lộ diện. Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai người Thái Kinh và Thái Thao từ ngoài đi vào, tuy nhiên xem ra có vẻ đúng là từ bên ngoài quay về thật.

- Lý Kỳ tham kiến Thái Sư.

Thái Kinh khẽ trừng mắt, không đáp lời hắn mà quay về phía Thái Thao nói:

- Thao nhi, con về trước đi.

- Vâng.

Thái Thao cúi mình đáp lời một câu, rồi quay người rời đi.

Thái Kinh lại hướng về phía Thái Dũng vẫy tay, Thái Dũng hiểu ý ngay, liền dẫnđám tôi tớ trong phòng lui ra ngoài.

Thái Kinh lúc này mới ngồi xuống, uống một hớp trà, rồi nhìn Lý Kỳ nói:

- Ngồi đi.

Lý Kỳ đáp một câu cảm ơn, rồi ngồi xuống luôn.

Thái Kinh vuốt vuốt chòm râu, nói:

- Vừa rồi có phải ngươi cho rằng lão phu cố tình tránh mặt không gặp ngươi?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Đương nhiên là không, sao ta có thể nghĩ vậy chứ. Thái Sư hiện giờ công vụ bề bộn, không ở nhà âu cũng là điều quá bình thường. Thái Kinh cười một tiếng rồi nói:

- Tiểu tử ngươi chớ có ở đây lừa gạt lão phu, ngươi nghĩ gì lão phu sao không nhìn ra chứ.

Đến lúc này rồi, ta có thể không nghĩ vậy sao. Lý Kỳ trầm ngâm không nói.

- Sao nào? Không giải thích nữa à?

Thái Kinh nói rồi thở dài một hơi, nói tiếp:

- Vừa rồi ngươi có biết lão phu đi đâu không?

Lý Kỳ lắc đầu lia lịa.

- Vừa rồi sau khi bãi triều, Hoàng Thượng đột nhiên cử người chiêu lão phu lập tức tới Sùng Chính Điện nghị sự. Lý Kỳ trợn tròn mắt, vội hỏi:

- Là việc liên quan tới hai vạn thạch quân lương kia?

Thái Kinh không đáp mà hỏi ngược lại:

- Ngươi tới đây cũng là vì việc này?

Ngươi nói vậy có phải là thừa không? Ngươi cho rằng ta rảnh rỗi tới tán gẫu với Thái Dũng đấy à! Lý Kỳ gật đầu nói:

- Chẳng dám giấu gì, Thái Sư, ta đến giờ vẫn nghĩ chưa thông suốt, sao Hoàng Thượng lại giao nhiệm vụ này cho ta chứ.

Thái Kinh thở dài nói:

- Thực ra Hoàng Thượng cũng là vì bất đắc dĩ thôi. - Bất đắc dĩ?

Lý Kỳ vẻ khó hiểu hỏi:

- Lẽ nào trong triều không còn ai thích hợp hơn ta sao?

Thái Kinh gật đầu nói:

- Có thể ngươi không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng trước tình hình hiện nay, ngươi là sự lựa chọn phù hợp nhất.

Nói thế thì nói làm cái quái gì? Lý Kỳ gãi đầu nói:

- Thái Sư, Lý Kỳ ngu dốt, mong Thái Sư có thể giải thích rõ thêm chút được không.

- Ngươi phải nhớ rằng, phàm là những việc liên quan tới Chiết Gia Quân, bấtluận lớn nhỏ, đối với Hoàng Thượng mà nói đều là việc đại sự hàng đầu.

- Ồ? Chiết Gia Quân quan trọng đến vậy sao?

- Không chỉ có vậy.

Thái Kinh cười một tiếng rồi nói tiếp:

- Trong Tây Quân, Chiết Gia Quân là một đội quân lâu đời nhất, từ thời kì đầu nhà Đường đã có rồi, họ trấn giữ Phủ Châu, trong mấy trăm năm đứng vững không đổ, chỉ dựa vào điểm này thôi đã đủ nói lên mọi thứ rồi. Đặc biệt là với Đại Tống ta mà nói, tầm quan trọng của họ là quá rõ ràng. Từ ngày Đại Tống khai quốc tới nay, Chiết Gia Quân phía bắc đánh bại Khiết Đan, phía tây chinh phục Tây Hạ. Ngoài ra, bọn họ còn đóng góp rất lớn vào chiến dịch Hà Hoàng, là đội quân bất khả chiến bại danh bất hư truyền của Đại Tống ta, cũng là tấm bình phong phía tây bắc của Đại Tống. Chỉ cần có Chiết Gia Quân, tây bắc không cần lo lắng. Nói là "trong che TrungQuốc, ngoài diệt di địch" thật chẳng quá chút nào. Năm xưa Thái Tổ đã từng ban bố thánh chỉ, toàn bộ tướng lĩnh Chiết Gia Quân đều áp dụng Thế Tập chế (chế độ cha truyền con nối). Đây là niềm vinh dự to lớn, Đại Tống ta cũng chỉ có duy nhất bọn họ. Điều đáng quý hơn là, Chiết gia đời này qua đời khác trung thành tuyệt đối, là đội quân mà Hoàng Đế Đại Tống tin tưởng nhất, được nhờ nhất. Thậm chí có thể nói, chỉ cần là việc của Chiết Gia Quân, ấy đều là gia sự của Hoàng Thượng cả. Số hai vạn thạch quân lương này vốn chẳng thể tính là việc lớn, nhưng hai vạn thạch quân lương đó một khi dán lên mình cái mác của Chiết Gia Quân, thì bản chất sự việc thay đổi luôn. Ngoài ra còn thêm số 2000 binh lính mất tích kia nữa, Hoàng Thượng không thể không trọng thị được!

Oa! Thật là lợi hại! Chả trách biểu hiện của Cao Cầu vừa rồi lại thận trọng đến thế. Lý Kỳ hoang mang nói:

- Nếu đã như vậy, Hoàng Thượng vẫn cử một tên vô danh tiểu tốt như ta đi sao?- Đã đến lúc này rồi ngươi còn cho rằng cái kiểu khiêm tốn giả dối này có thể thay đổi được tình hình sao? Hoàng Thượng luôn coi ngươi là phó tướng, đặc biệt tín nhiệm ngươi, đương nhiên, ngươi cũng chưa bao giờ để Hoàng Thượng phải thất vọng.

Thái Kinh nói rồi lại chuyển ý:

- Nhưng đây chỉ là điều thứ nhất, thứ hai, ngươi cũng đã thấy tất cả những thứ hôm nay phát sinh ở đại điện rồi đó, chắc hẳn là ngươi cũng biết rõ nguyên nhân vì sao con trai lớn của ta lại muốn xuất binh chứ.

Lý Kỳ khẽ gật đầu.

Thái Kinh lại nói:

- Chính là bởi như thế, nên Hoàng Thượng chắc chắn không thể cử Du nhi cầm binh đi được. Bởi vì một khi nó đi, rất có thể sẽ xảy ra chiến tranh. Mặc dù gốc rễ củaChiết gia ở Phủ Châu, nhưng mấy năm gần đây, chiến sự với Tây Hạ không dứt, sau đó lại xuất binh Hà Hoàng, chinh phạt Thổ Phiên, cho nên Chiết Gia Quân giờ đây không chỉ trấn giữ Phủ Châu, kể từ sau khi Đổng Quán xuất binh Thổ Phiên mấy năm trước đây, khu vực Phượng Tường Phủ cũng do Chiết Gia Quân trấn giữ cả. Do Chiết Gia Quân sử dụng Thế Tập chế, cho nên bốn phía Phượng Tường Phủ có không ít gia quyến của Chiết Gia Quân sinh sống. Nếu như một khi xảy ra chiến sự, là mọi việc đều có thể xảy ra.

Lý Kỳ nói:

- Nói như vậy là Hoàng Thượng căn bản không hề muốn xuất binh?

Thái Kinh xua tay nói:

- Cũng không phải vậy, 2-3000 binh lính vô cớ mất tích, rất có thể là tất cả đã bị tiêu diệt, việc này vô cùng nghiêm trọng, nếu không xuất binh, e rằng khó mà giảiquyết.

Lý Kỳ càng nghe càng buồn bực, đoạn nói:

- Thái Sư, thực ra không phải là ta sợ việc, chỉ là việc này có lắm điểm khả nghi quá, Hoàng Thượng hoàn toàn có thể âm thầm cử người đi điều tra rõ ràng trước đã, sau đó hãy định đoạt! Không nhất thiết phải sai ta dẫn quân đi điều tra luôn như vậy chứ.

Thái Kinh gật đầu nói:

- Vừa rồi trong đại điện, lão phu cũng thấy điểm này khó hiểu, cho đến khi Hoàng Thượng chiêu lão phu đi, lão phu mới hiểu, thì ra Hoàng Thượng đã biết tin này từ lâu, nhưng do liên quan tới Chiết Gia Quân, nên Hoàng Thượng mới phải thận trọng hành sự, cho nên Hoàng Thượng đã cử đi 3 đoàn người âm thầm điều tra, nhưng cả 3 đoàn người này đều một đi không trở lại, điều này khiến Hoàng Thượngvô cùng bất an, nên mới có sự việc ngày hôm nay.

- Cái gì? Một đi không trở lại? Thếthế rốt cuộc là sao?

Lý Kỳ hoảng sợ nói:

- Vậyvậy lần này ta đi chả phải là rất nguy hiểm sao?

Trời đất! Đám người này một đi không trở lại, ngộ nhỡ ta đi cũng như vậy, thì có oan cho ta không cơ chứ! Chưa giết được người Kim thì đã tự giết mình trước rồi. Triệu Cát, thằng nhãi ngươi đang chơi ta đấy à!

Lý Kỳ tóc gáy dựng ngược, trong lòng vô cùng bất an.

- Điều này lão phu không dám đảm bảo.

Thái Kinh lắc đầu, rồi nói tiếp:- Tuy nhiên 3 lần trước, Hoàng Thượng sợ làm to chuyện, nên không cử nhiều người đi, nhưng lần này Hoàng Thượng đã ưu ái cho ngươi dẫn quân tiên phong đi rồi, ngoài ra, Hoàng Thượng vừa rồi còn quyết định để Chủng Gia Quân đi hiệp trợ ngươi, đề phòng có gì bất trắc, cho nên lần này ngươi đi cũng không quá nguy hiểm đâu. À, lão phu đã thỉnh cầu Hoàng Thượng cho Chủng Sư Đạo tiếp tục thống lĩnh Kinh Kỳ Lộ, dẫn một bộ phận Chủng Gia Quân đi theo bảo vệ ngươi. Hoàng Thượng đã chuẩn tấu rồi, tin chắc là bây giờ Chủng Sư Đạo đã nhận được mật chỉ. Tuy nhiên, ngươi phải nhớ cho kĩ, quyết không được để Chiết Gia Quân và Chủng Gia Quân nảy sinh bất cứ xung đột nào, nếu xảy ra thì Đại Tống ta nguy to đó.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<