← Hồi 0655 | Hồi 0657 → |
Đáng giận! Quá ghê tởm! Thư kia vốn chính là của ta cơ mà, vì sao ta chỉ muốn lấy thứ vốn là thuộc về ta, vậy mà còn phải trả giá trước, đây có còn vương pháp hay không nha! Lý Kỳ càng nghĩ càng giận, trở lại tiền sảnh, liếc mắt nhìn quét mọi người một cái, mở miệng nói:
- Tần phu nhân đã nói rồi, nàng sẽ không gặp các ngươi, các ngươi hãy trở về đi.
Mọi người liếc mắt nhìn Lý Kỳ, thần sắc có vẻ có chút cổ quái, không một người nào đứng dậy.
Ánh mắt này là có ý gì? Sẽ không cho ta và phu nhân đã thỏa thuận, cố ý lừa gạt bọn họ chứ? Lý Kỳ hiện giờ chỉ muốn sớm một chút đọc được lá thư của Bạch Thiển Dạ, lười nói vô nghĩa cùng bọn họ, hô lên:
- Mã Kiều, Mã Kiều. - Bộ Soái, ngươi tìm ta hả!
- Con mẹ nó chứ! Sao ngươi lại xuất hiện từ phía sau.
- Ta vẫn đi theo phía sau ngươi đó a!
- Phải không? Thôi đi, thôi đi, ngươi lập tức đi tới chỗ Long Vệ Quân, truyền mệnh lệnh của ta, hãy nói có người tự tiện xông vào nhà dân, bảo cho bọn họ hãy tới giúp mang đi toàn bộ những người này.
Lý Kỳ khí phách mười phần nói.
- Vâng.
Những người đó nghe thấy Lý Kỳ muốn gọi Long Vệ Quân đến, không khỏiluống cuống, một vài người khá hèn nhát khẩn trương đứng lên, đang định chuồn đi, Cao Nha Nội bỗng nhiên nhảy ra ngoài, ha hả nói:
- Các vị chớ sợ, chớ sợ, cha ta là Thái úy đó, những lính kia không dám làm gì chúng ta cả? Thiếu Doãn Phủ Khai Phong là thúc thúc ta, cũng không cần sợ.
Hiện giờ y xem như hiểu rõ một đạo lý, chính là đối phó Lý Kỳ, nhất định phải nhiều người, lấy nhiều bắt nạt ít, cho dù tài ăn nói của Lý Kỳ có cao hơn nữa, vậy cũng đánh không lại hơn mười cái miệng.
Sắc mặt Lý Kỳ nhất thời cứng lại, quá lúng túng, tuy nhiên thằng nhãi này thật đúng là nói rất đúng, Cầu ca chính là lão Đại Tam nha nha, ai dám động đến con của ông nha, cả người đều run rẩy lên, hận không thể đem thằng nhãi này chém thành trăm ngàn mảnh, trầm giọng nói:
- Nha nội, Tiểu Cửu, bốn các ngươi tới đây một chút. Hắn nói xong cũng không đợi Cao Nha Nội đáp lời, liền xoay người đi ra phía ngoài.
Hồng Thiên Cửu nói:
- Ca ca. Đi không?
- Tứ tiểu công tử ta đã từng sợ ai, đi!
Cao Nha Nội hừ một tiếng, nện bước bá vương chạy theo ra phía ngoài.
Đi ra đến bên ngoài, Lý Kỳ cũng không theo chân bọn họ chơi xấu, dù sao đều là biết người biết ta rồi, buồn bực nói:
- Sự tình ngọn nguồn ta đã biết được, mấy người các ngươi chạy tới xem náo nhiệt gì?Cao Nha Nội theo thói quen vuốt ve đóa hoa hồng trên tóc mai, cười dâm đãng nói:
- Lúc trước ta nghĩ đến Tần phu nhân đã là người của ngươi ---
- Đây chẳng qua là ngươi tự cho là thế, ta nói ta cùng phu nhân là trong sạch đấy.
- Hiện tại ta biết rồi, một khi đã như vậy. Vậy ta đương nhiên được đến đây. Tiểu Cửu, ngươi nói đúng không.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Đúng muội ngươi. Lý Kỳ nói:
- Nha nội, không phải ta đả kích ngươi, ngươi cũng đã gặp Tần phu nhân rồi, ngươi cho rằng nàng ấy sẽ coi trọng ngươi sao?Cao Nha Nội hì hì nói:
- Chính là vì gặp qua, ta mới đến đấy, chứ ngay tư sắc kia của Tần phu nhân, chậc chậc. Trăm ngàn dặm mới tìm được một người, nếu lúc trước gặp được, ta sớm đã tới rồi. Lý Kỳ a, việc nam nữ hoan ái này ấy à, ngươi không hiểu đâu, đầu tiên đến làm cho nàng nhìn thấy thành ý của ta, về phần có nhìn được hay không, đó là lại là việc khác nha.
Hồng Thiên Cửu gật đầu nói:
- Không sai. Không sai, ca ca trước kia bị quả phụ đuổi ra cửa không ít, cũng gặp được không ít khối thịt ngon.
Thân hổ của Cao Nha Nội chấn động. Giận dữ hét:
- Tiểu Cửu, ngươi nói cái gì thế?Hồng Thiên Cửu vội vàng quay nghiêng mặt đi, giả vờ ngây ngốc.
Tên này thật sự là kẻ lõi đời rồi. Lý Kỳ biết rằng đã tìm được một chỗ để đột phá, đơn giản không thèm để ý tới y, quay sang phía Hồng Thiên Cửu nói:
- Tiểu Cửu, ngươi trong suy nghĩ của ta vẫn luôn rất thuần khiết đấy, ngươi tại sao cũng tới chứ hả?
Hồng Thiên Cửu nói:
- Chính như lời ca ca nói, ta dù sao cũng không có chuyện gì, liền đi thử vận may!
- Ngươi có biết bay giờ ngươi đang làm chuyện gì hay không? Chính là ăn mày đòi ăn xôi gấc.
Lý Kỳ nổi giận đến tóc cũng dựng hết cả lên, quay sang phía Sài Thông nói:- Sài quan nhân, ta cũng vẫn coi ngươi là bậc quân tử ---
Sài Thông không đợi Lý Kỳ nói xong, đã nhấc tay, tao nhã nói:
- Ta vốn là quân tử, chỉ bởi vì cái gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
- Con mẹ nó chứ!
Lý Kỳ dựng lên một cây ngón giữa, dù sao đối phương cũng không hiểu, lại quay sang hướng Phàn Thiếu Bạch nói:
- Thiếu Bạch, ngươi nhất định là bị bọn họ kéo tới đi?
Phàn Thiếu Bạch lắc đầu, cười nói:
- Ta cùng với Vương Tam nương môn đăng hộ đối, vì sao không thể tới. Còn Vương Tam nương, ngươi nằm mơ đi. Lý Kỳ cắn răng nói:
- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi. Ngươi lấy đâu ra tới cầu hôn chứ, ngươi rõ ràng chính là ham tài sản của Tần phu nhân.
Phàn Thiếu Bạch khoát tay nói:
- Cũng không phải, cũng không phải, Lý Kỳ, Phàn Lâu ta và Túy Tiên Cư vẫn luôn là liên minh, nếu là có thể thân càng thêm thân, thành tựu một đoạn giai thoại, chẳng phải đẹp quá hay sao.
- Giai thoại? Ta xem là oan nghiệt đi.
Lý Kỳ giận quá hóa cười, liếc mắt nhìn quét bọn họ một cái, nói:
- Tốt, tốt, các ngươi theo ta chơi một bộ này, chớ không phải là phải bức ta dùng đến tuyệt chiêu. Hồng Thiên Cửu vui vẻ nói:
- Gì tuyệt chiêu? Nhưng Cửu Âm chân kinh kia, mau dùng đi để cho chúng ta mở mang tầm mắt.
Lão tử sắp điên rồi! Tứ tiểu công tử này, rõ ràng chính là tứ tiểu quái thai nha. Lý Kỳ lộ ra là một nụ cười mỉm mê người, thản nhiên nói:
- Mã Kiều.
- Chuyện gì?
Lý Kỳ chậm rãi nói:
- Ngươi lập tức sai người đi Thái úy phủ, Hồng vạn đổ phường, mời Thái úy, Bát Kim thúc tới đây thương lượng chuyện Liên minh đá cầu xuôi nam, ồ, mặt khác lại đi Kim Lâu, nói cho Trương nương tử kia, hãy nói Túy Tiên Cư chúng ta tính toáncùng nàng hợp tác, còn có còn có, phái người tung lời đồn ra ngoài, rằng Sài tiểu quan nhân mặt dày mày dạn quấn quít lấy Tần phu nhân, ý muốn chiếm lấy dân phụ.
- Hả?
Mã Kiều kinh sợ kêu một tiếng, thầm nghĩ, điều này cũng quá ác độc đi à nha.
Vậy cũng được sao! Cao Nha Nội lúc này kêu lên:
- Lý Kỳ, ngươi rất không hiểu đạo nghĩa giang hồ đó nha, chuyện gì cũng không thể kiện lên cha mẹ, đây là quy củ.
Hồng Thiên Cửu nói:
- Đung đây, đúng đấy, hành động này quá vô sỉ rồi. - Lý sư phó, ngươi --- ngươi đây là công và tư chẳng phân biệt được a!
Phàn Thiếu Bạch vội la lên.
Sài Thông lại nổi trận lôi đình, nói:
- Nói xấu! Lý Kỳ, ngươi đây là muốn phá hư thanh danh của ta a! Quá ác độc.
Lý Kỳ làm không có nghe thấy, thản nhiên nói:
- Mã Kiều, ngươi còn không đi mau.
- Ah.
- Đợi đã!
Cao Nha Nội khoát tay, giận trừng Lý Kỳ, chỉ chốc lát, nói:- Chúng ta đi.
- Đợi đã!
Lý Kỳ đột nhiên duỗi tay ra, chỉ chỉ phía sau, cười nói:
- Cảm ơn!
*****
Sài Thông không dám tin nhìn Lý Kỳ, nói:
- Bọn họ lại không phải chúng ta gọi tới, liên qua gì đến chúng ta chứ?
Cao Nha Nội giận dữ hét:
- Lý Kỳ, ngươi đừng khinh người quá đáng.
- Mã Kiều.
- Ta biết rồi, đi cáo với cha mẹ bọn họ.
Phàn Thiếu Bạch thật đúng là sợ Lý Kỳ cùng Kim Lâu liên kết, vội cười làm lành nói:
- Nha nội, Sài Thông. Chúng ta tránh voi chẳng xấu mặt nào, hơn nữa Tần phunhân chúng ta cũng quen biết, lý nên giúp đỡ chút.
Cao Nha Nội giận không kềm được, không khỏi gầm lên một tiếng, dùng sức gãi gãi đầu.
- Ca ca, ngươi gãi đầu của ta làm gì?
Hồng Thiên Cửu đầu co rụt lại, ủy khuất nói.
- Lát nữa ta còn phải đi Trương quả phụ nơi đó, không thể làm rối loạn tóc.
Cao Nha Nội rất bựa cười, vừa giận trừng mắt nhìn Lý Kỳ, sau đó nghênh ngang hướng tới bên trong mà đi.
Sài Thông, đám người Phàn Thiếu Bạch cũng đi theo đi vào. Có Cao Nha Nội Hỗn Thế Ma Vương này xuất mã. Hết thảy đều trở nên đơn giản, chỉ chốc lát sau, đám người đó liền buồn bực đi ra.
- Tạm biệt, không tiễn.
Lý Kỳ chắp tay, nghĩ thầm, thực là một đám cóc nhái, coi như là phu nhân muốn kiếm chồng, vậy cũng không tới phiên các ngươi a, ngay cả đạo lý nông cạn lâu đài gần nước sẽ được thưởng trăng trước như vậy mà cũng không hiểu!
Sau khi đuổi bọn cóc nhái này đi. Lý Kỳ lập tức về tới hậu đường, duỗi tay ra nói:
- Mọi người đi rồi, mang thư đến đây.
Tần phu nhân cười nói:- Đa tạ. Thư ta sớm đã bảo người đặt ở trên đầu giường ngươi rồi.
Mẹ nó chứ. Lại bị chơi xỏ. Lý Kỳ cười tủm tỉm nói:
- Phu nhân, chỉ có một phong thư, nhưng người thì lại không phải là một tốp, ngươi phải chuẩn bị tâm lý đó nha, ta cũng không tiếp tục đưa tay quý giá này ra giúp đỡ nữa đâu đấy nhé.
Tần phu nhân than nhẹ một tiếng, không có lên tiếng.
Lý Kỳ sửng sốt. Không nói gì thêm nữa, có chừng có mực, nói với Lý Thanh Chiếu một tiếng:
- Xin lỗi không tiếp được!
Liền khẩn trương chạy ra phía ngoài. - Thư! Thư!
Vừa vào nhà, Lý Kỳ liền đi thẳng đến đầu giường, quả nhiên có thư, nhưng không phải một phong, mà là hai phong, hắn khẩn trương cầm lên đọc, hoá ra còn có một phong là của Trịnh Dật đấy, nắm chắc nguyên tắc trước tư sau công, Lý Kỳ quyết đoán đem lá thư của Trịnh Dật ném sang một bên, mở thư Bạch Thiển Dạ ra.
Trên thư, câu nói đầu tiên đã khiến hốc mắt Lý Kỳ hồng nhuận rồi, không khỏi thì thào thì thầm:
- Thất nương, đại ca cũng nhớ muội a!
"Đại ca, Thất nương nhớ huynh! Huynh có khỏe không? Chuyện Vương Phủ về hưu, muội đã đã biết, tuy rằng người khác đều nói có liên quan đến Thái sư, nhưng Thất nương biết, trong đó đại ca khẳng định cũng ra không ít lực, thậm chí có thể đều là đại ca huynh một tay bày ra đấy, hiện tại Thái sư xuất tướng rồi, đại ca rốt cụckhông cần tiếp tục trải qua cuộc sống như bước trên băng mỏng kia nữa, Thất nương thật sự thay đại ca cảm thấy vui vẻ.
Ôi! Nhưng, Thất nương hiện tại thật không tốt chút nào, trước khi tới, huynh và nương đã không chỉ một lần nói cho muội biết, Giang Nam hung hiểm, không thích hợp để muội đi, nhưng muội lại không tin, muội nghĩ rằng con người không phải là dã thú, tính bản thiện, dù có hung hiểm cũng chỉ là thường thôi. Nhưng khi muội tới Giang Nam rồi, muội mới phát hiện mình đã sai lầm rồi, con người ở đây có thể so sánh hơn xa dã thú, lòng người hiểm ác, muội đến nay mới hiểu được đạo lý này, nếu lại cho muội một cơ hội nữa, có lẽ muội thật sự sẽ lùi bước.
Vừa tới đến Hàng Châu, nơi này đang náo loạn về tiền hoang, đi trên đường, tùy ý có thể thấy được một vài đám dân chúng cầm lụa trên phố để đổi lấy thương phẩm, có vài người vì tranh giành một đồng tiền, không tiếc nói những lời càng ác độcthêm. Trịnh Nhị ca nói đây cũng không phải là lần đầu tiên, triều đình cũng nghĩ qua rất nhiều biện pháp, nhưng đều là không công mà lui, nhưng muội tin tưởng đại ca huynh nhất định có biện pháp, nghe nói đã đăng báo cấp triều đình rồi, cho nên muội đối với lần viện trợ của triều đình này tràn đầy tin tưởng. Nhưng đây chỉ là một phần lễ nhỏ nghênh đón chúng ta, sự tình càng khiến người không thể tưởng tượng được còn ở phía sau.
Phương Lạp mặc dù đã bình, dư nghiệt vẫn còn đó. Hơn nữa quan trường Hàng Châu cũng là chướng khí mù mịt, cử chỉ của quan viên làm người ta giận sôi, muội từng tận mắt nhìn thấy một tên quan bé tẹo, ở giữa ban ngày ban mặt, cướp đoạt ruộng nhà và nữ nhân của dân chúng. Chính là vì như thế, dân chúng Hàng Châu không có ruộng đất để trồng chọt, không có cơm để ăn, chỉ có thể vào rừng làm cướp làm giặc, cho nên ở phụ cận Hàng Châu, cường đạo chỗ nào cũng có, ít thì mấy người, nhiều thì trăm người. Những cường đạo này không chỉ có cướp đoạt tài vậtcủa thương nhân qua lại, hơn nữa còn cùng quan phủ, tài chủ địa phương cấu kết với nhau, quan lại này chính là mắt của bọn chúng, bao che bọn chúng, mà luc cường đạo này chính là nanh vuốt của bọn chúng, chuyên môn vơ vét của cải cho bọn chúng, quan lại bao che cho nhau, quan dân cấu kết, luật pháp ở Hàng Châu chỉ là một tấm giấy lộn thôi. Ngay tại hôm qua, Trịnh Nhị ca lại bắt được một đám cường đạo hơn mười người tạo thành, huynh không tưởng tượng được đâu, trong đó có một người chính là con của một gã Áp Ti, thủ hạ của Trịnh Nhị ca. Trịnh Nhị ca lúc ấy chỉ có cười khổ mà chống đỡ. Hiện giờ y ngay cả việc âm thầm điều tra cũng đã ngừng lại, y sợ tiếp tục tra được, sẽ làm cho những người đó liều chết đánh cược một lần, gây bất lợi cho chúng ta.
Chắc đại ca huynh đọc đến đây, sẽ nghĩ đến Thất nương khiếp đảm, manh động thoái ý. Kỳ thật không phải, ở Hàng Châu càng lâu, muội lại càng không thể bứt ra rời khỏi. Khi muội nhìn thấy từng bầy khất cái đi trên đường phố, khi muội nhìn thấyven đường kia có vô số cỗ thi thể chết cứng, khi muội nghe được từng tiếng khóc tràn đầy bi ai và bất đắc dĩ, lòng thật sự rất đau, đau đến mức khiến muội không thể đi vào giấc ngủ, khi đó, muội thật hy vọng đại ca huynh có thể ở bên cạnh muội, nói cho muội biết nên tiếp tục đi như thế nào.
Ba ngày trước, muội đang trên đường đi tới tửu lâu mới của chúng ta, gặp được hình ảnh chỉ sợ cả đời này muội cũng không thể quên, khi muội đi ngang qua một dòng suối nhỏ, phát hiện một giỏ trúc trôi qua, bên trong là một đứa bé không đến một tháng, nhưng tim đã ngừng đập, muội thật sự không thể tưởng tượng, khó khăn đến mức nào mà có thể khiến vị mẫu thân kia bỏ xuống con của mình. Lúc ấy, muội lập nhiều lời thề đối với đứa bé kia, nếu không thể thay đổi đây hết thảy, muội tuyệt không rời khỏi. Có lẽ lời thề này có chút tùy hứng, thậm chí có chút tự đại, một nữ tử như muội có năng lực làm chuyện gì cơ chứ? Nhưng muội thật sự không thể tha thứ chính mình cứ như vậy mà đi. Hy vọng đại ca huynh có thể hiểu được Thất nương, cũng ủng hộ Thất nương.
Kỳ thật điều muội nói chỉ là một góc của băng sơn, chỉ vì trong thư Trịnh Nhị ca đã viết rõ hết thảy, cho nên muội cũng không có nói tỉ mỉ nữa..."
← Hồi 0655 | Hồi 0657 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác