Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0259

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0259: Quỹ từ thiện
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Trở lại quầy bar, đầu tiên Lý Kỳ ra hiệu cho mỹ nữ đánh đàn tạm nghỉ ngơi.

- Cheng, cheng.

Trần A Nam gõ chiêng, đi theo Lý Kỳ lên đài, lớn tiếng hét lên:

- Mời mọi người yên lặng, mời mọi người yên lặng.

Mọi người đều quay đầu nhìn về phía sân khấu.

Tống Huy Tông nhướn mày, hướng Vương Trọng Lăng, hỏi:

- Trọng Lăng, tiểu tử kia định làm gì vậy?

Vương Trọng Lăng lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt:

- Ta...ta cũng không biết.

Lại nói tiếp, trong lòng ông ta ngược lại rất cảm ơn Lý Kỳ. Một quan tam phẩm như ông ta, vốn không thể ngồi cùng một chỗ với Hoàng thượng và nhiều vị quan nhất phẩm trong triều như vậy được. Trước kia, dù nghĩ ông ta cũng chưa từng nghĩ qua. Tất cả đều là nhờ công của Lý Kỳ.

- Lý đại ca, chẳng lẽ huynh muốn cùng Trần A Nam nhảy điệu nhảy ăn bớt?

Hồng Thiên Cửu đứng lên ghế, lớn tiếng hỏi.

Cái tay Tiểu Cửu kia đúng là nghịch ngợm.

Lý Kỳ ngượng ngùng cười:

- Thực xin lỗi, ta không có thói quen khiêu vũ với một nam nhân.

Lại có một người nói:

- Lý sư phó, nghe nói lúc ở bữa tiệc tròn tuổi, ngươi nhảy cùng với Phong Hành Thủ, đã gây ngạc nhiên cho mọi người. Sao ngươi không dùng ít bạc mời Phong Hành Thủ tới, nhảy một đoạn cho chúng ta xem. Mọi người nói có đúng hay không?

- Không được.

Cao nha nội đứng dậy, cả giận nói:

- Sao phải cần hắn nhảy, bản nha nội cũng nhảy được.

- Nhưng Phong Hành Thủ người ta đâu muốn nhảy cùng ngươi!

Không biết là người phương nào la lớn.

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều cười to.

Cao nha nội giận dữ, đang định bão nỗi. Bỗng cách đó không xa vang lên tiếng quát bảo im lặng. Cao nha nội không có cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.

Mẹ nó, lão tử còn chưa nói, các ngươi đã bắt đầu tranh dành tình nhân rồi.

Lý Kỳ giơ hai tay lên, cười nói:

- Tốt rồi, tốt rồi, mong mọi người nghe tại hạ nói một lời.

Mọi người thấy vẻ mặt Lý Kỳ đầy đứng đắn, cũng thức thời dừng lại tiếng cười, tò mò nhìn hắn.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói:

- Đầu tiên, các vị có thể tới tiểu điếm cổ động, tại hạ thay mặt Tần phu nhân và Tứ Tiểu Công Tử đa tạ các vị yêu mến.

Dừng một chút, lại nói:

- Nhưng trong ban đêm lạnh như băng này, ngoài thành còn có rất nhiều người không nhà để về. Không chỉ nói là thịt cá, mà ngay cả một bát cháo, bọn họ cũng không có mà ăn. Thực sự là đáng thương! Tin rằng mọi người cũng biết mấy ngày trước, Bạch nương tử và Hồng nương tử chỉ dựa vào một lòng nhiệt huyết, đi ra ngoài thành cứu tế những nạn dân kia. Hai nữ tử còn có thể làm được như vậy, chúng ta là những nam nhân, lão gia, sao có thể kém hơn các nàng. Mọi người nói có đúng hay không?

- Không sai.

- Nói hay lắm.

- Lý sư phó, chẳng lẽ Túy Tiên Cư của các ngươi lại đinh ra ngoài thành bày sạp phát cháo?

- Vị huynh đài này hỏi rất hay. Nhưng chỉ dựa vào Phàn Lâu, Phỉ Thúy Hiên cùng với tiểu điếm, rốt cuộc năng lực có hạn, chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Cho nên, Bạch nương tử và Hồng nương tử sẽ thành lập một quỹ từ thiện trong đêm nay.

- Quỹ từ thiện?

- Là thứ gì?

Trong lúc nhất thời, mọi người xì xào bàn tán.

Lý Kỳ đợi đến tiếng nghị luận nhỏ đi, mới nói:

- Mục đích quan trọng nhất của quỹ từ thiện chính là hy vọng có thể hiệu triệu càng nhiều người tham gia vào sự nghiệp từ thiện. Đương kim Thánh Thượng từ khi vào chỗ tới nay, nổi danh là dùng nhân nghĩa trị thiên hạ. Hy vọng con dân của Đại Tống chúng ta, mỗi người đều có thể an cư lập nghiệp. Đương nhiên, dưới sự lãnh đạo anh minh của Thánh Thượng, Đại Tống của chúng ta cũng rất phồn vinh hưng thịnh. Tin rằng những lời này, không cần tại hạ nhiều lời.

Nói tới đây, lời nói của hắn lại xoay chuyển:

- Nhưng giờ đang là thời buổi rối loạn. Một mình Hoàng Thường quản lý một quốc gia to như vậy, muốn chiếu cố chu toàn, đúng là một việc không dễ dàng. Có câu rằng, thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Chúng ta là con dân Đại Tống, nên giúp một phần lực, thay Hoàng thượng phân ưu.

Dân chúng cổ đại thường rất mê tín. Mặc kệ Hoàng thượng làm gì, trong lòng bọn họ vẫn coi Hoàng thượng là trời. Lý Kỳ lôi cả Hoàng thượng ra là có đạo lý của hắn.

- Nói hay lắm, Lý Kỳ, lời này của ngươi nói thật quá hay. Chúng ta nên vì quân mà phân ưu.

Do Cao nha nội biết Hoàng thượng ở đây, nên lập tức đứng dậy kêu lên.

Mọi người cũng ồn ào theo, la hét muốn vì Hoàng thượng phân ưu.

Đứa nhỏ này rốt cuộc nói ra một câu đứng đắn. Khóe miệng Cao Cầu cũng lộ ra một tia tươi cười.

Tống Huy Tông ngồi trên ghế sa lon, nghe tiếng hô của mọi người, trong lòng rất cảm động:

- Lòng trung tâm của Lý Kỳ đối với trẫm, thiên hạ chứng giãm. Trẫm được người tài như vậy, quả thực là phúc của Đại Tống. À, còn có lệnh ái của Bạch tương và Trọng Lăng thời gian trước cứu tế dân chạy nạn, cũng không thể bỏ qua công lao. Trẫm đều ghi tạc trong lòng.

Lời này chính là một lời tán thưởng cao nhất. Sắc mặt mọi người đều khác nhau.

Cao hứng nhất đương nhiên là Bạch Thế Trung và Vương Trọng Lăng rồi. Nếu không phải còn đang ở trong quán bar, thì hai người bọn họ đã quỳ xuống bái tạ thánh ân rồi.

Vẻ mặt đưa đám nhất không phải là Vương Phủ thì là ai. Ánh mắt không khỏi nhìn Triệu Giai, thấy vẻ mặt y cũng đầy mừng rỡ, liền cau mày, mục quang có chút phức tạp.

Ài, không biết lời này của lão tử liệu có bị sét đánh không?

Lý Kỳ âm thầm tự hỏi, lại vung cánh tay lên, nói tiếp:

- Vì quân phân ưu, tạo phúc cho dân chúng, là mục đích mà Bạch nương tử và Hồng nương tử thành lập quỹ từ thiện. Tôn chỉ của chúng ta là hiệp trợ triều đình, giúp dân chúng vượt qua nạn thiên tai. Ở đâu rỉ nước, thì chúng ta liền đắp ở đó. Quan phủ bỏ sót, thì chúng ta thay bọn họ bổ sung. Chỉ cầu làm hết sức mình. Kế tiếp, chúng ta mời hai vị sáng lập ra quỹ từ thiện, Bạch nương tử và Hồng nương tử lên đài.

Tiếng vỗ tay vang lên sấm. Cũng không biết bọn họ vỗ tay vì mỹ nữ, hay là vì quỹ từ thiện.

Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Bạch Thiển Dạ và Quý Hồng Nô đi lên đài.

Bạch Thiển Dạ đã có nhiều kinh nghiệm, cho nên không luống cuống. Quý Hồng Nô trải qua lần ca hát ở Túy Tiên Cư, cũng đã thành thói quen. Hai vị mỹ nữ mỉm cười tự nhiên hào phóng, đã khiến cho mọi người càng trầm trồ khen ngợi.

Đợi cho mọi người an tĩnh trở lại, Bạch Thiển Dạ không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói:

- Bạch gia của tiểu nữ đời đời tận trung cho Đại Tống. Bạch Thiển Dạ tuy là một kẻ nữ lưu, nhưng thời khắc đều ghi lời dạy bảo của phụ thân. Hy vọng có thể vì một ngày nào đó tận trung cho Hoàng thượng, cống hiến sức lực cho dân chúng. Hôm nay được Vương tỷ tỷ, Lý đại ca và Hồng Nô muội muội tương trợ, cuối cùng cũng đạt được mong muốn. Hy vọng sau này có thể cứu trợ được càng nhiều dân chúng hơn. Cảm ơn mọi người.

Không hổ là nữ nhân của mình, lời nói ra thật hay.

Lý Kỳ âm thầm gật đầu.

Bảo Quý Hồng Nô đứng trên đài, nàng vẫn có thể miễn cưỡng làm được. Nhưng bảo nàng mở miệng dưới ánh mắt của nhiều người, quả thực làm khó nàng. Quý Hồng Nô hơi ngượng ngập nói:

- Tiểu nữ, tiểu nữ có thể giúp đỡ được người khác liền cảm thấy rất vui vẻ.

Lời này dù không hào phóng bằng Bạch Thiển Dạ, nhưng lại có một hương vị khác.

- Hay.

Lý Kỳ dẫn đầu vỗ tay.

Mọi người đều đứng dậy vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.

- Hồng nương tử, ta mãi mãi duy trì cô.

Cao nha nội cũng vận hết sức hét lên.

Tống Huy Tông cũng vỗ tay, có chút thở dài:

- Bạch tương, nến lệnh ái là đàn ông thì tốt rồi.

Thái Kinh cười ha hả nói:

- Đúng vậy, Bạch tương có thể có người con gái như vậy, xác thực để cho người ta hâm mộ.

- Thái sư nói rất đúng. Nếu nghiệt tử kia của ta có một nửa của Thất Nương, ta đây đã thấy đủ.

Cao Cầu lắc đầu nói.

Bạch Thế Trung xuất thân là nho sinh, cho nên trong lòng thường phản đối Bạch Thiển Dạ xuất đầu lộ diện. Chỉ là khổ nỗi, trong nhà có cọp mẹ, ông ta chỉ có thể mắt nhắm mắt mở. Vừa nãy lúc Bạch Thiển Dạ xuất hiện, ông ta chỉ cảm thấy không ổn, sắc mặt rất là xấu hổ. Nhưng những lời hôm nay của Bạch Thiển Dạ, làm cho ông ta rất cảm động, thiếu chút nữa lão lệ tung hoành. Khiêm tốn lắc đầu, nhưng vẻ tươi cười trên mặt ngày càng đậm.

Bạch Thiển Dạ thấy mọi người đều đứng dậy, vì hai người mình vỗ tay, hốc mắt ửng hồng, khẽ nói:

- Lý đại ca, cảm ơn huynh.

Lý Kỳ thì lại không có quá nhiều xúc động, khẽ cười nói:

- Ta và muội còn cần câu cảm ơn sao. Hơn nữa, sau lưng của nữ nhân thành công đều có bóng dáng của nam nhân anh tuấn mà.

Hắn nói lời này, mục quang lại liếc về phía Quý Hồng Nô, trong lòng bổ sung thêm một câu. Sau lưng của hai nữ nhân thành công, có khả năng có bóng dáng của một nam nhân anh tuấn.

Quý Hồng Nô tự nhiên biết ý của hắn, nhất thời mặt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng Lý Kỳ.

*****

Đợi tiếng vỗ tay giảm xuống, Lý Kỳ lại lớn tiếng nói:

- Tốt lắm, kế tiếp Hồng nương tử sẽ vì mọi người biểu diễn ca khúc chủ đề của quỹ từ thiện. Bài hát có tên là 'Tương lai sẽ tốt hơn'.

Mọi người vừa nghe Quý Hồng Nô sẽ ca hát, hơn nữa còn là ca khúc mà bọn họ chưa từng nghe. Tuy bọn họ không hiểu ca khúc chủ đề là cái gì, nhưng bọn họ vẫn kích động như đánh máu gà vậy.

Lý Kỳ bảo Trần A Nam và Bạch Thiển Dạ xuống đài. Quý Hồng Nô thì được Lỗ Mỹ Mỹ hộ vệ đi lên đài cao. Chỉ thấy hơn mười bốn, mười lăm thiếu nữ đi ra, khuôn mặt tươi cười, vẻ ngây thơ chưa mất, đều mặc một bộ váy màu đỏ, nhìn qua rất là đáng yêu.

Những thiếu nữ này cũng rất là cơ linh, rất nhanh xếp thành hai hàng trên đài.

Quý Hồng Nô cùng vài vị nhạc sĩ tấu nhạc. Khúc dạo đầu đi qua, nàng mở miệng hát:

"Nhẹ nhàng gõ tỉnh tâm linh đang ngủ say. Từ từ mở ra ánh mắt...Gió xuân không hiểu phong tình, thổi vào trái tim của người thiếu niên. Khiến vệt nước mắt ngày hôm qua khô đi theo gió..."

Hát tới đây, những thiếu nữ lại mở miệng đồng ca:

"Hát ra tiếng lòng của anh. Duỗi hai tay ra, để tôi ôm lấy giấc mơ của anh. Để cho tôi thấy được gương mặt thật lòng của anh. Để cho nụ cười của chúng ta tràn đầy tuổi thanh xuân. Vì ngày mai dâng hiến lời cầu nguyện thành kính."

Bài hát bắt đầu từ lúc người thiếu niên mở to mắt, không nhanh không chậm, xuyên qua thiên nhiên, chiến hỏa, tuổi thơ cùng sinh mệnh, phối hợp với chủ đề ngày hôm nay, càng tăng thêm sức mạnh.

Một bài hát đơn giản, nhưng trong nháy mắt đã gắn kết tấm lòng của đám đông lại với nhau. Mọi người đều say mê trong đó. Khi Quý Hồng Nô hát tới lần thứ ba, mọi người đều cất giọng hát theo, còn không ngừng vỗ tay.

Mà ngay cả các cô nương trên lầu cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ, đi tới trước cửa lắng nghe.

Một khúc hết.

Tiếng vỗ tay vang lên thật lâu không dừng.

Mà ngay cả Tống Huy Tông cùng một đám đại thần cũng đứng dậy vì Quý Hồng Nô vỗ tay.

Theo sau món Dục Hỏa Mân Côi, quán bar nghênh đón đợt cao trào thứ hai.

Quý Hồng Nô có vẻ như cũng bị các khúc này làm cho cảm động. Hát xong, nàng ngồi lặng một hồi lâu, mới đứng dậy hướng mọi người cảm ơn.

Tốt rồi, các ngươi ăn đã ăn, uống đã uống, nghe cũng đã nghe, nên đến lúc trả tiền.

Lý Kỳ làm tất cả điều này tất nhiên là vì muốn bọn họ quyên tiền. Lần nữa lên đài, mỉm cười hướng Quý Hồng Nô nói:

- Hồng Nô, muội hát thật dễ nghe.

Sắc mặt Quý Hồng Nô vui vẻ, nói:

- Là ca từ huynh viết hay mới đúng.

Nếu ta có thể viết được như vậy, thì đã sớm làm minh tinh rồi, còn có thể cùng minh tinh đùa giỡn, sao mà sướng!

Lý Kỳ cười ha hả, duỗi tay, ý bảo nàng đi xuống nghỉ ngơi trước. Sau đó lai dặn Tiểu Ngọc dẫn những thiếu nữ ra đằng sau ăn chút gì đó.

Đợi mọi người xuống hết, Lý Kỳ mới la lớn:

- Mọi người nói xem, Hồng nương tử hát hay không?

Trong lòng lại nghĩ, mẹ nó chứ, thời này không có micro, muốn nói cứ phải hét lên.

- Hay.

Mọi người đồng thanh đáp lại.

- Tốt, mời mọi người nhìn sang bên cạnh.

Lý Kỳ bỗng chỉ tay về phía bên phải.

Mọi người vô ý thức chuyển đầu nhìn, thấy không có gì cả, đều sững sờ.

- Lý Kỳ, bên kia chỉ có bức tường, không có gì cả. Ngươi bảo chúng ta nhìn cái gì vậy?

Cao nha nội khó chịu nói.

- Không sai, chỗ đó chính là bức tường. Dù hiện tại nói chỉ là một bức tường, nhưng ngày mai nó sẽ không còn là một bức tường đơn giản như vậy.

Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ hỏi:

- Nó là cái gì?

- Bách Thiện Bảng.

Một người hỏi:

- Như thế nào là Bách Thiện Bảng?

- Hỏi rất hay.

Lý Kỳ tán dương nhìn người kia, lại nói:

- Vừa nãy tại hạ đã nói qua, mục đích của quỹ từ thiện là để cho càng nhiều người góp sức làm từ thiện. Có tiền xuất tiền, có lực xuất lực, mọi người phân công hợp tác. Cho nên tí nữa chúng tôi sẽ cử hành một nghi thức quyên tiền. Vô luận là một đồng tiền, hay là một xâu tiền, đều đại biểu một phần tâm ý của mọi người. Một trăm người quyên nhiều tiền nhất, sẽ được đăng lên Bách Thiện Bảng. Tại hạ sẽ ghi tên lên bức tường đó, tỏ vẻ cảm ơn. Hàng năm, cứ tới cuối năm, chúng tôi còn lập khối bia cho năm mươi vị quyên nhiều tiền nhất trog năm đó ở bên ngoài đất trống, tỏ vẻ kính ý. Đương nhiên, tiền này không phải là quyên gửi cho tại hạ. Mà là quyên gửi cho những người cần giúp đỡ. Mọi người quyên bao nhiều tiền, chúng tôi sẽ dán bố cáo rõ ràng. Hơn nữa, mỗi khoản tiền được đưa tới địa phương nào, chúng tôi cũng công bố ra ngoài. Xin hoan nghênh mọi người tùy thời tới giám sát. Tin rằng nhân phẩm của Bạch nương tử và Hồng nương tử là sự cam đoan tốt nhất. Tốt lắm, tại hạ cũng không muốn nói nhiều, nghi thức quyên tiền hiện tại bắt đầu.

Vừa mới dứt lời, chỉ thấy mười tiểu nhị bưng một hòm sắt đã khóa đi lên trên đài.

Đây là lần đầu tiên mọi người gặp phải việc như vậy, nên không khỏi có chút do dự. Dù sao phải xuất tiền, cho nên cần suy nghĩ kỹ càng. Ngươi nhìn ta, ta nhìn người, không biết nên làm thế nào cho phải.

Trên trán Lý Kỳ bắt đầu đổ mồ hôi. Mẹ nó chứ, chẳng lẽ người thời này lại keo kiệt như vậy?

Giờ đây, biểu lộ của Quý Hồng Nô và Bạch Thiển Dạ cũng rất khẩn trương, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, hai mắt không ngừng nhìn vào đám đông, hy vọng có thể chứng kiến một người nhấc tay.

Một lát sau, quán bar vẫn yên tĩnh, không khí có vẻ xấu hổ.

- Phỉ Thúy Hiên của chúng tôi quyên một trăm xâu.

Chợt nghe một người nhấc tay kêu lên, đã phá vỡ bầu không khí xấu hổ.

Mọi người quay đầu nhìn, người lên tiếng chính là Thái Lão Tam.

Lão hồ ly này cũng thật là thông minh. Không buông tha bất kỳ cơ hội nào để tuyên truyền.

Lý Kỳ rất nhanh hiểu ra. Y không dùng danh nghĩa của Thái Mẫn Đức quyên tiền, mà là dùng danh nghĩa Phỉ Thúy Hiên quyên tiền. Rõ ràng là muốn mình ba chữ Phỉ Thúy Hiên lên tường. Không khó nhìn ra, sinh ý của quán bar sẽ càng ngày càng tốt, người tới càng nhiều, giá trị của một trăm xâu kia sẽ ngày càng lớn, còn có thể chiếm được thanh danh tốt. Thực sự là nhất cử lưỡng tiện.

Tuy nhiên, bất kể như thế nào, trong lòng Lý Kỳ vẫn cảm ơn y đã thay mình phá vỡ cục diện bế tắc, vội nói:

- Tốt, Thái viên ngoại quả nhiên không hổ là đại thiện nhân của Biện Kinh chúng ta. Phỉ Thúy Hiên một trăm xâu, nhanh ghi lại.

Một trăm xâu cũng không ít, Thái Mẫn Đức tự nhiên sẽ không mang theo bên người. Cho nên Lý Kỳ còn phải bảo mấy tiểu nhị đi tới lấy tiền.

Bạch Thiển Dạ lập tức vung bút ghi xuống. Đây chính là một phần công tác của nàng, tự thân ghi sổ sách, nàng mới yên tâm.

Thái Mẫn Đức vẻ mặt tươi cười, đứng dậy hướng bốn phía chắp tay, nói:

- Đa tạ, đa tạ.

- Phàn Lâu cũng quyên một trăm xâu.

Phàn Thiếu Bạch không phải là người ngu. Thấy Thái Mẫn Đức xuất thủ, y lập tức phản ứng, vội vàng nhấc tay kêu lên. Một trăm xâu dù không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là ít. Bọn họ không cầu thứ nhất, chỉ cần có tên trên bảng là đủ.

- Hay, Phàn Lâu thiếu công tử một trăm xâu, ghi lại ghi lại.

Hồng Thiên Cửu không hiểu, nhưng cậu ta là người yêu thích náo nhiệt, cũng hô theo:

- Lý đại ca, sòng bạc Hồng Vạn quyên một trăm xâu.

- Bản nha nội cũng quyên một trăm xâu.

Triệu Giai cũng đứng lên:

- Lý Kỳ, bản công tử cũng quyên một trăm xâu.

Mẹ nó, sao toàn một trăm xâu thế. Lẽ nào không có nhiều hơn, ít hơn cũng được.

Trong lòng Lý Kỳ bỗng cảm thấy lần quyên góp này có chút quỷ dị.

- Ta quyên chín mươi chín xâu.

Sài Thông bỗng nhấc tay hô. Cho dù là quyên tiền, y cũng không muốn giống người thường.

Mẹ ngươi, bảo quyên ít đi, ngươi đúng là quyên ít đi. Tuy nhiên, các người vừa ra tay đã quyên một đống tiền như vậy, người khác còn không biết xấu hổ quyên sao. Thật đúng là không làm theo như chương trình. May mà ta đã chuẩn bị từ trước.

Lý Kỳ dùng mắt ra dấu cho Trần A Nam, cậu ta lập tức lặng lẽ đi ra ngoài.

Chỉ sau chốc lát, chợt có người hô lên:

- Ta quyên mười văn tiền.

Mọi người đều cả kinh, chút tiền ấy cũng không biết xấu hổ nói ra miệng? Quay đầu nhìn, thì thấy là một vị đại thúc trung niên. Người này chính là Điền thợ mộc, dưới ánh mắt chằm chằm của mọi người, ông ta cười thật thà phúc hậu.

- Ta quyên mười lăm văn.

- Ta quyên tám văn.

- Đa tạ các vị, đa tạ các vị.

Lý Kỳ hướng mấy vị mà hắn bố trí chắp tay cảm ơn.

Có người dẫn đầu, những người còn lại liền không cảm thấy mất mặt nữa. Ít thì năm văn, nhiều thì một xâu, mọi người quyên góp theo khả năng, tiếng hô vang lên liên tiếp.

Các tiểu nhị cũng vội vàng cầm thùng lấy tiền.

Bạch Thiển Dạ vung bút cũng càng ngày càng nhanh, nhưng trong lòng lại vui vẻ. Rốt cuộc nàng đã nhìn thấy một ít ánh rạng đông.

Giờ này Lý Kỳ mới thở phào một hơi. Thầm nghĩ, ngày nào cũng làm như vậy, khéo phải mệt chết. Tuy nhiên, đây dù sao chỉ là một ít tiền. Đại quý nhân phía sau còn chưa có động tác. Cho nên trong lòng hắn vẫn có chút chờ mong, nhiệt tình không giảm.

Tống Huy Tông thấy mọi người đều tranh nhau quyên tiền, hai mắt hơi chớp, nhẹ gật đầu. Dù sao Lý Kỳ chính là dùng khẩu hiệu vì quân phân ưu để quyên tiền. Mọi người nhiệt tình như vậy, chính là ủng hộ y, bảo sao y không cao hứng. Lại liếc mắt nhìn các vị đại thần, thấy bọn họ vẫn còn đang xem náo nhiệt, sắc mặt hơi lộ vẻ không vui.

*****

Hạng khôn khéo như Vương Phủ, chỉ cần Hoàng thượng ở đây, cho dù đặt một tòa núi vàng trước mặt y, y cũng chia một phần ánh mắt để chú ý sắc mặt của Hoàng thượng. Đây cũng là bản lĩnh sinh tồn của y. Nhãn châu xoay động, khóe miệng mỉm cười, lặng lẽ hướng tùy tùng của mình vẫy tay, rồi phân phó vào tai mấy câu.

Lúc này, Tiểu Đào chợt đi tới nói:

- Lý sư phó, phu nhân nhà ta quyên năm trăm xâu.

Lý Kỳ thấy là Tiểu Đào, không khỏi ngẩn ra. Phu nhân nà ngươi không phải phu nhân nhà ta sao. Lúc trước chẳng nói rõ ràng là hai trăm xâu, sao giờ đã biến thành năm trăm xâu rồi? Đổ mồ hôi, phu nhân đúng là một bại gia tử mà. Ta lợi nhuận được tiền đâu có dễ dàng. Nhưng chuyện tới nước này, hắn cũng chỉ có tận lực giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, hít một hơi, hốc mắt đỏ lên, la lớn:

- Năm trăm xâu, năm trăm xâu, mọi người có nghe thấy hay không. Tần phu nhân của Túy Tiên Cư quyên năm trăm xâu. Đây quả thực phấn chấn nhân tâm. Tại hạ có thể ở dưới trướng phu nhân làm việc, thật sự là vinh hạnh. Để tỏ lòng, ta nguyện theo chân phu nhân, đóng góp năm xâu.

Lời này vừa ra, tiếng xì xào liền vang lên, chênh lệch thật quá lớn.

Mịa! Các ngươi biết cái đếch gì. Đây đều là tiền của lão tử.

Trong lòng Lý Kỳ buồn bực, xuất tiền mà không được tiếng vỗ tay nào.

Tuy nhiên, lời của Lý Kỳ đã làm phấn chấn nhân tâm. Mọi người đều tìm kiếm thân ảnh của Tần phu nhân. Chỉ thấy Tần phu nhân đang đứng cạnh Ngô Phúc Vinh ở cửa bên trái. Người vừa xinh đẹp, vừa ra tay hào sảng như vậy, mọi người đều trầm trồ khen ngợi.

Tần phu nhân cười khổ, lắc đầu:

- Ngô thúc, hắn lại dùng chúng ta làm chiêu bài rồi.

Ngô Phúc Vinh cười ha hả nói:

- Lão hủ cảm thấy rất tốt mà. Chỉ có điều lão hủ thấy da mặt của Lý Kỳ vẫn còn mỏng. Hắn nên hô thêm vài câu mới đúng. Dù sao đều là người trong nhà.

Tần phu nhân choáng váng nhìn lão đầu bên cạnh. Không khỏi nghĩ, đây là Ngô Phúc Vinh mà trước đây mình quen sao?

Nghi thức quyên tiền này cũng càng trở nên kịch liệt.

Mọi người đều kiễng chân chờ mong, xem có còn ai quyên nhiều tiền hơn hay không.

Tống Huy Tông mỉm cười, hướng Vương Trọng Lăng, rất có ý châm chọc nói:

- Trọng Lăng, có thể nói lệnh ái là cân quắt không kém tu mi, trò giỏi hơn thấy mà thắng vu lam a.

Vương Trọng Lăng sao nghe không ra ý của Tống Huy Tông. Nhưng trong lòng ông ta có khổ khó nói lên lời. Năm trăm xâu, đối với ông ta mà nói, không phải là một số lượng nhỏ. Ông ta lấy đâu ra được số tiền ấy. Trước kia ông ta luôn xem nhẹ thương nhân. Hôm nay cuối cùng cũng được kiến thức sự lợi hại của những đại phú hương.

- Còn có ai hay không. Dù một văn tiền hay một trăm xâu tiền, chúng tôi đều chân thành cảm ơn.

Lý Kỳ thấy mấy đại quý nhân kia còn chưa ra tay, trong lòng không khỏi lo lắng. Những người này đều là eo quấn bạc triệu, không làm thịt được bọn họ, thì hắn thực muốn tìm miếng đậu hũ để tự tử.

Lúc này, một tùy tùng chạy tới trước mặt Lý Kỳ, lớn tiếng nói:

- Lão gia nhà ta quyên tám trăm xâu. Mặt khác, lão gia nhà ta còn thay một người quyên một nghìn xâu.

Một nghìn tám trăm xâu? Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, thật quá kích thích mà.

Ra tay, rốt cuộc đã ra tay. Trong lòng Lý Kỳ rất hưng phấn, cố ý hỏi:

- Không biết lão gia nhà huynh đài là ai?

- Lão gia nhà ta chính là đương kim tể tưởng, Vương tương đại nhân. Còn vị quý nhân kia, không tiện nói ra tên của ngài ấy. Tuy nhiên ngươi yên tâm, đêm nay tiền sẽ được mang tới.

Không hổ là hạ nhân của tể tướng, lời nói rất có khí phách.

Mọi người thấy là hạ nhân của Vương Phủ, không khỏi xì xào bàn tán. Việc này thật quỷ dị.

Ta không cần biết ngươi là ai, chỉ cần ngươi quyên tiền, lão tử liền tán thưởng ngươi. Con mẹ nó, một nghìn tám trăm xâu, đổi vài lời khen ngợi của lão tử, thật sự là quá đáng giá. Chuyện của hai ta, sau này chậm rãi tính.

Lý Kỳ giơ ngón tay cái lên, khen:

- Vương tương không hổ là hiền tương mà chúng ta kính yêu. Vì Đại Tống cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Còn có vị đại quý nhân không muốn lộ ra danh tính kia, làm việc tốt không lưu danh, càng làm cho chúng ta khâm phục không thôi. Xin hỏi lão gia của huynh đài đang ở đâu, có thể mời ngài ấy nói mấy câu được không?

Không cần gọi, Vương Phủ đã đứng lên, hướng mọi người giơ tay, rất khiêm nhường nói:

- Lời này của Lý sư phó, khiến Vương mỗ thực sự xấu hổ. Điều Vương mỗ làm, thực sự không đáng để bàn tới. Vương mỗ cũng chỉ như mọi người mà thôi, hoàn thành trách nhiệm của một con dân Đại Tống, vì quân phân ưu, tạo phúc dân chúng.

Y nói xong, liền ngồi xuống.

Da mặt của thằng nhãi này quả nhiên làm bằng sắt. Thật con mẹ nó quá dối trá.

Lý Kỳ ngoài miệng trầm trồ khen ngợi, nhưng trong lòng lại âm thầm khinh bỉ Vương Phủ.

Nói ra những lời này đâu phải là tác phong của Vương Phủ. Dù nơi đây có không ít người xì mũi coi thường Vương Phủ, nhưng người ta tốt xấu đã quyên một số tiền lớn như vậy, mọi người vẫn vỗ tay khen ngợi.

Tống Huy Tông nghe xong, lập tức hiểu ra, hướng Vương Phủ cười nói'

- Đa tạ Tương Minh có ý tốt.

- Không dám nhận, thực sự không dám nhận. Đại quan nhân quá khách sáo rồi. Bạch chất nữ là nữ lưu, còn biết vì quân phân ưu. Hạng thần tử chúng tôi sao có thể cô phụ Thánh ân được.

Vương Phủ lắc đầu nói.

Lời này thật khó mà phản đối được. Nếu không biết y là Vương Phủ, không chừng còn tưởng y là một vị đại trung thần.

Tống Huy Tông hơi gật đầu, lại quăng ánh mắt tán dương về phía y.

Vương Phủ bày ra một bộ thụ sủng nhược kinh.

Đám người Thái Kinh, Cao Cầu cũng phản ứng tới, vội vàng gọi hạ nhân của mình tới.

- Thái thái sư nhà ta quyên tám trăm xâu.

- Cao thái úy quyên tám trăm xâu.

....

Ngoài trừ Vương Trọng Lăng, Bạch Thế Trung ra, ba người Lương Sư Thành, Thái Kinh, Cao Cầu mỗi người đều quyên tám trăm xấu. Nhà Tống giàu có như vậy, có rất nhiều chỗ để tham ô. Bọn họ đều là người quyền cao chức trọng, số tiền đó thật không đáng là gì với bọn họ. Nhưng bọn họ cũng không dám vượt qua Tống Huy Tông. Bạch Thế Trung và Vương Trọng Lăng chỉ có thể quyên năm trăm xâu và một trăm xâu. Đây đã là cực hạn của bọn họ.

Bởi vậy đủ biết, ai tham nhiều, ai tham ít.

Tống Huy Tông là một vị Hoàng đế rất tài hoa. Y không để ý tới thần tử của mình có bao nhiêu gia sản. Y cũng không có suy nghĩ phân cao thấp với bọn họ. Tham quan được làm việc dưới trướng một vị Hoàng đế như vậy, quả thực chính là hạnh phúc!

Lý Kỳ triệt để cười nở hoa rồi. Cuối cùng cũng thay dân chúng lấy được ít tiền từ bọn họ. Đương nhiên, số tiền này còn xa xa mới đủ. Nhưng Lý Kỳ vẫn tán thưởng bọn họ từ đáy lòng. Các khách hàng còn lại cũng kích thích. Dù không phải chính mình quyên, nhưng số tiền lớn như vậy vẫn khiến cho bọn họ thỏa tính tò mò.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<