Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0323

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0323: Đặc sứ nước Kim
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Phàn Lâu là đệ nhất tửu lâu của Biện Kinh, địa vị ở kinh thành cũng rất lớn. Phải biết rằng đương kim Hoàng thượng từng hẹn hò với Lý Sư Sư ở đây. Người bình thường đâu dám tới đây gây sự. Huống hồ Phong Nghi Nô là nữ nhân được Hoàng thượng bảo vệ. Mà ngay cả đám đại thần như Vương Phủ cũng không dám xằng bậy. Nhưng mấy tên này lại dám ngăn cản Phong Nghi Nô ở Phàn Lâu, thậm chí còn muốn động thủ, thực sự to gan lớn mật.

Trong lòng Lý Kỳ rất tò mò. Đi lại gần nhìn, chỉ thấy có ba nam tử đứng trước và sao Phong Nghi Nô. Ba người này đều ăn mặc kỳ dị. Đầu đội mũ tròn, có cắm lông vũ ở trên. Rất rõ ràng không phải là người Đại Tống. Nam tử trung niên bị ăn tát của Phong Nghi Nô ước chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc dù hoa lệ, nhưng tướng mạo không dám khen tặng, chiều cao còn không bằng Phong Nghi Nô. Gương mặt xấu xí, gò má cao, để bộ râu lưa thưa, thuộc về hạng người vừa nhìn là biết không phải hạng tốt đẹp gì. Cho đóng làm Hán gian quả thực quá thích hợp.

Tuy nhiên, hai kẻ vạm vỡ phía sau Phong Nghi Nô lại không thể khinh thường. Dáng người không cao, chừng một thước bảy, nhưng cực kỳ cường tráng, Cánh tay còn thô hơn cả đùi Lý Kỳ. Hai người đều có mặt vuông, môi dày, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo, làm cho người ta không rét mà run, hai tay khoanh lại, cơ ngực phình lên.

Lý Kỳ không dám khinh thường hai người này. Đi tới thừa dịp bọn họ còn sững sờ, không nói hai lời kéo tay của Phong Nghi Nô, dùng sức kéo tới bên cạnh hắn. Nam tử trung niên tựa hồ cũng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bàn tay trống không. Đợi cho y tỉnh lại, thì Phong Nghi Nô đã đứng ở đằng sau Lý Kỳ rồi.

Mã Kiều thấy Phong Nghi Nô an toàn, lập tức bỏ tay người nam tử trung niên kia ra. Còn lau tay lên áo vài cái, rõ ràng, y là một nam nhân thích sạch sẽ.

- Ngươi...Các ngươi là ai?

Nam tử trung niên kia chỉ vào Lý Kỳ, hỏi.

Lý Kỳ hỏi ngược lại:

- Ngươi là thằng chó nào vậy?

Cơ mặt của nam tử trung niên khẽ run, lông mày nhướn lên, mắng:

- Tiểu tử ngươi thật to gan, dám quấy nhiễu chuyện tốt của chủ nhân nhà ta.

Lý Kỳ cười lạnh:

- Tên chó chết nhà ngươi mắng cái gì. Gọi chủ nhân ngươi ra đây. Ta muốn nhìn xem là thần thánh phương nào mà cũng dám giương oai nơi này. Mẹ nó chứ, chắc là chán sống rồi.

Nếu đám người này là người Đại Tống, thì chủ nhân của bọn chúng khẳng định không phải là đại thần trong triều. Cho nên Lý Kỳ không cần phải kiêng sợ.

Nam tử trung niên có vẻ như không ngờ tên tiểu tử có khuôn mặt gầy kia lại kiêu ngạo như vậy, sững sờ trong chốc lát, ngón tay chỉ vào Lý Kỳ, sau đó hướng hai tên to cao kia thì thầm gì đó.

Ba người Lý Kỳ không nghe thấy bọn họ nói gì, cũng không biết tiếng của bọn chúng, nên không hiểu ra sao.

Bỗng, tên to con ở bên trái vọt tới trước, tay trái vung lên đấm về phía ngực Mã Kiều.

Mã Kiều một mực phòng bị, rất nhanh thò tay ra nắm lấy cổ áo của nam tử trung niên kia kéo về phía y. Tên to con thật không ngờ Mã Kiều giảo hoạt như vậy. Lông mày rậm nhướn lên, tranh thủ thời gian dừng quyền lại. Mã Kiều cười nhạt, dùng sức đẩy, đẩy người nam tử trung niên về phía tên to con. Chân phải thuận thế đá ra.

Hai chiêu cùng phát, tên to con không chút sợ hãi. Tay trái tiếp lấy nam tử trung niên, tay phải vươn tới. Chân trái của Mã Kiều bỗng thay đổi trên không trung, hướng về phía đầu đối phương.

Biến cổ đột ngột đã vượt ngoài ý liệu của tên đô con. Hơn nữa Mã Kiều biến chiêu cực nhanh, làm cho y ứng phó không kịp. Chợt nghe Bịch một tiếng, chỉ thấy tên đô con còn lại ra tay ngăn cản thế công của Mã Kiều.

Mã Kiều như đoán ra được y sẽ ra tay. Hai mắt lóe lên, không chút dừng lại, hai tay đều xuất động, tấn công hai người kia. Lý Kỳ buồn bực thở dài. Người này tự tin có chút mù quáng. Tên to con kia dù xuất thủ, nhưng là một chiêu phòng thủ, rõ ràng không muốn dùng hai địch một. Vậy mà Mã Kiều lại chủ động khiêu khích hai người. Giống như không chơi threesome thì không sướng vậy.

Quả nhiên, tên còn lại thấy Mã Kiều tấn công, bất đắc dĩ ra tay đánh trả. Có lẽ trong lòng y cũng rất buồn bực. Dù sao Mã Kiều nhìn qua như một thư sinh vậy, dùng hai đấu một, dù thắng cũng không vinh quang gì. Nhưng chỉ sau một lát, bọn họ không dám nghĩ như vậy nữa. Tên nam nhân nhìn qua văn nhã này, nhưng thân thủ tuyệt đối không yếu. Hơn nữa tốc độ cực nhanh, làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Từ lúc vừa mới bắt đầu Mã Kiều đã muốn tốc chiến tốc thắng. Cho nên căn bản không cho đối phương thời gian tự hỏi. Thế công càng hung ác, càng nhanh chóng.

Mặc dù hai người kia không nhanh nhẹn bằng Mã Kiều, nhưng bọn họ làm gì chắc đó. Dù thủ thay công, từng chiêu từng chiêu đều rất vững vàng. Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn trúng Mã Kiều vài quyền. Tuy nhiên sức chịu đựng của bọn họ rất cao, bị vài quyền của Mã Kiều mà giống như không có việc gì, không chút đau đớn nào.

Lý Kỳ thấy Mã Kiều không tấn công vào những bộ phận yếu hại, liền biết y còn chưa dùng toàn lực. Cũng biết y không dám đả thương tính mạng, cho nên chiêu nào cũng lưu lại đường sống. Chiêu thức dù sắc bén, nhưng không hung ác.

Tiếp tục đánh như vậy cũng không phân ra được thắng thua. Lý Kỳ chuyển ánh mắt, thấy nam tử trung niên kia đầu đầy mồ hôi, tựa vào vách tường thở hổn hển, không dám có một cử động. Thầm nghĩ, mình đánh y còn thoải mái hơn. Quyết định xong, hắn bỗng tung một cước đá vào bụng tên trung niên kia.

Nam tử trung niên một mực chú ý chiến cuộc, đâu ngờ Lý Kỳ chợt ra tay. Phía bụng bị trúng một cước, đau đớn kêu lên một tiếng, hai tay che bụng.

Lý Kỳ cười hắc hắc:

- Xin lỗi, ta thấy bọn họ đánh nhau mà chân tay có chút ngứa. Ngươi không sao chứ?

Ngươi rõ ràng là cố ý. Nam tử trung niên vừa nghe, liền tức giận, vừa ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ ràng, Pằng một tiếng, một cái bạt tai khiến cho y nhãn mạo kim tinh.

Ba ba ba.

Lý Kỳ một hơi tát ba cái, khiến nam tử trung niên kia mặt mũi bầm dập.

Đánh người không đánh mặt, Lý Kỳ tự nhiên biết đạo lý đó. Nhưng khuôn mặt của người này quá xấu, cảm giác không giúp y chỉnh lại dung mạo thì xin lỗi y vậy. Lại giơ tay lên, nam tử trung niên kia tranh thủ thời gian che mặt lại. Y thật không ngờ người thanh niên thoạt nhìn hòa ái dễ gần này, ra tay lại cực kỳ ngoan độc.

Hai tên to con kia kia thấy Lý Kỳ tát người người của mình, muốn xông lên cứu. Nhưng hai người vừa sốt ruột lập tức lộ sơ hở. Mã Kiều không buông tha cơ hội này, tung liên hoàn đá. Rầm rầm, ngực của hai người lần lượt trúng hai cước.

Đây chính là hai cước dùng lực. Hai người kia rốt cuộc phát ra tiếng kêu đau đớn.

- Dừng tay.

Đúng lúc này, đằng sau bỗng vang lên tiếng quát.

Lý Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy phía sau có bốn người. Trong đó có ba người ăn mặc khác lạ, chỉ có một người mặc quần áo người Hán. Người này còn là người quen của Lý Kỳ, chính là đệ nhất tài tử Tống Ngọc Thần. Tuy nhiên, điều khiến cho Lý Kỳ hiếu kỳ, chính là hôm nay Tống Ngọc Thần mặc quan phục.

Đứng bên cạnh Tống Ngọc Thần là một nam tử trung niên ăn mặc quý khí, mà ngay cả lông vũ gắn trên đầu cũng đẹp hơn bình thường, một màu trắng tinh.

Nam tử quý khí kia trầm giọng nói vài tiếng dị vực, hai tên to con kia lập tức dừng tay. Mã Kiều thấy thế cũng không tấn công nữa, hào hứng thoáng cái bị ảnh hưởng, lắc đầu thấp giọng nói:

- Thật mất mặt.

Nam tử bị Lý Kỳ đánh cho bầm dập kia khóc rống chảy nước mắt tới bên cạnh nam tử quý khí, khóc lóc kể lể.

Dù Lý Kỳ nghe không hiểu y nói gì, nhưng cũng có thể đoán được bảy tám phần. Đơn giản chính là đánh thua mách gia trưởng.

Nam tử quý khí kia nhướn mày, liếc nhìn Lý Kỳ, sau đó lại giận dữ nhìn sang Tống Ngọc Thần.

Hai mắt Tống Ngọc Thần hiện lên tia vui sướng khó phát giác. Quay đầu nhìn Lý Kỳ, vừa định mở miệng, Lý Kỳ bỗng đoạt trước:

- Oa, Tống công tử làm quan rồi cơ à?

Tống Ngọc Thần hất cao đầu, ngạo khí nói:

- Không sai, nhờ hoàng ân của Hoàng thượng, Hoàng thượng đã khâm phong ta làm viên ngoại lang của Lễ Bộ.

Dm, đám quan nhị đại này thật sướng. Học xong Thái Học liền lên làm quan. Còn những người có tài năng chân chính như Trần Đông, dù học xong vẫn chỉ là một kẻ bần dân. Trong lòng Lý Kỳ thổn thức không thôi. Hắn biết Tống Mặc Tuyền rất có địa vị trong triều, Tống Ngọc Thần làm quan là điều đương nhiên. Hắn chắp tay cười hì hì:

- Chúc mừng, chúc mừng, đúng là việc vui. Tuy nhiên Tống công tử cũng thật keo kiệt. Sao không mời tại hạ uống vài chén rượu mừng?

Tống Ngọc Thần khinh thường cười nói:

- Ta và ngươi không có giao tình gì, vì sao ta phải mời ngươi?

Mịa, thật kiêu ngạo. Sắc mặt Lý Kỳ bỗng tối sầm, thản nhiên nói:

- Đã viên ngoại lang xa lạ như vậy, vậy thì chúng ta phán xét công bình. Ngươi chỉ là một quan lục phẩm nho nhỏ, thấy bản quan sao không hành lễ?

Mã Kiều trợn mắt, lại là một chiêu này.

Nam tử quý khi nghe tên nam tử trung niên kia phiên dịch, thấy người thanh niên tuấn tú kia rõ ràng tự xưng là bản quan, không khỏi sững sờ.

Tống Ngọc Thần cười ha hả:

- Ngươi chỉ là một Phó Đô Chỉ, sao ta phải hướng ngươi hành lễ. Thật đúng là chuyện cười mà.

Tuy y chỉ là quan lục phẩm, nhưng dù sao cũng là quan văn, địa vị cao hơn Phó Đô Chỉ ngũ phẩm nhiều lắm. Đây cũng là vì sao Bạch Thế Trung luôn hy vọng Lý Kỳ chuyển thành quan văn.

Lý Kỳ cười tủm tỉm:

- Lời ấy của Viên ngoại lang sai rồi. Phó Đô Chỉ chỉ là kiêm chức của ta mà thôi. Ta còn có một chức quan khác là Quan Yến Sử, chính thuộc tứ phẩm, cũng là do đích thân Hoàng thượng khâm phong. Còn cao hơn ngươi năm, sáu bậc. Lẽ nào bản quan bảo ngươi hành lễ là sai sao? Ngay cả lễ nghi cơ bản nhất ngươi còn không hiểu, còn con mẹ nó không biết xấu hổ làm cho Lễ Bộ, thật là buồn cười cực kỳ. Mà ngay cả một tiểu Thị Vệ Mã như ta còn hiểu chuyện hơn ngươi.

Phong Nghi Nô đứng ở đằng sau Lý Kỳ, mím môi cười. Xem ra không chỉ là mình, mà ngay cả đại tài tử như Tống Ngọc Thần cũng không chiếm được tiện nghi gì trước mặt tên xấu xa này.

Tống Ngọc Thần thấy Lý Kỳ ăn nói thô tục, trong lòng rất giận dữ. Nhưng vấn đề là chức Quan Yến Sử của hắn mặc dù chưa xác định, nhưng khẳng định không thuộc về võ quan. Đã như vậy, thì nó là quan văn. Nếu là quan văn, thì Lý Kỳ là tứ phẩm, y là lục phẩm, khẳng định phải hành lễ. Trong lòng y dù vạn lần không muốn, nhưng cũng chỉ có thể chắp tay cúi lưng nó:

- Hạ quan bái kiến Yến Sử.

Ha ha, xem ra lão tử là văn võ ăn sạch. Lý Kỳ cười hì hì:

- Ngoan, ngoan.

Đúng lúc này, nam tử quý khí kia bỗng ho nhẹ một tiếng, mới khiến Tống Ngọc Thần tỉnh ngộ, đứng thẳng người, chất vấn:

- Quan Yến Sử, ngươi đừng chuyển chủ đề. Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi vô cớ ẩu đả đặc sứ của nước Kim.

Đặc sứ nước Kim?

Lý Kỳ chấn động, ánh mắt chuyển sang người nam tử quý khí kia, âm thầm cười nhạt. Con mẹ nó, nguyên lai là người Kim. Sớm biết như vậy, vừa rồi nên đá tên rùa đen kia thêm vài cước.

*****

Phải biết rằng thời này là thời mà thông tin kém phát triển. Đại Kim thành lập quốc gia chưa được lâu. Trước kia còn cách Đại Tống một nước Liêu. Vì vậy người Tống chỉ biết ở phương bắc có một Đại Kim mới quật khởi. Chứ họ biết rất ít về nước Kim. Lý Kỳ là người ngoài thì càng không cần phải nói.

Nhưng mà, không ngờ Tống Ngọc Thần lại nói nam tử quý khí kia là đặc sứ của nước Kim. Điều này làm cho Lý Kỳ rất kinh ngạc. Tuy nhiên, ở trong lòng Lý Kỳ, nước Kim luôn là địch nhân hàng đầu. Cho nên hắn còn đang hối tiếc vừa rồi mình ra tay quá nhẹ.

Nhân vật chính của tất cả chuyện này là Phong Nghi Nô một mực không lên tiếng. Bởi vì tới hiện tại nàng vẫn không tin Lý Kỳ sẽ đứng ra cứu nàng. Hơn nữa Lý Kỳ còn bảo hộ nàng ở phía trước. , Nàng cảm thấy một sự an toàn trước nay chưa từng có. Thật lòng nàng không hề muốn làm hỏng cảm giác đó, cho nên nàng vẫn bị đắm chìm bên trong.

Nhưng tình huống bây giờ thật sự rất cấp bách. Đánh nhau với tùy tùng của sứ giả nước khác là một việc có thể lớn có thể nhỏ. , Phong Nghi Nô nhíu mày, trong lòng cảm thấy bất an, liếc mắt nhìn Lý Kỳ, giống như đã quyết định gì đó, bước một bước tới, mở miệng nói:

-Ta...

Nhưng nàng vừa mới nói được một chữ, bỗng nhiên một bàn tay giữ lấy cổ tay của nàng, ngăn trở nàng nói tiếp. Nàng thoáng nhìn Lý Kỳ, thấy hắn vẫn bình tĩnh thong dong như thường nhìn nam tử quý khí kia, nghĩ thầm, chẳng nhẽ hắn vẫn có ý định tiếp tục gánh vác thay cho mình? Vì sao hắn lại làm vậy? Không phải hắn vẫn rất khinh thường mình sao?

Trong lúc nhất thời, trong lòng Phong Nghi Nô đúng là suy nghĩ muôn vàn điều.

Lý Kỳ lại không nghĩ nhiều như vậy. Nếu đối phương là người Kim. Vậy thì tính chất của chuyện này liền khác. Đây chính là liên quan tới quan hệ ngoại giao giữa hai nước, phải cẩn thận làm việc. Lại nói, nếu để cho một nữ nhân che chở ở phía trước, thì chẳng phải mất hết mặt nam nhân Đại Tống sao.

Đây đúng là một dấu hiệu tốt! Người mà lão tử đánh đầu tiên khi tới Bắc Tống lại là một người Kim. Ông Trời nhất định muốn mượn lần này nói cho mình biết, lão tử chính là khắc tinh của bọn chúng. Đúng, nhất định là như vậy. Lý Kỳ mừng thầm, ngoài miệng lại ra vẻ ngạc nhiên:

- Đặc... đặc sứ nước Kim? Viên Ngoại Lang, ngươi đừng tìm mấy đào kép ăn mặc quái dị để gạt bản quan, bản quan là người rất thành thật. Bản quan nhát gan vô cùng. Nếu như bị dọa tới sinh bệnh, bản quan nhất định tới tìm ngươi đòi tiền thuốc men.

Ngươi mà nhát gan? Lừa ai đó. Tống Ngọc Thần biết quá rõ Lý Kỳ rồi. Ngay cả Vương tương mà hắn cũng dám động vào. Nếu hắn nhát gan, thì trên đời này chả có người nào gan dạ. Cười lạnh nói:

- Bản...hạ quan tuy tài học sơ thiển, nhưng sẽ không mang chuyện đó ra làm trò cười.

Nói xong, y giơ tay hướng về nam tử quý khí kia, giới thiệu:

- Vị Hột Thạch Liệt Bột Hách tiên sinh này là đặc sứ do Hoàng đế nước Kim phái tới Đại Tống chúng ta.

Nói xong y lại chỉ vào nam tử trung niên kia nói:

- Vị Viên Hồng tiên sinh bị ngươi vừa đánh này chính là dịch quan của Hột Thạch Liệt tiên sinh.

- Chậm đã

Lý Kỳ vung tay nói:

- Viên Ngoại Lang, xin chú ý đến lời nói. Cái gì mà đánh người. Rõ ràng là đôi bên ẩu đả. Tuy nhiên ta biết ngươi tài học sơ thiển. Nên không tính toán với ngươi, lần sau chú ý một chút."

Tống Ngọc Thần hừ lạnh một tiếng. Nói:

- Đến nước này rồi, ngươi còn cãi chày cãi cối. Rõ ràng vừa nãy ta thấy ngươi dùng chân đá Viên dịch quan. Ta sẽ tấu minh việc này lên Hoàng thượng. Đến lúc đó Hoàng thượng nhất định sẽ không tha cho ngươi.

- Đúng vậy, đúng vậy, nhất định phải bảo Hoàng đế của quý quốc trừng trị tiểu tử này. Mặt của ta chính là bằng chứng tốt nhất.

Viên Hồng chỉ vào mặt mình nói.

Ái chà, dọa mình cơ đấy? Lý Kỳ thấy tên Viên Hồng này nói tiếng Hán còn tiêu chuẩn hơn cả mình. Vậy mà lại xưng Đại Tống là quý quốc. Rõ ràng là một Đại Hán gian. Đương nhiên, tướng mạo của y cũng cũng đã chứng minh điểm đó. Cười nói:

- Viên Ngoại Lang, ta chưa bao giờ phủ nhận ta không đánh vị Viên dịch quan kia. Nhưng điều này chỉ nói rõ rằng ta đánh thắng, chứ không chứng minh được là ta đánh y, Cũng có thể là ẩu đả lẫn nhau. Vả lại, là y sai người động thủ trước. Chẳng lẽ con dân Đại Tống bị đánh ở địa bàn của mình còn phải đứng im chịu trận? Nếu không phải bản quan biết ngươi họ Tống, thì bản quan còn tưởng rằng ngươi họ Kim rồi.

Tống Ngọc Thần cả giận nói:

- Ngươi chớ có nói bậy.

Viên Hồng phản bác:

- Nếu không phải ngươi nhục mạ ta, thì ta sao phải động thủ?

- Đấy, đấy, nghe thấy gì chưa, là y sai người động thủ trước.

Lý Kỳ chỉ vào Viên Hồng, nói. Trong lòng cười thầm, đúng là tên bảo cỏ, bị dính bẫy của lão tử rồi.

Tống Ngọc Thần thầm nhíu lông mày, lại nói:

- Viên dịch quan có tri thức hiểu lễ nghĩa, là người khiêm tốn, sao có thể vô cớ động thủ. Đích thị là trước đó ngươi dùng ngôn ngữ để khiêu khích ngài ấy. Hột Thạch Liệt tiên sinh là khách quý của Hoàng thượng. Ngươi là thần tử của Đại Tống, chẳng những không dùng lễ đối đãi, ngược lại nói năng lỗ mãng với khách quý của Hoàng thượng. Đó là đạo lý gì vậy?

Viên Hồng vội vàng gật đầu nói:

- Đúng, đúng. người này trái phải lẫn lộn, Tống đại nhân đừng bị hắn lừa gạt.

- Đúng cái rắm.

Lý Kỳ cười mắng:

- Ài, ta nói Tống Viên Ngoại Lang à, có phải ngươi ăn cứt lớn lên không. Y nói thì ngươi tin, lão tử nói ngươi lại con mẹ nó không tin. Rốt cuộc ngươi là người của nước nào vậy?

Tống Ngọc Thần giận dữ, chỉ vào Lý Kỳ nói:

- Ngươi --- ngươi dám mắng ta? Ta --- ta nhất định phải báo Hoàng thượng để trị tội nhà ngươi.

Mẹ nó chứ! Hai cha con nhà này đúng là cá mè một lứa. , Động tí lại thượng tấu. Cha ngươi còn không làm gì được ta, huống chi là thằng nhãi như nhà ngươi. Lý Kỳ cười lạnh:

- Ta mắng ngươi đấy thì sao? Ta đang dạy ngươi cách làm người. Ngươi có bản lĩnh thì đi mà thượng tấu. Ngươi mà không thượng tấu thì ngươi là con rùa đen. Chúng ta không ngại khiến việc này to ra. Xem đến lúc đó Hoàng thượng trách tội ai. Còn có, vị Viên dịch quan này, ngươi đừng vội chuồn. Ta còn muốn dẫn ngươi về thẩm vấn.

Tống Ngọc Thần bị Lý Kỳ dọa làm cho giật mình. Trong lòng thực sự có chút khiếp đảm. Nghĩ thầm, hay là tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện rồi nói sau. Y hỏi:

- Quan Yến Sử, ngươi dựa vào cái gì bắt Viên dịch quan?

- Dựa vào cái gì?

Lý Kỳ cười lạnh một tiếng:

- Xin hỏi Viên Ngoại Lang, chức trách của Thị Vệ Mã như ta là gì?

Tống Ngọc Thần giận nói:

- Tự nhiên là bảo vệ kinh sư.

- Còn có quản lý trị an trong kinh thành.

Lý Kỳ giúp Tống Ngọc Thần bổ sung một câu, lại nói:

- Ta làm Phó Đô chỉ, nhìn thấy có người ngang nhiên đùa giỡn còn muốn ẩu đả phụ nữ đàng hoàng. Chẳng lẽ ngươi muốn ta khoanh tay đứng nhìn?

- Cái gì?

Tống Ngọc Thần quay đầu nhìn về phía Viên Hồng.

Viên Hồng lập tức kêu oan:

- Ngươi vu oan cho ta, ta ẩu đả phụ nữ khi nào. Rõ ràng chính là Xú bà nương đánh ta.

Lý Kỳ cười nói:

- Ngươi đừng kích động, ta đây cũng nhìn thấy. Nhưng ta bắt gặp ngươi kéo tay Phong Hành Thủ trước. Mà Phong Hành Thủ xuất phát từ tự vệ, mới bất đắc dĩ trả đòn. Ta có nói sai không?

- Cái này ---.

Viên Hồng nhất thời á khẩu, không biết nên giải thích như thế nào.

Tống Ngọc Thần thầm mắng họ Viên là bao cỏ, chút việc nhỏ ấy cũng không làm tốt. Đảo mắt, nói:

- Cho dù như thế, ngươi làm Phó Đô Chỉ cũng nên điều tra rõ ràng sự việc trước. Không nên nhục mạ Viên dịch quan, càng không nên đánh đập tàn nhẫn.

Lý Kỳ bỗng nhiên trầm giọng quát:

- Tống Ngọc Thần, ngươi cẩn thận lời nói của mình. Đây là thái độ của cấp dưới với cấp trên sao?

- Không dám.

Lý Kỳ luôn ỷ lớn bắt nạt nhỏ, làm cho Tống Ngọc Thần tâm thần đại loạn, cắn răng, chắp tay nói:

- Hoàng thượng phái hạ quan tiếp đãi Hột Thạch Liệt tiên sinh, hạ quan hỏi vậy cũng chỉ là muốn xử lý một cách công bằng.

- Như vậy còn được.

Lý Kỳ cười, lại nói:

- Phía trước ta cũng đã nói. Ta chưa từng nhục mạ Viên dịch quan.

Viên Hồng sốt ruột sắp nhảy lên, chỉ vào Lý Kỳ nói:

- Ngươi nói bậy. Rõ ràng vừa nãy ngươi nhục mạ ta là tên chim cò nào.

Lý Kỳ cả giận nói:

- Viên dịch quan, tiếng Hán của ngươi có vấn đề à?. Chim cò mà là chửi à? Ta đây rõ ràng là khen lông chim trên đầu ngươi đẹp. Nếu ngươi không gắn cọng lông chim trên đầu, thì ta sao phải gọi ngươi là chim cò?

Mã Kiều và Phong Nghi Nô đều cúi đầu, cả người run rẩy. Đây là lần đầu tiên bọn họ biết nguyên lai 'Chim cò' cũng có hàm nghĩa sâu xa như vậy.. Cũng may đám người Kim kia nhất thời nghe không hiểu Lý Kỳ đang nói cái gì, . Bằng không khéo phải liều mạng với Lý Kỳ.

- Ngươi....

- Ngươi cái gì mà ngươi. Ta vẫn chưa nói xong, Ta làm việc dựa theo luật pháp đàng hoàng. Ngươi chẳng những không trả lời vấn đề của ta, ngược lại sai hai người này ý muốn ẩu đả mệnh quan triều đình. Nếu không phải tùy tùng của ta anh dũng, người nằm dưới đất có thể chính là ta rồi. Ngươi đùa giỡn con gái đàng hoàng của Đại Tống chúng ta trước. Lại còn muốn ẩu đả mệnh quan triều đình. Ta không bắt ngươi thì bắt ai?

Lý Kỳ căn bản không để cho Tống Ngọc Thần cơ hội phản bác, lại nói:

- Viên Ngoại Lang, vừa rồi không phải ngươi muốn thượng tấu buộc tội ta sao? Nhớ kỹ ghi lại rõ ràng những lời đó. Ngươi đã muốn làm to chuyện, thì chúng ta không ngại làm to hơn.

Nói xong hắn liền hướng Mã Kiều nói:

- Mã Kiều, ngươi đi xuống lầu hô một câu, có người đùa giỡn Phong Hành Thủ.

Người này thật quá hèn hạ. Tống Ngọc Thần nhất thời đổ mồ hôi đầy trán. Đám người dưới lầu đều là những người theo đuổi Phong Nghi Nô. Một khi hô như vậy, thì sẽ khó mà khống chế nổi tình hình. Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà phụ thân y giúp y kiếm được. Nếu như bị thất bại, vậy thì tiền đồ về sau của y liền ảm đạm rồi. Hơn nữa đám người Cao nha nội cũng ở dưới. Nếu Lý Kỳ lại châm ngòi thêm vài câu, chỉ sợ đến y cũng không may mắn thoát khỏi. Khẩn trương nói:

- Chậm đã, Quan Yến Sử chớ hành động theo cảm tính. Vừa rồi là hạ quan nói đùa, Quan Yến Sử chớ coi là thật..

Hừ, đùa với lão tử, ngươi còn non và xanh lắm. Lý Kỳ nháy mắt ra hiệu cho Mã Kiều, không cần đi xuống nữa. Hắn biết Tống Huy Tông là một tên vua nhu nược. Nếu việc này gây ra động tĩnh quá lớn, đến y cũng khó mà khống chế nổi.

Hột Thạch Liệt Bột Hách đứng một bên im lặng không nói. Tuy nghe không hiểu đám người Lý Kỳ đang nói cái gì, nhưng thấy sắc mặt của Tống Ngọc Thần và Viên Hồng, liền biết bên mình đuối lý. Trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Vì thế mở miệng hỏi Viên Hồng mấy câu gì đó. Tay Viên Hồng kia cung kính trả lời lại. Bỗng nhiên Hột Thạch Liệt nhướn mày, vẻ mặt giận dữ, lại nói một câu, Viên Hồng sợ hãi không ngừng, vội vàng lại trả lời một câu. Hột Thạch Liệt Bột Hách tức giận hừ một tiếng, hướng hai tên lực lưỡng kia hỏi hỏi. Hai tên lực lượng cũng đổ mồ hôi đầy trán, gật gật đầu.

Hột Thạch Liệt Bột Hách hung hăng trừng mắt nhìn Viên Hồng, sau đó lại nói vài câu.

Viên Hồng cung kính lên tiếng, sau đó trở về bên cạnh Tống Ngọc Thần, nhỏ giọng hỏi:

- Tống đại nhân, chủ nhân nhà ta hỏi ngươi, Quan Yến Sử là ai vậy?

Tống Ngọc Thần vội nhỏ giọng nói:

- À, y vốn là một đầu bếp. Sau được Hoàng thượng yêu thích, mới làm tới chức Quan Yến Sử.

Viên Hồng chuyển cáo lời này cho Hột Thạch Liệt Bột Hách. Y vừa nghe, lông mày nhướn lên, lại nói vài câu. Viên Hồng nghe xong, hướng Tống Ngọc Thần hỏi:

- Hắn có phải là Thiên hạ vô song Lý Kỳ?

Tống Ngọc Thần sửng sốt:

- Hột Thạch Liệt tiên sinh biết hắn?

Viên Hồng không trả lời, mà hướng Hột Thạch Liệt gật đầu. Hột Thạch Liệt Bột Hách vừa nghe, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ. Liếc mắt nhìn Lý Kỳ, mỉm cười gật đầu, lại nói vài câu.

Viên Hồng nói:

- Quan Yến Sử, chủ nhân nhà ta đã nghe qua danh tiếng của ngươi. Hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền. Còn nói đây chỉ là hiểu lầm. , Chủ nhân vốn chỉ muốn làm quen với vị Phong nương tử kia mà thôi --- là chúng tôi không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, mạo phạm Phong nương tử cùng với Quan Yến Sử, mong rằng Quan Yến Sử chớ trách móc.

Biến, làm quen? Con mẹ ngươi ngay cả tiếng Hán còn không biết, thì nói gì tới muốn làm quen? Rõ ràng là thèm thuồng sắc đẹp của Phong Nghi Nô, lão sắc quỷ. Nhưng vì sao y lại khen ngợi mình như vậy? Chẳng lẽ cáo lại đi chúc tết cho gà. Phải cẩn thận, không thể khinh thường. Lý Kỳ hướng Hột Thạch Liệt Bột Hách chắp tay cười nói:

- Hột Thạch Liệt tiên sinh nói quá lời, nói quá lời. Tại hạ thấy Hột Thạch Liệt tiên sinh tướng mạo đường đường, oai hùng không tầm thường. Việc này nhất định không liên quan gì tới Hột Thạch Liệt tiên sinh. Nếu Hột Thạch Liệt tiên sinh bảo là hiểu lầm, thì tại hạ cũng không truy cứu nữa.

Hột Thạch Liệt Bột Hách nghe xong Viên Hồng thuật lại, cười ha hả, lại nói vài câu. Viên Hồng phiên dịch nói:

- Chủ nhân khen Quan Yến Sử đúng là một người sảng khoái. Nghe nói lẩu thịt chó và món vịt nướng bán ở đại lý kia đều do Quan Yến Sử làm ra. Không biết có việc này hay không?

Lý Kỳ cười gật đầu nói:

- Đúng vậy, nếu là Hột Thạch Liệt tiên sinh thích. Lúc Hột Thạch Liệt tiên sinh quay về, ta sẽ tặng một ít vịt nướng cho Hột Thạch Liệt tiên sinh để bày tỏ tâm ý.

Hột Thạch Liệt Bột Hách sau khi nghe xong, ánh mắt sáng lên, mỉm cười gật đầu, ôn hòa nói vài câu. Viên Hồng thuật lại:

- Ý tốt của Quan Yến Sử, chủ nhân nhà ta tâm lĩnh. Chủ nhân nhà ta nói hôm nay có thể kết giao với người tài giỏi như Quan Yến Sử. Chuyến đi này đã không tệ. Chỉ tiếc việc vặt quấn thân, không thể cùng Quan Yến Sử uống rượu trò chuyện. Ngày khác ắt tới thăm, bây giờ xin cáo từ trước.

Tống Ngọc Thần thấy Hột Thạch Liệt Bột Hách kính trọng Lý Kỳ, trong lòng cũng đầy nghi hoặc. Y thực sự nhìn không ra Lý Kỳ rốt cuộc có tài năng gì, mà khiến cho Hoàng thượng, Thái Kinh, ngay cả đặc sứ nước Kim đều kính nể hắn như vậy.

Còn đến nhà thăm? Kỳ quái? Xem bộ dáng của y không giống là nói khách sáo. Mình chỉ là một quan tứ phẩm, y nịnh nọt mình làm gì? Trong lòng Lý Kỳ rất mơ hồ. Chắp tay cười nói:

- Không sao, không sao, Hột Thạch Liệt tiên sinh đi thong thả.

Hột Thạch Liệt Bột Hách hơi chắp tay một cái, lại nói mấy câu khách sáo, liền xoay người đi xuống lầu. Trước khi đi vẫn không quên liếc nhìn Phong Nghi Nô. Tống Ngọc Thần nhíu mày nhìn Lý Kỳ, hai mắt đầy nghi hoặc, sau đó cất bước đuổi theo.

Lý Kỳ híp híp mắt, thầm nghĩ, quái lạ, hiện giờ nước Liêu còn chưa bị diệt, tên kia chạy tới Đại Tống làm gì nhỉ? Đặc sứ? Chớ không phải là chiến sự phương bắc xảy ra biến hóa? Nếu đúng là như thế, thì nên điều tra rõ ràng hơn.

Đang lúc Lý Kỳ trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên có một một thanh âm dễ nghe vang lên:

- Ngươi bỏ tay ra được không?

- À? Có ý gì? Ủa, kỳ quái nhỉ, mình ôm bao giờ vậy?

Lý Kỳ sợ hãi, ngượng ngùng cười khan hai tiếng, vội vàng rút tay khỏi vòng eo nhỏ nhắn của Phong Nghi Nô:

- Xấu xấu, không phải là ta cố ý, chỉ là hành động theo bản năng thôi, lần sau nhất định sẽ cẩn thận hơn.

Phong Nghi Nô lạnh lùng nói:

- Mong lần sau nếu Quan Yến Sử lại có những hành động đó, thì nên xem trước đối phương là ai.

- Nhất định, nhất định. Ta nhất định ngăn chặn những chuyện như vậy tái phát, cô yên tâm.

Lý Kỳ gật đầu cười nói.

Thần sắc của Phong Nghi Nô hơi hòa hoãn, phức tạp nhìn Lý Kỳ, hỏi:

- Vì sao ngươi giúp ta?

Ừ?

Lý Kỳ sững sờ, cười ha hả nói:

- Dù Lý Kỳ ta không phải là quân tử, cũng không phải là đại anh hùng gì đó. Nhưng thấy đồng bào của mình bị kẻ bên ngoài ức hiếp, còn phải khoanh tay đứng nhìn, ta làm không được.

Phong Nghi Nô nghe hắn nói như vậy, lại nghĩ tới những hành vi vừa nãy của Tống Ngọc Thần. Trong lòng bỗng nhiên mơ hồ hiểu ra vì sao Bạch Thiển Dạ lại chung tình với hắn như vậy. Khẽ cười nói:

- Bất kể thế nào, Nghi Nô vẫn đa tạ Quan Yến Sử đã ra tay giúp đỡ.

Nói xong nàng thấp người hướng Lý Kỳ thi lễ một cái.

Trời sắp mưa to à. Đặc sứ nước Kim tỏ ra thiện ý với mình, Phong Nghi Nô lại cảm ơn mình, đúng là quái thay. Lý Kỳ vội hỏi:

- Ai nha, Phong Hành Thủ quá khách khí rồi. Chúng ta coi như quen nhau đã lâu, mấy lễ nghi rườm ra không cần cũng được. Còn không bằng lấy thân báo --- khụ khụ. ý của ta là, bảo vệ an toàn cho những con dân đóng thuế, là công việc của Thị Vệ Mã chúng tôi.

Nói tới câu cuối, vẻ mặt của hắn rất chính nghĩa, giống như thay đổi thành người khác vậy.

Mã Kiều bỗng nhiên cười nói:

- Bảo vệ con dân đóng thuế? Phó Soái, lời này của ngươi rất sâu sắc.

Sắc mặt của Lý Kỳ thay đổi, cười ha hả nói:

- Đâu có, đâu có, đây là lời tâm huyết của ta.

Phong Nghi Nô thấy hắn lại bắt đầu tự biên tự diễn, không khỏi lắc đầu than nhẹ một tiếng. Lý Kỳ thấy vậy, khuôn mặt đó lên, nghiêm túc nói:

- Ta phải nhắc nhở cô một câu. Về sau làm việc gì cũng nên cẩn thận. Ta thấy Hột Thạch Liệt sẽ không từ bỏ ý đồ. Còn có, việc này cô tốt nhất chớ nói với Sư Sư cô nương. Bởi vì nàng ấy cũng không thể xen vào. Nếu nàng ấy xen vào, thì chỉ sợ nàng ấy cũng bị liên lụy. Cô hiểu ý ta chứ?

Ánh mắt lúc cuối của Hột Thạch Liệt Bột Hách trước khi đi không tránh khỏi cặp mắt của Lý Kỳ. Đều là nam nhân, Lý Kỳ tự nhiên hiểu được ý nghĩa bên trong ánh mắt đó của Hột Thạch Liệt Bột Hách. Hắn cũng biết, cho dù Hột Thạch Liệt Bột làm cái gì, một Hoàng đế sợ chết như Tống Huy Tông cũng không dám trách tội y. Trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho Phong Nghi Nô.

Phong Nghi Nô suy nghĩ một lát, liền hiểu ý của Lý Kỳ. Ánh mắt bỗng trở nên ảm đạm. Nàng nở nụ cười bất đắc dĩ. Mình chỉ là một nữ tử yếu ớt. Cho dù có cẩn thận hơn nữa, chỉ sợ cũng không làm nên việc gì. Nàng hơi cúi người nói:

- Đa tạ hảo ý của Quan Yến Sử, ta sẽ cẩn thận. Nếu không còn việc gì nữa, thì ta cáo từ trước.

Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Mời.

Đợi Phong Nghi Nô đi rồi, Mã Kiều bỗng nhiên thở dài:

- Hồng nhan là nguồn gốc của tai họa a.

Lý Kỳ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nữ nhân càng xinh đẹp, thì càng lắm phiền toái. Lại nghe được Mã Kiều nói:

- Xem ra phải để sư muội đi ra ngoài một thời gian.

Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Mã Kiều, không hổ là tùy tùng của ta, quả nhiên có cá tính. Gật đầu nói:

- Có đạo lý, tuy nhiên Mã Kiều à, ta khuyên ngươi khéo léo một chút khi nói với sư muội của ngươi, dù sao đừng nói thẳng ra là được.

- Vì sao?

- Ngươi đừng hỏi vì sao, ta chỉ là suy nghĩ cho sự an toàn của ngươi mà thôi.

Lý Kỳ vỗ vỗ bờ vai của y, nói:

- Chúng ta đi thôi.

Hai người rời Phàn Lâu, đi tới hướng Túy Tiên Cư.. Khi bọn họ tới đường cái Biện Hà, chợt nghe một người gọi:

- Lý đại ca, Lý đại ca.

Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Trần A Nam vẫy tay chạy tới. Chỉ sau chốc lát, Trần A Nam chạy tới trước mặt Lý Kỳ, thở gấp nói:

- Lý...Lý đại ca, sáng...sáng nay người của chúng ta nhìn thấy Phan viên ngoại ngồi thuyền rời đi.

Lý Kỳ kinh hãi nói:

- Cái gì?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<