Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0415

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0415: Hoá ra ngươi sợ chó nha
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Người tới chính là Triệu Tinh Yến, chẳng qua hôm nay nàng lại bắt đầu nữ giả nam trang, nhưng cho dù như vậy, vẫn là đẹp đến mức có thể làm cho hướng giới tính của nam nhân xảy ra thay đổi.

Lý Kỳ theo bản năng đảo qua trước ngực nàng, âm thầm nuốt nước bọt, kỳ quái, thật đúng là có thể làm lớn có thể làm nhỏ, cô ấy đến tột cùng dùng pháp bảo gì vậy nhỉ? Ngoài miệng lại vui tươi hớn hở nói:

- Triệu công tử, tuy rằng ta rất tuấn tú rất có tài, nhưng cô cũng không phải mỗi ngày đều đi theo ta đi.

Triệu Tinh Yến đỏ mặt lên, gắt một cái, nói:

- Ai... ai theo dõi ngươi chứ.

Lý Kỳ cười, nói

- Cô nhìn lại mình một cái, lưỡi cũng bắt đầu lắp bắp rồi, còn nói không có theo dõi, ngay cả nói dối cũng không biết nói.

Triệu Tinh Yến biết rằng không thể gạt được, nói:

- Ta là tới tìm ngươi, thực sự không phải là theo dõi ngươi.

- Có khác nhau sao?

- Không có khác nhau sao?

- Cô nói không khác nhau thì không khác nhau đi.

Lý Kỳ nhún nhún vai, hỏi:

- Vậy cô tìm ta có chuyện gì?

Triệu Tinh Yến không đáp hỏi ngược lại:

- Vừa rồi Cao thái úy tìm ngươi làm cái gì?

Lý Kỳ do dự, bỗng nhiên nói với Trần A Nam:

- A Nam, ngươi đi lên nói một tiếng với phu nhân, ta gặp một người bạn, sẽ không lên trên đó ăn.

Trần A Nam gật gật đầu, lại nói:

- Đại ca, vậy ngươi nhanh lên nhé, người ta còn đang đợi.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Ai đang đợi?

- Đương nhiên là mấy người bán chó nha.

- Ngươi còn chưa có trả tiền?

- Huynh không gật đầu, đệ nào dám mua.

- Thông minh. Ta sẽ mau chóng.

- Dạ.

Đợi Trần A Nam đi lên lầu rồi, Lý Kỳ lại cười nói với Triệu Tinh Yến:

- Hôm nay cô gặp may mắn rồi, đụng phải ta, ngay cả tiền cơm cũng giảm đi.

- Chút tiền ấy ta còn không có để vào mắt, ta làm chủ là được.

- Nhất thiết đừng, nếu cô có tiền mà khó tiêu, vậy giữ lại đi Túy Tiên Cư tiêu đi.

Lý Kỳ vẫy vẫy tay, lại nhỏ giọng nói:

- Hôm nay đông chủ Kim Lâu mời khách. Cô mau chóng ăn là được.

Triệu Tinh Yến im lặng không nói gì.

Hai người nói xong mới đi vào trong nhã các hồi nãy Triệu Tinh Yến ngồi, Lý Kỳ lại hào sảng kêu lên một chút thức ăn, uống một ngụm trà, cười nói:

- Nói vậy Chủng Công đã gặp Thái sư rồi nhỉ.

Triệu Tinh Yến nghi ngờ nói:

- Sao ngươi biết?

Lý Kỳ mỉm cười nói:

- Bằng không cô cũng sẽ không chạy tới tìm ta.

Triệu Tinh Yến gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, sáng nay Chủng bá bá đi Thái Sư Phủ một chuyến.

Lý Kỳ cười, nói:

- Triệu cô nương tài trí hơn người, nói vậy cho dù ta không nói, Triệu cô nương cũng có thể đoán được mục đích Cao thái úy tìm ta.

Triệu Tinh Yến mấp máy môi, nói:

- Nếu ta không có đoán sai, Cao thái úy là tới báo cho ngươi. Phải công tư rõ ràng, đừng để Chủng bá bá và Tam Nha dây dưa quan hệ, rồi lại gặp phải phiền toái không cần thiết.

Lý Kỳ chắp tay nói:

- Quả nhiên là không thể gạt được Triệu cô nương. Khâm phục, khâm phục.

Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Đây có gì khâm phục, đêm qua Thái sư mời Cao thái úy qua phủ một chuyến, hôm nay Cao thái úy liền chạy đến tìm ngươi, đổi lại là ngươi, ngươi cũng có thể đoán được.

Lý Kỳ cười cười, nói sang chuyện khác:

- Đúng rồi. Triệu cô nương, cô có biết Vương tướng đổ cho Chủng Công tội danh gì hay không?

Triệu Tinh Yến than nhẹ một tiếng, nói:

- Việc này không liên quan đến Vương tướng, là Đồng Quán buộc tội Chủng bá bá thông đồng với địch phản quốc. Tuy nhiên cũng bởi vì đây là lời nói của một bên gã, Vương tướng không có chứng cớ, hơn nữa việc này không nên tuyên dương, vì vậy mới không có phạt nặng Chủng bá bá.

Trời! Nghiêm trọng như vậy. Khó trách Cầu ca lại vì việc này, đích thân chạy tới dặn dò ta. Lý Kỳ hít một hơi thật sâu, gật đầu nói:

- Biết rồi. Biết rồi. Vậy cô tìm ta có chuyện gì?

Triệu Tinh Yến ngẩn ra, lập tức cười khổ nói:

- Hiện tại không có việc gì.

Lý Kỳ hiếu kỳ nói:

- Ý gì?

Triệu Tinh Yến bỗng nhiên hiện lên một chút giảo hoạt trong mắt, thở dài:

- Đều do ngày ấy ta ở trước mặt Chủng bá bá, tán dương ngươi một chút về cái bộ phương pháp luyện binh kia, cho nên Chủng bá bá đã muốn đi nhìn Long vệ quân một cái, chỉ có điều hiện giờ xem ra, chắc có lẽ ngươi sẽ không dẫn bá bá đi chứ.

Dứt lời, nàng lại vụng trộm liếc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười nói:

- Cô không cần phải kích ta, cho dù cô khen ta lên trời đi, ta cũng không dám dẫn Chủng Công đi binh doanh lúc này, cô thay ta nói với Chủng Công tiếng xin lỗi đi, việc này vẫn là qua vài ngày rồi nói sau.

Trong lòng lại nói, mịe kiếp, Cầu ca vừa mới dặn xong, đảo mắt cô bảo ta dẫn Chủng Công đi Tam Nha, đây không phải là cô bảo ta đánh vào mặt Cầu ca sao.

Tuy rằng hắn rất tôn kính Chủng Sư Đạo, hắn cũng muốn để Chủng Sư Đạo đi quân doanh cho hắn một ít ý kiến, nhưng một con ngựa cũng chỉ là một con ngựa, trong chính trị cũng không thể giảng cảm tình, chỉ sợ ngay cả Lý Thanh Chiếu đến đây, hắn cũng sẽ không ở nơi đầu sóng ngọn gió này mà đi mạo hiểm, hơn nữa việc này sớm hay muộn cũng có cơ hội thôi, cần gì nóng lòng nhất thời.

Người này thật sự là quá mức cẩn thận. Triệu Tinh Yến thoáng khách sáo liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái, nhưng người sau nhưng vẫn là không phản ứng chút nào, bắt đầu ăn uống ầm ầm. Nàng thật cũng không có nhắc lại.

Nhanh chóng ăn xong bữa trưa, Lý Kỳ vội vã lên tiếng chào hỏi phu nhân, sau đó mang theo Trần A Nam liền ra cửa. Triệu Tinh Yến thấy Lý Kỳ nóng vội như thế, hiếu kỳ nói:

- Ngươi vội vã như vậy là đi nơi nào vậy?

Lý Kỳ thuận miệng nói:

- Ồ, nhà của ta bị trộm, ta hiện tại phải về nhà bố trí trang bị phòng trộm.

- Trang bị phòng trộm?

Mặt Triệu Tinh Yến lộ vẻ tò mò, nói:

- Vừa lúc ta đang rảnh rỗi, phải đi quan sát, ngươi sẽ không để tâm chứ?

Lý Kỳ nói nửa đùa:

- Cô không có thông đồng với địch phản quốc chứ?

Triệu Tinh Yến thấy hắn lấy Chủng Sư Đạo nói giỡn, trong lòng tức giận không hài lòng, thản nhiên nói:

- Ta họ Triệu.

Mẹ. Thiếu chút nữa đã quên mất các nàng này là hậu nhân của Thái tổ. Lý Kỳ bật cười ha hả:

- Họ Triệu thì tốt, chậc chậc, quốc họ nha, ta thật sự là hâm mộ không ngừng. Vậy được, chúng ta đi thôi.

Trong lòng âm thầm tiếc nuối, nếu xuyên qua đến Đường triều, có lẽ còn có thể lừa dối làm cái Vương gia, đáng tiếc ông trời đui mù, ôi.

Cộng thêm Mã Kiều, một hàng bốn người tiến đến nhà Lý Kỳ thuộc phía tây ngoại ô.

- Gâu gâu gâu

Từ xa đã nghe đến từng đợt tiếng chó sủa.

Sắc mặt Triệu Tinh Yến căng thẳng, cưỡi ngựa tiến lên trước, nói:

- Tiếng chó sủa ở nơi nào vậy nhỉ?

Lý Kỳ vén bức rèm lên, cười nói:

- Đây chính là trang bị phòng trộm của ta nha.

- A?

Triệu Tinh Yến kinh hô một tiếng, môi son khẽ nhếch, hơi hơi lộ ra một hàm răng chỉnh tề.

Lý Kỳ thấy vẻ mặt nàng kinh ngạc như thế, hiếu kỳ nói:

- Có vấn đề gì sao?

Hai đầu lông mày Triệu Tinh Yến rịn rịn mồ hôi, nuốt nuốt nước miếng, gượng cười nói:

- Ta còn tưởng là cái gì, hoá ra chính là chó nha, vậy ta không cần phải đi xem, cáo từ trước.

Lý Kỳ sửng sốt, lập tức ha hả nói:

- Hoá ra cô sợ chó nha.

Triệu Tinh Yến thấy ánh mắt khinh thị của hắn kia. Không khỏi âm thầm tức giận, nói:

- Ai nói ta sợ chó.

Lý Kỳ ha hả nói:

- Vậy thì tốt nhất rồi, dù sao đã đến trước cửa rồi, sao cô không đi vào uống chén trà rồi lại đi. Hơn nữa, tới cửa mà không vào, vậy cũng quá không có lễ phép rồi.

Triệu Tinh Yến giơ mặt lên, nói:

- Đi thì đi.

Nhưng trong mắt vẫn là hơi lộ ra một tia vẻ sợ hãi.

Bốn người mới vừa vào đến trong cửa lớn, đồng thời trợn tròn hai mắt, mãnh liệt hít vào một hơi, chỉ thấy trong tiền viện đứng bốn mươi năm mươi người. Mỗi người trong tay giữ một con chó, lớn nhỏ không đều, giống khác nhau, đàn chó thi nhau sủa, một trường hợp rất dữ dội và đồ sộ.

- Gâu gâu gâu!

- Lý sư phó đến đây, Lý sư phó đến đây.

Mọi người đã sắp không kiên nhẫn đợi được nữa, thấy Lý Kỳ rốt cuộc đã tới, khẩn trương ào đi sang, nhưng bọn họ dường như quên trong tay còn giữ chó yêu của mình.

- A!

Triệu Tinh Yến kinh sợ kêu một tiếng. Nháy mắt vọt đến phía sau Lý Kỳ, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài theo thân thể run lẩy bẩy.

Lý Kỳ đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng nhu nhược này của Triệu Tinh Yến, không khỏi ngẩn ra. Trong lòng cười trộm, đây mới là nữ nhân sao. Nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại, nhất thời cũng hít một ngụm khí lạnh, trong lòng làm sao còn có nửa phần ý cười. Tuy rằng hắn không sợ chó, nhưng hơn mấy chục con chó vây lại đây, trong lòng cũng sợ hãi, đám chó này con mẹ nó cũng quá kinh khủng rồi.

Mã Kiều tựa vào cột cửa, ngáp một cái nói:

- Triệu công tử, ngươi tránh ở sau lưng Phó soái, còn không bằng tránh ở sau lưng A Nam, huynh coi hai chân Phó soái đều đang run lẩy bẩy rồi kia kìa.

Thật sao? Lý Kỳ cúi đầu nhìn một cái, "A? Thật đúng là đang run nhỉ, nhưng con mẹ nó vài chục con chó vây lại đây, ta có thể không sợ sao, không sợ chính là biến thái. Khẩn trương ổn định, hung hăng trừng mắt nhìn Mã Kiều, nhưng lúc này căn bản không có rảnh tính sổ với thằng này, hai tay vừa nhấc, hét lớn một tiếng:

- Stop! Ngừng, ngừng, phiền toái các vị trong sân vào giữa sân đứng xem, ta phải kiểm nghiệm hàng trước, công việc cụ thể chúng ta chậm rãi thương lượng.

Mọi người nghe vậy, liếc nhìn nhau, xấu hổ gật gật đầu, theo lời trở lại giữa viện.

Lý Kỳ thở hắt ra, nói với Triệu Tinh Yến đứng phía sau:

- Tốt lắm, có thể mở mắt ra rồi, đều đi rồi. Hừ. Còn nói mình không sợ chó.

Triệu Tinh Yến đầu tiên là mở đôi mắt đẹp ra một đường nhỏ, đợi xác nhận trong vòng phạm vi năm thước coi không thấy một con chó, lúc này mới mở mắt ra, nhẹ nhàng thở ra một hơi, vỗ ngực một cái, hạ giọng nói:

- Thật sự là làm ta sợ muốn chết.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng bỗng nhiên nhướng mày ngài, thấy Lý Kỳ như cười như không đang nhìn mình, không khỏi nhướn mày, lại khôi phục thần thái lạnh lùng dĩ vãng, hừ nói:

- Chính ngươi cũng không khá hơn chút nào, không biết là ai vừa rồi sợ tới mức hai chân cũng run rẩy thế.

Lý Kỳ vừa nghe vậy, lại không tự giác trừng mắt nhìn Mã Kiều, người kia lập tức nhìn chung quanh."Đồ chó hoang, thằng khốn kiếp này như thế nào luôn thích hủy đi hình tượng của ta". Lại quay sang cười nói với Triệu Tinh Yến:

- Vừa rồi chẳng qua là ngoài ý muốn, nếu như cô sợ, vậy hãy đi về trước đi, ta phải đi kiểm hàng rồi, Mã Kiều, nghe nói ngươi biết rõ về chó, ngươi cũng tới giúp ta tham khảo một chút đi.

'Ta khi nào thì nói qua ta biết rất rõ về chó cơ?" Mã Kiều sửng sốt, lập tức hiểu được, lắc lắc cái đầu cùng đi tới, trong lòng ấm ức, ngươi phòng bị người cũng thì thôi, chó cũng phòng, thật sự là mất mặt.

Triệu Tinh Yến vốn định trở về, nhiều chó như vậy, nhìn cũng chột dạ, nhưng lại thấy vẻ mặt khinh thị của Lý Kỳ, cái cá tính không chịu thua từ trong xương tủy lại xông ra, hừ một tiếng, nói thầm một câu, "Dù sao muốn cắn cũng là cắn ngươi loại người vô sỉ này trước". Nhấc chân liền đi theo, lần này nàng thông minh, tận lực đi theo bên cạnh Mã Kiều.

Không thể tưởng được giống chó của cổ đại này cũng rất nhiều. Lý Kỳ một mực quét tới, gặp toàn là chó Bát ca, lập tức vẫy vẫy tay gọi Trần A Nam.

Trần A Nam thấy sắc mặt Lý Kỳ không hài lòng, khẩn trương chạy tới nói:

- Đại ca, chuyện gì?

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói:

- Ta nhớ được lúc ta dặn ngươi, là muốn ngươi tìm cái loại cao lớn uy mãnh cơ mà.

Nói xong hắn lại dùng tay về phía chó Bát ca, nói:

- Ngươi nhìn một cái con chó kia, ngoại trừ ánh mắt khá to ra, ngươi cảm thấy nó còn có điểm nào là thuộc loại hình cao lớn uy mãnh không?

Trần A Nam liếc mắt nhìn theo ngón tay của Lý Kỳ, gãi gãi đầu, nói:

- Ách, đại ca, đệ là chiếu dặn dò của huynh, đệ cũng không biết những người này tại sao lại cảm thấy con chó kia thuộc loại cao lớn uy mãnh đấy.

Lý Kỳ nhướn mày, bỗng nhiên nói:

- Có phải ngươi còn nói mấy chữ "Thu mua giá cao" hay không?

- Đúng rồi.

Trần A Nam gật đầu nói.

Hóa ra là có người muốn đục nước béo cò đây, tuy nhiên chó Bát ca này cũng thật đáng yêu đấy. Lý Kỳ lại liếc mắt quét nhìn chủ nhân đám chó này một cái, cũng là vàng thau lẫn lộn, cái gì thợ săn, người đánh cá, viên ngoại, nông phu, chưởng quầy đều có.

Hắn đầu tiên là đi tới chỗ người đàn ông trung niên đứng ở phía ngoài cùng, nhưng liền ngừng lại từ xa, về phần Triệu Tinh Yến, liền đứng xa hơn. Chắp tay nói:

- Hà Cửu thúc. Không thể tưởng được ngươi cũng tới.

Nam nhân này đúng là đông chủ của cửa hàng hoa quả khô lớn nhất Đông Kinh, Hà Cửu thúc, bên cạnh gã còn đứng hai mãnh hán, hai mãnh hán này tuy rằng rất cường tráng, nhưng còn không đến mức khiến Lý Kỳ sợ tới mức không dám đến gần, mấu chốt là trong tay bọn họ cầm hai con chó to quá kinh khủng.

Nhưng thấy hai con chó to kia có hình thể cực lớn, một con lông dài màu đen, ít nhất cũng phải năm sáu cm, giống như một con sư tử, cái miệng lớn như dính máu há ra. Sủa ầm ĩ, làm cho người ta sợ hãi ngay nha. Một con khác còn lại lông vàng, mắt lộ ra hung quang, phát ra những tiếng gầm gừ, dường như chỉ cần Lý Kỳ lại đi gần thêm một bước, sẽ lập tức nhào tới.

Rất rõ ràng đây là hai con cùng một giống chó ngao Tây Tạng.

Lý Kỳ cũng bởi vì hai con chó ngao Tây Tạng này, mới đem Mã Kiều gọi vào cạnh bên người đấy.

Hà Cửu thúc đi lên trước, chắp tay, khẽ cười nói:

- Lần trước ít nhiều nhờ Lý sư phó chỉ điểm. Hà mỗ mới làm thành một mối kinh doanh lớn, Hà mỗ vẫn luôn muốn tới cửa đáp tạ, không may việc vặt quấn thân, vừa vặn hôm qua nghe nói Lý sư phó đang tìm chó. Vừa lúc trong nhà có hai con chó, liền đưa tới cho ngươi, thuận tiện nói tiếng cám ơn với ngươi.

- Vậy thì thật là đáng mừng nha.

Lý Kỳ lại chắp tay, lại chỉ xuống hai cái chó ngao Tây Tạng kia nói:

- Không biết Cửu thúc ngươi lấy hai con chó to này ở đâu?

Hà Cửu thúc thở dài một tiếng. Nói:

- Nói đến việc này, Hà mỗ cũng buồn mãi, nhớ mấy năm trước. Ta cùng một ngoại thương làm một cuộc làm ăn, người nọ vì đáp tạ ta, mới đưa hai con chó to này cho ta, còn nói là cái gì thần khuyển, lúc ấy con chó này không có lớn như vậy, ta nghĩ về sau săn thú có lẽ dùng được, vì thế liền nhận lấy, nhưng thật không ngờ, chó này mỗi ngày một kiểu, lớn lên chẳng khác gì con cọp, hơn nữa hung mãnh dị thường, ở nhà ta cũng không có vài người dám tới gần chúng nó, càng miễn bàn mang ra đi săn, hơn nữa hai con chó này mỗi ngày ăn lại nhiều, người bình thường thật đúng là nuôi không nổi, ta từng nhiều lần định nhẫn tâm giết chúng nó, nhưng dù sao nuôi dưỡng lâu như vậy, cũng có chút tình cảm, không hạ thủ được, định vứt đi, lại sợ chúng nó đả thương người, vừa lúc nghe thấy ngươi muốn tìm chó to, liền mang đến cho ngươi nhìn một cái, nếu ngươi hài lòng nói, ta liền tặng cho ngươi đó.

Chó ngao Tây Tạng này cũng quá kinh khủng, hơn nữa ta cũng không phải chủ nhân của bọn nó, tiếp nhận nửa đường quá nguy hiểm. trong lòng Lý Kỳ có chút giãy dụa, dùng chúng nó đảm đương thần giữ cửa, vậy thì thật là quá thích hợp rồi, nhưng vấn đề là, chó ngao Tây Tạng này rất khó phục tùng. Sau khi cân nhắc một phen, lắc lắc đầu nói:

- Chó này quá to rồi, ta sợ ta không làm gì được chúng nó.

Hà Cửu thúc vừa nghe, mặt lộ vẻ vẻ thất vọng.

Mã Kiều không hiểu, hiếu kỳ nói:

- Phó soái, ngươi không phải nói muốn tìm giống cao lớn uy mãnh sao, chẳng lẽ này hai con súc sinh còn chưa đủ cao lớn uy mãnh?

Lý Kỳ vừa trợn trắng mắt, nói:

- Ngươi chẳng lẽ nghe không rõ sao, ý tứ của ta chính là chúng nó quá mức cao lớn uy mãnh rồi, không chỉ bắt được kẻ trộm, ngược lại còn làm bị thương người một nhà đấy.

Mã Kiều hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói:

- Hai con súc sinh này thì có cái gì đáng sợ chứ.

- Vậy ngươi đi thử xem, nếu như ngươi có thể phục tùng chúng nó, ta liền nhận.

- Thử thì thử.

Mã Kiều hất đầu một cái thật phong tao, sắn tay áo, buộc vạt áo trước vào trong dây lưng, vung tay lên nói với mãnh hán bên trái:

- Ngươi buông súc sinh này ra, để cho ta tới đấu một trận với nó.

"Gã này điên rồi sao". Lý Kỳ vội hỏi:

- Chậm đã. Mã Kiều, ngươi muốn chết phải không, ta bảo ngươi làm chúng nó phục tùng, không phải bảo ngươi đi đánh nhau với chúng nó, nếu thả chúng nó ra, chẳng may chúng nó lao tới ta thì làm sao bây giờ, hơn nữa nơi này nhiều người và chó như vậy, coi như là làm bị thương chút hoa cỏ cũng không nên nha.

Mọi người đều gật đầu, con chó lớn như vậy, có thể không sợ hãi sao, hơn nữa ngay thân thể của Mã Kiều kia, bọn họ cũng không dám tin tưởng a.

Mã Kiều buồn bực nói:

- Phó soái, chúng nó là súc sinh, không dùng nắm tay, làm chúng nó phục tùng kiểu gì, chẳng lẽ ngươi lại để ta giảng đạo lý cho chúng nó.

Điều này cũng đúng nhỉ. Lý Kỳ ngẩn ra, nói:

- Ngươi chỉ cần có thể giữ được chúng nó là được rồi.

- Như vậy lại quá đơn giản.

Mã Kiều liếc nhìn con chó ngao Tây Tạng kia, liền nhấc chân đi tới.

- Gâu gâu gâu!

Không đợi Mã Kiều đi hai bước, kia hai con chó ngao Tây Tạng đã sủa ầm lên, hai tráng hán kia khẩn trương dùng sức lôi giữ chúng nó.

- Hai con súc sinh chúng mày, nhìn thấy bản đại gia cũng dám sủa.

Mã Kiều hung hăng nói hai câu, bỗng nhiên dậm chân một bước, mãnh liệt rống một tiếng.

Hai con chó ngao Tây Tạng kia dường như thật đúng là bị dọa rồi, không khỏi đều lui lại một bước, đang sủa ầm ĩ, lại trở thành khẽ gầm gừ.

Khóe miệng Mã Kiều lộ ra một tia cười khinh thường, đi lên trước, túm lấy một sợi dây xích từ trong tay một tráng hán. Một tay nắm chặt.

Con chó ngao Tây Tạng kia dường như thật đúng là sợ Mã Kiều, không ngờ không dám công kích, ngược lại nhảy vồ thật mạnh về phía trước, định tránh thoát ra, nhưng Mã Kiều vẫn không chút sứt mẻ, còn vẫy vẫy tay sang phía tráng hán còn lại.

Hai tráng hán kia vẫn còn choáng váng, bình thường hai người bọn họ phải dùng hai tay mới có thể giữ chặt súc sinh này, không ngờ nam tử xấu xí này dùng một tay liền dễ dàng bắt được nó.

Một tráng hán liếc mắt nhìn Hà Cửu thúc.

Lý Kỳ bỗng nhiên nói:

- Mã Kiều, ngươi đừng cậy mạnh.

Mã Kiều lão Đại mất hứng, nói:

- Phó soái. Nếu Mã Kiều ta ngay cả hai con súc sinh này đều không làm gì được, vậy tương lai ta cũng không còn mặt mũi nào đi gặp con sâu rượu kia rồi.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Điều này liên quan gì đến sư phụ ngươi?

Mã Kiều hừ nói:

- Lúc trước sư phụ ta ở ngọn núi kia có một con cọp lớn đến, sư phụ ta sợ nó nửa đêm đánh lén, tìm một cơ hội bắt súc sinh kia lại, nuôi dưỡng lên, về sau lâu ngày, bình thường nếu là lão uống rượu say, bảo con cọp kia đi theo ta luyện công. Lão còn nói, đối phó với loài súc sinh này. Chỉ có dùng nắm tay để thuần phục, nếu như ngươi sợ nó, vậy nó sẽ ức hiếp ngươi, chỉ cần đánh phục nó. Nó mới có thể nghe lời ngươi.

Lý Kỳ nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thằng nhãi này đến tột cùng vượt qua một thời thơ ấu như thế nào nha, không ngờ ở cùng một chỗ với hổ. Ngượng ngùng nói:

- Sư phụ ngươi thật sự là một cái đồ biến thái.

Mã Kiều nhếch miệng lên, nói:

- Phó soái. Lời này của ngươi nói cũng quá không hiền hậu, ta đây là đang giúp ngươi, tại sao ngươi còn mắng sư phụ ta.

Nói xong tay gã bỗng nhiên buông lỏng xuống. Con chó ngao Tây Tạng kia rốt cục xông về trước một bước nhỏ.

Như vậy thôi nhưng cũng làm cho Lý Kỳ sợ hãi, bỗng chốc nhảy lùi lại, chỉ vào Mã Kiều lớn tiếng nói:

- Mã Kiều, có phải ngươi đời này cũng không muốn gặp sư muội của ngươi nữa hay không.

Mã Kiều vội xin tha nói:

- Phó soái, ta chỉ là muốn đùa với ngươi chút mà thôi, ngươi đừng coi là thật nhé.

Lý Kỳ giận dữ, mắng:

- Ngươi thằng nhãi này đến tột cùng có để Phó soái như ta đây vào mắt hay không, ta cho ngươi biết, nếu còn có lần sau, ta thề, ta tuyệt đối đem ngươi đuổi ra Đông Kinh, sau đó sẽ giữ sư muội của ngươi ở trong này.

- Dạ dạ dạ, tuyệt sẽ không có lần sau nữa.

Mã Kiều lau mồ hôi một phen, trong mắt gã, Lý Kỳ so với đám chó ngao Tây Tạng này còn khủng bố hơn.

Hà Cửu thúc cũng từ trong khiếp sợ kịp phản ứng lại, giơ ngón tay cái lên nói:

- Vị tiểu ca này, ngươi thật đúng là người thần đó.

Mã Kiều vui vẻ nói:

- Cửu thúc quá khen, không phải là hai con súc sinh sao, nhiều hơn mấy con nữa cũng được a.

Hà Cửu thúc cười khổ gật gật đầu, lại nói với Lý Kỳ:

- Lý sư phó, hai con chó lớn này ngươi có lấy hay không?

Lý Kỳ cẩn thận nói:

- Ngươi trước tiên đem con chó kia cũng giao cho gã thử xem, nếu là gã thật có thể chế ngự chúng nó, ta đây mới có thể lấy, bằng không ta chỉ lấy một con.

Tráng hán kia đưa một con chó ngao Tây Tạng khác giao cho Mã Kiều, con chó ngao Tây Tạng này cũng khá là trực tiếp, nhìn đồng bạn của mình đã không còn sức lực, ngay cả giãy dụa cũng không thèm, liền theo Mã Kiều.

Triệu Tinh Yến thật sự là không thể tin được hết thảy phát sinh trước mắt, không khỏi khen:

- Mã huynh, coi như ta phục ngươi.

Mã Kiều kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ sau lần tỷ thí trước, ngươi còn không hề chịu phục sao?

Chủ tớ hai người này cũng đều là rất khó khai thông nha. Triệu Tinh Yến ngượng ngùng cười, nhớ tới lần trước đầu ngón chân đều cho gã giẫm lên sưng giống cây cải củ, rất xấu hổ.

Lý Kỳ thấy Mã Kiều thật là thuần phục được hai súc sinh này, trong lòng không biết là cái tư vị gì, quay sang nói với Trần A Nam:

- A Nam, ngươi đi bảo người ta tới phòng bếp lấy hai khối thịt đến đây, thời đại này lưu hành ân uy tịnh thi, đối với người và súc sinh đều giống nhau.

- Vâng, đệ đây đi ngay.

Lý Kỳ lại quay sang nói với Hà Cửu thúc:

- Hà Cửu thúc, phiền toái ngươi vào phòng trong ngồi một lát, ta hết bận ở đây sẽ đi qua liền.

Hắn đã sớm đã nhìn ra, mục đích Hà Cửu thúc tới quyết không thể nào đơn thuần như vậy.

Quả nhiên, Hà Cửu thúc vừa nghe, vui tươi hớn hở gật đầu, sau đó đi tới tiền sảnh.

Sau khi đẩy Hà Cửu thúc đi chỗ khác, Lý Kỳ lại đi xem xem những con chó khác, Mã Kiều mỗi tay giữ một con chó ngao Tây Tạng, uy phong bát diện, dương dương đắc ý cùng đi qua, hai con chó ngao Tây Tạng kia mới vừa rồi bị nhiều ủy khuất như vậy, mất hết mặt rồi, hiện giờ nhìn thấy nhiều kẻ yếu như vậy, một kình điên cuồng hét lên, dường như phải lấy lại mặt mũi

Đám chó này nhìn thấy hai con chó ngao Tây Tạng, quả thực chính là con gặp phụ thân, thở cũng không dám.

Lý Kỳ tức giận trừng mắt nhìn Mã Kiều, nói:

- Phiền toái ngươi đừng vào giúp vui được không, đến bên kia theo bằng hữu mới của ngươi mà chơi.

Mã Kiều ồ một tiếng, sau đó liền lôi hai chó ngao Tây Tạng rời khỏi.

Lý Kỳ đi một vòng, đại đa số chó được dắt tới cũng là rất cao lớn uy mãnh, có chó săn lớn, có chó săn Xuyên Đông, chó vàng lớn Mông Cổ, chó xù, còn có vài con chó vườn khác.

A? Chó Sa Bì? Lý Kỳ bỗng nhiên nhìn thấy một con chó Sa Bì màu vàng nhạt, giống như nhìn thấy bạn cũ, bởi vì nhạc mẫu hắn từng nuôi một con chó Sa Bì, đi tới, nhướn mày, nói:

- Oa! Chó này có phải sắp chết già hay không, ngươi nhìn một cái, da mặt nhăn thành như vậy, giống như một ông già bảy chục tuổi, ôi, cũng quá xấu rồi.

Hắn vừa nói, vừa cẩn thận quan sát, nhìn có bệnh hay không, thấy vô cùng khỏe mạnh, lúc này mới yên lòng lại.

Chủ nhân con chó kia vội nói:

- Lý sư phó, chó này thân mình chính là như vậy.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn gã một cái, thản nhiên nói:

- Vậy ngươi chuẩn bị bán bao nhiêu tiền?

Ngươi đều nói thành như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi từ bỏ. Người nọ làm sao còn dám hô giá cả, lúng túng nói:

- Ngươi nói cái giá cả đi.

- Ba quan, không thể nhiều hơn nữa đâu.

Người nọ không nói hai lời đem dây thừng đưa tới:

- Đồng ý.

Mịe! Hình như giá chó không đúng nha. Lý Kỳ biết rằng mình thua lỗ, lại liếc mắt nhìn con chó Sa Bì kia, một bộ dáng ngốc nghếch, nghĩ thầm rằng, được rồi, chỉ bằng cái dạng này của mày, thôi thì chịu thiệt một chút đi.

Hắn bảo người ta đưa dây thừng đến, sau đó để chủ nhân của con Sa Bì này chờ một chút, đợi cùng nhau thanh toán, nói xong lại chạy đến bên cạnh đám chó Bát ca nhìn nhìn, sau khi loại ra một đống lớn tật xấu, mới hỏi:

- Con chó này ngươi bán thế nào?

- Không đắt lắm, ba quan.

- Chỉ lớn như vậy, đòi ba quan? Ngươi hãy tìm người khác đi.

- Đừng đừng đừng, hai quan như thế nào?

Lý Kỳ cũng lười cò kè mặc cả nữa, liền gật đầu nhận lấy. Sau đó lại đi đến trước mặt một con chó Tùng sư màu trắng, chó này hắn không sợ, trực tiếp bế lên, cười nói với Triệu Tinh Yến:

- Triệu công tử, chó này đáng yêu không?

Triệu Tinh Yến cũng không thèm nhìn, liền lắc lắc đầu nói:

- Ta ghét chó.

Lý Kỳ bất mãn nói:

- Chó là bạn trung thành nhất của loài người, cô có thể không thích chúng nó, nhưng cô không thể chán ghét chúng nó, cô nhìn con chó này một cái, đáng yêu biết bao nha, đầu lưỡi đều là màu lam đấy.

Hắn nói xong cầm lấy một cái chân trước quơ quơ về phía Triệu Tinh Yến.

Triệu Tinh Yến hơi hơi liếc mắt, thấy con Tùng sư trắng như tuyết kia còn đang liếm đầu lưỡi, đích thật là đáng yêu cực kỳ, không khỏi ngẩn ra, mắt lộ vẻ yêu thích.

Lý Kỳ cười, bỗng nhiên đem Tùng sư trực tiếp nhét vào trong ngực nàng, khiến Triệu Tinh Yến sợ tới mức thiếu chút nữa ném con chó này ra ngoài, nhưng cuối cùng là không đành lòng, con chó nhỏ kia phỏng chừng cũng không phải mặt hàng tốt gì, lại ủi vài cái ở trong ngực Triệu Tinh Yến, rõ ràng là lợi dụng.

Lý Kỳ vô cùng hâm mộ ghen tị, nói:

- Ta tương đối bất mãn đối với hành vi của nó, liền tặng cho cô đó.

Triệu Tinh Yến nói:

- Ta không cần, ta nói không thích chó rồi mà.

Lý Kỳ bật người nói:

- Người tới, đem con chó này đưa đến phòng bếp làm thịt, đêm nay ăn lẩu thịt cầy.

Chủ nhân của con chó kia có lẽ là thiếu tiền, tuy rằng mắt lộ thần sắc không muốn, nhưng cũng không có nhiều lời.

Triệu Tinh Yến vội bảo vệ con chó kia nói:

- Vì sao ngươi phải giết nó, nó vừa rồi không có chọc giận ngươi.

Lý Kỳ tức giận nói:

- Ta nói, ta tương đối bất mãn đối với hành vi của con chó này, cô lại không muốn, ta đành làm thịt nó, đánh bữa ăn ngon.

Triệu Tinh Yến lại liếc nhìn con chó kia, càng nhìn càng thêm không nỡ, nói:

- Chó này ta mua là được, không cần phải ngươi tặng.

Lý Kỳ nhún nhún vai nói:

- Tùy cô.

Trong lòng lại nói, "Dù sao về sau có thể ở cùng chó là được".

Hắn nói xong lại đi đến trước mặt một con chó quê gầy toàn da bọc xương, còn chưa mở miệng, chủ nhân con chó kia đã nói:

- Lý sư phó, ngươi coi chó của ta so với chó bọn họ đều lớn hơn, ba quan tiền không đắt chứ?

Ngươi con mẹ nó thực coi ta là kẻ ngốc hay sao. Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:

- Ta chỉ là muốn đến nói cho ngươi biết một tiếng, hại ngươi một chuyến tay không, thật sự là ngại quá, ngươi có thể trở về.

Hắn nói xong cũng không để ý tới người nọ, lại giữ lại đám chó săn, còn lại như cái gì chó vườn rau, chó quê gì đó, muốn bán, được, theo số cân mà luận giá cả.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<