← Hồi 0533 | Hồi 0535 → |
Phi Long Tại Thiên? Là chiêu thức đẹp nhất sao?
Cao Nha Nội ngây người ra, vẻ mặt méo xẹo dần dần giãn ra bắt đầu trờ lại bình thường tiếp đến lại vui sướng, cuối cùng ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
Lý Kỳ thuận miệng lừa y một câu thật sự đúng với sở thích của y.
- Lý Kỳ!
Cao Nha Nội đột nhiên nhảy phắt lên hoàn toàn không để ý ngực và mông bị đau đớn thế nào, lúc này chỉ có ý nghĩ mong muốn trở thành cao thủ.
Lý Kỳ sợ đến nỗi phải lùi lại hai bước, sợ hãi nói:
- Ngươi muốn gì?
Cao Nha Nội như si như cuồng nói:
- Phi Long Tại Thiên? Ngươi nói vừa rồi ngươi sử dụng Phi Long Tại Thiên hả? Tên này có vẻ nghe hay nhỉ?
Tên này đúng bị điên rồi, Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu nói:
- Đó là chiêu Phi Long Tại Thiên đơn giản.
Cao Nha Nội mồm chữ o cẩn thận nhớ lại động tác lúc nãy của Lý Kỳ, nói:
- Chiêu thức đó cũng khá đơn giản, ta đã lĩnh ngộ được toàn bộ, ngươi đứng yên để ta đánh một chưởng ngươi xem thế nào.
Chết tiệt, tên nhãi này càng gian xảo, làm người ta như khúc gỗ đứng yên cho ngươi đánh, Lý Kỳ cảm giác chỉ số thông minh của mình bị làm nhục nghiêm trọng:
- Trước tiên ngươi phải tìm một cây để luyện, ta phải vào trong điếm đã.
Hắn nói xong nhanh chóng chuồn đi.
Bởi vì Cao Nha Nội trở lại chỗ cũ nơi Lý Kỳ xuất chiêu "Phi Long Tại Thiên" nên y còn chưa kịp phản ứng Lý Kỳ đã biến mất khỏi tầm mắt nên y đứng đó thì thầm nói:
- Đánh cây? Như vậy có thể thăm dò được, được rồi.
Y nói xong bỗng nhiên ngừng lại, hai mắt đăm đăm nhìn về trước, ánh mắt lộ ra tia nhìn vui sướng.
.
- Điên rồi, điên cả rồi.
Lý Kỳ vừa đi vừa xoa lưng vừa hướng Túy Tiên Cư bước vào, miệng còn nhắc đến không dứt, nhưng khi hắn vừa đến cửa dừng lại không bước tới, lăm lăm nhìn vào trong tiệm thấy bên trong người tấp nập, từ lầu một đến lầu ba đều đầy người. Hơn nữa một bàn hơn mười người, mỗi bàn đều có tờ giấy trắng, thậm chí có đến mấy tờ giấy trắng, chính xác mà nói hẳn nhìn giống Thái sư học viện lúc trước. Mọi người ngồi nhìn chằm chằm tờ giấy trắng, miệng thì nói gì đấy.
Kỳ quái thật! Lúc này mới ăn sáng xong sao lại có nhiều người đến vậy, Lý Kỳ không khỏi cảm thấy hồi hộp lo sợ, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng, hai mắt trợn lên thầm nghĩ chẳng lẽ, chẳng lẽ là lại Kháng Long Hữu Hối sao? Chết tiệt, hôm nay xem ra không nên ra ngoài, đó là ý tưởng tuyệt vời.
Hắn nhớ đến tình cảnh trên đường gặp đám người kia, lại nhớ đến tên thần kinh bên hoạn họ Cao kia nữa, trong lòng lúc này còn sợ hãi, lặng lẽ lui đi, lặng lẽ quay người lại chợt thấy hai mắt tối sầm, chỉ thấy một bóng người chặn ngay trước mặt hắn, khi định thần lại mới biết đó chính là Mã Kiều. Lúc này Mã Kiều vô cùng tức giận khiến hắn rùng mình, hắn vẫy tay cười nói.
- Chàoooooo.... !Là Mã Kiều à, cao thủ đúng là cao thủ, trở về sớm hơn ta dự tính, lợi hại đúng lợi hại thật! Khâm phục, khâm phục!
Lúc này Mã Kiều còn đang nổi nóng, làm gì dễ dàng bỏ qua cho Lý Kỳ lừa dối trong quá khứ, y lạnh lùng nói:
- Phó soái, ngươi thật sự không nghĩa khí chút nào.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Cũng không phải, ta không có ý như thế, ta đây chỉ sợ làm vướng bận tay chân nhà ngươi, có phải một mình ngươi chạy nhanh hơn không? Hơn nữa ngươi là hộ vệ của ta, ta bị người ta chặn lại đương nhiên việc này do ngươi quản rồi, tại sao không nói nghĩa khí gì cả.
Một người đơn thuần như Mã Kiều sao có thể là đối thủ của Lý Kỳ, chỉ một câu nói đã khiến cơn giận y bay tuốt, miệng nhếch lên nói:
- Sao Phó soái không vào trong?
Lý Kỳ lén lén liếc nhìn về phía sau, thấy không có người chú ý đên hắn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra vô cùng thỏai mái nói:
- Ta đi vào rồi, cũng đã nói chuyện qua, lúc này chúng ta đến học viện xem chút đi.
- Sao nhanh vậy?
Mã Kiều nhíu mày, cái nhìn chột dạ của Lý Kỳ vừa rồi không tránh được cặp mắt của Mã Kiều, hướng cái nhìn về phía Lý Kỳ dường như có chút hiểu nói:
- Phó soái không chờ ta một lát, ta tìm Điền Thất hỏi chút chuyện.
Hắn nói xong liền tiến lên phía trước hét lớn:
- Tiểu Thất, tiểu Thất.
Lý Kỳ muốn ngăn cản cũng không thể ngăn cản được, thầm mắng tên này giỏi thật, lại dám chơi đểu lão tử, lão tử sẽ không để ngươi yên.
Mã Kiều la lên một tiếng thật to nên khiến sự chú ý của khách đều dồn vào hắn, toàn bộ quay đầu tìm hướng có tiếng mà nhìn, thấy Lý Kỳ đứng ngoài cửa mọi người vui mừng quá đỗi.
- Lý sư phó, Lý sư phó!
- Lý đại ca, rốt cuộc ngươi cũng tới.
Đám người này không biết có ý gì, Lý Kỳ nghe âm thanh của Hồng Thiên Cửu rõ to, cảm thấy đau khổ khôn cùng, ruột gan như đứt từng khúc, biết thế đã chẳng làm, biết thế hôm nay hắn sẽ không ra khỏi Tần phủ.
Lại giống lúc trước Hồng Thiên Cửu cùng đám công tử như lang như hổ hướng Lý Kỳ đánh tới.
Lại đến? Vẻ mặt Lý Kỳ sợ hãi, bỗng nhiên linh động hai tay đẩy dời đi hét lớn:
- Kháng Long Hữu Hối.
Quả nhiên đám người Hồng Thiên Cửu nghe mấy chữ Kháng Long Hữu Hối khiến cho bọn chúng định thần trở lại, như bị nguyền rủa, toàn bộ bất động.
Ô hô! Xem ra hắn có cách điểm huyệt rồi, Lý Kỳ thở dài một hơi vội hỏi:
- Các vị yên tâm, chớ nóng vội, ta sẽ không đi đâu cả, tự ta sẽ đi vào, tự ta sẽ vào.
Hắn nói xong liền nhấc chân đi vào bên trong.
Hồng Thiên Cửu nao nao, phát hiện ra bị lừa liền xông lên trước, vừa định mở miệng chợt nghe Lý Kỳ nói:
- Đừng hỏi ta chuyện về Giáng Long Thập Bát Chưởng ta sẽ không trả lời.
Hồng Thiên Cửu lại há mồm, Lý Kỳ lại nói tiếp:
- Ta đã nói rồi, ta không biết Giáng Long Thập Bát Chưởng gì đâu, các ngươi còn muốn thế nào?
Hồng Thiên Cửu vội la lên:
- Đại ca ta đâu có hỏi huynh về Giáng Long Thập Bát Chưởng chứ!
Sài Thông cũng khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, Nha Nội thích nhất Giáng Long Thập Bát Chưởng nên y mới vào nhà vệ sinh, bảo sẽ đến.
Không biết chừng tên kia đang luyện Nín Tiểu Thập Bát Chưởng cũng nên, Lý Kỳ cười thầm trong lòng hiếu kỳ nói:
- Vậy các ngươi muốn hỏi gì?
Sài Thông khẽ mỉm cười nói:
- Giáng Long Thập Bát Chưởng vô cùng uy dũng, không thích hợp với ta, ta hay dùng Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng này nhưng huynh không đề cập nhiều nên khiến ta thất vọng.
Chết tiệt! Phân biệt sao? Lý Kỳ thiếu chút nữa thốt ra lời, trợn mắt nói:
- Việc này sau này sẽ nói rõ, ngươi yên tâm đi.
Hồng Thiên Cửu vội hỏi:
- Đại ca, khi nào đến lượt ta xuất hiện?
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Có ý gì?
Hồng Thiên Cửu cúi đầu dậm chân nói:
- Đã có ta là ông ông Cửu Chỉ Thần Cái Hồng Thất Công, sao có thể không có Hồng Thiên Cửu được?
Đúng à! Ta quên mất đến gia gia của y là Hồng Thất Công, sớm biết thế gọi là Hồng cửu cho rồi, Lý Kỳ hơi thấp thỏm nói:
- Tiểu Cửu, Thất Công người biết việc này sao?
Hồng Thiên Cửu cười ha hả nói:
- Đương nhiên biết, người rất vui mừng, người nói trừ Giáng Long Thập Bát Chưởng ra quả thật người giống Cửu Chỉ Cái Hồng Thất Công như đúc, đều thích ăn phao câu gà. Sòng bạc bên kia không chuẩn bị khai trương hôm nay ông cũng đã đến đây.
Choa! Cũng tự kỷ quá đi, như vậy mà cũng dám gọi giống Hồng Thất Công sao? Thật sự ngoại trừ tên giống nhau, thích ăn phau câu gà thì còn lại hoàn toàn khác nhau. Trong lòng Lý Kỳ cảm thấy khinh bỉ nhưng ngoài miệng vẫn cười ha hả nói:
- Đúng thế, vui là tốt rồi, vui là tốt rồi.
- Vậy khi nào thì xuất hiện, ta có công phu Giáng Long Thập Bát Chưởng không?
Tên tiểu tử đúng là thiên tài, nhỏ thế đã muốn làm rồng rồi, Lý Kỳ thầm khen một tiếng nhưng cũng bắt đầu chuẩn bị tinh thần, vỗ vai hắn nói:
- Tiểu Cửu nha, Lý đại ca xin lỗi ngươi, trong truyện xưa Hồng Thất Công không yêu ai sao có thể có hậu bối được.
Vẻ mặt hưng phấn của Hồng Thiên Cửu nhất thời xụ xuống nói:
- Đại ca, sao người có thể viết như vậy, đã có Thất Công sao không có Tiểu Cửu ta được.
Cái này ngươi cũng đòi đạo lý sao? Lý Kỳ không nói gì thêm an ủi:
- Tiểu Cửu, kỳ thật ngươi xem như đã may mắn đi, ngươi xem bọn người Chu Hoa xem, ngay cả bạn hữu thân thích ta cũng không đưa vào.
Hồng Thiên Cửu nghe nói thế thấy cũng đúng, dù sao ông nội y sau lại làm cao thủ cái bang điều này là sung sướng quá rồi.
Chu Hoa lúc này mới hô lên:
- Lý đại ca, huynh thật không công bằng.
Lý Kỳ trừng trừng mắt nói:
- Mập à, ngươi đừng gây náo nhiệt nữa, đi thôi chúng ta vào rồi nói sau.
Tiến vào bên trong khách nhân còn lại cũng đều vây quanh hắn, mỗi người một câu dù sao cũng không nói khỏi chủ đề của truyện Anh Hùng Xạ Điêu.
- Lý sư phó, chuyện xưa ngươi kể thật hay, chân thực, có thể nói tương ứng với Tam Quốc Diễn Nghĩa.
- Đúng vậy sao? Cảm ơn, cảm ơn!
Một người hỏi:
- Lý sư phó, trong truyện có nhắc tới Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung Thần Thông nhưng một người qua đời tự xưng là đệ nhất thiên hạ như vậy bốn người còn lại ai lợi hại hơn?
- Đương nhiên Thất Công võ nghệ cao cường nhất thiên hạ rồi.
Lý Kỳ còn chưa mở miệng Hồng Thiên Cửu đã khẩn trương la to.
Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói:
- Sau này các ngươi sẽ biết thôi.
- Còn Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng có lợi hại như Giáng Long Thập Bát Chưởng không?
- Sau này sẽ viết đến.
- Chậc, nhưng nhân vật chính trong truyện lại là tên tiểu tử Quách Tĩnh kia, sau này võ công của Quách Tĩnh có cao hơn bốn người kia không?
- Các người tiếp tục xem tiếp sẽ biết.
- Chúng tôi cũng muốn, hận không thể đọc một hơi được vì năm ngày huynh mới viết ra một xíu, sao đủ nhai chứ.
Câu nói vừa rồi được mọi người đều đồng tình, la hét bảo Lý Kỳ viết nhiều lên.
Lý Kỳ bất đắc dĩ nói:
- Thật sự xin lỗi, các vị hẳn cũng biết hiện giờ ta phải phụng mệnh hoàng thượng căn bản không có thời gian, sở dĩ năm ngày một chương chính phải nhờ Phong nương tử hỗ trợ, thật có lỗi, có lỗi.
Mọi người nghe qua nhất thời cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, Lý Kỳ cũng vì phụng mệnh Hoàng thượng nên bọn họ sao dám nói nhiều.
Đúng lúc này từ lầu hai một người bỗng nhiên reo lên:
- Lý sư phó, huynh thật keo kiệt.
Lý Kỳ đưa mắt nhìn lại, đúng là thiếu công tử Đặng Xuân cười nói:
- Đặng công tử, ta đã nói ta thật sự không có thời gian.
Đặng Xuân cười nói:
- Chuyện xưa này của huynh thật sự rất hay, năm ngày ra một chương ta thấy cũng đủ rồi, nhưng trong truyện huynh có nhắc đến những món ăn ngon, sao trong Túy Tiên Cư không thấy? Không biết Lý sư phó huynh đợi đến khi nào mới nấu bán ở Túy Tiên Cư, bao nhiêu tiền ta cũng muốn nếm qua.
Lời này vừa nói ra khiến những người trong điếm lập tức bàn luận.
Lúc này trên lầu ba đột nhiên có tiếng cười sang sảng, chỉ nghe một âm thanh già nua phát ra:
- Thanh sơn ẩn ẩn thủy điều điều. Thu tận giang nam thảo vị điêu. Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ. Ngọc nhân hà xử giáo xuy tiêu.
Dùng câu thơ để chỉ tên đồ ăn thật sự hay đến cực điểm, lão phu cũng muốn nếm thử chút đạo Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ.
Lý Kỳ ngẩn đầu nhìn lên, người vừa nói chuyện chính là Thái Kinh, đồng thời bên cạnh lão còn có một vị cô nương xinh đẹp tuyệt trần, người đó chính là Phong Nghi Nô.
*****
Mọi người nhìn thấy Phong Nghi Nô và Thái Kinh đi cùng nhau, trong lòng không khỏi thương tiếc.
Lão già chết tiệc này cũng tới góp vui sao? Lão còn nhìn Phong Nghi Nô thật dâm đãng, khiến người ta căm phẫn. Trong lòng Lý Kỳ khinh bỉ nhưng ngoài miệng vẫn ra vẻ kinh ngạc:
- Thái sư, tại sao đại nhân cũng tới đây?
Hắn vừa nói khiến mọi người nhìn Phong Nghi Nô cũng bừng tĩnh, hành lễ nói:
- Tiểu nhân (chất nhi) tham kiến Thái sư (Thái bá bá).
- Miễn lễ, miễn lễ ở nơi này các vị không cần đa lễ.
Thái Kinh khoát tay, hướng lầu một nơi có Lý Kỳ cười nói:
- Từ khi ngươi ra truyện Anh Hùng Xạ Điêu, lão phu cứ cách năm ngày lại đến một chuyến, thật sự ngươi viết rất hay.
- Thái sư quá khen.
Lý Kỳ chắp tay hướng Phong Nghi Nô cười nói:
- Phong nương tử không ngờ cô vì truyện Anh Hùng Xạ Điêu mà đến đây.
Phong Nghi Nô nhẹ lắc đầu nói:
- Chính Thái sư mời ta đến.
Thái Kinh gật đầu:
- Đúng vậy, Phong Nghi Nô đích thật chính lão phu mời nàng tới, tuy nhiên đều tại ngươi.
Lý Kỳ sửng sốt nghi ngờ nói:
- Thái sư nói vậy là có ý gì?
Thái Kinh cười ha hả nói:
- Mới sáng sớm hôm nay lão phu đã tới Túy Tiên Cư rồi, vì muốn xem nội dung tiếp theo sẽ thế nào nhưng khi đọc qua một nửa lão phu bị câu Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ hấp dẫn, kỳ thật đây là bài thơ Đỗ Mục mà lão phu yêu thích nhất, lúc ấy lão phu muốn tìm ngươi hỏi nhưng lão phu cũng biết hiện tại ngươi có nhiều chuyện cũng không muốn quấy rầy ngươi, đột nhiên lão phu nghĩ đến Phong nương tử cũng có phần tham dự nên phái người mời nàng đến đây, hỏi xem nàng đã từng xem qua Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ chưa, nhưng Phong nương tử chưa có, may mắn đúng lúc ngươi tới đây, đúng lúc có thể cho lão phu dùng.
Mẹ nó chứ, đồ vật, món ăn trong chuyện xưa mà cũng tin tưởng được, Lý Kỳ làm vẻ khó khăn nói:
- Thái sư thật sự nghĩ có Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ sao?
Thái Kinh gật đầu nói:
- Không lẽ không có sao?
Lại có người reo lên:
- Chúng ta đang nghĩ cách nếm thử.
Hồng Thiên Cửu sợ thiên hạ bấn loạn nên ồn ào nói:
- Đúng thế, chính là đại ca, ngươi cũng đừng cất giấu nữa mau bộc lộ tài năng để chúng ta mở mang tầm mắt đi.
Phong Nghi Nô khẽ mỉm cười nói:
- Kỳ thật ta cũng muốn nếm thử.
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Nhưng đây chỉ là món ăn trong truyện thôi.
Thái Kinh khoát tay nói:
- Nói đến Giáng Long Thập Bát Chưởng, Lạc Anh Thần Kiếm chưởng lão phu nhất định nghĩ do ngươi bịa đặt ra, trong thiên hạ làm gì có công phu như thế, lão phu cũng chưa từng nghe qua nhưng bản thân ngươi là đầu bếp, căn bản không thể bịa đặt món ăn trong đó, điều này ngươi có nói gì cũng không thông.
Mọi người nghe giải thích cũng cảm thấy có đạo lý, liên tiếp gật đầu, cùng lúc đó tiếng hô cũng càng lúc càng lớn.
Thật dữ dội, truyện này thật sự do hắn viết đấy đương nhiên sẽ không bịa đặt ra món ăn, nhưng vấn đề hắn không nghĩ tới các người lại yêu cầu một mực muốn ăn món kia chứ. Nếu nghĩ tới điều này hắn ta đã không tự đào hầm chôn chính mình rồi.
Lý Kỳ buồn bực nhìn Thái Kinh cũng không biết nên nói thế nào cho tốt.
Kỳ thật lúc trước hắn đọc quan Anh Hùng Xạ Điêu cũng đã thực hiện qua Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, nhưng đồ ăn làm ra và đồ ăn miêu tả trong truyện hoàn toàn khác nhau, hương vị chưa nói dù sao đối với hắn tối đa cũng là chân giò hun khói hoặc ủ đậu hủ mà thôi. Điều đáng sợ chính là khiến người ta thất vọng, từ cách trang trí mà người ta không thấy được Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ và món ăn này có mối liên hệ, hơn nữa nhìn lại không đẹp, chưa nói đến cảm nhận của người khi thưởng thức món ăn.
Đương nhiên khi đó tay nghề làm bếp của hắn còn chưa đạt được đỉnh cao.
Hiện giờ thì khác, những món ăn xưa này nếu nói không làm sẽ khiến người ta có cảm giác hắn nói bừa, hắn một Kim Đạo Trù Vương viết truyện lịch sử mà còn bịa đặt món ăn cũng thật không khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Nhưng việc này cũng chưa nói tới, điều đáng nói khi làm ra khiến người khác thất vọng thì thanh danh gầy dựng bấy lâu của hắn bị hao tổn khá nhiều.
Nên biết rằng nơi đây là Tống triều, toàn thi nhân hầu hết bọn họ là thế, vì sao họ cảm thấy hứng thú với món ăn này đơn giản bởi vì câu thơ kia, nếu thức ăn không diễn được ý thơ làm sao bọn họ nể mặt chứ.
Cho nên lúc này Lý Kỳ cũng cảm thấy khó xử, trong lòng vô cùng buồn bực, Kim gia gia ta xem như bị ngươi đào hố chôn rồi.
Thái Kinh liếc mắt nhìn Lý Kỳ cau mày nói:
- Món này không phải do ngươi bịa ra đó chứ?
Mọi người đều sửng sốt, mở mắt nhìn Lý Kỳ chờ đợi, trong lòng bọn họ tài nấu nướng của Lý Kỳ có thể nói đạt được tuyệt đỉnh công phu không có gì để bàn cãi.
Lý Kỳ ngượng ngùng cười, nhìn qua mọi người thấy ai cũng nhìn hắn tràn đầy hy vọng, thầm kêu một tiếng khổ, làm cũng chết không làm cũng chết thôi đành liều mạng. Lúc trước vì tay nghề của hắn còn hạn chế nên không thể chế ra món ăn này, hiện tại tay nghề của hắn đã tiến khá xa, với năng lực hiện tại rất có thể làm ra được Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ. Hắn mím môi phùng má nói:
- Sao có thể chứ, nếu ta viết được đương nhiên sẽ làm được.
Mọi người nghe thấy thế không khỏi hưng phấn.
Thái Kinh cười ha hả hài lòng nói:
- Lão phu biết ngươi sẽ không làm lão phu thất vọng.
Những lời này để làm được đã hãy nói, Lý Kỳ ngượng ngùng cười không dám nhận.
Thái Kinh lại nói.
- Vậy ngươi đi làm đi lão phu sẽ chờ ở đây.
- Thì....
Lý Kỳ ngượng ngùng cười, dùng kế hoãn binh:
- Là như vầy, trong câu chuyện ta viết dùng từ ngữ miêu tả thì khá đơn giản nhưng thực chất vật liệu phải được chuẩn bị khá phức tạp, vì thế cần chuẩn bị một vài thứ có lẽ ngày mai các vị mới được nếm thử.
- Còn phải đợi đến ngày mai ư?
Lý Kỳ gật đầu cười nói:
- Bởi vì ta bây giờ chưa chuẩn bị gì cả.
Thái Kinh lộ vẻ vô cùng thất vọng nhưng cũng không cưỡng cầu, gật đầu nói:
- Đúng vậy, muốn làm việc tốt thường hay vất vả, lão phu sẽ cố đợi đến ngày mai.
Những người còn lại thấy Thái Kinh nói vậy tự nhiên cũng không dám nói gì thêm.
Nhưng Lý Kỳ còn chưa được nghỉ ngơi chút nào lại nghe ngoài cửa có người gọi:
- Lý Kỳ, Lý Kỳ, khụ khụ khụ......
Mọi người quay đầu nhìn lại chỉ thấy Cao Nha Nội che ngực nghiêng ngả lảo đảo đi đến.
- Ca ca (Nha nội).
Hồng Thiên Cửu và Lục Thiên sắc mặt thất kinh, vội nhanh chóng tiến đến đỡ Cao Nha Nội.
Sài Thông buồn bực nói:
- Nha Nội, không phải ngươi đi vệ sinh sao, tại sao lại biến thành bộ dáng thế này, không phải ngươi bị ai đánh lén chứ?
- Sài Thông ngươi nói bậy gì thế? Bản đại ca vốn đi luyện Giáng Long Thập Bát Chưởng. Khụ khụ khụ....
Hồng Thiên Cửu cả kinh nói:
- Ca ca không phải huynh bị thương tổn nội lực đó chứ?
Toát mồ hôi, nội lực bị thương tổn? Hai người này đúng ma nhập rồi, khóe miệng Lý Kỳ nhếch lên nhưng trong lòng nghi hoặc không ngừng, vừa rồi đích thực hắn có cho Cao Nha Nội một chưởng, nhưng cũng không đến nỗi bị thê thảm thế này, chẳng lẽ gã ta cố ý diễn trò ư?
Cao Nha Nội nức nở nói:
- Tiểu Cửu, đúng như lời ngươi nói thì ca ca vui chết đi được, đáng tiếc không phải.
Y nói xong bỗng nhiên đưa tay hướng người Lý Kỳ chỉ nói:
- Lý Kỳ, tất cả tại ngươi.
- Trách ta?
- Đúng vậy, đều tại ngươi không dạy bảo con súc sinh kia.
- Cái gì súc sinh?
- Đều do ngựa của ngươi.
Lý Kỳ càng nghe càng hồ đồ, buồn bực nói:
- Ngựa thì có quan hệ gì?
Cao Nha Nội buồn bực nói:
- Ngươi còn nói nữa, mới vừa rồi ta đã nghĩ ngươi cho ta mượn vật cưỡi luyện tập chiêu Phi Long Tại Thiên, khi ta vừa xuống chưởng, con súc sinh kia liền bật người đá ta. Ôi! Đau chết mất.
Mọi người nghe nói thế đều buồn cười, nếu không kiêng kỵ danh tiếng của Cao Nha Nội họ đã sớm bật cười to.
Sắc mặt Lý Kỳ căng thẳng, vội hỏi:
- Con ngựa của ta không sao chứ?
- Ha ha.
Thái Kinh nghe hỏi thế thật sự không nhịn được cười, bật cười ha hả.
- Hả? Thái bá bá sao người cũng ở đây. Ti, Phong nương tử.
Cao Nha Nội đột nhiên nhảy dựng lên, đẩy Lục Thiên và Hồng Thiên Cửu hướng Phong Nghi Nô cười nói:
- Phong nương tử, nàng đến đây lúc nào?
Phong Nghi Nô mỉm cười nói:
- Tới sáng nay.
Hồng Thiên Cửu buồn bực nói:
- Ca ca, huynh không đau nữa à?
Cao Nha Nội hừ nói:
- Nội lực ta thâm hậu với chút vết thương nhỏ đó có đáng là gì.
Tên chết tiệt này không hổ danh là dâm tặc, nhìn thấy mỹ nữ không những nửa người dưới chết mà toàn thân đều chết lặng, khâm phục, khâm phục. Lý Kỳ trợn mắt chắp tay nói:
- Các vị cứ từ từ tán gẫu, ta vào bếp trước.
Ngoại trừ Cao Nha Nội, những người còn lại đều biết hắn chuẩn bị Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, chẳng những không hỏi gì mà còn nhường đường cho hắn đi, ngay cả Cao Nha Nội muốn gọi Lý Kỳ lấy lại công đạo cũng bị Hồng Thiên Cửu ngăn cản.
Lý Kỳ vừa vào bếp Ngô Tiểu Lục, Trần Tiểu Trụ liền xông tới.
Ngô Tiểu Lục nói:
- Lý ca, món ăn Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ làm từ đậu hủ và chân giò hun khói, cần gì phải chuẩn bị một ngày, hì hì, có phải huynh cố ý làm mất hứng thú của họ không?
Ba!
Lý Kỳ đánh lên đầu hắn một cái nói:
- Ngươi đi lấy khối đậu hủ sắt ra hai mươi bốn quả cầu nhỏ cho ta.
Ngô Tiểu Lục bợ đầu, ủy khuất nói:
- Ta sẽ dùng chiêu Lan Hoa Phất Huyệt Thủ.
- Lan Hoa Phất Huyệt Thủ?
Lý Kỳ sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, thiếu chút nữa sút một cước, hừ nói:
- Đây chẳng qua do ta biên ra đấy, ta cũng không biết thứ gì là Lan Hoa Phất Huyệt Thủ cả. Con mẹ nó! Ngươi cho rằng Độc Cô Cửu Kiếm có thể dùng nhánh cây hả.
Nói đến đây hắn lại thở dài, kiên nhẫn nói:
- Đậu hủ cực mềm non, phải viên nó thành hình tròn, không dễ chút nào.
Ngô Tiểu Lục kinh hãi nói:
- Chẳng lẽ trước kia ca ca chưa từng làm qua?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Ta nói không dễ chứ ta không nói không làm dược, kỳ thật đậu hủ viên thành hai mươi bốn tiểu cầu nhỏ ta có thể làm được nhưng vấn đề là....
- Là gì?
Lý Kỳ cười nói:
- Để các ngươi làm một lần cho biết, tốt lắm trời không còn sớm nữa các ngươi nhanh đi đi, không cần để ý đến ta.
Không thể không nói món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ làm khó Lý Kỳ, hắn suy nghĩ cả buổi cũng không hiểu rõ ràng, hơn nữa lại cảm giác đầu choáng váng. Lúc này ăn cơm trưa xong hắn ra sau viện ngủ, sau tỉnh lại lại vào bếp, nhìn đông nhìn tây, nhìn thứ gì cũng chán.
Đám người Ngô Tiểu Lục cảm thấy nghi hoặc nhưng lại không dám quấy rầy hắn, trong lòng cũng cảm thấy nao nao.
Thời gian hai ngày trôi qua, người đến đều đông đủ, lúc này đến đây đều chứng tỏ họ muốn thưởng thức món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, điều này không thể không tăng áp lực cho Lý Kỳ.
Hiện giờ trong phòng bếp chỉ còn lại Lý Kỳ, còn bọn người Ngô Tiểu Lục làm lụng cả ngày mệt mỏi, tạm thời Lý Kỳ không cần hỗ trợ, trước tiên cho bọn họ về nghỉ ngơi trước, chỉ còn lại mình hắn trong bếp. Hắn đứng dựa lưng vào bếp hai mắt ngơ ngác nhìn khối đậu hủ trắng nõn trên bàn.
Cốc cốc cốc.
Đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa làm Lý Kỳ như bừng tỉnh, hắn quay đầu nhìn lại, thấy một cô nương xinh đẹp tuyệt trần đứng nơi đó, đó không ai khách chính là Phong Nghi Nô, hắn ngạc nhiên ồ lên một tiếng nói:
- Phong nương tử? Cô cô... Sao cô còn chưa đi?
Phong Nghi Nô đi đến nói:
- Ta vốn đã đi về nhưng trong lòng muốn biết món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ nên tới đây xem ngươi chế biến thế nào.
Lý kỳ cười khổ một tiếng lắc đầu, tay hướng bàn chỉ.
Phong Nghi Nô nhìn theo ngón tay của hắn, bất giác sửng sốt giật mình nói:
- Cái này là Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ sao?
Nhưng nhìn thấy bên cạnh bàn có lò lửa lớn, trên bàn có một mâm đặt đậu hủ trắng bóng, không chỉ trắng sáng mà nó còn có hình dạng như trứng chim.
Hình tượng món ăn Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ của Hoàng Dung trong truyện trong phút chốc đổ ầm ầm, kèm theo sự thất vọng trong lòng Phong Nghi Nô. Nàng ta vừa kinh ngạc vừa thất vọng không chỉ vẻ ngoài của món ăn mà còn không thể tin được món ăn khó coi như vậy lại được làm từ tay Lý Kỳ.
Lý Kỳ dường như thấu hiểu được tâm tư của nàng, cười nói:
- Cô đừng hiểu lầm, món này không phải ta làm đâu là Lục tử làm đấy kết quả dù có đói bụng y cũng không ăn nổi, chỉ có hai mươi viên minh châu là không giống còn lại đều khá giống.
Lông mày đen của Phong Nghi Nô nhăn nhó nói:
- Đúng vậy, ta còn nhớ rõ trong sách có viết như vậy "Trước tiên mang một chân giò hun khói khoét hai mươi bốn lỗ, mang đậu hủ tạo thành hai mươi bốn tiểu cầu để vào đó, kẹp trong chân giò hun khói chưng lên, khi chưng chín chân giò có màu tươi ngon, đậu hủ đông lại, chân giò lại vứt bỏ không ăn nhưng Hoàng Dung đã mang cho Hồng Thất Công, Hồng Thất Công có thể không ăn sao? Hơn nữa vì sao huynh không tự mình làm chẳng lẽ huynh không biết làm? Điều này không thể nào, chẳng phải truyện này do huynh viết sao?
Xin đấy, Kim gia gia hắn không lừa được, thật đúng là gây nghiệp. Lý Kỳ cười ngượng nói:
- Lời này cô nói cũng không sai, nhưng dù sao cũng là viết truyện, chỉ theo đuổi ý cảnh hơn nữa trong truyện công phu là mục tiêu chính bằng không ta viết quyển nấu ăn rồi.
Phong Nghi Nô che miệng cười khúc khích:
- Vậy cũng tốt.
Lý Kỳ trợn mắt nói:
- Nếu cô muốn nhìn thì cô tự viết đi.
Phong Nghi Nô thấy Lý Kỳ có vẻ buồn bực, lập tức không cười nữa nghiêm mặt nói:
- Nói như thế món ăn này ngươi chưa nghĩ ra, ngươi cũng chưa làm qua món này đúng không?
Lý Kỳ cũng không giấu diếm nàng, thoáng gật đầu:
- Cũng có thể nói như vậy.
*****
- Vậy nên làm thế nào cho đúng? Nhưng ngươi đồng ý với Thái sư rồi, còn khách nữa chứ, ai cũng mong đợi món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ do ngươi làm đó.
Phong Nghi Nô không khỏi lo lắng, kỳ thật lúc trưa nàng cũng nhìn ra được tâm tư khác thường của Lý Kỳ, chính vậy nên nàng mới đi qua đây xem thế nào.
Lý Kỳ thở dài nói:
- Không phải ta đang suy nghĩ sao?
Phong Nghi Nô thấy Lý Kỳ đang u sầu, lại ra vẻ thoải mái nói:
- Dù vậy, chỉ cần làm món ăn đơn giản tương đương với Kim Đao Trù Vương là được.
- Đơn giản?
Lý Kỳ cười cười nói:
- Nói đơn giản chỉ có viết là đơn giản nhưng cô có biết trong tài liệu càng đơn giản lại càng khó làm không? Cá muối thì ai cũng có thể làm nhưng quan trọng hơn kém nhau ở hương vị, muốn đậu hủ giống trứng gà thì cũng không dễ dàng, hơn nữa món ăn này khó ở chỗ cần kết hợp giữa ý cảnh và sự thật.
- Kết hợp giữa ý cảnh và sự thật sao?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Không sai, cô cũng biết sự tồn tại của món ăn này.
Phong Nghi Nô cười nói:
- Đương nhiên biết, đây là một bài thơ của Đỗ Mục làm, bài này là "Ký Dương Châu Hàn xước phán quan".
Lý Kỳ lại hỏi:
- Vậy cô cảm thấy bài thơ này thế nào?
Phong Nghi Nô cười nói:
- Bài thơ này quan niệm hay tuyệt, từ ngữ phóng khoáng, vô cùng thú vị đương nhiên là một tác phẩm tuyệt vời.
Lý Kỳ lại chỉ vào Ngô Tiểu Lục làm món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ nói:
- Cô không thấy món ăn này tuyệt đẹp sao?
Phong Nghi Nô lắc đầu cười nói:
- Món ăn này tuyệt không thể nào xuất phát từ tay Hoàng Dung được, ngược lại như xuất phát từ tay Sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ.
Nói xong nàng không kìm được bật cười khanh khách.
Lý Kỳ cũng không kiềm nổi cười ha hả rồi lại thở dài nói:
- Cô cũng biết hiện ta đang khó khăn nếu theo đuổi hương vị sẽ làm mất đi tính nghệ thuật, nhưng để nó mang tính nghệ thuật vốn có có lẽ sẽ mất đi hương vị, thật sự khó có thể trọn vẹn cả hai.
Phong Nghi Nô thoáng gật đầu trầm ngâm một lát bỗng nhiên nói:
- Tuy nhiên ta nghĩ tính chất nghệ thuật chính là phải hợp tình hợp cảnh, nếu cố ý làm thêm có vẻ hơi mềm mại rồi, ngươi theo đuổi ý cảnh thì câu nệ gì chuyện xưa?
Mặt mày Lý Kỳ ngơ ngác nhìn Phong Nghi Nô.
Phong Nghi Nô bị Lý Kỳ nhìn chăm chăm sắc mặt đỏ lên e lệ nói:
- Ngươi nhìn ta làm gì?
Lý Kỳ nao nao, dường như không nghe thấy Phong Nghi Nô nói cái gì, nghiêm túc nói:
- Cô nói không sai, ta chính đang quá xem trọng theo cách miêu tả trong sách, nên mới bị trói buộc trong đó khó trách ta không thể nào nghĩ ra, nếu chỉ là đậu hủ và chân giò hun khói thì không thể mang đầy đủ mỹ vị? Ta hoàn toàn có thể tăng thêm món ăn khác vào trong tài liệu bất kể là gì miễn có thể kết hợp với hai loại này là được, có thể khiến món ăn ngon hơn.
Hắn nói xong lại lâm vào trầm tư.
Phong Nghi Nô lén nhìn Lý Kỳ, thấy bộ dạng hắn khá nghiêm túc nên cũng không dám quấy rầy, lại nhìn vào ánh mắt hắn, khóe miệng vô ý lại mỉm cười giảo hoạt.
Hai người giữ trạng thái yên tĩnh này đến khoảng một nén hương.
- Cá!
Lý Kỳ bỗng nhiên kêu lên một tiêng sợ hãi, hai mày lộ tia nhìn hưng phấn.
Phong Nghi Nô hết hồn, cả nửa ngày mới hồi phục tinh thần, hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Lý Kỳ đắc ý cười ha hả nói:
- Ta nghĩ được nên làm thế nào để chế món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ rồi.
Phong Nghi Nô nghe nói thế cũng vui mừng ra mặt vội hỏi:
- Làm thế nào?
- Chính là...
Lý Kỳ nói xong ánh mắt hướng cửa sổ nhìn, cười nói:
- Được rồi, hôm nay trời đã tối, ta phải đưa cô về.
Phong Nghi Nô sao có thể nguyện ý rời khỏi chứ, nàng ta nói:
- Nếu đã trễ rồi mà ngươi cứ thế đuổi ta đi không thấy có chút không hợp đạo lý à.
Lý Kỳ cười khổ:
- Thực không dám giấu diếm, ta còn phải chuẩn bị ít đồ nên ngày mai mới có thể làm được.
- Ngày mai?
- Ừ.
Phong Nghi Nô có chút kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ ngươi không làm thử trước sao?
Lý Kỳ tự tin cười nói:
- Vừa rồi cô cũng nói nghệ thuật chính là động cơ, nó phải hợp với tình cảnh mà làm nếu đã như vậy ta cần chi phải làm trước chứ? Chẳng lẽ Đỗ Mục viết bài thơ kia cũng viết nháp ra một lần sao?
Mắt Phong Nghi Nô sáng ngời, thoáng gật đầu:
- Ngươi nói cũng đúng, tuy nhiên ta thực sự háo hức thử món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ của ngươi.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Vậy ngày mai đến sớm một chút.
- Nhất định, nhất định.
.
Sáng sớm hôm sau mọi người háo hức chờ đón một ngày mới, đường Biện Hà người, ngựa qua lại đông đúc.
Gần đây, tình hình như thế thường xuyên phát sinh ở Biện Hà, bình thường khi nào có chương Anh Hùng Xạ Điêu mới thế nhưng truyện này vừa phát hành hôm qua, hôm nay vẫn đông như vậy thật khiến cho người ta cảm thấy kỳ thú.
Nguyên nhân trong đó có lẽ hôm qua Lý Kỳ lớn tiếng nói sẽ chế tạo ra món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ kia, đầu bếp tài giỏi như Lý Kỳ lúc bấy giờ khó mà có được, ngày hôm nay hắn phải làm món này, lại là món xuất hiện trong truyện Anh Hùng Xạ Điêu, hai lực hút này thật có sức hút đối với nhiều người.
Không cần nói nữa, đó chính là khách hàng của Túy Tiên Cư, ngay cả Tần phu nhân, Ngô Phúc Vinh, Thái Mẫn Đức, đám người Phàn Thái Bạch cũng tiến đến với mong muốn nếm thử món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ kia.
Thời gian dùng điểm tâm sáng chưa qua bao lâu Túy Tiên Cư đã chật ních người, tuy rằng Lý Kỳ không nói làm khi nào nhưng vì Túy Tiên Cư là nơi không quá rộng nếu đi trễ sẽ không có chỗ ngồi, hiện giờ phán đoán của bọn họ cũng không sai.
Trong lúc mọi người tập trung đông đủ gần hết buổi sáng nhưng trong phòng bếp vẫn không có chút động tĩnh, từ sáng cửa phòng bếp đã khóa trái nên không ai biết tình hình bên trong thế nào.
- Ôi, Lý đại ca còn không mau ra đi, ta chết đói mất thôi.
Hồng Thiên Cửu ngồi vào bàn, không ốm mà rên.
Chu Hòa nhìn trà bánh đầy bàn tức giận nói:
- Tiểu Cửu, trên bàn có nhiều thức ăn như thế nếu ngươi cảm thấy đói bụng thì dùng trước đi.
Hồng Thiên Cửu hừ nói:
- Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là ảo giác mỹ vị, chính Lý đại ca dạy ta đấy.
- Ta đâu có hỏi gì.
- Lý Kỳ làm gì thế không biết? Đúng khiến người ta dễ chết vì đợi mất thôi.
Cao Nha Nội vây quanh bàn đi tới đi lui, miệng vẫn huyên thuyên thì thầm.
Sài Thông thấy y đi qua đi lại choáng váng, nói:
- Ta nói Nha Nội này, ngươi có ngồi xuống không đừng có qua lại lắc lư hoài.
Cao Nha Nội ngừng lại nói:
- Được rồi, vậy ngươi kêu Lý Kỳ mở cửa bếp ra.
Sài Thông khoát tay nói:
- Ngươi còn đi nữa à?
Cao Nha Nội phủi miệng hừ nói:
- Cẩn thận ta cho ngươi chiêu Phi Long Tại Thiên đấy.
Nhưng vào lúc này đột nhiên một kẻ nhàn rỗi chen lấn tiến vào, nói nhỏ bên tai Cao Nha Nội vài câu.
Cao Nha Nội kinh ngạc nói:
- Chuyện này là thật sao?
Người nọ gật đầu nói:
- Ừ lập tức đến ngay.
Cao Nha Nội khẩn trương kéo vạt áo vội vội vàng vàng hướng cửa ngoài chạy đi.
Nhưng khi y ra ngoài cửa liền thấy đám người cầm đầu là Cao Cầu, Bạch Thì Trung, Vương Trọng Lăng đi theo bọn họ có bảy tám hộ vệ theo.
Khách nhân thấy vội đứng nép qua một bên.
- Phụ thân, người đến sớm thế, Lý Kỳ chưa thấy có động tĩnh gì cả.
Cao Nha Nội buồn bực nói.
Cao Cầu lườm y một cái, đột nhiên trên lầu truyền đến tiếng cười vang dội:
- Thái Úy, Hữu tướng, Vương thị lang đã lâu không gặp.
Đã thấy Thái Kinh từ trên lầu đi xuống.
- Thái sư.
Ba người chắp tay đáp lễ nói.
Thái Kinh đi đến trước bọn họ hạ giọng nói:
- Lão phu nghe nói người nọ cũng tới?
Cao Cầu thoáng gật đầu nói:
- Đợi chút đi, chúng ta cứ đi lên rồi nói sau.
Nói xong liền xông lên lầu.
Một lát sau lại vài người nữa tới, một người đứng đầu cải trang vi hành chính là Tống Huy Tông, Lương Sư Thành và Tả Bá Thanh đi hai bên, đám người Cao Cầu đi trước mở đường. Chính thế ngoại trừ đám người Cao Nha Nội những người còn lại không chú ý đến chuyện này.
- Chao ôi! Người đến nhiều thế!
Tống Huy Tông khẽ liếc mắt một cái mỉm cười sau đó lập tức hướng trên lầu thẳng tiến.
Lương Sư Thành đưa mắt liếc qua một cái ngăn cản Cao Nha Nội tiến lên, sau đó theo sát Tống Huy Tông đi lên lầu.
Mấy người này cùng tiến lên phòng Thiên Thượng Nhân Gian.
Đám người Thái Kinh vội đứng dậy thi lễ.
- Không cần đa lễ.
Tống Huy Tông vung tay cười nói:
- Hẳn ta không đến muộn.
Thái Kinh cười khổ:
- Tính tình tên tiểu tử này đại quan nhân cũng biết, sao hắn có thể dễ dàng để chúng ta nhìn thấy đồ ăn kia chứ?
- Không sao, không sao.
Tống Huy Tông cười ha hả đắc ý nói:
- Đúng lúc truyện Anh Hùng Xạ Điêu ta chưa kịp xem, hiện giờ cần xem qua thế nào.
Thái Kinh kinh ngạc nói:
- Đại quan nhân cũng thích truyện này sao?
Tống Huy Tông gật đầu nói:
- Ừ, cách viết này khá thú vị, phong cách cũng khác người, ta cũng muốn đọc qua.
Thái Kinh khẽ nhíu mày cười nói:
- Tiểu từ này viết truyện đó quả không tệ, nhưng có nhiều chỗ viết không suy nghĩ, dù sao cũng có thể là do tuổi trẻ.
Tống Huy Tông cười ha hả nói:
- Thái sư nói Giáng Long Thập Bát Chưởng sao?
Thái Kinh sửng sốt nói:
- Đại quan nhân cũng biết sao?
Kỳ thật hôm qua lão định nói chi tiết này với Lý Kỳ nhưng lại bị món ăn Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ làm quên mất.
Tống Huy Tông gật gật đầu nói:
- Thái sư không nên xem thường hắn, từ trước đến giờ hắn làm việc luôn luôn cẩn thận, kỳ thật trước đây hắn có đề cập với ta chuyện này cũng giải thích chiêu Giáng Long Thập Bát Chưởng, bên trong chiêu thức này đều lấy từ Kinh Dịch mà Giánglong lấy từ ý nghĩa của Kim long vừa xuất hiện, tứ phương hàng phục, chính ta cho phép hắn viết đấy.
Tên tiểu tử này thật sự đủ thông minh đấy, nếu điều này hắn đã thuyết phục được thật khiến lão ta lo lắng không công, Thái Kinh chắp tay cười nói:
- Nếu đại quan nhân nói như vậy lão phu đã hiểu được vì sao Lý Kỳ viết Giáng Long Thập Bát Chưởng có công phu oai hùng như thế, không có gì kiên cố mà không phái được, tràn đầy khí phách, thật sự rất phong độ.
Tống Huy Tông cười ha hả.
Mọi người lại lấy truyện ra làm đề tài nói chuyện, hôm qua Tống Huy Tông lại muốn đọc truyện này.
Những người còn lại thấy Tống Huy Tông nồng nhiệt như vậy cũng không dám nói gì chỉ thưởng thức trà.
Qua một lúc lâu, Tống Huy Tông cũng xem đến chương có Kháng Long Hữu Hối, ông ta xem xong cười dài nói:
- Thì ra là thế, khó trách mọi người bên ngoài mong chờ đến vậy, ta thấy mọi người không chỉ chờ mong món ăn của hắn mà còn muốn mở mang kiến thức nói Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ.
Nói xong ông ta đưa mắt nhìn trời đất, thấy đã trưa liền cau mà mói:
- Tại sao còn chưa ra?
Ông ta còn chưa dứt lời chợt nghe có người kêu lên:
- Ra rồi, đã ra rồi, Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ ra rồi.
Đám người Tống Huy Tông không nhịn được khẩn trương đứng lên đến trước cửa sổ, vì cách xa như vậy nên nhìn không rõ lắm, người xung quanh lại hướng lầu dưới mà tiến.
Đợi khi bọn họ vào đại sảnh lầu một lại nhìn thấy Lý Kỳ, đám người Ngô Tiểu Lục trong bếp đi ra, ngoài ra còn có một người khiến người ta kinh ngạc đó chính là Phong Nghi Nô cũng ở bên cạnh.
Chỉ thấy Ngô Tiểu Lục, Trần Tiểu Trụ phụ giúp kéo chiếc xe gỗ lớn, phía dưới có đặt một hỏa lò phía trên có một thiết bị lớn chụp lại, được nhanh chóng đưa tới phía trước.
Mọi người nhìn thấy đều tò mò vô cùng, trong lòng háo hức muốn xem
- Ôi, đại ca, cuối cùng huynh cũng đi ra.
Đám người Hồng Thiên Cửu khẩn trương vây tới.
Cao Nha Nội sốt ruột không chịu nổi nói:
- Mau để ta xem trước một chút.
Lý Kỳ vội ngăn bọn họ lại:
- Mấy người các ngươi chớ làm loạn, không được làm hỏng món ăn của ta đặc biệt là tên Nha Nội kia, người ngươi có nội lực cẩn thận chấn động phá hỏng món ăn này.
Cao Nha Nội nghe hắn nói như vậy không khỏi mừng rỡ khẩn trương né qua một bên.
Phong Nghi Nô khẽ mỉm cười thầm nghĩ tên này thật đúng là lợi hại, tùy tiện nói hai câu mà cũng khiến tên Cao Nha Nội này không dám hó hé.
Lý Kỳ đẩy xe hướng mọi người chắp tay:
- Đã để các vị đợi lâu, tại hạ thật sự áy náy không nguôi, nhưng trình tự chế biến món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ cực kỳ phức tạp vì vậy hy vọng mọi người thứ lỗi.
Ngụ ý nói món này có ít nên không thể phục vụ hết nhiều người được.
Mọi người nghe nói biết đó cũng không còn cách nào, đều chuẩn bị tinh thần cũng nghĩ cho dù không ăn được thì nhìn cũng tốt.
Chợt nghe có người nói:
- Nói gì để nói sau, mau mở ra để ta xem thế nào đã.
Lý Kỳ đưa ánh mắt tìm theo người vừa nói, đám người Cao cầu đều dã đến vội chắp tay chào hỏi nhưng không kịp nói gì Tống Huy Tông đã nói tiếp:
- Mau mở ra đi, ta cũng không muốn đợi thêm nữa.
Hoàng thượng lên tiếng nói thế, Lý Kỳ cũng không dám như nữa sau đó hướng Ngô Tiểu Lục và Trần Tiểu Trụ ra hiệu.
Ngô, Trần hai người, một người kéo khối khăn đặt trên nắp chụp sau đó mới lấy nắp chụp kia xuống, một khối cỗ có sương mù trắng xóa xông ra.
Khiến hai người nhanh chóng dời nắp chụp về phía sau, thiết bị đó chụp lại khiến khói trắng bay lượn lờ hoàn toàn không nhìn rõ không biết được món ăn đó là gì, bỗng nhiên một làn hương thơm ngát bay theo làn khói trắng tỏa ngát khắp nơi.
Tống Huy Tông, đám người Thái Kinh đều chấn động, ngơ ngác nhìn đồng thời hé miệng định nói chợt nghe Cao Nha Nội kêu to:
- Cầu, cầu.
Trong giọng nói đầy ắp sự khiếp sợ.
Tống Huy Tông nhanh chóng quay đầu nhìn, chỉ thấy trong làn khói trắng có vòm cầu lớn như ẩn như hiện, hơi có ánh sáng lóe ra, phong cảnh thoáng như trong mơ, có thể nói món ăn và câu thơ Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ hệt như nhau.
Mọi người vô cùng khiếp sợ.
← Hồi 0533 | Hồi 0535 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác