← Hồi 0646 | Hồi 0648 → |
Kinh hãi
Chỉ có cái từ này mới có thể hình dung trạng thái của Lý Kỳ lúc này, cái gì lãng mạn, thâm tình, cảm động, đã sớm tan thành tro bụi rồi.
- Sư Sư cô nương, cô--- cô mới vừa nói cái gì? Ta --- ta thực không có nghe rõ. Lý sư phó tài ăn nói luôn luôn rất cao, đối mặt với Lý Sư Sư vừa tà vừa chính, không khỏi có chút cứng lưỡi.
Kỳ thật không chỉ có hắn, liền ngay cả Phong Nghi Nô và Da Luật Cốt Dục đều sợ ngây người, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Sư Sư.
Lý Sư Sư dường như cũng nhận thấy được nói lỡ, sắc mặt không khỏi ửng hồng, lại càng lộ vẻ kiều diễm, mắt đẹp đảo một cái, một nét mất mát khó có thể phát hiện từ giữa xẹt qua, cười khanh khách nói: - Lý sư phó, gan của ngươi cũng quá nhỏ đi, vậy mà cũng khiến ngươi sợ đến như vậy rồi.
Ta --- ta đây là nhát gan sao? Cô cũng không nhìn mình là thân phận gì, ta muốn cho cô một gia đình, vậy trừ phi tọa long ỷ chính là ta. Lý Kỳ ha hả mỉm cười vài tiếng, nhưng cười vô cùng miễn cưỡng, nói: - Ta là người nhát gan, Sư Sư cô nương chớ nói giỡn kiểu như vậy nữa.
Phong Nghi Nô mím môi cười nói: - Nếu như huynh nhát gan, vậy thì tìm không ra có ai gan lớn được nữa rồi.
Hắc. Muội còn giúp người ngoài bắ nạt ta. Lý Kỳ trừng hai mắt. Đáng tiếc đối phương không phải Quý Hồng Nô, mà là Phong Nghi Nô, ưỡn bộ ngực sữa một cái.
- Thật lớn.
- Hạ lưu!
Tam nữ nhất cùng gắt một cái. Lý Sư Sư lắc đầu, nói: - Chúng ta đã học xong, ngươi cứ tiếp tục làm việc đi nha.
- Cô xác định?
- Ừ.
Tam nữ đồng thời gật gật đầu.
Lý Kỳ cho dù da mặt dù dày, cũng ngại ngùng ở tại chỗ này chấm mút nữa rồi, cười gật gật đầu. Nói: - Vậy cô cứ tiếp tục cán bột đi, ta đi làm việc trước.
Một nam ba nữ xa hoa phối chế. Thật sự là nam nữ hợp tác, làm việc không phiền lụy, vui vẻ hòa thuận, người bên ngoài ghen tị nha.
Trong lúc bất tri bất giác, đã đến chạng vạng.
Tam nữ đã sớm ra phòng bếp, đi tới hậu đường, bắt đầu chơi đánh bài, đánh đến quên trời quên đất.
Chợt nghe két.. một tiếng. một trận mùi hương nóng hôi hổi phả ra, Lý Kỳ bưng một mâm từ bên ngoài đi vào, lúc Lý Kỳ nhìn đến cảnh tượng trong phòng này, không khỏi nghĩ đến Đường Bá Hổ, chẳng qua hắn cũng không phải là Đường Bá Hổ, loại trái ôm phải ấp này, hắn muốn cũng không kịp, sao có thể chạy tới sắp xếp lần lượt từng người, thật không có thời gian mà làm việc kia, cái loại người đó thật sự là rất hạ lưu rồi, điển hình là ăn trong bát, nhìn trong nồi đấy, muốn nam nhân khác sống thế nào nha.
Tam nữ đồng thời buông bài trong tay xuống. Lý Sư Sư vuốt cằm nói: - Khổ cực.
- Đâu có, đâu có. Lý Kỳ vẻ mặt mỉm cười đi lên phía trước, đem mâm đặt ở trên bàn, nhưng cũng không vội vã mở ra, xoa xoa tay cười nói: - Ai thắng vậy hả?
Da Luật Cốt Dục lắc đầu nói: - Một mình muội thua.
- Không có việc gì, phu quân của muội cái khác không được. Kiếm tiền lại chính là giỏi nhất, thua bao nhiêu tính hết cho ta. Lý Kỳ rất hào khí nói một câu. Lại xoa xoa tay nói: - Các vị nương tử, ta có một đề nghị, không biết được hay không?
- Đề nghị gì?
- Việc lớn đó nhé, các cô mới vừa rồi không phải cũng đều tự gói sủi cảo hết đó sao, ta nghĩ đến công bình để đạt được mục đích, chúng ta ai ăn nấy làm, được không?
- Không được.
Tam nữ cùng kêu lên nói.
Kiên quyết như vậy? Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Vì sao không được?
Phong Nghi Nô mặt quay mặt, bĩu môi nói: - Dù sao muội cũng sẽ không ăn cái muội tự làm đấy.
- Không thể nào, muội đối với chính mình lại không có tin tưởng như vậy.
Lý Sư Sư bỗng nhiên cười nói: - Lý sư phó, ta cũng có đề nghị.
- Đề nghị gì?
Lý Sư Sư đảo đôi mắt đẹp, nói: - Đó chính là chúng ta đôi nhau ăn, ba người nữ chúng ta ăn của ngươi làm, ngươi ăn của chúng ta làm.
- Không được.
- Được.
- Các cô đây là nhiều người ức hiếp ít người nha.
- Không sai!
- Không cần phải trực tiếp như vậy đi, tốt xấu cũng giữ cho ta chút mặt mũi a! Lý Kỳ buồn bực liếc nhìn Da Luật Cốt Dục, ra hiệu muội như thế nào cũng giúp đỡ hai người bọn họ, nhưng nàng cũng chỉ cúi đầu.
- Cũng biết là như vậy.
Lý Kỳ mở cái chụp ra, chỉ thấy trong đó đặt ba bát sủi cảo bốc hơi nóng hổi, bát không lớn, tối đa cũng chỉ khoảng bốn năm cái sủi cảo, mặt trên nổi lên mấy cọng rau xanh, đơn giản nhưng không mất mỹ quan, hương khí bồng bềnh, hãy còn mê người. Mặt khác còn có mấy đĩa rau trộn và một ít đĩa dầu tê cay. Lý Kỳ buồn bực nói: - Các cô ăn trước một chút, ta lại đi phòng bếp xem sao.
Phong Nghi Nô kinh ngạc nói: - Huynh vì sao phải tự mình chạy như vậy.
- Tôi tớ cũng là người, bọn họ cũng muốn được đón lễ mừng năm mới nha. Ta lập tức sẽ trở lại. Lý Kỳ nói xong nhấc cái mâm gỗ lên liền đi ra ngoài, mơ hồ nghe phía sau Lý Sư Sư thầm nói: - Để tôi tớ nghỉ hết rồi sao? Vậy trong này không phải chỉ còn lại mấy người chúng ta thôi hả?
Có ý tứ gì? Chẳng lẽ nói ta mưu đồ gây rối, cô ở nơi này, ta dám sao. Lý Kỳ tức giận trợn trắng mắt, nam tốt như ta không đấu với nữ, cũng không quay đầu lại cứ thế rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Lý Kỳ lại bưng một mâm lớn đi đến, chỉ thấy trong mâm đặt một mâm lớn, mặt trên chất đầy sủi cảo, ước chừng hai mươi cái, nói đúng ra, hẳn là vỏ sủi cảo và nhân thịt. Bên cạnh còn đặt mấy chén nước sủi cảo.
- Cảm ơn.
- Cảm ơn.
- Đa--- đa tạ.
Tam nữ vô cùng khách khí bưng mấy chén nước sủi cảo kia đến trước mặt mình.
Hắc. Các cô thật đúng là đạt đến một trình độ nào đó đấy. Lý Kỳ nhìn ba vị đại mỹ nữ trước mặt cực độ ích kỷ này, giận sẽ không đánh một chỗ, nói: - Ta nói các cô cũng thật là, các cô đây là làm sủi cảo sao? Cốt Dục, muội xem một chút muội bao này, ôi, to như cái bánh mỳ vậy, còn có Phong Nghi Nô, vỏ bánh muội cán là lớn nhất, nhưng nhân thịt lại là ít nhất, cuối cùng là muốn làm thành loại nào a.
Phong Nghi Nô đỏ mặt nói: - Muội không thích ăn thịt.
- Vậy dứt khoát chỉ ăn vỏ là được. Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng, lại hướng tới Lý Sư Sư khiển trách: - Còn cô nữa, sư ---. Lời này vừa ra miệng, hắn đột nhiên ngừng lại, ngoan ngoãn, đây là nữ nhân của hoàng thượng, phải được đối đãi khác. Đôi mắt vừa chuyển, cười ha hả nói: - Sư Sư cô nương, cô thật sự là bao thật tốt quá, cô tổng cộng bao được tám chiếc sủi cảo, phát phát phát, số thật đẹp, hơn nữa, không có một cái nào đóng miệng rồi, nhân thịt bên trong bánh toàn bộ lộ ra rồi, đồng loạt ở bên ngoài.
Lý Sư Sư nghe vậy cũng không hiểu ra sao, thật cẩn thận hoi: - Vậy--- như vậy coi như bao bọc tốt nhất?
- Tốt! Đương nhiên tốt.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Ngươi xem. Bên trong sủi cảo này bao là cái gì?
- Nhân bánh.
- Cũng có thể nói là đồ ăn nha, đồ ăn liền đại biểu cho tài. Tài giờ đều lọt vào trong bát ta rồi, còn có cái gì cát hơn so với này chứ, sang năm kiếm tiền, nhất định cho cô một cái đại hồng bao. Lý Kỳ ha hả cười nói, trong lòng lại nói, lễ mừng năm mới sang năm, không bao giờ làm sủi cảo nữa, quá con mẹ nó không thể tưởng tượng được rồi.
Tam nữ nghe vậy đều si ngốc. Ngơ ngác nhìn Lý Kỳ, trong ánh mắt tràn đầy kính nể.
Một lúc lâu sao, tam nữ đột nhiên đều khanh khách cười. Lý Sư Sư khanh khách nói: - Lý sư phó, ta hôm nay xem như ăn xong, liền kiểu nói chuyện này của ngươi, đủ để chống đỡ thiên quân vạn mã.
- Vậy cũng bù không được ba vị các cô, bằng không lúc trước ta lại có thể để các cô nhận đề nghị của ta sao.
Phong Nghi Nô phất tay, rất có phong phạm nữ chủ nhân nói: - Tỷ tỷ, Cốt Dục, chúng ta ăn đi, nếu không ăn sẽ nguội mất, miễn cho lãng phí một mảnh tâm ý của Lý Kỳ.
Tam nữ lập tức bắt đầu vùi đầu vào ăn, vỏ sủi cảo mỏng manh, nhân thịt mềm mại, lại phối hợp với canh loãng nóng hổi, cắn xuống một miếng, nước canh tràn ra, còn hơn cả trăm vị nhân gian nha.
*****
Dựa vào! Trong lòng Lý Kỳ hung hăng dựng lên hai ngón giữa. Không được, còn thiếu một cây, ngón thứ năm giơ lên, ồ không, khiêm tốn, khiêm tốn, bây giờ không phải là lúc ngươi phát huy. Đặt mông ngồi xuống, kẹp lên một miếng sủi cảo, ồ không, hẳn là một miếng vỏ sủi cảo mới đúng, chậc chậc hai tiếng, thật muốn khóc, nói: - Thực dày.
- Phốc.
Phong Nghi Nô sau khi nghe xong, trực tiếp bị nghẹn ho ầm lên.
Lý Kỳ đưa chén nước qua, nói: - Tay phải có kiên nhẫn, muội bây giờ còn cho rằng làm sủi cảo thú vị nữa không?
Phong Nghi Nô khẩn trương uống một hớp, dùng sức lắc đầu, cũng không biết đến tột cùng nàng muốn biểu đạt cái gì.
Lý Kỳ cười khổ một tiếng, kẹp lên một miếng rau trộn đặt lên trên vỏ bánh, cuộn lại, đưa vào miệng, nói: - Ừm ừm ừm, hương vị thật đúng là không tồi.
Cái này cũng ăn ngon sao? Phong Nghi Nô tò mò hỏi: - Thật hay giả?
- Muội muốn thử một chút không.
- Không cần.
- Thử một miếng đi mà.
- Không thử.
- Nào nào, để vi phu giúp muội cuốn một chiếc.
- Không --- không cần, huynh --- huynh làm gì.
Lý Kỳ cũng mặc kệ nhiều như vậy, cuộn cuộn lên một chiếc liền đưa tới miệng Phong Nghi Nô, Phong Nghi Nô lắc đầu quầy quậy, không ngừng trốn tránh.
Bức ta dùng tuyệt chiêu sao? Lý Kỳ hất mông một cái, trực tiếp ngồi vào bên người Phong Nghi Nô.
Phong Nghi Nô lúc này rất luống cuống, cũng không cần Lý Kỳ ra tay nữa, cặp môi thơm hé ra, nhanh chóng nhận lấy cái cuốn không biết gọi là gì gì đó ăn vào.
- Vậy mới ngoan chứ.
Lý Kỳ cười ha hả vài tiếng, lại ngồi về chỗ cũ.
Phong Nghi Nô ban đầu vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng nhai mấy miếng, đột nhiên phát hiện vỏ sủi cảo thật dày này phối hợp này rau trộn, ngược lại lại thật sự có một phong vị khác, nói mơ hồ không rõ: - Huynh--- huynh còn hầm tiếp sao?
- Đương nhiên, bằng không ăn thế nào được.
Phong Nghi Nô mỉm cười trộm, bắt đầu vui vẻ ăn.
Một bên Lý Sư Sư thấy vậy, trong lòng cũng vui vẻ thay Phong Nghi Nô, nhưng đồng thời trong nội tâm nàng lại sinh ra một tia hâm mộ, nam nhân của nàng cũng sẽ không vì nàng làm việc này. Trong lúc nhất thời trong lòng cảm thấy nửa vui nửa buồn, tay không tự giác đảo qua trên bàn, kết quả lại không gắp được gì, cười nói: - Lý sư phó, mâm cơm tất niên này của ngươi dường như còn thiếu thứ gì đó rất trọng yếu.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Cái gì vậy?
- Rượu.
Lý Kỳ sửng sốt, lập tức gật đầu nói: - Đúng đúng đúng, không rượu không thành tiệc, vì bản thân không uống rượu, cũng liền quên, thật sự là xin lỗi.
Nữ nhân của Bắc Tống vậy mà đều uống rượu đấy, càng miễn bàn đến ba nữ nhân thân phận đều phi thường đặc thù như Lý Sư Sư, Phong Nghi Nô, Da Luật Cốt Dục này.
Rất nhanh, Lý Kỳ cầm mấy bình Thiên hạ vô song đến. Phong Nghi Nô rất có phong phạm nội trợ hiền giúp Lý Sư Sư và Da Luật Cốt Dục châm một chén rượu, khi nàng theo bản năng muốn rót rượu giúp Lý Kỳ, đột nhiên phát hiện trong chén Lý Kỳ đã đổ tràn đầy một ly trà.
Lý Sư Sư cười hỏi: - Lý sư phó, hôm nay ăn tết, ngươi không uống một chén sao?
Lý Kỳ dứt khoát nói: - Không uống.
Tam nữ sửng sốt, lại thấy Lý Kỳ cự tuyệt quyết đoán như vậy, cũng không dám nhiều lời.
Lý Kỳ thấy không khí có chút xấu hổ, khẩn trương nâng chén cười nói: - Nếu tại đêm 30 này bốn người chúng ta hữu duyên ngồi ở chỗ này, vậy chúng ta chính là người một nhà, vì một nhà chúng ta, cụng ly.
Lý Sư Sư nghe vậy càng cảm động, bởi vì Phong Nghi Nô, Da Luật Cốt Dục đã xem như nữ nhân của Lý Kỳ, bọn họ vốn là người một nhà, mà Lý Kỳ nói như vậy, đa phần chính là vì chiếu cố cảm thụ của nàng.
Bốn người nâng chén, đều uống một hơi cạn sạch, thật sự là nữ anh hùng không thua đấng mày râu.
Phong Nghi Nô đột nhiên hỏi: - Lý Kỳ, nhận thức huynh lâu như vậy. Tại sao chưa từng nghe huynh nói đến người nhà của huynh, cha mẹ huynh có khỏe không.
Lý Kỳ ngẩn ngơ. Cười nói: - Như thế nào? Muốn gặp gia trường, tính tính toán toán ngày, cũng là nên gặp.
Mặt Phong Nghi Nô đỏ lên, sẵng giọng:
- Muội --- muội mới không phải ý tứ kia nhé.
Lý Kỳ ha hả cười, nói: - Phụ mẫu ta vân du tứ hải đi, bọn họ luôn luôn thần long thấy đầu không thấy đuôi, có thể gặp hay không, phải xem duyên phận thôi.
Phong Nghi Nô bán tín bán nghi. Nhưng loại sự tình này, Lý Kỳ không nói, nàng cũng không tiện tiếp tục truy vấn nữa.
Bốn người lại bắt đầu ăn, có lẽ là bởi vì Lý Sư Sư, Phong Nghi Nô còn chưa từng được nếm qua cơm tất niên ấm áp như vậy, hưng trí đều cực cao, mà Da Luật Cốt Dục từ Thiên đường ngã xuống Địa ngục, lại từ Địa ngục về tới thế gian. Tuy rằng những gì trải qua hết thảy hãy còn rõ mồn một trước mắt, nhưng cũng chính bởi vì vậy, nàng mới thêm quý trọng hiện tại, một ly lại một chén, càng uống càng có hưng trí, tam nữ nói chán cười chán, lại hát lên mấy bài hát.
Như vậy nhưng đã khiến Lý sư phó rất khổ sở, đối mặt ba mỹ nữ như thế, không động tâm cũng chỉ có thái giám, nhìn thôi máu mũi cũng đã muốn chảy ra rồi.
Trong lúc bất tri bất giác. Đã qua ngày thứ hai rồi.
Lý Kỳ một thân một mình ngồi ở trước bàn, nhìn ba vị mỹ nữ nằm úp sấp trên bàn. Vẫn không nhúc nhích, mắt trái lóe lên dục hỏa, mắt phải lóe ra lý trí.
Con mẹ nó chứ! Nếu có thể cùng ba vị mỹ nữ này cùng ngủ chăn lớn, vậy lão tử không qua Nguyên tiêu, tuyệt không xuống giường. Này --- sờ một chút hẳn là không quá đáng chứ nhỉ? Dù sao ta sờ nữ nhân của mình là được --- vẫn là từ bỏ thôi, nếu là nữ nhân của mình làm gì như thế, cũng quá hổ thẹn rồi. Đánh thức rồi mới sờ? Nói vậy, liền không có khả năng chăn lớn cùng ngủ rồi.
Rối rắm. Quá rối rắm rồi.
Đúng rồi, ta ôm các nàng trở về phòng đi nghỉ ngơi, cái này cũng có thể đi, trên đường cọ ở đâu cũng có thể bị quở trách, nếu chẳng may đem các nàng để xuống giường, các nàng lại coi ta nhào tới, vậy không thể tốt hơn nữa, ha hả, cứ làm như vậy đi. --- vẫn chưa được, ta ôm nữ nhân của ta trở về phòng nghỉ ngơi, này đương nhiên, nhưng nơi này còn có một nữ nhân hoàng thượng, ta muốn không ôm nàng, vậy nhỡ nàng tỉnh lại tìm người không thấy thì làm sao bây giờ? Nhưng nếu ôm lên, đến lúc đó cho dù là nhảy xuống sông Hoàng hà cũng nói không rõ ràng rồi, quá nguy hiểm. Ai tới giải cứu ta nha.
Lý Kỳ cảm giác mình cũng muốn qua đời, đột nhiên đứng dậy, xoay người liền đi ra phía ngoài, đi ra ngoài phòng, hít sâu một hơi khí lạnh, lóe lên một ý tưởng, ném tiền đồng. Hắn lập tức bắt đầu lục lọi ở trên người, nhưng lục lọi nửa ngày, ngay cả một đồng xu đều không có tìm được, trời ạ! Ta dầu gì cũng là thắt lưng quấn bạc triệu nha, ban thưởng ta một tiền đồng đi, bên trong còn có ba vị đại mỹ nữ đang ở đó.
Hắn cũng lười đi tìm, con ngươi đảo trái đảo phải, đột nhiên tập trung vào một bình hoa trên bàn trà, trong mắt sáng ngời, có, bàn quay Nga. Hắn lập tức chạy tới, thấy phía trước mặt vừa lúc cắm ba cành hoa, không khỏi cảm thán một tiếng, thiên ý a! Hắn ha hả nói: - Đợi lát nữa đến hái.
Hắn nâng bình hoa lên, nói: - Công bình một chút, bình hoa này nếu chĩa vào người của ta, ta đây liền làm một lần cầm thú, nếu không có chỉ hướng ta, ta đây --- ta chính là không bằng cầm thú.
Nói xong, hắn xoay cái bình hoa thật mạnh.
- Chết tiệt! Không phải chứ, tỷ lệ nhỏ như vậy cũng cho ta trúng, chẳng lẽ thật muốn ta làm cầm thú? Lý Kỳ quá sợ hãi nhìn bình hoa đang chỉ về hướng của mình, nước mắt cũng tuôn ra, nói: - Nhất định là nguyên nhân do gió, không tính, ta lại xoay thêm vòng nữa.
Con mẹ nó nha, quá tam ba bận, ta còn có một thứ cơ hội. Lại xoay. ---- ta phục rồi, xem ra đây thật sự là thiên ý, được rồi, ta sẽ làm một lần cầm thú, ta lấy chăn đắp cho các nàng như vậy được chưa.
Lý Kỳ một cước đá văng cái bình hoa kia ra, nổi giận đùng đùng chạy vào trong phòng cầm lấy ba chiếc chăn lông, đi vào, thấy tam nữ hãy còn gục ở chỗ này vẫn không nhúc nhích, trong lòng không hiểu đau xót, nức nở nói: - Không thể tưởng được cơ hội tốt như vậy, không ngờ lại để cho một bình hoa phá hủy.
Đúng lúc này, Lý Sư Sư đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: - Ta như thế nào lại ngủ mất?
Lý Kỳ còn bị hoảng sợ.
- Lý Kỳ, ngươi lấy nhiều chăn lông như vậy đến làm chi? Phong Nghi Nô cũng ngẩng đầu lên nói.
- Hả?
Lý Kỳ hoàn toàn si ngốc.
- Giờ nào rồi nhỉ? Ơ, đã trễ thế này, muội muội, chúng ta nhanh đi về đi.
- Ồ, Lý Kỳ, muội về bên tỷ tỷ trước nhé.
- Lý sư phó, đa tạ cơm tất niên của ngươi, thực là vô cùng mỹ vị.
Hai người kẻ xướng người hoạ đi qua bên cạnh Lý Kỳ.
Lý Kỳ hãy còn ngây người tại chỗ, mơ hồ nghe phía sau truyền đến tiếng cười khanh khách, con mẹ nó, ta thực buồn bực nha, các cô đều là uống rượu lớn lên, tửu lượng như thế nào lại có chút xíu như vậy, hóa ra là liên hợp cùng nhau đùa giỡn ta nha, sớm biết như thế, mới vừa rồi còn cái gì cầm thú không cầm thú đấy, trực tiếp lên không phải được rồi sao. Hướng tới phía Da Luật Cốt Dục còn gục xuống bàn nói: - Mọi người đi rồi, muội còn giả bộ cái gì, đứng lên đi.
- Hì hì
Da Luật Cốt Dục chậm rãi ngẩng đầu lên, thật sự nhịn không được, thổi phù một tiếng bật cười, lập tức lại nhỏ giọng nói: - Rất xin lỗi, muội cũng không có cách nào.
Lý Kỳ ha hả cười nói: - Nếu ngay cả cầm thú đều làm không được, ta đây chỉ có thể làm thánh nhân.
Hắn nói xong liền lao thẳng tới.
Phanh!
Da Luật Cốt Dục sắc mặt đột biến, một quyền cứ thế chém ra.
- Ôi! Ta lại quên.
← Hồi 0646 | Hồi 0648 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác