← Hồi 0577 | Hồi 0579 → |
Mẹ kiếp. Lại là cái đám ngu xuẩn này, lũ chó chết, sao chúng chỉ biết gây phiền phức cho ta vậy chứ.
Lý Kỳ xoa mạnh trán, não nề nói: - Bọn chúng lại đến làm gì vậy nhỉ?
Lời vừa dứt, tiểu Ngọc vội xông tới, một vẻ mặt lo lắng nói: - Lý đại ca, không hay rồi, tuần san Đại Tống Thời Đại của chúng ta hôm nay không bán nổi được một phần ba.
- A Nam, ngươi không cần nói nữa, ta đã hiểu rồi.
Lý Kỳ vỗ mạnh lên trán, một vẻ mặt u sầu.
Bạch Thiển Dạ nghi hoặc hỏi: - Đại ca, huynh hiểu gì cơ?
- Còn có thể là gì nữa, lại là cái lũ ăn không ngồi rồi kia, muốn đến xem truyện đã viết đến đâu rồi đây mà. Lý Kỳ thở dài nói.
Mọi người lúc này mới ngộ ra vấn đề.
Ngô Phúc vinh vuốt vuốt chòm râu, cười ha ha nói: - Cũng là vì truyện của cậu hay quá, kì thực là lão phu cũng đang đợi đây.
Mẹ kiếp. Thật không ngờ lão già này còn có giấc mộng kiếm hiệp. Lý Kỳ rầu rĩ nói:
- Ngô đại thúc, thúc chớ làm cháu rối bời hơn được không, thế này đã là đủ phiền phức lắm rồi. Dừng một lúc, hắn lại hướng về Bạch Thiển Dạ nói: - Thất Nương, công ty giao cho muội đó, ta đến cửa hàng xem thế nào.
- Vâng, huynh mau đi đi.
Lý Kỳ gật gật đầu, hướng về phía Mã Kiều vẫy tay nói: - Đi thôi.
Hai người vừa tới đầu bậc thang, Bạch Thiển Dạ bỗng gọi to: - Đại ca, huynh quên Cốt Dục tỉ tỉ vẫn còn ở đây.
Kể từ sau khi nói rõ mọi chuyện trên triều hôm đó, Lý Kỳ không để Da Luật Cốt Dục ở nhà cả ngày nữa, cứ hễ hắn ra ngoài là thường dẫn nàng theo.
Đúng rồi, hôm nay ta còn có một mĩ nữ hộ thân, ừ, phải dẫn theo, có trời mới biết lũ ngu xuẩn kia có dùng Giáng Long Thập Bát Chưởng để đối phó với ông mày không. Lý Ký vội vàng đi tới Văn phòng của mình lôi Da Luật Cốt Dục đang đứng thả dáng bên cửa sổ theo.
Hôm nay nàng mặc dù không đeo mặt nạ bạc, nhưng vẫn là một bộ áo bào đen, kiếm dài đeo bên hông, trông chuyên nghiệp hơn cái thằng Mã Kiều nhiều.
Trên đường đi.
Mã Kiều nhìn những cửa hàng ven đường, cười nói: - Thật không ngờ Tuất Thương Pháp chưa ban hành được mấy ngày mà tiểu thương đã đông lên thế này.
Họ cũng là bất đắc dĩ cả, Tống Huy Tông trước kia mỗi ngày thay đổi một đạo luật, bọn họ cũng phải nắm lấy cơ hội tranh thủ kiếm chút tiền. Lý Kỳ đang định mở miệng, bỗng nghe Da Luật Cốt Dục khẽ thở dài nói: - Thượng Kinh của nước Liêu ta năm xưa còn phồn hoa hơn Biện Kinh bây giờ.
Lý Kỳ nhếch mép nói: - Ta nói này Cốt Dục, muội học thói khoác lác từ lúc nào đó, nước Liêu mà đòi so sánh sự phồn hoa với Đại Tống, thật là nực cười.
Da Luật Cốt Dục giờ thì đã hiểu tính của Lý Kỳ, nên không còn sợ sệt như hồi đầu nữa, hậm hực nói: - Ban đầu có thể không bằng Đại Tống, nhưng từ liên minh Đàn Uyên cho đến nay, thực lực của Đại Liêu ta không thua kém gì nước khác cả.
Mã Kiều bực bội nói: - Nếu đã như vậy thì sao nước Liêu lại bị nước Kim tiêu diệt?
Da Luật Cốt Dục bị tên lỗ mãng này hỏi đến nghẹn lời, đỏ cả mặt, trong lòng dâng lên nỗi bực bội ê chề.
Mẹ kiếp. Cái thằng nhãi này chỉ thích cứa vào vết thương của người khác. Lý Kỳ "hê" một tiếng, nói: - Mã Kiều, ngươi nói chuyện có thể để ý đếm cảm giác của người khác được không?
Mã Kiều nhảy dựng lên:
- Ta chỉ nói đúng sự thật thôi, chẳng lẽ ta nói sai à?
Lý Kỳ trợn mắt nói: - Ngươi lẽ nào không biết sự thật mất lòng à, nếu không thì lời nói dối có còn đất sống không?
Mã Kiều tức thì tỉnh ngộ, điệu bộ ngẫm nghĩ, gật gật đầu nói: - Thì ra là vậy, chả trách Phó Soái nói ai cũng thích nghe.
- Chứ lại còn. Mẹ kiếp, ý ngươi là gì đấy?
Cãi vã ồn ào vậy, thoắt cái 3 người đã tới Túy Tiên Cư.
- Oa, nhiều người quá.
Mã Kiều nhìn vào đám người đông nghìn nghịt trong cửa hàng, không khỏi kinh ngạc tán thán.
- Nhiều người thì có ích gì, còn phải có thức ăn trên bàn nữa mới được chứ, ngươi không thấy là bọn chúng đến là để sinh chuyện à.
Lý Kỳ đứng trước cửa nhìn đảo qua một lượt. Thấy bên trong rất náo nhiệt, nhưng đều là nói chuyện trên trời dưới biển, chứ chẳng ai gọi món cả. Còn mấy thằng tiểu nhị thì đứa đứng dựa cột, thằng ngồi xổm trước quầy, đứa nào đứa nấy mặt thộn như ngỗng ỉa.
- Lý đại ca đến ạ.
Một tiếng sấm rền vang lên.
- Ở đâu, ở đâu. Lý Kỳ đừng hòng chạy, mau mau, chớ để tên đó trốn mất.
Thằng đần này, ngươi có thể thôi dùng cái chiêu này được không chứ! Lý Kỳ nghe câu đó xong thấy nhức cả đầu.
Lời nói chưa kịp dứt, lại nghe tiếng bước chân hỗn loạn dồn dập, chỉ thấy đám người đông nghìn nghịt đang lao về phía Lý Kỳ.
Tiên sư nó!
Lý Kỳ bất giác lấy hai tay che mặt, hét lớn: - Chớ có cào mặt.
1 giây.
2 giây.
3 giây.
Ấy, sao không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ Mã Kiều đã dẹp hết bọn chúng rồi? Lý Kỳ từ từ mở một mắt ra, thấy xung quanh một bóng người cũng không còn, nhìn trái ngoái phải, bỗng thấy đám người kia chạy rẽ hết sang hai phía người hắn.
Thế này là thế nào? Gay rồi. Lý Kỳ thẹn quá hóa giận, xông ngay ra, đẩy hai người dẹp sang hai bên, đoạn thấy Cao Nha Nội với một vẻ mặt cười dâm đang bao vây Da Luật Cốt Dục đi qua đi lại, cười hề hề nói: - Nương tử, có thể nói cho tại hạ biết quý danh không?
Da Luật Cốt Dục với thân hình đẫy đà, làn da trắng nõn, khuôn mặt quyến rũ, và đặc biệt là mang khí chất rất riêng của một thiếu phụ, đây đều là tử huyệt của Nha Nội.
Mẹ kiếp. Thằng nhãi này hết thuốc chữa rồi. Lý Kỳ hai tay ôm ngực nói: - Nha Nội.
Cao Nha Nội sửng sốt, quay đầu lại nhìn, vẻ khó chịu nói: - Ta chưa hỏi đến ngươi, dẹp sang một bên, dẹp sang một bên.
Mẹ kiếp. Ngươi chòng ghẹo nữ nhân của ta, còn bảo ta dẹp sang một bên, thế này thì còn gì là vương pháp nữa. Lý Kỳ tiến lên phía trước, đứng chắn trước người Da Luật Cốt Dục, nói: - Thằng nhãi ngươi muốn làm gì?
Cao Nha Nội sững người lại, nghi hoặc hỏi: - Cô ta là người thế nào của ngươi?
- Vệ sĩ.
- Vệ sĩ?
Cao Nha Nội đảo mắt một vòng, điệu bộ ngẫm ngợi nói: - Đúng rồi, bản Nha Nội ta sao không nghĩ tới việc tìm một mĩ nhân thân thủ tốt một chút làm vệ sĩ nhỉ? Y vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lục Thiên đang đứng cạnh, bất giác thở dài ai thán.
Vành mắt Lục Thiên đỏ ngầu, trong lòng tủi thân vô hạn.
Hồng Thiên Cửu cười khà khà nói: - Lý đại ca, nàng vệ sĩ này huynh tìm ở đâu tới đó, thật xinh đẹp quá, hay là cũng tìm giúp ta vài nàng đi?
Cao Nha Nội chẹp một tiếng, vẻ không hài lòng nói: - Ta nói này tiểu Cửu, ngươi nên có nhãn quan chút đi, người đẹp thế này, khẳng định là ngàn dặm mới chọn được một, nếu như thân thủ lại tốt nữa thì phải vạn dặm mới có một người, một đã là quá đủ rồi, ngươi còn muốn vài người, thật là tham lam quá. Nói rồi lập tức quay sang Lý Kỳ nói: - Lý Kỳ, cho cái giá đi.
Lý Kỳ ngạc nhiên hỏi: - Cho giá gì?
Cao Nha Nội nhón ngón chân hướng về phía Da Luật Cốt Dục nói: - Thì người đẹp này này, ngươi nhượng lại cho ta đi, để làm vệ sĩ lãng phí quá.
Tiên sư mày. Cái đầu thằng nhãi này có vấn đề rồi sao. Lý Kỳ bị y chọc tức đến phát buồn cười, đoạn bật cười nói: - Không hay Nha Nội người định đưa ra giá nào?
Da Luật Cốt Dục bất giác toàn thân run rẩy, ngỡ ngàng nhìn Lý Kỳ.
Cao Nha Nội lập tức như mở cờ trong bụng, giơ 5 ngón tay lên, nói: - 5 ngàn quan. Cộng thêm 10 cao thủ nhất đẳng, thế nào?
Mẹ kiếp. Nhà ngươi dám đưa ra giá thật cơ đấy. Lý Kỳ cười nói: - Nha Nội, lẽ nào trong mắt ngươi, nữ nhân của ta chỉ đáng giá 5 ngàn quan?
- Gì cơ? Nữ nhân của ngươi?
Cao Nha Nội sắc mặt thất kinh, tức thì "ồ" lên một tiếng, nói: - Ta biết rồi, đây chắc chắn là công chúa nước Liêu, chậc chậc, ta đã nói rồi mà, người thường sao có thể xinh đẹp vậy được. Nói rồi y lại cười ha hả nói: - Sao không nói sớm, thật xin lỗi, xin lỗi.
Nói thì là vậy, nhưng nỗi thất vọng vẫn hiển hiện trong đôi mắt y, đoạn thoắt cái lướt qua Lý Kỳ, rồi lại quay về trước mặt Da Luật Cốt Dục.
Chó chết. Đã học được Lăng Ba Vi Bộ rồi cơ đấy, bước chân nhanh gọn vậy. Lý Kỳ vội dịch sang, tiếp tục chắn trước mặt Da Luật Cốt Dục, nói: - Này này này, nhìn gì mà nhìn.
Cao Nha Nội cười khà khà nói: - Ngươi chớ có hiểu lầm, chỉ là ta có chút việc muốn hỏi Da Luật nương tử thôi.
- Vậy thì hỏi đi.
- Ngươi thật là chán ngắt, nhìn một chút cũng không cho.
- Ngươi thì sẽ cho đấy?
Hồng Thiên Cửu bỗng chen vào: - Lý đại ca, chỗ này thì huynh sai rồi. Ca ca xưa nay chưa bao giờ lo lắng những việc đó.
- Đúng thế.
Cao Nha Nội một vẻ mặt huênh hoang, nói: - Bản Nha Nội xưa nay chưa bao giờ sợ người khác vung đao đoạt tình, hừ, thế gian này không có ai có khả năng cướp được nữ nhân từ trong tay ta. Thôi thôi, tư chất ngươi phổ thông quá, có nói cũng không hiểu. Vừa dứt lời, y lại tỏ vẻ ân cần nói: - Da Luật nương tử, nàng có còn tỉ muội nào lưu lạc trong dân gian không, hãy mau nói cho bản Nha Nội, bản Nha Nội lập tức phái người đi cứu giúp. Nói xong, y lại bổ sung thêm một câu: - Cô dì cũng được.
Da Luật Cốt Dục nghe xong, đôi mắt bỗng trở nên ảm đạm, chỉ cúi đầu chứ không lên tiếng.
Cái thằng dâm dê này, Lý Kỳ nhìn Mã Kiều nói:
- Mã Kiều, ngươi đưa Cốt Dục đến hậu viện trước đi.
- Vâng.
Mã Kiều lập tức hộ tống Da Luật Cốt Dục đi về phía hậu viện.
- Đắc ý cái quái gì, đợi mai này ta làm quan rồi, ta cũng sẽ đi nước Kim một chuyến. Cao Nha Nội hai mắt lệ ngấn lưng tròng nhìn theo bóng dáng dần xa của Da Luật Cốt Dục, nghẹn ngào thì thầm.
Thằng đần ngươi mà đi thì đảm bảo vĩnh viễn không trở lại. Lý Kỳ hậm hực, cau mày nói: - Được rồi, được rồi, nói hươu nói vượn thì để sau đi. Đám người các ngươi xông vào tiệm ta không ăn cơm, vậy muốn làm gì? Đi ngắm cảnh à?
Cao Nha Nội chợt nhớ ra mục đích của chuyến đi lần này, lập tức nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh nói: - Thằng nhãi ngươi còn mặt mũi mà nói, cái đồ tiểu nhân to mồm không biết ngại, vong ân bội nghĩa, ngươi lừa gạt tình cảm của bọn ta, hại bọn ta suy nghĩ trằn trọc, mất ăn mất ngủ. Tiểu Cửu, ca ca nói có gì sai không?
- Ca ca, không sai, chính là đọc như thế.
Lý Kỳ cười lớn nói: - Nha Nội, lời này nên hiểu thế nào đây?
Cao Nha Nội ấm ức nói:
- Ngươi cả ngày nói gì mà Túy Tiên Cư các ngươi lấy thành tín làm gốc, nhưng ngươi xem xem ngươi đã làm những việc thất đức gì, cái truyện Anh Hùng Xạ Điêu kia viết được một nửa thì dừng, đó có phải là lừa gạt người ta không.
Những người còn lại bắt đầu hùa theo.
- Ta nói này Lý sư phụ, truyện Anh Hùng Xạ Điêu của ngươi dừng hơn một tháng nay rồi, ta cũng mất ngủ hơn một tháng, đến nay ngay cả tâm trạng đi Nghênh Xuân Lâu cũng không còn nữa rồi.
- Thế thì ăn thua gì, ta thì đến cơm cũng không nuốt nổi, ôi Dung Nhi của ta!
- Ta còn muốn biết rốt cuộc sau khi Trùng Dương lão nhân chết đi, ai là thiên hạ đệ nhất.
Cao Nha Nội hậm hực nói: - Chiêu Giáng Long Thập Bát Chưởng ta còn chưa học hoàn chỉnh, cả ngày chỉ tập luyện cầm chừng, thật là chán ngắt.
Sài Thông cũng một vẻ bất mãn, nói: - Không sai, Đông Tà vừa xuất hiện, ngươi lại không viết tiếp, rõ ràng là ngươi đang lừa đảo.
Chu Hoa thì hét lên: - Đúng thế, đúng thế, ngươi mà không viết tiếp là bọn ta không mua tuần san Đại Tống Thời Đại của ngươi nữa, cũng chẳng đến Túy Tiên Cư nữa, tóm lại là nếu không được thấy Dung Nhi thì ăn gì cũng vô vị hết.
Mẹ kiếp. Nha đầu ngươi định chặn đường làm ăn của ta đó à. Lý Kỳ giận dữ nói:
- Sao ngươi không nói luôn là đời này không còn yêu nổi ai nữa đi.
Chu Hoa mắt lim dim nói: - Cũng sắp rồi.
- Ngươi thắng rồi.
Lý Kỳ chẳng vui vẻ gì đảo mắt mấy lượt, mỗi đứa một câu, cãi nhau đến nhức cả đầu, đoạn giơ tay lên nói: - Các vị xin yên lặng một chút, xin yên lặng, và hãy nghe ta nói. Truyện thì không giống với nấu ăn, không phải bảo cái là viết ra ngay được, ta cũng phải suy nghĩ, phải cấu tứ chứ, hơn nữa gần đây ta bận rộn thế, thực sự là không tranh thủ được thời gian, thật sự xin lỗi.
- Ngươi mất 5 ngày mới cấu tứ ra vỏn vẹn mấy nghìn chữ thế, hơn nữa cũng không phải ngươi tự tay bút kí, thế mà còn mặt mũi nói, thật là vô lí quá. Cao Nha Nội hậm hực nói.
Nếu mà ta tự biết viết thì ta đã không phải phiền não rồi. Lý Kỳ nói: - Ngươi nói thì dễ, vậy ngươi tự đi mà viết.
Cao Nha Nội giận dữ nói: - Ta mà viết ra được thì ta đã viết lâu rồi, còn cần quái gì đến ngươi. Là ta không có cái khả năng đó thôi.
Thằng nhãi này nói cũng hợp tình hợp lí gớm. Ông mày phục rồi. Lý Kỳ lại một lần nữa chịu thua cái miệng của Cao Nha Nội.
Sài Thông thấy để Cao Nha Nội đứng đây la hét vậy cũng không hay lắm, đoạn nhướn mày nói: - Ngươi nói cũng có lí, nhưng nếu ngươi cứ kéo dài mãi thế thì cũng không phải là cách hay, bọn ta cũng không cần gì nhiều, ngươi cứ cho bọn ta một cái hạn đi, để bọn ta có cái mà chờ đợi là được.
Được cái con khỉ ý. Còn phải đợi Phong Nghi Nô cho ta ngày về chứ. Trong lòng Lý Kỳ cũng có nỗi khổ khó nói, nhưng đứng trước mặt giờ đây đều là khách quen của Túy Tiên Cư cả, căn cứ theo nguyên tắc khách hàng là thượng đế thì hắn chỉ còn cách thỏa hiệp, đoạn nói: - Thế này đi, ta đảm bảo với các ngươi, nửa tháng nữa, các ngươi sẽ lại được đọc Anh Hùng Xạ Điêu trên tuần san Đại Tống Thời Đại. Trong lòng thầm nghĩ, xem ra phải đi tìm Phong Nghi Nô rồi, mẹ ơi, ta thế này khác nào tự đâm đầu vào rọ, không được, cũng phải tạo áp lực lên phía phu nhân nữa vậy, tính cờ hai nước xem ra ổn thỏa hơn, lát nữa phải đi tác động phu nhân, chuẩn bị tốt phương án hai đã rồi tính sau.
Bọn mê sách kia biết rằng bây giờ mà đòi Lý Kỳ viết ra ngay thì không thể, cũng biết rằng giờ đây hắn không còn như xưa, có rất nhiều việc bận rộn, điều quan trọng nhất là, đến nay địa vị của Lý Kỳ khác xưa nhiều, thế mà ăn nói với hắn chẳng ra thể thống gì, cứ đổi thành quan lớn khác xem, căn bản là sẽ không thèm để tâm đến bọn chúng, đoạn nhanh chóng đồng ý rồi chuồn luôn.
Dẹp loạn đám Cao Nha Nội ngu xuẩn xong, Lý Kỳ cúi đầu đi về phía hậu viện, miệng vẫn lải nhải chửi thằng đần Cao Nha Nội, nhưng vừa đi tới cái cổng hình quạt nơi hậu viện, bỗng nhiên từ đâu chui ra hai "bịch bông" vô cùng êm ái, đoạn va đầu vào đó, phản ứng đầu tiên là vừa to vừa mềm.
- Ai ôi.
- Ai ôi.
Một tiếng kêu êm tai vang lên.
Lý Kỳ cũng hoảng sợ nhảy dựng lên, ngẩng mạnh đầu, kinh ngạc nói: - Hả, là phu nhân à? Thật là xin lỗi quá, ngươi có bị thương không, để ta xoa giúp cho. Chỉ thấy tuyến thượng thận bị kích thích xông thẳng lên não, hắn theo bản năng lao lên, đưa tay ra định giúp vị đại mĩ nhân trước mặt xoa cái chỗ bị thương vừa nãy.
- Á!
Tần phu nhân kinh sợ kêu lên, lấy hai tay che ngực, sợ hãi nói: - Ngươi định làm gì?
Lý Kỳ làm ra vẻ hồn nhiên nói: - Thì ta muốn giúp ngươi mà. Ôi chao, sưng to thế này rồi cơ. Ấy, lại còn sưng hai bên nữa, thế này thì nặng quá rồi.
← Hồi 0577 | Hồi 0579 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác