Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0494

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0494: Đàm phán
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Liên tiếp hai ngày, Kim quốc kia đều không phái người đến, nhưng "Quy công" lại nhiều lần mang thiếu nữ đến, còn một ngày đổi một cô, ai cũng rất xinh đẹp, nhưng đều bị Lý Kỳ cự tuyệt.

"Quy công" kia lần đầu gặp phải một ngoại sứ chính trực như vậy, phải biết rằng những thiếu nữ này là phúc lợi của ngoại sứ, từ trước tới giờ mọi ngoại sứ đều ngóng trông giờ khắc này, những người không có địa vị kia còn không được hưởng quyền lợi này. Như Triệu Giai là Vương tử, gã còn có thể hiểu được, dù sao thân phận tôn quý, muốn nữ nhân nào mà không có, không hứng thú với những nữ nhân ở đây cũng còn hiểu được. Nhưng kiểu của Lý Kỳ thi hắn lần đầu tiên gặp được, trong lòng bắt đầu hoài nghi Lý Kỳ không biết có phải bị "Bệnh" trong người không. Điều này nếu để cho Lý Kỳ biết rồi, thế nào cũng cho hắn vài cái bạt tai.

Nhưng hai ngày chờ đợi khiến Triệu Giai có chút không nén được tức giận, ngày nào cũng đều đến gặp Triệu Lương Tự, nhưng y cũng là lần đầu gặp tình huống này, vậy nên không biết làm như thế nào là tốt, muốn phái người đi hỏi thăm, nhưng việc này chủ ý do A Cốt Đả, hỏi thăm thế nào được.

Lý Kỳ lại có vẻ thảnh thơi, trước kia khi hắn cùng nhạc phụ học buôn bán cũng không ít lần tham gia đàm phán, có chút thời điểm phải có việc cầu người, có lúc cần cầu cạnh người ta, đối phương cũng thường xuyên dùng chiêu này để "tiếp đãi" hắn.

Có câu, tiếng trống đầu làm tinh thần hăng hái, thêm lần nữa thì bải hoải, lần thứ ba là kiệt sức.

Lý Kỳ biết rằng Hoàn Nhan A Cốt Đả kia chỉ muốn giảm bớt nhuệ khí của đối phương, nhân tiện thăm dò điểm mấu chốt của bọn họ, nếu biểu hiện của họ càng sốt ruột, thì càng bất lợi với bọn họ.

Mãi đến buổi chiều ngày thứ ba, Hoàn Nhan A Cốt Đả mới chính thức phái người đến báo cho bọn họ biết, sáng ngày mai đi ra Châu phủ quan nha để trao đổi về chuyện Yến Kinh.

Như thế cuối cùng cũng khiến Triệu Giai, Triệu Lương Tự thở phào nhẹ nhõm.

Sáng sớm ngày thứ hai, sứ đoàn Tống triều trùng trùng điệp điệp hướng tới phủ nha xuất phát.

Đợi đến lúc bọn họ đi vào phủ nha, Hoàn Nhan A Cốt Đả và các thành viên cốt cán đã tề tựu đầy đủ, Hoàn Nhan Thịnh, Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Bật và các triều thần Kim quốc đều đến tham dự, đội ngũ rất là hung hậu.

Hai bên tiến hành thi lễ chào hỏi lẫn nhau rồi đều nhập tọa.

Hoàn Nhan A Cốt Đả tất nhiên là ngồi trên ghế cao, Hoàn Nhan Thịnh và Hoàn Nhan Tông Vọng phân ra ngồi hai cánh tả hữu, Hoàn Nhan Tông Bật và các đại thần liên can tọa ở bên trái.

Sứ đoàn Tống triều tọa ở bên phải.

Bên mỗi người đều đi theo một quan phiên dịch. Bố trí vô cùng hoàn thiện.

Nhưng không có ca múa trợ hứng gì, ngay cả nữ tỳ cũng ít đến nghèo nàn, rót rượu và những việc khác, đều là tự mình làm, không khí có vẻ khá nghiêm túc, thật giống như trên võ đài.

Triệu Giai không kiêu ngạo không su nịnh nói: - Nhờ được bệ hạ quan tâm, chúng tôi mọi chuyện đều tốt cả.

- Vậy thì tốt rồi.

Hoàn Nhan A Cốt Đả gật gật đầu cười nói: - Các vị đường xa đến đây là vì chuyện gì?

Mẹ kiếp. Không phải là các ngươi bảo chúng ta tới sao. Lý Kỳ trợn mắt, có những lời không cần nói, nhưng cũng không thể nói như vậy, Triệu Lương Tự mỉm cười nói: - Ta lần này tới là muốn cùng quý quốc trao đổi về chuyện Yến Vân.

Hoàn Nhan Thịnh bỗng nhiên cười nói: - Kỳ thật chuyến này các ngươi vốn dĩ không cần đến.

Triệu Lương Tự ra vẻ nghi ngờ nói: - Bột Cực Liệt hà cớ gì mà nói thế?

Hoàn Nhan Thịnh hừ nhẹ một tiếng, phát ngôn: - Lần trước hoàng huynh ta phái người tới quý quốc trao đổi về chuyện Yến Kinh, chuyện đó đã thể hiện rõ thành ý của nước ta. Nhưng các ngươi lại già mồm át lẽ phải, nhiều lần vu cáo hãm hại Đại Kim ta, bêu riếu Đại Kim ta là nơi bất nhân bất nghĩa. Lúc ấy văn võ bá quan Đại Kim ta vô cùng tức giận, hoàng huynh ta vì tình hữu nghị hai nước mà chẳng tính toán gì chuyện đó với các ngươi.

Triệu Lương Tự dù sao cũng là kẻ lõi đời, sao có thể bị y hù dễ thế, căn cứ lý lẽ, nói: - Bột Cực Liệt lời ấy của ngài sai rồi, chúng tôi nói là những điều thật, nói có sách mách có chứng, sao có thể nói là già mồm át lẽ phải được, còn về phần vu cáo hãm hại thì bắt đầu nói từ đâu chứ?

Hoàn Nhan Tông Vọng hừ nói: - Lúc trước hai nước chúng ta đã ước định, cùng tấn công Liêu, nhưng các ngươi chậm chạp không động binh. Thậm chí còn tạm giữ sứ thần Đại Kim ta, không biết ta nói thế có sai không?

Triệu Lương Tự nói: - Việc này chúng ta cũng đã giải thích rõ ràng rồi, lúc ấy phía Nam Đại Tống ta nổi dậy tai vạ, cho nên đến công Liêu trễ, về phần tạm giữ sứ thần quý quốc, đó cũng là gã gieo gió gặt bão, gã nói năng lỗ mãng đối với Hoàng thượng ta, chẳng lẽ liền không nên trừng phạt gã để cảnh cáo sao?

Hoàn Nhan Tông Vọng cười nhạt một tiếng, nói: - Kỳ thật về tặc tử Phương Lạp kia chúng ta đều đã nghe nói, cha ta cũng bày tỏ hòa giải, nhưng các ngươi lúc ấy đến cả một lời nhắn nhủ cũng không có, là hà cớ gì?

Triệu Lương Tự nói: - Lúc ấy chung quanh chiến loạn, đi đường không tiện.

- Được lắm cái việc đi đường không tiện kia.

Hoàn Nhan Thịnh không đợi Triệu Lương Tự nói cho hết lời, nói luôn: - Sứ thần chúng ta còn đến được nam triều các ngươi, chẳng lẽ các ngươi không tới được Đại Kim ta sao, bởi vậy có thể thấy được, các ngươi lúc ấy là không hề có thành ý, thậm chí các ngươi còn trái với minh ước, việc này chúng ta cũng không muốn tranh luận cùng các ngươi nữa, các ngươi trong lòng tự mình hiểu rõ.

- Việc này

Triệu Lương Tự bất giác nhíu mày, bởi vì những lời này đều là Lý Kỳ loạn biên ra cả, để y ứng đối thật sự là có chút làm khó y, bí mật hướng tới Lý Kỳ nháy mắt ra dấu.

Đồ chết tiệt! Ngươi tìm ta thì có ích lợi gì, việc này vốn là lỗi của chúng ta, hơn nữa là ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, cũng không có thể tranh giành được gì, khẩn trương thoát khỏi đã. Lý Kỳ thưởng thức trà, coi như không nhìn thấy.

Tiểu tử này lại muốn chơi trò gì không biết. Triệu Lương Tự đột nhiên có cảm giác bị lừa.

Hoàn Nhan Tông Vọng liếc mắt nhìn Lý Kỳ, thấy không nói lời nào, trong lòng lại có chút không yên, bọn họ đều coi Lý Kỳ là mục tiêu công kích chủ yếu, nhưng vấn đề là người này không mở miệng, bọn họ cũng không có cách nào khác để xử lý Lý Kỳ, về phần bọn họ đã chuẩn bị sẵn những phần đại luận kia cũng chết luôn từ trong trứng nước.

Hoàn Nhan Thịnh cũng cảm thấy tò mò, nhưng không nghĩ nhiều, lại nói: - Còn nữa, các ngươi đem trách nhiệm việc đánh chiếm Yến Kinh thất bại đổ lên đầu chúng ta, thế càng là vô căn cứ.

Triệu Lương Tự cãi: - Chúng ta không đẩy trách nhiệm này cho các ngươi, Bột Cực Liệt chớ có tin những lời đồn đại, đây đều là chuyện ngoài ý muốn, không ai mong như vậy, nhưng việc Binh bại không phải là thực lực chúng ta không đủ, mà là có nguyên nhân, mà nguyên nhân đó cũng đích xác ở các ngươi mà ra, đương nhiên, đây hết thảy đều là trùng hợp, không thể trách ai được.

Hoàn Nhan Thịnh cười ha hả, nói: - Nguyên nhân tại chúng ta sao? Hừ, thật là buồn cười, minh ước trên biển lúc trước, chúng ta cũng đã ước định rõ, là các ngươi không thực hiện theo ước định trước đây, chẳng lẽ còn để chúng ta chờ ngươi? Không sai, sau khi chúng ta đánh chiếm Thượng kinh, khu Yến Vân đích thật là nhiều hơn vài lần nhân mã, nhưng các ngươi phải rõ ràng, lúc ấy chúng ta cũng đang tiếp tục công Liêu, mà Liêu quốc binh lính tinh nhuệ tuyệt đại đa số đều chống cự chúng ta tiến công, Yến Kinh bên kia căn bản cũng không có nhiều binh lính, chính các ngươi không hăng hái tranh giành, hơn mười vạn đại quân bị người đánh cho mất binh bỏ giáp, còn không biết xấu hổ mà nói nguyên nhân là tại chúng ta?

Hoàn Nhan Thịnh lúc này và y của hai ngày trước quả thực không phải một người, ăn nói sắc bén, uy nghiêm bội phần.

Hoàn Nhan Tông Vọng hừ lạnh nói: - Nói về việc quân đội Nam triều các ngươi mất binh bỏ giáp, ta lúc ấy cũng thấy khó hiểu, vì sao Liêu binh bỗng dưng có nhiều binh khí đến như vậy, hoá ra đều là các ngươi đưa cho đấy.

Hoàn Nhan Thịnh nói tiếp: - Chúng ta vốn đã khiến Liêu binh cùng đường bí lối, nhưng các ngươi đến một phát là xong rồi, chẳng những không giúp cho chúng ta, ngược lại tặng vô số binh khí, ngựa chiến, các ngươi có biết vì mớ vũ khí đấy của các ngươi mà khiến chúng ta tổn thất bao nhiêu nhân mã không?

Quá mất mặt.

Sứ đoàn Tống triều ai ai cũng cảm thấy không ngẩng mặt lên được.

Đây không phải ta nói nha. Triệu Lương Tự sắp bật khóc rồi, lại hướng tới Lý Kỳ đưa mắt liếc qua một cái ra ý, nhưng kẻ đó vẫn như cũ rụt đầu lại không nói lời nào.

Triệu Giai nhịn không được, nói: - Lần này Đại Tống ta quân bại, mới vừa rồi đã nói rõ, chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta cố ý bại chiến hay sao?

Hoàn Nhan Thịnh cười nói: - Đương nhiên ta không nghĩ như vậy, nhưng hình như trước đó các ngươi trước đem trách nhiệm trách tội lên chúng ta. Ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, các ngươi xuất binh nhưng chưa trợ giúp cho chúng ta một chút nào.

Triệu Lương Tự nói: - Đó cũng không phải đương nhiên, ta dù chưa tùy quân xuất chinh, nhưng ta nghe người nói qua, từ sau khi Đại Tống xuất binh, Liêu quốc trên dưới nhất thời đều lâm vào tuyệt vọng, ngươi nói không giúp ích gì cho các ngươi sợ rằng không thỏa đáng lắm.

Hoàn Nhan Thịnh khoát tay nói:

- Đây chỉ là lời từ một phía thôi, không đủ làm chứng.

Hoàn Nhan A Cốt Đả thấy bên mình đã đem những lý luận của Lý Kỳ kia phản bác hết rồi, lúc này mới lên tiếng nói: - Chuyện trước kia cũng không nên truy cứu nữa, tiếp tục tranh luận cũng chẳng có ý nghĩa gì, giờ bàn vào chuyện chính sự thì hơn. Y nói xong đưa mắt quét nhìn một lượt phái đoàn Tống triều: - Chúng ta đem Yến Kinh giao trả lại cho các ngươi, ngoài việc cống nạp hàng năm theo ước định ban đầu, những khoản thuế cũ của Yến Kinh cũng thuộc về chúng ta, các ngươi nộp tạm trước một triệu quan.

"Mẹ kiếp, nhiều như vậy, ngươi đi cướp sao". Lý Kỳ nghe mà bực bội trong lòng, để bản thân không bị kích động, vội vàng hồi tưởng lại lịch sử Thanh triều, lúc ấy trong lòng mới bình tĩnh lại một chút, dù sao xuất tiền mua đất so với đền tiền cắt đất cũng có "Tôn nghiêm" hơn.

Triệu Lương Tự quyết đoán cự tuyệt nói: - Về thuế đất của Yến Kinh, chúng ta đã từ chối rõ ràng rồi, thuế đất phải có đất, sao có chuyện thuế không theo đất được.

Hoàn Nhan Thịnh không đợi Triệu Lương Tự nói cho hết lời, liền nói: - Từ xưa đến nay cũng không phải là quy định, cho dù là quy định cũng có thể sửa được, lúc trước chúng ta ước định rõ, các ngươi xuất binh đánh chiếm Yến Kinh, chúng ta xuất binh đánh chiếm Thượng kinh. Năm ngoái sau khi chúng ta đánh hạ Tây Kinh Đại Đồng phủ, lúc ấy vốn có thể thừa thắng xông lên đánh luôn Yến Kinh, nhưng hoàng huynh ta hết lòng tuân thủ minh ước, hạ lệnh không được bất cứ kẻ nào vi phạm ranh giới, chờ các ngươi tấn công Yến Kinh, nhưng các ngươi liên tiếp thất bại, về sau lại phái người đến thỉnh cầu chúng ta giúp các ngươi đánh, chúng ta còn có thư tín làm chứng. Chúng ta vốn có thể cự tuyệt các ngươi. Nhưng hoàng huynh ta xuất phát từ nhân nghĩa, hạ lệnh tấn công Yến Kinh, trong đó tổn thất đâu chỉ triệu quan, tiền này tự nhiên do các ngươi chịu, chăng lẽ các ngươi muốn tướng sĩ Đại Kim ta đổ máu vô ích ư, như vậy hoàng huynh ta sao có thể nói rõ với các tướng sĩ được.

Triệu Lương Tự biết rằng lời này của bọn họ không giả, bởi vì lúc ấy quân Kim đích thật là đánh tới Yến Sơn liền ngừng lại, cũng không tiến thêm một bước nào, có thể thấy được họ còn thủ minh ước, hơn nữa việc này liên lụy đến Đồng Quán, quan hệ của họ và Đồng Quán không phải là ít, nhất thời phải cẩn thận, không dám nói linh tinh.

Ngồi ở một bên giả bộ câm điếc nửa ngày rồi, Lý Kỳ xem ra Triệu Lương Tự không còn lời nào để nói nữa, thầm nghĩ, làm cái quái gì thế, vừa mới bắt đầu mà, ngươi sẽ không nhận thua như vậy chứ. Không thể thế được, tô thuế đất đó là việc không có cách nào khác, nếu tiền cũng phải chịu nữa thì không được rồi. Đến lúc đó tên hôn quân Tống Huy Tông kia chắc chắn sẽ tăng thuế để bù lại số tiền dâng cho Đại Kim, dân chúng Đại Tống còn chưa kịp ngẩng đầu lên từ lần tăng thuế trước, làm thế nào để có thể thoát được đại nạn này, xem ra ta đây phải ra tay giúp y nghĩ cách rồi. Hắn bỗng nhiên ha hả mỉm cười hai tiếng, trong giọng nói tràn đầy ý khinh thường.

Âm thanh không lớn, nhưng tại tình hình đang nghiêm túc thế này thì nghe thật chói tai.

Hoàn Nhan A Cốt Đả vẫn luôn chú ý hắn, cười hỏi: - Không biết Lý đại phu cớ gì cười như vậy?

Lý Kỳ liền đứng dậy, cất cao giọng nói:

- Ta từng nghe nói, Đại thánh Hoàng đế Bắc triều một trang nhân kiệt, hùng tài vĩ lược, quật khởi đông bắc bạch sơn hắc thuỷ kia, không gì không đánh được, bách chiến bách thắng, chỉ dựa vào mấy ngàn binh mã mà làm đảo điên sự thống trị tàn bạo của người Khiết Đan, thực là anh hùng.

Triệu Giai vừa nghe Lý Kỳ bắt đầu buông lời nịnh nọt, trong lòng yên tâm trởi lại.

Hoàn Nhan A Cốt Đả mặc dù rất phòng bị đối với Lý Kỳ, nhưng nghe hắn nói những lời này, vẫn không khỏi khẽ mỉm cười, sắc mặt có phần đắc ý, đây đều là lời nói thật nha!

Bọn người Kim kia cũng đều biểu hiện vô cùng kiêu ngạo.

Ai ngờ, Lý Kỳ bỗng nhiên xoay chuyển lời nói: - Tuy nhiên. Hắn nói đến chỗ này, bỗng nhiên ngừng lại.

Hoàn Nhan Tông Bật trợn mắt nói: - Tuy nhiên chuyện gì?

Mẹ kiếp! Giọng điệu ngươi như vậy, nếu lão tử trả lời ngươi, thì lão tử chắc ăn một chày gỗ rồi. Lý Kỳ sắc mặt căng thẳng, dường như mình nói sai, lắc đầu, nói: - Không có gì, không có gì, ta muốn nói đã nói xong rồi.

Lại dùng chiêu này? Triệu Lương Tự liếc nhìn Lý Kỳ, trong lòng cũng là vô cùng lo lắng, đây không phải là địa bàn của mình nha, mà là ngươi đi đàm luận với hoàng đế của người khác, nếu một câu không nói đúng, thì người sẽ rơi đầu đấy.

*****

"Bề ngoài thơn thớt nói cười, mà trong nham hiểm giết người không dao"

Chiêu này đối với Lý Kỳ thật vô cùng khó chịu, dù rằng xảy ra với cùng một người nhưng cũng khó để người ta phòng bị.

Vì một khi chuyện xảy ra chuyển biến thì toàn kích thích trí tò mò của con người, đây là chuyện thường tình, không có gì đáng trách, hơn nữa khả năng nịnh nọt của Lý Kỳ cũng khó mà có ai địch nổi, thường xuyên tâng bốc người khác lên chín tầng mây, nhưng lúc bạn đang vui sướng tột độ bỗng có sự thay đổi đột ngột mà lại khiến khiến trong lòng người ta gợn lên đôi chút, rồi cứ thế mà tự nhiên bước vào cái bẫy đã giăng sẵn.

Hoàn Nhan Tông Bật dù sao vẫn còn trẻ tuổi, sao có thể là đối thủ của kẻ sống cả hai kiếp như Lý Kỳ, Lý Kỳ trước đó tán dương phụ thân y đúng là vô tiền khoáng hậu, cho nên cuối cùng hai chữ "tuy nhiên" của Lý Kỳ kia lại càng khó lọt tai, y từ nhỏ đã vô cùng sùng bái phụ thân, đến mức gần như mù quáng rồi, nên dễ gì để người khác phỉ báng phụ thân, y tức giận đập bàn đứng dậy nói: - Người vừa rồi rõ ràng chưa nói hết, hôm nay nếu ngươi không nói rõ cho ta nghe thì đừng hòng bước ra khỏi cổng kia.

Hoàn Nhan A Cốt Đả nhíu mày, trầm giọng nói: - Tông Bật, ngươi ở đó nói hồ đồ gì vậy, còn không mau ngồi xuống.

Hoàn Nhan Tông Bật đúng là khiếp sợ phụ thân, dạ một tiếng, ngượng ngùng ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn căm tức nhìn Lý Kỳ.

"Nhóc con. Nhà ngươi đó mà nói linh tinh, ngươi nghĩ ta sợ ư? Có giỏi thì lại đây mà cắn ta này". Lý Kỳ liếc mắt nhìn Hoàn Nhan Tông Bật, trong mắt ánh lên vẻ giảo hoạt.

Hoàn Nhan A Cốt Đả dừng một chút, lại hướng tới Lý Kỳ nói: - Lý đại phu có chuyềện gì xin cứ nói thẳng.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Thôi vậy, ta hay nói lời dễ đắc tội với người khác, ta sợ nếu nói một chữ không đúng sẽ rơi đầu, kính xin bệ hạ cho phép ta không nói.

Lời của ngươi đều nói đến nước này rồi, làm sao có thể không để ngươi nói tiếp.

Người này thật đúng là giảo hoạt. Hoàn Nhan A Cốt Đả híp mắt cười nói: - Ngươi cứ nói đừng ngại, ta xá trước cho ngươi vô tội, thế là được chứ gì?

- Đây

Lý Kỳ ra vẻ khó xử, bộ dạng lo âu bất an.

Hoàn Nhan A Cốt Đả hai mắt bỗng nhiên hiện lên một chút nghiêm nghị. Trầm giọng nói: - Chẳng lẽ thế này còn chưa đủ sao?

Lời ông ta nói ra rất bình thản, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy một áp lực vô hình.

- Không dám.

Lý Kỳ vừa chắp tay, dè dặt nói:

- Vậy tại hạ cứ nói thẳng rồi.

Diễn kiểu này, thật không còn lời nào mà nói.

Hoàn Nhan A Cốt Đả gật đầu nói: - Ngươi nói đi.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, mắt liêc ngang dọc một lát, cất cao giọng nói: - Nói bệ hạ là một vị đại anh hùng, là một vị tộc trưởng tốt, là một thiên tài quân sự thiện chiến chính nghĩa, đều không thể phủ nhận, nhưng muốn nói làm một vị quân chủ thì... Hắn nói rồi bỗng ngừng lại.

Hoàn Nhan Tông Bật kiếp này đúng là lần đầu gặp loại người biết nhử lời người như Lý Kỳ, tức giận nói: - Là thế nào?

Kỳ thật không riêng gì y, giống bọn Hoàn Nhan Tông Vọng cũng đều chống hai mắt lên nhìn hắn, mà quan viên sứ đoàn Tống Triều kia đều đã bắt đầu run như cầy sấy rồi, đúng là làm một việc phải mất cả mạng đây, ngươi nói ai không tốt, cố tình thảo luận về hoàng đế nước Kim trên địa bàn người Kim, đúng là chê mạng quá dài.

Hoàn Nhan A Cốt Đả cố nhẫn nại, thản nhiên nói: - Nói tiếp.

Chỉ chờ câu nói này, Lý Kỳ ngượng ngùng cười, nói: - Vậy thì miễn cưỡng rồi, ta nghĩ đến bệ hạ làm một vị quân chủ, đừng nói minh quân, sợ rằng mức đạt tiêu chuẩn còn chưa tới.

Hắn vừa dứt lời, chợt vang lên một tiếng quát lớn: - Tên đầu bếp to gan. Dám nói xấu cha ta, người đâu, lôi ra chém cho ta.

Lời vừa nói không phải là Hoàn Nhan Tông Bật, mà là Hoàn Nhan Tông Vọng.

Những người còn lại cũng đều trợn tròn hai mắt. Rục rịch chuẩn bị, dường như chỉ chờ Hoàn Nhan A Cốt Đả ra lệnh một tiếng, bọn họ lập tức nhào lên nghiền nát Lý Kỳ thành trăm mảnh.

Sứ đoàn Tống Triều ai cũng mặt xám ngoét như tro tàn. Xong rồi, xong rồi, đừng nói là ở Kim quốc rồi, ở chính quốc gia mình, ngươi nói như vậy cũng chẳng phải là muốn chết sao.

Kỳ thật nếu ở Tống quốc cho dù có cho Lý Kỳ mười lá gan hắn cũng không dám nói như vậy, dù sao Tống Huy Tông cũng không thể so được với Hoàn Nhan A Cốt Đả.

Hai tên hộ vệ vạm vỡ đã tiến vào rồi, nhưng dù sao Hoàn Nhan A Cốt Đả ngồi ở đây, bọn họ vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, đứng ở hai bên Lý Kỳ và đợi Hoàng đế của bọn chúng ra lệnh.

Lý Kỳ xòe hai tay, oan ức nói: - Thần vừa mới nói không nói là hay hơn cả nhưng là các người ép buộc người ta nói, ta nói rồi, các ngươi lại muốn trảm đầu ta, việc này thì là ai hại ai nào.

Hoàn Nhan A Cốt Đả chăm chú nhìn Lý Kỳ, trầm mặc không nói.

Kiểu lặng yên này của hắn, càng làm cho người ta sợ hãi.

Một hồi lâu. Hoàn Nhan A Cốt Đả bỗng nhiên vung tay lên, nói: - Lui ra.

Hai tên lính tuân lệnh, lại lui ra ngoài.

Hoàn Nhan Tông Vọng và Hoàn Nhan Tông Bật đồng thanh nói: - Phụ thân.

Hoàn Nhan A Cốt Đả khoát tay căt đưt lời của bọn họ, hướng tới Lý Kỳ nói: - Lý đại phu, ngươi cũng biết những lời của ngươi đã đủ lý do để ta chém đầu ngươi rồi.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Tâu bệ hạ thần đương nhiên biết, sự thật mất lòng, cho nên vừa nãy thần mới không muốn nói.

- Sự thật mất lòng?

Hoàn Nhan A Cốt Đả cười ha hả, nói: - Ngươi không phải thần dân của ta, chẳng lẽ còn biết trung hiếu với ta hay sao?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Bệ hạ, lời này có sai rồi, sự thật mất lòng không nhất định phải là thần dân nói với quân chủ, ý của nó là lời chính trực luôn làm cho người ta không thích nghe.

Hoàn Nhan A Cốt Đả cau mày nói: - Nếu ngươi nói có lý, ta sẽ tha mạng cho ngươi.

Lý Kỳ không đáp hỏi ngược lại: - Xin hỏi bệ hạ năm đó vì sao phải khởi binh phản Liêu?

Hoàn Nhan A Cốt Đả hơi sững sờ, Hoàn Nhan Tông Vọng giành nói: - A Thích Nhi kia tàn bạo bất nhân, liên tục đánh Nữ Chân tộc ta, thậm chí còn làm nhục cha ta, Nữ Chân tộc chúng ta thù hận và thề không đội trời chung với gã.

A Thích Nhi mà ông ta nói kia chính là hoàng đế Thiên Tộ Đế Da Luật Diên Hi cuối cùng của Liêu quốc.

Lý Kỳ cười nói: - Vậy nhị Thái Tử có nghĩ rằng A Thích Nhi là đấng minh quân không?

Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha hả nói: - Đương nhiên không phải, nếu kẻ đó được gọi là minh quân thì tất cả các hoàng đế từ cổ chí kim đều là minh quân rồi.

Lý Kỳ cười nói: - Nhị Thái Tử có thể có căn cứ vào đâu để chứng minh điều này?

Hoàn Nhan Tông Vọng hừ một tiếng nói: - Như ta đã nói rồi, A Thích Nhi tàn bạo bất nhân, bỏ bê triều chính, khiến bách tính của Liêu quốc như nằm trong nước sôi lửa bỏng, Nữ Chân tộc chúng ta chịu sự thống trị của gã đúng là chịu đủ mọi sự hành hạ, chẳng nhẽ ngươi cho rằng đấy là một đấng minh quân sao?

Bépbépbép

Lý Kỳ vỗ tay vài phát, nói: - Nhị Thái Tử nói thật là tuyệt vời. Vậy ta xin hỏi nhị Thái Tử, hiện giờ các ngươi là tộc người Nữ Chân tộc hay là thần dân của Đại Kim Quốc?

Hoàn Nhan Tông Vọng sửng sốt, nói: - Đương nhiên là thần dân Đại Kim Quốc.

Lý Kỳ gật gật đầu, tay chỉ ra phía ngoài, nói: - Bách tính bên ngoài kia cũng là thần dân của Đại Kim Quốc chứ?

Hoàn Nhan Tông Bật hừ một tiếng, nói: - Ngươi không phải đang nói lời vô nghĩa sao?

Lý Kỳ lại gật đầu, nói:

- Vậy thì mời các vị đi ra ngoài mà coi cảnh ngộ bách tính của Đại Kim Quốc và dân chúng của Nữ Chân tộc lúc trước có giống nhau không, hay là còn tệ hơn chứ chưa được bằng.

- Này.

Hoàn Nhan Tông Vọng nhất thời ngây người ra.

Lý Kỳ cười nói: - Ta nghĩ đến đám các ngươi vẫn là đang sống trong thời kỳ Nữ Chân tộc của các ngươi, hai chữ "Đại Kim" này, ha ha.. , chẳng qua chỉ là truyện cười mà thôi.

- Ngươi ngươi nói cái gì?

Hoàn Nhan Tông Vọng đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Lý Kỳ. Kích động đến mức tay phát run lên, quần thần Kim quốc cũng không ai không phẫn nộ, ánh mắt tóe lửa, đằng đằng sát khí nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười trừ, chậm rãi nói: - Thời kỳ Liêu quốc thống trị, Nữ Chân tộc cũng là bách tính của Liêu quốc, các ngươi chịu đủ mọi khổ sở nên nói hoàng đế Liêu quốc tàn bạo bất nhân, phải khởi binh diệt gã. Rồi bệ hạ đã xưng đế, bách tính sinh sống tại địa bàn Liêu quốc chiếm được này cũng là dân của Kim quốc, nhưng các ngươi lại dùng những thủ đoạn càng tàn khốc hơn để đối đãi với bách tính Kim quốc của mình, các ngươi nói A Thích Nhi là bạo quân, hôn quân. Vậy ta hỏi xem bách tính Kim quốc đang sống trong nước sôi lửa bỏng thế này chẳng nhẽ sẽ nói bệ hạ là đấng minh quân sao?

Soạt

Bống thấy Hoàn Nhan A Cốt Đả đột nhiên đứng dậy, tuốt bảo đao ra khỏi vỏ, chỉa thẳng vào Lý Kỳ.

Quần thần cũng lập tức chờ lệnh trảm thủ cấp của Lý Kỳ.

Chuyện đến nước này, Lý Kỳ cũng không sợ hãi chút nào, đứng thẳng người, cất cao giọng nói: - Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, lời này là quá đơn giản rõ ràng rồi, nhưng từ cổ chí kim những hoàng đế thực sự lĩnh hội được đạo lý này thì có mấy người. Nghĩ đến Tần Thủy Hoàng kia văn thao võ lược, không gì làm không được, chinh phục lục quốc, thống nhất giang sơn, nhưng vì sao Đế quốc Đại Tần của ông ta đã bị lật đổ ở giữa trăm năm đây, cũng là bởi vì dân chúng lục nước chỉ bị vó ngựa của ông ta khuất phục, mà không phải là tâm phục khẩu phục ông ta. Đương nhiên, khi ông ta còn sống, có lẽ người ta sợ vó ngựa của ông ta phẫn nộ mà không dám nói, nhưng ông ta vừa chết dân chúng lập tức khởi binh lật đổ Đế quốc Đại Tần, đây là bài học xương máu. Làm một đấng phụ thân, phải có trách nhiệm với con cái của mình, làm tộc trưởng cần phải phụ trách bộ tộc, làm một đấng quân chủ, là cha mẹ của muôn dân, phải có trách nhiệm với bách tính, nhưng bệ hạ dường như căn bản không coi những tộc người ngoài Nữ Chân tộc của Kim quốc là thần dân của mình, mà coi là nô lệ là súc sinh của người Nữ Chân, để phán đoán một vị quân chủ là minh quân hay bạo quân kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần xem cuộc sống người dân của y là đủ biết rồi.

- Đủ rồi.

Hoàn Nhan Thịnh vỗ bàn một cái, đứng dậy cả giận nói: - Người đâu, kéo tên đầu bếp này xuống chém cho ta.

Địa vị của Hoàn Nhan Thịnh gần bằng với Hoàn Nhan A Cốt Đả, lập tức có mấy tên lính đi lên bắt lấy Lý Kỳ, kéo ra bên ngoài, nhưng Lý Kỳ hoàn toàn không để ý, căm giận bất bình kêu ầm lên: - Các ngươi nếu muốn giết ta, cũng chỉ là một chuyện, nhưng các ngươi có thể bịt miệng được tất cả mọi người ư, ta vốn không phải là người Kim quốc, dân chúng Kim quốc các ngươi sống thế nào cũng chả gan hệ đến ta, nhưng đến ngay người ngoài như ta cũng không coi được, chẳng nhẽ các còn không tỉnh lại sao? Hùm dữ còn không ăn thịt con, bệ hạ là phụ thân của muôn dân Kim quốc, thử hỏi có vị phụ thân nào mà lại đối đãi với con cái mình như loài súc vật không?

Hoàn Nhan Tông Vọng giận dữ nói: - Chém ngay tại chỗ cho ta.

Triệu Giai mặt đã đầm đìa mồ hôi, những lời của Lý Kỳ như thế có hoàng đế nào mà nghe lọt tai, đứng lên nói: - Bệ hạ, thần mạo muội xin tha mạng cho hắn.

Hoàn Nhan Tông Vọng cả giận nói: - Kẻ nào xin tha cho hắn, đừng trách ta vô tình.

Soạt soạt

Hai tên lính đè Lý Kỳ xuống đất, một tên lính rút đại đao ra.

Chó chết! là thật sao, Lý Kỳ mắt hoa lên, tim nhói đau, nói: - Bệ hạ, quân vô hý ngôn, người vừa nói chỉ cần ta nói có lý, ngươi sẽ tha mạng, vậy người hãy cho ta một lý do lấy mạng của ta.

Ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung vào người Hoàn Nhan A Cốt Đả.

Một lúc sau, Hoàn Nhan A Cốt Đả chậm rãi mở miệng nói: - Ngươi không sợ chết sao?

Lý Kỳ hổn hển nói: - Đương nhiên sợ, nhưng vừa rồi bệ hạ để ta nói thẳng, còn xá trước tội chết cho ta, vậy ta đây mới nói chứ.

*****

Hoàn Nhan A Cốt Đả thản nhiên nói: - Nói như thế ngươi dường như chắc mẩm ta không chém đầu người rồi sao?

Khà khà, chỉ cần ngươi mở miệng, lão tử sẽ có biện pháp, chỉ sợ con mẹ nhà ngươi giả ngu, thì lão tử coi như xong rồi. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Đương nhiên không phải, nếu ta cố ý bẻ cong sự thật phỉ báng bệ hạ, bệ hạ muốn chém ta, ta tuyệt không dám nói nửa lời.

Hoàn Nhan A Cốt Đả "ừ" một tiếng.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Phụ thân, kẻ này to gan lớn mật, ăn nói ngông cuồng, nhiều lần làm nhục ta trước Đại Kim, quyết không thể tha cho hắn.

- Ngươi nói cũng có đạo lý.

Hoàn Nhan A Cốt Đả gật gật đầu, liếc nhìn đám quần thần một cái, nói: - Nhưng ta muốn hắn tâm phục khẩu phục mà chết, chỉ cần các ngươi có thể vạch ra lời hắn là sai lầm, ta lập tức chém hắn.

Hoàn Nhan Tông Bật liền nói ngay: - Phụ thân, A Thích Nhi và đám quý tộc Khiết Đan hàng năm bức bách chúng ta, chúng ta đương nhiên muốn trả thù bọn họ, thế thì sai ở chỗ nào.

Hoàn Nhan A Cốt Đả gật gật đầu, thản nhiên nói: - Đúng vậy, những người đó đích xác nên bị trừng phạt, nhưng những người khác, chúng ta cũng cần báo thù sao? Phải trả thù bách tính Đại Kim sao?Ý của ngươi là thế à?

Liên tiếp gồm ba vấn đề, hỏi khiến Hoàn Nhan Tông Bật nghệt mặt sửng sốt, lắc lắc đầu nói: - Con không phải ý đấy.

Hoàn Nhan A Cốt Đả hiếu kỳ nói: - Vậy ngươi có ý gì?

- Dạ.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Nhưng hắn cả gan nói năng lỗ mãng với phụ thân, nếu dễ dàng tha cho hắn, thì uy nghiêm của phụ thân còn ở chỗ nào?

- Nói năng lỗ mãng?

Hoàn Nhan A Cốt Đả lắc đầu nói: - Đây không phải lý do, lúc trước ta đã đáp ứng hắn, nếu hắn nói có lý, sẽ tha cho hắn, quân vô hý ngôn, nói lời không giữ lấy lời cũng là hoàng uy sao?

- Đây

Hoàn Nhan Tông Vọng nhất thời không thốt được từ nào.

Hoàn Nhan A Cốt Đả lại đảo mắt nhìn mọi người, mặt không chút biến sắc nói: - Chư vị vì sao đều không nói lời nào, phải chăng đều cho rằng hắn nói là đúng?

Mọi người nhất tề lắc đầu.

Hoàn Nhan A Cốt Đả nói: - Vậy các ngươi mau nói ra đi.

Mọi người lại cúi đầu thấp xuống. Bọn họ đều không biết Hoàn Nhan A Cốt Đả hiện giờ rốt cuộc nghĩ như thế nào, cho nên nếu không nắm chắc mười phần thì không kẻ nào chịu ra đứng mũi chịu sào.

Hoàn Nhan A Cốt Đả chờ giây lát, thấy không có người lên tiếng, lúc này mới đưa mắt nhìn sang Lý Kỳ, thở dài, nói: - Coi như số ngươi gặp may. Nói xong ông ta vung tay lên, hộ vệ hai bên Lý Kỳ lập tức buông hắn ra.

Tổ sư nhà ngươi! Lão tử có lẽ còn chưa thích ứng được chế độ phong kiến này. Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật vừa rồi hắn đã có chút hối hận, nếu cho hắn lại một cơ hội nói. Hắn tuyệt sẽ không nói kích động như vậy. Tuy nhiên, điều này cũng không có thể trách hắn, dù sao những cảnh tượng trong ngoài Yến Kinh Thành kia cũng khiến người hậu thế như hắn chẳng thể nào chịu đựng được, trong lòng nổi giận đùng đùng khiến hắn vừa rồi mới nói thẳng ra như vậy, kỳ thật với tài ăn nói của hắn, muốn uyển chuyển một chút cũng không phải là việc khó.

Cùng lúc đó, hai người Triệu Lương Tự và Triệu Giai cũng thay Lý Kỳ được một phen toát mồ hôi hột, Triệu Lương Tự thề thầm trong lòng. Lần sau tuyệt sẽ không đưa người này đi đàm phán, quá là muốn mất mạng.

Hoàn Nhan A Cốt Đả khẽ cười nói: - Cái mạng của ngươi, ta hẵng để đấy, ngươi nói tiếp đi. Việc đã đến nước này, ta tin ngươi cũng chẳng sợ gì rồi, nói hết ra đi.

Lý Kỳ đứng dậy, vặn vẹo vài cái, nói: - Kỳ thật ta chỉ muốn nói, chính sách tàn bạo chỉ có thể xưng hùng nhất thời, nhưng muốn trường tồn muôn đời. Nền chính trị nhân từ mới là vương đạo. Xin hỏi bệ hạ, nếu là lúc trước, mọi người ở Nữ Chân tộc của bệ hạ có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, cơm no áo ấm, bệ hạ lúc ấy còn muốn khởi binh không?

Hoàn Nhan A Cốt Đả nhíu mày trầm ngâm một lát, gật đầu nói: - Nói tiếp đi.

Lý Kỳ nói: - Kỳ thật dân chúng yêu cầu rất đơn giản, chỉ cầu một miếng cơm ăn, thêm một chút tôn trọng nhỏ nhoi, nhưng nếu hai yêu cầu bé nhỏ không đáng kể kia đều bị tước đoạt rồi, dù sao ngang dọc cũng một lần chết, bọn họ đương nhiên sẽ lựa chọn cùng một con đường. Đều nói tranh đấu giành giang sơn là khó, nhưng kỳ thật bảo vệ được giang sơn mới là khó khăn nhất đấy, bệ hạ cần không đến mười năm đã đánh gục đế quốc hùng mạnh như thế, nhưng giờ đây thảy đều chỉ là hư vinh. Tuy rằng chưa bắt được A Thích Nhi kia, nhưng bất kể như thế nào, những người dân Kim quốc đều là vô tội, chiến tranh làm cho bọn họ mất đi nhà cửa, bệ hạ giờ đây nên giúp bách tính xây dựng cuộc sống, nếu cả nước trên dưới đều vui vẻ thuận hòa an cư lạc nghiệp, ta nghĩ thế còn hữu hiệu hơn nhiều lần so với việc trấn áp bằng vũ lực, lại càng có tính chất lâu dài. Nhưng bệ hạ dường như không nghĩ đến việc giúp bọn họ xây dựng lại nhà cửa.

Hoàn Nhan A Cốt Đả nói: - Hiện giờ Đại Kim ta vừa mới đánh hạ Yến Kinh, đương nhiên phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ để đối phó, ngươi lại chưa từng đi Thượng Kinh, không biết ngươi dựa vào cái gì mà khẳng định như thế.

Đôi mắt Lý Kỳ thoáng chớp một cái, lớn tiếng nói: - Thì dựa vào lần đàm phán này.

Hoàn Nhan A Cốt Đả đầu tiên là sửng sốt, bỗng nhiên bật cười ha hả, nói: - Hoá ra ngươi nói tất thảy đều bởi vì lần đàm phán này à, được, ngươi nói tiếp, ta cũng hiếu kỳ hai chuyện này rốt cuộc có liên hệ gì.

"Ngươi nói thế không phải vô nghĩa sao, ta đến đây chính là để đàm phán, chẳng lẽ ngươi cho là ta nhàn rỗi vô tích sự chạy đến Đại Kim các ngươi chơi trò nói sự thật mất lòng à, nhà ta vẫn còn một hôn quân ở đó kia." Lý Kỳ nói: - Đầu tiên, lúc bắt đầu đàm phán, các ngươi chú trọng vào một trăm vạn quan, không sai, nếu ta đứng ở lập trường của các ngươi, ta cũng có thể hiểu được, nhưng nếu là Đại Tống ta đáp ứng yêu cầu của các ngươi, các ngươi sẽ xử trí món tiền này thế nào đây? Ta nghĩ không có gì hơn luận công ban thưởng, thưởng cho những khai quốc công thần hoặc bỏ vào ngân khố quốc gia, ta không nói sai chứ?

Hoàn Nhan A Cốt Đả hỏi ngược lại: - Chẳng lẽ không nên như thế sao?

Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên nên thế, các vị đều quên mình phục vụ giúp bệ hạ mở rộng bờ cõi đến địa bàn Liêu quốc, đương nhiên nên thưởng, nhưng ta cho rằng nên phân ra việc thong thả và cấp bách, hiện giờ quý quốc đại đa số dân chúng đến cơm còn không được ăn, các ngươi sao có thể mặc kệ sự sống chết của họ mà không để ý, chỉ lo hưởng lạc cho bản thân, ít nhất các ngươi căn bản đã không suy xét đến điểm này.

Hoàn Nhan Thịnh nói: - Chúng ta chỉ là yêu cầu các ngươi lấy thuế đất để bồi thường tổn thất Đại Kim chúng ta đã giúp các ngươi đánh hạ Yến Kinh, điều này có quan hệ với bách tính nước ta thế nào? Chẳng lẽ không lấy món tiền này chính là thương cảm dân chúng của quốc gia chúng ta sao? Thật là nực cười.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ta cũng không nói như vậy, ngược lại ta còn cảm thấy, một trăm vạn quan này đối với tình hình quý quốc hiện này thật sự quá ít, căn bản không đủ dùng.

Lời vừa nói ra, lập tức một làn sóng lớn nổi lên.

Tống Kim hai bên cũng bắt đầu xì xào bàn tán. Đặc biệt là Triệu Giai sợ đến nỗi ngây cả người.

Hoàn Nhan Thịnh cười ha hả nói:

- Nói như vậy, các ngươi dường như tình nguyện đưa nhiều hơn? Vậy thì thật là không còn gì có thể tốt hơn nữa.

Lý Kỳ ha hả nói: - Nhiều ít không thành vấn đề, mấu chốt là xem các ngươi muốn nước giàu hay dân mạnh?

Hoàn Nhan Tông Vọng "hừ" nói: - Hai cai này có khác nhau sao?

- Đương nhiên là có, nước giàu không có nghĩa là dân giàu, nhưng dân giàu nước nhất định mạnh, giữa hai bên, đâu nặng đâu nhẹ chắc cũng không cần ta nhiều lời nữa.

Hoàn Nhan A Cốt Đả gật gật đầu nói: - Lời này rất có đạo lý, nhưng chiếu lời ngươi nói, lại phải làm như thế nào?

Lý Kỳ cười nói: - Rất đơn giản, để cho thương nhân Đại Tống chúng ta đến Kim quốc các ngươi đầu tư, đó chính là đến Kim quốc các ngươi kinh doanh buôn bán.

Hoàn Nhan A Cốt Đả ngẩn người, nói: - Lời này là thế nào?

Lý Kỳ đáp: - Muốn dân giàu nước mạnh, phải kiến thiết nền kinh tế trước, hiện giờ quý quốc đang đứng trước rất nhiều việc bị gác lại đang cần làm, trải qua chiến tranh, kinh tế của quý quốc đã rơi xuống vực thẳm rồi, dân chúng không có kế sinh nhai, cuộc sống đương nhiên cũng chẳng tốt vào đâu được, mà bọn họ lại không vốn để buôn bán, lúc này đang rất cần ngoại tệ đổ vào, chỉ có như thế, mới nhanh chóng chấn hưng được nền kinh tế của quý quốc. Hơn nữa, năng lực thương nhân Đại Tống chúng ta đã rõ như ban ngày rồi, bệ hạ thử ngẫm xem, nếu thương nhân Đại Tống ta đến quý quốc buôn bán, tiền bọn họ mua đất, làm nhà, nộp thuế, thuê nhân công như vậy đều là đầu tư, từ đó, dân chúng quý quốc có việc để làm, có việc làm là có tiền công, cuộc sống giàu có rồi chi tiêu cũng nhiều hơn, chi tiêu nhiều thì kinh tế cũng khởi sắc, một khi kinh tế đi lên, thì hàng năm quý quốc thu thuế đủ nhiều rồi, như vậy nước tự nhiên thaanfh giàu có. Hơn nữa khai quốc công thần của quý quốc ai ai cũng thành đại địa chủ, đất đấy nếu không dùng tới cũng chỉ là một miếng đất mà thôi, nếu sinh ra tiền miếng đất ấy chính là mỏ vàng, dùng không hết, về điểm này có thể tham khảo giá đất Đại Tống Biện Lương và giá đất Thượng Kinh, ta thấy chuyện này đối với quý quốc từ trên xuống dưới chỉ có thể nói là trăm lợi mà không có một hại.

Lý Kỳ hiểu bất kể là xã hội phong kiến hay xã hội nô lệ, thì lơi ích của bọn địa chủ là rất quan trọng, cho nên hắn đặc biệt vẽ ra con đường phát tài cho bọn đại địa chủ này để tránh việc bọn chúng sẽ phản đối.

Lời vừa nói ra, Kim quốc từ trên xuống dưới đều trầm tư suy nghĩ.

Lý Kỳ nhân cơ hội chuyện còn đang nóng hổi nói: - Thương gia Đại Tống ta đâu chỉ mười vạn, mà cơ hội có thể kinh doanh tại quý quốc lại nhiều không kể xiết, chỉ tính trên vạn người mà mỗi người đầu tư một nghìn quan thì cũng là một nghìn vạn quan rồi, hơn nữa số tiền này còn không ngừng tích lũy, so sánh ra khoảng một trăm vạn quan chẳng phải là quá ít sao?

Hoàn Nhan Tông Vọng bỗng nhiên nói: - Nếu thật là như thế, chỉ e là thương nhân Nam triều các ngươi mới là người thắng lớn nhất.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - So với lợi ích của quý quốc, thì chút lãi mọn của thương nhân Đại Tống chúng ta chẳng thấm vào đâu, một khi kéo lên được khả năng chi tiêu của toàn quý quốc thì nền bánh xe kinh tế của quý quốc bắt đầu quay rồi, đến lúc đó thương nhân của quý quốc cũng từng nhóm xuất hiện nhiều lên, nhị Thái tử hẳn là phải nhìn ra trông rộng, mình có thể sinh ra tiền mới là vương đạo.

Hoàn Nhan Thịnh nói: - Nhưng ở phương diện này mà nói thì khá phức tạp, ngươi có dám chắc thương gia Nam triều các ngươi sẽ đến buôn bán ở Đại Kim chúng ta hay không?

Lý Kỳ nhún nhún vai nói:

- Chỉ cần quý quốc mở rộng vòng tay đối với thương nhân Đại Tống, ta tin tưởng bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền. Kỳ thật ta chính là một trong số đó, có lẽ cũng là người đầu tiên, một điều đáng tin tưởng là Túy Tiên Cư của bọn ta dự tính hợp tác cùng Hột Thạch Liệt tiên sinh mở một quán rượu ở Thượng Kinh, chỉ cần tửu lầu này mở được, ta dám cam đoan ít nhất có thể giúp vài trăm người có kế sinh nhai, đây mới chỉ là năng lực của mình nhà ta mà thôi.

- Kiến thiết kinh tế, một kiến thiết kinh tế tuyệt vời. Hoàn Nhan A Cốt Đả ha hả cười, nhìn Lý Kỳ nói: - Ngươi nói không sai, chỉ có dân giàu nước mới mạnh, đây là vấn đề bức thiết nhất mà Đại Kim ta hiện giờ cần giải quyết. Ông ta nói xong lại hướng xuống quần thần hỏi: - Các ngươi đối với việc này thấy thế nào?

Mọi người nhất thời không đưa ra được chủ ý, rối rắm vô cùng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<