Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0632

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0632: Tìm tới "Cửa "
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Nếu như nói mọc Linh Chi trên mép cửa là kỳ quan, là điềm lành, như vậy lập tức cảnh tượng trong văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty tập đoàn Túy Tiên Cư tuyệt đối có thể xem như kỳ cảnh rồi, làm cho không người nào có thể tưởng tượng nổi đấy.

- Không tính, không tính, nước cờ này là ta nhìn lầm rồi, lăp lai, lăp lai. Lý Kỳ đặt bàn chân lên ghế ông chủ của mình, hai tay hăng hái múa may.

Lý Kỳ biết đánh cờ vây, hoặc là nói hắn đang đánh cờ vây, đây đương nhiên không là kỳ cảnh gì cả, nhưng, hắn ngồi đối diện là Tần phu nhân, nàng có thể bình ổn tinh thần cùng Lý Kỳ đánh cờ vây, cái này làm cho người ta hơi không hiểu ra sao cả rồi.

Tần phu nhân vươn hai ngón tay mảnh khảnh, thu hồi quân trắng mới vừa hạ, nhéo nhéo cái trán, hơi một tia buồn rầu nói: - Ván cờ này mới chỉ chơi được một nửa, ngươi cũng đi lại đến mười tám làn, nếu cứ thế này mà đánh tiếp, chỉ sợ hôm nay đánh không xong rồi, nếu cứ như này cũng phải đánh hai ngày, thật đúng là hiếm thấy.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Mười tám lần? Có... có nhiều như vậy hay không nha? Trong lòng nói thầm, cho dù thực sự mười tám lần, cũng là ngươi chiều chuộng quen đấy, không ngờ mỗi lần đều vui vẻ đồng ý cho ta đi lại.

Tần phu nhân thản nhiên nói: - Vậy cứ coi là lần đầu tiên đi, nhưng ta tin tưởng rất nhanh sẽ có mười tám lần.

- Ách... Nếu là không có đâu này?

- Vậy đánh xong rồi.

Lý Kỳ sắc mặt cứng đờ, ý tứ Tần phu nhân đơn giản nói chính là, nếu hắn dứt khoát không đi lại nhiều như vậy, thì rất nhanh liền có thể giải quyết chiến đấu. Nếu phương diện khác, Lý Kỳ nhất định giận dữ, thế phải hòa nhau lấy lại mặt mũi, nhưng cái loại cờ vây này, hắn thật đúng là tin tưởng Tần phu nhân có thể rất nhanh thắng hắn, dù sao hai người không ở một đẳng cấp, miệng nhếch lên nói: - Đó là đương nhiên rồi, ngươi mỗi ngày ở nhà nghiên cứu chơi cờ này, ta mỗi ngày chạy ở bên ngoài, mệt sống mệt chết kiếm tiền, như thế nào là đối thủ của ngươi, nếu cho ta luyện tập cả tháng, vậy ngươi phải đứng sang một bên.

Người này thật đúng là rất không biết xấu hổ, mở to mắt mà bốc phét. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tần phu nhân đối với điều này đích thật là có chút áy náy trong lòng, sợ nhất là Lý Kỳ lấy điều này mà nói, gật đầu nói: - Ngươi nhanh lên hạ đi, nếu ngươi có thể đem công phu múa mép khua môi đặt ở phương diện này, ta nhất định không phải là đối thủ của ngươi.

Châm chọc. con mẹ nó trắng trợn châm chọc nha. Lý Kỳ hừ một tiếng, nhìn chằm chằm bàn cờ suy tính một hồi, do do dự dự hạ xuống một quân đen.

Tần phu nhân cười dài nói: - Ngươi quyết định hạ ở chỗ này chứ?

- Ách... Hãy suy nghĩ một chút. Lý Kỳ hồ nghi nhìn Tần phu nhân, lại khẩn trương thu hồi quân cờ, ha hả nói: - Này cũng không thể tính là đi lại.

Tần phu nhân cười khổ lắc đầu, cách chỉ chốc lát, thình lình hoi: - Đúng rồi, ngươi hôm qua ở Vương phủ không có gây rối chứ?

Rốt cục lộ ra giấu đầu lòi đuôi, ta đã nói rồi, làm sao hôm nay ta gọi ngươi chơi cờ vây, ngươi một ngụm đáp ứng, còn tưởng rằng ngươi bị vẻ đẹp trai, phong độ của ta mê hoặc rồi, hóa ra là đến tìm hiểu tin tức. Lý Kỳ nhìn quanh bàn cờ, mặt không đổi sắc nói: - Đương nhiên không có, nếu ngươi không tin, đại khái có thể đến hỏi Lục tử nha.

Hôm nay Lý Kỳ là thật không có tâm tư làm việc, hắn đã làm hết thảy hắn có thể làm, hiện tại chỉ xem phản ứng của Tống Huy Tông như thế nào. Ngay một canh giờ trước, hắn còn đang ở phòng làm việc sờ trái, nhìn phải, đứng ngồi không yên, vừa vặn lúc ấy Tần phu nhân khoan thai đi đến, vì thế hắn thuận miệng hỏi một câu, phu nhân, muốn giết một ván hay không. Không nghĩ tới Tần phu nhân một ngụm liền đáp ứng luôn. Lúc ấy, hắn đều cảm giác thần kinh mình có chút thác loạn rồi.

Tần phu nhân cũng không quen nói dối, nói: - Ta hỏi rồi, chỉ có điều Lục tử nói y luôn luôn ở phòng bếp, cũng không rõ ràng lắm bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Lý Kỳ đột nhiên buông quân cờ, nâng người lên, nghiêm trang hỏi: - Ta nói phu nhân, ngươi thế nào đối với ta cứ lo lắng như vậy đâu này?

Tần phu nhân không đáp hỏi ngược lại: - Ta chẳng lẽ hẳn là nên yên tâm đối với ngươi sao?

- Này --- tốt lắm, ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, tối hôm qua mọi chuyện đều tốt, không có bất kỳ sự cố nào phát sinh như trong tưởng tượng của ngươi, ngươi đã hài lòng chưa. Lý Kỳ lộ ra một nụ cười chân thành.

Nhưng vừa dứt lời, bên ngoài đã có người reo lên: - Đại nhân, đại nhân, đã xảy ra chuyện.

Sẽ không tà môn như vậy đi? Lý Kỳ một đầu mồ hôi lạnh đang chứa vui vẻ sướng tràn trề a, xấu hổ nhìn Tần phu nhân.

Trong nháy mắt, Tần Cối liền vọt vào.

Quả nhiên có việc đã xảy ra. Tần phu nhân vừa thấy vẻ mặt này của Tần Cối, liền biết mình đã sở liệu đúng, kỳ thật lúc nàng mới tiến vào, nhìn thấy bộ dáng không yên kia của Lý Kỳ, chỉ biết đêm qua cũng không gió êm sóng lặng, hơn nữa sự tình khẳng định còn không nhỏ, bởi vì trước kia mặc kệ đã xảy ra việc lớn thế nào, Lý Kỳ đều là một bộ vẻ mặt bày mưu nghĩ kế, nhưng mà, hôm nay lại một trời một vực. Nhưng nàng cuối cùng là kiểu nữ nhân bảo thủ, cho dù trong lòng tràn đầy nghi vấn, nàng vẫn đứng lên, khóe môi nhếch lên một tia mỉm cười lễ phép, hướng tới Tần Cối thoáng vuốt cằm, không nói một lời liền vào phòng làm việc của nàng.

Tần Cối tuy là dạng nam nhân dục vọng quyền lực còn hơn hết thảy, nhưng nụ cười thản nhiên này của Tần phu nhân, vẫn khiến cho y thoáng sửng sốt, không khỏi ngạc nhiên thán phục, trên đời sao còn có nữ tử kinh diễm như thế.

Đông đông đông!

Lý Kỳ đối với việc này cũng không thấy kỳ quái, chính hắn cũng thường xuyên như thế, có thể lý giải a, cầm quân cờ gõ bàn cờ, nói: - Ai ai ai, hoàn hồn thôi, hoàn hồn thôi.

Tần Cối nao nao, lúng túng nói: - Rất xin lỗi, đại nhân.

Lý Kỳ cười nói: - Ngồi đi!

Tần Cối lúc này mới nhớ tới mục đích hôm nay tới, ngồi xuống, nhỏ giọng nói: - Đại nhân, sao ngươi không đi vào triều, ngươi không biết chứ, hôm nay trên triều đình chuyện kỳ quái xảy ra liên tục nha.

Lý Kỳ ngăn chặn nội tâm vui sướng, thản nhiên nói:

- Ta đêm qua quá mệt mỏi, hôm nay vốn không có đi vào triều, rốt cuộc là cái việc lạ gì, có thể làm cho ngươi lỗ mãng như vậy.

Tần Cối ngượng ngùng cười, nói: - Là như vậy, buổi chầu hôm nay, Vương tướng lại giống như mọi lần trước đó, buộc tội người của Thái Tử, tuy nhiên lại bị Hoàng thượng bác bỏ hết rồi, cái này cũng chưa tính cái gì, Tả tướng hôm nay đột nhiên làm khó dễ Vương tướng, kết nối với ba đạo tấu chương buộc tội người của Vương Phủ, kỳ quái là, không ngờ Hoàng thượng đều chuẩn tấu tất cả rồi, biểu hiện còn càng phẫn nộ, đại nhân, ngươi nói đây có phải là kỳ quái hay không?

Cảm ơn trời đất, mẹ vợ tương lai không có gạt ta, xem ra Hoàng thượng chuẩn bị xuống tay với Vương Phủ rồi. Lý Kỳ ra vẻ kinh ngạc nói: - Không thể nào? Đây cũng quá tà môn, ngươi có phải xuất hiện ảo giác rồi hay không.

-... ! Tần Cối lắc lắc đầu nói: - Không có

Vừa mới dứt lời, y đột nhiên như thoáng chút suy nghĩ liếc mắt nhìn Lý Kỳ, trong lòng rùng mình, chớ không phải là đây hết thảy đều là đại nhân âm thầm thao túng đấy chứ, không sai, nhất định là như vậy đấy, khó trách vài ngày trước hắn biểu hiện bình tĩnh như thế, hóa ra là sớm bắt được điểm yếu của Vương Phủ rồi, nhưng, đến tột cùng là cái gì phát sinh có thể khiến Hoàng thượng trong một đêm thái độ đối với Vương Phủ cải biến nghiêng trời lệch đất như vậy?

Cho dù y nghĩ bể đầu cũng nghĩ không ra nguyên nhân, ý sợ hãi trong lòng đối với Lý Kỳ là càng thêm đặc hơn rồi.

Lý Kỳ liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tần Cối, trong lòng biết cũng giấu diếm không được, nói: - Bất kể nói thế nào, đây đối với chúng ta mà nói cũng không tính chuyện xấu, nhưng, chúng ta còn phải chú ý cẩn thận, đừng để cho người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu.

- Vâng. Tần Cối ghi nhớ đại nhân dạy bảo.

Tần Cối thở dài trong lòng một hơi, Thương Vụ Cục của bọn họ là một cơ quan mới, như doanh trại quân đội làm bằng sắt, chỉ cần Lý Kỳ không ngã, người khác sao có thể có cơ hội thừa cơ sao chứ. Nhưng mà, hôm nay thái độ hoàng thượng chuyển biến, cùng với sự bình tĩnh Lý Kỳ biểu hiện ra ngoài, khiến đủ loại áp lực trước đó vài ngày không còn sót lại chút gì, nhất thời cảm thấy thân mình nhẹ nhàng hơn, nhưng y sao có thể thoả mãn với điều này, khát vọng trong lòng y khiến y bức thiết muốn biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, nói: - Như vậy đại nhân, chúng ta phải nên làm như thế nào?

Y mơ hồ còn nhớ rõ mấy ngày trước đây Lý Kỳ nói qua, nhất định phải tiêu diệt nỗi lo về sau, nếu không không thể dễ dàng động thủ, nếu việc này là Lý Kỳ gây nên, như vậy nói cách khác Lý Kỳ đã tìm được đường ra mới rồi, đây đối với y mà nói, cũng là càng trọng yếu.

Suy nghĩ của tên này đích thực là nhanh. Trong lòng Lý Kỳ không khỏi cảm thán một câu, nói: - Yên lặng theo dõi kỳ biến, chỉ hai chúng ta, ngươi cho rằng chúng ta có thể làm chút chuyện gì đâu này?

Tần Cối sửng sốt, thoáng gật đầu nói: - Hạ quan hiểu rõ. Trong lòng nghi ngờ thật nhiều, thầm nghĩ, nhưng không thể nào là Thái Du, chẳng lẽ là Tả tướng? Ừ, có khả năng này? Không đúng, không đúng, đại nhân cùng Tả tướng giao tình rất nông, đường ra tốt nhất tuyệt không phải là tả tướng, như vậy đến tột cùng là ai cơ chứ? Ai có quan hệ tốt với đại nhân, hơn nữa có năng lực thay thế được Vương Phủ cơ chứ?

Đáp án vụt nhảy ra, Thái Kinh!

Nghĩ thông suốt những điều này, Tần Cối đã hoàn toàn yên tâm, không thể phủ nhận chính là, y và Thái Kinh là không hề giao tình, nhưng y hiện giờ cùng Lý Kỳ đang ngồi trên cùng một con thuyền, Lý Kỳ tốt, y tự nhiên tốt theo, mà quan hệ của Thái Kinh và Lý Kỳ, đó là không gì phá nổi, đây đối với y không thể nghi ngờ cũng là có lợi nhất đấy.

Lý Kỳ hơi hơi liếc mắt nhìn Tần Cối, không khỏi than khổ một tiếng, người này thật sự là rất biến thái, thật là làm cho người vừa yêu vừa hận, nếu đắn đo không tốt, tương lai tất thành họa lớn. Cùng lúc đó, trong lòng của hắn cũng quyết định, nếu sau này Tần Cối hơi có gió thổi cỏ lay, tất nhiên không thể lưu người này.

Nhưng mà, Tần Cối đang vạch kế hoạch về sau thay Lý Kỳ, tuyệt đối không ngờ rằng, điều trong lòng Lý Kỳ đang nghĩ là sau này áp chế y như thế nào, cho dù lại cho y một lần cơ hội, y cũng quyết không đoán được Lý Kỳ sẽ kiêng kị đối với một tiểu quan ngũ phẩm như y như vậy.

Tần Cối chiếm được điều y muốn, lại cùng Lý Kỳ nói rõ chi tiết tình huống hôm nay vào triều một phen rồi rời đi. Hiện giờ Thương Vụ Cục trên căn bản là y đang xử lý, y là người thông minh, biết hiện giờ y còn chưa đủ tư cách xen vào chuyện giữa Lý Kỳ và Thái Kinh bọn họ, duy nhất y có thể làm, chính là phải cụ thể, đem sự tình làm tốt, hiển lộ hết tài năng của mình, nắm chặt cơ hội không dễ có được này, chỉ có như vậy, y mới có cơ hội trổ hết tài năng.

Tần Cối mới vừa đi một hồi, Tần phu nhân liền đi ra, mặt sắc mặt ngưng trọng nhìn Lý Kỳ.

Phu nhân này hiện tại như thế nào lại cứ thích nghe trộm người ta nói vậy. Lý Kỳ phủi miệng, nói: - Phu nhân, ngươi nhìn ta như vậy làm chi? Trên mặt ta lại không có mọc hoa.

Tần phu nhân không nói một lời, chính là cứ nhìn Lý Kỳ như vậy.

Lý Kỳ vừa trợn trắng mắt nói: - Phu nhân, trong triều mỗi ngày đều có đại sự phát sinh, ngươi không thể tính toàn bộ lên trên đầu ta nha, ta vừa rồi còn đang chơi cờ với ngươi đó.

Vừa dứt lời, bên ngoài lại có người nói:

- Chủ tịch Hội đồng quản trị, Thái sư đến đây.

Chết tiệt, giờ thì thật sự là nói không rõ ràng được rồi. Lý Kỳ ảo não vỗ trán, thầm nghĩ, xem ra ta làm còn chưa đủ bí mật nha, như thế nào bọn họ đều trước tiên nghĩ đến ta nha.

Tần phu nhân có vẻ càng thêm sầu lo, khẽ nhăn mày ngài, xoay người trở lại đi vào bên trong.

Rất nhanh, Thái Kinh đã được mời tiến vào, chỉ thấy trên trán lão sáng rọi, lại có vẻ vô cùng vội vàng.

Lý Kỳ đứng dậy chắp tay đón chào nói: - Thái sư đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, mau mau mời ngồi.

Thái Kinh ngồi xuống xong, nói ngay vào điểm chính: - Ngươi hôm nay có vào triều không?

- Không có.

- Vậy việc trong triều hôm nay, ngươi có nghe nói chưa?

- Ách....

- Lão phu vừa mới nhìn thấy Tần Học chính từ nơi này rời khỏi.

- Nghe nói rồi.

Thái Kinh mắt lé nhìn hắn một cái, giống như đang nói, tiểu tử ngươi còn muốn giả bộ nai tơ với lão phu? Nói: - Lão phu nghĩ chắc chắn ngươi biết nguyên do trong đó.

Lý Kỳ nói: - Không dối gạt Thái sư, ta vừa rồi cũng đang tự hỏi.

- Thật sao?

- Thật so với vàng còn thật hơn.

Thái Kinh vuốt vuốt chòm râu, lại liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái, nói: - Vậy thì kì quái, hôm qua vẫn chưa phát sinh chuyện gì, chỉ có điều Vương Phủ ở quý phủ mình bày một hồi yến hội rất bình thường, vì sao hôm nay thái độ của Hoàng thượng đối với y lại phát sinh thay đổi lớn như vậy, trong đó nhất định xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, hôm qua tham gia yến hội gần như đều là người của Vương Phủ, ngoại trừ Hoàng thượng bên ngoài, ngươi và Sĩ Mỹ không phải là người của y rồi, không nói đến thái độ Hoàng thượng hôm nay chuyển biến, mà ngay cả Sĩ Mỹ hôm nay cũng vô cùng khác thường a.

Năng lực suy luận của lão cáo già này khi nào thì trở nên mạnh như vậy rồi, tuy nhiên cũng phải đem việc này nói cho lão biết thôi, để lão đắn đo cho đúng mực. Lý Kỳ gãi đầu nói: - Ta đây thực không rõ ràng lắm, nhớ rõ hôm qua ở Vương phủ giống như vẫn chưa phát sinh chuyện gì đặc biệt, ta ngay cả yến hội đều không có tham gia, vẫn luôn ở trong phòng bếp, làm xong liền trở về. Chỉ là lúc vừa mới đi, thấy Vương nha nội gần đây tìm được một con thần khuyển.

- Thần khuyển? Việc này lão phu cũng nghe nói, nhưng con chó kia đến tột cùng có chỗ nào thần kỳ?

Lý Kỳ tinh thần phóng đại, thao thao bất tuyệt nói: - Thái sư ông khoan hãy nói, con thần khuyển thật là có chỗ đặc biệt đó, thông nhân tính, biết đá bóng, còn có thể bằng vị tìm vật, đúng đúng đúng, nói tới cái khả năng bằng vị tìm vật kia, thật đúng là quá thần kỳ, con thần khuyển lại vẫn phát hiện bên mép cửa hông cửa Vương phủ có một gốc cây Ngọc Chi, Hoàng thượng vì thế còn ban tên cho con thần khuyển kia, kêu là Ngọc Tường Thụy.

- Trên mép cửa lại có một cây Ngọc Chi mọc ra?

Thái Kinh nhướn mày, nói: - Vậy đây cũng là chuyện tốt nha.

- Chẳng phải hay sao.

- Vậy lại đã xảy ra những chuyện khác sao?

- Hẳn là đã không có đi.

Thái Kinh trầm ngâm một lát, nói: - Lúc ấy các ngươi phát hiện Ngọc Chi, có người nào ở đó?

Lý Kỳ nói: - Chỉ có Hoàng thượng, phụ tử Vương Phủ, ta, còn có Tả tướng.

Thái Kinh híp híp mắt, thầm nghĩ, đại hỷ sự như thế, vì sao hôm nay không người nói lên, lấy cách làm người của Vương Phủ, hôm qua nhất định y sẽ ở trên yến hội tuyên dương bốn phía mới phải, vấn đề nhất định là xảy ra ở trong này, nhưng phát hiện Ngọc Chi là chuyện tốt, Hoàng thượng còn ban tên cho con thần khuyển kia, một khi đã như vậy, hẳn cũng không phải hai vật này đưa tới, trừ đó ra còn có cái gì đâu này?

Nghĩ đến đây, Thái Kinh bỗng nhiên hai mắt trợn mắt, nói: - Cánh cửa kia!

Đây thật đúng là người này so với người khác còn tinh hơn nha! Lý Kỳ hơi có vẻ chột dạ nói: - Cửa gì?

Thái Kinh hỏi: - Cái cửa đó như thế nào? Bên trong lại có cái gì?

Lý Kỳ ngẫm nghĩ một chút, nói: - Chỉ là một cửa gỗ nhỏ, về phần bên trong có mấy thứ gì đó, ta cũng không có nhìn kỹ, giống như giống như cũng là một cái viện khác đi, nhưng là vô cùng lớn, liếc mắt một cái đều nhìn không thấy bờ, còn không ít loại cây cối.

- Cửa gỗ nhỏ? Biệt viện? Thái Kinh nhỏ giọng niệm một câu, nói: - Kỳ quái, Vương phủ lão phu không biết đã đi bao nhiêu lần rồi, chưa bao giờ thấy qua biệt viện ngươi nói kia, cung chưa từng thây cái cửa gỗ nhỏ mà ngươi nói.

- Ta đây cũng không rõ ràng lắm, nhưng những gì ta nói đều là thật.

Thái Kinh liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái, thấy cũng không giống như la noi dối, cau mày rơi vào trầm tư, qua một lúc lâu, lão bỗng nhiên nói:

- Cửa đó xoay theo hướng nào?

- Ừ --- hình như hướng tây bắc.

- Hướng tây bắc hướng?

Thái Kinh kinh hô một tiếng, lập tức cười ha hả nói - Thì ra là thế, lão phu đã hiểu rõ rồi.

Lý Kỳ hỏi: - Thái sư, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

- Là --- Thái Kinh vừa mới nói một chữ, đột nhiên ngừng lại, hướng tới Lý Kỳ nói: - Ngươi có thật không hiểu?

Lý Kỳ vô cùng ngây thơ chân thành nói: - Thật không biết, đến tột cùng cánh cửa kia có gì đặc biệt?

Thái Kinh thật đúng là bị hành động kỹ xảo này của Lý Kỳ lừa, nghĩ thầm rằng, hắn tuổi trẻ như vậy, cho dù thông minh hơn người, nhưng kinh nghiệm còn thấp, làm quan tuy chỉ một năm, không có khả năng có thể nghĩ đến lợi dụng điểm này, hắn có lẽ thật sự không biết, chẳng lẽ đây hết thảy đều là thiên ý? Lại không biết, sau lưng Lý Kỳ còn có mẹ vợ như hồ yêu đứng. Thái Kinh cân nhắc một phen, vẫn cảm thấy tốt nhất không cần đem chuyện này nói cho Lý Kỳ, bởi vì bên trong còn liên lụy đến Lương Sư Thành, lão cũng e ngại Ẩn Tương ba phần nha. Nói: - Việc này ngươi có biết cũng không có gì tốt cả, tuy nhiên lão phu có thể nói cho ngươi biết, hôm nay việc trong triều cũng không phải tin đồn vô căn cứ, cũng không phải khác thường, mà là hợp tình lý.

Nếu đã diễn, vậy dĩ nhiên phải diễn đến cuối cùng. Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói: - Thái sư có ý tứ là, Vương tướng lần này là hoàn toàn chọc giận Hoàng thượng?

Thái Kinh thoáng gật đầu nói: - Có lẽ như thế đi. Dừng một chút, lão lại nói: - Tuy rằng Hoàng thượng ân hứa ngươi không cần vào triều sớm, nhưng gần nhất trong triều không yên ổn, ngươi cũng chớ có biếng nhác nữa, vẫn phải đi lại nhiều một chút.

Ông không nói, ta cũng sẽ đi, ta vẫn chờ xem ông biểu diễn. Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Ta biết rồi.

Thái Kinh cười cười, đứng lên nói: - Được rồi, lão phu sẽ không quấy rầy ngươi làm việc, đi về trước đây.

- Ta tiễn Thái sư.

Đợi cho tiễn Thái sư về xong, Lý Kỳ vừa mới vừa về tới văn phòng, chỉ thấy Tần phu nhân đứng ở phía trước cửa sổ lại dùng cái loại ánh mắt hồ nghi này nhìn hắn, buồn bực nói: - Phu nhân, ngươi mới vừa rồi cũng nghe thấy rồi, đây thực sự không có liên quan gì đến ta nha.

Tần phu nhân cũng không ngốc, lại nghĩ tới hôm trước nửa đêm, Lý Kỳ và thầy trò Mã Kiều ở phía trước viện mưu đồ bí mật mấy thứ gì đó, nói: - Thật như thế sao? Nhưng tại sao ta lại cảm thấy việc này nhất định có liên quan đến ngươi.

Việc này còn chưa kết luận, vẫn đừng cho nàng biết thì tốt hơn. Lý Kỳ giang hai tay, cười khổ nói: - Phu nhân, ta chỉ có thể nói ngươi nghĩ nhiều rồi.

Lời này vừa nói dứt, ngoài cửa lại có có người nói: - Chủ tịch Hội đồng quản trị, Bạch phu nhân đã tới.

Dựa vào! Có hết hay không nha! Nhiều việc--- có vẻ còn lớn hơn việc này đấy. Lý Kỳ vẻ mặt đầy xấu hổ.

Tần phu nhân ý thức được, nhất định xảy ra chuyện đại sự gì đó, bằng không Bạch phu nhân cũng sẽ không lo lắng tới như vậy, hơi hơi trừng mắt nhìn Lý Kỳ, sau đó nhanh chóng về tới phòng làm việc của mình.

Còn chưa chờ Lý Kỳ nói mời vào, Bạch phu nhân cũng rất không có lễ phép đẩy cửa đi vào, câu nói đầu tiên là chỉ bảo tùy tùng nói: - Các ngươi ra bên ngoài chờ. Rồi sau đó lại đóng cửa lại.

Lý Kỳ cố gắng lộ làm ra một khuôn mặt tươi cười, nói: - Chào bá mẫu, hôm nay tại sao người lại tới nơi này. Ánh mắt lại liếc tới văn phòng Tần phu nhân, ra hiệu cho bà chớ nói lung tung.

Nhưng Bạch phu nhân dường như không có chú ý tới điểm này, hừ nói: - Lý Kỳ, cậu nói luôn cho ta biết, cậu có phải đã sớm biết cánh cửa kia tồn tại rồi hay không?

Trong lòng Lý Kỳ không ngừng kêu khổ, còn gượng chống nói: - Cửa gì?

Bạch phu nhân mở trừng hai mắt, nói: - Cậu còn ở đó mà giả bộ hồ đồ với ta, ta đã biết chuyện phát sinh hôm qua ở Vương phủ rồi.

Lý Kỳ chột dạ nói: - Tả tướng nói? Dù sao Lý Bang Ngạn cùng Bạch Thì Trung là một đảng, việc này Bạch phu nhân biết được, cũng là hợp tình hợp lý.

Bạch phu nhân vung tay lên nói: - Cậu đừng quản là ai nói, cậu chỉ cần trả lời ta, đây hết thảy có phải đều là cậu an bài hay không.

Lý Kỳ giang hai tay, mờ mịt không biết: - Cái gì an bài, điều này có quan hệ gì với cháu?

Bạch phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: - Tốt lắm, đều đến lúc này rồi, cậu còn không chịu thừa nhận, nhớ rõ ngày ấy cậu lao lực tâm tư đem đề tài dẫn tới hướng quan hệ mặt trên của đại thần và nội thị, còn hỏi ta, tính nghiêm trọng của chuyện này. Ta lúc ấy cũng có chút hoài nghi, chỉ là không có nghĩ đến không ngờ cậu phát hiện bí mật kinh thiên như thế, cậu giấu diếm ta đây khổ quá nha.

Không thể nào, chuyện từ ngày tháng năm nào rồi, bà còn nhớ rõ rõ ràng như vậy. Lý Kỳ trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Bạch phu nhân nói: - Như thế nào? Ta oan uổng cậu sao? Nói thật, ta vẫn luôn đang nhắc nhở chính mình không được nhìn xuống cậu nữa, nhưng chưa từng nghĩ cho tới bây giờ vẫn xem thường cậu rồi, bí mật lớn như vậy, không ngờ cậu có thể che dấu kín không kẽ hở, riêng phân nhẫn nại này liền không phải người thường có thể đạt được a.

Việc này ta có thể không cẩn thận sao. Lý Kỳ thay Bạch phu nhân châm một ly trà, đưa tới, cũng không có phủ nhận nữa, cười nói: - Bá mẫu, uống chén trà trước. Mặc kệ việc này có quan hệ gì với cháu hay không, cháu đều cảm thấy lúc này nói những thứ đó không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Bạch phu nhân nhận lấy chén trà, nói: - Điều này ta cũng biết, nhưng có một vấn đề ta không thể không hỏi.

- Vấn đề gì?

- Vì sao? Vì sao cậu ẩn nhẫn lâu như vậy, cố tình vào lúc đó chọc ra đến? Bạch phu nhân nhíu mày nhìn chằm chằm Lý Kỳ nói.

Hay nói giỡn, lúc lão tử gặp nạn, ngoại trừ Bạch Thiển Dạ, Bạch gia các ngươi có vươn tay tới giúp đỡ không? Lý Kỳ nói: - Bá mẫu, vấn đề này người còn phải hỏi sao, cháu đều bị Vương tướng bức bách chỉ còn lại có nửa cái mạng rồi, dù sao cũng phải nghĩ cách tự bảo vệ mình chứ.

Bạch phu nhân híp mắt, nói: - Thật như thế sao? Ta thấy chưa chắc. Vương Phủ nếu ngã, Anh quốc công có hi vọng thay vào đó nhất, nhưng đây hoàn toàn lại là điều cậu không muốn nhìn thấy nhất, bởi vì một khi cậu và Anh quốc công phát sinh xung đột, Thái sư cũng không thể giúp cậu, điều này làm cho cậu sẽ có vẻ càng thế đơn lực bạc, hơn nữa kẻ thù lớn nhất của Anh quốc công ở trong triều chính là cậu, cho nên nếu cậu không có nắm chắc ngăn cản Anh quốc công thượng vị, nhất định sẽ không đem việc này chọc đi ra, cậu nhất định còn làm một ít sự tình mà chúng ta không biết.

Những lời bà nói, Lý Kỳ một chút nóng nảy cũng không có, nói: - Vậy bá mẫu người nói, cháu có thể làm mấy thứ gì đó? Muốn người không người, muốn quyền không quyền, người đừng coi cháu nghĩ giống người được không, cháu còn kém xa.

Bạch phu nhân thoáng sửng sốt, bỗng nhiên cười nói: - Cũng đúng, cậu muốn người không người, muốn quyền không quyền, sự tình phát triển đến bước này, cậu thật sự là rất khó làm được gì.

- Chẳng phải như vậy sao. Lý Kỳ vội vàng gật đầu.

Bạch phu nhân cười cười, nói: - Như vậy chỉ có một khả năng, chính là đã có người đang chuẩn bị rồi.

- Ách... Ai?

- Cậu cũng biết. Bạch phu nhân lúc này mới ngồi xuống, bởi vì bà đã biết điều bà muốn biết, uống một ngụm trà, nói: - Đích xác, đứng ở lập trường của cậu, làm như vậy đối với cậu có lợi nhất. Ôi, khi ta tới, còn khờ dại nghĩ đến dựa vào quan hệ của cậu và Thất nương, cậu sẽ đem lợi ích của Bạch gia chúng ta mà suy xét đi vào, như thế xem ra, cậu vẫn chỉ lo chính cậu a!

Lý Kỳ ngồi ở đối diện Bạch phu nhân, nói: - Bá mẫu, lời này của bá mẫu là không đúng.

Bạch phu nhân ồ một tiếng, nói: - Nguyện nghe cao kiến.

- Không dám nhận. Kỳ thật đạo lý rất đơn giản, cháu tốt, chúng ta liền đều tốt, dù sao chúng ta là người một nhà mà.

Bạch phu nhân vui mừng cười, nói: - Chỉ hy vọng như thế đi. Cậu có thể nói cho ta biết, cậu có bao nhiêu nắm chắc không?

Lý Kỳ nói: - Người đã hỏi nhầm người rồi, cháu làm sao mà biết.

Lời này thật ra Bạch phu nhân tin, gật gật đầu, thở dài một tiếng, nói: - Lý Kỳ, nếu một ngày kia, Bạch phủ cũng rò rỉ ra một cánh cửa như vậy, bá mẫu hy vọng cậu có thể nể mặt Thất nương, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đừng đem sự tình làm tuyệt. Bà hiểu, nếu là Thái Kinh một khi lại rời núi, như vậy địa vị của Lý Kỳ sẽ lại một lần nữa phát sinh thay đổi long trời lở đất.

Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Điều này bá mẫu xin yên tâm, cháu vĩnh viễn cũng sẽ không đứng ở mặt đối lập với Bạch gia.

Bạch phu nhân cười gật gật đầu, cảm khái nói: - Ta từng đã nghĩ tương lai có lẽ sẽ nói với cậu những lời này, nhưng thật không ngờ tới nhanh như vậy. Tốt lắm, ta phải trở về, cậu không cần tiễn.

- Chậm đã. Lý Kỳ bỗng nhiên nói: - Bá mẫu, người có đem chuyện này nói cho bá phụ hay không.

Bạch phu nhân hiếu kỳ nói: - Hiện giờ cậu còn sợ gì?

- Bá mẫu chẳng lẽ quên việc này liên quan đến không chỉ có riêng một mình Vương tướng.

Bạch phu nhân ồ một tiếng, nói: - Ta hiểu được, yên tâm, ta cũng không nói gì.

- Đa tạ.

Bạch phu nhân vừa ra đi, Tần phu nhân liền đi ra, lần này đều không cần nàng mở miệng, Lý Kỳ lập tức thẳng thắn nói: - Được rồi, ta thừa nhận, việc này cùng ta là có một chút quan hệ như vậy.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<