Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0267

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0267: Chỉnh quân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Lý Kỳ vẫn luôn là một người rất cẩn thận. Nếu đổi thành bất kỳ ai, đều khó có khả năng làm chuyện như vậy. Phải biết rằng, chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, thậm chí có thể nói là không biết chút nào. Nguyên nhân mà hắn làm như vậy, đều là vì cái tên Ngưu Cao. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra Ngưu Cao có lời khó nói.

- Phó Soái, hiện giờ chúng ta đi đâu.

Sau khi đi ra Thị Vệ Mã, Ngưu Cao cảm thấy lo sợ, không yên liếc nhìn Lý Kỳ, nghĩ một đằng hỏi một nẻo.

Thằng nhãi này đúng thật là khiến cho người ta tức giận. Chuyện tới mức này rồi, y vẫn còn muốn giấu diếm.

Lý Kỳ thấy y không chủ động giải thích với mình, cảm thấy không vui. Nhưng nghĩ lại, nếu chỉ dựa vào những điểm này mà Ngưu Cao đã thành thật với mình, thì cũng thật là thiếu tâm nhãn, không phải người làm đại sự.

Trong lòng Lý Kỳ rất mâu thuẫn, hơi trầm ngâm nói:

- Tới binh doanh trước đã.

- Ừ?

Ngưu Cao sửng sốt. Y thấy Lý Kỳ không đề cập tới một chữ với chuyện này, trong lòng rất là nghi hoặc, quấn quýt nửa ngày, mới hỏi:

- Phó soái, ngài định tới binh doanh làm gì?

- Ta còn có vài việc cần làm.

Lý Kỳ than nhẹ một tiếng, đột nhiên hỏi:

- Ngưu giáo đầu, ngươi thấy Thượng Tứ Quân của Đại Tống chúng ta như thế nào? Ý của ta là năng lực tác chiến của bọn họ ấy?

Ngưu Cao há to miệng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không lên tiếng.

Lý Kỳ biết y băn khoăn điều gì, cười nói:

- Yên tâm đi, nơi này chỉ có ba người chúng ta. Ngươi cứ tùy tiện nói, coi như là nói chuyện phiếm.

- Vậy thì tỵ chức nói thẳng.

- Ngươi nói đi.

Nói tới đề tài này, Ngưu Cao bỗng trở nên ngưng trọng:

- Phóng nhãn cả Đại Tống, có thể so sánh với Thượng Tứ Quân, chỉ sợ có mỗi Tây Bắc Quân, tuy nhiên...

Lý Kỳ cười hỏi:

- So với quân Liêu và quân Kim thì sao?

Ngưu Cao thở dài, rất bất đắc dĩ nói:

- Kém quá xa.

Lý Kỳ lườm y một cái, cười nói:

- Vậy ngươi cho rằng chúng ta kém ở chỗ nào?

Ngưu Cao rất chân thành nói:

- Chủ yếu là binh sĩ của Thượng Tứ Quân cơ hồ không có kinh nghiệm giết giặc. Ngay cả địch nhân có bộ dáng như thế nào cũng không biết. Hơn nữa cả ngày loanh quanh trong cái kinh thành, sống an nhàn sung sướng, tự cho mình là giỏi, thiếu khuyết huấn luyện, rất khó có thể trọng dụng.

Lý Kỳ nhướn mày:

- Có khoa trương như lời ngươi nói không?

Ngưu Cao tức giận nói:

- Tỵ chức nói thế đã là nhẹ rồi. Nếu dựa theo tính tình của tỵ chức, đám người kia đã bị tỵ chức đuổi đi từ sớm.

Thế mà còn nhẹ? Nói thẳng chả phải đả kích người khác.

Lý Kỳ gật đầu:

- Ngươi nói không sai. Lính như vậy ở trên chiến trường, cũng chỉ có thể tặng không tính mạng. Cho nên, ta tính toán thay đổi phương thức huấn luyện.

Ngưu Cao vừa nghe, lập tức hứng thú, vội vàng hỏi:

- Thay đổi như thế nào?

Lý Kỳ cười thần bí:

- Việc này chờ tới lúc quay về quân doanh, chúng ta sẽ bàn bạc với đám người Lương chỉ huy.

Hai người vừa đi đường vừa nói chuyện về hiện trạng của Long Vệ Quân.

Càng nói chuyện, trong lòng Lý Kỳ càng buồn bực. Tệ đoan của Long Vệ Quân không phải chỉ có một, hai cái. Trong lòng càng thêm kiên định quyết tâm cải cách của mình.

Lần nữa quay trở về quân doanh, Lý Kỳ gọi toàn bỏ quan lớn nhỏ của quân doanh vào trong phòng. Đây là hội nghi chính thức đầu tiên từ lúc hắn tiền nhiệm.

Đầu tiên, Lý Kỳ nói những ý tưởng thay đổi cách huấn luyện binh lính cho đám người Lương Hùng nghe.

Trừ Ngưu Cao ra, đám người Lương Hùng đều rất là kinh ngạc. VỊ phó soái này mới tới đây không được lâu, còn chưa quen hết việc, đã muốn chỉnh đốn quân đội rồi. Thật đúng là trước nay chưa từng thấy.

Thù không biết, Lý Kỳ chỉ hận không thể lập tức thay đổi ngay từ bây giờ. Bởi vì thời gian thực sự không còn nhiều lắm. Lại kéo dài thêm, với tố chất của binh lính như vậy, sao có thể ngăn cản được Kim binh?

Ngay sau đó, Lý Kỳ lấy ra bản kế hoạch mà hắn thức cả đêm hôm qua để viết đưa cho bọn họ xem. Những kế hoạch huấn luyện này, phần lớn là hắn học được lúc tập quân sự ở trường Đại Học. Cộng thêm những phương thức huấn luyện hắn đọc được trên mạng hoặc là xem TV. Đương nhiên, đây chỉ là một bộ phận mà thôi, chủ yếu là huấn luyện thể năng và tố chất. Nếu thoáng cái đã tăng mức lượng huấn luyện, Lý Kỳ sợ đám binh lính kia sẽ mệt chết.

Lương Hùng nhìn Lý Kỳ lấy ra tờ giấy, liền biết được hắn sớm đã có kế hoạch. Trong lòng vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ. Nhận lấy tờ giấy xem qua, sắc mặt cả kinh. Mới đọc hết dòng đầu đã khiến y bị dọa sợ. Chỉ thấy dòng đầu viết:"Giờ mẹo rời gường, mang theo mười lăm cân chạy tám dặm."

Dậy sớm, bụng trống trơn đã bắt đầu huấn luyện rồi. Lại còn vác theo đồ nặng mười lăm cân, thật sự quá tàn khốc.

Lương Hùng càng nhìn xuống dưới, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều. Khó khăn đọc hết, đầu đã đầy mồ hôi, nói không ra lời.

Những người khác thấy biểu lộ này của Lương Hùng, trong lòng hết sức tò mò. Nhận lấy tờ giấy trong tay của Lương Hùng, truyền cho nhau xem. Ngoại trừ Ngưu Cao ra, người nào người này đều lộ vẻ sợ hãi. Chỉ có một mình Ngưu Cao là trầm trồ khen ngời. Nhưng y rất nhanh bị ánh mắt như sát nhân của mọi người trừng trở về. Dù sao y mới chỉ là một giáo đầu nho nhỏ. Lời của y cơ hồ không có trọng lượng.

Lý Kỳ như đã sớm dự đoán ra phản ứng này của mọi người, mỉm cười nói:

- Không biết các vị nghĩ như thế nào?

Lương Hùng nuốt nuốt nước bọt, nói:

- Phó soái, như vậy...như vậy có phải quá nghiêm khắc không? Tỵ chức sợ các huynh đệ sẽ không chịu nổi.

Lý Kỳ lắc đầu:

- Đây mới chỉ là bắt đầu. Nếu ngay cả như vậy mà bọn họ không chịu được, vậy thì đừng làm binh lính nữa, về nhà chăn vịt đi là vừa. Lẽ nào các ngươi chưa từng nghe qua một câu, huấn luyện chảy nhiều mồ hôi, lúc chiến đấu sẽ bớt đổ máu hơn sao?

Mọi người đều lắc đầu.

Ngưu Cao đọc đi đọc lại mấy lần, bỗng hưng phấn nói:

- Phó Soái, câu này của ngài thật quá hay. Quả thực chính là danh ngôn trong việc trị quân. Huấn luyện chảy nhiều mồ hôi, lúc chiến đấu sẽ bớt đổ máu hơn. Ha ha, không sai, không sai.

Lý Kỳ thấy vẻ mặt của mọi người vẫn đầy lo lắng, cười nhạt một tiếng, nói:

- Xin chư vị yên tâm. Ta cũng chỉ là thử xem mà thôi. Cụ thể có được hay không, còn cần phải quan sát một thời gian. Tuy nhiên, ta nghĩ, Long Vệ Quân của chúng ta chính là tinh nhuệ trong cấm quân. Chút khổ cực ấy, vẫn có thể thừa nhận được. Mọi người nói có đúng hay không?

Mọi người thấy Lý Kỳ đã nói như vậy, cũng không nên nói cái gì nữa, đều gật đầu.

- Còn có, việc này tạm thời đừng thông báo cho các huynh đệ biết.

- Đã rõ.

Lý Kỳ thỏa mãn gật đầu, nhìn sắc trời, nói:

- Chà, đã tới giờ ăn cơm rồi.

Lương Hùng vội hỏi:

- Phó Soái muốn tới quán ăn ăn cơm hay là sai người mang đồ ăn tới?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Không cần, cả ngày ăn thịt cá mãi cũng chán. Hôm nay ta muốn cùng ăn với các huynh đệ.

Nói xong, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài.

Không phải là hắn muốn nếm thử cái mới lạ. Chỉ là hắn muốn xem đồ ăn của Long Vệ Quân nó như thế nào. Phải biết rằng, huấn luyện và dinh dưỡng là hai việc không thể trách rời. Nếu dinh dưỡng không đủ, huấn luyện sẽ không tốt. Lý Kỳ xuất thân là một người đầu bếp, nên rất coi trọng điểm này.

May mà kết quả không làm hắn thất vọng. Đò ăn của Long Vệ Quân quả thực không tồi, đã vượt xa dự đoán của hắn. Tuy nhiên, tài nấu nướng của đầu bếp trong doanh không được tốt lắm. Hơn nữa phối trí đồ ăn cũng quá kém.

Những binh lính kia thấy Lý Kỳ buông tư thái, cùng ngồi ăn với bọn họ, hảo cảm với hắn tăng lên rất nhiều.

Lý Kỳ một bên vừa ăn vừa tâm sự với đám binh lính, một bên suy nghĩ những món ăn dinh dưỡng cho Long Vệ Quân. Hơn nữa hắn còn tính toán điều một hai đầu bếp giỏi tay nghề từ Túy Tiên Cư tới.

Sau khi ăn xong, Lý Kỳ và Mã Kiều đi tới căn phòng vốn dùng để nghỉ trưa của Lương Hùng.

Vừa vào phòng, Mã Kiều liền thở dài:

- Mã Phó Soái, ăn đồ ăn do ngươi nấu, lại ăn những dồ ăn này, thực sự không thể nuốt nổi. Ngươi sẽ không ngày nào cũng ăn ở đây chứ?

Lý Kỳ nghiêm mặt nói:

- Giờ đang là thời khắc phi thường. Ta đương nhiên phải làm gương tốt. Nếu các huynh đệ thấy ngày nào chúng ta cũng tới quán ăn ăn cơm, mà bọn họ lại phải chịu huấn luyện tàn khốc trong này, ngươi nói xem, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?

Mã Kiều gật đầu:

- Điều này cũng đúng, tuy nhiên ngươi sẽ không tính toán huấn luyện cùng bọn họ đấy chứ?

- Ách...

Vấn đề này thực sự là làm khó Lý Kỳ. Một, hai ngày không sao cả. Nhưng nếu kéo dài, hắn nhất định sẽ không kiên trì nổi. Tâm nhiệm vừa động, nói:

- Ta là Phó Soái, cũng nên có chút ưu đãi. Một vài huấn luyện, ngươi sẽ thay thế ta. Thân thủ của ngươi tốt như vậy, các huynh đệ đã sớm coi ngươi là thần nhân, rất là sùng bái. Có ngươi ở đây, bọn họ cũng không dám làm xằng làm bậy.

Mã Kiều nghe xong, rất thoải mái, gật đầu nói:

- Cũng được, ta giúp ngươi vậy.

- Đa tạ, đa tạ.

Lý Kỳ vội vàng cảm tạ. Thực ra Lý Kỳ chưa bao giờ coi Mã Kiều là hạ nhân. Đồng dạng, Mã Kiều cũng chưa từng coi mình là hạ nhân. Lúc bình thường, hai người đều dùng thân phận là bằng hữu để đối đãi nhau.

*****

Mã Kiều lại hỏi:

- Đúng rồi, bộ huấn luyện mới mẻ kia là ai dạy cho ngươi? Ta thấy bộ huấn luyện đó có rất nhiều chỗ hợp lý, ngươi chắc chắn sẽ không nghĩ ra được.

Đổ mồ hôi, cho dù là như vậy, ngươi cũng không cần nói trực tiếp ra chứ, quá tổn thương lòng tự trọng mà.

Lý Kỳ tức giận:

- Ngươi hỏi quá thô tục, ta cự tuyệt trả lời.

....

Mã Kiều không biết nói gì.

Cộc cộc!

Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa. Ngay sau đó là tiếng của Ngưu Cao vang lên:

- Phó Soái, ngài có ở bên trong không?

Ngươi này rốt cuộc đã không nhịn được. Lý Kỳ biết y tới nhất định là nói tới chuyện lão Trương ở ngoại thành phía nam. Hiện giờ bày trước mặt Ngưu Cao chỉ có một con đường này. Y chỉ là một giáo đầu, sao có thể đấu được Hồ Du cơ chứ. Cuối cùng hoặc là y khuất phục, hoặc là bị Hồ Du chỉnh cho không ngẩng đầu lên nổi.

- Vào đi.

Két một tiếng.

Ngưu Cao mở cửa, vẻ mặt tươi cười đi tới:

- Tỵ chức tham kiến Phó Soái.

- Ừ.

Lý Kỳ giả bộ hồ đồ hỏi:

- Không biết Ngưu giáo đầu tới tìm ta có việc gì?

Ngưu Cao xoa xoa tay nói:

- Phó Soái, Ngưu Cao tôi xin lỗi ngài.

Lý Kỳ thản nhiên hỏi:

- Lời ấy của Ngưu giáo đầu có ý gì?

Ngưu Cao thở dài:

- Còn không phải là vì chuyện sáng nay Mã Soái nói tỵ chức tư tàng dân nữ.

Nói xong, y lại vụng trộm nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười hỏi:

- Rốt cuộc ngươi có làm việc đó hay không?

- Tỵ chức thề, tỵ chức không tư tàng nhà bọn họ.

Ngưu Cao lời thề son sắt, dừng một chút, y lại cười hắc hắc:

- Tuy nhiên là nhà bọn họ tự nguyện đi cùng tỵ chức. Cho nên không thể coi là tư tàng.

Rốt cuộc đã nói ra.

Trong lòng Lý Kỳ âm thầm thở phào:

- Nói như vậy, cả nhà bọn họ đang ở trong tay ngươi?

- Không phải ở trong tay tỵ chức. Chẳng qua là tỵ chức thay bọn họ tìm một địa phương an toàn để ở mà thôi.

Ngưu Cao nói xong, lại vỗ ngực:

- Tuy nhiên, tỵ chức tuyệt sẽ không liên lụy tới Phó Soái. Người nào làm người ấy chịu. Ba ngày sau, ngài cứ nói với Mã Soái rằng, tỵ chức biết người ở chỗ nào, nhưng chắc chắn sẽ không nói cho y biết. Cho dù y có chém đầu tỵ chức, tỵ chức cũng chỉ có thể nhận mệnh.

- Liên lụy? Lời này của Ngưu giáo đầu hình như có ý khác thì phải?

Lý Kỳ khẽ cười.

Ngưu Cao lại thở dài một tiếng:

- Phó Soái, tỵ chức không dám dối ngài. Việc này có quan hệ tới Mã Soái. Tỵ chức rất cảm động sáng nay ngài đã đứng ra che chở cho tỵ chức. Cho nên tỵ chức đã suy nghĩ cẩn thận. Nếu gây phiền toái cho Phó Soái, thì tội của tỵ chức lớn lắm.

Mẹ ngươi, ngươi cho rằng chỉ số thông minh của lão tử chỉ ngang bằng Mã Kiều à? Lý Kỳ nhướn mày nói:

- Đã như vậy, ngươi không cần nói nữa. Ba ngày sau, ta nhiều lắm là nói lời xin lỗi. Đây chỉ là việc vụn vặt mà thôi.

Ngưu Cao choáng váng, vội hỏi:

- Phó Soái, vạn lần không được. Hiện tại ngài đang được các huynh đệ kính ngưỡng, nếu như ngài ở trước mặt các huynh đệ hướng Mã Soái xin lỗi, vậy thì sau này uy tín của ngài sẽ mất hết.

- Nhưng ta sợ bị liên lụy

Lý Kỳ 'rất sợ hãi' nói. Trong lòng lại nghĩ, giả vờ đi, ta xem ai biết giả vờ hơn.

Ngưu Cao thấy sự vui vẻ trong mắt Lý Kỳ, liền biết chút tâm tư ấy của mình đã bị hắn nhìn thấu. Liền ôm quyền, nghiêm mặt nói:

- Phó Soái, hiện giờ chỉ có ngài mới có khả năng giúp đỡ cả nhà lão Trương đòi lại công đạo. Mong rằng Phó Soái có thể xử lý theo lẽ công bằng.

Lý Kỳ tức giận nói:

- Ài, lời này của ngươi đợi tí nữa nói sau. Ngươi cũng phải nói cho ta biết, rốt cuộc nó như thế nào chứ?

Ngưu Cao thở dài, há to miệng, lại nhíu mày suy nghĩ một lúc, mới nói:

- Phó Soái, lời một phía khó tránh khỏi không công bằng. Như vậy đi, hiện tại tỵ chức dẫn ngài tới gặp nhà lão Trương kia.

Lý Kỳ hơi trầm ngâm, lắc đầu:

- Hôm nay ta còn có việc phải làm. Để trưa mai.

Việc này không lớn không nhỏ, nhưng so với việc luyện binh, thực sự không có ý nghĩa.

...

Đã qua giờ Dần, tất cả mọi người đều say giấc nồng.

Thùng thùng thùng.

Bỗng cả doanh trại vang lên tiếng trống đinh tai nhức óc.

Chỉ nghe thấy có mấy người đồng thanh kêu lên:

- Phó Soái có lệnh, tất cả mọi người lập tức tới giáo trường tập hợp.

Tiếng hô to lại vang lên lần nữa.

Trong sát na, đèn đuốc trong doanh trại sáng trưng, tiếng bước chân, tiếng than van, tiếng oán giận vang lên một mảnh. Tiếng lộn xộn qua đi, đám binh lính đều mang theo vẻ buồn ngủ, lảo đảo đi tới giáo trường.

Giờ đây, Lý Kỳ đang đứng cùng đám người Lương Hùng trên đài. Đám người Lương Hùng cũng không ngừng ngáp ngắn ngáp dài. Xem ra bọn họ cũng bị Lý Kỳ đánh thức.

Qua một lúc lâu, một binh lính mới chạy tới, hành lễ nói:

- Khởi bẩm Phó Soái, mọi người đã tới đông đủ.

Tốc độ cũng quá chậm đị, phải sửa, nhất định phả sửa.

Lý Kỳ rất bất mãn với tốc độ tập hợp này. Lại thấy rất nhiều người xiêm y không ngay ngắn, lắc đầu, đi tới phía trước nói:

- Nếu vừa rồi có quân địch xâm phạm, các ngươi như vậy có thể nghênh địch được không?

Mọi người vừa nghe, đều thấy Lý Kỳ làm to chuyện. Nơi này là kinh sư, lấy đâu ra quân địch cơ chứ?

Lý Kỳ đương nhiên biết bọn họ đang nghĩ gì:

- Trong lòng các ngươi nhất định đang nghĩ, vị Phó Soái này có phải đầu óc có vấn đề, nơi này là Biện Kinh, là đô thành của Đại Tống, lấy đâu ra quân địch. Cho dù là có địch, cũng là nhiệm vụ của quân đội trông giữ thành. Chúng ta còn có rất nhiều thời gian mặc quần áo, nói không chừng còn có thể ăn xong bữa sáng?

Mọi người nghe xong, đều cúi thấp đầu xuống

Lý Kỳ lời nói xoay chuyển:

- Nếu dân chúng nghĩ vậy, thì không có gì đáng trách. Nhưng các ngươi là quân nhân, là một người lính, nên thời thời khắc khắc bảo trì cảnh giác, tùy thời chuẩn bị chiến đấu. Quân địch đánh các ngươi, cũng sẽ không thông báo trước. Trên vai các ngươi chính là mấy trăm vạn nhân mạng. Xử lý bất cứ chuyện gì cũng không thể khinh suất. Cho nên kể từ hôm nay, bất kể là giờ nào, chỉ cần nghe thấy tiếng trống vang lên, là các ngươi nhất định phải tập hợp ở giáo trường này trước khi cát trong chiếc đồng hồ rơi hết xuống. Các ngươi biết chưa?

Nói xong, hắn chỉ về phía chiếc đồng hồ cát nhỏ ở bên cạnh.

Mọi người vừa nhìn, sắc mặt đều phát thanh. Cái đồng hồ cát nhỏ cỡ lòng bàn tay kia có thể chứa được bao nhiêu cát? Chỉ sợ ngay cả nửa nén hương cũng không tới.

Lý Kỳ thấy mọi người lặng lẽ không nói, bỗng cất cao giọng:

- Trưởng quan nói chuyện, các ngươi chỉ cần thưa một tiếng 'Rõ'.

Mọi người nao nao, đều kêu lên:

- Rõ.

- Rất tốt.

Lý Kỳ gật đầu:

- Nếu có người nào muộn giờ, vậy thì chạy vòng quanh thao trường này mười vòng.

Lời này nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho mọi người xôn xao.

Lý Kỳ nhướn mày:

- Ừ?

- Rõ!

Lúc này Lý Kỳ mới thỏa mãn nở nụ cười, nhưng trong mắt của mọi người, nụ cười của hắn lại rất khủng bố. Hắn lại nói:

- Hôm nay ta gọi mọi người tới, là muốn thông báo với mọi người. Đúng giờ Mẹo tập hợp ở đây. Nhớ kỹ, phải mang theo chăn và dụng cụ ăn uống. Còn để làm gì, đến lúc đó ta sẽ thông báo sau, rõ chưa?

Đám binh lính đã có kinh nghiệm. Dù trong lòng còn đầy hoang mang, nhưng vẫn bật thốt lên hô:

- Rõ!

- Tốt, các ngươi quay lại nghỉ ngơi đi.

Lý Kỳ nói xong, liền cùng đám người Lương Hùng rời đi.

Binh lính đều quay về doanh trại của mình. Nhưng trải qua lần lăn qua lăn lại này, bọn họ đâu còn tâm trạng để ngủ, đều đổ đầy mồ hôi lạnh. Vị Phó Soái mới tới này thật quá kinh khủng. Tốn nhiều công sức như vậy chỉ để nói cho bọn họ biết những điều đó. Thật đúng là quỷ dị. Hơn nữa, theo như lời Lý Kỳ nói, hình như sau này sẽ có những chuyện tương tự phát sinh. Nếu tập hợp muộn, thật đúng là lấy mạng người mà.

Tất cả đều không dám ngủ tiếp, đều tụ lại một chỗ thảo luận về vị Phó Soái mới tới.

Trong lúc bất tri bất giác, giờ Mẹo đã đến. Mọi người liền vội vội vàng vàng xếp chăn mền buộc vào người, treo dụng cụ nấu nướng ở bên hông rồi đi tới giáo trường. Cũng không cần Lý Kỳ phân phó.

Lý Kỳ đã sớm ở đó. Nhìn thấy người nào người nấy hai mắt đỏ bừng, trong lòng âm thầm cười trộm. Nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ nghiêm túc. Đợi binh lính xếp thành đội xong, hắn mới nói:

- Thật đáng tiếc phải thông báo cho mọi người một tin tức không tốt. Đầu bếp của doanh chúng ta bị bệnh, không thể nấu bữa sáng cho các vị được. Cho nên các vị phải chạy tới Tào gia điếm ở Mã Hành Nhai để ăn sáng.

- Má ơi, Tào gia điếm cách đây tận bảy tám dặm a.

- Không phải chứ, ta sắp chết đói rồi đây, còn phải chạy xa như vậy?

...

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nghị luận ồn ào.

Lý Kỳ lại nói:

- Lại thông báo cho mọi người tin tức xấu hơn. Trong vòng nửa canh giờ, mọi người phải chạy tới đó, bằng không Tào gia điếm sẽ không cung cấp bữa sáng cho các vị. Các quán ăn bên cạnh cũng sẽ không bán cho các vị. Đương nhiên, đây đều là do ta phân phó. Các vị có thể lựa chọn chạy ra ngoài thành mua đồ ăn, ta không phản đối. Nhưng các vị phải quay về doanh đúng giờ Thìn một khắc. Nếu không phải chạy quanh thao trường này mười vòng. Quân lệnh như núi, hiện tại bắt đầu tính thời gian.

Đông đông đông.

Vừa dứt lời, đám binh lính kia lập tức chạy ra khỏi giáo trưởng, thẳng tới Tào gia điếm.

Lý Kỳ nhìn bóng lưng của mọi người dần dần xa, khóe miệng nhếch lên. Thực xin lỗi, đây mới chỉ là bắt đầu.

*****

Lý Kỳ cũng không đi theo giám sát, mà sai Mã Kiều đi thay. Mã Kiều là hạng người kiêu ngạo, sao chịu chạy cùng đám binh lính kia. Y ngồi trên lưng ngựa để giám sát, rất là thích ý.

Những binh lính cũng đã được chứng kiến sự lợi hại của y, cho nên không ai có ý kiến.

- Lý Kỳ, Lý Kỳ.

Lý Kỳ vừa mới vụng trộm ăn xong hai cánh bánh bao, bỗng nghe thấy có người gọi hắn ở bên ngoài, trong lòng âm thầm tức giận. Con mẹ là người nào dám gọi thẳng tên bản quan ở địa bàn. Nhưng hắn vừa thấy người kia, sắc mặt liền cả kinh. Người tới chính là Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu.

Hai người bọn họ vào bằng cách nào? Không phải chỗ này bảo vệ rất nghiêm ngặt sao?

Lý Kỳ sững sờ trong chốc lát, lập tức hiểu ra. Ai mà không biết Cao nha nội. Đám người kia sao dám ngăn cản y. Bọn họ thà rằng đắc tội Lý Kỳ, cũng không dám đắc tội Cao nha nội. Ít nhất Lý Kỳ còn biết giảng đạo lý. Còn Cao nha nội thì hoàn toàn là một kẻ dở hơi, ra bài không theo một lẽ thường nào.

- Nha nội, Tiểu Cửu, sao các ngươi lại chạy tới đây?

Lý Kỳ cố nặn vẻ tươi cười, hỏi.

Hồng Thiên Cửu hào hứng bừng bừng nói

- Hắc hắc, Lý đại ca, đệ và nha nội nhàn rỗi vô sự, liền tới đây xem huynh luyện binh như thế nào.

Nhàn rỗi vô sự?

Lý Kỳ nhìn về phía đông, thấy mặt trời mới lộ ra nửa khuôn mặt tươi cười. Giờ này người bình thường còn đang trên giường, lấy đâu ra nhàn rỗi vô sự. Có thể thấy hai tên này là cố ý tới đây gây thêm phiền cho mình.

Cao nha nội ngáp, rất là bất đắc dĩ, nhún vai nói:

- Ta không có hứng thú như vậy, là Tiểu Cửu cứ kéo ta tới.

Nếu không có ngươi đi cùng, tiểu tử đó vào sao được cửa.

Lý Kỳ liếc nhìn Hồng Thiên Cửu. Tiểu tử này đúng là chỗ nào cũng chui vào được.

Lúc này, đám người Lương Hùng đã biết Cao nha nội tới, vội vàng chạy ra hành lễ với Cao nha nội. Nhưng Cao nha nội chỉ hữu khí vô lực ừ một tiếng, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ.

Vài người này, tuổi cộng vào đã gần hai trăm, lại bị một tên mao đầu tiểu tử không thèm đếm xỉa tới. Đến Lý Kỳ cũng phải biệt khuất thay cho bọn họ.

Hồng Thiên Cửu quắt miệng, trừng mắt nhìn Cao nha nội, thầm nghĩ. Ngươi biết cái gì, Lý đại ca mặc kệ làm chuyện gì, đều không giống với người bình thường. Huynh ấy luyện binh chắc chắn sẽ thú vị. Hai mắc liếc ngang liếc dọc, rất nhanh liền phát hiện cả giáo trường không có bóng một binh lính. Mà ngay cả giáo đầu cấm quân cũng không thấy một ai. Liền hướng Lý Kỳ, hỏi:

- Lý đại ca, lính của huynh đâu hết rồi.

Cao nha nội nao nao, cũng phản ứng tới, gật đầu hỏi:

- Đúng rồi, sao không thấy tên lính quèn nào ở giáo trường này vậy. Đúng thật là kỳ quái.

Y bỗng cười hắc hắc:

- À, ta biết rồi, Lý Kỳ ngươi đích thị là để cho bọn họ giúp ngươi làm việc, có đúng không?

Đúng cái con mẹ nhà ngươi. Ngươi nghĩ rằng ngươi và lão tử giống nhau, không biết xấu hổ như vậy?

Lý Kỳ tức giận, trừng mắt nhìn y một cái:

- Nha nội, ngài chớ nói linh tinh. Bọn họ đều đi ăn sáng rồi.

Hồng Thiên Cửu hỏi:

- Bọn họ tới đâu ăn cơm?

- Tào gia điếm.

- Oa, nơi đó cách đây khá xa mà.

- Không xa thì ta bảo bọn họ đi làm gì?

- Vì sao?

- Lần này ngươi tới không phải muốn nhìn ta luyện binh sao? Ta cho ngươi biết, đây chính là phương pháp luyện binh của ta.

Khóe miệng Lý Kỳ nhếch lên.

Hồng Thiên Cửu cả kinh:

- Đây là đang luyện binh?

Trong lòng lại rất hưng phấn. Thấy vậy chuyến đi này thật không lãng phí.

Cao nha nội nhếch miệng nói:

- Lý Kỳ, ngươi cho rằng chúng ta chưa từng thấy luyện binh chắc. Đi ăn sáng mà cũng gọi là luyện binh, thì chẳng phải ngày nào ta cũng đang luyện sao. Ngươi bớt lừa người đi.

Lý Kỳ chẳng muốn giải thích với thằng nhãi này, nói:

- Nha nội không tin cũng được, coi như ta chưa nói.

Đám người Lương Hùng thấy Lý Kỳ dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Cao nha nội, đều rất là kinh ngạc. Lại thấy Cao nha nội không chút tức giận, càng ngạc nhiên nhiều hơn. Vị Phó Soái này rốt cuộc là ai vậy?

Trong lúc mọi người nói chuyện, đám binh lính kia đã lục đục chạy về. Nhóm chạy về đầu tiên còn tốt, chỉ là thở hồng hộc. Nhưng nhóm đằng sau, thì là bò về, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không có chút huyết sắc, khom người thở mạnh.

Bình thường bọn họ chỉ chú trọng cưỡi ngựa bắn cung và đấu võ, rất ít khi chạy bộ. Về phương diện thể năng rất không cân đối. Cho nên đột nhiên để bọn họ chạy xa như vậy, trừ những người có tố chất đặc biệt, những người khác sao có thể thích ứng được.

Hồng Thiên Cửu và Cao nha nội đứng đằng sau coi, đều quá sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng. Má ơi, ăn sáng còn như vậy, cũng quá khoa trương đi. Lẽ nào đây thực sự là đang luyện binh?

Lý Kỳ thấy canh giờ đã tới, liền sai người bắt đầu đếm.

Kết quả là chừng năm mươi người chưa quay về, chiếm một phần mười. Con số này vươt xa dự tính của Lý Kỳ. Lý Kỳ lại đợi thêm một lúc, mãi đến khi giờ Thìn một khắc, hắn mới bảo mọi người bắt đầu xếp thành hàng. Sau đó sai người phân phó cho vệ binh trông cửa, thấy binh lính nào quay về thì bắt chạy thao trường mười vòng.

Mọi người thấy Lý Kỳ không chút mềm lòng, đều âm thầm may mắn mình về kịp.

Mọi người ở đây đều là quân nhân, rất giảng về tín nhiệm. Nói là mười vòng phải mười vòng, nửa vòng cũng không thể thiếu. Bằng không sao có thể phục tùng kẻ dưới. Hơn nữa bệnh nặng phải dùng trọng dược.

Nhóm chạy về sau cùng, nghe thấy còn phải chạy mười vòng, đều sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì té xỉu. Nhưng Lý Kỳ đã nói trước là quân pháp xử trí, khiến cho bọn họ giận mà không dám nói gì. Chỉ phải thành thật chạy mười vòng. Càng làm cho bọn họ buồn bực không thôi, chính là ngay cả chạy mười vòng, Lý Kỳ cũng quy định thời gian. Quả thực là giết người mà.

Lý Kỳ không quan tâm những người bị phạt kia mà chỉnh đốn đội ngũ. Đợi mọi người xếp hàng xong, Lương Hùng bỗng đi lên phía trước, cất cao giọng nói:

- Đợi tí nữa ta đọc tên ai thì người đó đi lên phía trước.

Đám binh lính càn quấy kia lúc này đã như chim sợ cành cong, đều âm thầm cầu nguyện vạn lần đừng đọc tới tên mình.

Đầu tiên Lương Hùng gọi Ngưu Cao cùng bốn giáo đầu đi lên phía trước. Sau đó lại gọi hai mươi tên lính ra khỏi hàng. Những người này đều thuộc nhóm đầu tiên chạy về.

Đợi Lương Hùng đọc xong tên, Lý Kỳ mới đi lên phía trước nói:

- Ta đã thương lượng với các vị chỉ huy, để dễ dàng hơn cho việc quản lý, ta tính toán chia năm trăm binh lính thành hai mươi lăm tổ nhỏ. Mỗi tổ có hai mươi người, trong đó có một vị tổ trưởng. Cũng chính là hai mươi lăm vị mà Lương chỉ huy vừa gọi đi ra. Bọn họ chính là nhóm tổ trưởng đầu tiên của doanh chúng ta. Danh sách cụ thể của các tổ trưởng chốc nữa ta sẽ sai người dán bố cáo, các ngươi tự đi xem. Từ nay, bất kể là tập hợp hay là huấn luyện, nếu xảy ra vấn đề gì, ta chỉ hỏi tổ trưởng. Nếu tổ nào làm không tốt, tổ trưởng cũng bị phạt theo. Cho dù tổ trường có hoàn thành hoàn mỹ, mà tổ viên không hoàn thành, thì ngươi cũng bị phạt. Đương nhiên, có phạt tất có thưởng. Từ nay trở đi, cứ mỗi tháng ta và Lương chỉ huy sẽ căn cứ vào biểu hiện của mọi người để bình chọn ra ba vị tổ trưởng tốt nhất. Bọn họ lần lượt sẽ được ban thưởng bảy xâu, bốn xâu, và hai xâu tiền. Hàng năm chúng ta còn có thể bình chọn ra vị tổ trưởng ưu tú nhất. Người đó sẽ được thưởng 30 xâu tiền và cơ hội tấn chức. Trái lại, mỗi tháng chúng ta còn có thể bình chọn ra ba vị tổ trưởng kém cỏi nhất. Ta sẽ trừ một phần tiền trong tiền lương của bọn họ, để ban thưởng cho những người có biểu hiện tốt. Nhưng các vị yên tâm, ta sẽ không trừ tiền đến nỗi ngay cả gia đình các vị cũng không nuôi được.

Lý Kỳ làm tất cả điều này, đơn giản là muốn đề cao tính tích cực và đoàn kết của mọi người. Tiền, chính là động lực tốt nhất. Ở bất kỳ thời đại nào đều giống nhau.

Hai mươi lăm vị tổ trưởng mới được tuyển ra, nghe mà vui buồn lẫn lộn. Bọn họ tất nhiên muốn tiền thưởng, nhưng cũng rất sợ tiền phạt!

Còn đám binh lính đều nghị luận xôn xao.

Một lát sau, Lý Kỳ nhấc tay, ý bảo mọi người im lặng, rồi nói tiếp:

- Nếu mọi người có vấn đề gì, thì cứ việc nói ra. Nếu không có, chúng ta tiến hành thao luyện.

- Phó Soái, tỵ chức cảm thấy làm vậy rất không công bằng.

Người lên tiếng chính là Lưu Đông, Lưu giáo đầu.

- Mời Lưu giáo đầu nói.

- Vâng.

Lưu Đông ôm quyền, sau đó nói:

- Nếu theo như lời Phó Soái nói, biểu hiện của từng tổ viên sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cả tổ. Nhưng năng lực binh sĩ của doanh chúng ta có cao có thấp. Chẳng hạn như phân những người mạnh cho tổ của tỵ chức, mà lại phân những người yếu kém cho Ngưu giáo đầu, chẳng phải rất không công bằng sao?

- Không sai, ngươi nói rất đúng.

Lý Kỳ khẽ gật đầu:

- Nhưng chúng ta đang luyện binh, chứ không phải làm việc buôn bán. Như thế nào là luyện binh? Chính là vì tăng năng lực của mỗi binh sĩ. Nếu mỗi người có thể lấy một địch mười, vậy thì ta còn cần luyện binh làm cái gì? Những điều đó chỉ là lấy cớ mà thôi. Tất cả mọi người đều từ trong bụng mẹ mà ra, vì sao các ngươi không suy nghĩ, vì sao người khác lại mạnh hơn mình? Đó là vì người khác huấn luyện khắc khổ hơn các ngươi. Nếu năng lực của tổ viên yếu kém, thì các ngươi muốn giúp bọn họ huấn luyện mạnh mẽ như những người khác. Nếu tổ viên của các ngươi mạnh, thì người đó phải giúp người khác mạnh hơn. Tất cả mọi người đều là nam nhân, đừng con mẹ nó ỉa không được, lại nói vị trí nhà xí không hợp với ngươi. Mọi người nói có đúng hay không?

Tất cả nghe xong đều cúi đầu cười trộm. Mà Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu thì cười lên ha hả. Một câu cuối của Lý Kỳ, xem ra trong vòng một tháng, hai kẻ dở hơi này sẽ học theo mà đọng trên miệng.

Ngưu Cao cười ha hả nói:

- Không sai, Phó Soái nói không sai, thua là thua, làm gì có lý do này lý do nọ.

Lý Kỳ nhướn mày:

- Còn ai hỏi gì không?

Mọi người đều là lặng lẽ không nói.

- Không hỏi thì cũng phải phản ứng chút chứ, câm hết rồi à?

Lý Kỳ quát.

- Không có.

Mọi người đồng thanh kêu lên.

- Vậy mới là nam nhân chứ.

Lý Kỳ thở hắt ra:

- Tốt rồi, hôm nay ta sẽ huấn luyện các ngươi xếp hàng kiểu gì, đừng giống như một đám dân chạy nạn vậy, đứng không đứng, ngồi không ra ngồi. Các ngươi chả ra dáng quân nhân gì cả, giống con mẹ nói thổ phỉ thì đúng hơn.

Nói xong, hắn chỉ vào một người lính đứng ở hàng thứ hai:

- Ngươi nhìn ngươi xem, đừng nhìn bên cạnh, ta bảo chính là ngươi. Ta hỏi ngươi, có phải trên cổ ngươi đeo cái xích vàng nặng mấy cân không?

Người nọ thấp thỏm đáp:

- Hồi bẩm Phó Soái, không có.

- Không có sao ngươi cứ phải cúi đầu. Dưới đất có tiền à? Ngẩng đầu lên.

- Vâng.

Kết tiếp, Lý Kỳ đích thân xuống dưới trường dạy dỗ. Hắn chỉ chỉ huy hai mươi lăm tổ trưởng xếp thành một hàng, những người còn lại ở bên cạnh xem. Cùng lúc dạy năm trăm người, hắn dạy không được.

Hắn dạy tự nhiên là những điều cơ bản nhất, nghiêm, nghỉ, quay trái, quay phải.

Chớ xem thường những điều cơ bản này. Lúc trước Hitle phát động chiến tranh Thế Giới lần thứ hai, y cho rằng đi nghiêm chỉnh có thể chỉnh đốn mạnh mẽ kỷ luật của quân đội. Dù cuối cùng y thua, nhưng quân đội của y đã chứng minh rằng cách làm này rất chính xác. Đối với một đội quân mà nói, kỷ luật là điều quan trọng nhất. Một đội quân mà không có kỷ luật, sao có thể đánh thắng được?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<