Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0563

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0563: Đại xá thiên hạ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Lý Kỳ đối với lần duyệt binh này coi như là hạ đủ vốn gốc, làm ra năm mươi chiếc Phao thạch xa, bao gồm tất cả loại, để đưa năm mươi chiếc Phao thạch xa này, tám trăm người phối hợp từ trong sân rộng đẩy đi ra, mọi người đều ngừng lại hô hấp, ngơ ngác nhìn từng chiếc xe ném đá này.

Đây có lẽ có thể xưng là nhóm sư đoàn bọc thép đầu tiên trong lịch sử.

Đây không thể nghi ngờ là một bữa thịnh yến quân sự, đây không thể nghi ngờ là một thứ lượng kiếm của Đại Tống, giờ khắc này không thể nghi ngờ sẽ ghi vào sử sách.

Nhưng đây chỉ là mặt ngoài mà thôi, kỳ thật phương diện này lại tràn đầy chua xót và bất đắc dĩ, lý do cũng giống như những vũ khí này, đều là bị bức ép mà ra.

Vì sao vũ khí Tống triều phát đạt như thế, nguyên nhân chủ yếu nhất, vẫn là bởi vì ít ngựa, điểm chết người chính là, đối thủ của Tống triều mỗi người đều là ngựa sung túc, cho nên Tống triều bình thường đều là dùng bộ binh đi đối kháng kỵ binh, ai mạnh ai yếu, cao thấp phân biệt rõ ràng.

Cũng chính bởi vì vậy, đám người thống trị Tống triều mới có thể bức thiết cần dựa vào vũ khí tiên tiến để làm ngắn lại khoảng cách chênh lệch này, mà vũ khí tầm xa tốt nhất chính là thứ phá hư lợi khí xung phong của đối phương, cho nên mới phải xuất hiện các loại vũ khí đánh tầm xa như Thần Tí cung, Sàng Tử Nỏ vân vân.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu là Đại Tống ngựa sung túc mà nói, ai còn lôi cái đồ chơi này ra.

Lý Kỳ sở dĩ an bài trận duyệt binh này không phải là không theo đạo lý này.

Lượng kiếm! Cái này nghe khí phách biết bao nha, nhưng cao thủ chân chính lại cần lượng kiếm sao? Tựa như lời Mã Kiều đấy, ta với bàn tay trần cũng có thể đánh thắng người khác, không cần kiếm.

Mặc dù cần những thanh kiếm sáng loáng kia, vậy cũng cần sáng lên trên chiến trường, sáng vào lúc chém giết địch nhân.

Lý Kỳ sao lại không nghĩ như vậy chứ, nhưng thực tế thì lúc trên chiến trường chính thức, kiếm của mình còn chưa kịp sáng lên, đã bị địch nhân đánh quăng kiếm mà chạy.

Nhưng mà chính bởi vì như thế, trận duyệt binh này mới có vẻ càng thêm trọng yếu.

Nói trắng ra, đây chỉ là một trận đẹp mắt do Lý Kỳ đạo diễn, mục đích hắn làm như vậy thứ nhất, tất nhiên là dụ dỗ Tống Huy Tông vui vẻ, thỏa mãn lòng hư vinh của ông ta, điều này cũng không thành vấn đề, đây chỉ là điều một thần tử nên làm, nếu Lý Kỳ lựa chọn cách không lối về này, vậy chỉ có một con đường đi đến tối, không ngừng tiến về phía trước, nói cách khác, chỉ sợ cũng sẽ bị người hung hăng dẫm dưới chân, dụ dỗ được Hoàng thượng vui vẻ, hắn dĩ nhiên lấy được nhiều thứ hơn; thứ hai chính là làm cho đám dân chúng xem đấy. Làm cho bọn họ thêm tin tưởng đối với quân đội Đại Tống, nếu ngay cả dân chúng đều mất đi tin tưởng, vậy quốc gia này cũng sắp tiêu rồi; thứ ba, chính là làm cho đám người Kim này xem đấy, có câu là biết người biết ta, bách chiến bách thắng, hiện nay người Kim đã nhìn ra Đại Tống yếu đuối vô năng, Lý Kỳ muốn thay đổi ấn tượng của người Kim đối với quân đội Đại Tống, ít nhất đừng vừa nhắc tới quân đội Đại Tống, liền lập tức nghĩ đến đám đàn bà, tuy rằng đây cũng là sự thật, nhưng thật sự là rất khó coi rồi.

Qua một hồi lâu, đoàn pháo binh mới từ trong sân rộng đi tới.

Thật sự là rất phấn chấn lòng người. Cổ họng đám dân chúng đều gào to đến sắp câm rồi.

Tống Huy Tông thấy vậy cũng rất thích thú, hướng tới hỏi: - Lý Kỳ, kế tiếp đây là cái gì?

Lý Kỳ vội hỏi: - Hoàng thượng, kế tiếp ngài nên đi duyệt đám binh lính của ngài rồi.

Tống Huy Tông sửng sốt. Kinh ngạc nói: - Mới vừa rồi không phải đã duyệt rồi sao?

Toát mồ hôi! Ngươi đã duyệt lúc nào chứ? Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Mới vừa rồi là bọn lính mời Hoàng thượng duyệt, nhưng Hoàng thượng ngài còn chưa duyệt.

- Vậy trẫm nên làm như thế nào?

- Ách xuống lầu trước đã, canh giờ sắp đến rồi.

Tống Huy Tông vừa nghe. Khẩn trương đứng dậy đi xuống dưới lầu, văn võ đại thần liên can cũng đi theo sau đó.

Lúc này, Hột Thạch Liệt Bột Hách bỗng nhiên chạy tới bên cạnh Lý Kỳ, nhỏ giọng nói: - Lý Đại phu, đám binh lính vừa rồi có phải là tinh nhuệ của Nam triều các ngươi không?

Hắc. Xem ra buổi duyệt binh của ta là có hiệu quả. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không phải, chỉ có thể coi là trung thượng đi.

Đó còn không phải binh lính tinh nhuệ nhất? Hột Thạch Liệt Bột Hách không khỏi quá sợ hãi, hỏi vội: - Binh tinh nhuệ nhất quý quốc là?

Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên là Tây Bắc quân nha.

- Tây Bắc quân? Hột Thạch Liệt Bột Hách nhíu mày, nói:

- Ta đây cũng đã được nghe nói, Tây Bắc quân có phải trú đóng ở Tây Hạ bên kia hay không?

- Đúng vậy.

- Vậy quý quốc lần này phạt Liêu sẽ phái binh nào?

Lý Kỳ thở dài, nói: - Thực không dám dấu diếm, kỳ thật điểm này ta đã nói rồi, lúc trước quý quốc bức phải nhanh, mà chúng ta lại sơ suất quá, nghĩ đến Liêu quốc kia chỉ là chó nhà có tang, vì thế chỉ phái đi một chút Sương binh đi, ngươi có biết Sương binh là gì không?

Hột Thạch Liệt Bột Hách lắc đầu.

- Kỳ thật Sương binh chính là một ít dân chạy nạn tạo thành đấy.

- Thì ra là thế. Hột Thạch Liệt Bột Hách thoáng gật đầu.

Lý Kỳ vụng trộm liếc mắt nhìn gã, gặp được một cái mặt đăm chiêu, cười thầm trong lòng, xem lão tử không lừa dối chết ngươi.

Lúc nói chuyện, đoàn người đi xuống lầu dưới, chỉ thấy một chiếc xe ngựa xa hoa do tám thất ngựa trắng mạnh mẽ, cả người khoác trang sức hoa mỹ kéo chạy lại đây, phía sau còn có hai con ngựa lôi kéo mấy cỗ xe ngựa đi theo.

Lý Kỳ vội nói: - Hoàng thượng, các vị đại nhân, mời lên xe.

Mọi người làm sao còn có cái chủ kiến gì nữa, Lý Kỳ nói cái gì, bọn họ làm cái đó, đều dựa theo chức vị của mình trước sau lên xe ngựa.

Lý Kỳ thì cưỡi một tuấn mã mầu đỏ thẫm, nguyên bản hắn định cưỡi Bạch Mã đấy, nhưng xét thấy Triệu Giai đã cưỡi Bạch Mã, hắn cảm giác mình không thể hơn Triệu Giai được, vì thế liền đổi thành tuấn mã mầu đỏ thẫm, hắn bận rộn còn e dè đến điểm này, có thể thấy được hắn cũng là một tên cực bựa nha.

Lý Kỳ suất lĩnh một trăm danh đại nội cao thủ mở đường, Tống Huy Tông và Thái Tử theo ở phía sau, còn lại đại thần và sứ thần Kim quốc thì xếp cuối cùng.

Một đội người từ Đông Hoa môn xuất phát, dọc theo phố Mã Hành một đường đi về phía nam.

Lúc trải qua phương trận thứ nhất, cũng chính là đội danh dự đang mặc quân phục màu xanh da trời, chỉ thấy những binh lính kia giơ lên tay phải, cùng hô lên: - Hoàng thượng vạn tuế, Đại Tống vạn tuế.

Tống Huy Tông tinh thần phấn chấn, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói: - Các dũng sĩ của Trẫm khổ cực rồi.

Lý Kỳ nghe được câu này, thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa ngã xuống, con mẹ nó chứ, thật đúng là vô sự tự thông nha. Kỳ thật hắn không có dạy Tống Huy Tông nên nói cái gì, bởi vì hiện tại không có microphone, nếu để cho Tống Huy Tông một đường hô qua đi, thế nào cũng phải khiến ông ta hô đến mức không thành lời.

Chỉ thấy một đám phương trận ở hai bên đường phố, từng đạo bóng dáng cao ngất mạnh mẽ xuất hiện trong tầm mắt mọi người, từng tiếng "Hoàng thượng vạn tuế, Đại Tống vạn tuế" không làm người bất giác phiền chán, ngược lại là lệ nóng lưng tròng.

Tại thời khắc này, võ tướng, binh lính rốt cục hãnh diện, áp đảo những tên văn nhân nhìn yếu đuối, bất kể là Tống Huy Tông, hay là văn võ bá quan, hay là dân chúng bình thường, đã bị lần lượt từng gương mặt lạnh lùng kia lây nhiễm.

Lý Kỳ cưỡi ngựa đi tuốt ở đàng trước, một vẻ phong tao quyến rũ, bỗng nhiên, hắn nhìn thấy đám người đi một chiếc xe ngựa ở mặt sau đình, đúng là xe ngựa của Thất nương, trong lòng vui vẻ, ma xui quỷ khiến hướng tới bên kia phất phất tay, hắn này vung tay lên, mọi người toàn bộ quay đầu nhìn lại, Lý Kỳ nhất thời tỉnh ngộ lại, khẩn trương kiềm chế, bày ra một bộ uy phong lẫm lẫm.

Duyệt binh xong, đám người Tống Huy Tông lại từ Đông Vọng lâu về tới trên cổng thành, mà đám phương trận kia cũng ngay ngắn trật tự xếp thành hàng trở lại quảng trường, sắp xếp thành từng nhóm đội ngũ chỉnh tề.

Bởi vì trước đó Tuần san Đại Tống Thời đại không ngừng tuyên truyền, tất cả dân chúng đều biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, đó chính là cùng Kim quốc ký kết minh ước, Đại Tống sắp sửa thu phục sáu châu Yến Vân, mấy vạn ánh mắt tề tụ ở trên cổng thành.

Hôm nay Tống Huy Tông coi như là sá gì nữa rồi, hô đến cổ họng sắp rách ra, vừa đến thành lâu, tri kỷ Lương Sư Thành liền bưng tới một ly trà, Tống Huy Tông uống một hơi cạn sạch, chậc chậc vài cái, bỗng nhiên hướng tới đám sứ thần Kim quốc hỏi: - Các ngươi cảm thấy binh lính Đại Tống ta như thế nào?

Đám sứ thần Kim quốc đều sửng sốt, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

Hột Thạch Liệt Bột Hách chậc chậc khen: - Bệ hạ, các dũng sĩ này mỗi người đều là hảo nam nhi lấy một chọi mười, để cho chúng ta kính nể không thôi.

Tống Huy Tông vừa nghe, long nhan cực kỳ vui mừng, nhất thời bật cười ha hả.

Lão Đại, ngươi cười thì cười, về sau nên tranh giành chút nha, đừng con mẹ nó có công liền lĩnh, có sai bỏ chạy, tiếp tục chơi như vậy, ta con mẹ nó chính là muốn giúp ngươi che, cũng che không được nha. Lý Kỳ nghe được tiếng cười của Tống Huy Tông, trong lòng là đủ loại cảm giác lẫn lộn.

Mọi người sau khi nghỉ ngơi qua loa, bắt đầu chuẩn bị nghi thức giao tiếp, Tống Huy Tông ngồi trên ghế rồng, nhìn xuống chúng sinh, một vẻ uy phong mười phần, mà sứ thần hai nước Tống Kim đứng hai bên long ỷ.

Đợi sau khi tên một thái giám hô vang lên một câu, Vương Phủ và Hột Thạch Liệt Bột Hách đồng thời bước ra một bước, hai người đứng ở hai bên trái phải Tống Huy Tông, trong tay mỗi người đều cầm quốc thư của mình, trao đổi ngay trước mặt Tống Huy Tông.

Khoảnh khắc Vương Phủ nhận được quốc thư kia, nhất thời pháo trỗi lên, chiêng trống vang trời.

Mọi người nhất tề quỳ xuống đất, hô to "Hoàng thượng vạn tuế, Đại Tống vạn tuế."

Tống Huy Tông rất hưởng thụ giờ khắc này.

Một lát sau, ông ta bỗng nhiên gật đầu nói: - Tuyên đọc thánh chỉ đi.

Chỉ thấy Lý Bang Ngạn cầm thánh chỉ đứng trước thành lâu bắt đầu chầm chậm đọc lên, trước đó chủ yếu là ca tụng Tống Huy Tông văn công võ trị, đẹp ngang Hán Vũ Đường Hoàng, sau đó mới nói đến hành động vĩ đại là thu phục Yến Vân, dù sao là thao thao bất tuyệt, liều chết khoác lác, phóng đại đến mức Lý Kỳ đứng ở trên cổng thành phát buồn ngủ.

Nhưng khoan hãy nói, cho tới bây giờ, Tống Huy Tông hôn quân thì hôn quân, nhưng con mẹ nó thật đúng là xem như khá gặp may mắn, đặc biệt ở phương diện quốc thổ, ông ta vẫn bị vây trong giai đoạn khuếch trương, ông ta hiện đang ở thời điểm trung kỳ, từng phái đại tướng Vương Hậu tiêu diệt sạch chính quyền Đường Khương, thu phục địa khu Thanh Đường đã rơi vào tay người Thổ Phiên hơn 300 năm từ Trung Đường tới nay, và trong hai năm lộng lẫy, phái Đồng Quán viễn chinh thanh lý tàn quân Đường, một đường viễn chinh đến Tân Cương hiện nay tới phụ cận Mạt huyện, một lần đã khống chế bộ phận địa khu đông nam Tây Vực, hiện giờ bất kể là ăn xin cũng vậy, vận khí cũng thế, dù sao cũng phải mà nói ông ta vẫn đã thu phục sáu châu Yến Vân, điểm này là không thể phủ nhận đấy.

Hơn nữa, mặc dù là cuối cùng Bắc Tống diệt vong, nói đúng ra, vẫn là thua ở trong tay con của ông ta Triệu Hoàn, ông ta vô can nha. Lý Kỳ chỉ có thể cảm thán, Tống Huy Tông này thật sự là rất tinh minh rồi, nhưng ánh mắt của quần chúng là sáng như gương, ông ta vẫn như cũ là số một số hai trên bảng xếp hạng hôn quân.

Thánh chỉ tuyên đọc đến cuối cùng, Lý Bang Ngạn bỗng nhiên nhượng ra bốn chữ "Đại xá thiên hạ".

Lần này thật là không xong rồi, trực tiếp khiến không khí bị đẩy lên cao trào nhất, toàn dân sôi trào, "Vạn tuế" trời rung đất chuyển.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<