Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0404

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0404: Lễ khai giảng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Lý Kỳ vừa nói ra những lời này, mọi người đều biến sắc, người vui mừng chuyển sang lo lắng, kẻ lo lắng lại chuyển thành vui mừng, tựa như đang xem một vở hài kịch vậy, khiến người ta không khỏi bật cười.

Kì thực bá tánh thời phong kiến vẫn luôn bị xem như cỏ rác, gọi là ti tiện hay tiện dân cũng chuyện hết sức bình thường. Việc này vốn không hề sai, cũng là việc mà ai nấy đều hay.

Thế nhưng, bất kể ngươi ở trong triều đại nào, dưới sự thống trị của vị hoàng đế nào, chuyện ngươi ca tụng hoàng đế yêu dân như con, lấy nhân nghĩa trị vì thiên hạ là việc tất yếu. Trong số những đại thần có mặt tại đây, có ai mà chưa từng nói ra những lời này. Căn cứ vào điểm này mà nói, câu "dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh" của Mạnh tử rõ ràng là dùng để tán dương hoàng đế, cho dù là hôn quân đi chăng nữa, cũng luôn thích thể hiện bản thân mình là người như vậy. Những lời khen ngợi tán dương, có ai mà lại không muốn nghe.

Nếu câu nói này đã không sai, thế thì nếu ngươi nói con dân của hoàng đế là ti tiện, há chẳng phải đang nói hoàng đế còn thua cả hạng ti tiện hay sao? Ngươi chẳng phải là đang chơi đùa với chiếc đầu trên cổ mình sao?

Nếu ngươi muốn phản bác, ngươi hoặc là phải thừa nhận lời Mạnh tử là sai, hoặc là phải nói rằng hoàng đế là hôn quân. Rõ ràng, bất luận phản bác thế nào, đều không phải là việc làm sáng suốt.

Giỏi lắm tiểu tử, quả nhiên không khiến lão phu thất vọng, Thái Kinh mừng thầm trong bụng. Kì thực trước khi Lý Kỳ đến, đám sĩ phu này vẫn luôn cố tình vạch lá tìm sâu. Thế này không được, thế kia cũng không xong. Chọc hắn tức điên đến mức thiếu điều văng tục, may mà còn có hoàng thượng đứng về phe hắn.

Tống Huy Tông nghe Lý Kỳ nói nửa đoạn đầu, trong lòng rất hứng khởi, nhưng nghe đến nửa đoạn sau, sắc mặt lập tức sa sầm, khẽ liếc nhìn Tống Mặc Tuyền và Lục Bá Hiểu.

Tống Mặc Tuyền tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, chẳng còn chú ý gì nữa, chỉ thẳng vào mặt Lý Kỳ nói:

- Ngươi chớ nói xằng, ta nói con dân của hoàng thượng là hạng người ti tiện khi nào? Ta chỉ nói những ngành nghề đó ti tiện. Ngươi mở học viện này thì tốt thôi, Hàn Lâm viện bọn ta cũng rất tán đồng, nhưng ngươi không thể giống những học viện khác, dạy học phải tuân theo quy cũ, đừng hòng làm những trò quái gở. Ngươi đây rõ ràng là đang làm trò lòe bịp thiên hạ.

Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:

- Tống học sĩ, ngài đúng là đứng nói mãi mà không biết mệt. Được thôi, ngài nói rất có lý, vậy ngài đưa tiền đây.

Vừa nói hắn vừa xòe tay ra.

Tống Mặc Tuyền cả giận nói:

- Tiền gì? Ta có nợ nần gì ngươi đâu.

Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng, nói:

- Tống học sĩ, ngài có biết Thái sư học phủ bọn tôi có bao nhiêu người không? Có thể nói đã lên tới hàng ngàn. Ngài có biết những học sinh này trước đây là những người như thế nào không? Tôi nói cho ngài hay, họ đều là nạn dân ngoài thành, lúc trước ngay cả một miếng cơm cũng không có mà ăn. Đừng nhắc chi đến việc bắt họ đóng học phí, chỉ tính tiền ăn trong một năm của họ thôi cũng đã lên đến mấy ngàn quan tiền rồi. Thái sư tuy có lòng hảo tâm, nhưng chỉ dựa vào sức một người, không cần hồi báo, muốn chu cấp cho một ngàn người trong một năm hay thậm chí mấy năm, thì cũng đành lực bất tòng tâm. Vậy nên chúng tôi mới khuyến khích thương nhân đầu tư tiền của vào đây, nhưng ngài cũng không thể kêu gọi người ta đầu tư suông được. Ngài cũng phải hồi báo lại bằng thứ gì đó chứ. Họ muốn nhân tài. Chúng tôi có thể cung cấp cho họ, việc này cũng chẳng có gì đáng trách. Thế nên tôi mới mở những lớp đào tạo trù nghệ, thủ công, buôn bán, có gì sai sao? Ngài nói thử xem, thêm một nạn dân thì tốt hơn hay thêm một người có thể cống hiến sức lực cho Đại Tống ta tốt hơn? Ngài muốn bọn tôi chỉ dạy họ đọc sách viết chữ cũng được thôi, thế thì ngài bù vào khoản tiền đó đi, tôi nhất định sẽ làm theo yêu cầu của ngài. Tôi cũng chẳng cần nhiều, lấy trước năm ngàn quan tiền là được rồi.

Năm ngàn quan tiền, ngươi cũng độc ác quá đi. Tống Mặc Tuyền nghe xong toát mồ hôi hột, lúc này nào dám ho he thêm nữa.

- Sao? Không nói nữa à?

Lý Kỳ lại hừ một tiếng, nói:

- Thái sư ở nhà nhàn rỗi, hơn nữa tuổi càng cao chí càng lớn, nguyện phân ưu thay hoàng thượng, các ông cùng là những thần tử của hoàng thượng, đã không giúp đỡ hoàng thượng thì thôi, còn cố ý bôi tro trát trấu lên mặt người, lẽ nào việc thành Biện Lương khắp nơi đều là nạn dân khiến các ông cảm thấy vẻ vang lắm sao? Chỉ biết mở mồm kêu la, nói suông thì ai mà chẳng làm được, giỏi thì ông cũng làm chuyện gì đó thực tế một chút cho các nạn dân thấy đi. Lần trước Hồng nương tử phát chẩn cứu tế, các ông còn nói nàng ấy là yêu ma, lần này Thái sư mở học viện, các ông lại trăm phương nghìn kế tìm cách quấy phá, rốt cuộc mục đích của các ông là gì? Nếu những người đọc sách đều có suy nghĩ như vậy, thế thì tôi thà làm kẻ thất học còn hơn.

- Ngươi...

Tống Mặc Tuyền không đỡ nổi lời nào, toàn thân run lên, bật ngửa về phía sau. May mà có đồng liêu ở phía sau đỡ hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, thở phì phò một cách yếu ớt, giống như sắp chết đến nơi.

Chết tiệt! Lão đây còn chưa mắng được ngươi tức đến thổ huyết, đúng là thất bại mà, xem ra mình vẫn còn kém xa bạn học Chu Tinh Tinh. Lý Kỳ âm thầm than thở.

- Hỗn xược!

Vương Phủ đột nhiên quát lên:

- Lý Kỳ, ngươi thật to gan, Tống học sĩ dù gì cũng là thượng cấp của ngươi, sao ngươi có thể dùng giọng điệu đó để nói chuyện. Đúng là vô phép tắc, chẳng ra thể thống gì nữa.

Tống Huy Tông nheo mắt, thản nhiên nói:

- Thế theo Vương ái khanh, những lời này của Lý Kỳ sai ở chỗ nào, trẫm thật muốn nghe thử xem.

Đây đúng là đá trúng cửa sắt mà. Vương Phủ vội vã hành lễ, hoảng hốt nói:

- Vi thần biết tội.

Tống Huy Tông hừ lạnh một tiếng, sau đó mỉm cười vỗ vai Thái Kinh, nói:

- Ái khanh tận trung với trẫm, trẫm chưa bao giờ quên. Ái khanh cứ an tâm, bất luận thế nào, lần này trẫm tuyệt đối đứng về phía khanh.

Lý Kỳ thở dài, thầm nghĩ, cuối cùng cũng chờ được câu nói này của ngươi.

Thái Kinh vội vã hành lễ nói:

- Hoàng thượng quá lời rồi, lão thần hổ thẹn không dám nhận. Đây đều là những việc lão thần nên làm.

Nói vậy nhưng trong mắt ông lại tràn đầy vẻ đắc ý. Ngay cả Thái Thao đứng bên cạnh cũng dương dương tự đắc.

- Ái khanh hãy đứng lên đi.

Tống Huy Tông nâng Thái Kinh đứng dậy, quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn đám người Tống Mặc Tuyền, thản nhiên nói:

- Nếu hai vị ái khanh đã không hài lòng về học phủ này thì trẫm cũng không miễn cưỡng giữ các ngươi ở lại đây nữa, quay về đi.

Tuy y là hoàng thượng nhưng cũng không tiện vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt với hai nhân vật đứng đầu Hàn Lâm viện.

Tống Mặc Tuyền lúc này đúng là dù có trăm cái miệng cũng không cách nào biện bạch, trong lòng hận không thể ăn tươi nuốt sống Lý Kỳ, nhưng thiên uy khó dò, bọn họ cũng không dám nhiều lời, gã bèn cùng Lục Bá Hiểu hành lễ rồi ảo não rời đi. Về phần những sĩ phu khác, nào còn ai dám lên tiếng nữa, chỉ biết cúi đầu im lặng.

Xử lý xong đám người này, Tống Huy Tông lại nhíu mày nhìn Lý Kỳ, bắt gặp vẻ mặt tươi cười của hắn, trong bụng vừa tức giận vừa buồn cười, hừ một tiếng nói:

- Tiểu tử ngươi ban nãy nếu nói sai dù chỉ nửa câu, trẫm cũng quyết không tha.

Chuyện đó ta hiểu mà. Lý Kỳ gật đầu nói:

- Bẩm hoàng thượng, vi thần bình thường tuy nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng trước mặt hoàng thượng, chưa từng dám nói bậy nửa câu.

Tiểu tử này quả thật có chút bản lĩnh, lại có thể dùng lý lẽ của Khổng Mạnh để nói đám người Tống Mặc Tuyền đến cứng cả họng, sau này dùng hắn để đối phó với các ngôn quan có lẽ là một lựa chọn không tồi. Tống Huy Tông thầm nghĩ, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị.

Lúc này, một người ăn vận như tiểu thái giám tiến đến, cung kính nói:

- Bẩm hoàng thượng, bữa sáng đã được đưa tới rồi.

Tống Huy Tông khẽ giật mình, cười nói:

- Suýt nữa là trẫm quên mất còn chưa dùng bữa sáng. Chư vị ái khanh hãy cùng trẫm nếm thử món điểm tâm sáng này nào.

Điểm tâm sáng? Lý Kỳ ngẩn người, bỗng nghe thấy tiếng cười nhạo vang lên bên tai:

- Tốt xấu gì ngươi cũng nên biết thu mình một chút, xem ngươi làm Tống học sĩ người ta tức giận đến thế nào kìa.

Lý Kỳ quay đầu lại thì thấy Triệu Giai vẻ mặt tươi cười nhìn hắn, bèn tức giận nói:

- Điện hạ, tôi đã kiềm chế lắm rồi đấy, ban nãy chỉ mới là khúc dạo đầu thôi, tôi đây còn chưa thật sự bắt đầu đâu. Lời lẽ đầy một bụng còn chưa kịp nói ra, ai mà ngờ Tống học sĩ nhanh nhạy như vậy, lại có thể giả vờ bất tỉnh. Ngài có thấy lúc ông ta rời đi không, còn mạnh khỏe thế cơ mà, haiz, tôi đúng là còn quá đơn thuần, chẳng thể leo nổi lên đẳng cấp của ông ta.

Ngươi mà còn đơn thuần á? Triệu Giai há mồm trợn mắt. Lát sau, y mới vỗ vai Lý Kỳ nói:

- Miễn bình luận.

Y nói rồi quay đầu bỏ đi.

Nói thế là có ý gì? Lẽ nào ta nói sai sao? Lý Kỳ bĩu môi một cái rồi rảo bước đi theo.

Hoàng đế dùng bữa sao, dĩ nhiên phải là ở nơi trang trọng nhất rồi. Chắc chắn chính là phòng làm việc của Thái Kinh. Phòng làm việc của Thái Kinh được thiết kế phỏng theo văn phòng của hiệu trưởng ngày nay, chính diện bày một chiếc bàn bằng gỗ đàn, một cái ghế gỗ. Bức tường phía sau treo một bức chân dung, cũng chính là bức di ảnh mà Lý Kỳ đã vẽ giúp ông. Bên trái đặt một chiếc tràng kỷ lót đệm lông, phía trước tràng kỷ là một bộ ấm trà bằng gỗ. Bên phải kê một cái giá đựng đầy sách, dưới khung cửa sổ phía đối diện là một chiếc bàn tròn con con và hai cái ghế trúc, cách bày biện vô cùng trang nhã.

Tống Huy Tông dường như vô cùng hài lòng về cách bài trí này, đặc biệt là chiếc ghế dựa lại càng tỏ ra yêu thích, vừa bước vào liền ngồi xuống, hạ nhân lập tức dâng thức ăn lên. Tất cả đều là những món được đưa đến từ Túy Tiên Cư, từng mâm từng mâm thức ăn ngon lành được đặt trên bàn làm việc, quả thực là rực rỡ muôn màu, vô cùng hấp dẫn. Nếu Tống Huy Tông mà thấp hơn chút, mập hơn chút, xấu hơn chút, thì trông y hệt vị đại ca xã hội đen trong Vô gian đạo.

Đám người Cao Cầu, số thì ngồi bên bàn trà, số thì ngồi lên ghế trúc, nhưng hiển nhiên là không đủ chỗ. Lý Kỳ bèn sai người mang một chiếc bàn dài vào, lúc này mới miễn cưỡng đủ chỗ cho tất cả mọi người.

Tống Huy Tông còn chưa nếm thử những món ăn này nên không nói lời thừa thải, lập tức ăn thử, những người khác dường như cũng chưa ăn sáng, thả lỏng chân tay, bắt đầu ăn uống hùng hổ.

Sau khi tiêu diệt xong từng canh bánh bao tựa như một tiểu hài tử, Tống Huy Tông vuốt vuốt chòm râu, cười nói:

- Món thang bao này quả không tồi, ăn một cái, đúng là danh bất hư truyền, rất thú vị.

Vừa nói y vừa ăn thêm một cái bánh bao hấp, uống một ngụm trà, gật gù rồi đột nhiên nói:

- Lý Kỳ này!

Lý Kỳ vội vã nuốt thức ăn trong miệng xuống, đáp lời:

- Có vi thần.

- Lát nữa ngươi nói cho Bá Thanh biết công thức làm món canh bánh bao, bánh bao hấp, bánh trứng và trà sữa, trẫm không thể ngày nào cũng đến Túy Tiên Cư ăn được.

Miệng vàng đã mở, Lý Kỳ dù không muốn cũng không cách nào từ chối, thầm nghĩ, xem ra đành phải năn nỉ Tả đại ca chú ý một chút, đừng đem bí kíp của lão tử để lộ ra ngoài. Nghĩ rồi hắn bèn cười nói:

- Vâng thưa hoàng thượng, vi thần nhớ rồi.

Tống Huy Tông khẽ gật đầu, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với các đại thần, Lý Kỳ cũng chưa ăn sáng, ngồm ngoàm nhai một cái bánh bao hấp, vùi đầu lo ăn, căn bản không có thời gian để ý đến bọn họ.

Chỉ trong chớp mắt, bữa sáng được đưa lên đã bị đám mặt người dạ thú này ăn hết bảy tám phần.

Tống Huy Tông uống một ngụm trà sữa, mới cảm thấy hơi no, bèn đứng dậy. Bỗng y trông thấy bức tường bên trái có treo một tấm mành trúc, liền bước qua xem thử, thì thấy bên trên có viết tên một số người, liền cười nói:

- Những người này đều là thầy giáo trong Thái sư học phủ sao?

Thái Kinh vội vã lau miệng, đáp:

- Vâng, đúng vậy.

Tống Huy Tông ừ một tiếng rồi lại nhìn nhìn, bỗng nhiên kinh ngạc nói:

- Trần Đông này có phải là Thái học sinh Trần Đông kia không?

Thái Kinh vẻ mặt hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói:

- Hoàng thượng nói không sai, đúng là người tên Trần Đông kia.

Tống Huy Tông bật cười ha hả, nói:

- Đúng là thú vị, trẫm nhớ lúc trước gã Trần Đông này không ít lần dâng tấu vạch tội khanh, không ngờ hắn lại đến Thái sư học phủ này, thú vị, thú vị lắm. Ái khanh, khanh làm thế nào mà chiêu mộ được hắn vậy? Trẫm thật muốn nghe thử xem.

Thái Kinh cười nói:

- Việc này là do một tay Lý Kỳ sắp xếp, không liên quan gì đến lão thần.

Lý Kỳ vừa mới ăn no xong, nhàn rỗi không có việc gì làm, đã chuẩn bị sẵn sàng, đem chuyện ngày đó đấu kế với Trần Đông như thế nào kể lại cho Tống Huy Tông nghe với độ phóng đại gấp bội. Nào ngờ Tống Huy Tông nghe xong cách làm của hắn, chỉ ồ lên một tiếng rồi nói:

- Việc này cũng không lấy gì làm lạ.

Rồi không nói thêm gì nữa.

Không phải chứ, câu chuyện kịch tính như vậy, mà bọn họ lại không có chút hứng thú nào sao? Đúng là chán ngắt. Lý Kỳ cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực.

Tống Huy Tông lại nhìn xuống, ồ lên một tiếng, nói:

- Bạch Thiển Dạ? Bạch ái khanh, lệnh ái của khanh cũng đến Thái sư học phủ sao?

Bạch Thời Trung vội vã đứng lên nói:

- Bẩm hoàng thượng, không phải vi thần muốn khoe khoang, tiểu nữ từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, thuộc nằm lòng Tứ thư Ngũ kinh, tri thư đạt lý, chỉ tiếc là phận nữ nhi, không thể ra làm quan, cống hiến sức lực vì Đại Tống ta. Bây giờ cũng có thể coi là phân ưu thay hoàng thượng nên vi thần cũng để mặc nó.

Phải khen ngợi một chút chứ nhỉ! Lý Kỳ cười hì hì nói:

- Vi thần có thể làm chứng. Bạch thừa tướng chẳng hề quá lời chút nào, Bạch nương tử trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, quan trọng nhất là bản tính thiện lương. Những học sinh này có hơn phân nửa là do nàng ấy đưa tới, Thái sư học phủ có được sự giúp đỡ của nàng ấy, quả là một việc may mắn.

Ta chẳng hề nói ngoa, nhưng ngươi thì đúng là quá khoa tương. Bạch Thời Trung nghe thấy cũng phải đỏ mặt, rõ ràng đều là những lời tốt đẹp, sao thốt ra từ miệng Lý Kỳ, lại trở nên khó nghe vậy nhỉ?

Thái Kinh biết thừa mối quan hệ giữa Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ, nghe thấy cặp cha vợ chàng rể tán dương Bạch Thiển Dạ tựa như tiên nữ hạ phàm, không khỏi nén cười. Bánh ít có đi, bánh quy có lại, ông bèn nói:

- Lời hai vị quả không sai, Bạch thiên kim đúng là thông minh tuyệt đỉnh, cô nương này quả thực thế gian hiếm có.

Tống Huy Tông bật cười ha hả, nói:

- Những lời này các ngươi không cần nói. Bạch nương tử, tài nữ thứ hai của Đông Kinh, trẫm đã sớm được nghe danh.

Nói rồi y lại quay sang Bạch Thời Trung nói:

- Hành động này của Bạch ái khanh quả là hiểu rõ đại nghĩa, không câu nệ tiểu tiết, trẫm thật sự lấy làm vui mừng.

Bạch Thời Trung trong lòng vô cùng mừng rỡ nhưng ngoài miệng lại nói:

- Vi thần không dám.

Vương Trọng Lăng quét mắt qua, khuôn mặt dường như lộ vẻ đăm chiêu.

Đúng lúc này, Thái Dũng bỗng nhiên tiến vào, hành lễ nói:

- Tiểu nhân tham kiến hoàng thượng.

Tống Huy Tông xoay người lại hỏi:

- Có chuyện gì?

Thái Dũng trả lời:

- Bẩm hoàng thượng, giờ lành đã đến, phải tiến hành nghi lễ khai mạc rồi.

- Nghi lễ khai mạc?

Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ với vẻ thắc mắc, không cần hỏi, những việc thế này chắc chắn đều là do hắn nghĩ ra.

Lý Kỳ cười hì hì nói:

- Nghi lễ khai mạc thực ra chỉ là một nghi lễ đơn giản, chính là mở tấm vải đỏ che tấm biển ở cổng chính và hai câu đối ở cổng phụ.

Tống Huy Tông cau mày nói:

- Trẫm nhớ ra rồi, vừa rồi lúc trẫm bước vào, trên trụ cổng có che vải đỏ, chỉ là lúc đó không chú ý, hóa ra là để chuẩn bị cho nghi lễ khai mạc này. Trẫm cũng muốn đi xem thử.

Nói đến đây, y lại thở dài:

- Có điều trẫm không tiện xuất đầu lộ diện.

Lý Kỳ cười nói:

- Việc này rất đơn giản, hoàng thượng chỉ cần đi ra ngoài bằng cửa hông, ngồi xe ngựa đi đến cổng trước xem là được rồi.

- Ý kiến hay lắm.

Tống Huy Tông cười, nói:

- Cứ làm vậy đi.

Đoàn người vội vội vàng vàng đi ra khỏi lầu các. Triệu Giai, Vương Phủ, Lương Sư Thành theo Tống Huy Tông ra ngoài bằng cửa hông, còn Thái Kinh và đám người Lý Kỳ thì đi thẳng đến cổng chính.

Lúc này, mọi người đã đứng đầy trước cổng chính của Thái sư học phủ, tất cả thầy giáo đều tập trung đông đủ, ngoài ra còn có những thương nhân đã đầu tư vào Thái sư học phủ như Thái Mẫn Đức, Hồng Bát Kim, Chu Thanh đến chúc mừng.

Trống chiêng pháo đỏ đã chuẩn bị đâu vào đó.

Mọi người trông thấy đám người Thái Kinh bước ra bèn vội vàng hành lễ.

Thái Kinh nói mấy câu khách sáo. Lý Kỳ mời lão đến bên dưới thanh xà nhà ở phía bên trái, đưa lão cầm một đầu của mảnh lụa đỏ.

Thái Kinh đối mặt với nhiều người như vậy, trong lòng không ngừng kích động, khóe miệng run rẩy. Lão thật sự rất mong chờ ngày này, mong ngóng lâu như vậy, liếc nhìn dải lụa đỏ trong tay, lão khẽ nói:

- Lý Kỳ, liệu có xảy ra sơ suất gì không, nếu như kéo mà không xuống thì lão phu còn mặt mũi nào nữa.

Cái mồm quạ đen này, lão già ngươi có thể nói điều gì may mắn hơn được không, làm lão tử cũng căng thẳng theo, chắc không thực sự là kéo mà không xuống chứ. Lý Kỳ nghe lão nói vậy, cũng có chút thấp thỏm bất an, bất giác liếc nhìn tấm biển kia, , nhưng ngoài miệng lại nói:

- Xin Thái sư cứ yên tâm, tôi đã thử 180 lần rồi, nhất định không có vấn đề gì đâu, có điều ngài đừng nhẹ tay quá, kéo mạnh một chút.

Thái Kinh mỉm cười gật đầu, lại thấy tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn lão, nụ cười trên mặt cứng đờ, mi tâm lấm tấm mồ hôi.

Thái Dũng bỗng bước tới, gật đầu nói:

- Lão gia, có thể kéo rồi.

Tay Thái Kinh run rẩy, suýt nữa còn thật sự không kéo nổi, liền vội vã ra sức kéo mạnh hơn. Dải lụa đỏ rơi xuống đất, phía trên là một tấm biển vàng, có đề bốn chữ "Thái sư học phủ" bằng sơn đỏ. Hai cột bên cạnh thì viết "Thiếu niên cường thì Đại Tống cường; thiếu niên phú thì Đại Tống phú".

Những thầy giáo kia ngẩn người một lát, đều cảm thấy hai vế đối này rất có thâm ý, liền rào rào vỗ tay tán thưởng.

Thái Kinh còn tưởng tràng pháo tay này là dành cho lão, liền tỏ vẻ dương dương tự đắc, giơ tay vỗ theo.

Ngay cả Tống Huy Tông ngồi trong xe ngựa cũng trầm trồ khen ngợi, hưng phấn vỗ tay nói:

- Hay cho câu "thiếu niên cường thì Đại Tống cường; thiếu niên phú thì Đại Tống phú."

Triệu Giai cũng không khỏi tấm tắc khen ngợi:

- Hai câu đối này vừa gửi gắm hy vọng của Đại Tống ta, vừa khích lệ các môn sinh không ngừng phấn đấu, so với các câu đối ở những học viện khác quả là hay hơn nhiều.

Tống Huy Tông ừ một tiếng tỏ vẻ tán đồng, rồi lại nói tiếp:

- Đây là câu đối do Thái ái khanh nghĩ ra sao?

Triệu Giai nhếch mép lắc đầu nói:

- Theo nhi thần thấy, nhất định là do Lý Kỳ nghĩ ra.

Tống Huy Tông sửng sốt, nói:

- Đúng vậy, quả đúng là phong cách của hắn.

Trong chốc lát, pháo nổ giòn giã, chiêng trống vang trời.

- Chúc mừng.

- Chúc mừng chúc mừng.

- Đa tạ, đa tạ.

Mọi người sôi nổi tiến lên chúc mừng, sau đó lần lượt bước vào trong.

Lúc Bạch Thiển Dạ đi ngang qua Lý Kỳ liền nhỏ giọng nói:

- Đại ca, hai câu đối này của huynh viết hay lắm.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Mọi người cùng vui cả nhà đều vui.

Bạch Thiển Dạ thấy bộ dạng cợt nhả của hắn, khẽ lườm hắn một cái rồi bước vào.

...

Lúc này, tại thao trường phía trước giáo học lâu, một đám trẻ con đang xếp hàng chỉnh tề, đứa nhỏ nhất còn chưa tới sáu tuổi, đứa lớn nhất cũng khoảng chừng mười sáu mười bảy. Hôm nay bọn chúng ai nấy đều diện áo mới, sắc mặt tuy gầy gò nhưng tinh thần xem ra rất phấn chấn, so với lúc mới đến, tựa như hai người khác nhau.

Trước hàng ngũ có dựng một lễ đài hình chữ nhật phủ vải đỏ. Trên đài có một hàng ghế, ngay trước đó chính là bục phát biểu.

Mấy chục thầy giáo dĩ nhiên đứng cùng các học sinh, những khách khứa như Cao Cầu thì ngồi ở hàng ghế trên đài. Thái Kinh thân là chủ nhân ngồi ở giữa. Những thương nhân kia có năm mơ cũng không ngờ được rằng họ lại được ngồi cùng với Cao Cầu, Bạch Thời Trung. Điều này vinh dự biết bao, họ cúi đầu cười ngốc nghếch, chỉ dựa vào thời khắc này thôi, tốn bao nhiêu tiền của cũng đáng.

Tống Huy Tông cũng từ cửa hông trở về học viện, đi vào một phòng học trong giáo học lâu quan sát. Y cũng rất muốn được ngồi trên lễ đài kia, nhưng lại e ngại thân phận nên không tiện lộ diện, trong lòng vô cùng tiếc nuối.

Lý Kỳ làm phó viện trưởng kiêm người dẫn chương trình, sau khi bàn giao mọi việc với đám người Bạch Thiển Dạ, Phong Nghi Nô, hắn bước lên lễ đài, quay về phía đám người Thái Kinh hành lễ rồi đi đến trước bục phát biểu. Hắn đưa tay về phía chiếc bàn theo thói quen rồi chợt khựng lại, thầm nghĩ, chết rồi! Quên mất thời này làm gì có micro, xem ra phải nói tóm tắt ngắn gọn thôi. Khẽ đằng hắng một tiếng, hắn cao giọng nói:

- Kính chào các thầy cô, các bạn học sinh cùng các vị quan khách thân mến! Hôm nay là ngày Thái sư học phủ cử hành lễ khai giảng khóa đầu tiên, tôi rất lấy làm vinh dự được cùng quý vị chứng kiến thời khắc trọng đại này. Tin rằng mọi người đều đã biết, Thái sư học phủ chúng ta từ cơ cấu đến cách quản lý đều khác biệt một trời một vực so với các học viện khác, thế nhưng, điều này không có nghĩa là chúng ta dị hợm, khác người. Chúng ta chỉ là dẫn đầu thời đại, chúng ta phải cảm thấy tự hào, cảm thấy kiêu hãnh vì bản thân mình là một thành viên của Thái sư học phủ.

Nói đến đây, Lý Kỳ chợt trông thấy có hai người cúi đầu khom lưng, cấp tốc chạy đến phía sau hàng ngũ. Hắn cau mày, ngay ngày đầu nhập học mà lại có người đến trễ, điều này khiến hắn rất không hài lòng. Bất chợt, hắn nhận thấy vóc dáng hai người này trông khá quen thuộc, không khỏi liếc nhìn một lần nữa, vẻ mặt chợt tỏ ra kinh ngạc, thầm kêu lên, chết tiệt, không phải chính là Cao Nha Nội và Tiểu Cửu đó sao? Sao họ lại đến đây? Hắn lại trông thấy hai người đó, một người thì lăn tròn trên mặt đất, người kia còn khoa trương hơn, lộn người về phía trước, nhưng cả hai đều đứng vững phía sau hàng ngũ.

Lý Kỳ thật sự không kìm nổi phì cười.

Những người bên dưới thấy Lý Kỳ vô duyên vô cớ bật cười, đều ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt hoang mang.

- Cái tên nghiệt tử này.

Cao Cầu đã sớm phát hiện ra, cắn răng đè giọng mắng một câu, sau đó nháy mắt ra hiệu với quan tùy tùng đứng trên đài.

Lý Kỳ lúc này mới sực tỉnh, hừ, gác chuyện mất mặt này lại thôi. Hắn liền vội vã nói tiếp:

- Cũng giống vậy, Thái sư học phủ cũng nhờ các bạn mà thêm tỏa sáng. Tại đây, tôi đặc biệt muốn nói một chút về các bạn học sinh dễ mến của chúng ta, các em tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã được trải qua sự tôi luyện mà những học sinh của các học việc khác chưa từng được trải qua, những khó khăn mà trước đây các em từng nếm trải là những điều mà chúng ta không thể nào tưởng tượng được, thế nhưng các em đều đã cố gắng vượt qua, tôi cảm thấy rất tự hào về các em.

- Bốp bốp bốp.

Mấy cổ động viên mà Lý Kỳ đã sắp đặt sẵn lập tức vỗ tay, những người khác cũng vỗ tay hưởng ứng. Những đứa trẻ kia đều cong cong khóe môi, nhìn trái nhìn phải, lộ vẻ ngượng ngùng.

Lý Kỳ đè đè tay ra hiệu, đợi tràng pháo tay lắng xuống mới nói tiếp:

- Chúng ta đều là con dân Đại Tống, chúng ta cùng đội chung một bầu trời, cùng thuộc một dân tộc, chúng ta là người một nhà. Hơn nữa chúng ta còn mang trên vai tương lai của Đại Tống, chỉ cần chúng ta không từ bỏ bản thân thì sẽ không ai từ bỏ chúng ta, hoàng thượng cũng sẽ không từ bỏ chúng ta. Chúng ta sẽ không phải trải qua những tháng ngày đói rét cơ hàn một lần nữa, chúng ta cũng không cần phải lo ăn lo mặc nữa, chúng ta bây giờ chỉ cần làm tốt một việc, đó chính là nỗ lực học tập, để tương lai cống hiến sức lực cho Đại Tống.

- Bốp bốp bốp.

Một tràng pháo tay như sấm dậy vang lên. Khác với lần trước, lần này tất cả mọi người đều xuất phát từ tận đáy lòng, ngay cả Tống Huy Tông ở trong giáo thất cũng nước mắt lưng tròng, kích động không thôi.

*****

Tràng pháo tay vang lên không ngớt.

Lý Kỳ cũng nhân cơ hội hít thở lấy hơi, thầm nghĩ, chết tiệt, thời đại không có micro quả là chẳng thích hợp làm mấy chuyện này. Trời lạnh vậy mà còn phải gào khản cả họng, đúng là muốn giết ông đây mà.

Đợi cho tiếng vỗ tay lắng xuống, hắn lập tức nói tiếp:

- Có câu uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, các em phải luôn cảm thấy biết ơn, khi hạnh phúc tới các em phải luôn ghi nhớ ai là người đã mang nó đến cho các em. Ông ấy chính là một bậc trưởng giả nhân hậu đáng kính, có lẽ trong mắt người khác, ông ấy có vô số danh hào tước vị, nhưng đứng trước mặt các em, ông ấy chỉ có hai thân phận duy nhất, một là "ân nhân", hai là viện trưởng của các em. Sau đây xin mời viện trưởng của Thái sư học phủ, Thái thái sư lên có đôi lời phát biểu. Xin mọi người cho một tràng pháo tay.

Tiếng vỗ tay lại vang lên.

Lý Kỳ xoay người lại, nhìn về phía Thái Kinh lúc này đang kích động không thôi, nói:

- Xin kính mời viện trưởng lên phát biểu.

- Được được được. Làm phiền ngươi rồi.

Thái Kinh đứng dậy, tiến đến trước bục phát biểu, quét mắt nhìn một lượt, những khuôn mặt đơn thuần non nớt hiện lên trên đôi mắt mờ đục, lão nghĩ đến việc những đứa trẻ này tương lai sẽ trở thành hậu thuẫn vững chắc cho Thái gia, trong lòng vô cùng xúc động.

Có điều, Thái Kinh chung quy vẫn là người từng trải, không chút lúng túng, hơn nữa lão cũng giống Lý Kỳ, là một người có tài ăn nói, không cần thảo sẵn bài diễn văn, từ chuyện cơm ăn áo mặc đến chuyện thiên hạ hưng vong, từ các em học sinh đến bản thân lão, rồi đến cả hoàng thượng, từng câu nói ra, đều rõ ràng rành mạch, hấp dẫn lôi cuốn.

Mọi người đều lắng nghe như si như mê, mặc kêh những việc mà Thái Kinh đã từng làm với triều đình và dân chúng, có thể nghe được những kinh nghiệm từng trải của lão, đây vốn là một dịp ngàn vàng khó cầu.

Thái Kinh đã nói xong mà mọi người dường như vẫn còn đắm chìm trong những câu chữ kia. Một số có vẻ đăm chiêu, một số lại tỏ vẻ hoang mang, nhưng chẳng một ai cất tiếng vỗ tay.

Thái Kinh đối mặt với khung cảnh tĩnh lặng này, lòng tự tin chịu đả kích nặng nề, vừa nãy Lý Kỳ phát biểu, tiếng vỗ tay nhiệt liệt là thế, lão tự nhủ những lời tâm huyết này của mình chưa chắc đã thua kém những câu khích lệ kia của Lý Kỳ, nhưng không ngờ rằng kết quả lại như vậy.

Lý Kỳ cố gắng nháy mắt ra hiệu cho Âu Dương Triệt, khóe mắt sắp rách cả ra mà gã Âu Dương Triệt kia vẫn cứ cúi đầu trầm tư. Lý Kỳ giận đến mức thiếu điều ném quăng cái ghế vào đầu gã.

Đúng lúc này, một tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

Mọi người nhanh chóng sực tỉnh, bốp bốp bốp, những tràng pháo tay bỗng chốc vang lên, hết hồi này đến hồi khác, vô cùng vang dội.

Lý Kỳ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ liếc mắt nhìn Trần Đông. Y chính là người đầu tiên vỗ tay ban nãy. Trần Đông cảm nhận rõ ánh mắt ngạc nhiên của Lý Kỳ nhưng vẫn giữ nguyên bộ dạng nghiêm chỉnh, tựa như đang nói, ta đây là tùy việc mà xem xét, ngươi không cần phải nhìn ta như vậy.

Rất có cá tính, Lý Kỳ lại bực bội nhìn sang Âu Dương Triệt, trông thấy vẻ mặt ngượng ngùng của hắn ta, tựa như đang nói, tôi biết lỗi rồi.

Thái Kinh thấy vẻ mặt của mọi người không giống như đang giả vờ, cũng sực hiểu ra, hoá ra những lời phát biểu của mình khiến bọn họ quá chấn động, trong lòng có chút đắc ý. Lần đầu tiên, lão phá lệ nhìn Trần Đông bằng ánh mắt cảm kích, nhưng người kia căn bản không thèm tiếp nhận, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, làm như không thấy. Thái Kinh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nhưng cũng không thèm để ý, trái lại còn cảm thấy vô cùng kiêu hãnh. Đối với lão mà nói, được Trần Đông vỗ tay, đúng là sự tán thưởng to lớn nhất đối với bài phát biểu của lão.

Sau khi bài diễn thuyết đặc sắc của Thái Kinh kết thúc, Cao Cầu với tư cách đại biểu cho các nhà đầu tư bước lên phát biểu ý kiến. Tài ăn nói của ông không bằng Thái Kinh và Lý Kỳ nên đành dựa vào bản thảo. Nội dung chủ yếu mà ông đề cập đến là về phương diện đầu tư, điều này đương nhiên là do Lý Kỳ đã lưu ý cho ông.

Bánh mì và sữa đúng là những thứ thực tế nhất. Những học sinh kia vừa nghe thấy chúng, không cần Âu Dương Triệt nhắc nhở cũng tự động vỗ tay nhiệt liệt, nên mấy lần cắt ngang lời của Cầu ca. Thế nhưng Cầu ca không những không để tâm mà vẻ mặt càng thêm lộ vẻ đắc ý. Con người mà, nhận được sự tán thưởng thật lòng của người khác chắc chắn luôn là một việc khiến họ cảm thấy phấn khởi. Đặc biệt là gã Cao Nha Nội kia, trông thấy Cầu ca bước lên phát biểu liền phấn khích nhảy nhót, nếu không phải y còn nghĩ đến việc đã lén lút trà trộn vào đây, nói không chừng còn thật sự hét ầm lên.

Lý Kỳ ngồi trên đài trông thấy vậy cũng hoảng hồn, lo sợ thằng nhãi này sẽ làm ra những chuyện vượt quá giới hạn.

Cao Cầu phát biểu xong, tiếp theo đó là người đại diện cho các giáo viên. Sự xuất hiện của nhân vật này khiến tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc, đó chính là gã Hứa Tiên diện mạo xấu xí. Kì thực về phần đại diện cho giáo viên, Lý Kỳ cho rằng Bạch Thiển Dạ mới là sự lựa chọn tốt nhất, thế nhưng trong xã hội theo chủ nghĩa nam quyền này, để một nữ tử đại diện cho cả đám đàn ông lên phát biểu khó tránh khỏi những phiền phức không đáng có. Về phần Trần Đông và Âu Dương Triệt tuy tài hoa hơn người, có tài ăn nói, nhưng hai người này lại quá chính trực, chẳng hề biết lươn lẹo chút nào. Hứa Tiên tuy không tài giỏi bằng họ, nhưng người ta lại hiểu chuyện, biết nghe lời, có đôi khi, biết nghe lời còn quan trọng hơn cả thành thực.

Hứa Tiên cầm bài phát biểu do Lý Kỳ soạn sẵn, chiếu theo đó mà đọc, tuy thỉnh thoảng vẫn nhịn không được đệm vào đôi câu Khổng tử nói, Mạnh tử nói, nhưng cũng không ảnh hưởng lắm đến toàn bộ bài phát biểu. Điều này khiến Lý Kỳ vô cùng hài lòng.

Tiếp sau đó chính là đại diện học sinh lên phát biểu cảm tưởng. Việc này dĩ nhiên cũng do Lý Kỳ một tay soạn sẵn, nội dung đơn giản chỉ là những khó khăn mà các em đã nếm trải trước đây, phải biết trân trọng cuộc sống hiện tại, chăm chỉ học hành, không ngừng phấn đấu, để không phụ tấm lòng của Thái Kinh.

Đợi bọn họ lần lượt từng người phát biểu xong, Lý Kỳ lại bước lên bục nói lời bế mạc, tuyên bố buổi lễ khai giảng đến đây là kết thúc.

Khách mời rời đi trước, còn các em học sinh, dưới sự tổ chức của các giáo viên, gọn gàng chỉnh tề bắt đầu bước vào khóa học đầu tiên trong đời.

Hai gã ngốc Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu thì bị hai tên thuộc hạ tâm phúc của Cao Cầu khống chế dẫn ra sau viện.

Lý Kỳ vốn còn rất nhiều chuyện phải làm, nhưng dù gì hoàng thượng vẫn đang ở đây, hắn có vội mấy cũng phải đến chỗ Tống Huy Tông báo cáo trước đã. Vậy nên hắn liền cùng Thái Kinh, Bạch Thời Trung đi đến phòng làm việc của Thái Kinh.

Khi bọn hắn đến văn phòng viện trưởng, Tống Huy Tông, Triệu Giai, Vương Phủ và những người khác đã sớm có mặt tại đó.

- Vi thần tham kiến Hoàng thượng.

Đám người Thái Kinh, Lý Kỳ vừa bước vào liền lập tức hành lễ.

- Haiz, chư vị ái khanh không cần đa lễ.

Tống Huy Tông chống hai tay lên bàn làm việc, lộ rõ vẻ bá đạo ngang ngược, cười ha hả nói:

- Những bài diễn thuyết ban nãy của chư vị ái khanh thật khiến trẫm được mở rộng tầm mắt, nói hay lắm.

- Tạ ơn hoàng thượng đã khen ngợi.

- Các khanh xứng đáng được như vậy.

Tống Huy Tông ý còn chưa dứt, tỏ vẻ tiếc nuối, thở dài nói:

- Không giấu gì các khanh, ban nãy trẫm nghe các khanh nói xong, trong bụng cũng chất chứa đầy lời muốn nói cùng các học sinh, đáng tiếc là... haiz... thôi không nói nữa.

Không nói nữa? Không nói nữa thì ngươi còn đề cập đến làm gì! Cứ nói thẳng ra là muốn ta sắp xếp cho ngươi một cơ hội lên phát biểu cho rồi. Lý Kỳ bèn cười nói:

- Việc này cũng đơn giản thôi, sau này hoàng thượng có thể đến Thái sư học phủ thị sát dân tình, đến lúc đó hoàng thượng có thể đích thân chỉ bảo các em học sinh kia. Đây cũng là vận may của bọn trẻ.

Tống Huy Tông mừng rỡ vỗ bàn nói:

- Kế này rất hay. Được rồi. Đợi mấy ngày nữa, trẫm sẽ đến thị sát. Có điều, trẫm phải nói trước một câu, nếu các ngươi làm không tốt, trẫm cũng sẽ nghiêm trị không tha.

- Tuân mệnh.

Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói vô cùng ngạo mạn:

- Các ngươi dẫn ta tới đây làm gì, cha ta đâu?

Đương lúc ngơ ngác, Lý Kỳ chỉ cảm thấy một bóng người thoáng qua trước mắt, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng la mắng giận dữ của Cao Cầu:

- Hai tiểu súc sinh nhà ngươi, còn không mau lăn vào đây nhận tội.

- Phụ thân.

- Cao thúc thúc.

Cao Cầu lúc nổi giận thật khiến người ta sợ hãi. Hai gã tiểu tử Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu cúi đầu ngoan ngoãn tiến vào, hướng về phía Tống Huy Tông hành lễ:

- Điệt nhi (tiểu nhân) bái kiến Hoàng thượng.

Cao Cầu quay về phía Tống Huy Tông và Thái Kinh chắp tay nói:

- Bẩm hoàng thượng, bẩm thái sư, tiểu nhi dại dột, lại dám cả gan cùng Hồng Thiên Cửu của sòng bài Hồng Vạn tự tiện xông vào Thái sư học viện, suýt nữa hỏng mất nhã hứng của hoàng thượng, lại còn phá hỏng buỗi lễ khai giảng của thái sư. Kính xin hoàng thượng và thái sư trách tội.

Mấy trò mèo của Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu sao có thể qua nổi mắt mọi người. Nếu không có Tống Huy Tông, có lẽ Cao Cầu chỉ cần răn dạy bọn chúng một trận trước mặt Thái Kinh là xong chuyện. Nhưng Tống Huy Tông đã có mặt tại đây rồi, ông dĩ nhiên phải giao lại cho Tống Huy Tông xử lý, tránh người khác nói ra nói vào.

- Ái khanh hãy giơ cao đánh khẽ. Có gì mà trách phạt với không trách phạt chứ, trẻ con mà, không phải đều như vậy cả sao.

Tống Huy Tông khoát khoát tay, cười hỏi:

- Vừa nãy ai là người nhào lộn?

Lý Kỳ hoàn toàn không ngờ Tống Huy Tông lại hỏi đến vấn đề này, suýt nữa bật cười thành tiếng.

Hồng Thiên Cửu cúi đầu, khẽ giơ tay nói:

- Bẩm hoàng thượng, là tiểu nhân ạ.

Tống Huy Tông ừ một tiếng, rồi lại quay sang Cao Nha Nội nói:

- Nếu đã như vậy, Khang nhi, ngươi ắt hẳn chính là người lộn trên đất?

- Vâng ạ.

Cao Nha Nội gật gật đầu.

- Hai tiểu tử ngươi thân thủ kể ra cũng nhanh nhẹn.

Tống Huy Tông cười cười, hỏi:

- Vậy các ngươi vào đây bằng cách nào?

Cao Nha Nội ngượng ngùng nói:

- Bên cạnh cửa ạ.

- Tức là trèo tường vào?

- Có thể nói là như vậy.

- Nghiệt súc, vi phụ bình thường đã dạy ngươi thế nào? Không ngờ ngươi lại dám làm ra trò trộm gà bắt chó này, thật khiến ta tức chết mà.

Cao Cầu trợn mắt, chỉ vào Cao Nha Nội, mắng đến văng nước bọt vào hai gã tiểu tử đã sớm cúi gập đầu.

Sau mà đau khổ quá vậy nè!

Tống Huy Tông liền nói:

- Haiz, Cao ái khanh bình tĩnh một chút, chớ nóng nảy.

- Vâng.

Cao Cầu chắp tay thi lễ rồi lui sang một bên.

Tống Huy Tông lại hỏi:

- Vậy hai ngươi tốn công tốn sức tới đây là vì mục đích gì?

Cao Nha Nội thấp thỏm bất an liếc mắt nhìn Cao Cầu, vẻ mặt sợ hãi.

Cao Cầu hận không thể đá hắn một cước, cả giận nói:

- Khốn kiếp, hoàng thượng hỏi, ngươi cứ thành thật trả lời là được.

Cao Nha Nội cả người run bắn, nói:

- Bẩm hoàng thượng, điệt nhi tới đây là muốn Mao Lư tự tiến cử.

Xong rồi, xong rồi. Lý Kỳ lập tức che mặt muốn khóc, vội vã kéo giãn cự ly ra xa khỏi thằng nhóc, dù có bị mắng là thiếu nghĩa khí cũng đành chịu.

Mọi người đầu tiên ngẩn ra, sau đó vẻ mặt lộ vẻ cổ quái, cúi đầu, toàn thân run rẩy. Cao Cầu lại càng đỏ bừng cả mặt, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Tống Huy Tông trợn to hai mắt, nhìn Cao Nha Nội với vẻ khó tin, rồi bỗng bật cười ha hả. Y vừa bật cười, những người khác liền không nhịn nổi nữa, có điều vẫn phải nể mặt mũi Cao Cầu nên chỉ đành cúi đầu cười trộm. Ngay cả Thái Kinh cũng không khỏi mỉm cười.

Hồng Thiên Cửu nhướng mày, nhỏ giọng nói:

- Ca ca, huynh nói sai rồi, ta nhớ là Mao Toại tự tiến cử mình. (Cao Nha Nội nói nhầm chữ Mao Toại thành mao lư có nghĩa là con lừa)

- Vậy sao? Sao đệ không nói sớm.

- Đệ cũng có biết là ca ca sẽ nói sai đâu.

Cao Nha Nội da mặt cũng chẳng phải mỏng, cười hì hì nói:

- Hoàng thượng, các vị thúc thúc bá bá, điệt nhi ban nãy chỉ muốn nói đùa một chút thôi, kì thực điệt nhi muốn nói là Mao Toại tự tiến cử.

Tống Huy Tông cố nén cười, nói:

- Nói vậy, Khang nhi cũng muốn đến đây học sao?

Cao Nha Nội còn chưa mở miệng, Cao Cầu đã đứng ra nói:

- Bẩm hoàng thượng, tiểu nhi càn quấy, xin người đừng trách.

Nói xong, ông lại quay về phía Cao Nha Nội nói:

- Nghiệt tử, vi phụ đã tìm cho ngươi mấy vị danh sư, ngươi hà cớ gì còn muốn đến đây học.

Cao Nha Nội uất ức nói:

- Phụ thân, con có nói là muốn đến đây học đâu.

Cao Cầu kinh ngạc nói:

- Vậy chứ ngươi muốn làm gì?

- Con muốn đến làm thầy giáo.

- Phì

- Phì

Lời còn chưa dứt, phàm là những người đang uống trà, đều phun hết ra ngoài, không có trường hợp nào ngoại lệ, có thể thấy lời nói của Cao Nha Nội có sức sát thương mạnh đến cỡ nào.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<