Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0552

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0552: Thiếu thốn nhân tài
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Ngày Pizza năm nay tổ chức rất thành công, từ bánh Pizza đến bánh ngọt rồi lại đến Hỏa thiêu băng sơn khiến khách hành no nê thỏa mãn, chỉ hận ngày mai không thể tiếp tục được như vậy.

Đặc biệt là sự xuất hiện của kem, khiến người ta rung động mãi không thôi.

Thực ra kem đã xuất hiện từ thời Tống nhưng đó cũng chỉ là loại kem cổ nhất mà thôi, ngoài nhiệt độ thì tương đương, còn những thứ khác thì chỉ chạy theo sau.

Có thể dự đoán trước là, sự xuất hiện của kem chắc chắn sẽ mang đến cho Túy Tiên Cư một món lợi nhuận kếch xù trong mùa hè năm nay.

Ngày thứ 2, cuối cùng bánh ngọt bơ cũng xuất hiện.

Nhưng để bảo quản được bánh ngọt, cho nên bánh ngọt cỡ to một chút, Lý Kỳ áp dụng phương pháp tiêu thụ đặt hàng. Nói cách khác là trước tiên khách phải đặt hàng, còn phải đặt cọc một nửa số tiền mới có được bánh ngọt. Ví dụ như bánh ngọt sinh nhật, Nhu tình mật ý, Bảo vệ.

Bởi vì 3 loại bánh này thường dùng để tặng, vì vậy mọi người cũng không có ý kiến gì.

Cùng lúc đó, phòng bánh ngọt cũng cho ra những loại điểm tâm nhỏ, cung cấp bánh cho khách hàng có thể hưởng thụ ngay tại phòng bánh, đủ cả loại hương vị hoa quả, khẩu vị phong phú khiến người ta hoa cả mắt cung cấp không xuể.

Nhưng nếu có tiền thì chọn cũng không phiền lắm, ví dụ như Tứ tiểu công tử, từ sáng mấy ngươi họ đã cử người đi nhận chỗ, bây giờ đủ loại màu sắc trên bàn, cánh đẹp ý vui, ngoài phải đặt hàng bánh ngọt ra thì cho dù là sản phẩm bánh ngọt mới nào ra lò bọn họ cũng nhìn thấy trên bàn của họ.

Cho dù Hồng Thiên Cửu và Cao Nha Nội mang một đôi mắt gấu-mèo, cho dù đêm hôm qua hai người họ thức đến tận khuya, nhưng dường như cũng không ảnh hưởng đến chuyện ăn uống, họ ăn còn ngon hơn cả người khác.

Đây chỉ là một hình ảnh thu nhỏ.

Từ sáng đến tối, tiệm bánh ngọt khách đến ăn vẫn chật như nêm cối, đơn đặt hàng vượt xa con số mà Lý Kỳ mong đợi, cũng làm cho tiệm bánh thiếu nhân lực nghiêm trọng.

Không còn cách nào khác, giữa trưa Bạch Thiển Dạ phải bảo Tào đại nương dẫn người đến giúp, qua hai ngày này sẽ nghĩ cách khác.

Tiệm bánh ngọt đông như trẩy hội, đám chưởng quầy cũng thèm muốn, đến đám chưởng quầy của cửa hàng Liên Tỏa cũng đều đổ về tập đoàn Túy Tiên Cư, hy vọng có thể được chia một bát canh.

Nhưng lại bị Bạch Thiển Dạ từ chối, đây là nàng tiếp thu ý kiến của Lý Kỳ. Bởi vì bây giờ hắn không còn đủ khả năng để sản xuất bánh ngọt trên quy mô lớn, nhân sự cũng rất thiếu. Nếu để bánh ngọt đến cửa hàng Liên Tỏa thì lượng tiêu thụ sẽ tăng gấp bội, đến lúc đó sẽ xuất hiện hiện tượng cung không đủ cầu.

Đúng lúc cơn lốc bánh ngọt đang quét ngang qua Biện Kinh, Lý Kỳ lại một lần nữa biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Nhưng mọi người sớm đã thành quen, đến kẻ lỗ mãng như Cao Nha Nội cũng còn biết lúc này chắc chắn là không thể tìm thấy Lý Kỳ, cũng may là hôm qua Lý Kỳ đã đồng ý với đơn đặt hàng của y rồi.

Ngõ Du Lâm, trước gác xép trên tầng 2 của một tòa nhà.

- Cốc, cốc, cốc!

Một lát sau nghe thấy tiếng két, cửa chính từ trong mở ra. Có một tiểu nha hoàn mười bốn mười lăm tuổi nhô đầu ra, nhìn thấy hai người ở của liền sửng sốt, nó liền chạy ra hành lễ nói: - Tiểu nhân tham kiến Lý đại nhân.

Hai người này là Lý Kỳ và Mã Kiều, chỉ thấy trong tay Mã Kiều xách một hộp gỗ nhỏ. Tiểu lầu này chính là chỗ ở của Phong Nghi Nô.

Vì Lý Kỳ đã từng múa một thời gian dài với Phong Nghi Nô ở trong này, vì thế mà nha hoàn trong nhà nàng cũng biết hắn.

Lý Kỳ hỏi: - Phong nương tử có ở nhà không?

- Ồ, thật xin lỗi, chủ nhân hôm qua đã đi đến chỗ của Lý nương tử rồi.

- Lý nương tử?

Lý Kỳ nhớn mày nói:

- Ngươi nói là Sư Sư cô nương sao?

- Dạ!

Lý Kỳ chần chừ một chút, nếu là lúc trước có lẽ hắn đã chửi ầm lên rồi, đúng là được tôi luyện hàng ngày cũng khá lên nhiều. Ở thời hiện đại lúc gặp chuyện xui xẻo có lẽ phải đến gặp bác sĩ tâm lý, tĩnh dưỡng mấy ngày. Nhưng vấn đề là Phong Nghi Nô vẫn chưa trực tiếp xin phép, nói rõ nguyên nhân xin nghỉ, mà chỉ cho người đến nói miệng một tiếng, không có lời sau hơn nữa người còn không thấy, đây không phải là cách làm của một người phụ trách. Nhưng vấn đề là chuyện này còn có nguyên nhân khác, trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy vô cùng áy náy, tuy có hơi không hài lòng nhưng hắn vẫn gật đầu nói: - Vậy được rồi, nếu Phong nương tử quay về, ngươi hãy nói với nàng là ta tới tìm nàng, hi vọng nếu nàng không sao thì hay nhanh chóng quay về học viện.

- Vâng!

- À, còn cái bánh ngọt này? Mã Kiều giơ tay lên, quơ quơ cái hộp gỗ trong tay.

Lý Kỳ cầm lấy đưa cho nha hoàn kia rồi nói: - Nếu sau bữa cơm tối Phong nương tử còn chưa về thì các ngươi tự chia nhau mà ăn đi.

Nha hoàn kia cũng nghe rõ ràng, là bánh ngọt có bơ, ánh mắt mừng rỡ hơi chần chừ rồi nhận lấy nói: - Đa tạ đại nhân.

Sau khi dời đi, Lý Kỳ và Mã Kiều cưỡi ngựa đến tập đoàn Túy Tiên Cư, trước khi đi vào phòng làm việc liền gõ cửa.

- Vào đi.

Lý Kỳ đẩy cửa đi vào thì thấy Bạch Thiển Dạ đang ngồi trước bàn làm việc.

Bạch Thiển Dạ vội đứng lên nói: - Đại ca, huynh đến thật đúng lúc, muội còn định cho người đi tìm huynh.

Lý Kỳ ngạc nhiên nói: - Chuyện gì vậy?

- Bọn Đại Trụ gửi thư đến rồi.

Lý Kỳ vui vẻ nói: - Vậy sao? mau lấy ra cho ta xem.

Bạch Thiển Dạ kéo ngăn kéo ra lấy một bức thư đưa cho Lý Lỳ. Hắn nhận lấy ngồi đối diện với Bạch Thiển Dạ mà đọc. Nội dung trong thư khiến Lý Kỳ nửa vui nửa buồn.

Vui là vì tất cả mọi chuyện của bọn Đại Trụ đều rất thuận lợi, kiếm được khoản lợi rất lớn, cái tên Túy Tiên Cư cũng vang dội ở Giang Nam, không chỉ có thể đầu tiên để ở chi nhánh của Phỉ Thúy Hiên, cũng có thể để cho Thái Mẫn Đức kiếm tiền ở đó. Hoàng Văn Nghiệp cũng viết thư đưa cho Thái mẫn Đức. Bây giờ Lý Kỳ đã biết, sự thật để Thái Mẫn Đức chuyển trọng tâm đến Giang Nam. Nhưng trong thư bọn Trần Đại Trụ cũng cho thấy rõ rằng bọn họ không thể chứng thực được chuyện cửa hàng ở Giang Nam, thậm chí mới bắt đầu cũng không dám suy nghĩ. Mặc dù Lý Kỳ cho bọn họ vô số "túi gấm" nhưng bọn họ vẫn không có cách nào, bởi vì cần một khoản tài chính khổng lồ. Bọn họ không dám quyết chuyện của chủ, cho nên Trần Đại Trụ vẫn hi vọng Lý Kỳ có thể đích thân đi một chuyến.

Bạch Thiển Dạ nhăn mày lại nói: - Đại ca, việc này e rằng huynh phải tự đi một chuyến. Thật ra muội từ lâu đã cảm thấy chuyện nàu mà dựa vào bọn Đại Trụ thực sự không được tin cậy cho lắm.

Lý Lỳ thở dài: - Ta cũng biết nếu ta đi được thì lúc đầu đã đi rồi.

- Đại ca, huynh... có phải là huynh không yên tâm giao công ty cho muội không?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Cũng không phải thế, mặc dù nếu ta đi thì chưa đến 1 năm là có thể quay về, chỉ có điều.... Chỉ có điều muội không được quên hiện giờ ta không chỉ là một thương nhân, ta còn là một vị quan tam phẩm. Cho dù ta muốn đi, e là hoàng thượng cũng không cho ta đi.

Bạch Thiển Dạ hơi gật đầu, nàng cũng biết hiện giờ Lý Kỳ đang kiêm chức, căn bản là không thể đi được, nàng nói: - Vậy phải làm thế nào đây?

- Bên Giang Nam chắc phải làm, nhưng cũng không vội được, chờ đợi xem thế nào đã. Lý Kỳ trầm ngâm một lúc lâu mới bất đắc dĩ nói.

Bạch Thiển Dạ nhăn mày lại bỗng nhiên nói: - Đại ca, nếu không thế này đi, để muội đi.

Lý Kỳ quyết từ chối nói: - Không được, muội không được nghĩ như vậy, ta không yên tâm để một mình muội đi Giang Nam, chuyện này muội đừng nói nữa, ta tuyệt đối không đồng ý đâu.

Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ kiên quyết như vậy cũng không dám nói nữa, nàng ồ một tiếng rồi nói tiếp: - Đúng rồi, đại ca, còn có chuyện nữa muội muốn nói với huynh từ lâu rồi.

- Chuyện gì?

- Là về Ngô thúc, muội cảm thấy chú ấy đã quá lớn tuổi, hơi lực bất tòng tâm rồi, gần đây thường xuyên làm ra lỗi, huynh xem có nên... ?

Hắn cau mày lại nói: - Muội muốn để cho Ngô đại thúc dời khỏi đây?

Bạch Thiển Dạ gật gật đầu nói: - Thời gian trước trong đám quan tuyển chọn, cũng có mấy người tính toán rất giỏi, hơn nữa Ngô thúc đã lớn tuổi như vậy rồi cũng nên đi hưởng phúc thôi.

- Câu này là Ngô đại thúc nói sao?

- Không phải.

- Nếu không phải vậy thì không được.

Hắn thở dài nói: - Thất nương, có lẽ muội còn chưa hiểu Ngô đại thúc lắm. Thúc ấy tính sổ sách đã mấy chục năm rồi đây là cuộc sống của thúc ấy, vuốt bàn tính là niềm vui lớn nhất trong ngày, nếu đột nhiên muội bảo thúc ấy về hưởng phúc thúc ấy chắc chắn sẽ không từ chối nhưng sẽ không vui. Ta hi vọng sẽ không nhìn thấy tình huống này phát sinh nữa. Có lẽ muội sẽ nói ta công tư không phân minh nhưng Ngô đại thúc như cha mẹ sống lại của ta, ân tình này ta có tặng cả công ty cho ông ấy cũng không báo đáp nổi. Trừ phi, chính miệng ông ấy nói ra, còn nữa việc này về sau muội đừng nói nữa, tránh để thúc ấy nghe thấy.

Lý Kỳ nói rất cứng rắn, mạnh mẽ khiến cho người nghe có một cảm giác rất tin tưởng.

Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, tuy nàng hiểu Lý Kỳ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy oan ức, nàng liền hạ giọng nói: - Xin lỗi, về sau muội sẽ không nói nữa.

- Muội không sai, là ta, muội không cần xin lỗi. Muội cũng nói từ góc độ lo cho công ty là một người lãnh đạo, muội không làm sai gì cả. Hắn cười ha ha, phá tan không khí căng thẳng rồi lại nghiêm mặt nói: - Thật ra ta đã sớm nghĩ về điều này rồi, chúng ta có thể cử người đi hỗ trợ Ngô đại thúc, giảm bớt áp lực cho thúc ấy, như vậy có thể 1 công đôi việc. Về phần muội nói đám quan lại, đúng là năng lực của bọn họ rất tốt nhưng trước mắt ta không dám để cho bọ họ tiếp xúc với những khoản nội bộ của Túy Tiên Cư.

Bạch Thiển Dạ tò mò hỏi: - Vì sao?

Hắn nói dứt khoát: - Nguyên nhân khách quan thì không có, chỉ là ta muốn giữ lại những người đã lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường thôi.

Bạch Thiển Dạ cong môi lên nói: - Vậy bây giờ phải làm sao? những người chúng ta bồi dưỡng chưa lành nghề căn bản là không thể giúp được Ngô thúc.

Lý Kỳ thở dài nói: - Cho nên chuyện này ta vẫn chưa nhắc đến, thực ra phải nói đến phu nhân khá thích hợp, nhưng nàng ta hình như không muốn kinh doanh, cho nên ta cũng không miễn cưỡng.

Thực ra hắn đã sớm nhận ra Túy Tiên Cư thiếu thốn nhân tài, nhưng thiếu người giỏi không có nghĩa là không có ai. Mà Túy Tiên Cư đã vượt qua giai đoạn phát triển, không nói đến vấn đề tín nhiệm, thời đại này nhân tài chưa chắc đã đảm nhiệm được công việc của Túy Tiên Cư, đây cũng là hậu quả mà hắn đã phát triển Túy Tiên Cư quá nhanh. Vì các quan niệm đều do hắn nói ra, tất cả cũng chỉ vây quanh cái quan niệm tiên tiến của Túy Tiên Cư, mà hắn thì không biết quan niệm của người trong thời đại này, nhân viên cấp thấp cũng cẩn phải hiểu, bảo gì làm nấy là được. Nhưng hiện tượng này lại không ai áp dụng, một khi dời người cầm lái là hắn ra, thì Túy Tiên Cư sẽ lâm vào sóng to gió lớn, thuyền lá nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật.

Cho nên ngay từ đầu hắn đã rất chú trọng đến vấn đề bồi dưỡng nhân tài, thậm chí hắn hi vọng có thể bồi dưỡng được ngay từ những người của Túy Tiên Cư. Trong thời gian cần bồi dưỡng nhân tài hiện tượng này là không thể tránh khỏi, cho dù việc xuôi nam bị ngăn cản thì hắn cũng phải chờ đợi, cũng may là hắn còn khá trẻ vẫn có thể đợi được.

- Thực ra ta đã có một người để chọn.

Tần phu nhân đột nhiên mở cửa phòng làm việc ra, nhưng không chỉ có nàng ta mà còn cả mẹ nàng ta nữa, người vừa rồi nói chuyện là Vương phu nhân.

Mịe nó, Ông đây đang lúc đau đầu, phu nhân còn giam mình trong phòng làm việc, kết quả đừng nói đến giường ngủ chứ nhìn cũng chưa được nhìn, lại còn bị rình trộm, thật đúng là tiền mất tật mang.

Lý Kỳ ngẩn người ra, liếc nhìn Bạch Thiển Dạ, như muốn nói sao vừa rồi không nói Vương phu nhân cũng đến.

Bạch Thiên Dạ thè nhẹ cái lưỡi thơm tho ra, rõ ràng là nàng biết nhưng chỉ là quên thôi.

Từng động tác của nhỏ của hai người đã lọt vào tầm mắt của Vương phu nhân, bà ta cười nói: - Thật xin lỗi, ta vừa mới chuẩn bị về nhưng nghe hai người nói chuyện lại không muốn quấy rầy 2 người, đang lúc do dự thì lại nghe thấy hai người nói chuyện chứ cũng không cố ý.

Bà do dự cũng đủ lâu đấy. Lý Kỳ thầm mắng một câu nhưng ngoài miệng lại nói: - Đâu có, đâu có, bá mẫu quá khách sáo rồi, thực ra chúng cháu cũng không nói chuyện gì mà người khác không thể nghe được.

Vương phu nhân cười gật đầu nói: - Vừa rồi nghe cậu nói muốn để cho Dao Nhi đến làm kế toán, cho dù ta đồng ý ta cũng thấy không ổn Không sai, Dao Nhi đúng là trong lĩnh vực này không thua kém bất kỳ kẻ nào, nhưng dù sao nó cũng là con gái chỉ sợ có lúc không đủ khả năng.

Rốt cuộc là bà ta muốn nói gì? Lỳ Kỳ ngại ngùng nói: - Bá mẫu nói rất đúng, cháu sẽ đi tìm người khác.

- Không cần, thật ra ta đã có một người thích hợp rồi.

Tần phu nhân nhăn mày lại hơi há mồm nhưng vẫn nhịn được.

Hắn ồ lên một tiếng: - Không biết bá mẫu nói ai, cháu có quen không?

Vương phu nhân cười nói: - Trịnh gia Nhị Lang.

Hóa ra là bà muốn cho Trịnh Dậy hưởng lộc quan.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<