← Hồi 0385 | Hồi 0387 → |
Từ khi Túy Tiên Cư khai trương đến nay mọi việc đều thuận lợi, nhưng sau đó thì người đến Túy Tiên Cư giảm dần đi cho dù Lý Kỳ đưa ra món yến tiệc mới. Lúc này đây, đừng nói Phỉ Thúy Hiên, mà dù so với Phàn lâu hay Dương lâu thì cũng đều kém hơn hẳn.
Tất cả những cái này đều nhờ vào phúc của Vương Phủ, ai bảo Lý Kỳ không đắc tội với ai mà lại cố tình đắc tội với người tâm phúc nhất của người nổi tiếng nhất đương triều, Khách đến Túy Tiên Cư dự tiệc chợt giảm đi gần bảy mươi phần trăm, hơn nữa cũng không thấy khởi sắc gì. Nhưng người của phe Vương Phủ đương nhiên sẽ không đến Túy Tiên Cư ăn cơm hoặc dự tiệc, những quan viên khác có muốn đến thì cũng phải suy trước tính sau. Vì một bữa cơm mà đắc tội với Vương Phủ thì có đáng hay không? Còn có nhóm Đại học sĩ Hàn lâm viện cũng rất ít đến Túy Tiên Cư.
Những người dám đến dự tiệc ở Túy Tiên Cư như Thái Kinh, Cao Cầu, Lý Bang Ngạn đã đến Vương Phủ ngồi ăn với các đại thần rồi.
Sức lực tiêu phí của những đại thần này đều đã để lấy một địch mười. Lợi ích của bộ phận này là rất khách quan.
Đương nhiên Lý Kỳ cũng muốn tranh thủ, nhưng không đủ sức mạnh. Trừ phi hắn có giao hảo tốt với Vương Phủ hoặc có quan hệ với người trong Vương phủ, nếu không sẽ rất khó thay đổi hiện trạng.
Nhưng, về mặt này lại là ưu thế của Phàn lâu. Dù sao nó cũng là đệ nhất tửu lâu ở Đông Kinh. Nhưng không thể không nói từ sau khi Phàn Chính qua đời, yến tiệc ở Phàn Lâu càng ngày càng ít đi. Còn Kim lâu quật khởi lên lại làm cho vết thương của Phàn lâu như bị xát thêm muối.
Những vương công đại thần này đến Phàn lâu đơn giản cũng chỉ là có cảm tình và tài nấu nướng của Trương Xuân Nhi. Nhưng bây giờ Phàn Chính đã chết, Trương Xuân Nhi cũng phải bắt đầu lại từ con số không. Hai chiêu bài của Phàn lâu bị hủy cùng một lúc, việc kinh doanh đương nhiên cũng không được tốt. Rất nhiều khách cũ đều theo Trương Xuân Nhi đi đến Kim lâu.
Đương nhiên là Phàn Thiếu Bạch cũng hiểu lợi ích trong đó liền vội hỏi:
- Thế nào là dòng sản phẩm yến tiệc?
Lý Kỳ cười nói:
- Đây là dòng sản phẩm phục vụ cho những bữa tiệc mà ta mới nghiên cứu ra. Tạm thời có hai mươi tư món, tám món một bàn tính theo khả năng tiêu thụ của khách, theo ba cấp bậc khác nhau không chỉ có nguyên liệu mà mỗi bàn đều có đủ: hầm, nấu, hấp, xào, nướng, rán, hơn nữa còn có đủ các vị trong bát quái, tập hợp các hương vị của Đại Giang Nam Bắc.
Điều lạ của sản phẩm yến tiệc này là biến hóa theo bát quái. Lúc trước khi cha hắn dạy hắn nấu ăn đã để hắn nghiên cứu về sự thay đổi của bát quái. Bởi vì trong dân gian, tiệc theo bát quái là tiệc xa hoa nhất. Nếu như nghiên cứu thấu đáo nó rồi thì phong vị của các nơi ngươi sẽ rõ nó như lòng bàn tay, như thế có thể đáp ứng được nhu cầu của khách đến từ các nơi.
Điểm khác nhau của dòng sản phẩm này với tám món chính là Lý Kỳ phải từ tám món chính của các nơi rút ra được một hai món ngon trong số đó, hơn nữa còn thêm món ăn mà trước kia tự mình nghiên cứu chế ra. Sau đó tổ hợp lại với tám món chính từ khắp đất nước tạo thành món ăn kinh điển, khoa trương lên một chút có thể nói nó là dòng sản phẩm tụ hội các tinh hoa ẩm thực mọi vùng miền.
Phàn Thiếu Bạch nghe thấy vậy vui như mở cờ trong bụng:
- Vậy ngươi định lúc nào cho ra sản phẩm này?
Lý Kỳ nói:
- E là phải trong một thời gian ngắn nữa. Tuy bây giờ ta đã làm ra đồ ăn nhưng những thứ này đều có đặc điểm riêng của nó. Không thể ngày một ngày hai mà thành được, cho nên đầu bếp còn phải luyện trong một thời gian nữa.
Phàn Thiếu Bạch nhướng mày vẻ mặt hơi u buồn. Tuy quan hệ giữa Túy Tiên Cư và Phàn lâu là đồng minh, nhưng dù sao cũng đều là hai quán rượu. Lý Kỳ mang sản phẩm canh bánh bao và Hồng hoàn nhất phẩm bán ở trong quán của y cũng đã đạt được đến một mức độ nào đó rồi. Sản phẩm yến tiệc này Lý Kỳ sao có thể nguyện cấp cho Phàn lâu được.
Lý Kỳ hơi trầm mặc không nói gì, liếc nhìn y, lập tức hiểu ý ngay cười ha ha nói:
- Đúng rồi, đầu bếp mới của ngươi có thể tin cậy được không?
Phàn Thiếu Bạch nao nao nói:
- Ngươi yên tâm, bọn họ đều có giấy bán mình. Nếu ai dám đi, ta sẽ chặt chân họ, sau đó còn bắt họ đi gặp quan nữa mà.
Ôi, độc ác qua. Lý Kỳ hơi ngại nói:
- Vậy được, mấy hôm nữa ta lại đến. Một người dạy họ cách làm đồ ăn. Đến lúc đó chúng ta còn phải cho ra dòng sản phẩm yến tiệc. Dù sao nhiều món như vậy một mình cửa hàng ta làm cũng không xuể.
Đơn giản chỉ là hắn muốn dựa vào quan hệ của Phàn lâu để bù lại cho Túy Tiên Cư. Về điểm này hai nhà họ vừa vặn có thể bù đắp cho nhau.
Phàn Thiếu Bạch mừng rỡ nói:
- Ngươi nói thật chứ?
Lý Kỳ nửa đùa nửa thật nói:
- Có muốn ta ký giấy bán mình cho ngươi không?
- Ta cũng không có nhiều tiền như vậy để mời ngươi đâu.
Phàn Thiếu Bạch cười ha ha:
- Lý sư phó, lẽ nào ngươi còn không biết. Từ lúc trước sau khi chúng ta đưa canh bao ra thì lại khiến Vương viên ngoại lo lắng. Y còn cố tình phái người đến mua canh bánh bao mang về, lúc chiều còn chạy đến Kim lâu, đến bây giờ cũng không thấy bán hàng nữa, có lẽ là đi tìm người đàn bà kia thương lượng đối sách rồi. Ta còn nghe nói, chiều nay sẽ có rất nhiều chủ của các quán rượu đến Kim lâu, ngươi nói xem bọn họ sẽ ra chiêu gi?
Y nói đến phần sau tỏ ra rất lo lắng.
- Về điều này, ngươi không cần phải lo.
Lý Kỳ ghé vào lan can nói:
- Trương Xuân Nhi và Thái viên ngoại không giống nhau. Nói dễ nghe một chút thì cô ta cẩn thận hơn Thái viên ngoại. Nói khó nghe một chút thì cô ta không có sự quyết đoán như Thái viên ngoại. Thủ đoạn làm ăn của cô ta cũng là học được từ cha ông. Nhưng có nhiều thứ vẫn còn chưa học được. Cái gọi là cuộc thi ẩm thực đơn giản chính là dựa vào sự mới mẻ, độc đáo. Đồ ăn mà hấp dẫn được khách, thì khách sẽ đến nhiều hơn, đây cũng là một loại thủ đoạn. Cô ta đơn giản chỉ là muốn dựa vào chút thủ đoạn đó để tranh giành khách với chúng ta. Cho nên chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi.
Phàn Thiếu Bạch gật gù vẫn hơi lo lắng nói:
- Nhưng cô ta cho ra sản phẩm mới cũng rất hấp hẫn khách. Huống chi nhiều quán rượu còn như thiên lôi cô ta chỉ đâu đánh đó. Chưa biết chừng ngày mai lại có món mới, chúng ta không thể không đề phòng.
Lý Kỳ khinh thường cười nói:
- Một món ngon cũng phân ra trên dưới, ngoài Kim tam bảo và canh cá kia ra thì gần đây các món cô ta đưa ra mới mẻ, độc đáo nhưng cũng khó mà được gọi là tuyệt tác. Khách ăn sẽ càng ngày càng chán. Một món ăn đặc biệt phải được lưu truyền mãi mãi, cho dù mấy trăm năm về sau vẫn còn có người ăn, phải trầm trồ khen ngợi. Đó mới là món ăn cao cấp. Không phải ta khoác lác, nhưng ta dám cam đoan món canh banh bao và Ngưu hoàn nhất phẩm này cho dù là mấy trăm năm sau cũng vẫn có người ăn. Khách vẫn thích sẽ là đỉnh cao của thưởng thức ẩm thực.
Phàn Thiếu Bạch tuy có kiến thức về bếp núc nhưng nghe vẫn chưa hiểu. Bánh bao hoa mai của Vương lầu kia cũng là món ngon có thể đứng vững mấy chục năm nữa mà không ngã. Như vậy thì canh bánh bao này khỏi cần phải nói. Y cười ha ha:
- Ta hiểu rồi.
Lý Kỳ híp mắt lại:
- Thực ra loạt sản phẩm này chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Gần đây ta còn tìm cách đưa ra văn hóa trà buổi sáng nữa.
- Văn hóa trà buổi sáng? Có giống Tthiên hạ vô song ngày đó không?
- Không phải vậy.
Lý Kỳ cười lắc đầu nói:
- Ẩm thực của Đại Tống ta có thể nói là chưa ai từng có, có một không hai qua nhiều thế hệ. Cơm trưa và cơm tối đều được chú ý. Duy chỉ có bữa sáng là mọi người thường bỏ qua. Bình thường người dân chỉ mua bánh bao ăn sáng, người giàu thì ăn món đắt hơn một chút chứ vẫn chưa chú ý gì nhiều.
Có câu là ngày quan trọng nhất là buổi sáng. Thực ra trong ẩm thực bữa sáng cũng là bữa rất quan trọng. Sáng sớm thức dậy miệng đắng chát, nếu được uống một cốc nước trà xanh thì sẽ làm sạch khoang miệng, tinh thần phấn chấn kích thích sự thèm ăn. Lúc này lại càng muốn nhấm nháp những món ngon.... Vừa đọc sạch vừa thưởng thức món ăn lại ngắm ánh mặt trời lên sẽ cảm nhận được sức sống tràn đầy của một ngày mới. Cảm giác hưởng thụ này như thần tiên vậy. Nếu nói uống rượu là để giải sầu, vậy thì bữa sáng như vậy sẽ làm cho khách sáng duy trì cảm giác vui vẻ đón nhận một ngày mới.
Mắt của Phàn Thiếu Bạch lấp lánh vui vẻ nói:
- Nếu chúng ta có thể làm cho khách hàng vui sướng thì đương nhiên khách sẽ thường xuyên đến quán của chúng ta.
Y vô cùng hưng phấn vỗ tay nói:
- Được, chủ ý này của ngươi hay lắm! Nhưng chúng ta phải dùng món gì để hấp dẫn khách đến ăn sáng đây?
Món gì? Hừ trước kia bố đây bị bánh bao của Tào đại nương mê hoặc mà nghĩ ra cách này. Lần này ta phải biến bữa sáng thành bữa chính còn được chào đón hơn mới được. Lỳ Kỳ cười nói:
- Ngươi không cần lo lắng, đến lúc đó thì sẽ biết!
Đúng lúc này, ở dưới lầu có tiếng xôn xao. Lý Kỳ nhìn xuống ngạc nhiên nói:
- Ôi đây không phải là Thái lão hồ ly sao?
Chỉ thấy Thái Mẫn Đức mang cái bụng phình to đi đến. Hầu hết dân chúng Đông Kinh đều biết Phỉ Thúy Hiên và Phàn lâu là kẻ địch của nhau. Hai nhà cũng chẳng có qua lại gì tốt đẹp. Thái Mẫn Đức rất ít khi đến Phàn lâu, mà có đến cũng sẽ không chọn lúc này. Vì thế khách thấy lão đến cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Phàn Thiếu Bạch hừ nói:
- Ta thấy lão cáo già này thấy việc làm ăn của chúng ta tốt muốn thay đổi chủ ý hợp tác đây mà.
Lý Kỳ nhếch mép nói:
- Ngươi cũng coi thường lão quá rồi. Ta thấy lão nhất định là muốn tìm ta để nói chuyện làm ăn, muốn mua Nhất phẩm hoàn của ta đấy.
Phàn Thiếu Bạch không tin nói:
- Sao có thể, Túy Tiên Cư các ngươi cách xa Phỉ Thúy Hiên cả dặm đường. Dựa vào cái gì mà ngươi phải bán cho lão, đây không phải là lão tự đi tìm xui xẻo sao. Chắc chắn là không phải.
Lý Kỳ nói:
- Ngươi không tin, vậy ta cược năm mươi quan, thế nào?
- Cứ thế đi!
Lúc nói chuyện, Thái Mẫn Đức cũng không để ý gì mà chỉ để tâm nhìn thấy Lý Kỳ. Lão vội vẫy tay ra hiệu sau đó bước nhanh lên lầu.
Chỉ một lát sau, Thái Mẫn Đức đã đi lên tầng năm cười ha ha nói:
- Lý công tử, sản phẩm này của cậu khá lắm đặc biệt là viên thịt này, Thái mỗ rất thích.
Đúng lúc đó có một tay tửu bảo đi qua, ông ta kéo y lại để bát vào trong tay cậu ta, phất tay nói:
- Đi, mang một bát Hồng hoàn nhất phẩn mang đến đây cho ta.
Tửu bảo biết Thái Mẫn Đức liền đồng ý rồi đi xuống lầu.
Phàn Thái Bạch nửa đùa nói:
- Viên ngoại, phải trả tiền đấy nhé.
Thái Mẫn Đức hào sảng nói:
- Đương nhiên rồi, không giấu gì hai vị, hôm nay ta mang cả một xâu tiền đến đừng nói là một bát, dù mua tất cả Nhất phẩm hoàn của các ngươi, ta cũng không tiếc.
Phàn Thiếu Bạch ngây người ra, gãi đầu thở dài nói:
- Viên ngoại, ông đúng là khắc tinh của Phàn lâu. Ông làm như vậy, đã làm chúng ta tổn thất năm quan tiền rồi.
← Hồi 0385 | Hồi 0387 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác