Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0543

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0543: Không để lại người sống
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

- Ôi chao, ôi chao, tiểu tử thối dám cả gan giết sư phụ, lúc đánh nhau với kẻ thù sao không thấy ngươi thông minh như vậy.

Vị đại thúc kia cứ nằm trên mặt đất mà rên rỉ, tuy là mắt chưa có mở ra nhưng chỉ nghe thấy thiếng gió rít trên đầu thì liền bật dậy.

Và ngay sau lưng của ông ta lại truyền đến một tiếng vang rất lớn.

Ánh lửa văng khắp nơi.

- Tiểu tử nhà người dám làm thật!

Vị đại thúc kia thấy vậy nhất thời toát cả mồ hôi lạnh, đầu cũng không quay lại nhưng tay trái lại cầm kiếm đâm mạnh về phía sau, ép Mã Kiều lùi về phía sau vài bước, nhân cơ hội Mã Kiều chưa kịp phản ứng thì ông ta liền bỏ chạy, miệng không ngừng kêu la: - Mỹ Mỹ, mau cứu sư phụ, sư ca của con điên thật rồi, đến cả sư phụ của mình cũng muốn giết.

Mã Kiều tức giận đến mức hai con mắt đã đoe ngầu lên, tối nay trước mặt của Lỗ Mỹ Mỹ và Lý Kỳ y thực sự là quá mất mặt rồi, một đời anh hùng bị hủy hoại ngay trong chốc lát, một người kiêu ngạo như y thì làm sao mà có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này, cho nên y liền xách đao đuổi theo vị đại thúc kia.

Lý kỳ đã thoát khỏi nguy hiểm, cả như như quả bóng cao su bị hết hơi trượt từ trên tường trượt xuống. hắn ngồi dưới đất há to miệng ra mà thở. Bây giờ đối với màn kịch của hai thầy trò Mã Kiều, hắn coi như là đang xem kịch vậy, hắn thực sự không thể nào giải thích được sự tình bên trong về mối quan hệ của hai người này, hơn nữa giờ phút này hắn thực sự không còn sức lực đâu mà quản chuyện này nữa. Lý Kỳ quay đầu nhìn sang Phong Nghi Nô đang ngồi bên cạnh, mặt của nàng ta đã trắng bệch, trông như người mất hồn, hắn dị dàng hỏi thăm: - Cô không sao chứ?

Phong Nghi Nô ngẩn người ra, ánh mắt buồn bã cúi xuống, rút bàn tay ra khỏi bàn tay to và chắc của Lý Kỳ, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Thấy vậy, Lý Kỳ rất sửng sốt, nhìn nàng run lên vì lạnh mà lòng hắn đau xót, hắn giơ tay lên, nhưng bàn tay đó vẫn còn lơ lửng trên không trung thì Phong Nghi Nô đã ngồi xích lại gần hắn chuyện này lại khiến hắn sủng sốt lần hai, và thu tay về một cách vụng về rồi nhẹ nhàng nói: - Xin lỗi, cảm ơn cô.

Phong Nghi Nô nhẹ nhàng lắc đầu và không nói thêm câu gì

Hai người họ lặng lẽ nhìn nhau.

Mà vị đại thúc nhẫn tâm kia đúng là quá vô liêm sỉ mà, sau khi nhảy vài cái, chạy trốn ở đằng sau Lỗ Mỹ Mỹ giả vở đáng thương: - Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ con mau ngăn sư ca của con đi! Đúng là không thể hiểu nổi ông ta nữa, lúc nãy ông ta hãy còn hùng hổ lắm cơ mà.

- Sư ca, dừng tay!

Lỗ Mỹ Mỹ chạy đến trước mặt Mã Kiều, giơ ngang hai tay và đứng chặn ở đó.

Mỹ Mỹ làm như vậy càng khiến Mã Kiều thêm tức giận: - Sư muội, muội tránh ra, chẳng lẽ muội đã quên cái tên nát rượu này lúc nãy đã đem chúng ta ra đùa giỡn như thế nào sao?

- Tiểu tử thối kia, ngươi đừng có mà nói xấu sư phụ, nếu không nhờ lòng tốt của sư phụ thì ngươi sớm đã về chầu Diêm Vương rồi đó.

- Sư phụ, người không thể bớt nói nhiều đi được hay sao? Lỗ Mỹ Mỹ buồn bã nói.

- Sư phụ không nói nữa, sư phụ không nói nữa.

Mã Kiều càng tức giận:

- Ai khiến người cứu sư muội, người mau tránh ra!

Thấy vậy, Mỹ Mỹ không thể không lớn tiếng: - Huynh bỏ ngay kiếm xuống, dù gì đi chăng nữa thì đây vẫn là sư phụ của chúng ta.

- Bợm rượu, nếu người còn là nam tử hán đại trượng phu thì đừng có trốn sau lưng của sư muội nữa!

Vị đại thúc kia làm sao mà có thể không trốn được chứ, ông ta thu người lại, chỉ ló nửa cái đầu ra và nói: - Sư phụ không ra đó, đồ đề bảo vệ sư phụ là chuyện nên làm, nhưng còn tên tiểu tử thối nhà ngươi khi sư diệt tổ, coi chừng sẽ bị trời đánh đó!

- A!

Mã Kiều tức giận đến mức chỉ còn cách ngửa mặt lên trời mà hét lớn, hai tay thì nắm chặt, cây kiếm trong tay phải của y rung lên, kêu lạch cạch, lúc này y đang vô cùng phẫn nộ.

Lý Kỳ thấy chuyện đã đến nước này thì không thể khoanh tay đúng nhìn mãi được nên đã đứng dậy, nói với Mã Kiều: - Mã Kiều, hạ kiếm xuống!

Mã Kiều ngẩn người ra, không tin nổi vào tai của mình nữa: - Phó soái, đến ngài cũng nói giúp cho con người này hay sao?

Lý Kỳ thở dài ngao ngán:

- Bất kể thế nào đi chẳng nữa thì đây cũng là sư phụ của ngươi, nhanh hạ kiếm xuống chúng ta còn rất nhiều chuyện phải giải quyết. Nói xong ánh mắt của hắn dừng lại ở chỗ mấy xác chết đang nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Vị đại thúc vô lương tâm kia thấy vậy liền phụ họa theo: - Đúng, đúng, đúng, nhà ngươi làm quan tuy là không có tiền nhưng mà khá hiểu đạo lý đó.

Mã Kiều tuy là rất tức giận nhưng chỉ có thể hừ một tiếng, nhưng y vẫn không bỏ kiếm xuống, quay sang cười lạnh với sư phụ của y: - Bợm rượu, lần sau uống rượu đừng để con nhìn thấy, nếu không thì, hừ hừ...

Vị đại thúc nhẫn tâm kia nghe thấy vậy liền lập tức lên giọng:

- Tiểu Kiều, con đừng có mà thấy ta nhường con mà được nước lấn tới, đây là ta nhường con đó, nếu không thì con không phải là đối thủ của ta đâu.

"Tiểu Kiều?" Lý Kỳ nghe thấy hai từ này này mà nổi cả da gà lên.

Mã Kiều bất dắc dĩ cười lạnh và nói: - Ta biết, cho nên ta mới nói cho người biết là lần sau uống rượu đừng để ta thấy, người cũng nên hiểu rằng, người chỉ cần dính đến rượu là không phải là đối thủ của ta.

Mẹ kiếp! vị đại thúc này tức giận đến mức không nói lên được câu gì khác: - Ngươi, ngươi...

Mã Kiều không quan tâm đến ông ta, quay sang nói với Lý Kỳ:

- Xin lỗi phó soái, nếu không phải chiều nay ta...

Lý Kỳ vội khoát tay, cắt ngang lời Mã Kiều: - Thôi bỏ đi, bọn chúng đã có ý giết ta, sơm muộn cũng sẽ tìm được cơ hội thôi như hôm nay chẳng hạn, may mà không nguy hiểm đến tính mạng Thực ra lúc đầu Lý Kỳ cũng có ý trách cứ y, nhưng bây giờ nghĩ lại nếu mà hôm nay bọn thích khách kia không ra tay rồi lại không gặp được sư phụ của Mã Kiều thì chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn hay không.

Mã Kiều gật đầu nhưng rất mơ hồ nên y ngơ ngác hỏi: - Vậy bây giờ nên làm gì tiếp theo?

Lý kỳ quay sang nói với Lỗ Mỹ Mỹ: - Lỗ Mỹ Mỹ, cô đưa Phong nương tử về trước giúp ta.

Nói xong hắn liền quay lại nói với Phong Nghi Nô: - Cô về trước đi, ngài mai ta sẽ đến thăm cô.

- Không cần đâu, ngươi hãy cẩn thận một chút!

Phong Nghi Nô tự nhiên đáp lại lời của lý Kỳ và không quên quay sang nhìn hắn một cái. Ánh mắt lúc này của nàng đong đầy sự đau khổ, buồn bã nhưng cuối cùng nàng vẫn quay đầu và bước đi vội vã.

Vị đại thúc nhẫn tâm kia nhìn thấy Mỹ Mỹ cất bước đi, vội vàng chạy lại đứng chặn trước mặt nàng, cười nói hà hà: - Mỹ Mỹ, con không thể đi nha, mấy đứa này cố ý bảo con đi hòng dễ hại ta đây mà.

Lỗ Mỹ Mỹ nghe thấy vậy liền đùng đùng tức giận: - Sư phụ, sư ca hiện giờ tuyệt đối không phải đối thủ của người. Nói xong nàng lách người qua, đi cùng với Phong Nghi Nô.

Lý Kỳ nhìn theo bóng dáng khuất dần của Phong Nghi Nô, tự dung trong lòng dấy lên những cảm xúc cực kỳ phức tạp. Giữa lúc tâm tạp đang rối bời thì hắn nghe thấy tiếng kêu rên rỉ của ai đó, quay đầu lại nhìn, hóa ra đó là tiếng rên rỉ của tên thích khách chưa chết mà lúc nãy bị vị đại thúc kia chặt mất một tay.

Mã Kiều vui vẻ nói: - Phó soái, vẫn còn một tên còn sống.

Lý Kỳ nhướn mày, Mã Kiều bước tới, vị đại thúc nhẫn tâm kia sau phút do dự cũng đi theo luôn.

Ba người bước đến trước mặt tên thích khách đang thoi thóp kia. Hiện tại tên này đang nằm rạp trên mặt đất, người không ngừng co giật, màu chảy lênh láng.

Mã Kiều nghiến răng nghiến lợi nói: - Phó soái chúng ta nên xửu gã như thế nào đây?

Sau giây lát suy tư, Lý Kỳ thản nhiên đáp: - Giết!

Mã Kiều kinh ngạc hỏi lại: - Giết? Phó soái, chẳng nhẽ ngài không muốn biết ai chính là kẻ giật dây đằng sau vụ này hay sao? Hay là ngài đã biết hết mọi chuyện?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Điều này không quan trọng, sau này ta nhất định sẽ đến tìm bọn chúng báo thù, ta không muốn tên này sống nữa, nhân tiện ngươi xem trên người gã có dị vật hay không?

- Xoẹt!

Lý Kỳ vừa dứt lời, một thanh kiếm mau lẹ đâm mạnh vào ngực tên thích khách, người ra tay không ai khác chính là vị đại thúc nhẫn tâm kia.

Ông ta nghiêm túc nói: - Đợi mấy ngươi thương lượng xong, thì tên này cũng không sống được nữa, thật ra bọn chúng cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, hà tất phải khiến bọn chúng phải chịu thêm tội nữa. Tiểu Kiều, sư phụ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đứng trước kẻ thù nhất định phải là một nhát chí mạng, tuyệt đối không được hạ thủ lưu tình, tiểu tử ngươi lại nhất quyết không chịu nghe, hôm nay không phải sư phụ đến đúng lúc thì cả ngươi chắc là đã ôm nhau mà chết cả rồi.

Mã Kiều nghe xong không kiềm chế được, mạn miệng nói luôn: - Vậy lúc nãy người còn làm cho mọi chuyện rối tung lên làm gì?

Vị đại thúc nhẫn tâm kia ngượng ngùng cười nói: - Lúc nãy sư phụ, mà không thể nói là lấy ít đấu nhiều, ta chỉ là đùa một chút cho vui ấy mà.

"Có lẽ ông ta bị bệnh thần kinh mất rồi, người bình thường sai lại dám đùa vào những lúc như vậy." và đột nhiên Lý Kỳ hỏi: - Đúng rồi, Mã Kiều tại sao mấy người lại đến đây?

Mã Kiều nhanh nhảu đáp luôn: - À, chuyện là thế này, có người báo cho ta biết có người muốn hại ngài nên tôi và sư muội lập tức tới đây

- Là ai?

- Tôi cũng không biết, chỉ là có một người cưỡi ngựa qua và ném cho tôi một mảnh giấy, sau đó thì đi luôn.

- Vậy à? Lý Kỳ khẽ nhướn mày nhưng không nghĩ tiếp nữa mà hỏi luôn: - Vậy chuyện này còn ai biết nữa không?

- Nhuận Nhi cũng biết.

Lý Kỳ lại chau mày: - Chúng ta vẫn là may mắn thoát chết à.

- Ồ!

Ba người bắt đầu đi thu dọn thi thể.

Một lát sau Mã Kiều nói: - Phó soái, trên người mấy tên này không có dị vật.

Lúc này cũng chính là lúc Lỗ Mỹ Mỹ quay lại.

Vừa thấy nàng Lý Kỳ hỏi luôn: - Phong nương tử, nàng ấy không sao chứ?

Lỗ Mỹ Mỹ lắc đầu nói: - Nàng ấy không sao, chỉ có điều vẫn còn chút sợ hãi.

Mã Kiều bỗng nhiên hỏi lớn: - Bợm rượu, người chuẩn bị đi đâu vậy?

Lý Kỳ quay đầu lại, thấy vị đại thúc kia chuẩn bị bỏ đi.

Lỗ Mỹ Mỹ bước lên phía trước kia vị đại thúc nhẫn tâm kia, nói: - Sư phụ, thật ra con chưa bao giờ trách sư phụ, nếu không thì con và sư huynh đã không sai người đưa thư mời sư phụ đến.

Mã Kiều vội vàng phủi tay: - Thư là do muội viết, chuyện này không liên quan tới ta.

Lá thư đó là Lý Kỳ bảo Mã Kiều sai người mời sư phụ y đến tương trợ, chỉ có điều là người đưa thư vẫn chưa trở về, nên nhất thời Lý Kỳ chưa nhớ ra.

Vị đại thúc tròn xoe mắt hỏi: - Thư gì?

Lỗ Mỹ Mỹ đáp: - Người không nhận được thư của con?

ông ta liền lắc đầu.

Mã Kiều cười lạnh và hỏi: - Vậy tại sao người lại đến kinh thành?

Vị đại thúc kia ngượng ngùng gãi đầu, thành thật cười đáp: - Thực ra sư phụ lưu lạc đến kinh thành cũng không dám mong là sẽ gặp được các con ở đây.

Mã Kiều lại tức giận: - Nếu nói như vậy, lúc nãy không phải sư muội gặp nạn thì người sẽ không dám lộ diện, người đúng là nhát gan, làm sai mà không dám nhận.

Vị đại thúc kia nhẫn nhịn cũng đã lâu, lúc này không nhịn được nữa liền phản bác luôn: - Tiểu Kiều, làm sao con có thể nói sư phụ như vậy được? Sư phụ lúc nãy chẳng phải đã xin lỗi Mỹ Mỹ rồi sao, như vậy sao có thể nói là làm sai mà không dám nhận.

Lý Kỳ như rơi vào mớ bòng bong, không sao mà hiểu nổi rốt cuộc bọn họ đang nói gì, không giấu được tò mò: - Mấy người rốt cuộc đang nói chuyện gì vậy?

- Việc xấu trong nhà không cho người ngoài biết được. Vị đại thúc vội lên tiếng.

Mã Kiều không nghe theo lời y, tức giận nói luôn: - Phó soái, ngài đến giúp chúng tôi phân xử vụ này cũng tốt, lúc đầu ba thầy trò chúng tôi đã bàn bạc kỹ với nhau, cùng nhau đi tìm Hoàng Tam Nguyên kia, báo thù cho sư muội, nhưng thật không ngờ đến tối bợm rượu lại lâm trận lùi bước, đến cái bóng cũng không nhìn thấy, hại chúng tôi báo thù không thành và trốn đến kinh thành.

Vị đại thúc nhẫn tâm kia nhanh nhảu bào chữa: - Sư phụ không phải lâm trận lùi bước, chỉ là chỉ là tối đó ta uống quá chén, kết quả là ngủ quên mất, lúc tỉnh lại mới biết là sự đã hỏng, sau đó ta đã quyết định chuẩn bị một mình đi tìm tên Hoàng Tam Nguyên đó báo thù nhưng tên đó lại bố trí sẵn mấy chục cung thủ để đối phó ta, còn hại ta suýt chút nữa thì mất đi cái mạng này. Thằng đó còn cấu kết với quan phủ để truy nã ta, may mà ta phúc lớn mạng lớn mới có thể thoát được tới đây. Nói đến đây, giọng ông bắt đầu nghẹn lại nhưng vẫn cố nói tiếp: - Mỹ Mỹ, dọc đường sư phụ phải đi xin ăn, nhiều lần đói quá còn phải ăn cỏ cây bên đường, đáng thương lắm con à!

Mỹ Mỹ dù sao cũng là một người đơn thuần và yếu đuối nghe thấy sư phụ nói vậy sốt sắng hỏi thăm: - Sư phụ, thật ra con không có giận hay trách cứ gì người, chỉ là lúc đầu con căn bản không muốn hai người cùng đi với con, càng không ngờ lại còn làm liên lụy đến hai người, con đúng là có lỗi với hai người.

Lý Ký sau một hồi lắng nghe, cuối cùng cũng đã lên tiếng:

- Nói như vậy, trên đường đi người đã gặp được rất nhiều người tốt.

Vị đại thúc kinh ngạc hỏi lại: - Sao ngươi lại hỏi như vậy?

Lý Kỳ cười lớn giải thích: - Nếu không phải gặp được nhiều người tốt, thì làm sao mà có rượu ngon cho người uống như vậy.

Mã Kiều nghe đến đây đã ngộ ra, liền kêu lên: - Sư muội, đúng rồi, chúng ta đừng để bợm rượu lừa chúng ta thêm một lần nữa, ta đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc quanh đây. Sư phụ chẳng đáng thương chút nào, hơn nữa từ thủ đoạn của sư phụ nếu muốn trộm kiếm hành động thì không ai cản nổi.

- Khụ, khụ, khụ... rượu này đúng là người tốt ở kinh thành bố thí cho ta.

Lỗ Mỹ Mỹ có chút dao động và nàng cũng đã hiểu được phần nào, dù sao đi chăng nữa sư phụ rơi vào hoàn cảnh này cũng đều là lỗi của nàng.

Đúng lúc này, ngoài hẻm chợt vang lên tiếng của ai đó: - Lý Kỳ, Lý Kỳ!

Mã Kiều khẽ ồ lên một tiếng: - Hình như là tiếng của Nha Nội.

"Cao Nha Nội?" Lý Kỳ ngạc nhiên và nhanh chóng đi ra ngoài. Đúng là Cao Cầu và Cao Nha Nội dẫn theo một đội cấm quân đang đi về phía này, theo sau là Long Vệ quân do Ngưu Cao lãnh đạo còn có cả Trương Nhuận, Hồng Thiên Cửu.

Đương nhiên, là Trương Nhuận tìm bọn họ tới.

Lý Kỳ vội reo lên: - Thái úy, ta ở trong này.

- Lý Kỳ!

- Phó soái!

- Lý đại ca!

Đám người Cao Cầu vội vàng chạy đến.

Vị đại thúc nhẫn tâm kia nhìn thất tự nhiên có người quan binh đến như vậy, bất giác nhớ đến bản thân, chẳng phải trong lúc này ông ta rất giống một tên tội phạm bị truy nã hay sao thế nên ông ta vội vàng hét lớn: - A! sao nhiều quan binh như thế này, chúng ta mau chạy thôi.

Lỗ Mỹ Mỹ vội vàng lên tiếng trấn an sư phụ nàng: - Sư phụ người yên tâm, có phó soái ở đây rồi thì không ai dám làm khó dễ người đâu.

- Thật sao?

Vị đại thúc kia thấy Lý Kỳ cũng ra dáng một vị quan lắm, trông lòng có chút phấn khích nghĩ đến cảnh sẽ không phải lang bạt, tha hương vất vưởng y liền nghĩ kể cả bây giờ có đuổi ông ta đi thì ông ta nhất quyết không đi.

- Lý Kỳ, Lý đại ca, huynh không sao chứ?

Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu vội vàng chạy lại trước mặt Lý Kỳ, sốt sẳng lo lắng cho hắn.

Hai người này vẫn có chút nghĩa khí, thấy vậy Lý Kỳ cảm động lắm liền cười đáp: - Ta không sao.

Cao Cầu cũng đã bước đến bên cạnh hắn, chau mày hỏi: - Lý Kỳ, nghe nói có người muốn hại ngươi? Chuyện này là như thế nào?

Lý Kỳ gật đầu đáp lại đồng thời tay chỉ vào phía con hẻm. Cao Cầu hiểu ý liền ra hiệu cho một đám quân lính mang theo đuốc tiến vào trong. Khi vào đến trong, cảnh tượng hiện ra trước mắt mọi người thật là dã man, đáng sợ: xác người nằm ngổn ngang, tay và đầu lăn lóc khắp nơi, máu tươi đã nhuộm màu cho con hẻm này rồi.

Đám cấm quân đều đưa tay bịt mũi lại.

Ọe!

Cao Nha Nội lập tức nôn mửa còn Hồng Thiên Cửu thì dậm chân nói: - Tại sao ta lại không có mặt ở đây lúc đó chứ? Ôi trời ơi, thật là tiếc chết đi được!

Một người chạy lại báo: - Khởi bẩm Thái Úy, toàn bộ thích khách đã bị giết chết.

Cao Cầu nhướn mày, dùng khăn che mũi, nhìn thấy cảnh này trong lòng ông ta có phần hơi lo sự nhưng thấy Lý Kỳ vẫn bình an vô sự thì ông ta lại yên tâm trở lại, sau đó ông ta liền nháy mắt ra hiệu với Lý Kỳ, Lý Kỳ cũng hiểu được bèn lặng lẽ đi theo ông ta.

Cao Cầu lên tiềng trước: - Ngươi có biết những tên này là do ai phái đến không?

Lý Kỳ lắc đầu đáp lại: - Hạ quan cũng không biết, nhưng người có gan to muốn hại hạ quan thì cũng có một số người.

Cao Cầu gật đầu tán thành, chợt mặt liền biến sắc, một lát sau mới lên tiếng:

- Vậy sau đấy ngươi định làm gì tiếp theo?

Lý Kỳ thở dài đáp lại: - Hiện giờ chuyện đàm phán của nước ta với Kim Quốc đang vô cùng căng thẳng, hơn nữa biến pháp vừa mới thực hành, nếu làm lớn chuyện này chỉ sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra, hơn nữa nếu làm như vậy sẽ rút dây động rừng, chúng ta vẫn nên lấy đại cục làm trọng, làm cái gì cũng nên cẩn thận, đề phòng hơn nữa chạ quan cũng không sao.

Cao Cầu lại chau mày nói: - Lời ngươi nói cũng có chút đạo lý, ngươi dù sao cũng là đại quan tam phẩm của triều đình hơn nữa lại được hoàng thượng ưu ái xảy ra chuyện lớn như thế này mà không bẩm báo, ngộ nhỡ có kẻ biết được rồi tung tin đồn thất thiệt thì không biết chuyện sẽ còn xảy ra như thế nào nữa.

Hai mắt Lý Kỳ nhìn ngó xung quanh, tuy rằng không nhìn thấy ai khác nhưng hắn cũng không dám khẳng định là lúc đó không có ai nhìn thấy, vội vàng hỏi lại: - Vậy ý của Thái Úy là?

Cao Cầu trầm ngâm một lúc rồi nói: - Như vậy đi, bây giờ chúng ta sẽ tiến cung, đem chuyện này bẩm báo lên hoàng thượng, đến lúc đó rồi tính tiếp.

- Như vậy cũng tốt.

Lý Kỳ gật đầu tán thành, rồi nói với Cao Cầu: - Xin Thái úy chờ hại quan một chút. Nói xong hắn đi về phía trước, nói với Mã Kiều: - Mã Kiều, Lỗ Mỹ Mỹ chúng ta trước tiên hãy đưa sư phụ của hai người về trang viên ở ngoại ô, Nhuận Nhi ngươi cũng đi theo chúng ta, nhưng việc này tạm thời đừng tiết lộ cho bất cứ ai, ngay cả Thất nương và phu nhân cũng không được nói.

Mã Kiều gật đầu khẳng định: - Xin phó soái yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện.

Lý Kỳ ừ một tiếng, rồi lại lên tiếng: - Ngưu Cao.

- Có ty chức.

Lý Kỳ chỉ tay về phía con hẻm và ra lệnh: - Ta không muốn sáng ngày mai có người nhìn thấy cảnh này.

- Ty chức tuân mệnh.

Sau một hồi sửng sốt, vị đại thúc kia liền lẩm bẩm: - Bây giờ xem ra hắn đúng là một vị đại quan.

Lý Kỳ đúng lúc đó lại nghe được câu này, mặt liền đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ: " Đúng là thầy nào trò nấy, nói chuyện y như nhau đều khiến người khác đau lòng."

Cùng lúc đó, Cao Cầu cũng gọi Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu qua một bên để dặn dò, sau đó thì hai bọn họ dẫn theo một đội lính vội vã tiến cung.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<