← Hồi 0298 | Hồi 0300 → |
Vù vù
Mọi người chỉ thấy hoa mắt, cẩn thận nhìn, thì thấy phần cổ của con rắn hổ mang kia đã cắm hai mũi tên. Nhưng sinh mệnh của nó thật cứng cỏi, vẫn còn có thể vung vẩy cái đuôi.
- Hay.
Mọi người đều kêu lên ủng hộ.
- Ca ca tất thắng, bắn chết thứ đáng ghét kia đi.
Cao nha nội che mắt, hưng phấn kêu to.
Tay Ngưu Cao này cũng thật gan lớn, dám bắt rắn hổ mang, còn đặt ở dưới giường. Đợi tí nữa phải nói chuyện với y mới được. Thật đúng là mang sinh mạng của mình ra làm trò đùa.
Lý Kỳ càng nghĩ càng sợ, hướng một tổ viên của tổ tám, nhỏ giọng hỏi:
- Lúc Ngưu giáo đầu bắt rắn, các ngươi có biết không?
Người nọ đáp:
- Hồi bẩm Phó Soái, tiểu nhân có biết. Nhưng lúc ấy chúng tôi đứng ở xa xa, nên không biết Ngưu giáo đầu bắt nhiều rắn như vậy.
- Y bắt bằng tay à?
- Không phải, dùng cây xiên để bắt.
Lý Kỳ ừ một tiếng, chợt nghe thấy một hồi kinh hô. Quay đầu nhìn, chỉ thấy lại có hai con rắn chui ra từ trong bao vải. Một con màu nâu nhạt có vằn, một con thì có màu nâu đen có vằn, đang thè thè cái lưỡi đỏ lòm.
Lý Kỳ cẩn thận nhìn, liền vui vẻ nói:
- Rắn cặp nong, cặp nia.
- Ra đúng lúc lắm.
Triệu Giai hét lớn một tiếng, cài tên lên dây, mười ngón tay thả ra, mũi tên lao vùn vụt như sao băng. Lại nghe thấy một tiếng vù, một mũi tên khác cũng xuất hiện.
Đáng thương hai con rắn còn chưa nhìn thấy rõ ràng phong cảnh bên ngoài, đã bị mũi tên vô tình xuyên qua người.
- Hay!
Mọi người đều kêu lên. Trận đấu này thật quá kích thích, quá kinh tâm động phách.
Có lẽ mấy con rắn còn lại trong túi cảm nhận được nguy hiểm, mất nửa ngày cũng không chui ra ngoài.
Lý Kỳ nhìn mà sốt ruột. Nhanh chui ra, rắn hổ mang của lão tử sắp chảy hết máu rồi. Van cầu các ngươi, mau chui ra.
- Nghiệt súc, lão tử xem các ngươi có chịu chui ra hay không.
Ngưu Cao giận dữ, rút ra ba mũi tên, bắn trực tiếp tới cái túi.
Quả nhiên, ba mũi tên vừa trúng đích, năm con rắn còn lại đều vọt ra ngoài, khiến Cao nha nội sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, cả kinh kêu lên:
- Má ơi, thiệt nhiều rắn!
Ngưu Cao cười ha hả, tiếp tục cài tên, ngắm cái liền bắn, không chút ướt át bẩn thỉu nào. Triệu Giai cũng không để đợi lâu. Hai người đồng thời xạ kích. Mũi tên giống như tử thần trong đêm tối, vô tình cướp lấy tính mạng của năm con rắn kia.
Những người còn lại xem như si như say. So với lần trước Ngưu Cao và Mã Kiều tỷ thí còn đặc sắc hơn gấp trăm lần. Tiếng ủng hộ qua đi, Lý Kỳ lập tức sai người đi tới dò xét. Xem ai bắn chết nhiều hơn, thuận tiện dùng đao chém chết con nào còn chưa chết hẳn. Còn hắn thì đi về phía hai người, vỗ tay nói:
- Tài bắn cung của điện hạ thật là diệu.
Triệu Giai cười ha hả:
- Lý Kỳ, ngươi không cần phải khen đểu ta. Ở trước mặt thần xạ thủ ngươi, ta cũng không dám khoe khoang.
Ngưu Cao hồ nghi nhìn Lý Kỳ, kinh ngạc hỏi:
- Thần xạ thủ?
Khóe miệng Triệu Giai nhếch lên:
- Các ngươi không biết à. Lúc trước Phó Soái của các ngươi đi săn với bổn vương, từng dùng lực lượng một người, bắn chết một con báo hung mãnh.
Ngưu Cao hít một hơi khí lạnh. Những người còn lại cũng nhìn nhau, kinh ngạc vô cùng.
Nếu Mã Kiều ở đây, đoán chừng sẽ cười tới rụng răng. Lúc ấy chỉ có một mình y là nhìn ra sơ hở.
Đổ mồ hôi, vậy mà ngươi vẫn còn nhớ rõ, lão tử suýt nữa quên rồi. Nhất thời Lý Kỳ đổ mồ hôi đầy trán, vội nói:
- Điện hạ, một chuyện tàn nhẫn như vậy, mong ngài chớ nhắc lại. Hạ quan thấy bản thân mình giết chóc quá nhiều, nên đã thề không động vào cung tên rồi.
Ngưu Cao vừa nghe, vội nói:
- Đừng a, Phó Soái, ngài bộc lộ tài năng cho chúng tôi nhìn một cái.
- Thôi thôi, sát khí của ta đã quá nồng rồi, không thể sử dụng linh tinh, tránh ảnh hưởng tới người vô tội.
Lý Kỳ thuận miệng bịa đặt.
- Sát khí quá nồng?
Ngưu Cao nghe mà không hiểu ra sao.
Lúc này, một binh lính chạy tới:
- Khởi bẩm Phó Soái, Vận Vương điện hạ bắn chết bốn con rưỡi, Ngưu giáo đầu bắn chết ba con rưỡi.
Bởi vì con thứ nhất, hai người đồng thời bắn trúng, cho nên bính lính kia tính là một nửa, coi như là công bằng.
- Vận Vương, Vận Vương.
Lương Hùng dẫn đầu đám người hô lên. Những người còn lại cũng hô theo. Tiếng vỗ mông ngựa nhất thời chấn đắc cả ngọn núi.
Triệu Giai nghe thấy mọi người hô to, vẻ mặt cười phơi phới, ngoài miệng lại khiêm nhường:
- Sở dĩ bổn vương có thể thủ thắng, toàn bộ nhờ Ngưu giáo đầu hạ thủ lưu tình, lần nào cũng nhường cho ta bắn trước.
Ngưu Cao ôm quyền nói:
- Ở đâu, ở đâu, tài bắn cung của điện hạ kinh người, Ngưu Cao bội phục.
Lý Kỳ đứng một bên thấy bọn họ tâng bốc lẫn nhau, trong lòng rất khó chịu, liếc mắt, liền đi về phía trước.
- Lý Kỳ, ngươi đi đâu vậy?
Triệu Giai hỏi.
Lý Kỳ cười đáp:
- Hạ quan đi siêu độ cho mấy con rắn kia. Các vị sắp có lộc ăn rồi.
Nói xong, hắn liền sai người đóng một tấm ván đã được rửa sạch ở trên cột. Sau đó thì treo con rắn hổ mang lên, mổ bụng lấy mật rắn. Nhìn mật rắn màu xanh đen, Lý Kỳ chậc chậc khen;
- Cực phẩm a.
Sau đó rửa sạch, bỏ vào trong một chén rượu.
Tiếp tục lấy mật rắn ở những con khác bỏ vào chén rượu.
- Phó Soái, liệu tỵ chức có thể nếm thử không?
Ngưu Cao hưng phấn hỏi.
- Có phải ngươi ngại mệnh của ngươi quá dài? Như vậy sao có thế uống?
Lý Kỳ tức giận trừng mặt nhìn y một cái. Sau đó gọi một đầu bếp tới, ghé vào tai y phân phó vài câu. Người nọ nghe xong, gật đầu, liền cầm mật rắn chạy nhanh ra ngoài.
Triệu Giai không hiểu hỏi:
- Ngươi định làm gì vậy?
Lý Kỳ cười đáp:
- Điện hạ, hạ quan muốn ngâm mật rắn. Rượu này chưa đủ mạnh. Phải dùng rượu mạnh do đích thân hạ quan làm riêng mới được. Một khi ngâm xong xong, hạ quan lại mang cho mọi người uống.
Ở hậu thế, rất nhiều người vì khoe khoang, mà vừa lấy mật rắn ra đã uống luôn với rượu. Thực ra làm vậy có hệ số nguy hiểm rất cao. Nhẹ thì bị mù, nặng thì tử vong. Bởi vì cho dù là rượu mạnh cũng không thể trong một thời gian ngắn tiêu diệt hết ký sinh trùng trong mật rắn. Huống hồ, bên trong mật rắn còn chứa độc. Nuốt sống là không thể được rồi. Phải ngâm hai ba tháng mới có thể nuốt.
Triệu Giai lắc đầu:
- Ta thì thôi, lưu cho đám người Ngưu giáo đầu uống đi.
Ngưu Cao cười ha hả:
- Có rượu uống, tỵ chức đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
- Không thiếu phần của ngươi đâu mà lo. Tốt rồi, để ta xử lý xong mấy con rắn này đã rồi nói sau.
Lý Kỳ gọi Trần Đại Trụ tới làm trợ thủ cho mình. Chuẩn bị xong mấy công việc như mài dao, đun nước, trừ độc, Lý Kỳ bắt đầu vung dao, chém đầu, lột da, lấy nội tạng.
Những binh linh kia biết Phó Soái của bọn họ trước kia từng là một đầu bếp đại danh đỉnh đỉnh. Nhưng bọn họ chưa từng thấy hắn nấu nướng bao giờ, đều vây quanh quan sát.
Cao nha nội đứng ở thật xa, hô:
- Lý Kỳ, ngươi thực sự muốn ăn thứ ghê tởm đó?
Lý Kỳ không quay đầu lại, đáp:
- Ngươi có thể không ăn.
- Ta đương nhiên sẽ không ăn.
Rửa sạch xong máu, Lý Kỳ lại lấy một con gà rừng, nhét rắn hổ mang vào trong bụng gà. Gà trời sinh đã là con mồi của rắn, hôm nay cuối cùng được báo thù.
Lý Kỳ lại sai người đun một nồi nước, rồi bỏ gà và rắn vào trong đó, cho thêm vài nguyên liệu như măng, mộc nhĩ, nấm hương. Xong xuôi, Lý Kỳ thở dài một hơi. Chợt thấy xung quanh đứng đầy người, cười khổ nói;
- Các ngươi đứng ở chỗ này làm gì, tiếp tục ăn đi. Bằng không tí nữa lại không được ăn.
Chỉ có một nồi thịt rắn, sao chia hết được. Lý Kỳ rất hy vọng bọn họ không dám ăn, một mình độc chiếm. Đây là lần đầu tiên hắn tìm được nhiều bảo bối như vậy. Ở hậu thế, những con rắn này chỉ có thể ngộ, không thể cầu. Nói một cách thẳng thắn, hắn chờ đợi món ăn này không thua kém những người khác.
Những binh lính kia phụng mệnh rời đi, tốp năm tốp ba thảo luận trù nghệ của Lý Kỳ.
Nhưng Ngưu Cao lại mặt dày mày dạn không chịu đi. Y thực sự rất muốn ăn thịt rắn. Mà Hồng Thiên Cửu, Triệu Giai, Chu Hoa cũng không đi. Mấy người ngồi vây quanh đống lửa, đợi nồi thịt rắn chín.
*****
Qua hồi lâu, Lý Kỳ mở vung, nhìn vào bên trong, nói:
- Chín rồi.
Vừa dứt lời, một cái muôi bỗng xuất hiện.
Sắc mặt Lý Kỳ xiết chặt, một tay chặn lại cái muôi, quay đầu nhìn, chỉ thấy Ngưu Cao đầy xấu hổ nhìn hắn, cả giận hỏi:
- Ngươi làm gì vậy?
Ngưu Cao ngượng ngùng đáp:
- Tỵ chức ăn thịt rắn a.
- Ai bảo ngươi đã có thể ăn?
- Không phải Phó Soái vừa nói chín rồi sao?
- Ta nói canh đã chính, nhưng không có nghĩa là có thể ăn. Đợi tí nữa.
Nói xong, Lý Kỳ liền hướng Trần Đại Trụ hỏi:
- Băng gạc chuẩn bị xong chưa?
- Chuẩn bị xong.
- Bắt đầu đi.
Trần Đại Trụ bưng nồi súp đặt lên bàn. Lý Kỳ gắp con rắn từ bên trong ra, đeo bao tay đã được trừ độc, xé thịt rắn thành những miếng nhỏ. Dùng băng gạc để lọc nước súp, sau đó đổ nước hoa cúc vào, quấy một lát mới nói:
- Ai muốn ăn?
- Ta muốn, ta muốn.
Ngưu Cao và Hồng Thiên Cửu vội vàng xông lên phía trước.
Lý Kỳ múc cho mỗi người một bát, sau đó hướng Trần Đại Trụ, nói:
- Ngươi cũng nếm thử xem. Thịt rắn chính là bảo bối với đầu bếp chúng ta. Ngươi phải học cách làm, biết chưa?
Trần Đại Trụ gật đầu:
- Vâng.
Sau đó tự múc cho mình một bát.
- Oa, thịt rắn này ăn thật ngon. Ực ực, đời này đệ còn chưa từng ăn thứ thịt nào ngon như vậy.
Hồng Thiên Cửu ngay cả đũa cũng lười dùng, lấy tay cầm thịt rắn bỏ vào trong miệng, ăn rất là say sưa.
Lý Kỳ thấy thế, tranh thủ thời gian bưng một bát lớn, trốn sang một bên tinh tế nhấm nháp, vẻ mặt hưởng thụ, thật đúng là mỹ vị mà.
- Phó Soái, cho tỵ chức thêm một bát.
Ngưu Cao bỗng cầm bát tới, cười lấy lòng.
- Lý đại ca, đệ cũng muốn, đệ cũng muốn.
Hồng Thiên Cửu cũng chạy tới, sợ hết phần của mình.
Lý Kỳ tức giận trừng mắt nhìn hai người, rất không tình nguyện múc thêm cho hai người mỗi người một bát, ngoài miệng còn nói:
- Các ngươi ăn từ từ, không còn nhiều đâu.
Bàn tử Chu Hoa vốn còn đang kiêng kị, nhưng thấy bọn họ ăn ngon làn như vậy, liền cảm thấy đùi gà trong tay mình trở nên vô vị, liền đi tới nói:
- Lý đại ca, huynh cũng múc cho đệ một bát để đệ nếm thử.
- Bàn tử, không phải ngươi không ăn sao?
- Ha ha, hiện tại đệ thay đổi chủ ý.
Lý Kỳ buồn bực nhìn y:
- Món này rất bổ, ngươi đã béo như vậy rồi thì thôi.
- Lý đại ca.
Chu Hoa liền làm nũng.
Lý Kỳ nhất thời nổi hết da gà, múc một bát cho y:
- Biến.
- Vâng, vâng.
Chu Hoa nếm một miếng, hai mắt sáng ngời, cuồng hỉ nói:
- Oa, ăn ngon thật.
Lập tức ăn như hổ đói.
Triệu Giai thấy vẻ mặt của bọn đều khoa trương như vậy, mà ngay cả Lý Kỳ cũng coi bát thịt rắn như bảo bối, trong lòng càng hiếu kỳ, cuối cùng không nhịn được, đi tới nói:
- Lý Kỳ, thịt rắn thực sự ăn ngon như vậy?
Lý Kỳ lắc đầu như trống bỏi:
- Không dễ ăn, không dễ ăn chút nào.
Trong lúc nói chuyện, tốc độ ăn lại nhanh hơn.
Triệu Giai vừa bực mình vừa buồn cười:
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn bổn vương cầu xin ngươi sao?
Ngươi rõ ràng là muốn đoạt đây mà! Sắc mặt Lý Kỳ cứng đờ, cười ngượng ngùng:
- Đâu có, đâu có.
Nói xong, hắn liền múc một bát cho Triệu Giai.
Triệu Giai vừa ăn một miếng, cả người đều ngây dại, kinh hãi nói:
- Không thể tưởng được thịt rắn lại ăn ngon như vậy. Ngoài non, trong mềm, hương thơm nồng đậm, quả thực là ngon không thể tả.
- Ca ca, có ăn ngon như vậy không.
Chẳng biết từ lúc nào, Cao nha nội chợt xông ra.
Triệu Giai nao nao, lắc đầu nói:
- Không thể ăn, ngươi nghe nhầm rồi.
Nói xong, y hướng Lý Kỳ, nghiêm túc nói;
- Lý Kỳ, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi. Chúng ta qua bên kia nói đi.
Lý Kỳ sao không biết ý của y, thầm nghĩ, chia cho hai người, còn hơn chia cho nhiều người! Hắn gật đầu, cười nói:
- Cũng tốt, cũng tốt, mời điện hạ.
- Mời.
- Ca ca, Lý Kỳ, hai người thật không giảng nghĩa khí. Đệ cũng muốn ăn.
Cao nha nội không ngốc, lập tức nhìn thấu quỷ kế của bọn họ.
Triệu Giai biết rõ cá tính của Cao nha nội, phất tay nói:
- Múc cho y một bát.
Lý Kỳ thầm nghĩ, nếu cho y nếm thử, vậy thì khó mà đuổi được rồi. Thôi, nể mặt Cao Cầu, lão tử chia cho ngươi một bát vậy. Hắn ừ một tiếng, sau đó múc một bát cho Cao nha nội.
Đám người Hồng Thiên Cửu vừa thấy vậy, lại vọt lên, ôm chân ôm đầu, chết sống muốn thêm một bát.
Lý Kỳ hận tới chỉ muốn nhổ bãi nước bọt vào trong nồi. Chỉ tiếc tới miệng cũng bị người che mất. Rơi vào đường cùng, đành múc thêm cho mỗi người một bát, sau đó nói:
- Chỉ còn thế thôi, ta còn chưa ăn hết một bát đây này.
Hồng Thiên Cửu trả lời ậm ừ, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào nồi.
Cao nha nội bưng bát thịt rắn, đắn đo một hồi lâu, mới cố lấy dũng khí ăn một miếng. Lúc đầu ăn, y còn nhắm chặt hai mắt, nhưng vừa nhai, vẻ mặt liền thay đổi, hai tay bưng cái bát cũng phát run.
Hồng Thiên Cửu đi tới gần:
- Ca ca, nếu huynh không thích ăn, tiểu đệ nguyện ý cống hiến hết sức lực.
Cao nha nội tranh thủ thời gian bảo vệ cái bát, giận dữ nói:
- Nếu ai muốn cướp thịt rắn của lão tử, lão tử liền liều mạng với người đó.
Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc:
- Đệ chỉ hỏi mà thôi, huynh đừng nóng giận.
Nói xong, cậu ta lại bưng cái bát, chậm rãi ăn, hai mắt hiện lên tia không nỡ. Cậu ta chỉ hy vọng thịt rắn trong bát ăn mãi không hết.
Cao nha nội còn chưa ăn xong bát đầu tiên, đã muốn bát nữa. Nhưng đảo mắt nhìn xung quanh, đâu còn thấy bóng dáng của Lý Kỳ và Triệu Giai. Làm cho y tức giận thiếu chút nữa đập bể cái bát.
Những binh lính kia thấy bọn họ tranh nhau ăn, trong mắt đều toát ra tia hâm mộ. Nhưng bọn họ cũng minh bạch, khẳng định không có phần của mình.
Lý Kỳ và Triệu Giai trốn ở một góc tối, hai người chia đều nồi thịt rắn, từ từ nhấm nháp.
- Lý Kỳ, món ăn này của ngươi có tên là gì?
- Ừ... Tên là Phó Soái bát xà canh.
Triệu Giai cười ha hả:
- Tên hay.
Dừng một chút, lại nói:
- Không thể tưởng được loài rắn nhìn bề ngoài thì ghê tởm, nhưng thịt rắn lại là thứ thịt ngon nhất thế gian.
Lý Kỳ cười nói:
- Hạ quan còn nhớ phụ thân hạ quan từng nói, thứ độc nhất, chính là thứ ngon nhất.
- Phụ thân ngươi nói là rắn độc à?
Lý Kỳ cười mà không đáp.
Một lát sau, hai người đã tiêu diệt sạch sẽ xong nồi rắn, đều ợ một tiếng, đứng dậy, vỗ vỗ bụng. Chợt thấy một người chạy tới, chính là Ngưu Cao.
- Phó Soái, cuối cùng cũng tìm được ngài.
Vừa thấy Lý Kỳ, Ngưu Cao vội lên tiếng.
Lý Kỳ tức giận nói:
- Tìm được thì cũng chậm rồi. Chỉ còn cái nồi rỗng, ngươi muốn không?
- Tỵ chức không hỏi tới việc đó. Tỵ chức chỉ muốn thỉnh giáo ngài cách làm thịt rắn thôi.
Lý Kỳ nhướn mày nói;
- Ta đang định nói chuyện này với ngươi đây. Sau này nếu không có sự phân phó của ta, ngươi không được phép bắt rắn.
Hắn không muốn vì một bát thịt rắn, mà mất đi vị đại tướng như Ngưu Cao.
Ngưu Cao vội la lên:
- Vì sao?
- Đây là mệnh lệnh. Nếu để ta phát hiện, thì ngươi quay về cày ruộng đi, biết chưa?
Lý Kỳ trừng mắt, trầm giọng quát.
Ngưu Cao tranh thủ thời gian ôm quyền nói:
- Tỵ chức tuân mệnh.
Lý Kỳ thỏa mãn ừ một tiếng:
- Tuy nhiên ngươi yên tâm, sau này ta sẽ chuyên môn phái người đi bắt rắn. Đến lúc đó nếu biểu hiện của ngươi tốt, ta tự nhiên sẽ có phần thưởng.
Ngưu Cao vui vẻ, ôm quyền nói:
- Tỵ chức nguyện ra sức vì Phó Soái.
← Hồi 0298 | Hồi 0300 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác