← Hồi 0591 | Hồi 0593 → |
- Ù.. ù.. ù...
Tiếng ù tai liên tục.
- Giám sự, Giám sự...
Ô Hữu Tài thấy Lý Kỳ ngây người tại chỗ, y vội đi lên trước, nhỏ giọng hô.
- Oa, pháo Phích lịch này đúng là vang thật, làm điếc cả tai ta. Mã Kiều ở bên cạnh bỗng hô lên, hai tay xoa lỗ tai mình.
Lý Kỳ ngẩn người ra rồi lại quay đầu nhìn và hỏi:
- Mã Kiều, ngươi cũng không bịt tai sao?
Mã Kiều thành thật gật đầu.
Trong lòng Lý Kỳ dễ chịu một chút, dù sao cũng không phải chỉ có một mình hắn đang "chiến đấu". Hắn lắc lắc đầu, hai tay day lỗ tai sợ hãi nói: - Thứ này vang thật đấy.
Ô Hữu Tài ha ha nói: - Giám sự vẫn không biết thực ra pháo Phích lịch này còn có một cái tên nữa.
- Tên gì?
- Thiên lôi chấn.
Thiên lôi chấn? Cái tên lạ thật. Cũng chính vì vậy mà đột nhiên Lý Kỳ có một cảm giác bị người ta đùa giỡn, hắn căm tức liếc mắt rồi hít sâu một hơi rồi nói: - Ngươi nên nói sớm với ta chứ.
Ô Hữu Tài a một tiếng rồi vội xin lỗi.
Lý Kỳ ừ một tiếng rồi đi lên chỉ về phía trước nói: - Đi, đi xem uy lực của Thiên lôi chấn này thế nào?
Mọi người đi vào địa điểm vừa rồi bố trí thả Thiên lôi chấn, Lý Kỳ nhìn thấy những cái hố lớn nhỏ bằng cái bồn tắm, thực sự hắn tình nguyện mình chưa từng nhìn thấy, ấn tượng về pháo Phích lịch vẫn còn như tiếng sấm, uy lực này con mẹ nó cũng quá nhỏ rồi, nổ ra một cái hố nhỏ như vậy, có tác dụng cái chim nha, đừng nói là bị thương cả một đám người chứ, có khi một người còn chả chết nổi.
Ô Hữu Tài thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lý Kỳ cho rằng hắn đã bị uy lực của pháo Phích Lịch này làm cho sợ đến mức choáng váng, y còn hưng phấn giải thích: - Giám sự, âm thanh của pháo Phích lịch này ngoài việc có thể quấy nhiễu, sức nổ làm địch bị thương thì những mảnh sắt văng ra cũng khiến kẻ thù bị thương, Giám sự mời hãy xem những cái cây này.
Lý Kỳ nao nao, cuối cùng cũng đi đến trước một cái cây, thấy những mảnh sắt kia găm vào giữa thân cây, trong lòng hắn cũng được an ủi phần nào, hắn nói: - Những mảnh sắt này còn có tác dụng hơn âm thanh kia.
Biểu diễn pháo Phích lịch kia xong, Ô Hữu Tài lại biểu diễn những hỏa khí khác cho Lý Kỳ xem, thực ra đều là những pháo Phích lịch đã được cải tiến lại. Để thuốc độc ở bên trong hoặc là nhiên liệu v... v
Nhưng vấn đề cũ vẫn tồn tại, đó chính là sức nổ của thuốc thật sự không dám khen. Lý Kỳ cố gắng nhớ lại những trường hợp như thế này trong phim, e rằng người ta đóng phim cũng không cần.
Còn một điểm nữa, cách dùng hỏa dược của thời đại này rất rườm rà, gần như không cơ động một chút nào, lúc chiếm trận địa thì còn dễ nhưng một khi gặp phải cuộc chiến có lẽ toàn bộ sẽ bị hỏng, còn cả trọng lượng của Chấn thiên lôi kia nữa, Nếu dùng tay để ném mà nói Có lẽ lúc bị địch bắt thì nó mới tự nổ.
Lúc này, Lý Kỳ cảm thấy mình còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Lúc Ký Kỳ kiểm tra xong tất cả số hỏa khí, Ô Hữu Hoa đột nhiên nhỏ giọng nói: - Giám sự, thực ra... thực ra, tiểu nhân cũng mang theo một... một phát minh nhỏ nữa không biết có tác dụng gì không?
Lý Kỳ ồ lên một tiếng nói: - Vậy ngươi còn cất giấu gì nữa, mau mang ra đây xem nào.
Ô Hữu Hoa đồng ý rồi gỡ cái bọc nặng trên vai xuống, y lấy mấy cái túi nhỏ bên trong ra.
Lại là bao vải? ánh mắt của Lý Kỳ không dấu được sự thất vọng, hắn bực bội nói: - Bao vải này của ngươi sẽ không giống hỏa tiễn kia chứ?
Ô Hữu Hoa hơi sửng sốt rồi xấu hổ gật đầu nói: - Đúng là cách dùng giống nhau.
Biết là như vậy nên lúc này Lý Kỳ không có bất kỳ hi vọng gì vào cái bao vải kia, hắn nói: - Vậy ngươi nói chỗ không giống đi.
- Vâng! Ô Hữu Hoa nói: - Thực ra trong bao vải này đựng một loại pháo hoa rất đặc biệt, có thể phát sáng ra 3 loại màu: vàng, xanh, đỏ. Cho nên tiểu nhân nghĩ, nếu dùng bàn nỏ bắn pháo hoa này lên không trung, có lẽ, có lẽ...
Mắt Lý Kỳ sáng lên, rồi vội nói: - Đạn tín hiệu?
Ô Hữu Hoa sửng sốt, cảm thấy cái tên này rất chính xác liền gật đầu.
Đạn tín hiệu không thể thiếu trong quân sự. Lý Kỳ hưng phấn nói: - Vậy để ta xem nào.
Ô Hữu Hoa nhìn lên trời, thấy vẫn còn ánh mặt trời liền gãi đầu nói: - Đại nhân, bây giờ thử e là không tiện.
Lý Kỳ nhìn lên không trung, gật gật đầu hắn ho nhẹ một tiếng rồi nhìn đám thợ thủ công nói: - Các vị thấy những hỏa khí này của Đại Tống ta thế nào?
Những người thợ thủ công này nhìn nhau không dám trả lời.
Hắn lại nói: - Vậy các ngươi có muốn nghe suy nghĩ của ta không?
Mọi người cùng gật đầu.
- Một chữ!
Hắn giơ thẳng một ngón tay lên nói: - Nát!
Đám Ô Hữu Tài ngây người ra, vẻ mặt xấu hổ.
Lý Kỳ thở dài nói: - Uy lực của hỏa dược quan trọng là ở lực nổ, cái gì mà thuốc độc, mảnh sắt, đó đều chỉ mang tính phụ trợ nhưng các ngươi lại không để ý đến bản chất của hỏa dược, đúng là đầu đuôi lẫn lộn. Còn một điểm vô cùng quan trọng đó là tính chất, dùng pháo Phích lịch để ví dụ, cách dùng quá mức cục bộ không thể thông dụng trong chiến tranh được. Vũ khí dùng để làm gì? sinh ra là để cho chiến tranh, lấy đâu ra có cái lý chiến tranh phối hợp với vũ khí? Yêu cầu của ta rất đơn giản, đó là dù là chiến tranh gì thì những hỏa khí đó cũng phải có tác dụng. Nếu như nói mấy thứ này chính là sự tự hào của các ngươi vậy thì ta chỉ có thể nói, ta cảm thấy thẹn cho sự tự hào của các ngươi.
Đám thợ thủ công này bị Lý Kỳ dạy cho một bài học phải xấu hổ cúi đầu.
Hắn dừng lại một chút rồi nói: - Nhưng mọi việc đều phải có một quá trình, ăn một miếng không thể béo ngay được, ta không trách các ngươi, mà muốn nói cho các ngươi biết làm một người nghiên cứu, phát triển không được thỏa mãn với thực tại, phải không ngừng cải tiến, không ngừng đặt ra câu hỏi cho mình. Nếu có gan làm, có gan đi vào thực tiễn sai lầm thì làm lại từ đầu sẽ thành đại sự. Ví dụ như pháo Phích Lịch này, vừa nhìn đã biết ngay khuyết điểm, quá nặng, uy lực thì quá nhỏ, lực sát thương không đủ lớn. Nếu chúng ta có thể làm đến mức cầm được một tay, lực sát thương tăng lên gấp một trăm lần, mỗi một binh lính của Đại Tống có thể mang được mấy cái, bị kẻ thù đánh bất ngờ có thể ném chết kẻ thủ, đây mới gọi là hỏa khí. Các ngươi hiểu chưa?
- Hiểu rồi. Mọi người cùng hô lên, trong đó có huynh đệ họ Ô vẻ mặt suy tư.
Hắn gật đầu nói: - Ta không muốn thúc ép các ngươi quá nhưng mỗi người các ngươi cũng phải phấn đấu, đừng để Quân khí giám của chúng ta phải mất mặt. Là vinh quang hay nhục nhã đều do các ngươi lựa chọn. Được rồi, hôm nay dừng lại ở đây đi, các ngươi mau đi làm việc đi. Ô giám tác, Ô nhị lang các ngươi ở lại.
- Vâng!
Đợi cho những người còn lại đi khỏi, Lý Kỳ và huynh đệ họ Ô đi đến bên hồ. Lý Kỳ hỏi: - Đúng rồi, Giám tác lần trước ta đưa cho ngươi quyển vở nhỏ, ngươi đã xem chưa?
Ô Hữu Tài hưng phấn nói: - Tiểu nhân xem rồi, Giám sự tài cao tiểu nhân không thể sánh bằng.
- Những câu khoa trương như vậy ngươi không cần phải nói, hãy nói vào việc chính đi.
Ba người ngồi xuống đất, bắt đầu thảo luận về hỏa dược. Lý Kỳ đã đọc rất nhiều sách có liên quan đến hỏa dược mặc dù chưa được thực tiễn nhưng lại rất hiểu cách làm hỏa dược. Hơn nữa còn phải phối hợp bằng mấy cách. Còn dù huynh đệ họ Ô mặc dù chưa có kiến thức lý luận như hắn nhưng từ nhỏ đã chơi hỏa dược mà lớn lên, khả năng làm việc là rất tốt.
Ba người cùng phối hợp có thể nói là hoàn mỹ.
Nhưng với những tri thức lý luận tiên tiến của Lý Kỳ, huynh đệ hộ Ô cần có thời gian để thẩm thấu.
Bất giác đã đến quá trưa, sau khi Lý Kỳ ăn cơm với bọn họ xong, trên đường trở về hắn còn phải quay về Quân khí giám sắp xếp chuyện cung cấp nguyên liệu hỏa dược cho ổn thỏa. Vì lý luận tiên tiến của hắn nên phải thêm mấy nguyên liệu mới vào phần làm hỏa dược, vì để cải tiến bước sản xuất hắn nhất định phải bổ sung đủ số nguyên liệu này.
- Buông ta ra, buông ta ra.
Lúc đám Lý Kỳ đi đến chỗ chỉ còn cách Quân khí giám hơn hai chục bước thì chợt nghe thấy có tiếng rất non nớt vọng lại từ bên quân giới. Hắn nhìn lại thì thấy hai gã hộ vệ trước cổng Quân khí giám dẫn theo một đứa bé đi ra, đứa bé ra sức giãy dụa, ngoài miệng vẫn kêu to: - Buông ta ra, các ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta vào?
Nhưng hai gã hộ vệ vẫn không thèm để ý đến nó mà ném nó sang bên đường rồi xoay người đi. Đứa bé kia cũng rất thú vị, nó lại đứng lên đi vào trong nhưng lại bị hai gã hộ vệ ngăn lại.
Lý Kỳ càng nhìn càng tò mò, hắn đi nhanh hơn, trong nháy mắt đoàn người đã đi đến trước cổng Quân khí giám.
- Ty chức tham kiến Giám sự.
Hai gã hộ vệ thấy Lý Kỳ đến vội hành lễ.
Lý Kỳ nhìn đứa bé, nó khoảng 12-13 tuổi, chưa đến 1m4, vẻ mặt vẫn rất trẻ con, môi hồng, răng trắng, ăn mặc bình thường đeo trên lưng một cái túi nặng nhìn không giống con nhà có tiền. Hắn trầm giọng nói: - Chuyện gì vậy?
Một gã thị vệ ôm quyền nói: - Khởi bẩm Giám sự... vừa rồi đứa trẻ này định xông vào Quân khí giám bị tôi ngăn lại, nhưng nó vẫn không bỏ cuộc còn trèo tường vào và bị tôi bắt lại.
Đứa bé kia đột nhiên quay sang phía Lý Kỳ thở dài nói: - Xin hỏi vị đại nhân này là Giám sự của Quân khí giám? Vẻ mặt của nó không hề sợ hãi, bình thường Lý Kỳ chỉ thấy một đứa trẻ nào nhìn thấy quan lớn còn sợ đến mức không dám nói, chứ đâu còn dám lên hỏi như đứa trẻ này.
Lý Kỳ thấy nó thở dài rất có phong thái giống như một tiểu thư sinh, hắn gật đầu: - Khá lắm.
Đứa bé chỉ vào 2 gã kia nói: - Vậy xin Giám sự hãy phạt hai người này để tránh ảnh hưởng đến danh dự của đại nhân.
Lý Kỳ không nhịn được cười nói: - Sao ngươi lại nói như vậy?
Đứa bé kia thở dài nói: - Xin hỏi cáo thị trước cửa Quân khí dám là đại nhân sai người dán phải không?
- Đương nhiên rồi.
- Trên danh sánh có viết rõ dù là ai chỉ cần cung cấp cấp vũ khí cho Quân khí giám có lợi cho Đại Tống thì sẽ có thưởng, không biết tiểu tử nói như vậy có sai không?
- Không sai chút nào.
- Chỉ cần có người có thể cung cấp vũ khí thì không giới hạn độ tuổi?
- Không!
- Có phân biệt nam nữ không?
- Không phân biệt.
- Theo như lời đại nhân vừa nói, thì dù nam hay nữ, già hay trẻ đều có thể đến.
- Đương nhiên rồi.
Đứa bé kia rất bình tĩnh nói:
- Nếu đã như vậy thì vì sao vừa rồi tiểu tử đến dâng vật quý, vả lại đã nói rõ mọi chuyện nhưng hai người kia vẫn không cho tôi vào mà còn đuổi tôi ra khỏi cửa. Nếu Giám sự đại nhân không lừa tiểu từ thì... bọn họ cũng đã làm trái lệnh của Giám sự đại nhân rồi. Lệnh quân như sơn, nếu không phạt nặng hai người này thì sẽ làm tổn hại đến sự uy nghiêm của đại nhân. Hơi nữa là làm giảm danh dự của đại nhân, cho nên tiểu tử mới thỉnh cầu đại nhân trách phạt hai người này.
*****
Chà, cậu bé này thú vị lắm, Lý Kỳ thấy cậu bé nói chuyện đâu vào đấy, rõ ràng mạch lạc, hơn nữa còn có chứng cớ, người bình thường thua xa, hắn thấy tò mò quay lại nhìn hai hộ vệ kia rồi hỏi: - Cậu ta nói thật chứ?
Hai tên hộ vệ này biết tính cách của hắn cho nên không dám giải thích, hắn ôm quyền nói: - Ty chức sơ xuất kính Giám sự trách phạt.
Thực ra hắn cũng không trách bọn họ, cho dù ai gặp phải đứa trẻ như vậy cũng sẽ áp dụng cách này thôi, hắn lại quay lại nói với đứa trẻ: - Ngươi tên là gì?
Đứa bé kia có một đôi con ngươi chứa đầy linh khí, đảo mắt vài vòng, nó kinh ngạc hỏi: - Trên bảng cáo thị vẫn chưa viết rõ, phàm là người đến hiến vật quý thì nhất định phải thông báo danh tính.
Lý Kỳ ha ha nói: - Vẫn chưa quy định rõ ràng, nói như vậy là ngươi không muốn nói sao?
Đứa bé kia ra sức gật đầu.
- Vậy bản quan cũng không ép ngươi nữa, tránh để ngươi nói bản quan mất hết danh dự. Hắn lại hỏi: - Ngươi có vật quý gì sao?
Đứa trẻ kia chắp tay nói: - Tiểu tử không dám lừa gạt Giám sự đại nhân.
Hắn cười nói: - Nhưng đây chỉ là câu nói từ phía ngươi, nếu ta chỉ nghe theo ngươi mà trách phạt bọn họ thì có phải là đã không công bằng với bọn họ rồi không?
Đứa bé kia hơi sửng sốt nói: - Giám sự đại nhân nói có lý.
- Thế này đi, ngươi hãy theo ta vào trước để ta xem ngươi mang đến thứ gì. Nếu đúng là như thế ta sẽ trách phạt bọn họ thỏa đáng. Nhưng nếu ngươi cố tình gây sự ở đây thì ta sẽ trách phạt ngươi, ngươi hiểu chưa?
- Tiểu tử hiểu rồi.
Hắn xuống ngựa vẫy tay vào trong nói: - Đi vào thôi.
Ba người vừa mới đến tiền viện thì chợt thấy có người đi từ trong nhà ra, không phải ai khác chính là nhân vật số 2 của Quân khí giám, thiếu giám Ngu Kỳ.
Lý Kỳ vừa định chào hỏi thì nghe thấy "Aaaaaa..." một tiếng, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy đứa bé vừa nãy đang trốn phía sau hắn, hắn thấy lạ. Trong lòng thấy lạ, đúng lúc Ngu Kỳ cũng nhìn thấy hắn, hắn vội đi đến hành lễ nõi: - Hạ quan tham kiến Giám sự.
Lý Kỳ xoay đầu lại, chắp tay cười nói:
- Ngu thiếu giám ở đây là tốt rồi, ta định đi tìm ngươi, lát nữa ta có một số việc muốn thương lượng với ngươi.
- Vâng! Ngu Kỳ gật đầu nhìn phía sau Lý Kỳ vẻ mặt nghi ngờ rồi y chỉ tay nói: - Giám sự, đứa bé này là ai vậy?
Hắn ha ha nói: - Nó nói là đến hiến vật quý, không biết nó là con nhà ai, tuổi còn nhỏ mà dám một mình xông vào Quân khí giám, dũng cảm lắm. Nói xong hắn quay về phía đứa bé nói tiếp: - Ngươi còn không mau tham kiến Thiếu giám? Cái gan vừa rồi chỉ bảo cho bản quan làm việc để đâu rồi?
Đứa bé kia tỏ ra sợ, nó thò nửa cái đầu ra trước để nhìn Ngu Kỳ.
Ngu Kỳ vẫn nhìn chằm chằm nó, rồi sắc mặt bỗng kinh ngạc nói: - Là con!
Đứa bé run lên cúi đầu thở dài nói: - Con tham kiến phụ thân.
Tay Ngu Kỳ run rẩy chỉ vào đứa bé nói: - Con... Con đến đây làm gì?
Lý Kỳ a một tiếng ngạc nhiên nói: - Ngu thiếu giám, đây... đây là con trai ngươi?
Ngu Kỳ hổ thẹn gật đầu, chợt nhớ vừa rồi có nghe hắn nói con trai mình chỉ bảo Lý Kỳ làm việc mà sợ hãi. Y đã từng chứng kiến thủ đoạn của hắn, lúc này y mới giận giữ lườm đứa bé nói: - Con thật to gan, dám mạo phạm Giám sự, ta... hôm nay ta phải dạy bảo đứa con bất hiếu này mới được.
Nói xong, y liền lao về phía đứa bé.
Nếu là những đứa trẻ bình thường thì chắc chắn nó sẽ quay lưng bỏ trốn nhưng đứa trẻ này vẫn cúi đầu không dám động đậy. Không phải là nó không sợ hãi mà hai chân của nó đã run rẩy như muốn gãy ra rồi.
Vì thế có thể thấy, Ngu Kỳ này dạy con nghiêm khắc thế nào. Nhưng y xuất thân là tiến sĩ, từng đọc nhiều sách dạy con chắc chắn cũng rất nề nếp.
Chuyện thế này Lý Kỳ gặp đã nhiều, hắn vội chắn trước người đứa bé rồi nói: - Này Thiếu giám, chuyện này, ngươi có còn coi Giám sự ta ra gì nữa không? Chỗ này là Quân khí giám, không phải là nhà ngươi.
Ngu Kỳ vội chắp tay nói: - Xin lỗi, hạ quan cũng chỉ bị đứa con bất hiếu này làm cho tức giận.
- Chút chuyện nhỏ như vậy có đáng không?
Lý Kỳ tức giận liếc nhìn Ngu Kỳ một cái rồi lại hỏi đứa bé kia: - Có phải ngươi lấy lý do đến hiến vật quý để tìm cha ngươi không? Lém lỉnh lắm.
Đứa bé kia chần chừ một lát rồi vuốt cằm nói:
- Khởi bẩm Giám sự đại nhân, tiểu tử không nói dối, nếu tiểu tử đến để tìm cha thì cứ nói là như vậy đâu cần phải nói dối.
Chà, tiểu tử này nói có lý lắm. Hắn ha ha nói: - Nói như thế thì đúng là ngươi đến để hiến vật quý?
- Vâng!
Ngu Kỳ tỏ ra nghi ngờ, dè dặt nói: - Gì... vật quý gì?
Lý Kỳ hỏi ngược lại: - Ngươi không biết sao?
Ngu Kỳ lắc đầu.
Lý Kỳ cười nói: - Là thế này, con trai ngươi nói có vũ khí mới muốn cho ta xem.
Ngu Kỳ liền ngây người ra bàn tay chuẩn bị tát.
Lý Kỳ nhíu mày rồi "này" một tiếng.
Ngu Kỳ lại vội bỏ tay xuống, vẻ mặt tội lỗi nói: - Giám sự, tiểu nhi không hiểu chuyện, đại nhân độ lương không chấp nhặt cới nó. Nó còn nhỏ e vũ khí là gì nó còn không biết. Hạ quan sẽ mang nó về dạy bảo.
Lý Kỳ nói:
- Ngu thiếu giám, ngươi không thể nói lung tung thế được, chưa biết chừng con trai ngươi lại muốn ta phạt ngươi đấy.
- Nó dám! Ngu Kỳ trừng hai mắt lên bực bội nói: - Nhưng sao Giám sự lại nói như vậy?
Lý Kỳ nói lại chuyện bên ngoài cho y nghe.
Ngu Kỳ nghe xong suýt nữa thì ngất, y cúi đầu dậm chân nói: - Tiểu tử ngươi coi trời bằng vung rồi, làm ta tức chết đi được. Nếu lúc này không có Lý Kỳ ở đây có lẽ y đã nhào tới, y lại nhìn Lý Kỳ rồi hành lễ nói: - Tiểu nhi tuổi còn nhỏ, kinh xin Giám sự bỏ qua cho nó, hạ quan đảm bảo tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa.
Lý Kỳ gật đầu rồi quay nói về phía đứa bé: - Ngươi có sợ không?
Đứa bé lắc đầu.
- Vậy sao ngươi lại run rẩy như vậy?
Lúc này đứa bé mới gật đầu nói: - Sợ.
- Vậy ngươi có hiến nữa không?
Đứa bé nhìn trộm cha, thấy đôi mắt đen đang lườm mình nó nuốt nước miếng, do dự một chút rồi cắn răng ra sức gật đầu.
Ngu Kỳ thấy con công khai phản đối mình, cảm giác như địa vị của người cha đã bị khiêu chiến, y tức giận chỉ vào co trai nói: - Được được được, tiểu tử ngươi cả gan làm loạn, ta phải...
Lý Kỳ vẫy tay ngắt lời của y rồi sầm mặt lại nói: - Ngu thiếu giám, bản quan đã sớm dán cáo trạng ở ngoài. Con trai ngươi đến đây hiến vật quý là hợp tình hợp lý, ngươi cũng không có quyền đuổi nó ra ngoài.
Ngu Kỳ tức giận đến phát bệnh tim, y không thể tin nổi đứa con trai 15 tuổi của mình có thể có được vật tốt gì, y nói: - Nhưng...
Lý Kỳ nói với vẻ không vui: - Được rồi, được rồi, có việc vào trong phỏng rồi nói.
Ngu Kỳ thấy vẻ mặt không hài lòng của hắn cũng không dám nói nhiều chỉ tức giận lườm con, sau đó mới vuốt cằm nói: - Vâng.
Lý Kỳ không dám để cha con Ngu Kỳ đi cùng nhau, hắn sợ y không khống chế nổi mà đánh con cho nên cố tình đi giữa hai cha con họ.
Đi vào trong phòng, đi vào trong phòng Lý Kỳ ngồi ở trên, Ngu Kỳ đầu tiên là tức giận gầm lên sau đó nói: - Quỳ xuống.
- Phụp...
Đứa bé kia không dám nói nhiều mà quỳ xuống luôn.
Lý Kỳ cũng không dám ừ đại với cách giáo dục như vậy, nhưng hắn cũng không dám nói nhiều. Dù sao cũng phải để Ngu Kỳ lấy lại cái uy của người làm cha. Thấy sắc mặt tức giận nhưng trong lòng tràn đầy lo lắng của y, hắn cười nói: - Thế này đi, chỉ cần ngươi không có ác ý với bản quan, vậy bản quan sẽ không trách phạt ngươi. Đương nhiên nếu ngươi dâng lên vật hữu dụng bản quan chắc chắn sẽ trọng thưởng cho ngươi.
- Đa tạ Giám sự đại nhân. Đứa bé cung kính nói.
Sự lo lắng trong mắt của Ngu Kỳ cũng giảm đi mấy phần, nhưng ngoài miệng lại nói: - Giám sự, tiểu nhi vô lễ phải phạt nặng, phạt nặng mới được.
Lý Kỳ khoát tay bảo y đừng nói nữa rồi lại cười nói: - Bây giờ ngươi có thể nói tên cho bản quan rồi chứ?
Đứa bé kia đáp: - Tiểu tử tên là Doãn Văn.
Hắn gật đầu nói: - Ngu Doãn Văn. Hắn vừa nói ra câu này thì hai mắt lại trợn lên sợ hãi nói: - Cái gì? ngươi chính là Ngu Doãn Văn?
Đứa bé kia bị sự kinh ngạc của Lý Kỳ làm cho hoảng sợ, nó gật đầu với vẻ bất an.
Ngu Kỳ cho rằng con mình đã làm ra chuyện gì đó khác người, mặt y toát mồ hôi nói: - Giám sự, có phải tiểu nhi đã phạm phải chuyện gì rồi không?
Nhưng hình như hắn đang suy nghĩ điều gì đó cho nên không nghe thấy.
Ôi mẹ ơi! Tiểu tử này không phải là Ngu Doãn Văn chống đỡ cho Nam Tống chứ? Trời ạ! Mình không gặp may đến thế chứ? Đúng rồi, mình nhớ ra rồi, cha của Ngu Doãn Văn này tên là Ngu Kỳ, chẳng trách nghe cái tên này lại quen tai như vậy. Chắc chắn là không sai rồi, cái này thật sự là quá lời rồi.
Nghĩ đến đây hắn bật cười.
Nụ cười này của hắn khiến cha con Ngu Kỳ càng thấp thỏm lo âu.
Sao Lý Kỳ lại hưng phấn như vậy? đó là vì Ngu Doãn Văn này là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử. Tương lai không lâu, y sẽ nhận nhiệm vụ. Nhân dịp Hoàng Nhan Lượng cố gắng vượt sông mà đại phá quân Kim, tiêu diệt đại quân của Hoàng Nhan Lượng gần như hoàn toàn. Sau đó làm Tể tướng, cũng phải rất tận tụy. Hơn nữa còn đề cử rất nhiều nhân tài cho Đại Tống, gọi là Hiền tướng là hoàn toàn xứng đáng.
Một lúc lâu, hắn mới tỉnh lại trong cơn hưng phấn, thấy Ngu Doãn Văn vẫn còn quỳ hắn vội vẫy tay nói: - May đứng lên, mau đứng lên.
Ngu Doãn Văn thấy hắn vẫn chưa lên tiếng nên vẫn không dám đứng dậy.
Hắn nhìn Ngu Kỳ sau đó vội hỏi: - Con bất hiếu, không nghe thấy Giám sự nói sao.
- Tạ ơn Giám sự đại nhân. Ngu Doãn Văn thở dài sau đó mới đứng lên.
Hắn nghiêm túc đánh giá lại Ngu Doãn Văn càng nhìn càng thấy thích, hắn tò mò nói: - Ngu Doãn Văn, ngươi biết cha ngươi nhậm chức ở Quân khí giám rồi chứ?
- Tiểu tử biết rồi. Ngu Doãn Văn gật đầu nói.
- Vậy sao ngươi không giao bảo vật cho phụ thân ngươi mang đến?
Ngu Doãn Văn nhìn cha có vẻ do dự.
Lý Kỳ nói: - Ngươi cứ việc nói, có bản quan ở đây, chưa đến lượt cha ngươi làm chủ.
Ngu Doãn Văn thấp thỏm nói: - Thực ra... thực ra, tiểu tử vì tiền thưởng mà đến, nếu giao bảo bối này cho phụ thân, chắc chắn phụ thân sẽ không hiến cho Quân khí giám.
Lần này là Ngu Kỳ nổi giận thực sự, y đứng dậy vỗ bàn chỉ vào đứa con nói: - Láo xược, ngươi... làm ta quá thất vọng, thường ngày ta dạy ngươi thế nào, còn nhỏ mà đã tham tiền như vậy, lớn lên sẽ thế nào chứ? Ngu Kỳ ta thật hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, không ngờ lại sinh ra đứa con bất hiếu như vậy.
← Hồi 0591 | Hồi 0593 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác