Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0254

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0254: Hiến kế
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Hừ, đừng có dọa ta.

Lý Kỳ lắp bắp nói:

- Thực ra tiểu dân chỉ góp một phần nhỏ.

Tống Huy Tông hừ nhẹ một tiếng:

- Ngươi bớt nói hươu nói vượn đi. Những bài hát kia đều là do ngươi sáng tác. Hơn nữa trẫm cũng nhìn ra được lần từ thiện này là ngươi ở đằng sau thôi động. Tuy nhiên, đám ngôn quan, sĩ phu kia quả nhiên bị ngươi chỉnh thảm.

Nói tới câu cuối, y cười lên ha hả.

Ngôn quan chính là đối tượng mà Tống Huy Tông cực kỳ chán ghét. Lần này coi như Lý Kỳ giúp y hả giận.

Lý Kỳ vội lớn tiếng nói:

- Hoàng thượng tuệ nhãn như đuốc, tiểu dân cực kỳ bội phục.

Lời này vừa ra, không thể nghi ngờ là gián tiếp thừa nhận.

Dù Phong Nghi Nô đã từng suy đoán những bài hát đó là do Lý Kỳ làm. Nhưng dù sao suy đoán cũng chỉ là suy đoán, trong lòng Lý Sư Sư vẫn không dám khẳng định. Hiện tại nghe Lý Kỳ đích thân thừa nhận, trong lòng vẫn cả kinh:

- Lý sư phó, những bài hát kia thật là do ngươi sáng tác?

Lý Kỳ thật thà phúc hậu gật đầu.

Tống Huy Tông cười mắng:

- Tiểu tử ngươi có lá gan thật không nhỏ, ngay cả trẫm cũng dám lừa gạt.

Mịa, lão tử làm vậy để kiếm tiền, liên quan quái gì tới ngươi.

Lý Kỳ vội đáp:

- Tiểu dân không dám lừa gạt Hoàng thượng, nếu bàn về những bài hát kia, Hồng nương tử xác thực giúp rất nhiều.

- A?

Tống Huy Tông nhướn mày:

- Vậy trẫm rất muốn xem vị Hồng nương tử kia thực sự có tài năng như mọi người đồn đãi không.

Nhưng lời này vừa ra, y lập tức cảm thấy không ổn, hơi liếc mắt nhìn Lý Sư Sư, họ nhẹ một tiếng, vội nói lảng sang chuyện khác:

- Sư Sư, hình như đã lâu rồi trẫm không được nghe nàng hát. Không biết nàng có thể vì trẫm hát một bài?

Y vốn định dùng chuyện nảy để nhảy qua đề tài Hồng nương tử. Chưa từng nghĩ tới Lý Sư Sư bỗng cười đáp:

- Vừa vặn, hai ngày trước Sư Sư có học được một bài từ Tần phủ. Nếu bệ hạ không chê, Sư Sư nguyện ý đánh đàn hát bài hát do Lý sư phó mới sáng tác.

Tống Huy Tông cười nói:

- Vậy thì không thể tốt hơn.

Lý Sư Sư đứng dậy, hành lễ, lại hướng Lý Kỳ, nói:

- Lý sư phó, nếu có chỗ nào không ổn, mong ngươi có thể chỉ ra chỗ sai cho Sư Sư.

Lý Kỳ vốn định rời đi, nhưng Lý Sư Sư đã lên tiếng, hắn cũng chỉ đành nán lại.

Rất nhanh, cây đàn cầm đã chuẩn bị xong.

Lý Sư Sư ngồi trước bàn cầm, mươi ngón tay đánh đàn, khúc nhạc dạo qua đi, nàng liền mở miệng hát:

""

Không thể không nói, khả năng đánh đàn và ca hát của Lý Sư Sư vẫn hơn Quý Hồng Nô một bậc. Cùng một bái hát, nhưng qua giọng ca của nàng, phải khiến người ta thở dài. Môt phần là do Quý Hồng Nô chưa có nhiều kinh nghiệm về tình yêu, cho nên hát không ra ý vị trong đó.

Tống Huy Tông nghe rất nhập thần, mặt mũi tràn đầy áy náy.

Đổ mồ hôi, lão tử sao chép rất nhiều bài, sao ngươi không chọn một bài vui vẻ để hát. Ngươi hát bài này rõ ràng là mượn ca từ của lão tử để biểu đạt sự bất mãn của ngươi với Hoàng thượng. Nếu như y tìm ta tính sổ, ta chẳng phải là oan uổng.

Lý Kỳ thầm nghĩ, nhanh chuồn khỏi đây vẫn là tốt nhất. Vội vàng hướng Tả Bá Thanh và nha hoàn Trúc Hinh vẫy tay. Mọi người ngầm hiểu, lặng lỡ rời khỏi gian phòng.

....

Cứu tế dân chạy nạn đã xong từ tối hôm qua. Có lẽ thời gian bảy ngày không tính là lâu, nhưng cũng đã đủ cho đám dân chạy nạn kia rồi. Tuy nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu. Lý Kỳ tính toán thừa dịp tối mai khai trương quán bar, sẽ thành lập quỹ từ thiện. Đến lúc đó có thể cứu trợ được càng nhiều dân chạy nạn. Tuy nhiên, đối với tình cảnh nhà Tống lúc này, chỉ như muối bỏ biển mà thôi.

Trải qua lần từ thiện, tinh thần của Quý Hồng Nô trở nên sáng sủa, thành thục hơn rất nhiều. Vẻ ưu sầu trên khuôn mặt cũng đã biến mất. Ngày nào nụ cười cũng xuất hiện trên khuôn mặt. Quan trọng nhất, nàng và Bạch Thiển Dạ đã trở thành khuê mật không có gì dấu nhau. Từng có một ngày, nàng còn tới Bạch phủ cùng Bạch Thiển Dạ nói chuyện thâu đêm. Đương nhiên, Lý Kỳ thấy các nàng không dẫn theo mình, cũng buồn bực cả đêm.

Bảy ngày, ngày nào Quý Hồng Nô và Bạch Thiển Dạ cũng đứng ngoài trời phát cháo, làn da đen không ít. Lý Kỳ nhìn mà đau lòng. Thừa dịp bọn họ còn đang thương thảo quỹ từ thiện, dặn dò các nàng, những chuyện như vậy sau này không cần phải đích thân làm. Các nàng là người quản lý, tự mình hành động là điều không nên. Phải biết khống chế đại cục, bày mưu nghĩ kế, mới là một người quản lý hợp cách.

Ngày mai là ngày khai trương quán bar. Hai ngày này Lý Kỳ bận tới đầu váng mắt hoa. Hôm nay, trời còn chưa sáng, hắn đã phải dậy tới tửu trường kiểm tra một lần. Rồi phân phó bọn họ vận chuyển nốt số rượu tới quán bar.

Bên kia quán bar, Lý Kỳ đã giao toàn bộ cho Tiểu Ngọc. Còn hắn thì làm công việc sở trường của hắn, chính là chuẩn bị đồ ăn cho quán bar. Đồ ăn ở đây phần lớn là đồ ăn vặt. Mấu chốt ở chỗ tinh sảo. Về phương diện này, Lý Kỳ rất có lòng tin, ngày mai sẽ không khiến cho khách hàng thất vọng.

Đương nhiên, giá tiền tự nhiên cũng không khiến mọi người thất vọng. Lý Kỳ luôn chủ trương đi theo phong cách xa hoa. Dù sao quán ăn rẻ tiền ở đâu cũng có, không cần phải tranh đoạt món tiền nhỏ đó với bọn họ. Hoặc là không chơi, muốn chơi phải chơi những thứ mà người không không chơi được.

Đi tới Túy Tiên Cư, đã là giữa trưa. Còn chưa kịp uống chén nước trà, một vị lão bằng hữu đã lâu đi tới.

Người này chính là Thái Kinh.

Hôm nay Thái Kinh xuất môn không dẫn theo nhiều người lắm. Chỉ có Thái Dũng, mấy nữ tỳ và mấy người hộ vệ.

- Tiểu nhân (đệ tử) bái kiến Thái sư đại nhân.

Khách hàng, tiểu nhị trong Túy Tiên Cư vừa thấy Thái thái sư tới, liền vội vàng đứng dậy hành lễ.

Thái Kinh mỉm cười gật đầu, bảo bọn họ làm gì thì cứ làm đi. Nói trở lại, đây là lần đầu tiên Thái Kinh tới Túy Tiên Cư. Đưa mắt nhìn xung quanh, thoáng gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng với cách trang trí ở đây.

Lý Kỳ đang chuẩn bị làm việc trong phòng bếp, chợt nghe Thái Kinh tới, vội vàng đi ra đón chào:

- Lý Kỳ bái kiến Thái sư.

Thái Kinh vuốt chòm râu, ừ một tiếng.

Lý Kỳ cười hỏi;

- Thái sư, sao hôm nay ngài lại tới đây?

Sau khi được cải thiện về phương diện ẩm thực, tinh thần của Thái Kinh tốt hơn rất nhiều, mặt mày hồng hào, cười ha hả, thanh âm rất to, nói:

- Lão phu là bị ngươi ép tới đây.

- A, Thái sư đừng dù dọa tiểu nhân.

Lý Kỳ ngượng ngùng nói.

Thái Kinh hơi trừng mắt nhìn hắn:

- Vậy ngươi nói xem, đã bao lâu rồi ngươi không làm đồ ăn cho lão phu. Ngươi không tới, lão phu chỉ phải tới đây đòi bát rượu uống.

Từ lần Lý Kỳ chiếu cố việc ăn uống của Lý Sư Sư, bình thường ba ngày mới tới Thái phủ một lần, thay Thái Kinh chế định đồ ăn trong ba ngày, sau đó mới rời đi. Còn việc nấu nướng thì hắn giao hết cho đầu bếp của Thái phủ làm.

Tuy nhiên, đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Thực sự hắn quá bận, hết thịt hộp lại tới quán bar, vừa muốn giúp đỡ Quý Hồng Nô xuất đạo, còn phải xứ lý tình cảm gút mắc. Thật sự là không thể phân thân được.

Cho dù như thế, trong lòng Lý Kỳ vẫn hơi áy náy. Thái Kinh đối xử với hắn rất tốt. Bất kể Lý Kỳ mượn người hay mượn cái gì đó từ Thái phủ, Thái Kinh đều không hỏi một câu, mặc cho hắn chọn lựa. Vẻ mặt đầy xin lỗi, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Lý Kỳ không đáp, ngược lại khiến Thái Kinh rất hài lòng. Ông ta tự nhiên biết Lý Kỳ đang chiếu cố việc ăn uống của Lý Sư Sư, cho nên chưa bao giờ trách hắn. Dù sao vị kia vẫn lớn hơn ông ta rất nhiều, cười ha hả nói:

- Ngươi không cần phải để ý, lão phu biết sự khó xử của ngươi mà.

Lý Kỳ vội nói;

- Đa tạ Thái sư lương giải.

Nói xong, duỗi tay:

- Mời Thái sư lên lầu.

Thái Kinh ừ một tiếng, vừa mới cất bước, bỗng nhiên dừng lại, rất chân thành nói:

- Lý Kỳ, trưa nay vô luận thế nào ngươi cũng phải đích thân xuống bếp. Hôm nay lão phu muốn thử lại trù nghệ của ngươi.

Người già mà, thường có chút hoài cổ. Lý Kỳ gật đầu tỏ vẻ lý giải:

- Đây là đương nhiên.

Thái Kinh nghe vậy mới thỏa mãn gật đầu, nhấc chân đi lên lầu. Nhưng hắn vừa mới tới đầu bậc thang, chợt nghe thấy trên lầu hai vang lên một tiếng quát lớn:

- Thái lão tặc, để mạng lại.

Chỉ thấy một nam từ phi thân xuống từ lầu hai, hàn quang lóe lên, thanh chủy thủ trong tay đâm về phía Thái Kinh.

Biến cố bất thình lình đã khiến cho mọi người sợ tới choáng váng.

Má ơi, có ám sát. Lý Kỳ càng ngây ra như phỗng.

Đang lúc điện quang hỏa thạch, chợt nghe Phanh một tiếng.

Một cái băng ghế không biết từ chỗ này bay tới, đập trúng đầu nam tử kia. Oanh một tiếng, cái ghế bị vỡ tung tóe. Còn nam tử kia thì ngã xuống ngất đi. Ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng.

Một thanh âm lười biếng từ phía sau truyền tới:

- Thân thủ như vậy cũng dám tới Túy Tiên Cư khoe khoang. Thật sự là khó nhìn mà.

Người này chính là Mã Kiều.

Quý Hồng Nô đã không cần phải ra ngoài thành phát cháo nữa, nên y tự nhiên ở bên cạnh bảo vệ Lý Kỳ. Không cần phải nói, băng ghế vừa nãy tự nhiên là do y ném.

Đang khi nói chuyện, hộ vệ bên cạnh Thái Kinh đã bắt được tên nam tử kia. Thực ra không cần phải bắt. Với cú va chạm vừa nãy, không tới một canh giờ, chắc tên đó không tỉnh

*****

Thái Kinh nao nao, lúc này mới phản ứng tới. Dù gì ông ta cũng là đệ nhất quyền thần của Bắc Tống, vẻ mặt rất là bình tĩnh, còn hướng Mã Kiều, nói:

- Đa tạ tráng sĩ cứu trợ.

Mã Kiều cười ha hả:

- Thái sư nói quá lời. Thực ra vừa nãy cho dù tại hạ không ra tay, mấy hộ vệ của ngài cũng không để cho ngài chịu chút tổn thương.

- Khởi bẩm Thái sư, thích khách đã ngất.

Một tên hộ vệ đi lên, ôm quyền nói.

Từ đầu đến cuối Thái Kinh chẳng thèm nhìn tên thích khách kia, thản nhiên phân phó:

- Mang xuống trước đi.

- Vâng.

Lý Kỳ cũng hồi phục tinh thần. Trong lòng rất sợ hãi, âm thầm chửi mắng mười tám đời tổ tông của tên thích khách. Mặc kệ đối phương là ai, xuất phát từ mục đích gì, nhưng ngươi động thủ ở Túy Tiên Cư, thì chính là địch nhân của hắn. Vội ôm quyền nói:

- Thái sư minh giám, việc này không liên quan gì tới tiểu dân.

Thái Kinh ừ một tiếng:

- Dù hai mắt của lão phu đã đục ngầu, nhưng vẫn có thể phân biệt được thị phi. Sáng nay lão phu mới quyết định tới đây, nên ngươi làm sao có thể biết trước lão phu sẽ tới được.

Nói xong, tinh mang trong mắt lóe lên.

Thái Dũng lập tức hiểu ý, nhỏ giọng phân phó cho một hộ vệ. Người nọ nghe xong, liền bước nhanh ra ngoài.

Lý Kỳ biết, người này quay về là bắt nội gian. Rõ ràng thích khách đã có chuẩn bị từ trước. Nếu không phải trong phủ thái sư có người vụng trộm báo tin, thì thích khách làm sao biết được Thái Kinh sẽ tới Túy Tiên Cư. Tuy nhiên thân thủ của tay thích khách như vậy mà cũng học đòi hành thích. Thật không biết nên nói y ngu xuẩn, hay là gan lớn nữa.

- Lão gia, nơi này không nên ở lâu, Chúng ta vẫn nên hồi phủ thôi.

Thái Dũng nhỏ giọng nói.

Thái Kinh khẽ hừ lạnh:

- Chỉ là tiểu tặc, có gì mà phải sợ.

Nói xong, ông ta lại nhấc chân đi lên lầu, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, quyết đoán mười phần.

Lý Kỳ âm thầm giơ ngón tay cái khen ngợi, hướng Mã Kiều, nhỏ giọng nói:

- Đợi tí nữa ngươi tới phòng thu chi cầm ít tiền, mua đồ ăn cho sư muội ngươi.

Vô luận như thế nào, Mã Kiều đã giúp hắn một việc lớn.

Mã Kiều cười ngây ngô gật đầu, vui vẻ cực kỳ. Nếu vừa nãy Lý Kỳ nói lấy bạc mua quần áo cho mình mặc, thì chắc y đã không vui vẻ như vậy.

Lý Kỳ giao cục diện rối rắm cho Ngô Phúc Vinh, liền đi lên lầu.

Đi vào nhã gian lầu ba, chỉ thấy Thái Kinh chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh. Xem ra việc vừa nãy vẫn ảnh hưởng một ít tới ông ta.

- Không thể tưởng được lão phu đã rời triều chính nhiều năm như vậy rồi, vẫn còn có người nhớ thương lão phu.

Thái Kinh thở dài một tiếng, đột nhiên hỏi:

- Lý Kỳ, ngươi có biết hiện tại lão phu nghĩ gì không?

Lý Kỳ nao nao, lặng lẽ không nói, câu hỏi này thật khó trả lời.

Thái Kinh lại nói:

- Ngươi không cần băn khoăn, cứ nói đi đừng ngại.

Lý Kỳ trầm ngâm một lúc, mới đáp:

- Lưu danh bách thế, tạo phúc tử tôn.

Thái Kinh động dung, hỏi:

- Sao ngươi lại cho rằng như vậy?

Mịa, quyền lực của ngươi đã tới mức tận cùng, lại hướng lên trên chính là Hoàng thượng. Tiền ngươi cũng không thiếu. Cho nên mong muốn bây giờ tự nhiên là thanh danh và trải đường cho tử tôn rồi. Nếu ta là ngươi, ta cũng nghĩ như vậy.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng, đáp:

- Tiểu dân chỉ đoán linh tinh mà thôi.

Thái Kinh liếc nhìn hắn, gật đầu:

- Ngươi đoán không sai. Nhưng tiếc rằng đám ngôn quan kia cả ngày chỉ biết nói xấu lão phu trên triều đình. Khiến cho dân chúng thiên hạ có rất nhiều điều hiểu lầm lão phu. Thực ra bọn họ đâu biết rằng làm tể tướng đâu dễ dàng gì. Làm bất cứ việc gì, cũng khiến một nhóm người không thỏa mãn.

Nghe lão nói như vậy, ta coi như phục. Nếu ngươi thực sự vì nước vì dân, thì cho dù có người bôi đen ngươi, cũng sẽ không thành công. Trên sách sử càng không viết ngươi thành kẻ có tội ác tày trời. Đương nhiên, nếu không như thế, ngươi cũng không làm được lâu dài dưới trướng của Tống Huy Tông rồi. Thời thế tạo gian thần a. Ai đúng ai sai, rất là khó phán đoán.

Lý Kỳ thầm than một tiếng, lại hiếu kỳ hỏi:

- Thái sư, lẽ nào chuyện lần này là do người trong triều gây ra?

Vấn đề này vốn không đến lân hắn hỏi, nhưng ai bảo hắn là người thích bát quái.

Thái Kinh không để ý, hào khí mười phần nói:

- Trong triều làm gì có người nào gan lớn như vậy. Thích khách vừa nãy, nhất định là dư nghiệt của Phương Tịch. Tuy nhiên Phương Tịch đã chết, dư nghiệt không đáng để lo...tuy nhiên, nhân ngôn đáng sợ a.

Lý Kỳ vừa nghe, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Hình như việc Phương Tịch khởi nghĩa có liên quan tới đá hoa cương. Mà Thái Kinh lại là người phụ trách việc sưu tầm đá hoa cương. Cho nên không có gì kỳ quái. Không thể tưởng được, lão hàng này đã một bó tuổi rồi, mà đàu óc vẫn còn linh hoạt như vậy. Khó trách vừa nãy ông ta vẫn có thể bình tĩnh. Nghĩ lại, trước kia lão hàng này khẳng định lợi nhuận không ít bạc. Hôm nay ông ta lại muốn thay đổi cách nhìn của dân chúng với mình. Vì sao mình không lợi dụng điều này, phát triển thế lực của bản thân, để phòng ngừa nếu xảy ra biến cố? Nhíu mày trầm tư, bỗng khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, nói:

- Thái sư, thực ra đám ngôn quan kia căn bản không đáng để lo.

Thái mỗ nhướn mày:

- Đúng rồi, lão phu nghe Thao nhi nói, gần đây đám ngôn quan kia buộc tội Hồng nương tử của Túy Tiên Cư ảnh hưởng tới dân chúng, nhưng lại bị ngươi chỉnh cho đầy bụi đất. Ngươi có diệu kế gì, mau mau nói ra.

Lý Kỳ cười đáp:

- Rất đơn giản, làm những việc mà đám ngôn quan kia không thể mở miệng phê phán được.

Thái Kinh cau mày:

- Lẽ nào ngươi muốn lão phu cũng ra ngoài thành cứu tế dân chạy nạn.

- Đây chỉ là kế tạm thời mà thôi.

- Vậy ngươi nói phải làm thế nào?

- Thái sư, sao ngày không kiến tạo một trường tư thục đặc biệt.

Thái Kinh sững sờ, không hiểu hỏi:

- Trường tư thục đặc biệt?

Lý Kỳ mỉm cười nói:

- Không sai, hiện tại các học viện trong kinh thành chỉ cung cấp cho con cháu nhà giàu học tập. Người nghèo không thể kham nổi. Nhưng người nghèo chung quy vẫn nhiều hơn người giàu. Thái sư đại khái có thể mở một tư thục dạy học cho những đệ tử nghèo. Không chỉ không thu tiền bọn họ, còn trợ cấp thiếu thốn. Hơn nữa chúng ta có thể phân loại ra để dạy. Chẳng hạn có thể dạy bọn họ cả việc buôn bán, nấu nướng, điêu khắc, trang trí, nhưỡng rượu. Đợi cho bọn họ thành tài, đi khắp nơi kiến công lập nghiệp, tự nhiên sẽ ghi nhớ ân tình của Thái sư, sẽ vì Thái sư mà ca tụng công đức. Kể từ đó, đám ngôn quan kia càng không dám nói xấu Thái sư nửa câu.

- Hơn nữa, Thái sư cũng không cần đảm nhiệm nhiều việc. Chẳng hạn như tiểu nhị của tiểu điếm. Mấy tháng trước bọn họ còn là dân chạy nạn bị mọi người xem thường. Nhưng hôm nay Phỉ Thúy Hiên, Phàn Lâu đều nguyện ý trả số tiền lớn để mời bọn họ qua đó hỗ trợ. Chúng ta đại khái có thể khiến những thương nhân kia chi tiền. Còn chúng ta thì giúp đỡ bọn họ bồi dưỡng nhân tài. Cứ tuần hoàn như vậy, trường tư thục kia cũng có thể duy trì lâu dài. Một ngày nào đó, Thái sư còn có thể xây dựng những trường tư thục như vậy khắp cả nước. Đến lúc đó, khắp thiên hạ, dù ở bất kỳ tầng lớp nào, đều có môn hạ của Thái sư. Dần dà, Thái sư sẽ lưu danh bách thế, mà hậu nhân của Thái sư cũng nhận được sự tôn trọng.

Những lời này của Lý Kỳ đã khiến Thái Kinh rơi vào trầm tư, khóe miệng mang theo vẻ mỉm cười, ánh mắt có vài phần hướng tới và kích động.

Ông ta tâm động rồi.

Có thể nói, đây chính là điều ông ta muốn.

Nửa ngày qua đi, Thái Kinh bỗng vỗ mạnh xuống bàn, khiến cho Lý Kỳ phải giật mình. Mịa, lão hàng này sẽ không kích động tới bị kinh phong chứ.

Thái Kinh cười ha hả:

- Hay, hay, kế này rất hay, Lý Kỳ, ngươi quả nhiên là một nhân tài. Ha ha, cứ làm như vậy đi, lão phu sẽ toàn lực duy trì ngươi. Dù ngươi cần cái gì, cứ mở miệng nói là được. Ha ha.

Ông ta đi tới một bước này, đã không còn cầu nhiều lắm. Nhưng điều ông ta muốn lại tìm mãi không được. Phương án của Lý Kỳ có thành công hay không, tạm thời không nói tới, nhưng đã cho Thái Kinh một hy vọng.

Không phải tiền ư, Thái Kinh không thiếu nhất chính là thứ này. Ngẫm lại xem, ông ta đã ba lần làm tể tướng. Tể tướng lại là người dưới một người trên vạn ngươi, tùy tiện nói vài câu, đoán chừng còn kiếm được nhiều hơn một tháng của Túy Tiên Cư. Đến chén uống trà của ông ta đều được làm từ ngọc thạch. Cốc uống nước thì làm từ bạc. Số tiền đó đối với ông ta mà nói, chỉ là một con số nhỏ thôi.

Nhưng đứng ở góc độ của Lý Kỳ, Thái Kinh có lưu danh bách thế hay là tiếng xấu muôn đời, không phải là việc của hắn. Nhưng một khi trường tư thục được mở, thì có thể tạo phúc cho rất nhiều dân chúng. Ngoài ra hắn còn có thể bồi dưỡng thế lực của mình. Thời gian lưu lại cho hắn không còn nhiều lắm. Túy Tiên Cư đã đi vào quỹ đạo, nên bắt đầu chuẩn bị nghênh đón biến cố Tĩnh Khang sắp xảy ra.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<