Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0031

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0031: Bạch nương tử
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Lý Kỳ chẳng muốn chơi trò trốn tìm với nàng, trực tiếp hỏi: - Vậy ngươi rốt cuộc là người phương nào?

Cô gái áo trắng mím môi cười: - Ngươi thực sự không biết ta?

Lý Kỳ không cần nghĩ, hắn khẳng định trước đây chưa từng gặp qua cô gái này. Bằng không với tướng mạo của nàng, mình sao có thể quên được. Liền thử hỏi: - Chúng ta đã từng gặp nhau?

- Ta làm sao mà biết. Cô gái áo trắng mỉm cười, lại nói: - Tuy nhiên ngày hôm qua ngươi còn chính miệng khen tiểu nữ tâm địa thiện lương, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng động lòng người.

"Đồ mồ hôi! Ta chưa từng thấy ngươi, sao có thể khen ngươi được. Ngươi rõ ràng là đùa nghịch ta mà." Lý Kỳ đen mặt nói: - Cô nương, có phải cô nương đang tự sướng không. Tôi không nhớ khen cô khi nào. Hơn nữa tôi đâu phải là hạng người dẻo mỏ như vậy. Nếu tôi khen nữ nhân, chỉ có đơn giản hai từ, xinh đẹp và thật xinh đẹp mà thôi.

Cô gái áo trắng phì cười: - Ta đâu vô lại như ngươi. Ngươi có nhớ nha hoàn mà tới mua chao vào giữa trưa hôm qua không?

- Giữa trưa? Lý Kỳ nghĩ lại:

- Không sai, tuy nhiên có hai nha hoàn, không biết cô nương nói tới. Nói được một nửa, Lý Kỳ bỗng bừng tỉnh đại ngộ, chỉ tay về phía cô gái áo trắng: - Lẽ nào ngươi chính là ngốcÀ không, Bạch nương tử kia?

Cô gái áo trắng cười gật đầu. Nàng chính là tài nữ đứng thứ hai của Đông Kinh.

- Nguyên lai là Bạch nương tử, thất kính, thất kính. Lý Kỳ vội vàng chắp tay cười nói. Trong lòng đang tính toán. Vì sao Bạch nương tử lại đột nhiên tìm mình. Chẳng lẽ vì chuyện hôm qua? Nếu là như vậy, thì dễ thôi. Còn nếu là không, thìLý Kỳ bỗng nghĩ tới lần trước Bạch Thiển Dạ thay Phỉ Thúy Hiên viết câu đối, trong lòng mãnh kinh. Chuyện này không thể để lộ ra được. Liền cười ha ha nói: - Đúng rồi, Bạch nương tử, ngày hôm qua tiểu cô nương tên là Hạnh Nhi đúng thực là nha hoàn của cô nương?

Bạch Thiển Dạ cười nói: - Phải hay không phải, đối với Lý công tử mà nói, không phải là chuyện quan trọng.

"Nói mát, nhất định là nói mát!"

Lý Kỳ cười làm lành: - Bạch nương tử nói gì vậy. Nếu tôi biết tiểu cô nương kia đúng thật là do Bạch nương tử phái tới. Đừng nói mấy miếng chao, cho dù muốn tôi đích thân mang tới, cũng không có vấn đề. Nếu như tại hạ có chỗ đắc tội, , mong Bạch nương tử thông cảm.

- Ngươi đừng nhặt những lời dễ nghe hồ lộng ta. Ta sẽ không tin ngươi. Bạch Thiển Dạ ném cái bạch nhãn, nói: - Tuy nhiên ngươi không cần phải lo lắng. Hôm nay ta tới đây không phải vì chuyện này.

Lý Kỳ rùng mình một cái, ra vẻ hiếu kỳ hỏi: - Vậy cô nương tới tìm tôi

Lông mày đẹp tuyệt trần của Bạch Thiển Dạ hơi nhíu, trách móc nói: - Ai nói là ta tìm ngươi?

- ÁchỞ đây chỉ có tôi và cô nương. Nếu như cô nương không tìm tôi, vậy thì một mình chạy tới nơi hoang vắng này là gì? Lý Kỳ rõ ràng không tin lời nàng.

- Sáng sớm ta đã tới đây cùng nha hoàn hái thảo dược. Bạch Thiển Dạ chỉ về phía rừng rậm cách đó không xa, nói tiếp: - Lúc trở lại vừa vặn nhìn thấy ngươi ngủ say ở chỗ này. Lại thấy ngươi cắm cần câu ở bờ sông, vì hiếu kỳ mà đi tới xem.

Bạch Thiển Dạ nguyên bản không muốn giải thích cho Lý Kỳ, cũng không cần thiết. Nhưng nàng đã lĩnh giáo suy nghĩ như thiên mã hành không của Lý Kỳ. Nàng rất lo lắng. Nếu như không giải thích rõ ràng, không biết người này sẽ nói ra những lời vô sỉ gì. Liền đơn giản nói rõ ra. Dù sao cây ngay không sợ chết đứng.

- Nguyên lai là như vậy. Lý Kỳ nhìn về phía sau Bạch Thiển Dạ, hỏi: - Đúng rồi, nha hoàn của cô nương đâu?

Bạch Thiển Dạ biết Lý Kỳ vẫn chưa tin mình, đành phải tiếp tục giải thích: - Bởi vì có người đang chờ dùng thảo dược, cho nên ta đã bảo Hạnh Nhi mang thảo dược trở về rồi. Nếu ngươi không tin, ta cũng không có cách nào.

- Ai nha, Bạch nương tử đâu cần nói như vậy. Cho dù không tin cha mẹ mình, tôi cũng sẽ không thể không tin Bạch nương tử. Đúng rồi, là người phương nào cần dùng thảo dược? Cô nương đừng hiểu lầm, tôi hỏi vậy chỉ vì quan tâm, tùy tiện hỏi, không có ý gì khác. Nếu cô nương không muốn nói, cũng không sao. Lý Kỳ thấy sắc mặt của Bạch Thiển Dạ đã tái nhợt, toàn thân phát run, không giống là diễn trò. Nếu là diễn trò, thì hắn lập tức biết. Cho nên hắn yên lòng lại.

Thế gian sao lại có người vô sỉ như vậy nhỉ? Bạch Thiển Dạ cưỡng chế ý niệm rời đi, nói: - Tốt, nếu ngươi muốn biết, ta sẽ nói toàn bộ cho ngươi biết. Nhưng ngươi cũng nên trả lời vấn đề của ta.

- Vấn đề của cô nương? Lý Kỳ gãi đầu: - Vấn đề gì?

- Đang thời điểm như vậy, sao ngươi lại ở đây? Bạch Thiển Dạ cơ hồ ngằn từng chữ. Nàng cho rằng Lý Kỳ lại cố ý giả bộ như không biết. Kỳ thực lần này là Lý Kỳ không kịp phản ứng.

- À, ra là vấn đề đó. Tôi tới đây đương nhiên là vìCâu cá rồi! Lý Kỳ làm như bộ hiển nhiên: - Bằng không Bạch nương tử cho rằng tôi tới đây làm gì.

- Câu cá? Không biết Lý công tử định câu cá gì? Bạch Thiển Dạ thoáng nhìn, hỏi.

Lý Kỳ cười ha hả đáp: - Không thể tưởng được Bạch nương tử không những xinh đẹp, nói chuyện cũng rất khôi hài. Dòng sông này ít nhất cũng phải có bảy tám loại cá. Tôi sao biết loại cá nào sẽ mắc câu.

Bạch Thiển Dạ nhìn Lý Kỳ với vẻ thâm ý, buồn bã nói: - Từ hứa hẹn trả tiền theo định kỳ, đến buôn bán món chao nổi tiếng khắp phố phường. Đều tính toán vô cùng chính xác. Tiểu nữ tin rằng, một người tinh thông tính toán như Lý công tử, nếu như không có tài tiên đoán con cá nào mắc cậu, thì quyết sẽ không dễ dàng từ bỏ cái cần câu.

Bạch Thiển Dạ nói xong lời này, Lý Kỳ đã hóa đá, đôi mắt thẫn thờ nhìn nàng.

Thương trường như chiến trường, vô luận là thời hiện đại hay là cổ đại, Tin tức không thể nghi ngờ là nhân tố mấu chốt. Đặc biệt ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển kia, chỉ cần không cẩn thận tiết lộ bí mật hoặc bảo mật chưa tới nơi tới chốn, thì thông tin của công ty ngươi rất nhanh sẽ bị đối phương trộm lấy. Có đôi khi một tin cơ mật thôi, cũng đủ cho ngươi thất bại thảm hại.

Chính là đạo lý "Biết người biết ta, trăm trận trận thắng".

Lúc còn ở thời đại kia, Lý Kỳ đã thấy rất nhiều công ty, vì bị ăn trộm thông tin, khiến cho phá sản không ngượng dậy nổi. Cho nên hắn coi trọng điều này hơn bất kỳ ai.

Hiện tại, hắn có thể coi là vũ khí bí mật của Túy Tiên Cư. Túy Tiên Cư hưng suy cơ hồ đều buộc trên người hắn. Nếu bị lộ ra ngoài quá sớm, bất kể đối với hắn, hay là đối với Túy Tiên Cư, đều là một việc trăm hại mà không một lợi. Cho nên hắn mới dặn Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh không được nói chuyện hắn nhập cổ phần Túy Tiên Cư cho bất kỳ ai. Mặc kệ Ngô Tiểu Lục cái hiểu cái không.

Nhưng hiện tại, vị Bạch nương tử này lại biết chuyện hắn nhập cổ phần Túy Tiên Cư. Sao có thể không khiến hắn kinh ngạc.

Tuy nhiên, kinh ngạc thì kinh ngạc, Lý Kỳ vẫn là người từng trải, trong chớp mắt hồi phục tinh thần, lắc đầu cười nói: - Tôi không biết cô nương đang nói cái gì. Trong lòng hắn đã xếp Bạch Thiển Dạ vào hàng ngũ địch nhân.

- Thật không?

Bạch Thiển Dạ cười mỉm hỏi: - Lẽ nào Lý công tử không tò mò vì sao tôi biết được?

*****

Lý Kỳ đương nhiên là rất muốn biết. Nhưng hắn cũng sợ hãi Bạch Thiển Dạ đang thử mình. Liền làm bộ lơ đễnh, nhún vai cười nói: - Chuyện gì? Bạch nương tử càng nói càng khiến tôi hồ đồ.

- Lý công tử cũng hồ đồ? Tôi thấy so với ai khác, Lý công tử càng thêm tinh tường. Bạch Thiển Dạ hừ một tiếng. Nghĩ thầm:"Người này đúng là một con hồ ly chính cống. Đã đến mức này rồi còn không chịu thừa nhận".

Lý Kỳ cười hắc hắc: - Làm sao Bạch nương tử biết trong lòng tôi đang nghĩ gì? Lẽ nào vừa nãy Bạch nương tử đã ăn cắp trái tim của tôi?

Đối mặt với suy nghĩ như thiên mã hành không của Lý Kỳ, Bạch Thiển Dạ cảm thấy thực sự vô lực. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy, nói chuyện cũng là một việc mệt mỏi như vậy. Bỗng linh cơ vừa động, thở dài: - Xem ra Lý công tử đúng là không biết chuyện này. Nếu đã như vậy, thì tôi đi nói cho Thái viên ngoại. Bảo y đừng hao tâm tốn trí làm gì, Túy Tiên Cư đã sớm bán cho người khác rồi. Nói xong làm bộ phải đi.

Thái viên ngoại? Lẽ nào nàng là người do Thái viên ngoại phái tới? Lý Kỳ mãnh kinh. Nếu để cho lão hồ ly biết được hắn đã mua Túy Tiên Cư. Như vậy toàn bộ kế hoạch của hắn sẽ sinh non. Vội vàng gọi lại: - Bạch nương tử, xin dừng bước.

Đôi mất Bạch Thiển Dạ ánh lên tia vui vẻ, xoay người lại, nghi ngờ hỏi: - Còn có chuyện gì không?

Lý Kỳ híp mắt nói: - Cô nương là người của Thái viên ngoại phái tới?

Lông mày nhỏ nhắn của Bạch Thiển Dạ giương lên, đáp: - Việc này đã không liên quan gì tới công tử, vậy thì tiểu nữ cũng không cần phải nói quá nhiều. Nếu có chỗ đắc tội, mong công tử thông cảm. Cáo từ.

"Mịa! Nàng này thật quá ghê tởm, cũng dám uy hiếp ta?"

Lý Kỳ khẽ nhíu mày, trong lòng rất căm tức. Nhưng hắn vẫn chưa rõ ràng mọi chuyện. Từ lúc Bạch Thiển Dạ nói hắn đã mua Túy Tiên Cư, hắn đều rơi vào thế bị động. Việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể đầu hàng, thở dài: - Được rồi, tôi thừa nhận.

Bạch Thiển Dạ lộ nụ cười đắc ý, giả vờ nghi hoặc hỏi: - Công tử thừa nhận cái gì?

Lý Kỳ nghiến răng nghiến lợi đáp: - Cô nương đã biết hết mọi thứ, cần gì giả nai như vậy?

Bạch Thiển Dạ nhìn vẻ tức giận của Lý Kỳ, phì cười nói: - Tiểu nữ học của công tử mà.

- Quả nhiên danh sư xuất cao đồ! Lý Kỳ giơ ngón tay cái, không biết liêm sỉ khen.

Bạch Thiển Dạ xì một tiếng, nhỏ giọng nói: - Đúng là không biết xấu hổ.

- Quá khen, quá khen!

Lý Kỳ cười ha hả, sau đó nghiêm mặt hỏi: - Xin thứ cho tại hạ mạo muội hỏi một câu. Cô nương đến tột cùng nghe được tin tức này từ đâu?

- Lý công tử thông minh như vậy, còn hỏi tôi làm gì? Bạch Thiển Dạ nhẹ nhàng mỉm cười.

Lý Kỳ hồ nghi nhìn Bạch Thiển Dạ, nhíu mày nói: - Chẳng lẽ là Tần phu nhân?

Người biết chuyện này, ngoại trừ hắn ra, cũng chỉ có Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh, còn có nha hoàn Tiểu Đào. Mấy ngày nay Ngô Phúc Vinh luôn ở bên cạnh hắn, khả năng để lộ bí mật là không lớn. Tiểu Đào vốn là nha hoàn của Tần phu nhân. Cho dù là nàng ấy nói, cũng nhất định là do Tần phu nhân bày mưu tính kế. Cho nên có khả năng để lộ bí mật nhất chỉ có Tần phu nhân. Nhưng Lý Kỳ chưa dám khẳng định là Tần phu nhân nói cho Bạch Thiển Dạ biết.

Ánh mắt Bạch Thiển Dạ lóe lên sự khen ngợi, gật đầu mỉm cười: - Thực ra chuyện này cho dù công tử không nói, tiểu nữ cũng tính toán nói cho công tử. Miễn đến lúc đó công tử lại chất vấn Vương tỷ tỷ.

- Vương tỷ tỷ? Lý Kỳ nghi ngờ hỏi.

- Vương tỷ tỷ chính là Tần phu nhân. Bạch Thiển Dạ dậm chân, la lên.

Lý Kỳ bừng tỉnh đại ngộ: - À, à, lỗi quá, lỗi quá. Tuy nhiên vì sao Tần phu nhân lại muốn kể chuyện này cho cô nương biết. Lẽ nào cô nương là thân thích của phu nhân?

- Không phải. Bạch Thiển Dạ lắc đầu: - Tuy nhiên hai nhà chúng tôi chỉ cách có một vách tường. Cho nên từ nhỏ tôi và Vương tỷ tỷ đã quen thân rồi, cảm tình hơn cả chị em. Dù Vương tỷ tỷ cầm kỳ thi họa, mọi thứ tinh thông. Nhưng đối với việc buôn bán lại dốt đặc cán mai. Cho nên ngày ấy Vương tỷ tỷ thương lượng xong với công tử. Liền mời tôi tới, rồi kể mọi chuyện cho tôi. Hỏi ý kiến của tôi về việc trả tiền theo định kỳ kia. Là lợi hay là hại. Tuy nhiên xin công tử yên tâm. Dù Bạch Thiển Dạ tôi không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng tuyệt đối không phải hạng tiểu nhân bội bạc. Việc này tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai.

"Hóa ra hai nàng là hàng xóm! Thế giới này thật là nhỏ"

Biết được Bạch Thiển Dạ không phải là địch nhân, Lý Kỳ âm thầm thở phào: - Ài, phu nhân làm người cái gì cũng tốt, nhưng chỉ hơi bi quan. Chuyện tốt như vậy, còn cần hỏi ý kiến người khác sao? Chỉ cần đầu óc không có vấn đề, đều giơ cả hai tay hai chân đồng ý rồi. À, Bạch nương tử thông minh như vậy, tin rằng lúc ấy nhất định cao hứng thay cho Vương tỷ tỷ mà nhảy cẫng lên chứ.

Bạch Thiển Dạ cười duyên đáp: - Công tử chớ nói lung tung. Không sai, việc này đúng như lời công tử nói. Chưa hẳn là việc xấu với Vương tỷ tỷ và Tần gia. Nhưng dựa vào những điều tiểu nữ chứng kiến. Người được lợi nhất vẫn là Lý công tử chứ không ai. Công tử cơ hồ không tốn một đồng, liền mua được một nửaÁch, cổ phần công ty của Túy Tiên Cư. Tin rằng lúc ấy công tử nhất định mừng rỡ nhảy cao tới vài xích.

- Này này, cô nương chớ nói lung tung. Sao tôi lại không mất một xu. Không nói xa, chỉ riêng món chao kia, tin rằng cô nương cũng biết. Món chao này phải dùng toàn nguyên liệu thượng đẳng để làm. Thành phần cực kỳ đắt đỏ. Mà phu nhân một đồng cũng không phải chi ra. Đều là tôi dốc cạn túi để mua sắm. Còn có, việc trả tiền theo định kỳ, đâu có nghĩa là không trả tiền? Hơn nữa số tiền tôi trả còn cao gấp đôi Thái viên ngoại kia. Vậy mà cô nương vẫn nói tôi chiếm tiện nghi. Ài, xem ra phu nhân nhờ cô nương tham mưu, không phải hành động sáng suốt gì! Lý Kỳ lắc đầu thở dài.

Nói tới món chao, Bạch Thiển Dạ bỗng cười không dứt miệng. Bộ ngực sữa cao ngất cũng tùy theo lắc lư, cực kỳ mê người!

- Cô nương cười cái gì?

Lý Kỳ đen mặt hỏi. Trong lòng rất là buồn bực. Mình nói giỡn với nàng ta, nàng ta lại ra vẻ đứng đắn. Mình nói chuyện nghiêm túc, nàng ta lại không ngừng câu dẫn mình. Đúng là không hiểu nỗi trong đầu đám con gái nghĩ cái gì. Khó trách người khác đều nói, nữ nhân là loài động vật không thể lý giải.

Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái, khẽ nói: - Ngươi người này chẳng có một câu nói thật.

"Oan uổng! Đúng là oan uổng mà" Lý Kỳ cả giận nói: - Bạch nương tử, cô nương đang vũ nhục nhân phẩm của tôi đấy. Cô nương sao không đi hỏi thăm một chút. Lý Kỳ tôi nổi tiếng là người thành thật. Vịn người già qua đường, giúp chú bác làm bánh bao. Còn có, nói dối là thứ gì, tôi hoàn toàn không biết.

Có thể đổi trắng thay đen đến mức như vậy, chỉ sợ cả Đại Tống không có ai bằng Lý Kỳ.

*****

"Nếu ngươi mà là người thành thật, thì cả thiên hạ này chỉ sợ không có người thành thật". Bạch Thiển Dạ nhịn cười đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hít một hơi hỏi: - Đã như vậy, công tử nói một chút, món chao kia làm từ những nguyên liệu thượng đẳng gì?

Lý Kỳ tức giận đáp: - Xin nhờ được không. Đây là nguồn sống của Túy Tiên Cư. Sao có thể đơn giản tiết lộ cho người khác được. Cho dù cô nương và phu nhân thân như chị em, tôi cũng không thể trả lời.

Bí phương này, không chỉ nói Bạch Thiển Dạ, ngay cả chú cháu Ngô Phúc Vinh cũng không quá rõ ràng. Lý Kỳ sao có thể đơn giản nói cho nàng biết.

Bạch Thiển Dạ tự biết nói lỡ, hơi xấu hổ, khẽ nói: - Dù tôi không biết món chao kia dùng cái gì làm. Nhưng tôi biết, tuyệt đối sẽ không như lời công tử nói, dùng tám loại nguyên liệu thượng đẳng gì đó phối chế.

Sao nàng ta biết? Chẳng lẽ là chú cháu Ngô Phúc Vinh để lộ ra? Lý Kỳ cả kinh, nhưng vẻ mặt vẫn trấn tĩnh: - Bạch nương tử, đừng tưởng rằng là xinh đẹp có thể tùy tiện nói bậy. Có bãn lỉnh thì cô nương đưa ra chứng cứ coi.

- Chứng cứ thì tôi không có. Nhưng tôi biết công tử có bao nhiêu tiền vốn. Bạch Thiển Dạ cười đáp.

- Cô nương biết tôi có bao nhiêu tiền vốn? Lý Kỳ cười ha hả, lắc đầu nói:

- Điều này chỉ sợ ngay cả Ngô đại thúc và phu nhân cũng không biết. Làm sao cô nương có thể biết? Tôi thấy cô nương khi bé khẳng định cũng thành thật như tôi. Nếu không sao đến một lời nói dối cũng không biết.

Bạch Thiển Dạ mỉm cười: - Công tử đã quên tiền vốn mà công tử có, kiếm được từ đâu à? Lại nói, chuyện này tôi giúp không ít khí lực.

"Đúng rồi, ngày ấy hai bức câu đối treo ở Phỉ Thúy Hiên, có một bức là do nha đầu này làm." Lý Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, nhíu mày hỏi: - Lẽ nào ngày ấy cô nương cũng có mặt ở Phỉ Thúy Hiên?

Bạch Thiển Dạ lắc đầu đáp: - Dù tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng tôi có nghe người ta miêu tả. Người đối là một người có thân hình cao gầy, để mái tóc ngắn kỳ lạ, khẩu âm rất đặc biệt. Cử chỉ lời nói cũng rất quái dị

- Đủ rồi, cái gì mà kỳ lạ, đặc biệt, quái dị. Cô nương chỉ cần nói thẳng, người nọ chính là tôi. Đâu cần vòng vo tam quốc vậy.

Lý Kỳ tức giận ngắt lời Bạch Thiển Dạ, nghĩ bụng:"Miêu tả lão tử mà như người ngoài hành tinh vậy. Nếu để cho cô nàng nói tiếp, không chừng sẽ nói mình thành yêu ma quỷ quái". Liền thẳng thắn gật đầu thừa nhận: - Không sai, tôi thừa nhận, người nọ chính là tôi. Có phải cô nương ghi hận tôi vì đã đối được, cho nên cố ý đến chỉnh tôi phải không?

- Ai thèm chỉnh công tử? Rõ ràng làThôi, tôi không nhỏ mọn như công tử. Nói sau, bất kể là ai đối được vế dưới của tôi, tôi cao hứng còn không kịp ấy chứ.

Bạch Thiển Dạ quắt miệng nói.

- Cao hứng?

Lý Kỳ sững sờ, kinh ngạc hỏi.

Khuôn mặt Bạch Thiển Dạ hơi đỏ, trong lòng thầm giận. Hôm nay mình sao vậy. Đối với cái tên vô lại này, vì sao luôn lỡ lời. Khẽ nói: - Công tử đừng nghĩ chuyển chủ đề. Tôi có nghe Vương tỷ tỷ nói về công tử.

Tần phu nhân? Lý Kỳ rất tò mò, vội hỏi: - Phu nhân nói tôi cái gì? Có phải nói tôi cao lớn anh tuấn, khôn khéo có khả năng, quả thực là hóa thân của đẹp trai và trí tuệ?

Bạch Thiển Dạ cười khúc khích, lườm hắn một cái, nói: - Vương tỷ tỷ không phải là người ba hoa như công tử. Tỷ ấy chỉ nói công tử vốn là một người say rượu nằm bên đường. Trên người không có đồng nào. May mắn được Ngô thúc thu lưu, mới có một phần cơm mà ăn.

Mịa!

Đôi mắt Lý Kỳ ánh lên một tia thất vọng, ngoài miệng thì khinh thường nói: - Cắt, tôi còn tưởng cái gì, thì ra là cái này. Không sai, phu nhân nói đều đúng, nhưng như vậy thì chứng minh được cái gì?

- Hỏi hay lắm. Bạch Thiển Dạ mỉm cười gật đầu: - Vừa rồi công tử có nói Vương tỷ tỷ không phải chi trả một đồng nào, mà tiền vốn của công tử tối đa không quá một trăm lượng. Nếu công tử muốn dùng một trăm lượng này, trong vòng mười lăm ngày ngắn ngủi kiếm một nghìn xâu. Như vậy thành phẩm để làm chao cũng không đắt đỏ gì.

Tư duy của nha đầu này đúng là nhanh nhẹn. Lý Kỳ kêu khổ không ngừng, nhưng vẻ mặt rất trấn định nói: - Cô nương nói không sai. Tuy nhiên cô nương lại coi nhẹ một điểm.

- À? Xin rửa tai lắng nghe. Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ hỏi.

- Cô nương đừng quên, số lượng bán chao mỗi ngày chỉ có hạn. Tuyệt đối có thể coi là cung không đủ cầu. Nếu chao này có thành phẩm thấp, tôi cần gì phải để tiền đấy mà không buôn bán lời. Hàng ngày chỉ bán có như vậy? Một trăm lượng có thể mua bao nhiêu đậu hũ? Không cần tôi nói, cô cũng biết.

Nói tới đây, Lý Kỳ thở dài: - Nói thật cho cô nương biết. Món chao kia căn bản lợi nhuận không được bao nhiêu. Bằng không tôi đã thừa dịp bán chạy, kiếm hời một số. Nếu thực sự không có tiền, tôi có thể mượn Ngô đại thúc hoặc là phu nhân. Bọn họ thấy việc buôn bán hồng hỏa như vậy, sao có thể không cho tôi mượn?

Về điểm này, thực ra Bạch Thiển Dạ cũng rất hoang mang. Ngày hôm qua ở trước cửa Túy Tiên Cư dòng người như nước, nàng có nghe qua. Nhưng về sau Hạnh Nhi quay về lại nói cho nàng biết, Túy Tiên Cư đã đóng cửa từ chối tiếp khách. Điều này làm cho nàng cực kỳ kinh ngạc. Phải biết rằng khi đó mới là giữa trưa. Có thể nói là thời điểm các quán ăn đông khách nhất. Trừ phi như lời Hạnh Nhi nói, số chao kia đã bán hết. Bằng không nàng thật không nghĩ ra lý do nào khác.

Nhưng từ việc Lý Kỳ mư tính mua Túy Tiên Cư, nàng mơ hồ cảm thấy Lý Kỳ không phải là hạng người làm việc không có mục đích. Liền hiếu kỳ hỏi: - Nếu đúng như lời công tử nói. Vậy công ta làm sao có thể trong thời gian ngắn kiếm được một nghìn xâu.

Lý Kỳ nhún vai, lập lờ đáp: - Còn có thể như thế nào. Chỉ có thể tiếp tục bán đậu hũ. Nói không chừng đến lúc đó thực sự kiếm được một nghìn xâu. Thương trường như chiến trường, chưa tới thời khắc mấu chốt, ai thua ai thắng còn chưa khẳng định được.

Bạch Thiển Dạ thấy vẻ thảnh thơi của hắn, không có chút lo lắng nào trên khuôn mặt, biết hắn khẳng định đã sớm chuẩn bị tốt rồi. Chỉ có điều không muốn nói ra mà thôi.

Đã Lý Kỳ không muốn nhiều lời, Bạch Thiển Dạ tự nhiên cũng không tiện hỏi nhiều. Tuy nhiên trong lòng lại có chút chờ mong.

Lý Kỳ thấy Bạch Thiển Dạ im lặng không nói, con ngươi khẽ chuyển: - Bạch nương tử, tôi bỗng nghĩ tới một diệu kế kiếm tiền. Tuy nhiên cần Bạch nương tử giúp đỡ một tay.

Bạch Thiển Dạ kinh ngạc hỏi: - Cần tôi giúp?

- Đúng vậy! Lý Kỳ gật đầu, bỗng hạ giọng: - Nghe nói câu đối lần trước là do Thái viên ngoại trả tiền một số tiền lớn mới xin được cô nương. Không biết có thật hay không?

Bạch Thiển Dạ thấy vẻ gian trá của hắn, do dự một lúc, mới gật đầu nói: - Đúng là có chuyện như vậy.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<