Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0312

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0312: Vương Phủ đổi tính
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Từ ngày đó tham quan xưởng tơ lụa của Chu gia, Lý Kỳ đã nghĩ tới máy may. Thực ra nguyên lý của máy may rất đơn giản. Mấu chốt chính là hệ thống cuộn dây. Kiểu may thủ công ở thời này đều là luồn sợi qua lỗ kim. Sợi sẽ được buộc vào ống quay, rồi cứ thế mà may quần áo.

Mà máy may thì cây châm được cố định ở một đầu, thông qua hệ thống bánh răng để cây kim đi lên đi xuống.

Lý Kỳ hiểu rõ máy may như vậy, vì từng chịu nỗi đau da thịt để đổi lấy, nên tự nhiên in sâu trong đầu. Nhớ khi còn bé, nhà hắn có một máy may đạp bằng chân, còn là đồ tổ truyền. Do còn nhỏ nên hắn rất tò mò. Bởi vậy có một ngày thừa dịp mẹ của hắn không ở nhà, liền vụng trộm tháo cái máy may ra. Tuy tháo ra nhưng lại xem không hiểu. Quan trọng nhất là hắn không biết làm sao để lắp lại. Kết quả là lúc mẹ của hắn về, nhìn thấy máy may tổ truyền biến thành một đống linh kiện, liền tức giận đánh Lý Kỳ một trận. Đây cũng là lần hắn bị ăn đòn đau nhất.

Nhưng mẹ của hắn sau khi hết giận, liền ôm hắn lau nước mắt cho hắn. Hỏi vì sao làm như vậy. Nhờ đó mà hắn biết được nguyên lý của máy may. Tiếc nuối chính là máy may đã bị hỏng. Thế cho nên về sau, lúc hắn được đồng lương đầu tiên, liền mua một cái máy may chạy bằng điện cho mẹ của hắn.

Tuy nhiên, biết rõ nguyên lý là một chuyện, có thể làm ra được hay không lại là một chuyện khác. Dù sao máy may còn sở hữu rất nhiều công nghệ kỹ thuật mà thời này không có. Cho nên trước mắt Lý Kỳ còn đang nghiên cứu. Đã vẽ được kha khá bản thiết kế. Tin rằng không lâu nữa có thể đi vào giai đoạn thực tế.

- Ôi.

Lý Kỳ vừa dứt lời, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng đau đớn. Mấy người quay đầu nhìn, nguyên lai là Trương Nhuận Nhi không cẩn thận đâm kim vào ngón tay.

- Nhuận Nhi, muội không sao chứ?

Bạch Thiển Dạ tranh thủ thời gian tìm một tấm vải cầm máu cho Trương Nhuận Nhi.

- Cảm ơn Thất Nương tỷ, muội không sao, chỉ là không cẩn thận thôi.

Lý Kỳ thấy nàng chỉ bị thương nhẹ, âm thầm thở phào, cười khổ nói:

- Nhuận Nhi, làm việc nên chuyên tâm chút.

Trương Nhuận Nhi thè lưỡi, hiếu kỳ hỏi:

- Lý đại ca, máy may mà huynh vừa nói là cái gì?

Vừa rồi là do nàng đặt chú ý lên máy may mà Lý Kỳ nói, cho nên mới bị kim đâm vào tay.

Lý Kỳ trêu ghẹo:

- Mục đích mà ta làm cái máy may này chính là phòng ngừa tình huống vừa nãy.

Bạch Thiển Dạ cười khúc khích:

- Được rồi, đại ca, huynh cũng đừng đùa Nhuận Nhi muội muội nữa. Chúng ta tiếp tục nói về cái máy may đi.

Lý Kỳ thấy các nàng đầy hiếu kỳ nhìn mình, liền giải thích nguyên lý của máy may cho các nàng nghe.

Về phương diện này, Bạch Thiển Dạ không rành lắm, cho nên cái hiểu cái không. Ngược lại Quý Hồng Nô và Trương Nhuận Nhi nghe mà không ngừng gật đầu. Ánh mắt mang theo vài phần chờ mong và hưng phấn.

Quý Hồng Nô cười nói:

- Lý đại ca, huynh thật thông minh, có thể nghĩ ra biện pháp tốt như vậy.

- Chẳng lẽ bây giờ muội mới biết đại ca thông minh sao?

Lý Kỳ cười hỏi.

Da mặt của Quý Hồng Nô mỏng vô cùng, hai má đỏ ứng, không biết trả lời như thế nào. Bạch Thiển Dạ cười hì hì:

- Đại ca, nếu sau này huynh thực sự chế tạo ra được máy may, khẳng định huynh lại xảo trá Chu gia...Ách, ý muội là huynh nhất định lại thương lượng với Chu gia về vấn đề chia chác.

Có ý gì? Ta là hạng người đó sao? Xem ra Thất Nương hiểu lầm mình rất sâu, phải dạy dỗ nhiều hơn. Lý Kỳ nghiêm mặt, giả vờ cả giận:

- Thất Nương, lẽ nào trong mắt muội, đại ca là một kẻ hám lợi?

- Muội không nói như vậy.

Lời tuy thế, nhưng ánh mắt của Bạch Thiển Dạ đã nói cho Lý Kỳ biết, huynh vốn vậy.

Lý Kỳ ai thán:

- Được rồi, ta thừa nhận là ta chút yêu tiền. Nhưng lần này ta tính toán tặng miễn phí cho Chu gia, sẽ không thu một phần lợi nhuận nào. Tốt nhất có thể mở rộng cả nước.

Điều này vượt quá ý liệu của Bạch Thiển Dạ, hiếu kỳ hỏi:

- Vì sao?

Lý Kỳ nghiêm mặt nói:

- Nghề dệt của Đại Tống chúng ta vốn cầm cờ đi trước. Hàng năm đều có rất nhiều tơ luạ chảy vào các quốc gia xung quanh. Nói theo cách khác, đây là một ngành sản xuất có thể mang tới lợi nhuận từ các quốc gia khác. Ngành sản xuất này không chỉ khiến cho dân giàu nước mạnh, còn có thể tạo mối quan hệ tốt đẹp với các quốc gia láng giềng. Cho nên chúng ta nên toàn lực duy trì mới đúng. Dân chúng giàu có, thương nhân chúng ta thu lợi càng lớn. Thương nhân mà không biết yêu tiền, thì mãi mãi không thể kiếm được tiền. Nhưng ánh mắt của chúng ta nên phóng xa một chút. Vững chắc phát triển mới quan trọng nhất.

Lời này của hắn đã khiến ba nàng rơi vào trầm tư.

Lý Kỳ không quấy rầy các nàng, khuôn mặt lộ một tia sầu bi. Thực ra hắn còn có một câu không nói. Chính là tất cả đều thành lập dưới sự bảo trợ cuả một đội quân hùng mạnh. Bằng không dù có lợi nhuận được nhiều tiền hơn nữa, cũng không đủ tặng cho người khác.

...

Buổi chiều, Trương Nhuận Nhi vừa mới may xong, Lý Kỳ liền cầm quần áo vội vàng tới phủ Thái úy. Ở thời này, lỡ hẹn với nữ nhân, còn có thể tha thứ. Nhưng lỡ hẹn với Hoàng thượng, thì ngươi phải cẩn thận, xấu nhất là muốn mất đầu.

Lúc Lý Kỳ chạy tới phủ Thái úy, thì Tống Huy Tông đã sớm ở đó chờ hắn. Không chỉ như thế, Vương Phủ, Triệu Giai, Lý Bang Ngạn, Bạch Thế Trung cùng với đại thái giám một mực theo bên cạnh Tống Huy Tông, Lương Sư Thành cũng đều có mặt. Nếu Lý Kỳ lại tới trễ một khắc, thì Tống Huy Tông đã phái người đi thúc dục hắn rồi.

Lý Kỳ còn chưa kịp hành lễ, Tống Huy Tông đã chờ không được muốn Lý Kỳ trình quần áo lên. Lý Kỳ cũng không nhiều lời, mở cái túi, lấy ra một bộ quần áo thể thao màu vàng đưa cho Tống Huy Tông. Rồi lần lượt chia cho đám người Lý Bang Ngạn. Hắn không ngờ Bạch Thế Trung sẽ tới, cho nên không chuẩn bị cho ông ta. May mà Bạch Thế Trung không phải là người mê xúc cúc. Hôm nay ông ta tới đây chỉ là tham gia náo nhiệt mà thôi. Cho nên không trách Lý Kỳ.

Lý Kỳ thấy mọi người rất là hưng phấn, như nhặt được chí bảo. Quả thực không khác gì biểu lộ của hắn khi còn bé được cha hắn tặng một con rô bốt. Trong lòng dở khóc dở cười.

Triệu Giai cầm lấy bộ quần áo thể thao màu tím, rất hài lòng, cười ha hả nói:

- Không tồi, Lý Kỳ, ngươi vẫn còn nhớ ta thích màu tím à.

Lý Kỳ cười nói:

- Là hạ quan thấy điện hạ thường xuyên mặc đồ màu tím, cho nên mới đoán ngài yêu thích màu tím.

Tống Huy Tông bỗng vẫy tay:

- Lý Kỳ, mau tới đây, trên này có phải là quả cầu không?

Lý Kỳ tranh thủ thời gian đi tới, cười nói:

- Đúng vậy. Hạ quan biết Hoàng thượng yêu mến xúc cúc, nên đã bảo người thêu một quả cầu lên đó. Không biết Hoàng thượng có thích không?

- Không tồi, không tồi, hảo tiểu tử, ý tưởng đó của ngươi thật không tồi. Ha ha.

Tống Huy Tông hưng phấn cười to.

Lý Bang Ngạn bất mãn nói:

- Ài, Lý Kỳ, bổn tướng cũng rất yêu mến xúc cúc, vì sao quần áo của ta không có thêu?

Ngươi không phải là Hoàng thượng, muốn thêu? Chính mình thêu đi. Lý Kỳ cười ngượng ngùng:

- Tả Tướng có điều không biết, chỉ riêng vài bộ quần áo trên tay các ngài, hạ quan đã phải mất cả đêm mới làm xong. Vừa mới xong, liền đưa tới, thực sự không có thời gian để thêu lên từng bộ y phục.

Tống Huy Tông tự nhiên hy vọng y phục của mình không giống người khác. Mặc kệ Lý Kỳ nói thật hay giả, y đều rất đồng ý với cách làm của Lý Kỳ, khẽ nói:

- Sĩ Mỹ, trên long bào của trẫm có thêu con rồng, sao ngươi không sai người thêu một con hộ ngươi?

Lý Bang Ngạn vội hành lễ, sợ hãi nói:

- Vi thần không dám.

Ghen ghét với Hoàng thượng, chắc ngươi chán sống. Lý Kỳ thấy bộ dáng sợ hãi của Lý Bang Ngạn, âm thầm cười trộm.

Đám người Tống Huy Tông không ở đại sảnh quá lâu. Vui mừng cầm quần áo chạy về phía hậu đường để thay. Dù Cao Cầu không cần, nhưng vẫn tiến vào. Hiện tại cả đại sảnh chỉ còn lại Lý Kỳ và Bạch Thế Trung.

Lý Kỳ uống một hợp trà, nhẹ nhàng thở ra. Thấy Bạch Thế Trung đầy ý cười nhìn mình, trong lòng sợ hãi, vội nói:

- Bá phụ, tiểu chất không biết ngài ở đây, nên không làm một bộ cho ngài, thực sự có lỗi.

- Không sao, hôm nay lão phu tới đây chỉ là muốn nhìn xem là quần áo như thế nào mà khiến cho Hoàng thượng phải chờ mong.

Bạch Thế Trung khoát tay, dùng ngữ khí của trưởng bối nói:

- Tuy nhiên tiểu tử ngươi cả ngày không làm việc gì đàng hoàng. Hoàng thượng bảo lão phu giúp ngươi mở Quan Yến Tư. Nhưng tiểu tử lại chẳng thèm quan tâm, giao toàn bộ mọi việc cho lão phu làm.

Quan Yến Tư? Đổ mồ hôi, suýt nữa thì quên mất việc này. Lý Kỳ ngượng ngùng nói:

- Bá phụ, hiện tại tiểu chất thực sự rất bận...

- Vậy ý của ngươi là lão phu rất nhàn rỗi?

Bạch Thế Trung nhướn mày.

Mịa, bằng ấy tuổi rồi, còn thích so đo với người trẻ. Lý Kỳ cười hắc hắc:

- Tiểu chất không có ý đó, chỉ là...chỉ là người tài thường bận bịu.

Bạch Thế Trung khoát tay:

- Hiện tại ngươi có thể mặc kệ. Nhưng Hoàng thượng đã truyền chỉ rồi. Tuyên Tri châu của vùng duyên hải Lâm An, Phúc Châu tiến kinh thương thảo việc thu thập yến sào. Đến lúc đó lão phu không giúp được ngươi. Chính ngươi thấy làm thế nào thì làm.

Tri châu ở vùng duyên hải? Oa, không thể tưởng được chức Quan Yến Sử này thực đúng là một công việc béo bở. Có những người đó hỗ trợ, thì việc mình mở rộng cửa hàng tới phía nam chẳng phải càng thêm thuận lợi? Lý Kỳ càng nghĩ càng sướng, không khỏi nở nụ cười.

Bạch Thế Trung hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi cười ngây ngô cái gì vậy?

- Tiểu chất có cười đâu.

Lý Kỳ vội ngừng cười, nghiêm mặt nói:

- Bá phụ, những Tri châu kia bao giờ tới?

- Phỏng chừng phải chờ tới năm sau.

Còn nhiều thời gian. Lý Kỳ âm thầm tính toán một phen, gật đầu nói:

- Vậy là tốt rồi. Tiểu chất chỉ sợ tất cả mọi việc nó tụ vào một chỗ.

Lúc này, một nữ tỳ đi tới, hành lễ nói:

- Bạch tương, Lý Phó Soái, Hoàng thượng và lão gia đã tới sân. Lão gia phân phó tiểu nữ mời hai người tới.

- À, bọn họ ra đó rồi à.

Lý Kỳ đứng dậy, cùng Bạch Thế Trung đi theo nữ tỳ này tới sân đá cầu.

Đi vào sân đá cầu, liền thấy Tống Huy Tông cùng đám đại thần đã đá rất sôi nổi. Bên cạnh còn có mười cao thủ xúc cúc hò hét trợ uy. Khuôn mặt Tống Huy Tông không có chút khó coi nào. Có thể thấy y rất hài lòng với kiểu quần áo thể thao này.

Tất cả đều nằm trong dự liệu của Lý Kỳ. Mặc dù hắn biết kiểu y phục này tạm thời còn chưa được mọi người chào đón. Nhưng ở phương diện vận động mà nói, ưu điểm của nó rất rõ ràng. Thuận tiện và thoải mái hơn quần áo thời nay rất nhiều, càng phù hợp hơn với việc chơi xúc cúc.

Lý Kỳ nhìn một lúc, thì ra bọn họ chơi ba đối ba. Tống Huy Tông, Triệu Giai, Vương Phủ ở một đội. Đội kia thì có cha con Cao thái úy và Lý Bang Ngạn. Tuy đá rất đẹp, nhưng ít đi va chạm và sự mãnh liệt. Sáu người đá cầu trông giống như một đám nữ nhân đang đá vậy.

Mặc dù Lý Kỳ không phải là dân chuyên, nhưng tốt xấu đã từng là fan của giải ngoại hạng anh, cho nên có thể nhìn ra chút môn đạo. Trình độ của Cao Cầu hắn đã được chứng kiến. Nhưng hắn không ngờ Tống Huy Tông và Lý Bang Ngạn cũng không hề thua kém. Hai bên đá ăn miếng trả miếng. Đặc biệt là Vương Phủ và Lý Bang Ngạn, quả thực chính là cây kim đấu với cọng tóc, giống như việc tranh đấu trên triều đình vậy, phải tranh ra một cái cao thấp. Lý Kỳ nhìn một lúc, không khỏi khen:

- Không thể tưởng được trình độ của Tả Tướng lại cao như vậy.

Luận về tư thế, thì Tống Huy Tông tiêu sái nhất. Nhưng luận về thực chiến, Lý Bang Ngạn vẫn cao hơn một cấp.

Bạch Thế Trung vuốt râu, cười nói:

- Trước kia y từng đá cho Tề Vân Xã, trình độ tự nhiên lợi hại. Ha ha, ngươi còn không biết, chứ lúc trước y từng tự xưng là 'Đấu cả thiên hạ'.

- Chỉ được cái chém gió là giỏi.

Lý Kỳ khinh thường nói.

- Ngươi nói gì?

- À, không có gì.

Chợt nghe một hồi trầm trồ khen ngợi. Hai người vội vàng quăng ánh mắt về phía sân đấu. Nguyên lai Tống Huy Tông đã đá cầu vào long môn, giờ đang kích động vung quyền, thiếu chút nữa ngã lộn ngược về phía sau.

...

Trong lúc bất tri bất giác, bọn họ đã đá được gần nửa canh giờ. Dù sao Tống Huy Tông cũng đã có tuổi rồi, thể lực không thể duy trì lâu. Bởi vậy lên tiếng dừng, để lại sân bãi cho người trẻ tuổi đá.

- Lý Kỳ, y phục này của ngươi thật quá kỳ diệu. Trẫm mặc nó vào, cả người nhẹ nhàng, như trẻ thêm mười tuổi vậy. Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi. Ngươi nói đi, ngươi muốn trẫm ban cho cái gì.

Tống Huy Tông vung tay lên, hào sảng nói.

Mịa, ngươi cứ trực tiếp thưởng là được, hoặc đừng nói thưởng cho xong. Biết da mặt của ta mỏng, lại còn hỏi ta. Thiệt là, tùy tiện tặng chút vàng bạc châu báu là được. Ta vốn là người dễ thỏa mãn.

Lý Kỳ bất đắc dĩ lại lấy ra một vài lý do, chắp tay nói:

- Chỉ cần Hoàng thượng yêu mến, thì chính là ban ơn lớn nhất với vi thần.

Trong lòng lại nói, mình đúng là càng ngày càng dối trá.

Tống Huy Tông cười ha hả:

- Vậy không được, nên thưởng thì vẫn phải thưởng.

Vương Phủ bỗng đứng ra nói:

- Hoàng thượng minh giám, bộ y phục này của Lý Kỳ quả thực rất thuận tiện. Nếu dùng cho quân đội, khẳng định có thể đề cao năng lực tác chiến của quân ta. Cho nên phải trọng thưởng.

Lý Kỳ sững sờ, mới qua một đêm, sao tên này thay đổi giống như một người khác vậy?

Tống Huy Tông bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu nói:

- Thiếu chút nữa trẫm quên mất việc đó.

Dừng một chút, liền hướng Cao Cầu nói;

- Cao ái khanh, việc này giao cho ngươi. Nếu ngươi làm tốt, trẫm sẽ có thưởng.

- Vi thần tuân chỉ.

Cao Cầu tranh thủ thời gian hành lễ, liếc mắt nhìn Lý Kỳ, thấy Lý Kỳ cũng vừa vặn nhìn sang, hai người nhìn nhau, không cần phải nói cũng hiểu.

Hai mắt Vương Phủ hiên lên một tia sáng khó phát giác:

- Hoàng thượng, nếu muốn bàn về có công phần thưởng, Cao thái úy tự nhiên là công cao nhất, không thể dị nghị. Nhưng vi thần cho rằng, công lao của Lý Kỳ cũng không thể bỏ qua. Cho nên vi thần đề nghị thăng Lý Kỳ lên làm Phó Đô Chỉ của Điện Tiền Tư, hiệp trợ Cao thái úy làm việc này.

Lời này vừa ra, Lý Kỳ, Bạch Thế Trung và Cao Cầu đều chấn kinh. Vương Phủ lại nói giúp cho Lý Kỳ, quả thực là mặt trời mọc ở đằng tây.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<