Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0657

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0657: Mao Toại tự đề cử mình
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Tí tách! Tí tách!

Những giọt nước mắt nóng hổi chua xót rơi hết trên lá thư kia

Lý Kỳ ngồi ở bên giường, không ngăn được dòng nước mắt rơi xuống, hoặc lẽ vì thương yêu Thất nương, hoặc lẽ vì gặp được dân chúng Giang nam, hoặc vì sự thất vọng và tuyệt vọng đối với Đại Tống mà rơi lệ.

Bạch Thiển Dạ không ngờ rằng, hắn chẳng phải đã dự đoán được rồi, hắn biết rằng tình hình bên kia Giang Nam không phải rất lạc quan, nhưng không ngờ rằng Giang Nam ở hậu thế phồn hoa hiện giờ quả là địa ngục trần gian, thường nói lòng người vốn thiện, nhưng hoàn cảnh có thể thay đổi tất cả, nói đến cùng thì tất cả những việc bọn họ làm đều là vì có thể tiếp tục sinh tồn, ai đúng ai sai, thật sự là khó có thể một lời nói tận.

Một lúc lâu, Lý Kỳ rốt cục cũng đặt thư của Bạch Thiển Dạ xuống, xoa xoa khóe mắt, thở dài, lại cầm thư Trịnh Dật xem. Khi hắn xem hết thư Trịnh Dật, trở mình đứng dậy, đi nhanh ra ngoài, trong mắt lộ ra một tia kiên quyết. Lúc này hắn rốt cuộc hiểu rõ, một góc băng sơn trong lòng của Bạch Thiển Dạ nói là chỉ cái gì. Mã Kiều tựa vào một cây lương trụ uống rượu, nhìn thấy Lý Kỳ đi ra, vội vàng bước lên phía trước hiếu kỳ nói:

- Bộ Soái, ngươi lại muốn đi ra ngoài a!

- Thương Vụ Cục.

Thương Vụ Cục.

Lý Kỳ ngồi trên ghế, đám người Tần Cối, Trần Đông, Âu Dương Triệt, Trần Quảng Đình ngồi phân thành hai bên không ai dám lên tiếng, vẻ mặt Lý Kỳ lãnh đạm tức giận đã nói rỏ với bọn họ rằng lão đại hiện đang rất tức giận.

Lý Kỳ đột nhiên thở dài một hơi, thản nhiên nói:

- Trần Đông, Âu Dương.

- Có hạ quan.

- Các ngươi lập tức chuẩn bị một chút, ba ngày sau, theo ta cùng đi Hàng Châu.

Trần Đông và Âu Dương theo bản năng gật đầu, đồng thời sắc mặtlại kinh ngạc. Âu Dương kinh ngạc nói:

- Đại nhân, cùng đi với người sao?

Lý Kỳ cau mày nói:

- Ngươi có ý kiến gì không?

- Cái này

Hai người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

Kỳ thật không cần nói hai người bọn họ nữa, mà ngay cả Tần Cối cũng bần thần, vội đứng ra nói:- Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?

Lý Kỳ cũng không có giấu diếm nói:

- Bên kia Giang Nam gửi thư rồi, tình hình so với trong tưởng tượng của ta càng ác liệt, cho nên ta phải đích thân đi một chuyến, đợi ta tiến cung sẽ bẩm báo Hoàng thượng, Tần Học Chính, nơi này giao cho ngươi rồi.

Tần Cối vội nói:

- Đại nhân, hành động này tuyệt đối không được ạ.

Theo lý mà nói, Lý Kỳ đi rồi, y có thể cầm quyền, đây là chuyện tốt. Nhưng y hiện giờ cần tiền không có tiền, cần địa vị không có địa vị, không ai để ý đến y, muốn hại y không phải chuyện khó, cho nên vào lúc này Lý Kỳ rời khỏi, đối với y mà nói thật sự không phải là một việc đáng để vui mừng.

Lý Kỳ ý đã quyết, hắn hôm nay hận không thể kêu ngay một phi cơ đến, lập tức bay đến bên Bạch Thiển Dạ.

hắn thật sự khó có thể tưởng tượng Bạch Thiển Dạ kia thân hình yếu đuối làm sao có thể chịu đựng được tất cả. Giờ khắc này Bạch Thiển Dạ lại đang rất cần hắn, hắn thật sự là một khắc cũng không muốn đợi nữa, nói:

-Vô phương, ta sẽ không đi lâu đâu. Tần Cối nói:

- Đại nhân không thể đi ngay được đâu ạ.

Tần Cối luôn khuyên can khiến Lý Kỳ không khỏi có chút tức giận, giận nói:

- Vì sao không đáng để đi? Ngươi cũng đã biết tầm quan trọng của Giang Nam đối với chúng ta ra sao mà?

Tần Cối gật gật đầu, nói chuyển:

- Cái này hạ quan đương nhiên biết, nhưng ai cũng có thể đi, duy chỉ có đại nhân không được đi. Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:

- Vậy ta vẫn cứ phải thử.

- Đại nhân không được hành động theo cảm tính a.

Tần Cối không rõ lắm vì sao Lý Kỳ lại đột nhiên trong lòng luống cuống như vậy, làm y cũng có chút không biết làm sao. Kích động nói:

- Nếu Đại nhân đi,

Tất cả cố gắng trước nay xem như dã tràng xe cát hết ạ

Lý Kỳ mắt lạnh thoáng nhìn, nói:

- Dã tràng xe cát? Đến ta muốn nghe xem, là thế nào dã tràng xe cát. Tần Cối há to miệng, bỗng nhiên hai mắt liếc quanh.

Người này thật đúng là cẩn thận, ngoại trừ chính y, ai cũng không tin tưởng. Lý Kỳ vung tay lên, nói:

- Trần Đông, các ngươi đi xuống trước.

Kỳ thật hắn cũng không muốn Trần Đông bọn họ biết quá nhiều.

- Vâng.

Trần Đông và Âu Dương hai con chim non này mặc dù làm quan không lâu, cái gì cũng đều không hiểu, nhưng kiến thức phổ thông này vẫn phải có, biết cái gì nên nghe, cái gì không nên nghe, cái gì nên lêntiếng, nhanh chóng lui xuống.

Đợi mọi người đều đi ra ngoài rồi, Tần Cối bước lên phía trước nói:

- Đại nhân, Vương Phủ tuy rằng về hưu, nhưng tình hình kinh thành vẫn chưa ổn định, chỉ có điều tạm thời còn chưa bạo phát ra, hết thảy tất cả đều dựa vào đại nhân đang ở đây chống đỡ, nếu đại nhân đi khỏi đây rồi, sẽ không có ai đoán trước điều gì sẽ có thể xảy ra.

Lời này tuy có hàm ý nịnh hót nhưng đúng sự thật. Lý Kỳ nói:

- Ngươi quá cẩn thận rồi, không phải còn có Thái sư, Thái Tử bọn họ sao, hơn nữa ngươi cũng không phải ngồi không. Người thông minh đều hiểu rõ giá trị bản thân mình, Tần Cối rất hiểu rõ mình hiện nay ở vị trí nào, vội vàng nói:

- Thái sư mới vừa ra khỏi phủ, ông ấy còn phải băn khoăn rất nhiều chyện, Thái tử điện hạ bên kia còn có tả tướng bọn họ, bọn họ còn phải lo nghĩ đến lợi ích của họ trước không phải lợi ích của đại nhân! Ngài vừa tiếp nhận Quân Khí Giám, gần đây lại bàn xong mấy vụ mua bán lớn, bây giờ có rất nhiều người đang nhắm vào Quân Khí Giám, đặc biệt Anh quốc công hận không thể kiếm được chút lợi từ đó nhưng gã là Xu Mật Sứ, với Quân Khí Giám có quan hệ lớn lao, hơn nữa gã với Hoàng thượng có mối giao tình cũng không tầm thường, khó bảo đảm đại nhân sau khi rời đi, gã sẽ không xuống tay với Quân Khí Giám. Đây chỉ là thứ nhất, hiện giờ kinh thành đang thực hành tăng điền thuế, còn có rấtnhiều nhân vương công quý tộc ở đang đứng mong ngóng, bọn họ ngấm ngầm chịu đựng, không bởi vì bọn họ đối với pháp luật mới tràn đầy niềm tin, mà là nể trọng đại nhân. Một khi đại nhân rời khỏi, bọn họ có lẽ sẽ lập tức nhảy ra chống lại tăng điền thuế, chỉ cần bị bọn họ tìm được một sơ hở là chúng ta rất có thể đều thua, cho nên kính xin đại nhân suy nghĩ kỹ mà làm ạ.

Suy nghĩ kỹ trước khi làm, Suy nghĩ kỹ trước khi làm, Lý Kỳ tức giận nói:

- Nếu Ta không suy nghĩ kỹ trước khi làm, ta đã sớm đi Giang Nam rồi.

Hắn nói xong cầm lấy lá thư của Trịnh Dật ném cho Tần Cối, nói:- Tự ngươi xem đi, Giang Nam bên kia đến nay là hỏng bét, tình hình tương đối rối loạn, dựa vào Trịnh Nhị Lang bọn họ, căn bản không thể khống chế, hơn nữa việc này lại không thể trì hoãn nữa, ta không đi không được.

Tần Cối không vội vã trả lời, nhặt lá thư lên xem, xem xong, y trầm ngâm một lát, đột nhiên nói:

- Kỳ thật cũng không phải là nhất định phải đại nhân đi, ta nghĩ đến một người so với đại nhân càng thích hợp.

Lý Kỳ sửng sốt, nói:

- Ai?- Ta.

- Ngươi?

Lý Kỳ kinh ngạc kêu lên.

Tần Cối thở dài nói:

- Tần Cối bất tài, nguyện thay đại nhân đi trước.

Đúng vậy, y thật đúng là một người thích hợp, ta lúc đầu làm sao lại không đưa y vào suy xét, đám tham quan ô lại này đối mặt với gian thần bậc nhất Đại Tống về sau, còn không chỉ có bị đùa giỡn, nhưng mà nhưvậy ta mất đi sự khống chế đối với y, nếu ta đi mà nói dựa vào thực lực hiện giờ của y ở kinh thành cũng không làm được động tĩnh gì, nhưng y cũng không cách nào xoay sở tình thế ở kinh thành, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì y cơ bản không khống chế nổi.

Tần Cối Mao Toại tự đề cử mình, thật đúng là tạo cho Lý Kỳ một vấn đề nan giải, nội tâm vô cùng mâu thuẫn.

Tần Cối cho dù thiên phú hơn người cũng không thể đoán được Lý Kỳ kiêng kị nhất không ngờ lại chính là y, chắp tay nói:

- Đại nhân, nếu hạ quan đi, chỉ cần nửa năm là đủ. - Nửa năm?

Lý Kỳ kinh ngạc nói

Tần Cối gật đầu nói:

- Kỳ thật vấn đề của Giang Nam đã là bệnh cũ lâu năm, muốn trừ tận gốc, tuyệt không phải một ngày mà thành công, cũng không phải dựa vào sức của một người mà giải quyết được như tiền hoang, thiên tai... nhưng có thể từ từ cải thiện.

Hạ quan lần này đi trước chỉ có một mục đích chính là quét sạch lũ quan trường Giang Nam, một khi đem những tham quan ô ràng buộc bằng pháp luật vậy thì nhiệm vụ hạ quan cũng đã hoàn thành rồi, ở lại nơi đó cũng là dư thừa, đến lúc đó có thể hồi kinh, cho nên nửa năm vậylà đủ rồi.

Người này thật đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn a! Lý Kỳ có chút cảm động hỏi:

- Ngươi có thể nắm chắc không?

Tần Cối lắc đầu, thật sự mà nói:

- Ta đến nay vẫn không biết tình hình cụ thể bên kia Giang Nam thế nào, không dám liều bảo đảm nhưng chắc chắn thành công thì phải có, bởi vì quan trường Giang Nam không phải là mới mẻ, bọn họ nhất định cấu kết với nhau, điều này đối với chúng ta vừa có điều tốt vừa có điều bất lợi, chỗ bất lợi chính là bọn họ đã ăn sâu bén rễ, thế lực vững mạnhphức tạp, muốn tiêu diệt cũng không phải chuyện dễ, nhưng một khi tìm được nhược điểm, như vậy chúng ta có thể tìm hiểu tường tận, một lần nhổ bỏ tận gốc bọn họ, điều này cũng cung cấp cho chúng ta tiện lợi.

Chỉ có điều là

- Chỉ là cái gì?

- Chỉ là hạ quan cần mượn một đội quân cùng hạ quan đi trước.

Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, nếu lực lượng không hùng mạnh kinh hoàng, chỉ sợ khó có thể thành công. Giang Nam kia một cục diện hỗn loạn, không mang theo quân đội đi trước vậy thì thật là thập tử nhất sinh a, kỳ thật cho dù Tần Cối không yêu cầu, Lý Kỳ lần này cũng tính toán phái thêm người qua đó, nghĩ đến đây, hắn đột nhiên lại buồn bực, nói:

- Nhưng đội quân này nếu phái đủ cũng không tác dụng gì, nếu phái dư vậy ta liền không làm chủ được rồi, dù sao ta không có quyền lực điều Binh, đây hết thảy đều đã được sự đồng ý của Xu Mật Sứ, ta nghĩ chỉ sợ Anh quốc công sẽ không ưng thuận.

Tần Cối trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói:

- Đại nhân, hạ quan thật ra có một kế sách, có thể làm cho Xu Mật Sứ ưng thuận. - Hả? Mau nói đi

Tần Cối cười nói:

- Dư nghiệt Phương Lạp.

Lý Kỳ sửng sốt, híp mắt nói:

- Ý của ngươi là, khiến Hoàng thượng phái binh đi tiêu trừ tàn dư Phương Lạp.

Tần Cối nói:

- Đúng vậy, trên thư nói Hàng Châu bên kia giặc cỏ hung hăng ngang ngược, chúng ta sao không đem hết thảy toàn bộ đổ lên đầuPhương Lạp, thỉnh cầu Hoàng thượng xuất binh tiêu diệt tàn dư Phương Lạp, kì thực còn lại là giúp bọn ta quét sạch quan trường Giang Nam, chỉ cần khống chế được những thế lực ác kia, vậy thì tất cả đều không đáng để lo nghĩ rồi. Hơn nữa tiêu trừ tàn dư Phương Lạp, không cần quá nhiều binh lính, nhưng cũng sẽ không quá ít, vừa lúc cho chúng ta sử dụng.

- Đây cũng một biện pháp. Nhưng vấn đề là, mặc dù Hoàng thượng đáp ứng xuất binh, như vậy người cầm binh cũng là Xu Mật Sứ quyết định, Anh quốc công nếu chẳng may từ trong làm phản, đối với ngươi như vậy thì càng thêm bất lợi.

Tần Cối nói:- Nếu đại nhân đề cử một người đi trước, có thể bảo đảm không lo rồi.

- Ai?

- Quảng Dương Quận vương

- Đồng Quán?

Lý Kỳ kinh ngạc nói.

- Đúng vậy. Lý Kỳ nhướn mày, hỏi:

- Ngươi cho rằng có khả năng sao? Ngươi nên hiểu rõ, lúc trước luận công ban thưởng, vì sao Hoàng thượng lại phong Đồng Thái úy là Quảng Dương Quận vương, lại để cho Anh quốc công đảm nhiệm Xu Mật Sứ.

Tần Cối khóe miệng lộ ra một chút cười gian, nói:

- Cái này hạ quan đương nhiên hiểu được, cho nên, nếu có người đề cử Quảng Dương Quận vương lĩnh binh, cuống cuồng nhất không phải là Anh quốc công còn ai khác nữa, đến lúc đó gã tất nhiên sẽ mãnh liệt phản đối ---. - Sau đó chúng ta lại đề cử người thật sự thích hợp.

Lý Kỳ thản nhiên nói.

Tần Cối gật đầu nói:

- Không sai. Khi đó, Anh quốc công trong lòng nhất định rối bời, chỉ cần không phải Quảng Dương Quận vương cầm binh, ai đi cũng được, chúng ta có thể thừa dịp nước đục thả câu, lựa chọn người thích hợp nhất.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<