← Hồi 0512 | Hồi 0514 → |
Bước đi bá vương quen thuộc, hoa đỏ quen thuộc, dâm đãng quen thuộc.
Lý Kỳ nhận thấy Cao Nha nội trước mắt vẫn vô liêm sỉ như trước đây, không hề khoa trương như mấy người bọn họ nói, nếu như bắt buộc phải tìm ra chỗ không giống, thì là Lục Thiên phía sau y trên tay cầm không phải là ngốc kê tán, mà là hai cái giỏ trúc, điều này tình cờ trùng hợp với lời Chu Hoa nói.
- Lý Kỳ, cuối cùng huynh đã trở về, ta còn tưởng huynh đã tuẫn táng vì nước rồi chứ.
Cao Nha nội nghênh ngang đi tới, bịch một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Lý Kỳ, cười ha ha nói.
- Phi phi phi.
Lý Kỳ liên tục phi mấy tiếng, mắng thầm, thằng nhãi này đâu có thay đổi, nếu có thay đổi thì là đổi thành càng vô sỉ hơn. Chẳng vui vẻ gì nói: -Ngươi ý tứ một chút, ai tuẫn táng, rốt cuộc ngươi có biết nói chuyện không, không biết thì đừng nói.
Cao Nha nội hôm nay hình như rất vui vẻ, chẳng những không tức giận, mà ngược lại còn cười hi hi nói: - Các người cũng chẳng có tiền đồ, chẳng phải đi đàm phán sao, có cần lâu như vậy không, nếu như hôm đó phái bổn Nha nội đi, còn không phải là dễ như trở bàn chân.
- Ca ca, là dễ như trở bàn tay.
Hồng Thiên Cửu buồn bực vô cùng nói.
Cao Nha nội bất mãn hứ một tiếng nói: - Tiểu Cửu, đệ thì biết gì? Người này toàn dựa vào chân đi, đương nhiên là dễ như trở bàn chân rồi.
Sài Thông vốn không định để ý đến tên nhãi này, bây giờ thật nhịn hết nổi rồi, mở miệng nói: - Thế thì là mã đáo thành công, cái gì mà dễ như trở bàn chân, ngươi ráng đọc nhiều sách một chút đi.
Lời này phát ra từ miệng của Sài Thông, Cao Nha nội không tức giận chút nào, trong lòng y cũng hiểu rõ về mặt này mình không bằng Sài Thông, trề môi, vẻ mặt không để tâm, lại đến bên cạnh Lý Kỳ, nháy mắt mấy cái, cười khì khì nói:
- Lý Kỳ, nữ nhân Kim Quốc thế nào?
Toát mồ hôi! Ngươi háo sắc cũng quá lộ liễu rồi. Lý Kỳ thoáng sửng sốt, lập tức cười ha ha nói: - Đặc trưng chủ yếu là ngực to mông lớn.
Ánh mắt Cao Nha nội lóe lên, vội hỏi: - Vậy huynh dẫn mấy nàng về? Nhường một nàng cho ta. Thế nào?
Nhường cho ngươi. Lý Kỳ trừng mắt nhìn y, nói: - Ngươi nói đi đâu vậy, ta là đi đàm phán, chẳng phải chạy đi tìm nữ nhân.
Cao Nha nội hừ đáp: - Đàm phán cũng có thể tìm nữ nhân mà. Huynh đừng bắt nạt ta vô tri, hì hì, ta thì lại biết đấy, sứ thần các huynh à, phàm là đi đến ngoại quốc, bọn họ sẽ tìm nữ nhân đến hầu hạ các huynh, huynh đừng keo kiệt nữa. Nói thật đi, rốt cuộc huynh dẫn mấy nàng về.
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi: - Ngươi làm sao biết rõ như vậy?
Sài Thông bỗng nhiên nói: - Việc này mọi người ai cũng biết, sứ thần nước khác đến Đại Tống chúng ta, chẳng phải cũng vậy sao.
- Điều này cũng đúng. Lý Kỳ gật gật đầu, lại nói: - Nói thật với ngươi, một nàng ta cũng không có dẫn về, ngươi hãy bỏ cái ý nghĩ đó đi.
Cao Nha nội kinh ngạc nói: - Thật sao?
- Lừa ngươi làm gì.
Cao Nha nội buồn bực nói: - Lý Kỳ, huynh huynh bổn Nha nội không biết nói gì với huynh mới đúng, thật là mất hứng. Phái huynh đi sứ thật thua thiệt mà.
Lý Kỳ lười để ý đến tên nhãi này, chẳng đáp lời nào. Nhưng Cao Nha nội vẫn chưa bỏ ý định, lại cười nói: - Vậy huynh kể với bọn ta về mùi vị đi.
- Kể mùi vị? Mùi vị gì? Lý Kỳ không hiểu hỏi.
Cao Nha nội nháy mắt vài cái, cười dâm nói: - Chính là mùi vị của nữ nhân Kim Quốc.
- Đúng thế. Đúng thế, cái này ta cũng thích nghe. Chu Hoa cười hề hề nói.
Rất nhanh, một đám cầm thú tất cả đều vây lại.
Toát mồ hôi! Cái đám dâm ô này. Lý Kỳ giơ hai ngón tay ra, nói: - Hai chữ.
- Gì?
Bọn chúng tất cả đồng thanh nói.
- Hăng hái.
Bọn chúng cùng lúc nuốt nước bọt. Cảnh tượng vô cùng buồn cười.
Lý Kỳ sinh sợ bọn chúng tiếp tục hỏi sâu hơn, vội chuyển đề tài: - Đúng rồi, Nha nội. Nghe nói dạo này ngươi mở mày mở mặt lắm, trên đường đi, ta nghe được không ít người bàn luận về ngươi đấy.
Cao Nha nội hưng phấn nói: - Bọn họ nói những gì?
Lý Kỳ đáp: - Thì nói cái gì Cao Thanh Thiên nghĩa khí ngất trời, trọng tình trọng nghĩa, phong lưu phóng khoáng, ngôn xuất tất hành, là Đại Tống đệ nhất thiện nhân.
Cao Nha nội lập tức sung sướng nhướng mày, cả người say sưa, ngất ngây ngồi xuống một bên, một bộ dạng mê mẩn, hoa đỏ trên tóc khẽ rung rinh.
Còn đám người Hồng Thiên Cửu thì vội vàng ngồi sang một bên hết, người nào cũng lộ vẻ mặt ủ mày chau.
Lý Kỳ liếc tên nhãi đó một cái, thiếu chút nữa cười ra tiếng, dùng cùi chỏ thúc y mấy cái, nói: - Nha nội, Nha nội.
Cao Nha nội hơi ngơ ngác, vội hỏi: - Còn nữa không?
- Còn cái gì?
- Chính là huynh còn nghe được gì nữa, mau nói với ta đi.
- Ta đâu có nhớ nổi nhiều như vậy.
Cao Nha nội hứng chí bị ảnh hưởng chút ít, hỏi: - Lý Kỳ, vậy huynh nói thử xem bổn Nha nội việc này làm thế nào?
Lý Kỳ giơ hai ngón tay cái lên nói: - Không có gì để nói.
Cao Nha nội tán dương nhìn hắn một cái, nói: - Ta đã nói rồi mà, vẫn là Lý Kỳ huynh hiểu ta nhất, như Tiểu Cửu, Sài Thông bọn họ sao nông cạn quá.
Sài Thông lạnh lùng nói: - Xem lời ngươi nói kìa, chẳng lẽ ngươi đã quên hôm đó quá nửa đêm ta còn theo ngươi đi xem người xây nhà sao.
Cao Nha nội cười hì hì nói: - Nhớ chứ, nhớ chứ, có phải rất thú vị không, lần sau ta lại gọi ngươi.
Sài Thông suýt chút nữa hộc máu, tức giận nói: - Đừng tưởng bở. Nếu ta mà đi theo ngươi nữa, thì ta không mang họ Sài.
Cao Nha nội cười hề hề đáp: - Thế thì có gì, chẳng phải chỉ là cái họ thôi sao, họ Cao là được rồi, nếu như ngươi bằng lòng, thì đến phủ ta ở cũng được.
Sài Thông hoàn toàn hết nói nổi, tức đến nói không ra lời.
Cao Nha nội cũng chẳng để ý đến y, đột nhiên vẫy tay về hướng Lục Thiên mấy cái.
Lục Thiên vội vã chạy tới, nói: - Nha nội, có chuyện gì giao phó?
Cao Nha nội chỉ chỉ cái rổ kia, nói: - Đem lại đây.
Lục Thiên vội mang cái rổ đến, chỉ thấy trong rổ đựng hơn mười quả xanh. Cao Nha nội đón lấy, đặt lên bàn, nói: - Các vị, xin đừng khách khí, bổn Nha nội mời các vị ăn.
Mọi người nhìn thấy một rổ quả xanh, trong đáy mắt có vẻ mờ mịt.
Lý Kỳ cũng không dám ăn lung tung, thận trọng hỏi: - Những quả này ngươi lấy từ đâu ra?
Cao Nha nội đắc ý nói: - Đây là của Tạ đại nương ở cuối phố Mã Hành tặng cho bổn Nha nội đấy.
Phàn Thiếu Bạch cau mày, nói: - Tạ đại nương, là Tạ đại nương bán lá sen đó à?
Cao Nha nội gật đầu: - Đúng đúng đúng, chính là người đàn bà ấy.
Hồng Thiên Cửu bỗng nhiên ồ lên một tiếng, nói: - Ca ca, nhớ lại trước đây hình như huynh có nói với đệ, huynh chấm trúng khuê nữ của người ta rồi?
- Khuê nữ gì? Chu Hoa hừ nói: - Tiểu nương tử đó không phải sớm đã gả cho Lưu hóa lang (người họ Lưu bán hàng rong) rồi sao. Nếu như vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ, thì đoán chừng Nha nội vẫn không chấm nàng ta đâu.
Trong mắt Nha nội sáng lên, nói:
- Tam Lang nói đúng, nhưng các ngươi có lẽ còn chưa biết, hề hề, sáng nay Tạ đại nương đã hứa gả tiểu nương tử ấy làm tiểu thiếp cho ta rồi. Oa ha ha.
- Cái gì?
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Sài Thông giật mình hỏi: - Lời này là thật?
Cao Nha nội bất mãn nói: - Ta lừa ngươi làm gì, nếu ngươi không tin thì có thể tự mình đi hỏi.
Hồng Thiên Cửu nói:
- Thế này thì lạ quá, ta còn nhớ năm ngoái ca ca cũng từng đi tìm tiểu nương tử ấy, nhưng không đạt được, sau đó huynh cũng đâu có đi tìm nữa, sao hôm nay lại phong hồi lộ chuyển rồi.
Cao Nha nội trừng mắt nhìn y, nói: - Lúc ấy ca ca kỳ thật có thử đi dò xét. Không có ý định ra tay thật, đệ đừng nói lung tung, tổn hại thanh danh của ta.
Sài Thông hiếu kỳ nói: - Thế chuyện này lại là chuyện gì?
Cao Nha nội cười đáp: - Chuyện này nói ra, cũng có chút thú vị, có lẽ là bổn Nha nội và tiểu nương tử ấy có duyên. Một tháng trước, khi ta đi ngang qua hiệu thuốc Diệp Gia ở phố Mã Hành, thấy Tạ đại nương đang ở trước cửa khóc sướt mướt, thế là ta tiến lên hỏi thăm, bà ấy nói với ta. Phụ thân mắc trọng bệnh, gia cảnh bần hàn, không có tiền mua thuốc, ta nghe xong liền hỏi bà ấy cần bao nhiêu tiền. Bà ấy nói tất cả cần ba quan tiền, ta thấy cũng không phải quá nhiều, lúc đó liền đưa cho bà ấy.
Qua ba ngày sau, Tạ đại nương ấy đặc biệt đến tìm ta. Nói bệnh tình phụ thân bà ấy đỡ hơn rất nhiều, còn nói muốn đa tạ ta, lúc đó ta thuận miệng nói một câu nhắc đến tiểu nương tử ấy. Kết quả Tạ đại nương bật khóc, nói rằng khuê nữ của bà ấy đã bị tên đểu Lưu hóa lang lừa gạt rồi. Thì ra ban đầu khi tiểu nương tử ấy gả cho Lưu gia, tên Lưu hóa lang đối với nàng rất tốt, nhưng sau đó, tên Lưu hóa lang đó kiếm được ít tiền, thì suốt ngày chạy đến Tê Phượng lâu, mỗi ngày khi về đến nhà đều say bí tỉ, còn thường đánh tiểu nương tử nữa. Ta lúc đó nghe xong, liền tức đến lửa bốc ba mươi trượng, hôm đó liền đi tìm tên đểu đó tính sổ, tên đểu đó nhìn thấy bổn Nha nội đến, sợ đến bò trên mặt đất, sau khi ta cho bọn Lục Thiên tùy ý đánh tên nhãi đó một trận xong, tiểu nương tử ấy dưới sự khuyên giải của mẫu thân nàng, thì chủ động nói không muốn sống tiếp với tên Lưu hóa lang nữa, thế là ta lại bắt tên đểu đó viết bức thư bỏ vợ, ai ngờ tên đểu ấy ở bên ngoài cũng có mấy nhân tình, cũng muốn bỏ vợ, tê dại mà viết một bức thư bỏ vợ. Sau khi cứu tiểu nương tử ấy ra, ta cứ nghĩ rằng chuyện này kết thúc như thế rồi, sau đó ta lại bỏ ra ít tiền, giúp cả nhà nàng ấy sắp xếp ổn thỏa, bình thường không có việc gì thì đến chơi một chút, tới tới lui lui, quan hệ với tiểu nương tử kia tốt hơn rồi, khì khì.
Nói đến đây, bản thân y nhịn không nổi bật cười lên.
Mọi người đều nghe đến ngờ nghệch ra.
Lý Kỳ càng nhịn không được giơ ngón tay cái về hướng Cao Nha nội, tán dương: - Nha nội, chiêu này của ngươi thật quá tuyệt. Ta xem như đã phục rồi.
Cao Nha nội vừa nghe, càng đắc ý ha ha cười lớn.
Hồng Thiên Cửu oán giận nói: - Ca ca, huynh cũng vậy, những việc vất vả như quải đòn gánh thì tìm đệ, những việc thú vị như thế này sao không gọi đệ?
Cao Nha nội hừ nói: - Mấy người các ngươi không biết ngượng còn nói nữa, mấy ngày nay, bổn Nha nội tìm được bóng dáng các ngươi quá.
Trừ Lý Kỳ ra, những người khác đều cúi đầu xuống, trong lòng đều nghĩ, bọn ta đâu dám nhìn ngươi chứ.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Nha nội, chiêu này của ngươi tuy rất diệu, nhưng không giống phong cách của ngươi nha.
Cao Nha nội cười hề hề nói: - Cái này tất cả còn phải nhờ Tây Môn Phiệt kia, bổn Nha nội mới tỉnh ngộ ra.
- Tây Môn Phiệt? Lời này là ý gì?
Hứng thú của Cao Nha nội đến rồi, ngồi xổm lên trên ghế, nói: - Huynh không biết, lần trước khi bọn ta từ huyện Thang Âm trở về, các lão bách tính ấy thật nhiệt tình lắm, biếu này biếu kia, đều nói ta là cái gì Thanh thiên đại lão gia, lúc đó ta đang nghĩ, vì sao trước đây bọn ta đánh nhau, người khác toàn mắng sau lưng, nhưng lần này cũng là đánh nhau như vậy, bọn họ sao còn cảm ơn ta. Sau đó ta nghĩ thông rồi, thì ra phải nhìn người, nếu như những bình dân bách tính kia, bọn ta ức hiếp họ, họ cũng không dám đánh trả, cũng chẳng thú vị gì nữa, mà còn bị người xung quanh nói xấu. Nhưng nếu là bọn ác nhân như Tây Môn Phiệt, thì thú vị hơn nhiều, còn có thể đánh nhau với bọn ta vài hiệp, quan trọng là bọn ta đánh y, lý vẫn nằm về phía chúng ta, cũng đều là tìm thú vui, kết quả thì lại hoàn toàn không giống nhau, ta đến nay mới hiểu thì ra dương ác trừng thiện.
- Khụ khụ khụ, là dương thiện trừng ác. Sài Thông cải chính.
- Đúng đúng đúng, dương thiện trừng ác, hì hì, cũng thú vị. Ầy, ta hiện giờ chỉ hận người ác trên thế gian này quá ít rồi.
Toát mồ hôi! Hóa ra nói đến cùng ngươi chỉ muốn vừa làm kỹ nữ vừa lập miếu thờ, chẳng qua nếu là như vậy thì những bách tính kia hạnh phúc quá rồi. Không đúng, kỹ thuật tán gái của tên nhãi này cũng theo đó mà lên như diều gặp gió, nếu tiếp tục thế này, thì không biết có bao nhiêu vợ người bị y hại, ôi trời ơi!
Đang lúc Lý Kỳ không biết nên nói sao mới đúng, thì Hồng Thiên Cửu làm như phát hiện ra tân đại lục, cười khì khì nói: - Ca ca nói có lý, trong kinh thành ai dám chọc đến tứ tiểu công tử bọn ta, chính vì như vậy, mỗi ngày bọn ta chẳng có việc gì làm, thật chẳng thú vị. Nhưng bọn ta ít việc, người khác nhiều việc, nếu như xem việc của người khác là việc của chúng ta, thế thì mỗi ngày thú vị hơn nhiều rồi.
Thế cũng được à? Lý Kỳ không thể tin nổi nhìn Hồng Thiên Cửu, tựa hồ như đang nói, ngươi à thật đủ vô vị rồi đó.
Sài Thông cau mày nói: - Cho dù là vậy, ngươi cũng đâu cần đi sửa nhà giúp những thôn dân đó chứ, thiên hạ nhiều người nghèo như vậy, ngươi giúp có hết không.
Cao Nha nội giận y không hơn thua nói: - Sài Thông, nếu như ngươi có được một nửa thông minh của Tiểu Cửu thì tốt rồi. Ầy! Nếu không phải là chơi với ngươi từ nhỏ đến lớn, bằng không.
Sài Thông bực tức nói: - Bằng không cái gì?
Phàn Thiếu Bạch cười khanh khách nói: - Nha nội, ngươi mau nói cao kiến của ngươi xem, ta cũng muốn nghe.
Cao Nha nội cười ha hả nói: - Bữa cơm lát nữa ngươi mời?
Phàn Thiếu Bạch trợn mắt nói:
- Ta nói không, thì ngươi sẽ trả tiền sao?
Cao Nha nội hừ nói: - Đương nhiên không, nếu ngươi không mời, vậy thì nhất định là Lý Kỳ mời, ai bảo hai người các ngươi mở tửu lâu làm gì.
Tên nhãi này quá vô sỉ. Lý Kỳ khó chịu nói: - Ngươi muốn nói hay không?
Cao Nha nội cười ha ha, nói: - Các ngươi cũng không nghĩ thử xem, tại sao trước đây chỉ cần bọn ta đánh nhau với đám tài tử thối Tống Ngọc Thần, bất kể là có lý hay vô lý, người xung quanh đều cho rằng bọn ta ức hiếp bọn chúng, có mấy lần phụ thân ta vì việc này mà nhốt ta trong nhà. Cái này là vì bình thường bọn chúng thích giả làm quân tử chó gian, bọn chúng đã có thể giả, bọn ta cũng có thể vậy, nếu danh tiếng của bọn ta tốt rồi, vậy thì sau này khi chơi bọn chúng, nói không chừng những bách tính kia sẽ trợ uy thay cho bọn ta, đến lúc đó bọn ta cũng chẳng cần e dè lắm. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là những bách tính này còn đa tạ bọn ta, tán dương bọn ta, có khi còn có thể tặng con gái cho bọn ta, không phải không phải, tặng trái cây cho bọn ta ăn, ai da, nghĩ đến đã thấy thú vị. Đúng rồi, sau này các ngươi cũng đừng gọi ta Nha nội gì nữa, cứ gọi ta Cao Thanh Thiên nhé. Oa ha ha.
Toát mồ hôi! Cao Thanh Thiên? Cái này là khen ngươi hay mắng ngươi đây. Lý Kỳ có chút mơ hồ rồi.
Sài Thông thoáng suy nghĩ gật gật đầu, nói: - Khoan hãy nói, chủ ý của tên nhãi nhà ngươi thật không tồi.
Chu Hoa mơ màng nói: - Nhưng muốn làm cho danh tiếng tứ tiểu công tử các ngươi trở nên tốt đẹp, đó tuyệt nhiên không phải chuyện dễ.
- Cái gì?
Tứ tiểu công tử giận dữ, cùng lúc trừng mắt về phía Chu Hoa.
Thì ra các ngươi đều gạt ta. Chu Hoa vẻ mặt đưa đám nói: - Ta sai rồi.
← Hồi 0512 | Hồi 0514 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác