Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0546

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0546: Bích Nhân? Quân cờ?
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Quốc kỳ dù sao cũng không phải là thương phẩm bình thường, nó chú trọng chính là tinh thần, chứ không phải là một tấm vải đơn giản bình thường. Cho nên tốt hay dở đều là dựa vào người nói, như vậy tuyên truyền càng trở nên trọng yếu. Lý Kỳ lần này cũng là hạ đủ tiền vốn, vì quốc kỳ làm một siêu đại trang báo, mạnh mẽ tuyên truyền.

Hắn cũng thừa dịp này tiến hành cải tổ Tuần san Đại Tống Thời Đại lại một chút. Bỏ hai phần ba trang báo về chuyện xưa, đem một ít chuyện xưa thu hoạch quá bé bỏ, chỉ để lại hai quyển sách tiếp tục và một quyển sách trang báo. Về phần những mục thừa, hắn sẽ làm ra một mục kinh tế, một mục mỹ thực và một vài quảng cáo linh tinh

Là một người làm ăn, kiếm tiền tự nhiên luôn đặt ở trên đầu. Hắn đã nhượng xuất ra lợi nhuận lớn cho đại lý bán hàng nhóm, nếu là không có quảng cáo thù vào thì không ổn nha. Dù sao Thái sư học viện cũng là một chỗ tiêu tiền a.

Nhưng trước mắt hắn cũng không dám ra một vài báo về chính trị. Bởi vì nó giống như là đi trên dây, một chút sơ xuất liền mất hết.

Ba ngày sau, tin tức về quốc kỳ tràn lan mọi ngóc ngách, nháy mắt liền bao trùm Đông Kinh. Sự chú ý thậm chí còn qua cả Xạ Điêu Anh Hùng Truyện, trở thành đề tài sốt dẻo nhất kinh thành.

Nếu là đề tài sốt dẻo, tự nhiên là khen chê không đồng nhất. Có phản đối, cũng có tán đồng, nhưng mà đối với việc tuyên truyền quốc kỳ mà nói, đây chính là một chuyện tốt. Lý Kỳ rất thích tình hình này.

Mặt khác, tơ lụa Chu Gia, bánh ngọt Túy Tiên Cư cùng với Hồng Vạn đổ phường cũng đã trở thành nhóm đầu tiên đăng ký quảng cáo ở Tuần san Đại Tống Thời đại. Đương nhiên là bọn họ cũng phải đóng phí quảng cáo. Ngay cả Túy Tiên Cư cũng không ngoại lệ.

Hiệu quả của quảng cáo, cũng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tiền lời của Tuần san Đại Tống Thời Đại. Lý Kỳ cũng là phi thường coi trọng.

Sáng sớm, Lý Kỳ cùng Mã Kiều đi tới Túy Tiên Cư ăn điểm tâm sáng. Chỉ thấy khách nhân bên trong mỗi người cầm một tờ báo, một bên chú ý tin tức mới, vô cùng thích ý.

Kỳ thực hiện giờ ở các cửa hàng chính Đông Kinh đều bán điểm tâm sáng, khách đến rất đông. Bọn họ đều học Túy Tiên Cư, bắt đầu định kỳ mua Tuần san Đại Tống Thời đại, cung cấp cho những khách nhân.

Một ít thương gia thông minh còn mời người chuyên môn kể chuyện Xạ Điêu, kinh doanh tự nhiên vô cùng tốt.

- Lý sư phó chào buổi sáng.

Lý Kỳ vừa tiến vào trong, những khách nhân đều đứng dậy chào hỏi. Tuy rằng hiện giờ Lý Kỳ đã là đại quan Tam phẩm, nhưng những khách nhân này vẫn thích gọi hắn là Lý sư phó. Cái này giống như đã trở thành danh hiệu riêng của hắn, cũng giống như mấy cư sĩ ở phía đông sườn núi giống nhau.

Lý Kỳ hướng mọi người chắp tay, sau đó đi lên lầu.

Tào đại nương khẩn trương đi qua, nở nụ cười nói: - Đông chủ, ngươi đã tới rồi nha.

Lý Kỳ thưởng thức nhất chính là gương mặt luôn luôn mỉm cười của Tào đại nương, gương mặt dường như sinh ra để làm ngành dịch vụ. Hắn ha hả nói: - Gần đây kinh doanh như thế nào?

Tào đại nương cười nói: - Rất tốt. May mắn lúc trước đông chủ nguyện ý thu ta đấy.

- Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi có thể đừng dùng từ "thu" hay không. Rất dễ bị người ta hiểu lầm, ngươi có thể dùng từ "Thuê" a. Lý Kỳ vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, nói: - Cho ta một phần bánh bao hấp và một bình trà sữa. À, còn phòng không?

- Đã không còn, tuy nhiên phu nhân đã tới.

- Phu nhân?

Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Một mình phu nhân sao?

- Còn có một vài người, tuy nhiên ta không biết.

- Không thể nào. Kinh thành còn có người mà ngươi không quen biết?

Tào đại nương ha hả cười, không có trả lời.

- Bọn họ bây giờ đang ở phòng nào?

- Thiên Thượng Nhân Gian.

- Được rồi, ngươi đi đi.

Lý Kỳ hướng Mã Kiều nói: - Ngươi đi phòng bếp tìm sư muội của ngươi rồi đem bụng lấp đầy đi, đợi chút nữa ta sẽ phái người gọi ngươi.

Bởi vì bánh ngọt còn chưa khai trương, cho nên Lỗ Mỹ Mỹ buổi sáng cũng tới nơi này giúp một chút.

Mã Kiều vui vẻ, kêu một tiếng, liền vội vàng đi xuống.

Lỳ Kỳ vừa đi đến trước cửa, nghe được bên trong truyền ra âm thanh tiếng cười không dứt, nam có nữ có, trong lòng nghi hoặc "Phu nhân từ khi nào hiểu được giao tiếp rồi?". Hắn chần chờ một chút, mới gõ cửa.

- Là ai?

Bên trong truyền đến thanh âm của Tần phu nhân.

- Là ta, Lý Kỳ.

- Vào đi.

Lý Kỳ đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trong phòng ngồi bảy người. Bốn nữ nhân thì có đến ba thiếu phụ, một phụ nhân, phụ nhân này là mẫu thân của Tần phu nhân. Trong phòng còn có ba nam nhân, ước chừng đều khoảng ba mươi tuổi, đều ăn mặc theo kiểu tài tử. Lý Kỳ chỉ nhận thức được một người trong đó, chính là Trịnh Dật, Trịnh Nhị ca.

Ngoại trừ Vương phu nhân, người còn lại tuổi đều không kém bao nhiêu, xem ra đều là lão bằng hữu.

Toát mồ hôi! Náo nhiệt như vậy? Mở party sao? Tào đại nương đáng chết, liền đông chủ lão nương ở đây mà không nói, không phải là cố ý chơi ta chứ. Lý Kỳ lập tức liền si ngốc, hắn vốn chỉ là muốn tìm một chỗ ăn một chút, nếu có thể nhìn mỹ nữ, vậy thì càng tốt. Nhưng nếu như hắn biết Vương phu nhân và Trịnh Dật ở đây, hắn chắc chắn sẽ không đi lên chỗ náo nhiệt này a.

- Trịnh Dật bái kiến Lý đại phu.

Những người này thấy Lý Kỳ đến, ngoại trừ mẹ con Tần phu nhân ra, những người còn lại đều chắp tay thi lễ. Hiện giờ địa vị của Lý Kỳ đã không còn như ngày xưa rồi.

Lý Kỳ chắp tay đáp lễ, đầu tiên là hướng Trịnh Dật cười cười, sau đó lại mang vẻ mặt xấu hổ nói với Vương phu nhân: - Bá mẫu, ngươi cũng tới a.

Vương phu nhân thản nhiên cười, nói: - Lão thân đã đến đây vài lần, chẳng qua là lần đầu tiên ở trong này thấy qua ngươi. Ngươi có chuyện gì sao?

- Ách, không có việc gì, không có việc gì.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ta nghe nói phu nhân đã tới, liền đi lên đây kêu một tiếng. Nếu quấy rầy các vị, tại hạ thật sự là áy náy.

Trịnh Dật cười nói: - Đâu có đâu có, chúng ta mới vừa rồi nói về Lý đại phu như là ánh mặt trời giữa ban trưa. Lý đại phu mời ngồi.

Đổ mồ hôi! Lão tử là một đầu bếp, cùng các ngươi văn nhân nói chuyện thì có cái gì để nói, ta còn không bằng Cao Nha Nội a. Lý Kỳ vội vàng khoát tay nói: - Không cần, không cần. Ta chỉ là đến xem một chút.

Tần phu nhân bỗng nhiên đứng lên nói: - Ngươi hẳn là còn chưa có ăn điểm tâm, cùng nhau ăn đi.

Bá bá bá.

Những người còn lại đều là khẩn trương nhìn Lý Kỳ.

Vương phu nhân lại là thoáng nhíu mày.

Tiên sư nhà ngươi. Nhìn ta làm gì? Ta là người rất thức thời nha. Lý Kỳ cười nói: - Đa ta hảo ý của phu nahan, bất quá ta còn có một sự tình cần phải xử lý, lấy một ít đồ ăn vừa đi vừa ăn cũng được.

Vương phu nhân gật gật đầu nói: - Công vụ quan trọng hơn, chúng ta cũng không làm chậm trễ ngươi làm việc.

Tần phu nhân liếc nhìu mẫu thân, mày nhẹ nhàng nhíu xuống.

Lý Kỳ sặc mặt hơi xấu hổ, nhưng thật ra là nháy mắt chuyển, lập tức cười nói: - Tốt lắm, các ngươi chậm rãi thưởng thức, bữa tiệc này ta mời khách, các vị đừng khách khí. Ta liền đi trước, cáo từ.

Hắn nói xong liền khẩn trương quay lưng ly khai.

Kỳ thật hắn hôm nay thật sự có chuyện trọng yếu. Hôm qua Bạch Thì Trung nói cho hắn biết, đám tri châu đã đến đông đủ, hắn còn muốn tìm bọn họ chứng thực một chuyện, cho nên hắn còn phải tiến tới phủ nha.

Lý Kỳ đang chuẩn bị đi xuống lầu hậu viện ăn điểm tâm, bỗng nhiên có một người đi tới phía sau hắn, khom người nói:

- Đại nhân, lão gia nhà ta cho mời ngài.

Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, ồ một tiếng, cười nói: - Ngươi không phải là Phong Phong sao?

Ngươi này chính là hộ vệ của Bạch Thì Trung, Phong Phong.

Phong Phong thấy Lý Kỳ nhớ rõ chính mình, rất cảm thấy kinh ngạc, vuốt cằm nói: - Trí nhớ đại nhân thật là tốt, vậy mà còn nhớ rõ tiểu nhân.

- Cái này là do cha mẹ ngươi đặt cho cái tên tốt. Lý Kỳ ha hả cười, hỏi: - Bạch bá phụ cũng tới sao?

- Vâng. Mới đến không lâu.

- Vậy ngươi mau mang ta đi thôi.

- Đại nhân, mời.

Phong Phong mang Lý Kỳ đi đến gian phòng thanh vân, chỉ thấy Bạch Thì Trung đang ngồi một mình xem báo chí.

Bạch Thì Trung thấy Lý Kỳ đến, vội buông tờ báo, ha hả nói: - Ngươi đã đến rồi, ngồi đi.

Lý Kỳ theo lời ngồi ở bên cạnh Bạch Thì Trung, cười nói: - Bá phụ tới đây, sao không thông báo cho tiểu chất để tiểu chất hảo hảo chiêu đãi bá phụ.

Dù sao cũng là nhạc phụ tương lai của hắn, tự nhiên là sẽ đối đãi khác biệt với người khác.

Bạch Thì Trung tức giận nói: - Ta hôm nay chính là đến trông coi ngươi, miễn cho đến lúc đó lại không tìm thấy ngươi. Ngươi cũng đừng quên, hôm nay ngươi phải đi gặp đám tri châu đấy.

Đổ mồ hôi! Cái này tất yếu sao. Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Bá phụ nói quá lời, đại sư như vậy sao ta dám quên.

Bạch Thì Trung hừ nói: - Ngươi sao dám quên? Người quên còn chưa đủ sao? Từ sau khi ngươi nhậm chức Quan Yến sử, ngươi đã làm những chuyện gì? Liền nói phủ nha kia, ngươi phải đi qua một chút nhưng mà đều là ta xử lý, ngươi... Thật sự là tức chết ta.

Lý Kỳ tự biết mình đuối lý, khẩn trương châm trà nhận sai, cười ha hả nói: - Bá phụ xin bớt giận, việc này đích thật là tiểu chất không đúng.

- Ngươi biết là tốt rồi.

Bạch Thì Trung tức giận hừ một tiếng, lại hỏi: - Ngươi hôm nay đã chuẩn bị như thế nào? Nói trước, hôm nay ta không thể giúp gì cho ngươi đâu.

Lý Kỳ cười nói: - Bá phụ yên tâm, ta đã chuẩn bị toàn bộ thỏa đáng, không có bất cứ vấn đề gì.

- Vậy là tốt rồi.

Bạch Thì Trung gật đầu, nói: - Ngươi chắc là chưa ăn sáng?

-Vâng.

- Vậy thì ngồi xuống cùng ăn đi. Những tri châu này hẳn là ngươi cũng chẳng biết ai.

Lý Kỳ vội nói: - Ta biết được một người, chính là tri châu Lai Châu Triệu Minh Thành.

Bạch Thì Trung ồ một tiếng, nói:

- Ngươi biết Triệu Minh Thành?

Lý Kỳ ha hả nói: - Vợ y là Đông Kinh đệ nhất tài nữ, ai mà không biết nha. Chỉ là chưa có gặp qua thôi.

- Thì ra là thế. Bạch Thì Trung vuốt vuốt chòm râu cười nói.

Lý Kỳ vẻ mặt bát quái nói: - Bá phụ, ngươi biết Triệu Minh Thành kia sao?

- Tự nhiên là biết.

- Người này như thế nào?

Bạch Thì Trung chần chờ một chút, nói: - Nếu nói là tài học, người này đích thật là không thể chê được. Y có thể chiếm được trái tim của thiên kim nhà Lý Cách Phi, tài hoa có thể nghĩ. Nhưng mà những cái khác, chỉ có thể nói là không thể chịu nổi.

- Không thể chịu nổi?

Lý Kỳ gãi đầu nói: - Không thể nào đâu, y sao lại không thể chịu nổi?

Bạch Thì Trung cười nói: - Lúc trước y từng đảm nhiệm Hồng Lư Thiếu Khanh, ta nhớ rõ có một lần sứ thần Đại Lý đến, y cũng phải đi tiếp đãi sứ thần Đại Lý. Từ sớm ta đã đến, nhưng ngươi có biết lúc ấy y đang làm cái gì không?

- Làm gì?

- Không ngờ y đang ngủ trong yến hội. Ta lúc ấy còn tưởng rằng y bị bệnh, để cho y mau mau nghỉ ngơi. Sau mới biết được, hóa ra đêm trước đó y vì một bức họa mà không ngủ được. Y đích thật là thông minh, lúc trước y cùng với thiên kim của Lý Cách Phi đích thật là một đôi trời sinh, đáng tiếc là dùng sai chỗ rồi.

Trên yến hội lại có thể ngủ? Đúng thật là trâu bò, nhưng nếu không như thế, y sao có thể là thần tượng của ta. Lý Kỳ không cho là đúng, cười nói: - Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, hơn nữa y có thể liều lĩnh, dũng cảm theo đuổi sở thích của chính mình, có thể thấy được người này cũng không tệ lắm.

- Ngươi đang nói bậy cái gì vậy?

Bạch Thì Trung trợn trắng mắt liếc Lý Kỳ một cái, nói: - Cái gì gọi là liều lĩnh? Lúc trước nếu không có Triệu Đĩnh Chi bày mưu tính kế, y sao dám cưới Lý tiểu nương tử vào cửa.

Lý Kỳ nghi ngờ nói: - Bọn họ không phải là tự do luyến ái sao? Hơn nữa ta nghe nói Triệu gia và Lý gia là đối địch, sao Triệu Đĩnh Chi lại có ý tác hợp việc hôn nhân này?

- Tự do luyến ái?

Bạch Thì Trung cười ha ha nói: - Tiểu tử ngươi nói chuyện thật là thú vị, ha ha.

Lý Kỳ buồn bực nói: - Chẳng lẽ ta nói sai sao?

- Đương nhiên là sai rồi, ngươi quá coi thường Triệu Đĩnh Chi rồi.

Bạch Thì Trung ha hả nói: - Đúng vậy. Lúc trước Triệu Đĩnh Chi và Tô thị có thể nói là thủy hỏa bất dung. Văn nhân Tô môn mỗi ngày đều thượng tấu buộc tội Triệu Đĩnh Chi, thậm chí là nhục mạ. Triệu Đĩnh Chi cũng dùng bất cứ thủ đoạn để đả kích người Tô thị. Hai bên đấu đá túi bụi, mà Lý Cách Phi lại là học sinh của Tô Thức...

Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng vậy. Triệu Đĩnh Chi sao có thể đáp ứng hôn sự này, nhất định là Triệu Minh Thành liều lĩnh cưới Thanh Chiếu tỷ tỷ đấy, đây quả thực là tấm gương cho ta.

Bạch Thì Trung lắc đầu nói: - Ngươi vẫn là quá trẻ tuổi. Triệu Đĩnh Chi này tinh thông tính kế, hơn nữa đem quyền vị đặt cao, bằng không về sau Thái Thái sư cũng sẽ không không tha thứ cho y. Lúc trước Hoàng thượng vừa mới lên ngôi, nghe Thái hậu báo cáo và quyết định sự việc. Xin Thái hậu đầu tiên là bỏ đi Chương Đôn Tương, lại đề bạt Tư Mã hiền tướng, Tô đại học sĩ. Trong đó, hướng thái hậu bổ nhiệm Hàn Trung có tài có đức làm Thị lang. Vừa vặn nhà Lý Cách Phi và Hàn Trung là thế giao. Lúc ấy Lý Cách Phi chức quan tuy thấp hơn Lại bộ Thị lang Triệu Đĩnh Chi, nhưng người trước bằng phi sắp tới. Hơn nữa Tô thị văn sĩ ở trong triều có thế lực không nhỏ. Triệu Đĩnh Chi sở dĩ thao túng cuộc hôn nhân này, hiển nhiên là giấu kín phương pháp, cũng có thể nói là hoàn cảnh xấu liền mượn đám hỏi của con mình để thể hiện kế quyền nghi. Lúc ấy cũng có rất nhiều người không hiểu tại sao Triệu Đĩnh Chi lại làm như vậy. Mà ngay cả ta cũng không hiểu rõ. Hơn nữa, bởi vì Triệu Minh Thành và Lý Thanh Chiếu hai tiểu hài tử này đúng thật là một đôi bích nhân, cho nên lúc đó rất nhiều người đều là chúc phúc cho bọn chúng. Cái này còn phải làm phiền bá mẫu của ngươi nói, ta mới tỉnh ngộ ra. Kỳ thật Triệu Minh Thành và Lý Thanh Chiếu chỉ là hai quân cờ trong tay Triệu Đĩnh Chi mà thôi. Tuy nhiên coi như là sai có sai, thúc đẩy một đôi bích nhân. Càng về sau ngươi hẳn là cũng biết, Triệu Đĩnh Chi đắc thế về sau, lập tức trở mặt, đuổi thân gia y ra khỏi kinh.

Nói xong, ông ta đột nhiên thoáng suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái.

Lý Kỳ trong lòng giật mình, nói: - Bá phụ, ngươi nhìn ta như vậy làm gì a? Cách làm người của ta bá phụ ngài hẳn là nên hiểu, ta đơn thuần thiện lương, đáng yêu khờ dại, lại cùng Thất nương thề non hẹn biển, tuyệt đối có thể xưng là một đôi Kim Đồng Ngọc nữ. So với vợ chồng Triệu Minh Thành thì chỉ có hơn chứ không có kém. Ngài cũng đừng có bổng đả uyên ương a, ta không thể chịu được đâu.

- Cái gì mà tự do luyến ái? Hôn nhân đại sự từ xưa đến nay đều là cha mẹ định đâu con ngồi đó. Còn có, đơn thuần thiện lương cái này cùng ngươi có quan hệ gì? Ta xem ngươi so với Triệu Đĩnh Chi còn muốn tinh thông tính kế hơn, nếu không ngươi và Thất nương đã... Ai, nói tóm lại đều tại ta trước kia quá sủng ái Thất nương, thế cho nên mới tạo thành cục diện không thể xoay chuyển này.

Hừ hừ. Lên xe trước rồi mới mua vé bổ sung, chiêu này tất cả mọi người đều biết a. Lý Kỳ trong lòng âm thầm đắc ý, ngoài miệng lại ủy khuất nói: - Bá phụ, lời này của ngươi quá đả thương người rồi. Tự do luyến ái có gì không tốt. Nếu không có Triệu Minh Thành và Thanh Chiếu tỷ tỷ vốn là lưỡng tình tương duyệt, như vậy bọn họ cả đời này rất thống khổ nha. Bọn họ chỉ là một đôi may mắn nhất trong phần đông người thôi.

Bạch Thì Trung nghe Lý Kỳ giảng giải sinh giáo, hừ nói: - Tiểu tử ngươi biết cái gì? Ngươi mới vừa rồi đi ra từ Thiên Thượng Nhân Gian?

Lý Kỳ sửng sốt, gật đầu nói: - Đúng vậy a.

- Vậy ngươi cho rằng hiện giờ Vương điệt nữ sống tốt không?

- Ách, không tốt lắm.

- Cái này chính là bài học tốt nhất. Bạch Thì Trung hừ một tiếng, nói: - Lúc trước Vương điệt nữ cùng với Thất nương đều giống nhau, đều là khỏa minh châu. Nhưng về sau nàng không gả cho Lý gia mà lại gả cho Tần gia. Kết quả thế nào, hiện giờ chính là cô linh một mình. Nếu như lúc trước nàng nghe lời Trọng Lăng, gả cho Trịnh gia cũng sẽ không thành như vậy. Cũng là bởi vì nàng tùy hứng, mới tạo thành bi kịch không thể xoay chuyển. Lúc ấy Trọng Lăng tức giận đến nỗi suýt hôm mê bất tỉnh, Vương gia cũng là bị nàng làm loạn đến mức gà bay chó sủa. Sau này vẫn là Vương phu nhân không đành lòng nhìn thấy nữ nhi thống khổ như vậy, mới đem nàng gả cho Tần gia. Ngươi có biết, bởi vì một chút không đành lòng, cho nên Vương phu nhân đến bây giờ vẫn áy náy không ngừng, biết vậy thì chẳng làm, trách cứ mình hại Tam nương.

Lý Kỳ thoáng gật đầu, suy nghĩ thoáng chút rồi nói: - Khó trách Vương bá mẫu hiện giờ tác hợp Nhị ca và Tần phu nhân.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<