Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0532

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0532: Đại hội phỏng vấn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Những lời này nói ra đã nhanh chóng thuyết phục được bọn họ, Lý Kỳ khiến bọn họ gọi Thái Mẫn Đức là đông chủ cũng không phải hạ nhục mà hắn biết được bọn họ quyết định theo con đường buôn bán nhưng trong lòng còn có chút vướng mắc, hắn hy vọng có thể giúp bọn chúng loại bỏ mụn nhọt thừa thãi kia.

Mà điều này cũng hết sức đơn giản, có thể nói là thời khắc lịch sử.

Thái Mẫn Đức vô cùng thích thú, ông ta như mê hoặc bởi cảm giác này. Chính thế bảo hắn lập tức thu thập hơn năm mươi người, con cáo già xảo quyệt này cũng rộng lượng dữ.

Việc này đối với thương nhân trước kia mà nói hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Đối với Lý Kỳ cũng không thể trách cứ ông ta, ở đời sau này những công ty tập đoàn tài chính mạnh nhất, những chính khách cũng là con cờ trong tay họ, hắn cười nói:

- Tốt lắm, tốt lắm, rốt cuộc các ngươi cũng bước ra bước đầu tiên, thấy các ngươi đã thỏa mái hơn ta cũng nói cho các người biết hai từ "Đông chủ" này các ngươi quyết định gọi không uổng phí chút nào, một ngày nào đó các ngươi sẽ hiểu được lợi ích trong đó.

Dừng một chút hắn lại nói:

- Tốt lắm, trở lại chủ đề chính, hôm nay các ngươi đến đây chính cho các người lựa chọn lại một lần nữa, lựa chọn công việc thích hợp cho các ngươi. Hôm nay các ngươi sẽ được phỏng vấn cái này được gọi là khoa cử thương giới, đương nhiên yêu cầu cũng không nghiêm khắc như khoa cử, các ngươi không cần khẩn trương. Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là khi phỏng vấn hai bên đều bình đẳng, bọn họ sẽ tìm ra người phù hợp với nhóm mình, người còn lại sẽ tìm được công việc thích hợp như vậy không phải đãi ngộ tốt hơn sao? Có điều này các ngươi nhất định phải nhớ đầu tiên phải hiểu được sở trường của chính mình, tìm khả năng vốn có rồi phát huy bởi vì chỉ có người tài có thể liên tục phát triển, không ngừng thăng tiến, sẽ không bị người khác đào thải hoặc dừng không tiến được. Cách nhìn đối với thương nhân mà nói vô cùng quan trọng, không được giới hạn tầm nhìn. Nói vậy một phần không khiến mọi người bị lạc mà nhất định sẽ hiểu rõ được những điều mình muốn làm sau đó lại cố gắng hướng mục tiêu này vươn xa, hiểu chưa?

- Hiểu ạ.

- Đa tạ đại nhân chỉ giáo, chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ những điều này trong lòng.

Lý Kỳ mỉm cười gật đầu, sau đó vỗ tay nói:

- Được rồi, cuộc phỏng vấn chính thức bắt đầu, các người mau tìm cho chính mình một con đường thích hợp đi.

- Dạ.

Nơi này nhanh chóng trở nên náo nhiệt, mọi người đều châu đầu ghé tai bàn về những điều Lý Kỳ nói thao thao bất tuyệt khi nãy.

Không ngờ Lý Kỳ an bài cuộc phỏng vấn này đương nhiên thực hiện theo cách của người hiện đại, hắn đã thông báo với đám người Thái Mẫn Đức một vài kỹ xảo phỏng vấn, dù sao việc này đối với hắn mà nói vô cùng quan trọng, hắn không muốn vì bất cứ điều gì mà khiến thất bại.

Lý Kỳ thở dài một hơi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nếu có micro như ở hiện đại thì hay biết mấy.

- Đại ca, uống chén trà.

Bạch Thiển Dạ cẩn thận mang ly trà dâng lên đưa về phía Lý Kỳ, nàng khẽ cười ánh mắt có vẻ sùng bái.

- Sinh ra là cha mẹ, người hiểu ta là Thất nương.

Lý Kỳ khẩn trương nhận trà, uống một hơi cạn sạch, trà này là than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi.

Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái, vừa cười vừa nói:

- Đại ca, huynh nên nói những lời nhận xét này với muội sớm, những lời này khiến muội nhận thức được nhiều điều.

Lý Kỳ nhỏ giọng:

- Thất nương, ta không muốn nói xạo với muội.

Bạch Thiển Dạ sửng sốt, lập tức kinh ngạc:

- Chẳng lẽ đại ca.... .

Lý Kỳ cười ha hả:

- Cũng hư cũng thực, chỉ xem thử bọn họ hiểu thế nào.

Bạch Thiển Dạ ôm miệng cười nói:

- Bất kể dù thế nào, những lời đại ca nói thật sự khiến người ta phấn khích, hơn nữa lại có đạo lý, muội nghe mê mẩn luôn.

Nói xong nàng hướng ánh mắt thoáng nhìn bên cạnh, lập tức nghiêm mặt nói:

- Muội đi tuyển người.

Nói xong nàng liền hướng nơi bán hàng Túy Tiên Cư mà đến.

Nàng vừa đi Thái Mẫn Đức liền bước đến, vẻ mặt cảm kích:

- Lý công tử vừa rồi thật sự cảm ơn ngươi, Thái mỗ hôm nay đã đạt tâm nguyện.

Lý Kỳ cười nói:

- Nguyện vọng của viên ngoại không phải thống nhất tửu lâu ở kinh thành sao?

Thái Mẫn Đức bị những lời này của Lý Kỳ làm cho nghẹn lại, khoát tay nói:

- Mong rằng công tử đừng nói những lời này, quá mất mặt, Thái mỗ cám ơn trước.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Viên ngoại tính cảm kích ta như thế nào đây?

- Nếu công tử không chê tiểu điếm đơn sơ thì tối nay tiểu điếm sẽ bày yến tiệc hậu đãi công tử, có được không?

- Cũng được.

Lý Kỳ gật đầu một cái cười nói:

- Hiếm khi được viên ngoại cao hứng như thế, hãy gọi thêm Tứ tiểu công tử, bọn người Chu Tam lang cùng nhau náo nhiệt bữa.

Gọi bọn người đó đến thì Phỉ Thúy Hiên sẽ bị bọn chúng phá hủy, sắc mặt Thái Mẫn Đức cứng đờ ngượng ngùng nói:

- Thái mỗ và Tứ tiểu công tử giao tình không thân thiết nên không cần gọi bọn họ để tránh bị xấu hổ, còn Tiểu Tam để đó, ta đi nói xem sao.

Ông ta nói xong đã vội vội vàng vàng rời đi.

Lý Kỳ quay đầu nhìn lại chỉ thấy Thái lão hiện đang phỏng vấn một vài người, hắn mắng thầm "tên chết tiệt này đừng hứa không đó".

Đang lúc Lý Kỳ còn ngây người, Chu Thanh đã đi tới chắp tay nói:

- Đại nhân, những lời vàng ngọc vừa rồi người nói ra thật sự rất tuyệt, đã cho Chu Thanh được mở tầm mắt.

Lý Kỳ trợn mắt nói:

- Chu viên ngoại, ông nói những lời này đúng thật khách khí quá.

Chu Thanh khẽ mỉm cười lập tức thở nhẹ một tiếng nói:

- Thực không dám dấu diếm, lúc trước đại nhân có nói bảo ta đi buôn tơ lụa ta vô cùng lo lắng, sợ hãi lúc đó có chuyện gì xảy ra, điều căn bản ta không hiểu được mọi chuyện nên làm việc này khiến ta rất hổ thẹn, đến lúc này ta vẫn còn chút sợ nếu chẳng may bọn họ không nghe lời ta thật sự ta không biết nên làm thế nào.

Tên này cũng giống Thái Mẫn Đức, trắng đen gì cũng chơi được, tính cách vốn chỉ làm việc theo bổn phận nên việc buôn bán cũng thế nên việc này đối với hắn có chút lo lắng.

Lý Kỳ cười nói:

- Viên ngoại quá lo lắng rồi, đến lúc đó ông bảo bọn chúng làm gì bọn chúng sẽ làm đó, bọn họ đều biết Trù Đoạn Trang của ông và Túy Tiên Cư có quan hệ hợp tác, chỉ cần ta còn nắm giữ thì bọn họ không dám nhảy nhót trước mặt ông.

Chu Thanh nghe nói thế cảm thấy cũng có lý, ông ta nghĩ thầm sau này nếu thật sự có chuyện gì đại khái có thể gọi Lý Kỳ đến xử lý, dù sao Trù Đoạn Trang cũng có phần của hắn, hắn không thể nào bỏ qua được. Nghĩ đến đây ông ta cũng yên lòng nói:

- Vậy ta cảm ơn đại nhân trước.

- Khách khí khách khí.

Lý Kỳ cười cươi gật đầu hỏi:

- Đúng rồi, nhà xưởng bên kia tiến hành thế nào rồi?

Chu Thanh cười nói:

- Xin đại nhân yên tâm, mọi chuyện hết thẩy đều thuận lợi, từ khi nhà xưởng được xây dựng, có máy may sản lượng tăng lên đáng kể, không còn như trước không có hàng để bán. Tuy nhiên hiện tại nhà xưởng bên đó cần rất nhiều người, thực hi vọng bọn người này có thể giúp đỡ được.

Kỳ thật từ khi Lý Kỳ đi sứ Kim quốc, Trù Đoạn Trang của Chu gia cũng bắt đầu xây dựng, đây có lẽ là dây chuyền sản xuất lớn nhất, điều đáng tiếc chính Lý Kỳ không chứng kiến thời khắc lịch sử này.

Lý Kỳ chắp tay cười nói:

- Chỉ sợ viên ngoại phải dạy bảo bọn họ nhiều hơn.

- Không dám không dám.

Chu Thanh chắp tay đáp lễ nói:

- Đúng rồi, y phục của liên minh Đá cầu đã xong, hôm nay, ta có manh theo cho đại nhân cùng mọi người xem một chút.

- Ô, có không?

Vẻ mặt Lý Kỳ vui vẻ nói:

- Mau lấy cho ta đi xem.

- Đại nhân xin chờ một chút, ta đi lấy ngay.

Chu Thanh nói xong vội vàng rời đi.

Lý Kỳ thừa dịp không làm gì quan sát toàn cảnh, mỗi người đứng xếp hàng trước quày hàng mình đăng ký, người tuy nhiều nhưng đứng đâu vào đấy, ngay ngắn trật tự.

Lúc này Tần Cối đột nhiên đi tới, nhỏ giọng nói:

- Đại nhân, có người tìm ạ?

- Ai?

Tần Cối nhỏ giọng nói:

- Hoàng thượng.

- Cái gì?

Lý Kỳ quát lớn một tiếng lập tức hạ giọng hỏi:

- Hoàng thượng đến?

- Ừ

- Đến đây lúc nào?

- Sau đại nhân một khắc.

- Sao ngươi không nói sớm với ta?

Tần Cối khó xử nói:

- Ta ta làm thế vì không có cơ hội nói.

Lý Kỳ nhíu mày liếc mắt nhìn hắn nói:

- Có phải Hoàng thượng bảo ngươi làm như vậy không?

Tần Cối sửng sốt ngượng ngùng cười không trả lời, tất nhiên điều này do Hoàng thượng bảo y, bằng không chuyện lớn như vậy dù không có cơ hội y cũng sẽ tìm cơ hội để nói với Lý Kỳ. Nhưng vấn đề nếu y nói thẳng với Lý Kỳ, Lý Kỳ sẽ nghi ngờ lòng trung thành của y, hơn nữa hiện giờ dù Lý Kỳ biết rồi cũng hiểu và bỏ qua cho, đấy là chỗ thông minh của y.

Đương nhiên Lý Kỳ sẽ hiểu cho y rồi, điều này lý giải cũng không khó khăn gì:

- Hoàng thượng lúc này đang ở đâu?

Tần Cối hướng phòng làm việc của Lý Kỳ nói:

- Đang ở trong phòng đó.

- Vậy chúng ta mau đi thôi.

- Vâng.

Hai người nhanh chóng hướng phòng có Hoàng thượng mà đến, Tần Cối vừa đi vừa cười nói:

- Đại nhân, nếu người có thể ra mặt sớm một chút ta cũng không cần cố sức giải thích cùng bọn họ, đại nhân thông minh lỗi lạc Tần Cối vô cùng khâm phục.

Lý Kỳ nhướng mày nói:

- Ngươi đang trách ta sao?

Tần Cối sợ hãi nói:

- Hạ quan không dám.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười vỗ lên bờ vai hắn nói:

- Tiểu Tần này, kỳ thật ta cũng muốn tốt cho ngươi, nếu ta ra mặt từ lúc đầu thì ngươi còn chuyện gì nữa, ta chính để cho ngươi cơ hội thể hiện.

Theo bản năng Tần Cối liếc mắt nhìn thấy không có ai chú ý đến lúc này mới yên lòng, tên tiểu Tần này đích thật lừa người rất giỏi nhưng dù có nói thế nào y đối với Lý Kỳ vô cùng cảm kích vì đã ủy quyền cho y, để y có cơ hội quen biết nhiều người hơn nữa cũng khiến cho các đại thần chú ý đến y, nhận ra giá trị của điều này y gật đầu nói:

- Đa tạ đại nhân chỉ dẫn.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Làm rất tốt, sau này chỉ cần ta có cơm ăn tất ngươi có cháo húp.

Nhưng trong lòng lại cười lạnh nghĩ nếu hắn ăn được thịt thì để lại xương cốt cho y.

Nhất thời Tần Cối cảm động đến rơi nước mắt, nịnh bợ một hồi đã đến trước cửa phòng lúc này Tần Cối mới ngừng nói.

Được người thông báo hai người nhanh chóng bước vào phòng đã thấy bốn người Tống Huy Tông, Vương Phủ, Cao Cầu, Lương Sư Thành đang ngồi bên trong.

- Vi thần Lý Kỳ tham kiến Hoàng thượng.

Hai người tiến lên một bước hành lễ nói.

Tống Huy Tông vung tay nói:

- Miễn lễ.

- Tạ ơn Hoàng thượng.

Tống Huy Tông trừng mắt nhìn Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ.

- Có vi thần.

Tống Huy Tông cau mày nói:

- Ngươi có biết tội ngươi không?

Chết tiệt, không phải tên Hoàng thượng này bị váng đầu sao, Lý Kỳ sửng sốt làm vẻ sợ hãi nói:

- Vi thần ngu muội không biết đã phạm tội gì?

Tống Huy Tông lại trợn mắt nhìn hắn nói:

- Trẫm phong ngươi làm Kinh tế Sử không phải để cho ngươi đến châm chọc quan lại Đại Tống ta, những lời ngươi vừa nói kia không phải bảo chức quan không đáng một đồng sao? Còn nữa, trẫm chưa từng bạc đãi bọn họ, ngươi phải nói cho trẫm một chút chứ, chẳng lẽ ai làm quan của Đại Tống ta thì cuộc sống không thể đảm bảo được ư?

Mẹ nó chứ, Ta lại không biết ngươi sẽ đến, nếu không đã không nói như vậy, hơn nữa ngươi lấy một chuyến đá hoa cương, tương đương với lột bỏ một lớp da trên người bọn họ ra, chẳng lẽ ta nói sai rồi, Lý Kỳ ủy khuất nói:

- Hoàng thượng, vi thần không có ý này, kỳ thật vi thần không có cách nào, nếu không nói như vậy bọn họ cũng không cam tâm tình nguyện bỏ những bổng lộc được nhận.

Tống Huy Tông vừa nghe hai từ bổng lộc, sắc mặt thoáng dịu đi một chút, hừ nói:

- Nếu không như thế sao trẫm lại để ngươi tiếp tục nói, trẫm hỏi ngươi nếu hôm nay để ngươi cổ vũ thương nhân làm quan ngươi có dùng những lời nói đẹp đẽ như vừa rồi mà nói không.

- Tuyệt đối có thể, hơn nữa còn có thể nói tốt hơn.

Lý Kỳ nghiêm túc nói:

- Hoàng thượng, kỳ thật vừa rồi vi thần có dùng kế nhỏ để nói đi những chỗ không tốt khi làm quan, nhưng dù là vậy hai người vẫn chênh lệch không bao nhiêu, nếu nói về ưu thế làm quan thì không cần nói thêm chỉ tùy tiện hỏi một người dân họ có thể nói thuộc như lòng bàn tay.

Tống Huy Tông sửng sốt, lập tức cười khổ lắc đầu:

- Tên này nói sao cũng được hết, thật sự trẫm không biết nên khen ngươi hay nên mắng ngươi nữa.

Lý Kỳ vội hỏi:

- Mặc kệ Hoàng thượng có mắng hay khen vi thần thì cũng đều muốn tốt cho vi thần, vi thần đương nhiên đều ghi nhớ trong lòng.

Tống Huy Tông sửng sốt nhất thời bật cười ha hả.

Vương Phủ cùng đám người của Cao Cầu cũng đều cười theo.

Đúng lúc này thị vệ ngoài cửa nói:

- Bộ soái, Trù Đoạn Trang Chu viên ngoại ở ngoài cửa cầu kiến.

Lúc này Lý Kỳ mới nhớ Chu Thanh nói lấy quần áo cho hắn xem, vội hướng Tống Huy Tông nói:

- Hoàng thượng, vi thần tự mình sai người làm một vài bộ trang phục đá cầu cho đội hoàng gia của Hoàng thượng.

Tống Huy Tông mừng rỡ không đợi Lý Kỳ nói hết lời đã nói:

- Mau cho Chu viên ngoại vào đi.

Nhưng vừa nói dứt lại giơ tay lên nói:

- Đợi chút, Lý Kỳ ngươi mang quần áo vào đi.

Ông ta cải trang ra ngoài, đương nhiên không muốn nhiều người biết.

- Vâng.

Lý Kỳ nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát lại quay vào, lúc này thấy trên tay hắn có một bộ trang phục màu cam, Lương Sư Thành vội bước lên trước tiếp nhận bộ trang phục từ tay Lý Kỳ sau đó dâng lên Tống Huy Tông.

Tống Huy Tông vừa mở ra không khỏi biểu lộ cảm xúc vui mừng, bộ trang phục này chính Lý Kỳ thiết kế trang phục không giống với lúc đầu, chính xác mà nói nó như ở một triều đại khác, nó dựa trên trang phục đá cầu năm nay mà thiết kế, chỉ có điều chỉnh sửa lại một chút, trang phục này so với trước kia tiện thêm một chút.

Dù sao đội quân hoàng gia cũng đại diện cho hoàng thất, nếu gắn phục sức quá nhiều chỉ sợ phản tác dụng.

Ngoài việc sửa đổi những chi tiết nhỏ bộ trang phục này được thêu khác biệt so với trang phục đá cầu cũ, sau lưng có thêu khắc biểu tượng đá cầu cũ, bên trong còn khắc chữ "chính", trước ngực bên trái có thêu dấu hiệu của liên minh đá cầu nhưng điều khác nhau khung hình chữ nhật bên ngoài dấu hiệu kia màu trắng, bên trên có logo in hình vương miện, thể hiện sự tự nhiên phóng khoáng của Tống Huy Tông như vòng càn khôn.

Có thể tưởng tượng được khi mặc bộ trang phục này vào, tính vương giả thật sự được hiện rõ không có gì nghi ngờ.

Tống Huy Tông quan sát bộ trang phục một cách tỉ mỉ sau đó chép miệng nói:

- Đúng thế, thật sự không tệ, trẫm rất thích bộ y phục này.

Lý Kỳ cười nói:

- Hoàng thượng, kỳ thật đây là trang phục được thiết kế riêng cho hoàng gia, mặt khác vi thần còn thiết kế riêng cho Hoàng thượng một bộ vì không biết người đến đây nên không mang tới.

- Hả?

Tống Huy Tông khẩn trương nói:

- Đồ của trẫm và đồ này có gì khác biệt hả?

- Kiểu dáng đại khái không có gì khác biệt, chỉ có nét thêu rồng phượng vô cùng xinh đẹp là khác thôi, có hai con rồng, một ở ngực trước một con ở phía sau vờn bay đến trước ngực.

Tống Huy Tông nghe nói thế rất khoái, ho nhẹ một tiếng nói:

- Ngươi hãy mau cho ngươi mang vào cung đi.

- Vi thần tuân mệnh.

Tống Huy Tông cảm thất hứng thú vô cùng hỏi:

- Chẳng lẽ trang phục của hoàng gia lại có ký hiệu của liên minh đá cầu sao?

Biểu tượng này là thiết kế theo ý tưởng của ông ta, ông ta dĩ nhiên hi vọng có thể được lưu truyền.

Đương nhiên Lý Kỳ hiểu được tâm lý của ông ta, cười nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, Trù Đoạn Trang của Chu gia đã giúp liên minh đá cầu thiết kế trang phục, hình thức không sai biệt lắm, chỉ có điều màu sắc và dấu hiệu không giống thôi. Không chỉ có như thế, tơ lụa Chu gia đã giúp liên minh đá cầu của Đại Tống ta có dấu hiệu phục sức, mục đích khiến đá cầu liên minh và đá cầu mê dung hợp thành Dịch Thức.

Tống Huy Tông quát to một tiếng:

- Tốt.

Nói tiếp:

- Điều này rất hay, rất hay!

Cao Cầu cùng Vương Phủ sau khi nghe xong cũng gật đầu rối rít.

Lý Kỳ chắp tay nói:

- Đa tạ Hoàng thượng khích lệ.

Tống Huy Tông thoáng gật đầu bỗng nhiên nói:

- Đúng rồi, Lý Kỳ ngươi còn nợ trẫm một việc có nhớ không?

Lý Kỳ sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tống Huy Tông.

Sắc mặc Tống Huy Tông trầm xuống nói:

- Chẳng lẽ ngươi quên ngươi đã đồng ý giúp trẫm thiết kế quốc kỳ cho Đại Tống sao?

Trời đất, thiếu chút nữa hắn quên mất việc này, lúc này Lý Kỳ như bừng tỉnh ngộ, ngượng ngùng nói:

- Hoàng thượng, vi thần nào dám quên chỉ có điều quốc kỳ lại đại diện sự tôn nghiêm của Đại Tống ta, đương nhiên thần phải cẩn thận, lúc này vi thần còn đang suy nghĩ.

Tống Huy Tông không vui nói:

- Đã qua lâu như vậy mà ngươi làm chưa xong ư?Thôi được, tạm thời trẫm không nói đến việc này, nhưng khi ngươi từ Yến Vân trở về phải chuẩn bị quốc kỳ cho tốt, nếu không, hừ, trẫm nhất định sẽ trị ngươi tội khi quân.

Tên này lúc nào cũng đưa tội khi quân, sao ông ta không đổi câu khác nhỉ! Hơn nữa hắn cũng rất bận bịu, ôi, đúng như người ta nói "gần vua như gần cọp" chẳng sai chút nào, Lý Kỳ thầm mắng trong lòng như thế nhưng ngoài miệng vẫn bất đắc dĩ đáp:

- Vi thần tuân mệnh.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<